Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 121: Buông cô ấy ra



Ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng nhìn thẳng Vận Nhi, cô theo bản năng né tránh ánh mắt đó, thân thể dán sát phía sau Thương Nhĩ Kỳ, lại phát hiện xung quanh lại nhiều hơn ánh mắt lạnh như băng.

"Đừng sợ, có tôi ở đây!" Thương Nhĩ Kỳ trấn an vỗ mu bàn tay cô, ôn nhu an ủi.

Dắt tay cô, từng bước một đi về phía trước, càng đi trong lòng Vận Nhi lại càng nhút nhát, chợt đột nhiên, cô nhìn rõ, bé gái kia, căn bản chính là nhằm về anh ta.

"Cái kia, tôi... Tôi đi toilet!" Vận Nhi tránh ra cánh tay Thương Nhĩ Kỳ, sắc mặt nháy mắt liền thay đổi, bất chấp Thương Nhĩ Kỳ phản ứng, đẩy anh ta ra vội vàng chạy tới nơi ít người.

"Vận Nhi..." Trong tay Thương Nhĩ Kỳ trống rỗng, thời điểm lần nữa muốn bắt lấy tay cô, bên người đã hơn một thân hình mềm mại, có chút không vui kêu anh ta, "Anh nhĩ Kỳ!"

"Sao bây giờ mới tới!" Thương Chính Vinh nhìn Vận Nhi thức thời chạy ra, cũng không nói thêm gì, ánh mắt cảnh cáo nhìn Thương Nhĩ Kỳ nôn nóng bất an, ông cũng không hy vọng con ông lại phá hoại kế hoạch của ông.

"Các người..." Trong mắt Thương Nhĩ Kỳ lộ ra không kiên nhẫn, mà lại phát tác với Hoa Y Y, ánh mắt của anh ta tìm kiếm Vận Nhi, nhưng lại không thấy bóng dáng cô?

Thời điểm Mẫn Thiên Hữu chen lách vào trong, mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm phía trước cách hai thước.

Không biết có phải chú ý tới ánh mắt có dụng ý khác hay không, vốn ngay sau đó đến Châu Phi, vậy mà Người đàn ông thần bí lại di chuyển thân thể, đi tới cửa hông.

Âu Thừa Duẫn chú ý tới hướng đi của anh ta, vội vàng đi theo đi ra ngoài, Mẫn Thiên Hữu nhìn xung quanh, không có phát hiện người khả nghi, tiếng thảo luận và tiếng thổn thức truyền vào lỗ tai của anh ta, không bóng dáng vang lên phán quyết của anh ta.

"Tô Vận Nhi?" Bóng đen lẻn vào giữa vườn hoa, nhưng là đột nhiên thoáng hiện bóng dáng màu trắng của Âu Thừa Duẫn nện từng bước đi về phía trước, Vận Nhi không biết sao phải chạy, nhưng là cô biết, cô không thể quay đầu.

Thương Nhĩ Kỳ không kêu một tiếng, thậm chí cũng không nói trước với cô, cứ như vậy dẫn cô đến trước mặt cha anh, như vậy cô sẽ không trở thành chướng ngại vật của người khác.

Âu Thừa Duẫn cấp tốc nhìn theo phương hướng của cô, anh ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, chết tiệt, đuổi theo Tô Vận Nhi, từ phía sau lưng nhốt chặt eo của cô, đột nhiên bị ôm lấy, Tô Vận Nhi kinh sợ quay đầu, vừa định kêu to, miệng lại đột nhiên bị che, Âu Thừa Duẫn ôm chặt cô đi vào bên trong.

“A, cô gái này!” Âu Thừa Duẫn không nghĩ tới cô vậy mà cắn anh, anh ăn đau buông cánh tay che miệng cô ra, xoắn quýt cau mày, thấy rõ người tới Vận Nhi tại phát hiện người đến là Âu Thừa Duẫn, không cần suy nghĩ nhanh chân bỏ chạy.

“Tô Vận Nhi, em đứng lại đó cho tôi!” Cánh tay dài của Âu Thừa Duẫn vươn ra liền nhốt chặt eo của cô, mới vừa rồi ở trong đại sảnh, anh còn tưởng mình nhìn nhầm, không nghĩ tới thật là cô, cô gái không biết sống chết này, vậy mà lại cấu kết làm bậy với đàn ông khác!

“Anh buông!” Vận Nhi giãy giụa trong lòng anh, bất an vặn vẹo.

“Âu Thừa Duẫn, buông có nghe hay không, hiện tại tôi với anh đã không còn liên quan!” Miệng nhỏ của Vận Nhi không ngừng đóng mở, trên trán Âu Thừa Duẫn chảy ra mồ hôi, anh hận không thể bóp chết cô gái nhỏ này, ánh mắt ngoan độc phẫn nộ lườm cô một cái, “Ngậm miệng!”

Chết tiệt, tên đàn ông kia đi nơi nào rồi hả?

“Nguy rồi, Tàn Thần, chúng ta trúng kế, vừa rồi trong buổi triển lãm kia xuất hiện một viên ngọc xanh là chúng ta muốn tìm, căn bản không có ở trên người tên đó!” Mẫn Thiên Hữu từ phía sau chụp lấy vai anh, mới phát hiện trong lòng anh có phụ nữ.

Âu Thừa Duẫn che lên lỗ tai Vận Nhi, ánh mắt lạnh băng phát ra một cỗ sát ý, hai mắt đỏ bừng lộ ra nguy hiểm “Điệu hổ ly sơn?”

“Vừa rồi bên trong mất điện, mình liền biết tình huống không ổn, Liệt Diễm bọn họ đã tới tiếp ứng, chúng ta rút lui trước!” Mẫn Thiên Bảo đột nhiên đẩy Âu Thừa Duẫn vào bụi hoa, dáng người mạnh mẽ từ trong lòng lấy ra một khẩu súng, nhảy vào bóng đêm.

Tay Âu Thừa Duẫn cũng nhanh chóng tìm trong tây phục, lại chống lại con ngươi khiếp sợ của Vận Nhi làm đình chỉ động tác, cánh tay thu lực đạo, cằm đảo qua gương mặt của cô, đã lạnh lẽo một mảnh.

“Cậu mang cô ấy đi trước đi!” Mẫn Thiên Bảo đối diện với Âu Thừa Duẫn nói, lăn lộn trên mặt đất, Vận Nhi lại nghe được hai tiếng súng vang, tay liền gắt gao túm chặt vạt áo Âu Thừa Duẫn, mặt trắng giống như tờ giấy.

“Ngoan, đừng sợ, nhắm mắt lại!” Bàn tay to của Âu Thừa Duẫn mang theo nhiệt độ mơn trớn mắt to của Vận Nhi, cô nghe lời nhắm hai mắt lại, tiếp theo thân thể bỗng nhẹ bẫng, thân thể bị ôm lấy, cô quyến luyến bám vào bờ vai của anh.

Quay lại đại sảnh, đã khôi phục tiếng động lớn xôn xao vừa rồi, Âu Thừa Duẫn đặt Tô Vận Nhi xuống, ánh mắt như chim ưng nhìn lại đài triển lãm, Lam Bảo Thạch kia phát ra lục sắc vây quanh Phỉ Thúy thạch tỏa sáng rạng rỡ.

Thắp sáng giống như một thế giới châu báu lóng lánh.

Nhưng Âu Thừa Duẫn lại liếc thấy, đó là giả!

Không ai phát hiện chuyện cắt điện đột ngột dị thường ở bên ngoài, mấy cái bóng đen bốn phía lặng lẽ rút lui, Âu Thừa Duẫn lại quay lại, đằng sau đã không còn bóng dáng Tô Vận Nhi.

Một loại hoảng hốt chưa bao giờ có, khiến ánh mắt của anh lập tức co rút lại, ánh mắt lục soát xung quanh, trong lòng lại như hít thở không thông, khiến anh có chút thở không nổi, Tô Vận Nhi, em ở nơi nào?

“Vận Nhi, em đã chạy đi đâu?” Đúng lúc Thương Nhĩ Kỳ kéo lại, trước mặt Vận Nhi thoáng chút bối rối, ánh mắt thân thiết chú ý tới sắc mặt của cô có chút tái nhợt, sợi tóc cũng có chút rối loạn.

“Không có, tôi phải đi!” Vận Nhi có chút mâu thuẫn đẩy Thương Nhĩ Kỳ ra, cô không thích tình huống như vậy, rất không thích.

Cô phải rời khỏi, cách xa người đàn ông này!

“Làm sao vậy?” Vận Nhi dùng lực bỏ cánh tay Thương Nhĩ Kỳ đang giữ tay cô, lại nhìn thấy bóng dáng hồng nhạt cách đó không xa, càng thêm kiên định phải rời khỏi.

“Được, em theo tôi đi gặp người nhà, một hồi chúng ta sẽ rời khỏi đây!” Thương Nhĩ Kỳ không nói hai lời kéo Vận Nhi, đi đến phòng chủ tịch của Thương Chính Vinh, lại thấy Hoa Y Y chạy tới.

Ý thức được nguy hiểm, Vận Nhi lắc lắc thân thể lui về phía sau, “A, anh làm gì đó? Muốn kéo tôi xuống nước à!”

“Chỉ là làm bộ thôi, giúp đỡ tôi đi!” Ánh mắt Thương Nhĩ Kỳ thành khẩn, cô không có biện pháp cự tuyệt.

“Buông cô ấy ra!” Ngay tại ánh mắt mọi người chú ý tới phía sau Thương Nhĩ Kỳ, một đôi bàn tay đã kéo Vận Nhi qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện