Luyện Kim Cuồng Triều
Diệp Lãng cũng không để ý tới nhiều như vậy, tiếp tục nói:
- Ý của ta chính là nơi này tạm thời không bán ra ngoài, cũng không mở ra, phải chờ sau khi ta hoàn thành chuyện này mới có thể bắt đầu!
- A…vậy cần bao lâu chứ?
Có người hỏi, bọn hắn tựa hồ có chút gấp gáp, chỉ vì hoàn cảnh nơi này làm cho họ mê muội.
Diệp Lãng cười cười, thật thoải mái hồi đáp:
- Cũng không lâu lắm, nhiều nhất ba năm bảy năm…
- Ách…
Toàn trường sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Lãng lại trả lời như vậy, nói như thế phải đợi tới khi nào, như vậy chính họ có chờ đợi được hay không?
- Vậy ít nhất thì sao?
Thất ca thật hiểu biết tính cách của Diệp Lãng, trực tiếp chỉ ra mấu chốt của vấn đề, phía trước Diệp Lãng dùng từ "nhiều nhất", vậy nhất định sẽ có ít nhất.
Nghe được câu hỏi của thất ca, mọi người tựa hồ đều minh bạch, tất cả đều nhìn Diệp Lãng với vẻ chờ đợi.
- Nếu như là ít nhất, cũng phải nửa năm một năm!
Diệp Lãng nghĩ nghĩ, hồi đáp.
- Là nửa năm một năm sao, như vậy cũng không lâu lắm!
Nghe được Diệp Lãng nói một năm nửa năm, mọi người liền yên tâm, hiện tại họ cảm thấy không lâu lắm, ngược lại còn có vẻ ngắn ngủi.
- Tốt lắm, mọi người cũng đã xem qua, chúng ta đi ra ngoài thôi, tin tưởng mọi người còn đang sốt ruột chờ bên ngoài.
Diệp Lãng cười nói, những lời này làm mọi người cảm thấy có chút thất vọng.
Thất vọng vì họ còn muốn ở lại lâu thêm một chút, mà hiện tại Diệp Lãng bảo họ rời đi, làm họ cảm giác thật tiếc nuối.
Lúc này thất ca cũng không có cảm giác gì, hắn cảm thấy như vậy mới là tốt nhất, không thể để họ ở lại quá lâu, nếu không làm trong lòng họ không còn lưu luyến, nếu để trong lòng còn có tiếc nuối, nhưng vậy giá trị của nơi này sẽ càng tăng cao hơn.
Bởi vậy thất ca cũng thúc giục mọi người:
- Phải đó, sắc trời đã tối, mọi người mau nhanh ra ngoài đi thôi!
- Thập tam, còn người chờ bên ngoài sao? Có phải ngươi nói nơi này có địa phương gì đặc biệt hay không?
Tam ca khá quan tâm điểm này, tựa hồ hắn đang nhớ lại tình huống một mình Diệp Lãng ngăn cản hơn mười vạn đại quân ngày trước.
Khi đó mọi người nhìn thấy mười vạn đại quân tiến vào bên trong trận pháp, thật giống như ruồi bọ không đầu bay loạn, rõ ràng lối ra ngay bên cạnh nhưng họ vẫn nhìn không tới.
Tình huống vừa rồi cũng giống như vậy, rõ ràng đang đi theo phía sau, rốt cục lại không còn nhìn thấy.
Mà khi đó tam ca có thể khẳng định một sự kiện, Diệp Lãng cũng không mang mọi người đi theo một đường thẳng, mà quanh quẩn vòng vèo, có đôi khi chỉ một thước khoảng cách nhưng hắn lại đi vòng qua.
Chuyện này nhất định có vấn đề!
Diệp Lãng nghe tam ca hỏi, liền cười nói:
- Đúng vậy, nơi này thật đặc biệt, không ai dẫn đường không thể đi vào! Sau khi họ đi vào đã bị lạc đường, sau đó cố gắng thế nào cũng sẽ đi ngược trở ra ngoài! Đây là một trong những biện pháp phòng ngự của nơi này, sau này tôi sẽ cho mọi người một tiểu công cụ, nó sẽ dẫn đường cho mọi người làm sao đi vào, vật đó cũng giống như giấy thông hành, không bao nhiêu người có được vật kia!
- Nguyên lai là như vậy, vậy thì rất tốt!
Đối với biện pháp phòng ngự này của Diệp Lãng, chẳng những không ai cảm thấy không tốt, ngược lại đều khen ngợi, bởi vì họ đều là người có thân phận địa vị, đều hi vọng có được địa phương riêng tư của mình không bị ai quấy rầy, biện pháp của Diệp Lãng giúp họ chiếm được một nơi như vậy.
- Không sai, tiểu tử thập tam đúng là có ý nghĩ, nói như vậy nơi này càng thêm có giá!
Trong lòng thất ca âm thầm tính toán, trong lòng hắn đã bị những kim tệ chiếm lĩnh hoàn toàn.
- Tốt lắm, đi theo sát ta, bằng không đi lạc, lại không biết các ngươi sẽ xuất hiện ở địa phương nào!
Diệp Lãng vỗ tay cao giọng nói:
- Đừng nghĩ lén ở lại nơi này, bằng không sẽ mất đi tư cách mua lại nơi đây, thậm chí tư cách tới đây tham quan cũng không có!
Lời này của Diệp Lãng làm mọi người liền đánh mất ý tưởng, bọn họ cũng không muốn vì lòng tham nhất thời mà mất đi cơ hội.
Cứ như vậy Diệp Lãng mang theo mọi người đi ra ngoài, mục đích của hắn đã hoàn toàn được che giấu, không ai phát hiện hắn ở lại nơi này làm gì.
Chỉ có bản thân Diệp Lãng cùng Chân Tiểu Yên bọn họ mới biết được việc hắn muốn làm cũng không phải việc này, đó chỉ là sản phẩm phụ, hoàn toàn không trọng yếu, chẳng qua hắn muốn có được hoàn cảnh nghiên cứu tốt một chút nên mới thành lập một địa phương như vậy.
Nếu không phải cần che giấu mục đích của Diệp Lãng, nơi này cũng sẽ không có nhà ở xuất hiện, đây là chủ ý của Chân Tiểu Yên, nàng cảm thấy việc nghiên cứu của hắn thật sự đáng sợ, không nên bị người biết mới là tốt nhất, cho dù là người của Diệp gia cũng không nên biết tới.
Nhưng bản thân Diệp Lãng cũng không quan tâm bị tiết lộ bí mật, sở dĩ hắn còn che giấu là vì còn chưa nghiên cứu được thành công nên không muốn nói ra mà thôi.
Chân Tiểu Yên hiểu được tầm quan trọng của việc này, cảm thấy cho dù không thành công cũng nên giấu diếm, nếu không sẽ tạo thành tiêu điểm của toàn bộ đại lục, cũng có thể gợi ra chiến tranh. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Đúng vậy, chính là chiến tranh, vật của Diệp Lãng đang làm sẽ gợi ra chiến tranh!
Cho dù là tiểu Linh cũng có thể hiểu được nếu Diệp Lãng thành công, sẽ cải biến tình huống của đại lục!
- Rốt cục các ngươi đi ra rồi sao, bên trong rốt cục tình hình thế nào?
Rất nhiều người bên ngoài liền ồn ào hỏi thăm, mọi người liền thuật lại nhân gian tiên cảnh bên trong, càng tăng thêm một phần thần bí, làm cho người cho từng gặp qua càng thêm chờ mong.
Cũng chính vì như vậy, Hạo Nguyệt Hồ liền biến thành địa phương được chú ý, dù ai cũng muốn đi vào tìm hiểu, nhưng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn xem mà không thể đi vào.
Càng là như vậy càng làm Hạo Nguyệt Hồ trở thành thánh địa trong lòng mọi người, càng có người khao khát muốn mua lại nơi đó, người tìm thất ca càng ngày càng nhiều, giá tiền cũng càng ngày càng cao.
Chương 736: Cây rụng tiền (1)
Diệp Lãng cũng không để ý tới nhiều như vậy, tiếp tục nói:
- Ý của ta chính là nơi này tạm thời không bán ra ngoài, cũng không mở ra, phải chờ sau khi ta hoàn thành chuyện này mới có thể bắt đầu!
- A…vậy cần bao lâu chứ?
Có người hỏi, bọn hắn tựa hồ có chút gấp gáp, chỉ vì hoàn cảnh nơi này làm cho họ mê muội.
Diệp Lãng cười cười, thật thoải mái hồi đáp:
- Cũng không lâu lắm, nhiều nhất ba năm bảy năm…
- Ách…
Toàn trường sửng sốt, không nghĩ tới Diệp Lãng lại trả lời như vậy, nói như thế phải đợi tới khi nào, như vậy chính họ có chờ đợi được hay không?
- Vậy ít nhất thì sao?
Thất ca thật hiểu biết tính cách của Diệp Lãng, trực tiếp chỉ ra mấu chốt của vấn đề, phía trước Diệp Lãng dùng từ "nhiều nhất", vậy nhất định sẽ có ít nhất.
Nghe được câu hỏi của thất ca, mọi người tựa hồ đều minh bạch, tất cả đều nhìn Diệp Lãng với vẻ chờ đợi.
- Nếu như là ít nhất, cũng phải nửa năm một năm!
Diệp Lãng nghĩ nghĩ, hồi đáp.
- Là nửa năm một năm sao, như vậy cũng không lâu lắm!
Nghe được Diệp Lãng nói một năm nửa năm, mọi người liền yên tâm, hiện tại họ cảm thấy không lâu lắm, ngược lại còn có vẻ ngắn ngủi.
- Tốt lắm, mọi người cũng đã xem qua, chúng ta đi ra ngoài thôi, tin tưởng mọi người còn đang sốt ruột chờ bên ngoài.
Diệp Lãng cười nói, những lời này làm mọi người cảm thấy có chút thất vọng.
Thất vọng vì họ còn muốn ở lại lâu thêm một chút, mà hiện tại Diệp Lãng bảo họ rời đi, làm họ cảm giác thật tiếc nuối.
Lúc này thất ca cũng không có cảm giác gì, hắn cảm thấy như vậy mới là tốt nhất, không thể để họ ở lại quá lâu, nếu không làm trong lòng họ không còn lưu luyến, nếu để trong lòng còn có tiếc nuối, nhưng vậy giá trị của nơi này sẽ càng tăng cao hơn.
Bởi vậy thất ca cũng thúc giục mọi người:
- Phải đó, sắc trời đã tối, mọi người mau nhanh ra ngoài đi thôi!
- Thập tam, còn người chờ bên ngoài sao? Có phải ngươi nói nơi này có địa phương gì đặc biệt hay không?
Tam ca khá quan tâm điểm này, tựa hồ hắn đang nhớ lại tình huống một mình Diệp Lãng ngăn cản hơn mười vạn đại quân ngày trước.
Khi đó mọi người nhìn thấy mười vạn đại quân tiến vào bên trong trận pháp, thật giống như ruồi bọ không đầu bay loạn, rõ ràng lối ra ngay bên cạnh nhưng họ vẫn nhìn không tới.
Tình huống vừa rồi cũng giống như vậy, rõ ràng đang đi theo phía sau, rốt cục lại không còn nhìn thấy.
Mà khi đó tam ca có thể khẳng định một sự kiện, Diệp Lãng cũng không mang mọi người đi theo một đường thẳng, mà quanh quẩn vòng vèo, có đôi khi chỉ một thước khoảng cách nhưng hắn lại đi vòng qua.
Chuyện này nhất định có vấn đề!
Diệp Lãng nghe tam ca hỏi, liền cười nói:
- Đúng vậy, nơi này thật đặc biệt, không ai dẫn đường không thể đi vào! Sau khi họ đi vào đã bị lạc đường, sau đó cố gắng thế nào cũng sẽ đi ngược trở ra ngoài! Đây là một trong những biện pháp phòng ngự của nơi này, sau này tôi sẽ cho mọi người một tiểu công cụ, nó sẽ dẫn đường cho mọi người làm sao đi vào, vật đó cũng giống như giấy thông hành, không bao nhiêu người có được vật kia!
- Nguyên lai là như vậy, vậy thì rất tốt!
Đối với biện pháp phòng ngự này của Diệp Lãng, chẳng những không ai cảm thấy không tốt, ngược lại đều khen ngợi, bởi vì họ đều là người có thân phận địa vị, đều hi vọng có được địa phương riêng tư của mình không bị ai quấy rầy, biện pháp của Diệp Lãng giúp họ chiếm được một nơi như vậy.
- Không sai, tiểu tử thập tam đúng là có ý nghĩ, nói như vậy nơi này càng thêm có giá!
Trong lòng thất ca âm thầm tính toán, trong lòng hắn đã bị những kim tệ chiếm lĩnh hoàn toàn.
- Tốt lắm, đi theo sát ta, bằng không đi lạc, lại không biết các ngươi sẽ xuất hiện ở địa phương nào!
Diệp Lãng vỗ tay cao giọng nói:
- Đừng nghĩ lén ở lại nơi này, bằng không sẽ mất đi tư cách mua lại nơi đây, thậm chí tư cách tới đây tham quan cũng không có!
Lời này của Diệp Lãng làm mọi người liền đánh mất ý tưởng, bọn họ cũng không muốn vì lòng tham nhất thời mà mất đi cơ hội.
Cứ như vậy Diệp Lãng mang theo mọi người đi ra ngoài, mục đích của hắn đã hoàn toàn được che giấu, không ai phát hiện hắn ở lại nơi này làm gì.
Chỉ có bản thân Diệp Lãng cùng Chân Tiểu Yên bọn họ mới biết được việc hắn muốn làm cũng không phải việc này, đó chỉ là sản phẩm phụ, hoàn toàn không trọng yếu, chẳng qua hắn muốn có được hoàn cảnh nghiên cứu tốt một chút nên mới thành lập một địa phương như vậy.
Nếu không phải cần che giấu mục đích của Diệp Lãng, nơi này cũng sẽ không có nhà ở xuất hiện, đây là chủ ý của Chân Tiểu Yên, nàng cảm thấy việc nghiên cứu của hắn thật sự đáng sợ, không nên bị người biết mới là tốt nhất, cho dù là người của Diệp gia cũng không nên biết tới.
Nhưng bản thân Diệp Lãng cũng không quan tâm bị tiết lộ bí mật, sở dĩ hắn còn che giấu là vì còn chưa nghiên cứu được thành công nên không muốn nói ra mà thôi.
Chân Tiểu Yên hiểu được tầm quan trọng của việc này, cảm thấy cho dù không thành công cũng nên giấu diếm, nếu không sẽ tạo thành tiêu điểm của toàn bộ đại lục, cũng có thể gợi ra chiến tranh. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenbathu.net
Đúng vậy, chính là chiến tranh, vật của Diệp Lãng đang làm sẽ gợi ra chiến tranh!
Cho dù là tiểu Linh cũng có thể hiểu được nếu Diệp Lãng thành công, sẽ cải biến tình huống của đại lục!
- Rốt cục các ngươi đi ra rồi sao, bên trong rốt cục tình hình thế nào?
Rất nhiều người bên ngoài liền ồn ào hỏi thăm, mọi người liền thuật lại nhân gian tiên cảnh bên trong, càng tăng thêm một phần thần bí, làm cho người cho từng gặp qua càng thêm chờ mong.
Cũng chính vì như vậy, Hạo Nguyệt Hồ liền biến thành địa phương được chú ý, dù ai cũng muốn đi vào tìm hiểu, nhưng chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn xem mà không thể đi vào.
Càng là như vậy càng làm Hạo Nguyệt Hồ trở thành thánh địa trong lòng mọi người, càng có người khao khát muốn mua lại nơi đó, người tìm thất ca càng ngày càng nhiều, giá tiền cũng càng ngày càng cao.
Bình luận truyện