Luyện Kim Cuồng Triều

Chương 732: Về nhà (3)




Hạo Nguyệt Hồ là một hồ nhỏ nằm phía đông Diệp thành, diện tích không lớn lắm, chỉ khoảng năm dặm, bên cạnh hồ còn có vài ngọn đồi nho nhỏ, nếu đều được bao phủ thảo mộc xanh biết, hoàn cảnh nơi này sẽ không tệ chút nào.

Nhưng thật đáng tiếc bên Hạo Nguyệt Hồ đều là đất cát, một mảnh đất vàng, chính bởi vì như vậy những người tới lui nơi đây cũng không nhiều lắm, thậm chí có thể nói không thấy một bóng người.

Hạo Nguyệt Hồ nằm ở địa phương không người qua lại, một bên là vùng núi cằn cỗi, mà qua vùng núi chính là sa mạc, căn bản không ai đi qua khu vực này.

Đồng thời Hạo Nguyệt Hồ cách Diệp thành khá xa, khoảng gần trăm dặm, đây cũng là nguyên nhân mà nơi này rất ít người lui tới.

Sở dĩ Diệp Lãng tuyển chọn nơi này là vì địa phương hẻo lánh, hắn muốn được yên tĩnh chế tạo đồ vật, không muốn bị bất luận kẻ nào quấy rầy.

Nhưng…

- Thập tam, ngươi thật sự muốn chọn chỗ này làm căn cứ thực nghiệm của ngươi sao? Nơi này không có thứ gì, muốn xây dựng thôi cũng đã tiêu tốn không ít thời gian. Hơn nữa hoàn cảnh nơi này không tốt!

Đám người thất ca cùng Diệp Lãng đến nơi này xem xét hoàn cảnh, sau đó hắn cần phải làm rất nhiều việc, cần họ làm hậu cần, cho nên Diệp Lãng nhất định phải dẫn hắn đi theo.

- Ân! Là nơi này, ta tuyển chọn chính là vì hoàn cảnh không tốt, nói cách khác nếu có quá nhiều người đến đây, chẳng phải công việc của ta sẽ bị bại lộ!

Diệp Lãng gật đầu nói.

- Rốt cục ngươi muốn làm cái gì vậy…thôi được, còn nói là bí mật đúng không, ta cũng lười hỏi, nhưng sau khi ngươi đi ra phải nói cho ta biết! Còn nữa, một tháng sau trong Diệp thành tu sửa xong, ngươi phải nhớ kỹ việc nên làm.

Thất ca nói.

- Đã biết, sau khi ngươi chuẩn bị cho tốt, thì cho ta biết một tiếng, đến lúc đó ta sẽ dẫn người đi điều chỉnh.

Diệp Lãng gật đầu đáp lại.

Dẫn người?

Thất ca nhìn nhìn người bên cạnh Diệp Lãng, hắn tin tưởng Diệp Lãng sẽ dẫn theo hai người!

Đây cũng là chuyện tự nhiên, không ai đoán được bên người Diệp Lãng chỉ có hai người hiểu về luyện kim thuật, một là Chân Tiểu Yên, một là tiểu Linh, mà ngoại trừ hai người này cũng không còn người nào khác.

- Thập tam, ngươi thật sự không suy nghĩ lại yêu cầu của đám luyện kim thuật sĩ, bọn hắn đều mơ tưởng tới gặp ngươi đó.

Thất ca lại nói.

Diệp Lãng cần tới nơi này nghiên cứu một phát minh lớn, chuyện này nhóm luyện kim thuật sĩ trong Diệp thành đều đã sớm nghe được tin tức, bọn hắn đều mơ tưởng đến đây cùng Diệp Lãng nghiên cứu, tuy bọn hắn không biết Diệp Lãng muốn nghiên cứu vật gì, nhưng bọn hắn có thể khẳng định vật này sẽ làm cả luyện kim giới khiếp sợ, thậm chí toàn bộ thế giới đều lâm vào khiếp sợ.

Chuyện như vậy ai sẽ nguyện ý bỏ qua cơ hội!

Nhưng Diệp Lãng lại cự tuyệt, hắn lấy lý do cần chậm rãi nghiên cứu, nhiều người không tốt!

- Không cần suy nghĩ, bọn hắn tới chỉ biết hỏi này hỏi kia, chỉ biết thêm phiền cho ta!

Diệp Lãng lắc đầu:

- Thất ca, ngươi phải nhanh đem đồ vật ta cần tới đây, không có vài thứ kia đồ vật của ta không cách nào tiến hành.

- Đã biết! Nhưng ta cảm thấy được trước mắt quan trọng nhất chính là phải sửa sang lại nơi này, ít nhất cũng phải có một chỗ ở.

Thất ca nói.

- Chuyện này rất đơn giản!

Diệp Lãng cười nói:

- Các ngươi đứng yên đừng nhúc nhích!

- Chuyện gì đơn giản, muốn làm cũng phải thêm vài ngày…Khoan khoan, ngươi nói đứng yên đừng nhúc nhích là ý gì?

Thất ca đột nhiên phát hiện một vấn đề, đó chính là hắn từng nghe nói qua, Diệp Lãng có thể trong thời gian ngắn sử dụng luyện kim thuật kiến tạo một quảng trường thần tích.

Chẳng lẽ hắn muốn sử dụng biện pháp giống như vậy xây dựng một "quảng trường thần tích" mới?

Nếu là như vậy, thật sự mong đợi…

Nhìn thấy Diệp Lãng đi tới địa phương trống trải, thất ca cảm thấy thật khẩn trương, giống như thất ca, những người cùng Diệp Lãng đi tới nơi này cũng thật khẩn trương, mọi người đều muốn nhìn xem Diệp Lãng làm sao tạo ra quảng trường thần tích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

Lần này đi cùng Diệp Lãng không chỉ có thất ca, còn có chút luyện kim thuật sĩ không cam tâm, ngược lại không có người của Diệp gia, cũng không có Lam Vũ cùng thất công chúa.

Hôm nay Diệp gia dường như rất bận, hoặc là nói mọi người đều bề bộn nhiều việc, mà bọn hắn cho rằng hôm nay Diệp Lãng chỉ đi quan sát hoàn cảnh, cũng không có chuyện gì đặc biệt, chuyện như vậy bọn hắn cần gì đích thân cùng tới đây?

Nếu như nói bọn họ biết được hôm nay Diệp Lãng muốn làm chuyện gì, vậy họ nhất định sẽ cùng đi theo, nhất là thất công chúa, nàng nhất định sẽ cùng đi qua mà không để Lam Vũ lôi kéo đi tu luyện.

- Ba!

Diệp Lãng theo thói quên vỗ tay, sau đó dùng hai tay áp xuống mặt đất, loại trường hợp thần kỳ liền xuất hiện thêm một lần trước mặt mọi người.

Quang mang trên mặt đất chậm rãi bao phủ, diện tích càng lúc càng lớn, từ chỗ Diệp Lãng lan tràn, thậm chí có xu thế muốn vây quanh cả Hạo Nguyệt Hồ.

Chậm rãi, chậm rãi…

Động tác của Diệp Lãng rất chậm rất chậm, tựa hồ làm cho mọi người chờ đợi tới mức thật sốt ruột, đương nhiên dù sốt ruột họ cũng không dám gọi hắn, chỉ ngơ ngác nhìn hai tay hắn, vẻ mặt ngưng trọng.

Thời gian chậm rãi trôi qua…

- Tốt lắm!

Diệp Lãng vỗ vỗ tay nói.

- Cái gì? Tốt lắm?

Nhóm người thất ca ngơ ngác hỏi, bọn hắn cũng không nhìn ra có gì khác thường, vốn đang nghĩ sẽ có thần tích xuất hiện trước mặt mình, nhưng kết quả lại không có gì.

Bọn họ chỉ thấy Diệp Lãng đứng bất động thật lâu, mà mặt đất cũng xuất hiện luyện kim trận, nhưng không còn biến hóa gì khác, nơi này vẫn vô cùng hoang vu.

- Phải đó, xong rồi! Các ngươi trở về đi, ta cùng Phì Bà với tiểu Linh ở lại đây, đúng rồi, còn có Tạp Lâm…

Diệp Lãng vốn bỏ quên tiểu công chúa vẫn ở bên người, vừa rồi tiểu công chúa thấy hắn không nhắc tới mình, liền kéo áo hắn như nhắc nhở.

- Chúng ta đi về? Vậy các ngươi làm sao bây giờ, ở lại nơi này sao, nơi này không có gì a.

Thất ca cau mày:

- Thập tam, hãy để ta đi tìm người chuẩn bị một chút đã, chuyện này không vội.

- Không cần, hiện tại nơi này không có gì, nhưng sẽ nhanh có thôi, không cần các ngươi chuẩn bị!

Diệp Lãng cười nói.

- Rất nhanh sẽ có? Có ý tứ gì?

Thất ca không rõ, chẳng lẽ mấy thứ đồ vật có thể tự mình đi tới hay sao?

Đúng vậy, đúng là tự mình đi ra, chờ hôm sau khi họ tới nơi này, liền phát hiện nơi này không giống lúc trước mà đang biến hóa.

Lần này Diệp Lãng cũng không dùng phương thức xây dựng quảng trường thần tích để thay đổi địa phương nơi đây, hắn dùng luyện kim thuật thật đặc thù, một loại khá chậm chạp cùng tự nhiên hơn một chút, chầm chậm thay đổi hoàn cảnh chung quanh.

Dùng phương thức thông tục giải thích, chính là trước kia Diệp Lãng dùng luyện kim thuật trực tiếp làm cho hạt giống trở thành đại thụ, mà bây giờ chính là gieo hạt giống xuống, sau đó làm cho hạt giống chậm rãi phát triển.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện