Ly Hôn Đi Điện Hạ
Chương 193: Bắt đầu là yêu, kết thúc là hận
Editor: TươngLy
"Tô Vận Nhi, anh sẽ không nói lại lời này lần thứ ba, nghe cho kỹ, người phụ nữ anh yêu, chỉ có một mình em!" Hai mắt Âu Thừa Duẫn tức giận, vì sao người phụ nữ này luôn nghi ngờ lời anh, chẳng lẽ cô không biết từ trước đến giờ anh khinh thường nhất là nói dối sao?
"Vậy chị gái em thì sao?" Vận Nhi đối với sự kiện kia không có cách nào quên được, Âu Thừa Duẫn luôn miệng nói yêu cô, nhưng xoay người có thể ôm những người phụ nữ khác, Vận Nhi không biết rõ cô không tin anh hay là cô không tin chính mình.
Người đã từng tổn thương, trong lòng trở nên vô cùng yếu ớt, cô muốn yêu rồi lại không dám yêu, thật giống như anh nói, để cho thời gian để chứng minh sao?
"Chuyện của anh và em kéo theo Ân Huệ vào làm gì?" Gương mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn càng tức giận, anh thật muốn gõ đầu nhỏ của cô, xem một chút bên trong rốt cuộc có những thứ gì.
Đời này anh chỉ thổ lộ duy nhất một lần với một người phụ nữ, lại đổi lấy sự không tín nhiệm từ cô, Âu Thừa Duẫn thật cảm thấy lực bất tòng tâm. Ở trên thương trường anh là vua, đối với mục tiêu mình săn luôn không tiếc bất cứ giá nào lấy được vào tay, nhưng với Vận Nhi, anh đã dùng tất cả kiên nhẫn, nếu như cô vẫn hoài nghi anh, anh không thể bảo đảm không thú tính đại phát, trực tiếp ăn cô, để cô không có cơ hội hối hận!
"Chính anh đã làm gì chẳng lẽ không rõ ràng sao? Chiếc nhẫn kia cùng nhẫn trên tay anh, không phải là một sao?" Nếu như anh dám nói đúng, Vận Nhi bảo đảm lập tức quay đầu rời đi, không hề lưu luyến nữa.
"Đợi chút, em nói là chiếc nhẫn nào?" Âu Thừa Duẫn nghe có chút hồ đồ, anh chỉ đưa cho cô một cái, thời điểmlyhôncô lấy chiếc nhẫn trả lại cho anh, còn trong tay anh, từ đâu lại thêm một chiếc?
"Anh còn giả bộ, không phải anh đưa cho chị em sao?" Vận Nhi không khách khí đập mấy cái lên ngực anh, vẻ mặt của anh bây giờ là ý gì, kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ là cô sai lầm?
Một lần kia, tự tay Ân Huệ đem nhẫn đưa tới trước mặt cô để cô nhìn, chính là cái đó không sai.
"Cái gì? Anh đưa cho Ân Huệ lúc nào hả?" Âu Thừa Duẫn bắt được tay nhỏ bé không an phận của cô, có chút hồ đồ, chiếc nhẫn kia anh muốn đưa cho Vận Nhi, sau lại bị anh làm mất, cho nên mới làm lại một cái tương tự cho cô.
Chẳng lẽ, là Ân Huệ cầm chiếc nhẫn?
Âu Thừa Duẫn nhớ anh đã bảo Tín đi kiểm tra, nói như vậy, là Ân Huệ lừa anh!
Khó trách Vận Nhi hận anh thấu xương, chiếc nhẫn kia, có khắc"I LOVE YOU" mang ý nghĩa đặc biệt, còn có tên của cô, Ân Huệ thế nhưng cả gan dám lừa anh, rất tốt!
Anh sẽ cho cô biết hậu quả khi lừa gạt anh là gì?
"Còn nói không có, em rõ ràng đã thấy, Âu Thừa Duẫn, anh gạt em, lại gạt em. . . . . ."
Cánh tay Vận Nhi bị anh nắm thật chặt, tránh không được, cô há miệng liền cắn lên mu bàn tay của anh, "Anh buông tay!"
"Không thả, cả đời đều không thả. . . . . ." Hàm răng cô cắn mu bàn tay anh, Âu Thừa Duẫn cũng không cảm giác được đau đớn, sự đau đớn này không là gì so với đau đớn cô chịu hai năm trước, nếu như có thể, anh tình nguyện dùng tính mạng của mình bồi thường cho cô.
Dấu răng rõ ràng, ngay cả Vận Nhi cũng cảm thấy không đành lòng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy máu rỉ ra, đủ biết cô dùng bao nhiêu lực.
"Vận Nhi, em đã từng hỏi anh, chúng ta có thể ở chung một chỗ cả đời hay không, bây giờ anh trả lời em!"
"Có!" Anh dùng nụhônnói cho cô biết đáp án, đôi mắt cô yên lặng nhìn anh, Âu Thừa Duẫn dịu dànghônlên nước mắt trên gò má cô, anh kiên nhẫn giải thích, "Vận Nhi, anh không đưa chiếc nhẫn cho cô ta, là cô ta tự cầm đi, tin tưởng anh được không?"
Bàn tay của anh cách một lớp áp dính vào hông của cô, Vận Nhi cũng có thể cảm giác được tiếng tim đập của anh, anh nói không đúng, nhưng tại sao chị muốn cho cô xem?
Dường như ngày đó, cô không hỏi bất cứ thứ gì, là cô hiểu lầm sao? Cô nên tin tưởng anh sao?
"Em có biết tại sao anh lại khắc thêm chữ lên chiếc nhẫn không?" Âu Thừa Duẫn cười nhìn cô, hơi thở ấm nóng phun trên cổ cô.
"Là tên của anh có đúng không?" Vận Nhi nhớ, lúc cô xem có chú ý tới chữ khắc ở giữa, Y-U-N, là tên của anh!
"Em còn có thể ngốc thêm chút nữa không!" Âu Thừa Duẫn tức giận dùng đầu ngón tay vòng qua tóc của cô, dù Tô Ân Huệ thay đổi hình tượng từ đầu đến chân, anh biết cô ta vẫn luôn bắt chước Vận Nhi, sửa một đầu tóc quăn thành tóc thẳng, nhưng cô không phải Vận Nhi, bất luận kẻ nào cũng không thay thế được bảo bối của anh. Dù cô trở nên không giống trước kia, nhưng chỉ cần là cô, anh vẫn yêu!
Đôi mắt Vận Nhi vụt sáng, lông mi thổi qua gương mặt của anh, Âu Thừa Duẫn thấp giọng nói, "Đó là tên của em, Vận Nhi!"
Vận Nhi ngây ngẩn cả người, đầu trống rỗng, cho tới bây giờ cô đều không nghĩqua, anh còn có vài phần tâm tư này.
Ba chữ kia, không chỉ là tên của anh, còn là tên của cô!
"Duẫn. . . . . ." Vận Nhi vẫn luôn không thể hiểu tâm ý của anh, cho tới hôm nay cô mới biết, thì ra, anh cũng không xấu như trong tưởng tượng của cô, Vận Nhi hít hít mũi, chủ động ôm cổ anh, cọ đầu nhỏ vào ngực anh.
Nếu như, nếu như anh sớm nói cho cô biết, hoặc giả, cô có thể kiên trì một lần.
"Có đau hay không?" Vận Nhi run rẩy nắm tay anh, có chút chột dạ, cô không nên dùng sức như vậy.
"Hiện tại em đánh một dấu lên người anh, về sau phải phụ trách anh, biết không?" Âu Thừa Duẫn chế trụ tay nhỏ bé của cô, xấu xa nói.
Câu này từ trong miệng anh nói ra thật đúng là khiến Vận Nhi không dám khen tặng, thật khó tưởng tượng đại tổng giám đốc như anh cũng có lúc giở trò xấu xa như vậy.
Chỉ là, một chút, nhìn anh thay đổi, Vận Nhi cũng cảm thấy rất vui mừng.
Anh nói, anh yêu em, cho tới bây giờ cũng yêu, cho nên một lần kia, anh nói ba chữ kia, cũng không phải nói dối!
Âu Thừa Duẫn muốn dẫn Vận Nhi trở về nhà họ Âu, nhưng làm thế nào Vận Nhi cũng không đồng ý, mặc dù cô quyết định cho anh một cơ hội, nhưng cũng không thể mặc anh muốn làm gì thì làm, hơn nữa cô cũng không hy vọng sống cuộc sống độc tài của anh.
Hơn nữa cũng không biết nhà họ Tô bây giờ thế nào, cô luôn cảm thấy trong lòng có chút không nỡ, Âu Thừa Duẫn không yên lòng để cô ở khách sạn một mình, vì vậy mang cô cùng tới công ty.
Đợi đến khi Vận Nhi xuất hiện ở SK lần nữa, mọi người có ấn tượng khá sâu với vị phu nhân tổng giám đốc này, vốn cho là Minna có cơ hội trở thành phu nhân Tổng giám đốc kế tiếp, nhưng phát hiện Vận Nhi, làm cho tất cả mọi người ngoài dự kiến.
Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn dắt vào phòng làm việc của anh, buổi sáng anh có hội nghị quan trọng, liền để Vận Nhi chờ anh ở phòng làm việc. Vận Nhi nhìn điện thoại của anh trên bàn làm việc, muốn gọi điện thoại cho Thương Nhĩ Kỳ, ngày hôm qua cô cứ như vậy đi mất, nhìn anh rất đau lòng, nhưng cầm điện thoại lên mới phát hiện, thì ra cô căn bản không nhớ số của anh.
Vận Nhi có chút mất mát cúp điện thoại, nhìn tới Laptop của Âu Thừa Duẫntrên mặt bàn thì phát hiện, anh sử dụng là hình của cô, phát hiện này khiến Vận Nhi khiếp sợ không thôi!
"Tô Vận Nhi, anh sẽ không nói lại lời này lần thứ ba, nghe cho kỹ, người phụ nữ anh yêu, chỉ có một mình em!" Hai mắt Âu Thừa Duẫn tức giận, vì sao người phụ nữ này luôn nghi ngờ lời anh, chẳng lẽ cô không biết từ trước đến giờ anh khinh thường nhất là nói dối sao?
"Vậy chị gái em thì sao?" Vận Nhi đối với sự kiện kia không có cách nào quên được, Âu Thừa Duẫn luôn miệng nói yêu cô, nhưng xoay người có thể ôm những người phụ nữ khác, Vận Nhi không biết rõ cô không tin anh hay là cô không tin chính mình.
Người đã từng tổn thương, trong lòng trở nên vô cùng yếu ớt, cô muốn yêu rồi lại không dám yêu, thật giống như anh nói, để cho thời gian để chứng minh sao?
"Chuyện của anh và em kéo theo Ân Huệ vào làm gì?" Gương mặt tuấn tú của Âu Thừa Duẫn càng tức giận, anh thật muốn gõ đầu nhỏ của cô, xem một chút bên trong rốt cuộc có những thứ gì.
Đời này anh chỉ thổ lộ duy nhất một lần với một người phụ nữ, lại đổi lấy sự không tín nhiệm từ cô, Âu Thừa Duẫn thật cảm thấy lực bất tòng tâm. Ở trên thương trường anh là vua, đối với mục tiêu mình săn luôn không tiếc bất cứ giá nào lấy được vào tay, nhưng với Vận Nhi, anh đã dùng tất cả kiên nhẫn, nếu như cô vẫn hoài nghi anh, anh không thể bảo đảm không thú tính đại phát, trực tiếp ăn cô, để cô không có cơ hội hối hận!
"Chính anh đã làm gì chẳng lẽ không rõ ràng sao? Chiếc nhẫn kia cùng nhẫn trên tay anh, không phải là một sao?" Nếu như anh dám nói đúng, Vận Nhi bảo đảm lập tức quay đầu rời đi, không hề lưu luyến nữa.
"Đợi chút, em nói là chiếc nhẫn nào?" Âu Thừa Duẫn nghe có chút hồ đồ, anh chỉ đưa cho cô một cái, thời điểmlyhôncô lấy chiếc nhẫn trả lại cho anh, còn trong tay anh, từ đâu lại thêm một chiếc?
"Anh còn giả bộ, không phải anh đưa cho chị em sao?" Vận Nhi không khách khí đập mấy cái lên ngực anh, vẻ mặt của anh bây giờ là ý gì, kinh ngạc như vậy, chẳng lẽ là cô sai lầm?
Một lần kia, tự tay Ân Huệ đem nhẫn đưa tới trước mặt cô để cô nhìn, chính là cái đó không sai.
"Cái gì? Anh đưa cho Ân Huệ lúc nào hả?" Âu Thừa Duẫn bắt được tay nhỏ bé không an phận của cô, có chút hồ đồ, chiếc nhẫn kia anh muốn đưa cho Vận Nhi, sau lại bị anh làm mất, cho nên mới làm lại một cái tương tự cho cô.
Chẳng lẽ, là Ân Huệ cầm chiếc nhẫn?
Âu Thừa Duẫn nhớ anh đã bảo Tín đi kiểm tra, nói như vậy, là Ân Huệ lừa anh!
Khó trách Vận Nhi hận anh thấu xương, chiếc nhẫn kia, có khắc"I LOVE YOU" mang ý nghĩa đặc biệt, còn có tên của cô, Ân Huệ thế nhưng cả gan dám lừa anh, rất tốt!
Anh sẽ cho cô biết hậu quả khi lừa gạt anh là gì?
"Còn nói không có, em rõ ràng đã thấy, Âu Thừa Duẫn, anh gạt em, lại gạt em. . . . . ."
Cánh tay Vận Nhi bị anh nắm thật chặt, tránh không được, cô há miệng liền cắn lên mu bàn tay của anh, "Anh buông tay!"
"Không thả, cả đời đều không thả. . . . . ." Hàm răng cô cắn mu bàn tay anh, Âu Thừa Duẫn cũng không cảm giác được đau đớn, sự đau đớn này không là gì so với đau đớn cô chịu hai năm trước, nếu như có thể, anh tình nguyện dùng tính mạng của mình bồi thường cho cô.
Dấu răng rõ ràng, ngay cả Vận Nhi cũng cảm thấy không đành lòng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy máu rỉ ra, đủ biết cô dùng bao nhiêu lực.
"Vận Nhi, em đã từng hỏi anh, chúng ta có thể ở chung một chỗ cả đời hay không, bây giờ anh trả lời em!"
"Có!" Anh dùng nụhônnói cho cô biết đáp án, đôi mắt cô yên lặng nhìn anh, Âu Thừa Duẫn dịu dànghônlên nước mắt trên gò má cô, anh kiên nhẫn giải thích, "Vận Nhi, anh không đưa chiếc nhẫn cho cô ta, là cô ta tự cầm đi, tin tưởng anh được không?"
Bàn tay của anh cách một lớp áp dính vào hông của cô, Vận Nhi cũng có thể cảm giác được tiếng tim đập của anh, anh nói không đúng, nhưng tại sao chị muốn cho cô xem?
Dường như ngày đó, cô không hỏi bất cứ thứ gì, là cô hiểu lầm sao? Cô nên tin tưởng anh sao?
"Em có biết tại sao anh lại khắc thêm chữ lên chiếc nhẫn không?" Âu Thừa Duẫn cười nhìn cô, hơi thở ấm nóng phun trên cổ cô.
"Là tên của anh có đúng không?" Vận Nhi nhớ, lúc cô xem có chú ý tới chữ khắc ở giữa, Y-U-N, là tên của anh!
"Em còn có thể ngốc thêm chút nữa không!" Âu Thừa Duẫn tức giận dùng đầu ngón tay vòng qua tóc của cô, dù Tô Ân Huệ thay đổi hình tượng từ đầu đến chân, anh biết cô ta vẫn luôn bắt chước Vận Nhi, sửa một đầu tóc quăn thành tóc thẳng, nhưng cô không phải Vận Nhi, bất luận kẻ nào cũng không thay thế được bảo bối của anh. Dù cô trở nên không giống trước kia, nhưng chỉ cần là cô, anh vẫn yêu!
Đôi mắt Vận Nhi vụt sáng, lông mi thổi qua gương mặt của anh, Âu Thừa Duẫn thấp giọng nói, "Đó là tên của em, Vận Nhi!"
Vận Nhi ngây ngẩn cả người, đầu trống rỗng, cho tới bây giờ cô đều không nghĩqua, anh còn có vài phần tâm tư này.
Ba chữ kia, không chỉ là tên của anh, còn là tên của cô!
"Duẫn. . . . . ." Vận Nhi vẫn luôn không thể hiểu tâm ý của anh, cho tới hôm nay cô mới biết, thì ra, anh cũng không xấu như trong tưởng tượng của cô, Vận Nhi hít hít mũi, chủ động ôm cổ anh, cọ đầu nhỏ vào ngực anh.
Nếu như, nếu như anh sớm nói cho cô biết, hoặc giả, cô có thể kiên trì một lần.
"Có đau hay không?" Vận Nhi run rẩy nắm tay anh, có chút chột dạ, cô không nên dùng sức như vậy.
"Hiện tại em đánh một dấu lên người anh, về sau phải phụ trách anh, biết không?" Âu Thừa Duẫn chế trụ tay nhỏ bé của cô, xấu xa nói.
Câu này từ trong miệng anh nói ra thật đúng là khiến Vận Nhi không dám khen tặng, thật khó tưởng tượng đại tổng giám đốc như anh cũng có lúc giở trò xấu xa như vậy.
Chỉ là, một chút, nhìn anh thay đổi, Vận Nhi cũng cảm thấy rất vui mừng.
Anh nói, anh yêu em, cho tới bây giờ cũng yêu, cho nên một lần kia, anh nói ba chữ kia, cũng không phải nói dối!
Âu Thừa Duẫn muốn dẫn Vận Nhi trở về nhà họ Âu, nhưng làm thế nào Vận Nhi cũng không đồng ý, mặc dù cô quyết định cho anh một cơ hội, nhưng cũng không thể mặc anh muốn làm gì thì làm, hơn nữa cô cũng không hy vọng sống cuộc sống độc tài của anh.
Hơn nữa cũng không biết nhà họ Tô bây giờ thế nào, cô luôn cảm thấy trong lòng có chút không nỡ, Âu Thừa Duẫn không yên lòng để cô ở khách sạn một mình, vì vậy mang cô cùng tới công ty.
Đợi đến khi Vận Nhi xuất hiện ở SK lần nữa, mọi người có ấn tượng khá sâu với vị phu nhân tổng giám đốc này, vốn cho là Minna có cơ hội trở thành phu nhân Tổng giám đốc kế tiếp, nhưng phát hiện Vận Nhi, làm cho tất cả mọi người ngoài dự kiến.
Vận Nhi bị Âu Thừa Duẫn dắt vào phòng làm việc của anh, buổi sáng anh có hội nghị quan trọng, liền để Vận Nhi chờ anh ở phòng làm việc. Vận Nhi nhìn điện thoại của anh trên bàn làm việc, muốn gọi điện thoại cho Thương Nhĩ Kỳ, ngày hôm qua cô cứ như vậy đi mất, nhìn anh rất đau lòng, nhưng cầm điện thoại lên mới phát hiện, thì ra cô căn bản không nhớ số của anh.
Vận Nhi có chút mất mát cúp điện thoại, nhìn tới Laptop của Âu Thừa Duẫntrên mặt bàn thì phát hiện, anh sử dụng là hình của cô, phát hiện này khiến Vận Nhi khiếp sợ không thôi!
Bình luận truyện