Luyện Kim Cuồng Triều
- Diệp Lãng, nàng ấy chính là Sa Lan, các ngươi cũng có thể coi như bạn bè, bạn học ngày nhỏ. Chỉ là...
Lý Nguyệt trực tiếp đưa ra câu trả lời, nàng biết có nói thêm, Diệp Lãng cũng không biết.
- Á, Sa Lan? Nàng chính là Sa Lan? Con nàng đâu?
Diệp Lãng nhìn thiếu nữ, cũng chính là Sa Lan, đột nhiên hỏi một câu.
- Ngươi còn dám nói, ta giết ngươi!!
Sa Lan giận dữ nói,
- Lý Nguyệt, buông ta ra, ta muốn giết tên khốn này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenbathu.net
- Diệp Lãng ơi Diệp Lãng, thật không biết phải nói ngươi thế nào! Không lẽ ngươi quên mất, con của nàng ấy, là do ngươi bịa chuyện.
Triệu Nhã Nhu có chút đau đầu nói.
- Đúng vậy, hình như là do ta bịa. Đúng rồi, Sa Lan, ta ở Bắc bộ gặp qua Mạc Á, hắn có đến tìm nàng không?
Diệp Lãng lúc này chẳng khác gì một kẻ nhãn rỗi đưa chuyện, hoàn toàn không tỏ ra hối lối vì đã khiêu khích Sa Lan mà giống như bạn bè lâu ngày gặp lại.
- Hắn đến tìm ta làm gì, không tin thì dẹp, còn lâu ta mới tha thứ cho hắn, Ta đã đuổi hắn đi rồi, cả đời này hắn đừng mong tái hợp được với ta.
Sa Lan nói.
- Đúng vậy đúng vậy, không tin nàng, loại đàn ông đó bỏ đi!
Diệp Lãng gật đầu, phụ hoạ.
-...
Chúng nhân cảm thấy có chút lạ, sao lại đột nhiên biến thành hai người ở cùng một phe.
- Hừ!
Sa Lan hừ một câu, phát hiện vấn đề.
Diệp Lãng thì vẫn đang thao thao bất tuyệt nói:
- Bây giờ nàng biết rồi chứ, ta kì thực là đang giúp nàng, giúp nàng nhìn rõ bản tính nam nhân.
- Có phải ta nên cảm ơn ngươi không?
Sa Lan lạnh giọng nói.
- Ừm! Nàng nên cảm tạ ta!
Diệp Lãng gật đầu, rất tự nhiên, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Lãng không những không sợ chết mà còn rất trơ trẽn.
Da mặt cũng dày thật đấy, kiểu gì Sa Lan cũng nổi điên.
- Ngươi... không biết xẩu hổ!
Sa Lan giận dữ nói, sau đó chuẩn bị ném vũ khí, nhảy đến trực tiếp động thủ.
- Đâu có, ta rất biết xấu hổ. Nhưng nàng có chút không biết xấu hổ!
Diệp Lãng nói với Sa Lan vẫn đang nộ khí trùng trùng, hoàn toàn không sợ những gì mình nói sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
- Ta đâu có không biết xấu hổ, là lỗi của ngươi, ngươi còn nói ta!
Sa Lan giận dữ nói.
- Nàng chính là không biết xấu hổ, chuyện này vốn dĩ là lỗi của nàng.
Diệp Lãng nghiêm túc nói.
Sa Lan nhìn Diệp Lãng, hỏi:
- Ngươi thử nói đi, ta có chỗ nào không biết xấu hổ, ta có chỗ nào sai?
Diệp Lãng ngập ngừng, nói:
- Đầu tiên, đầu tiên, nàng ép mụ béo đến đấu với nàng, vốn dĩ đã là sai, còn nữa, sau đó bà béo thắng, nàng lại không nhận thua, còn đặt điều cho nàng ấy, không lẽ nàng không sai?
- Ta không sai! Ta làm thế vì ta, nhìn thấy nữ nhân đến cướp nam nhân của mình, không lẽ ta không thể phản kích?
Sa Lan nói.
Nàng phản kích không sai, ta giúp mụ béo phản kích cũng không sai! Cái sai của nàng là, nàng khiến người khác hiểu lầm nàng, nàng nói có phải nàng không biết xấu hổ hay không?
Diệp Lãng nhìn Sa Lan nói.
- Hiểu lầm gì, ta có sao?
Sa Lan lúc nói câu này, thần sắc đột nhiên có chút kì lạ, không còn bộ dạng thịnh khí lăng nhân như trước.
- Có hay không tự nàng biết, vốn dĩ, chuyện này ta đã tính xong, nàng có thể giải thich rõ ràng, chỉ là ta không ngờ, cuối cùng nàng lại không giải thích, âm thầm chịu đựng một mình!
Diệp Lãng nhìn Sa Lan nói,
- Thật sự không hiểu nàng nghĩ gì.
- Mặc kệ ta!
Sa Lan trừng mắt nhìn Diệp Lãng, trong nhãn thần hình như không còn hận ý.
- Cái gì? Các ngươi đang nói cài gì?
Triệu Nhã Nhu có chút không hiểu, nàng không biết nhiều về Sa Lan, chỉ quan tâm năng lực, mặc dù Sa lan đã là luyện kim thuật sĩ cấp cao của nàng.
- Sa Lan rõ ràng là một trinh nữ, nên không thể có con được.
Diệp Lãng nói ra một chuyện khiến chúng nhân chấn kinh, tin rằng không ai biết, bao gồm cả những người bạn thân thiết nhất của Sa Lan cũng không biết sự chuyện này.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ Sa Lan không phản bác là vì phản bác không nổi, bởi vì nàng sớm đã thất thân, nhìn biểu tình Mạc Á, hình như thất thân trước cả khi qua lại với Mạc Á.
Lúc đó, mọi người đều cảm thấy Sa Lan là một một người không đứng đắn, tuyệt đối không ngờ nàng là một trinh nữ.
- Cái gì?!
Bọn Triệu Nhã Nhu đều lộ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn bị thông tin này làm cho chấn động.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ sẽ trở thành một trong những chuyện khó tin nhất của Tường Không hoàng thành!
- Sao lại có thể? Nếu là vậy, tại sao ban đầu nàng ấy không nói?
Lý Nguyệt không dám tin.
- Vậy thì phải hỏi bản thân nàng ấy! Sở dĩ ta dùng phương thức đó, chỉ là muốn tạo ra một chút mâu thuẫn nhỏ, để Mạc Á phải làm gì đó, vốn dĩ ta còn muốn làm sáng tỏ nhưng sau này ta hình như quên mất!
Diệp Lãng nói.
- Ngươi còn muốn làm sáng tỏ, nếu như những gì ngươi nói là thật, bản thân nàng ấy không làm sáng tỏ, tại sao ngươi phải làm.
Triệu Nhã Nhu lắc lâc đầu, cảm thấy sự tình hoàn toàn là của Sa Lan, vốn dĩ rất dễ chứng minh, chỉ là do nàng ta không nói mà thôi.
Triệu Nhã Nhu rất ngạc nhiên, một cô gái, rõ ràng liên quan đến sự trong trắng của mình, tại sao lại chịu để bị mắng mỏ, khiến bản thân danh tiết hao tổn?
- Diệp Lãng, sao ngươi lại biết, nàng ấy là trinh nữ? Không lẽ ngươi...
Lý Nguyệt tương đối hiếu kì, còn việc Sa Lan tại sao không làm sáng tỏ đối với nàng không quan trọng.
- Đương nhiên ta biết, trinh nữ là có thể nhìn ra, đừng quên, ta là một thần y.
Diệp Lãng thờ ơ nói, trung y rất thần kì, có những việc nhìn cũng có thể nhìn ra.
-... Ngươi muốn nói, ngươi cũng có thể nhìn ra chúng ta?...
Lý Nguyệt trầm mặc, hỏi.
- Ừm! Chỉ cần là người, đều như nhau, không có gì khác biệt.
Diệp Lãng gật gật đầu trả lời,
- Chỉ cần kết cấu thân thể như nhau, đâu phân ai là ai.
- A! Tên dê xồm này!
Lý Nguyệt trực tiếp đánh một quyền lên mặt Diệp Lãng.
- Hứ! Cái này liên quan gì đến dê xồm, vọng văn vấn thiết, đây chỉ là cơ bản mà thôi!
Diệp Lãng nói,
- Ta chỉ là biết các nàng có phải trinh nữ hay không, đâu có nhìn vào chỗ đó của các nàng.
- Ngươi còn nói!
Lý Nguyệt phẫn nộ.
- Diệp Lãng...
Đúng lúc này, Triệu Nhã Nhu đột nhiên nhìn Diệp Lãng, ngữ khí hinhf như có chút kì quái.
Nhất thời, mọi người đều nghĩ Triệu Nhã Nhu muốn giáo huấn Diệp Lãng, không ngờ lại là,
- Ngươi có thể nhìn ra, ta là trinh nữ hay không?
Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, có chút chờ đợi.
-...
Nhất thời, tràng diện trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều không nghĩ Triệu Nhã Nhu lại nói vậy, đồng thời một số người cũng rất hiếu kì, rất muốn biết chuyện này.
Chương 765: Bí mật Sa Lan (1)
- Diệp Lãng, nàng ấy chính là Sa Lan, các ngươi cũng có thể coi như bạn bè, bạn học ngày nhỏ. Chỉ là...
Lý Nguyệt trực tiếp đưa ra câu trả lời, nàng biết có nói thêm, Diệp Lãng cũng không biết.
- Á, Sa Lan? Nàng chính là Sa Lan? Con nàng đâu?
Diệp Lãng nhìn thiếu nữ, cũng chính là Sa Lan, đột nhiên hỏi một câu.
- Ngươi còn dám nói, ta giết ngươi!!
Sa Lan giận dữ nói,
- Lý Nguyệt, buông ta ra, ta muốn giết tên khốn này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp https://truyenbathu.net
- Diệp Lãng ơi Diệp Lãng, thật không biết phải nói ngươi thế nào! Không lẽ ngươi quên mất, con của nàng ấy, là do ngươi bịa chuyện.
Triệu Nhã Nhu có chút đau đầu nói.
- Đúng vậy, hình như là do ta bịa. Đúng rồi, Sa Lan, ta ở Bắc bộ gặp qua Mạc Á, hắn có đến tìm nàng không?
Diệp Lãng lúc này chẳng khác gì một kẻ nhãn rỗi đưa chuyện, hoàn toàn không tỏ ra hối lối vì đã khiêu khích Sa Lan mà giống như bạn bè lâu ngày gặp lại.
- Hắn đến tìm ta làm gì, không tin thì dẹp, còn lâu ta mới tha thứ cho hắn, Ta đã đuổi hắn đi rồi, cả đời này hắn đừng mong tái hợp được với ta.
Sa Lan nói.
- Đúng vậy đúng vậy, không tin nàng, loại đàn ông đó bỏ đi!
Diệp Lãng gật đầu, phụ hoạ.
-...
Chúng nhân cảm thấy có chút lạ, sao lại đột nhiên biến thành hai người ở cùng một phe.
- Hừ!
Sa Lan hừ một câu, phát hiện vấn đề.
Diệp Lãng thì vẫn đang thao thao bất tuyệt nói:
- Bây giờ nàng biết rồi chứ, ta kì thực là đang giúp nàng, giúp nàng nhìn rõ bản tính nam nhân.
- Có phải ta nên cảm ơn ngươi không?
Sa Lan lạnh giọng nói.
- Ừm! Nàng nên cảm tạ ta!
Diệp Lãng gật đầu, rất tự nhiên, khiến tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Lãng không những không sợ chết mà còn rất trơ trẽn.
Da mặt cũng dày thật đấy, kiểu gì Sa Lan cũng nổi điên.
- Ngươi... không biết xẩu hổ!
Sa Lan giận dữ nói, sau đó chuẩn bị ném vũ khí, nhảy đến trực tiếp động thủ.
- Đâu có, ta rất biết xấu hổ. Nhưng nàng có chút không biết xấu hổ!
Diệp Lãng nói với Sa Lan vẫn đang nộ khí trùng trùng, hoàn toàn không sợ những gì mình nói sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
- Ta đâu có không biết xấu hổ, là lỗi của ngươi, ngươi còn nói ta!
Sa Lan giận dữ nói.
- Nàng chính là không biết xấu hổ, chuyện này vốn dĩ là lỗi của nàng.
Diệp Lãng nghiêm túc nói.
Sa Lan nhìn Diệp Lãng, hỏi:
- Ngươi thử nói đi, ta có chỗ nào không biết xấu hổ, ta có chỗ nào sai?
Diệp Lãng ngập ngừng, nói:
- Đầu tiên, đầu tiên, nàng ép mụ béo đến đấu với nàng, vốn dĩ đã là sai, còn nữa, sau đó bà béo thắng, nàng lại không nhận thua, còn đặt điều cho nàng ấy, không lẽ nàng không sai?
- Ta không sai! Ta làm thế vì ta, nhìn thấy nữ nhân đến cướp nam nhân của mình, không lẽ ta không thể phản kích?
Sa Lan nói.
Nàng phản kích không sai, ta giúp mụ béo phản kích cũng không sai! Cái sai của nàng là, nàng khiến người khác hiểu lầm nàng, nàng nói có phải nàng không biết xấu hổ hay không?
Diệp Lãng nhìn Sa Lan nói.
- Hiểu lầm gì, ta có sao?
Sa Lan lúc nói câu này, thần sắc đột nhiên có chút kì lạ, không còn bộ dạng thịnh khí lăng nhân như trước.
- Có hay không tự nàng biết, vốn dĩ, chuyện này ta đã tính xong, nàng có thể giải thich rõ ràng, chỉ là ta không ngờ, cuối cùng nàng lại không giải thích, âm thầm chịu đựng một mình!
Diệp Lãng nhìn Sa Lan nói,
- Thật sự không hiểu nàng nghĩ gì.
- Mặc kệ ta!
Sa Lan trừng mắt nhìn Diệp Lãng, trong nhãn thần hình như không còn hận ý.
- Cái gì? Các ngươi đang nói cài gì?
Triệu Nhã Nhu có chút không hiểu, nàng không biết nhiều về Sa Lan, chỉ quan tâm năng lực, mặc dù Sa lan đã là luyện kim thuật sĩ cấp cao của nàng.
- Sa Lan rõ ràng là một trinh nữ, nên không thể có con được.
Diệp Lãng nói ra một chuyện khiến chúng nhân chấn kinh, tin rằng không ai biết, bao gồm cả những người bạn thân thiết nhất của Sa Lan cũng không biết sự chuyện này.
Ban đầu, mọi người đều nghĩ Sa Lan không phản bác là vì phản bác không nổi, bởi vì nàng sớm đã thất thân, nhìn biểu tình Mạc Á, hình như thất thân trước cả khi qua lại với Mạc Á.
Lúc đó, mọi người đều cảm thấy Sa Lan là một một người không đứng đắn, tuyệt đối không ngờ nàng là một trinh nữ.
- Cái gì?!
Bọn Triệu Nhã Nhu đều lộ vẻ kinh ngạc, hoàn toàn bị thông tin này làm cho chấn động.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ sẽ trở thành một trong những chuyện khó tin nhất của Tường Không hoàng thành!
- Sao lại có thể? Nếu là vậy, tại sao ban đầu nàng ấy không nói?
Lý Nguyệt không dám tin.
- Vậy thì phải hỏi bản thân nàng ấy! Sở dĩ ta dùng phương thức đó, chỉ là muốn tạo ra một chút mâu thuẫn nhỏ, để Mạc Á phải làm gì đó, vốn dĩ ta còn muốn làm sáng tỏ nhưng sau này ta hình như quên mất!
Diệp Lãng nói.
- Ngươi còn muốn làm sáng tỏ, nếu như những gì ngươi nói là thật, bản thân nàng ấy không làm sáng tỏ, tại sao ngươi phải làm.
Triệu Nhã Nhu lắc lâc đầu, cảm thấy sự tình hoàn toàn là của Sa Lan, vốn dĩ rất dễ chứng minh, chỉ là do nàng ta không nói mà thôi.
Triệu Nhã Nhu rất ngạc nhiên, một cô gái, rõ ràng liên quan đến sự trong trắng của mình, tại sao lại chịu để bị mắng mỏ, khiến bản thân danh tiết hao tổn?
- Diệp Lãng, sao ngươi lại biết, nàng ấy là trinh nữ? Không lẽ ngươi...
Lý Nguyệt tương đối hiếu kì, còn việc Sa Lan tại sao không làm sáng tỏ đối với nàng không quan trọng.
- Đương nhiên ta biết, trinh nữ là có thể nhìn ra, đừng quên, ta là một thần y.
Diệp Lãng thờ ơ nói, trung y rất thần kì, có những việc nhìn cũng có thể nhìn ra.
-... Ngươi muốn nói, ngươi cũng có thể nhìn ra chúng ta?...
Lý Nguyệt trầm mặc, hỏi.
- Ừm! Chỉ cần là người, đều như nhau, không có gì khác biệt.
Diệp Lãng gật gật đầu trả lời,
- Chỉ cần kết cấu thân thể như nhau, đâu phân ai là ai.
- A! Tên dê xồm này!
Lý Nguyệt trực tiếp đánh một quyền lên mặt Diệp Lãng.
- Hứ! Cái này liên quan gì đến dê xồm, vọng văn vấn thiết, đây chỉ là cơ bản mà thôi!
Diệp Lãng nói,
- Ta chỉ là biết các nàng có phải trinh nữ hay không, đâu có nhìn vào chỗ đó của các nàng.
- Ngươi còn nói!
Lý Nguyệt phẫn nộ.
- Diệp Lãng...
Đúng lúc này, Triệu Nhã Nhu đột nhiên nhìn Diệp Lãng, ngữ khí hinhf như có chút kì quái.
Nhất thời, mọi người đều nghĩ Triệu Nhã Nhu muốn giáo huấn Diệp Lãng, không ngờ lại là,
- Ngươi có thể nhìn ra, ta là trinh nữ hay không?
Triệu Nhã Nhu nhìn Diệp Lãng, có chút chờ đợi.
-...
Nhất thời, tràng diện trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều không nghĩ Triệu Nhã Nhu lại nói vậy, đồng thời một số người cũng rất hiếu kì, rất muốn biết chuyện này.
Bình luận truyện