Luyện Kim Cuồng Triều
Sự khó chịu của Sa Lan tích tụ đến đỉnh điểm, rốt cuộc cũng bộc phát, lạnh lùng nói --
"Hừ, còn ở đây cười toe toét, xem ra ngươi không hề muốn thắng phải không, nữ nhân béo giống như ngươi làm sao có thể thắng được, ta xem ngươi nên từ bỏ càng sớm càng tốt, không cần đi ra dọa người ta."
Đây vốn là một câu nói rất bình thường. Ừ, nếu như Diệp Lãng nói những lời này thì không tính là gì cả, nhưng mà những lời này lại kích động Chân Tiểu Yên, đơn giản là vì người khác nói.
Cho dù Diệp Lãng nói khích nàng cũng không để bụng, bởi vì nàng biết Diệp Lãng không có ác ý, mà nếu đổi thành những người khác thì khác, càng không nói là tình địch của nàng.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không từ bỏ, ta cũng sẽ nhất định thắng, không chỉ thắng ngươi, ta còn muốn được giải nhất!!" Chân Tiểu Yên không chịu yếu thế mà nói.
"...." Im lắng, mọi người đều im lặng.
"Ha ha..." Mà ngay sau đó rộ lên những tiếng cười, mặc dù mọi người biết Chân Tiểu Yên tham gia cuộc thi nhưng cũng biết nguyên nhân là do nàng bị khiêu khích nên cũng không cười nàng.
Nhưng mà tình hình bây giờ lại khác rồi, Chân Tiểu Yên dám nói muốn thắng, còn nói là muốn giành được giải nhất, như thế làm cho người ta cảm thấy quá buồn cười, thật giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ.
"Ha Ha, chỉ ngươi, bằng ngươi mà cũng muốn thắng ta, muốn giành được giải nhất, trừ khi mắt mọi người bị mù, nếu không thì ngươi hãy đợi đến kiếp sau đầu thai sang bộ dáng khác rồi hãy nói, ha ha...." Sa Lan cười không chút kiêng dè gì, hung hăng dẫm lên Chân Tiểu Yên.
Mà đó cũng không phải là làm cho người ta tổn thương nhất, cuối cùng Sa Lan còn phóng thêm một đao: "Đời này, ngươi chỉ có thể sánh với heo, chỉ xứng đến chuồng heo! Chân Tiểu Yên, ngươi hẳn là đi so với heo mới đúng!
"Ngươi..." Chân Tiểu Yên bị tổn thương nói không lên lời, lệ sắp tràn mi.
Sau đó, mọi người trong phòng học đều im lặng, cho dù bọn họ đều cười Chân Tiểu Yên nhưng nàng cũng chưa đắc tội với bất kì kẻ nào, tình cảm đặc biệt của đồng học quan trọng nhất ở tính cách, mà ai cũng công nhận tính cách của nàng không xấu, nhìn thái độ của nàng đối với Diệp Lãng là có thể thấy một phần nào.
"Đúng vậy, không sai, nàng muốn so với heo nên mới phải tham gia cuộc thi lần này." Thanh âm đều đều của Diệp Lãng vang lên.
"..." mọi người ngẩn ngơ, dường như không hiểu ngay được ý nghĩa của câu nói này, mà rất nhanh sau đó bọn họ đều ngộ ra...
"Xì...."
Một số người không nhìn được đã bắt đầu phát ra tiếng cười, trong lòng thầm than những lời phản kích này quả thực là hoàn mỹ, hắn để cho người ta tự lấy đá đập lên chân của mình.
"Diệp Lãng! Ngươi nói ai là heo!" Sa Lan cả giận nói.
"Ngươi!" Diệp trả lời rất rõ ràng, "Đó chỉ dựa theo mặt chữ của ngươi để giải thích mà thôi, vì nàng so sánh với ngươi nên mới đi với heo mà."
"Diệp Lãng, đừng nói nữa, như vậy thì ngươi sẽ đắc tội với người ta." Chân Tiểu Yên ở bên cạnh nói.
Đắc tội với người ta ở đây tất nhiên không phải chỉ có Sa Lan, Diệp Lãng đã đắc tội với nàng rất nhiều lần rồi, có điều lần này Diệp Lãng một gậy tre đánh hạ một thuyền người, đều nói cả nhóm tài nữ tham gia trận đấu là heo.
"Đắc tội với người ta thì sợ cái gì, ai dám trêu chọc lão tử, ta đường đường là Thập Tam thiếu gia của Diệp gia, lão hổ không phát uy lại tưởng ta là mèo bệnh hay sao?" Diệp Lãng nói rất hoa trương, thể hiện ra một bộ ăn chơi trác táng, con nhà gia thế.
Những lời này đã nhắc nhở người ở đây, thân phận của Diệp Lãng thường xuyên bị người ta bỏ qua, trừ bề ngoài luôn luôn rất khiêm tốn của hắn ra, hắn còn thường xuyên mơ mơ màng màng làm cho người ta dở khóc dở cười, đồng thời cũng làm cho người ta thấy rất gần gũi, mà quan trọng nhất là hắn rất ít khi dùng thân phận để dọa người như vậy. Truyện Tiên Hiệp Truyện Bất Hủ
Mà người của phòng học này lại càng không chú ý đến thân phận, ở chung đã lâu, cũng rất tự nhiên mà không coi Diệp Lãng như người ngoài.
Sau đó sắc mặt của Sa Lan trở nên rất khó coi, dường như cũng đã chú ý đến điều này, bạn trai Mạc Á của nàng tuy rằng gọi là Tứ đại công tử của học viện, nhưng Tứ đại công tử cộng lại cũng không nặng bằng một nửa Diệp Lãng.
Dùng một câu để hình dung, Diệp Lãng giống như là boss ẩn!!
"Sao lại thế được, người bình thường đúng là không thể trêu chọc ngươi, Nhưng -- người khác có thể âm thầm trị ngươi, mà ngươi cứ luôn mơ mơ màng màng, rất dễ dàng bị ám toán!" Chân Tiểu Yên cũng không hề ngại ngần mà nói thẳng.
"Đi đi! Ta rất thông minh nhanh nhẹn, sao lại mơ màng được, người khác ám tóan ta cũng chỉ có thể đợi đến kiếp sau rồi hãy nói!" Diệp Lãng đối với chuyện này thì lắc đầu không đồng ý.
" Thông minh nhanh nhẹn? Thế thì ngày hôm qua là ai lơ mơ xông vào phòng thay quần áo nữ, bị người ta coi là lưu manh truy sát tận nửa ngày."
"...., việc này không thể trách ta, ai bảo bọn họ không mang theo thẻ, ta còn tưởng rằng đó đều là nam."
"Mọi người ai cũng biết, nam và nữ đều có một phòng, nếu như đều là nam, sẽ không tách ra thành hai phòng, ngươi đúng là ngớ ngẩn, mà đây cũng không phải là lần đầu tiên nữa.
"Kháo, nếu như ngươi còn nói nữa, lão tử không giúp ngươi nữa, vốn đang muốn làm cho ngươi thắng các nàng là đám heo này, bây giờ ta phải suy nghĩ lại rồi." Diệp Lãng thẹn quá hóa giận nói.
Chân Tiểu Yên tức giận nói: "Ngươi còn nói các nàng là heo, thế thì sẽ.......Chờ đã, ngươi vừa nói cái gì?"
"Cũng không có gì, nói là đang lo lắng là có nên giúp ngươi hay không." Diệp Lãng khoát tay nói.
"Giúp ta? Ngươi có cách giúp ta hay sao?" Chân Tiểu Yên nghi ngờ nói.
"Cách thì có rất nhiều, chỉ xem ngươi muốn chọn như thế nào." Diệp Lãng ra vẻ cao nhân, khoanh tay mà đứng, ngẩng đầu nhìn mọi người.
"Có cách gì?" Chân Tiểu Yên cũng không để ý đến cử chỉ của Diệp Lãng lúc này, chỉ hơi hồi hộp mà hỏi, tất nhên là nàng cũng hi vọng là mình có thể thắng, mặc dù việc này dường như không có khả năng.
" Đơn giản thì không tốn sức, mà phức tạp thì rất đau đớn, ngươi chọn loại nào?"
"Đơn giản !" Chân Tiểu Yên nói rất rõ ràng, người bình thường đều lựa chọn như vậy.
"Cách đơn giản, chính là ta dùng tiền mua chuộc ban giám khảo và khán giả, lại uy hiếp bon họ một lần, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, đến lúc đó thì cái giải quán quân kia của ngươi còn không phải là dễ như trở bàn tay sao." Diệp Lãng nói ra một cách làm mọi người ngã ngửa, mà cũng chỉ có hắn mới dám nói.
"..."
Chân Tiểu Yên sau khi im lặng một lúc, nói: "Hay là đổi cái khác đi, thế này không hay!"
Tuy biện pháp nóng này làm chi người ta không nói được gì, nhưng sẽ không ai nghi ngờ Diệp Lãng không làm được việc này, lấy cái cá tính bại gia kia, việc như thế này là hắn thích làm nhất, bất kể là có thành công hay không.
Chương 47: Nấu cơm cả đời (1)
Sự khó chịu của Sa Lan tích tụ đến đỉnh điểm, rốt cuộc cũng bộc phát, lạnh lùng nói --
"Hừ, còn ở đây cười toe toét, xem ra ngươi không hề muốn thắng phải không, nữ nhân béo giống như ngươi làm sao có thể thắng được, ta xem ngươi nên từ bỏ càng sớm càng tốt, không cần đi ra dọa người ta."
Đây vốn là một câu nói rất bình thường. Ừ, nếu như Diệp Lãng nói những lời này thì không tính là gì cả, nhưng mà những lời này lại kích động Chân Tiểu Yên, đơn giản là vì người khác nói.
Cho dù Diệp Lãng nói khích nàng cũng không để bụng, bởi vì nàng biết Diệp Lãng không có ác ý, mà nếu đổi thành những người khác thì khác, càng không nói là tình địch của nàng.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không từ bỏ, ta cũng sẽ nhất định thắng, không chỉ thắng ngươi, ta còn muốn được giải nhất!!" Chân Tiểu Yên không chịu yếu thế mà nói.
"...." Im lắng, mọi người đều im lặng.
"Ha ha..." Mà ngay sau đó rộ lên những tiếng cười, mặc dù mọi người biết Chân Tiểu Yên tham gia cuộc thi nhưng cũng biết nguyên nhân là do nàng bị khiêu khích nên cũng không cười nàng.
Nhưng mà tình hình bây giờ lại khác rồi, Chân Tiểu Yên dám nói muốn thắng, còn nói là muốn giành được giải nhất, như thế làm cho người ta cảm thấy quá buồn cười, thật giống như là nghe được chuyện buồn cười nhất trong thiên hạ.
"Ha Ha, chỉ ngươi, bằng ngươi mà cũng muốn thắng ta, muốn giành được giải nhất, trừ khi mắt mọi người bị mù, nếu không thì ngươi hãy đợi đến kiếp sau đầu thai sang bộ dáng khác rồi hãy nói, ha ha...." Sa Lan cười không chút kiêng dè gì, hung hăng dẫm lên Chân Tiểu Yên.
Mà đó cũng không phải là làm cho người ta tổn thương nhất, cuối cùng Sa Lan còn phóng thêm một đao: "Đời này, ngươi chỉ có thể sánh với heo, chỉ xứng đến chuồng heo! Chân Tiểu Yên, ngươi hẳn là đi so với heo mới đúng!
"Ngươi..." Chân Tiểu Yên bị tổn thương nói không lên lời, lệ sắp tràn mi.
Sau đó, mọi người trong phòng học đều im lặng, cho dù bọn họ đều cười Chân Tiểu Yên nhưng nàng cũng chưa đắc tội với bất kì kẻ nào, tình cảm đặc biệt của đồng học quan trọng nhất ở tính cách, mà ai cũng công nhận tính cách của nàng không xấu, nhìn thái độ của nàng đối với Diệp Lãng là có thể thấy một phần nào.
"Đúng vậy, không sai, nàng muốn so với heo nên mới phải tham gia cuộc thi lần này." Thanh âm đều đều của Diệp Lãng vang lên.
"..." mọi người ngẩn ngơ, dường như không hiểu ngay được ý nghĩa của câu nói này, mà rất nhanh sau đó bọn họ đều ngộ ra...
"Xì...."
Một số người không nhìn được đã bắt đầu phát ra tiếng cười, trong lòng thầm than những lời phản kích này quả thực là hoàn mỹ, hắn để cho người ta tự lấy đá đập lên chân của mình.
"Diệp Lãng! Ngươi nói ai là heo!" Sa Lan cả giận nói.
"Ngươi!" Diệp trả lời rất rõ ràng, "Đó chỉ dựa theo mặt chữ của ngươi để giải thích mà thôi, vì nàng so sánh với ngươi nên mới đi với heo mà."
"Diệp Lãng, đừng nói nữa, như vậy thì ngươi sẽ đắc tội với người ta." Chân Tiểu Yên ở bên cạnh nói.
Đắc tội với người ta ở đây tất nhiên không phải chỉ có Sa Lan, Diệp Lãng đã đắc tội với nàng rất nhiều lần rồi, có điều lần này Diệp Lãng một gậy tre đánh hạ một thuyền người, đều nói cả nhóm tài nữ tham gia trận đấu là heo.
"Đắc tội với người ta thì sợ cái gì, ai dám trêu chọc lão tử, ta đường đường là Thập Tam thiếu gia của Diệp gia, lão hổ không phát uy lại tưởng ta là mèo bệnh hay sao?" Diệp Lãng nói rất hoa trương, thể hiện ra một bộ ăn chơi trác táng, con nhà gia thế.
Những lời này đã nhắc nhở người ở đây, thân phận của Diệp Lãng thường xuyên bị người ta bỏ qua, trừ bề ngoài luôn luôn rất khiêm tốn của hắn ra, hắn còn thường xuyên mơ mơ màng màng làm cho người ta dở khóc dở cười, đồng thời cũng làm cho người ta thấy rất gần gũi, mà quan trọng nhất là hắn rất ít khi dùng thân phận để dọa người như vậy. Truyện Tiên Hiệp Truyện Bất Hủ
Mà người của phòng học này lại càng không chú ý đến thân phận, ở chung đã lâu, cũng rất tự nhiên mà không coi Diệp Lãng như người ngoài.
Sau đó sắc mặt của Sa Lan trở nên rất khó coi, dường như cũng đã chú ý đến điều này, bạn trai Mạc Á của nàng tuy rằng gọi là Tứ đại công tử của học viện, nhưng Tứ đại công tử cộng lại cũng không nặng bằng một nửa Diệp Lãng.
Dùng một câu để hình dung, Diệp Lãng giống như là boss ẩn!!
"Sao lại thế được, người bình thường đúng là không thể trêu chọc ngươi, Nhưng -- người khác có thể âm thầm trị ngươi, mà ngươi cứ luôn mơ mơ màng màng, rất dễ dàng bị ám toán!" Chân Tiểu Yên cũng không hề ngại ngần mà nói thẳng.
"Đi đi! Ta rất thông minh nhanh nhẹn, sao lại mơ màng được, người khác ám tóan ta cũng chỉ có thể đợi đến kiếp sau rồi hãy nói!" Diệp Lãng đối với chuyện này thì lắc đầu không đồng ý.
" Thông minh nhanh nhẹn? Thế thì ngày hôm qua là ai lơ mơ xông vào phòng thay quần áo nữ, bị người ta coi là lưu manh truy sát tận nửa ngày."
"...., việc này không thể trách ta, ai bảo bọn họ không mang theo thẻ, ta còn tưởng rằng đó đều là nam."
"Mọi người ai cũng biết, nam và nữ đều có một phòng, nếu như đều là nam, sẽ không tách ra thành hai phòng, ngươi đúng là ngớ ngẩn, mà đây cũng không phải là lần đầu tiên nữa.
"Kháo, nếu như ngươi còn nói nữa, lão tử không giúp ngươi nữa, vốn đang muốn làm cho ngươi thắng các nàng là đám heo này, bây giờ ta phải suy nghĩ lại rồi." Diệp Lãng thẹn quá hóa giận nói.
Chân Tiểu Yên tức giận nói: "Ngươi còn nói các nàng là heo, thế thì sẽ.......Chờ đã, ngươi vừa nói cái gì?"
"Cũng không có gì, nói là đang lo lắng là có nên giúp ngươi hay không." Diệp Lãng khoát tay nói.
"Giúp ta? Ngươi có cách giúp ta hay sao?" Chân Tiểu Yên nghi ngờ nói.
"Cách thì có rất nhiều, chỉ xem ngươi muốn chọn như thế nào." Diệp Lãng ra vẻ cao nhân, khoanh tay mà đứng, ngẩng đầu nhìn mọi người.
"Có cách gì?" Chân Tiểu Yên cũng không để ý đến cử chỉ của Diệp Lãng lúc này, chỉ hơi hồi hộp mà hỏi, tất nhên là nàng cũng hi vọng là mình có thể thắng, mặc dù việc này dường như không có khả năng.
" Đơn giản thì không tốn sức, mà phức tạp thì rất đau đớn, ngươi chọn loại nào?"
"Đơn giản !" Chân Tiểu Yên nói rất rõ ràng, người bình thường đều lựa chọn như vậy.
"Cách đơn giản, chính là ta dùng tiền mua chuộc ban giám khảo và khán giả, lại uy hiếp bon họ một lần, vừa uy hiếp vừa dụ dỗ, đến lúc đó thì cái giải quán quân kia của ngươi còn không phải là dễ như trở bàn tay sao." Diệp Lãng nói ra một cách làm mọi người ngã ngửa, mà cũng chỉ có hắn mới dám nói.
"..."
Chân Tiểu Yên sau khi im lặng một lúc, nói: "Hay là đổi cái khác đi, thế này không hay!"
Tuy biện pháp nóng này làm chi người ta không nói được gì, nhưng sẽ không ai nghi ngờ Diệp Lãng không làm được việc này, lấy cái cá tính bại gia kia, việc như thế này là hắn thích làm nhất, bất kể là có thành công hay không.
Bình luận truyện