Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 124: Lựa chọn sai lầm



"Thừa Duẫn. . . . . ." Trong tay Tô Ân Huệ còn cầm chiếc áo vest anh khoác lên người cô, mang theo mùi nước hoa Cologne đặc trưng trên người anh, Tô Ân Huệ gọi to Âu Thừa Duẫn đang ngồi trên xe nhưng anh mặc kệ không đếm xỉa tới cô. Ngửi mùi hương thuộc về anh, trong không khí yên tĩnh hô hấp từ miệng cô đều là khổ sở.

Cô muốn hỏi anh, anh vứt bỏ cô một mình ở bữa tiệc rồi đi đâu? Vừa rồi anh ở cùng với người phụ nữ khác sao? Có phải chỉ khi cô nhắm mắt lại mới có thể cảm giác được anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, nhưng mà cô không hỏi được, không chỉ bởi vì không có tư cách, bây giờ ngay cả sự tồn tại của cô cũng là dư thừa.

Lúc anh cần cô thì chỉ cần một câu nói của anh, cô sẽ trở lại bên cạnh anh, lúc không cần cô thì ngay cả không khí cô cũng không bằng! Cô hoàn toàn trở thành một vật trang trí trong suốt, tình nhân? Thân phận bây giờ của cô cũng thấy thẹn với hai chữ này!

Chiếc xe thể thao Bently tạo ra một trận bụi bặm, giống như một con rồng lượn vòng qua, khóe mắt Tô Ân Huệ rưng rưng, càng ôm chặt hai tay, ở cái nơi nhiều người hỗn tạp này, cô trở về thế nào đây?

Tô Ân Huệ lau khô nước mắt trên mặt, quán rượu lúc rạng sáng đã không còn sự huyên náo của ban đêm, nhưng cô lại cảm giác được từng cơn lạnh lẽo truyền đến từ sau lưng, biết rõ những người ra vào nơi này đều đen tối, anh còn vứt bỏ cô ở đây.

Tô Ân Huệ hơi sợ hãi kéo chặt quần áo trên người, bước nhanh ra khỏi nơi này, muốn đi tới nơi có nhiều người hơn, trên người cô mặc một bộ lễ phục nhỏ, hoàn toàn không mang tiền, cũng không biết nên đi về phương hướng nào.

Sau khi bị tốp năm tốp ba thanh niên đàn ông dùng ánh mắt xấu xa đảo tới đảo lui trên người mình, trong lòng Tô Ân Huệ vô cùng hoảng sợ, tăng nhanh bước đi dưới chân, muốn rời khỏi nơi không tốt này.

"Mỹ nữ, sao lại đi một mình thế?" Hai tiếng huýt sáo vang lên, ở dưới chân Tô Ân Huệ xuất hiện hai cái bóng, thân thể cô ngã ngồi trên mặt đất thì trước mặt có hai bóng đen, Tô Ân Huệ cũng không dám ngẩng đầu lên, vung cánh tay trắng như tuyết, "Tránh ra!"

"Mỹ nữ, cùng chơi đùa đi, đừng sợ như vậy!" Một người đàn ông vẻ mặt bỉ ổi xách Tô Ân Huệ từ dưới đất lên, trên mặt lộ ra nụ cười dâm đãng.

Sắc mặt Tô Ân Huệ trắng bệch, thân thể run lẩy bẩy, trong lòng không ngừng gọi tên Âu Thừa Duẫn.

Nhưng mà, anh sẽ xuất hiện sao?

Hai người đàn ông trao đổi với nhau một ánh mắt, lôi kéo Tô Ân Huệ đi về phía trước, Tô Ân Huệ liều mạng giãy giụa đẩy bọn họ ra, nhấc đuôi váy lên chạy trở về, cô không thể để bọn họ mang đi, Duẫn, anh mau tới cứu em!

"Con đĩ này chạy đi đâu?" Tóc cô bỗng bị một người tóm được rồi lôi cô tới một cái ngõ nhỏ vắng vẻ, thân thể Tô Ân Huệ cũng ngã xuống theo, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì lễ phục trên người đã bị bọn họ xé ra.

"Đại ca, chiếm hữu cô ta còn giả bộ đứng đắn gì nữa!" Người đàn ông khẽ chửi một tiếng, khi nhìn thấy da thịt trắng như tuyết của Tô Ân Huệ lộ ra bên ngoài thì thú tính trong mắt càng thêm bành trướng.

Tô Ân Huệ khóc lóc thảm thiết, trên cánh tay và trên đùi có nhiều vết thương, cô liều mạng giãy giụa muốn chạy trốn, bốn phía đen như mực không nhìn thấy một bóng người, chẳng lẽ cô thật sự bị người làm nhục ở đây sao?

"Van xin các người, đừng. . . . . ." Tô Ân Huệ khóc đến khàn cả giọng, mọi giãy dụa của cô ở trong mắt hai người đàn ông cao lớn chỉ là hành động vô dụng, nước mắt tuyệt vọng lại chảy xuống, cô thật sự rất muốn hôn mê vào giờ phút này.

Người đàn ông cởi thắt lưng xuống, không thể chờ được nữa bổ nhào lên người Tô Ân Huệ, tay dùng lực một chút xốc váy cô lên, không chịu nổi vũ nhục như vậy Tô Ân Huệ cắn nát môi dưới, không muốn chịu đựng thống khổ như vậy.

Bên tai là những tiếng cười dâm loạn, hai tay hắn vừa muốn chạm vào quần lót ren của cô thì giọng nói khiến trái tim cô run rẩy cuối cùng cũng vang lên, "Dừng tay!"

Trên người Âu Thừa Duẫn mặc một chiếc áo sơ mi đen, dưới sắc trời hơi sáng anh giống như sứ giả tới từ địa ngục, trong mắt bắn ra hàn ý khiếp người, một tay vặn đầu tên kia lại, đôi chân dài hướng về phía bộ phận trọng yếu của đàn ông hung hăng đạp xuống.

"A!" Tiếng gào thét như muốn xé rách bầu trời vang lên, sự tức giận tràn đầy trong mắt Âu Thừa Duẫn mới tiêu tan một chút.

Cẩn thận từng li từng tí ôm lấy người phụ nữ co quắp trên đất, trái tim của Âu Thừa Duẫn bỗng co rút lại, mím môi, đôi mắt đen như màn đêm tĩnh mịch nhìn thấy khóe miệng và trên người cô bị thương thì một tia áy náy tràn ở đáy mắt, cuối cùng hóa thành một điểm.

Tô Ân Huệ ôm chặt thắt lưng cường tráng của anh, giống như một con mèo rúc vào trong ngực anh, anh vẫn trở lại, trở lại tìm cô rồi.

Không dám tưởng tượng, nếu như chậm một bước nữa, nếu như anh tới chậm một bước thì sẽ như thế nào?

Âu Thừa Duẫn căm hận đánh xuống tay lái, để Tô Ân Huệ ngồi ở ghế sau, lái xe tới biệt thự ở trên núi.

Từ lúc vào cửa tới lúc ôm cô về phòng, anh luôn ôm cô thật chặt, cũng không nói thêm câu gì, đặt cô ở trên chiếc giường lớn mềm mại, Âu Thừa Duẫn có chút mệt mỏi nhéo nhéo mi tâm, cuối cùng nhàn nhạt phun ra vài chữ, "Cô nghỉ ngơi cho tốt đi!"

"Đừng, đừng đi, Duẫn, ở lại với em có được không?" Vào khoảnh khắc anh rút cánh tay ra kia, Tô Ân Huệ siết chặt cánh tay anh, không để anh rời đi, ánh mắt khao khát nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, trong đôi mắt to tràn ngập nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bị hoảng sợ không có một chút huyết sắc nào, mang theo sự sợ hãi nhìn Âu Thừa Duẫn.

Ánh mắt như thế lại khiến anh không tự chủ được nghĩ tới người phụ nữ khác!

Tô Ân Huệ thấy anh không có phản ứng, không trả lời cũng không cự tuyệt, cô không biết mình lấy dũng khí từ đâu tới, cánh tay đột nhiên vòng lên cổ anh, cả người mình bám lên người anh, đôi môi anh đào dán lên đôi môi hơi mở của Âu Thừa Duẫn, nỗ lực khơi dậy dục vọng của anh.

"Duẫn, muốn em, muốn em có được hay không. . . . . ." Cô ôm thật chặt anh, vừa rồi ở khoảnh khắp sắp thất thân kia, trong đầu cô tất cả đều là Âu Thừa Duẫn người đàn ông đối với cô tuyệt tình tàn nhẫn như vậy, không trở thành người phụ nữ của anh, cô không cam lòng!

Âu Thừa Duẫn là một người đàn ông bình thường, lại bị một người phụ nữ phóng đãng quyến rũ mình như vậy, đôi môi nóng bỏng vội vàng lướt qua môi, mũi, mắt anh, đôi tay nhỏ bé cũng không an phận cởi cúc áo sơ mi của anh.

Trong đầu Âu Thừa Duẫn chợt lóe lên một khuôn mặt trong trắng thuần khiết, anh không chút nghĩ ngợi liền đẩy ra người phụ nữ đang làm bậy trên người mình, Tô Ân Huệ, thật con mẹ nó bị coi thường!

"Đủ rồi, cô dừng lại cho tôi!" Thô lỗ đẩy cô về chiếc giường lớn phía sau, Âu Thừa Duẫn nặng nề thở gấp mang theo một tia ẩn nhẫn, tràn đầy khinh thường nhìn đôi mắt mơ màng kia, cũng chỉ là một người phụ nữ thương tích đầy mình.

Một chút ý nghĩ thương xót cô vừa mới nảy sinh cũng dần tiêu tan.

"Anh ghét bỏ em sao? Duẫn, em muốn trao thân thể mình cho anh. . . . . ." Hai mắt Tô Ân Huệ đẫm lệ mông lung nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Âu Thừa Duẫn, những vết thương trên cơ thể lộ ra bên ngoài, bộ lễ phục trên người đã không thể che đậy cơ thể cô, bây giờ cô là một người phụ nữ gần như khỏa thân đang lộ ra trước mặt Âu Thừa Duẫn, dù đã như thế này, anh vẫn khắc chế dục vọng chạm vào cô sao?

"Tô Ân Huệ, đừng để tôi xem thường cô nữa!" Âu Thừa Duẫn khinh miệt liếc cô một cái, trong đôi mắt phức tạp có một chút mâu thuẫn không rõ nguyên nhân.

Xoay người, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng của cô.

"Đã như vậy, vì sao anh còn cứu em?" Thứ mà cô nhìn nhiều nhất vẫn là bóng lưng anh, Tô Ân Huệ quỳ xuống bên giường, nước mắt bi thương chảy xuống, chiếc chăn bao chặt lấy cơ thể chồng chất vết thương của cô, cô không ngừng run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện