Ly Hôn Đi Điện Hạ

Chương 77: Từ giờ phút này, hãy yêu tôi



Vận Nhi quay đi, cười cười tự giễu mình, mới vừa đi được hai bước, chiếc xe Bentley bạc đã lái về hướng cô, chiếc xe càng đến gần, Vận Nhi cảm thấy tim mình đập càng nhanh. Là anh ta sao?

Cho đến khi cửa sổ xe được kéo xuống, khuôn mặt đẹp trai hoàn mĩ xuất hiện trước mắt cô thì cô mới có cảm giác cảnh tượng này là thật. Vận Nhi có chút không dám tin, lui về phía sau hai bước, “Sao anh lại ở đây?”

“Tan học tôi tới đón vợ mình thì có gì không đúng?” Dưới chiếc kính râm, đôi mắt Âu Thừa Duẫn đen nhánh như màn đêm, hất cằm với Vận Nhi, ý bảo cô lên xe.

Vận Nhi nhìn bốn phía xung quanh, cảm thấy chiếc xe này ở đây vô cùng nổi bật, không suy nghĩ nhiều liền mở cửa xe ngồi vào, bên trong xe tràn ngập mùi nước hoa riêng biệt của anh, khiến Vận Nhi hơi rung động, thắt dây an toàn vào, những cây thông bên đường không ngừng lướt qua mắt cô.

“Tôi không nghĩ là anh lại đặc biết tới đón tôi, có chuyện gì sao?” Điểm này Vận Nhi tự biết rõ, cô cũng sẽ không tự mình đa tình cho rằng Âu Thừa Duẫn làm chuyện như vậy là để cô nhìn anh bằng con mắt khác.

“Xem ra tôi cho em cảm giác rất tệ nhỉ?” Âu Thừa Duẫn nhếch môi lên một góc 45 độ, nhìn qua tâm trạng anh rất tốt, trong lòng Vận Nhi kinh ngạc, chẳng lẽ là có liên quan đến Tô Ân Huệ?

Nắm chặt dây an toàn trên vai, Vận Nhi chớp đôi mắt sáng long lanh như nước nhìn một bên mặt đẹp trai của anh, mọi hành động của anh đều không nằm trong suy nghĩ của cô, cô làm vợ thật quá thất bại.

“Vậy thì sau này chúng ta nên dành nhiều thời gian bên nhau hơn, đúng không? Vợ!” Qua gương xe, Âu Thừa Duẫn chống lại đôi mắt kinh ngạc của Vận Nhi, ý cười bên khóe môi càng đậm.

Có vấn đề, nhất định có vấn đề!

Trong ấn tượng của Vận Nhi, Âu Thừa Duẫn luôn là người lúc nóng lúc lạnh, cô hoàn toàn không đoán được suy nghĩ của anh. Mối quan hệ tế nhị giữa hai người cũng rất mơ hồ, khi cô không phòng bị anh thì anh luôn làm ra những hành động ngoài ý muốn của cô. Mà lời này của anh là có ý gì? Bọn họ còn có sau này sao?

“Âu Thừa Duẫn, chị tôi đã trở về, chúng ta…” Vận Nhi nghĩ đến lúc ở bệnh viện, Tô Ân Huệ dùng thái đọ quyết liệt muốn cô ly hôn thì cô biết, chị cô có tình cảm với Âu Thừa Duẫn. Mà cô vốn chỉ là người ngoài cuộc!

Ly hôn đi, ba chữ còn chưa nói ra khỏi miệng, giọng nói ngang ngược độc đoán của Âu Thừa Duẫn vang lên bên tai cô, “Tô Vận Nhi em hãy nghe cho rõ, từ khoảnh khắc em tiến vào nhà thờ với tôi, em chính là vợ của Âu Thừa Duẫn, không liên quan đến Tô Ân Huệ!” từ cùng này thường được thay bằng từ và hoặc với, tùy trường hợp

Đây là lần thứ hai anh nói ra câu này, không liên quan đến Tô Ân Huệ!

Nhưng thật sự không liên quan tới chị cô sao? Ngay từ đầu, Tô Ân Huệ mới đúng là cô dâu của anh.

“Hôn nhân của chúng ta không tính là gì cả, tôi không yêu anh!” Tô Vận Nhi vô cùng chán ghét anh dùng giọng điệu ra lệnh này với cô, mặc dù đã quen với thái độ kiêu căng ngạo mạn của anh, nhưng cô là người có chủ kiến, hôn nhân không có tình yêu, không phải là điều cô muốn. Hợn nữa từ lúc bắt đầu, cô là người bị ép buộc! Việc này hoàn toàn là một cái bẫy, cô không còn lựa chọn nào khác!

“Yêu?” Âu Thừa Duẫn nghe được câu này thì đột nhiên phanh xe lại, quay mặt sang, nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tô Vận Nhi, anh cười một cách tà ác, “Hai chị em cô thật giống nhau!”

Tô Ân Huệ nói yêu anh, Tô Vận Nhi lại nói không yêu anh! Tốt, rất tốt!

“Vậy thì từ giờ phút này, hãy yêu tôi!” Âu Thừa Duẫn nói một cách chắc chắn, nhấn ga xe, dùng tốc độ như mũi tên mà bay đi.

Vận Nhi nghe thấy câu nói khiếp đảm kia, không ngừng sợ hãi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện