Luyện Kiếm
Chương 2: Kịch chiến đại mạc
Dịch + Đề tự: Độc Hành
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Một tháng sau.
Ở giữa biên giới hai nước Tấn Việt, Táng Tiên sa mạc ở phía nam đại lục.
Lúc này đang có bão cát tàn phá bừa bãi.
Cát vàng mênh mông bị vòi rồng cuốn lên trời cao, giống như vô số đầu Cự Long dữ tợn du tẩu bốn phía, xa xa nhìn lại, cát bay đá chạy, che khuất cả bầu trời, tựa như sóng lớn quay cuồng mãnh liệt.
Giữa phương thiên địa này chỉ có thể nghe tiếng vang ù ù cuồn cuộn, thiên hôn địa ám, hoàn toàn không thể nào thấy rõ vật, đúng là cảnh tượng đáng sợ ngày tận thế.
Không biết qua bao lâu, cuồng phong dần dần vơi bớt, biển cát trở về yên tĩnh.
Kiêu dương treo trên bầu trời, thiêu đốt cát vàng vạn dặm.
Mặt đất bốc lên sóng nhiệt, khô nóng không gió, tựa hồ trận bão doạ người lúc trước chưa bao giờ xảy ra.
Dưới một tảng đá lớn bị gió cát ăn mòn, có một mảnh râm mát khó có được.
Hai con Sa Tích (rắn mối) nằm ở trong râm mát, ngay chỗ cổ da xoè màng ô dựng thẳng lên, quai hàm phồng lên, giống như đang hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh sau một kiếp nạn. Đột nhiên, các Sa Tích mở chân phi tốc nhảy ra, tựa như bị chấn kinh. Ngay chỗ bóng râm vừa rồi bọn chúng cư trú, cát mịn lưu động, một cánh tay bỗng nhiên thò lên.
Bàn tay nửa nắm hướng lên trên, chỗ hổ khẩu và trong lòng bàn tay kết thành một tầng vết chai sạn.
Trên cát chảy nổi lên từng cơn sóng gợn, dựa vào cánh tay chèo chống, cuối cùng từ trong đám cát nhô ra một cái đầu người.
Cự thạch này cũng không biết đã đứng sừng sững trong sa mạc này bao nhiêu thời đại, mặt ngoài đã bị ăn mòn tràn đầy lỗ nhỏ, phảng phất một khối cây khô mục nát đến cực điểm, lại ngoan cường ngăn trở không ít bão cát cho thân người bên dưới, khiến cho hắn không bị chôn quá sâu, cũng tránh cho hạt cát nóng bỏng nướng thành thịt khô.
Mí mắt người này khép kín, trên khuôn mặt dính đầy hạt cát, mơ hồ thấy được một ít vết thượng nhỏ bé khô cạn, bờ môi trắng bệch nứt nẻ mím chặt.
Hai mắt hắn thử mở ra một khe nhỏ trước, một tay che ánh sáng, sau khi thích ứng với tia sáng, lúc này mới lấy tay chống đỡ ngồi thẳng người lên, trong miệng thở phào một cái.
Theo cát vàng trên thân hắn rơi xuống, lộ ra một thân áo vải màu nâu lam lũ, trên đai lưng cài một thanh trường kiếm dài khoảng hai thước.
Đây là một thiếu niên có khuôn mặt vẫn còn ngây thơ, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng trưởng thành có góc cạnh cũng đã ẩn ẩn hiện lên mấy phần nam tử, một đầu tóc dài đen như mực dính đầy bụi cát buông xoã sau lưng, chỉ dùng một sợi dây đai đỏ buộc ở sau ót, da thịt trên thân hơi ngăm đen, cánh tay thân eo cơ bắp đường cong rất rõ ràng, nhìn có chút cường tráng.
Hắn đứng dậy, nheo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt như ngừng lại phương tây, hai nắm đấm buông xuống trên cánh tay không khỏi nắm chặt lại một chút.
Giống như bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì, thần sắc hắn trở nên vô cùng khẩn trương, vội vàng đưa tay mò vào trong ngực, tìm tòi một trận, sau đó lấy ra một cái túi thơm hình kiếm.
Quần áo trên người hắn đã rách nát, túi thơm trong tay kia lại hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí ngay cả vết bẩn cũng không dính bao nhiêu.
Thần sắc thanh niên dừng một chút, mới hơi yên lòng lại.
Hắn nắm thật chặt đai lưng, sau đó mở rộng bước chân, từng bước từng bước tiến lên phía trước.
Bầu trời xanh không mây, cồn cát chập chùng, giữa một đường thiên địa, thân ảnh thanh niên nhỏ bé cô độc kia dần dần tiến lên từng bước.
Không biết đi được bao lâu, thanh niên cảm thấy cuống họng nóng bỏng đau rát, hai chân càng ngày càng nặng, phảng phất có người túm lấy chân của hắn, muốn hắn vĩnh viễn lưu lại vùng sa mạc này. Nhưng hắn mảy may không có ý dừng lại nghỉ ngơi, vẫn như cũ cắn chặt răng, từng bước từng bước đi tới phía trước.
Mà thỉnh thoảng nhấc lên trận trận cuồng phong cuốn theo cát vàng, gào thét tới lui, khiến cho con đường phía trước càng trở nên khó đi hơn.
Đúng vào lúc này, thanh niên kia đột nhiên dừng chân lại, đứng nguyên tại chỗ, hai mắt nhìn thẳng phía trước bị màn cát che đậy.
Chỉ thấy cách mấy chục trượng phía trước, cuồng phong dần dần thu lại, cát bụi lắng xuống, một vài cồn cát cao vài trượng dần dần hiện rõ đập vào mi mắt, mà trên cồn cát này, thình lình đứng vững một trung niên cự hán.
Người này ước chừng ba mươi tuổi, thân cao gần trượng, mặt ngựa mày trọc, quần áo dính đầy cát bụi có chút rách rưới, khiến cho có bắp toàn thân lồi ra như ẩn như hiện, ở sau lưng gã, còn đeo một thanh cự kiếm không vỏ cao cỡ một người.
Cự hán dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chặp thanh niên kia. Đột nhiên, mặt mày gã méo mó, trở tay rút cự kiếm phía sau ra, trong tay kia chẳng biết lúc nào nhiều ra một tấm phù lục màu lam như mưa lất phất, "Phốc" một tiếng đập vào trên cự kiếm, một đoàn lam quang lóe lên chui vào thân kiếm, khiến cho mặt ngoài cự kiếm nổi lên một tầng lam mang.
"Thiết Kiên, để mạng lại!"
Ngay sau đó, một chân cự hán giẫm mạnh xuống đất, cả người biến thành một cơn gió lớn đánh thẳng đến thanh niên.
"Tên thứ mười tám."
Thanh niên được gọi là Thiết Kiên kia, bờ môi khô nứt thấp giọng tự nói một tiếng.
Chỉ thấy hắn cũng rút trường kiếm bên hông ra, há miệng phun lên một ngụm tinh huyết, mặt ngoài trường kiếm lập tức nổi lên một tầng huyết quang nhàn nhạt.
Cơ hồ ngay lúc đó, một tay khác của hắn vẽ trong hư không thật nhanh, trong chốc lát, hai viên hoả cầu lớn chừng quả đấm nổi lên, tiếp theo bàn tay có chút thuần thục giương lên.
"Phốc" "Phốc" hai tiếng. Hai viên hỏa cầu lập tức bay nhanh đến cự hán mặt ngựa.
Trong mắt cự hán lóe lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ thanh niên nhìn hư nhược sắp đứng không vững, vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy, nhìn khí thế ngược lại còn mạnh hơn mấy phần so với mình.
Đang cân nhắc, thân hình cự hán vẫn mảy may không ngừng, không nói hai lời nhấc cự kiếm trong tay lên, thân kiếm lập tức toả ra kiếm khí màu xanh lam chói mắt, đón đỡ chém một cái tới phía trước.
Kết quả hai viên hỏa cầu nhìn như bay tới thẳng tắp kia, lại đột nhiên rẽ sang hai bên, bay theo hai đường vòng cung lách qua phong mang cự kiếm, đánh tới hướng cự hán mặt ngựa.
Cự hán thấy vậy, mắt lộ hàn quang, cự kiếm trong tay linh xảo cực kỳ đột nhiên lắc một cái, cực nhanh chém một cái ra hướng hai bên.
Lập tức hai đạo kiếm quang màu lam gần như đồng thời cuốn ra, phân biệt nghênh đón hai viên hỏa cầu.
"Ầm ầm" hai tiếng nổ bạo liệt vang lên!
Hai viên hỏa cầu chạm đến kiếm quang liền nhao nhao vỡ ra, biến thành hư ảo, mà hai đạo kiếm quang hơi ảm đạm vẫn bay ra sau hơn một trượng, lúc này mới tiêu tán ra.
Cùng lúc đó, thân hình cự hán mặt ngựa đã vọt tới trước mặt Thiết Kiên, sắc mặt dữ tợn lóe lên, huy kiếm đánh xuống.
Thiết Kiên lúc này đã không kịp dùng trường kiếm trong tay nghênh kích, chỉ thấy thân hình hắn lảo đảo một cái ngã ngửa trên mặt đất, thuận thế lăn mình một cái, hiểm hiểm khó khăn tránh thoát một kiếm đối diện đánh xuống, một bàn tay lại bất động thanh sắc giấu sau lưng, năm ngón tay chăm chú bắt quyết một cái.
Thân hình cự hán mặt ngựa mở ra, như quỷ mị nhanh chóng tiến đến gần, cự kiếm trong tay lần nữa khẽ động, bổ thẳng xuống Thiết Kiên đã ngã trên mặt đất.
Không ngờ, tay phải Thiết Kiên giấu sau lưng đột nhiên vung ra, một nắm cát vàng bao lấy nhàn nhạt diễm mang, hóa thành một đạo phi tiễn, bắn lên trên.
Khoảng cách gần như thế, cự hán mặt ngựa căn bản không kịp thu thế, dưới tình thế cấp bách một tay áo khác hất lên, đỡ được hơn phân nửa cát vàng, nhưng vẫn có không ít rơi trên mặt gã.
Những hạt cát vàng này, mỗi một hạt đều giống như hạt sắt bị nung đỏ, lập tức đốt khuôn mặt ngựa của cự hán da tróc thịt bong, máu thịt be bét, trong miệng gã hét thảm một tiếng.
Thiết Kiên giờ phút này lại xoay người nhảy lên như cá chép nhảy, trường kiếm trong tay đột nhiên lắc một cái, như thiểm điện chém một phát, một đạo huyết sắc kiếm ảnh như rắn ra khỏi hang, thẳng đến vị trí yếu điểm tim ở ngực trái cự hán.
Ngay lúc mũi kiếm cách ngực đối phương chưa đến nửa thước, cự hán bỗng nhiên cầm cự kiếm trong tay quét ngang, ngăn trước người, thân kiếm rộng nửa thước loé lên lam quang.
"Keng" một tiếng giòn vang.
Trong lưỡng sắc quang mang lam đỏ va chạm, trường kiếm Thiết Kiên toé lên vài tia hoả tinh, bị cự kiếm chấn đến văng ra.
Thiết Kiên một kích không thành, khí thế lao tới trước không chút do dự thu lại, xoay người một cái liền lui về sau.
"Lão tử xé xác ngươi!"
Cự hán mặt ngựa không quan tâm sự đau nhức nóng bỏng kịch liệt trên mặt, hét lớn một tiếng, cự kiếm trong tay vẫn còn cách đầu lâu Thiết Kiên không xa, hung hăng chém chéo xuống.
Lưng Thiết Kiên hướng về phía cự hán, tựa hồ đã sớm có chủ ý, thân hình nhún xuống, một chân mạnh mẽ dùng sức, cả người cơ hồ sát mặt đất bắn ra đi hơn một trượng, tiếp theo quẹo hướng thật nhanh, lẻn đến ngoài mấy trượng mới ngừng lại được.
Thời khắc này lồng ngực Thiết Kiên chập chùng, không ngừng thở hổn hển, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh.
Hắn mặc dù né tránh cự hán trở tay một kích, nhưng dây cột tóc màu đỏ trên đầu lại bị mũi kiếm bổ trúng, giờ tóc tai bù xù, nhìn có chút chật vật.
Thiết Kiên một đường đi tới, vốn đang bị thương, vừa rồi liên tiếp thi triển thủ đoạn đã tiêu hao tuyệt đại bộ phận thể lực còn sót lại, cuối cùng chiêu thân pháp bảo mệnh này càng làm cơ bắp hai chân gánh phụ tải quá lớn.
Lúc này pháp lực trong cơ thể hắn còn lại không nhiều, tình thế càng có vẻ không ổn.
Thiết Kiên thở sâu một hơi, để thân thể thả lỏng một chút, hắn cầm trường kiếm trong tay nhấc lên, mũi kiếm chỉ về đằng trước, bày ra tư thế một kích liều mạng.
"Tiểu tử ngươi đúng là mệnh cứng rắn, không chỉ chống nổi bão cát mấy ngày trước, còn có thể kiên trì dưới tay ta đến giờ, thật khiến người bội phục a."
Cự hán mặt ngựa thấy thế cũng không nóng lòng tiến lên tấn công, mà lật tay lấy ra phù lục vỗ lên trán, thanh quang lóe lên làm thương thế trên mặt gã ngừng lại, sau đó đột nhiên mặt lộ vẻ dữ tợn gào thét.
"Bất quá ngươi cho rằng chỉ bằng dáng vẻ ngươi bây giờ, còn có thể chạy thoát khỏi tay ta sao? Ta thấy ngươi không bằng ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, đỡ phải bị đau khổ a."
"Hắc hắc, những kẻ lúc trước chết trên tay ta cũng nói như vậy đấy." Thiết Kiên nghe vậy, cười lạnh một tiếng, mở miệng chế giễu.
"Muốn chết!"
Cự hán nghe vậy trán nổi gân xanh, không nói thêm nữa xông lên phía trước, thân hình chưa rơi xuống, cự kiếm trong tay đột nhiên từ trên hư không bổ xuống, lập tức một đạo kiếm quang màu lam dài chừng một trượng chém ra, bao phủ thân hình Thiết Kiên phía dưới.
Thiết Kiên cắn răng một cái điên cuồng rót pháp lực thể nội vào trường kiếm trong tay, tiếp theo tay cầm kiếm vung lên, trường kiếm lập tức đại phóng huyết sắc, tựa như một đạo huyết hồng nghênh đón.
"Keng" một tiếng, hai kiếm chạm nhau, quang mang hai màu lam và máu bạo liệt ra.
Thiết Kiên ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, trường kiếm trong tay lại bị chém thành hai đoạn.
Đối mặt cự kiếm sắp đánh xuống, Thiết Kiên không định né tránh đón đỡ nữa, mà một thủ chưởng khác nhấc lên, một viên hoả cầu to bằng miệng chén nổi lên, bay thẳng đến mặt cự hán.
Đây đã là một tia pháp lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể hắn.
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Một tháng sau.
Ở giữa biên giới hai nước Tấn Việt, Táng Tiên sa mạc ở phía nam đại lục.
Lúc này đang có bão cát tàn phá bừa bãi.
Cát vàng mênh mông bị vòi rồng cuốn lên trời cao, giống như vô số đầu Cự Long dữ tợn du tẩu bốn phía, xa xa nhìn lại, cát bay đá chạy, che khuất cả bầu trời, tựa như sóng lớn quay cuồng mãnh liệt.
Giữa phương thiên địa này chỉ có thể nghe tiếng vang ù ù cuồn cuộn, thiên hôn địa ám, hoàn toàn không thể nào thấy rõ vật, đúng là cảnh tượng đáng sợ ngày tận thế.
Không biết qua bao lâu, cuồng phong dần dần vơi bớt, biển cát trở về yên tĩnh.
Kiêu dương treo trên bầu trời, thiêu đốt cát vàng vạn dặm.
Mặt đất bốc lên sóng nhiệt, khô nóng không gió, tựa hồ trận bão doạ người lúc trước chưa bao giờ xảy ra.
Dưới một tảng đá lớn bị gió cát ăn mòn, có một mảnh râm mát khó có được.
Hai con Sa Tích (rắn mối) nằm ở trong râm mát, ngay chỗ cổ da xoè màng ô dựng thẳng lên, quai hàm phồng lên, giống như đang hưởng thụ giờ khắc yên tĩnh sau một kiếp nạn. Đột nhiên, các Sa Tích mở chân phi tốc nhảy ra, tựa như bị chấn kinh. Ngay chỗ bóng râm vừa rồi bọn chúng cư trú, cát mịn lưu động, một cánh tay bỗng nhiên thò lên.
Bàn tay nửa nắm hướng lên trên, chỗ hổ khẩu và trong lòng bàn tay kết thành một tầng vết chai sạn.
Trên cát chảy nổi lên từng cơn sóng gợn, dựa vào cánh tay chèo chống, cuối cùng từ trong đám cát nhô ra một cái đầu người.
Cự thạch này cũng không biết đã đứng sừng sững trong sa mạc này bao nhiêu thời đại, mặt ngoài đã bị ăn mòn tràn đầy lỗ nhỏ, phảng phất một khối cây khô mục nát đến cực điểm, lại ngoan cường ngăn trở không ít bão cát cho thân người bên dưới, khiến cho hắn không bị chôn quá sâu, cũng tránh cho hạt cát nóng bỏng nướng thành thịt khô.
Mí mắt người này khép kín, trên khuôn mặt dính đầy hạt cát, mơ hồ thấy được một ít vết thượng nhỏ bé khô cạn, bờ môi trắng bệch nứt nẻ mím chặt.
Hai mắt hắn thử mở ra một khe nhỏ trước, một tay che ánh sáng, sau khi thích ứng với tia sáng, lúc này mới lấy tay chống đỡ ngồi thẳng người lên, trong miệng thở phào một cái.
Theo cát vàng trên thân hắn rơi xuống, lộ ra một thân áo vải màu nâu lam lũ, trên đai lưng cài một thanh trường kiếm dài khoảng hai thước.
Đây là một thiếu niên có khuôn mặt vẫn còn ngây thơ, ước chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng trưởng thành có góc cạnh cũng đã ẩn ẩn hiện lên mấy phần nam tử, một đầu tóc dài đen như mực dính đầy bụi cát buông xoã sau lưng, chỉ dùng một sợi dây đai đỏ buộc ở sau ót, da thịt trên thân hơi ngăm đen, cánh tay thân eo cơ bắp đường cong rất rõ ràng, nhìn có chút cường tráng.
Hắn đứng dậy, nheo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng ánh mắt như ngừng lại phương tây, hai nắm đấm buông xuống trên cánh tay không khỏi nắm chặt lại một chút.
Giống như bỗng nhiên nhớ lại chuyện gì, thần sắc hắn trở nên vô cùng khẩn trương, vội vàng đưa tay mò vào trong ngực, tìm tòi một trận, sau đó lấy ra một cái túi thơm hình kiếm.
Quần áo trên người hắn đã rách nát, túi thơm trong tay kia lại hoàn hảo không chút tổn hại, thậm chí ngay cả vết bẩn cũng không dính bao nhiêu.
Thần sắc thanh niên dừng một chút, mới hơi yên lòng lại.
Hắn nắm thật chặt đai lưng, sau đó mở rộng bước chân, từng bước từng bước tiến lên phía trước.
Bầu trời xanh không mây, cồn cát chập chùng, giữa một đường thiên địa, thân ảnh thanh niên nhỏ bé cô độc kia dần dần tiến lên từng bước.
Không biết đi được bao lâu, thanh niên cảm thấy cuống họng nóng bỏng đau rát, hai chân càng ngày càng nặng, phảng phất có người túm lấy chân của hắn, muốn hắn vĩnh viễn lưu lại vùng sa mạc này. Nhưng hắn mảy may không có ý dừng lại nghỉ ngơi, vẫn như cũ cắn chặt răng, từng bước từng bước đi tới phía trước.
Mà thỉnh thoảng nhấc lên trận trận cuồng phong cuốn theo cát vàng, gào thét tới lui, khiến cho con đường phía trước càng trở nên khó đi hơn.
Đúng vào lúc này, thanh niên kia đột nhiên dừng chân lại, đứng nguyên tại chỗ, hai mắt nhìn thẳng phía trước bị màn cát che đậy.
Chỉ thấy cách mấy chục trượng phía trước, cuồng phong dần dần thu lại, cát bụi lắng xuống, một vài cồn cát cao vài trượng dần dần hiện rõ đập vào mi mắt, mà trên cồn cát này, thình lình đứng vững một trung niên cự hán.
Người này ước chừng ba mươi tuổi, thân cao gần trượng, mặt ngựa mày trọc, quần áo dính đầy cát bụi có chút rách rưới, khiến cho có bắp toàn thân lồi ra như ẩn như hiện, ở sau lưng gã, còn đeo một thanh cự kiếm không vỏ cao cỡ một người.
Cự hán dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chặp thanh niên kia. Đột nhiên, mặt mày gã méo mó, trở tay rút cự kiếm phía sau ra, trong tay kia chẳng biết lúc nào nhiều ra một tấm phù lục màu lam như mưa lất phất, "Phốc" một tiếng đập vào trên cự kiếm, một đoàn lam quang lóe lên chui vào thân kiếm, khiến cho mặt ngoài cự kiếm nổi lên một tầng lam mang.
"Thiết Kiên, để mạng lại!"
Ngay sau đó, một chân cự hán giẫm mạnh xuống đất, cả người biến thành một cơn gió lớn đánh thẳng đến thanh niên.
"Tên thứ mười tám."
Thanh niên được gọi là Thiết Kiên kia, bờ môi khô nứt thấp giọng tự nói một tiếng.
Chỉ thấy hắn cũng rút trường kiếm bên hông ra, há miệng phun lên một ngụm tinh huyết, mặt ngoài trường kiếm lập tức nổi lên một tầng huyết quang nhàn nhạt.
Cơ hồ ngay lúc đó, một tay khác của hắn vẽ trong hư không thật nhanh, trong chốc lát, hai viên hoả cầu lớn chừng quả đấm nổi lên, tiếp theo bàn tay có chút thuần thục giương lên.
"Phốc" "Phốc" hai tiếng. Hai viên hỏa cầu lập tức bay nhanh đến cự hán mặt ngựa.
Trong mắt cự hán lóe lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ thanh niên nhìn hư nhược sắp đứng không vững, vẫn có thể phản ứng nhanh như vậy, nhìn khí thế ngược lại còn mạnh hơn mấy phần so với mình.
Đang cân nhắc, thân hình cự hán vẫn mảy may không ngừng, không nói hai lời nhấc cự kiếm trong tay lên, thân kiếm lập tức toả ra kiếm khí màu xanh lam chói mắt, đón đỡ chém một cái tới phía trước.
Kết quả hai viên hỏa cầu nhìn như bay tới thẳng tắp kia, lại đột nhiên rẽ sang hai bên, bay theo hai đường vòng cung lách qua phong mang cự kiếm, đánh tới hướng cự hán mặt ngựa.
Cự hán thấy vậy, mắt lộ hàn quang, cự kiếm trong tay linh xảo cực kỳ đột nhiên lắc một cái, cực nhanh chém một cái ra hướng hai bên.
Lập tức hai đạo kiếm quang màu lam gần như đồng thời cuốn ra, phân biệt nghênh đón hai viên hỏa cầu.
"Ầm ầm" hai tiếng nổ bạo liệt vang lên!
Hai viên hỏa cầu chạm đến kiếm quang liền nhao nhao vỡ ra, biến thành hư ảo, mà hai đạo kiếm quang hơi ảm đạm vẫn bay ra sau hơn một trượng, lúc này mới tiêu tán ra.
Cùng lúc đó, thân hình cự hán mặt ngựa đã vọt tới trước mặt Thiết Kiên, sắc mặt dữ tợn lóe lên, huy kiếm đánh xuống.
Thiết Kiên lúc này đã không kịp dùng trường kiếm trong tay nghênh kích, chỉ thấy thân hình hắn lảo đảo một cái ngã ngửa trên mặt đất, thuận thế lăn mình một cái, hiểm hiểm khó khăn tránh thoát một kiếm đối diện đánh xuống, một bàn tay lại bất động thanh sắc giấu sau lưng, năm ngón tay chăm chú bắt quyết một cái.
Thân hình cự hán mặt ngựa mở ra, như quỷ mị nhanh chóng tiến đến gần, cự kiếm trong tay lần nữa khẽ động, bổ thẳng xuống Thiết Kiên đã ngã trên mặt đất.
Không ngờ, tay phải Thiết Kiên giấu sau lưng đột nhiên vung ra, một nắm cát vàng bao lấy nhàn nhạt diễm mang, hóa thành một đạo phi tiễn, bắn lên trên.
Khoảng cách gần như thế, cự hán mặt ngựa căn bản không kịp thu thế, dưới tình thế cấp bách một tay áo khác hất lên, đỡ được hơn phân nửa cát vàng, nhưng vẫn có không ít rơi trên mặt gã.
Những hạt cát vàng này, mỗi một hạt đều giống như hạt sắt bị nung đỏ, lập tức đốt khuôn mặt ngựa của cự hán da tróc thịt bong, máu thịt be bét, trong miệng gã hét thảm một tiếng.
Thiết Kiên giờ phút này lại xoay người nhảy lên như cá chép nhảy, trường kiếm trong tay đột nhiên lắc một cái, như thiểm điện chém một phát, một đạo huyết sắc kiếm ảnh như rắn ra khỏi hang, thẳng đến vị trí yếu điểm tim ở ngực trái cự hán.
Ngay lúc mũi kiếm cách ngực đối phương chưa đến nửa thước, cự hán bỗng nhiên cầm cự kiếm trong tay quét ngang, ngăn trước người, thân kiếm rộng nửa thước loé lên lam quang.
"Keng" một tiếng giòn vang.
Trong lưỡng sắc quang mang lam đỏ va chạm, trường kiếm Thiết Kiên toé lên vài tia hoả tinh, bị cự kiếm chấn đến văng ra.
Thiết Kiên một kích không thành, khí thế lao tới trước không chút do dự thu lại, xoay người một cái liền lui về sau.
"Lão tử xé xác ngươi!"
Cự hán mặt ngựa không quan tâm sự đau nhức nóng bỏng kịch liệt trên mặt, hét lớn một tiếng, cự kiếm trong tay vẫn còn cách đầu lâu Thiết Kiên không xa, hung hăng chém chéo xuống.
Lưng Thiết Kiên hướng về phía cự hán, tựa hồ đã sớm có chủ ý, thân hình nhún xuống, một chân mạnh mẽ dùng sức, cả người cơ hồ sát mặt đất bắn ra đi hơn một trượng, tiếp theo quẹo hướng thật nhanh, lẻn đến ngoài mấy trượng mới ngừng lại được.
Thời khắc này lồng ngực Thiết Kiên chập chùng, không ngừng thở hổn hển, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh.
Hắn mặc dù né tránh cự hán trở tay một kích, nhưng dây cột tóc màu đỏ trên đầu lại bị mũi kiếm bổ trúng, giờ tóc tai bù xù, nhìn có chút chật vật.
Thiết Kiên một đường đi tới, vốn đang bị thương, vừa rồi liên tiếp thi triển thủ đoạn đã tiêu hao tuyệt đại bộ phận thể lực còn sót lại, cuối cùng chiêu thân pháp bảo mệnh này càng làm cơ bắp hai chân gánh phụ tải quá lớn.
Lúc này pháp lực trong cơ thể hắn còn lại không nhiều, tình thế càng có vẻ không ổn.
Thiết Kiên thở sâu một hơi, để thân thể thả lỏng một chút, hắn cầm trường kiếm trong tay nhấc lên, mũi kiếm chỉ về đằng trước, bày ra tư thế một kích liều mạng.
"Tiểu tử ngươi đúng là mệnh cứng rắn, không chỉ chống nổi bão cát mấy ngày trước, còn có thể kiên trì dưới tay ta đến giờ, thật khiến người bội phục a."
Cự hán mặt ngựa thấy thế cũng không nóng lòng tiến lên tấn công, mà lật tay lấy ra phù lục vỗ lên trán, thanh quang lóe lên làm thương thế trên mặt gã ngừng lại, sau đó đột nhiên mặt lộ vẻ dữ tợn gào thét.
"Bất quá ngươi cho rằng chỉ bằng dáng vẻ ngươi bây giờ, còn có thể chạy thoát khỏi tay ta sao? Ta thấy ngươi không bằng ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, đỡ phải bị đau khổ a."
"Hắc hắc, những kẻ lúc trước chết trên tay ta cũng nói như vậy đấy." Thiết Kiên nghe vậy, cười lạnh một tiếng, mở miệng chế giễu.
"Muốn chết!"
Cự hán nghe vậy trán nổi gân xanh, không nói thêm nữa xông lên phía trước, thân hình chưa rơi xuống, cự kiếm trong tay đột nhiên từ trên hư không bổ xuống, lập tức một đạo kiếm quang màu lam dài chừng một trượng chém ra, bao phủ thân hình Thiết Kiên phía dưới.
Thiết Kiên cắn răng một cái điên cuồng rót pháp lực thể nội vào trường kiếm trong tay, tiếp theo tay cầm kiếm vung lên, trường kiếm lập tức đại phóng huyết sắc, tựa như một đạo huyết hồng nghênh đón.
"Keng" một tiếng, hai kiếm chạm nhau, quang mang hai màu lam và máu bạo liệt ra.
Thiết Kiên ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm máu tươi, trường kiếm trong tay lại bị chém thành hai đoạn.
Đối mặt cự kiếm sắp đánh xuống, Thiết Kiên không định né tránh đón đỡ nữa, mà một thủ chưởng khác nhấc lên, một viên hoả cầu to bằng miệng chén nổi lên, bay thẳng đến mặt cự hán.
Đây đã là một tia pháp lực cuối cùng còn sót lại trong cơ thể hắn.
Bình luận truyện