Ly Hôn Đi Điện Hạ
Chương 90: Yêu và không yêu
"Vận Nhi, chị cảm thấy Tô Ân Huệ vẫn xứng được ở bên cạnh anh em sao?" Vẻ mặt Âu Dương cực kỳ bi thương, từng chút một, như có những con kiến cắn vào lòng Vận Nhi, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới, giữa Tô Ân Huệ và Âu Thừa Duẫn lại có khúc mắc như vậy.
Bây giờ thì Vận Nhi đã biết, vì sao ba năm trước lại có một khoảng thời gian ý chí và tinh thần của Tô Ân Huệ trở nên sa sút, sau khi bị bệnh nặng cả người cũng thay đổi, chị cô rất ít khi cười, tất cả tinh lực đều đặt vào công việc, cô chỉ cho rằng chị bị cha áp bách, hóa ra đây cũng là phương thức để chị cô khiến mình không còn đau khổ.
Từ đầu tới cuối, chị cô vẫn luôn yêu Âu Thừa Duẫn!
Âu Thừa Duẫn cố ý tiếp cận cô, anh ấy đã sớm bố trí tốt ván cờ này, mà cô lại ngu ngốc nhảy vào!
"Âu Dương, xin lỗi, xin lỗi!" Vận Nhi không biết phải an ủi vết thương của Âu Dương như thế nào, cũng ngồi xổm xuống theo cô, hai tay vịn vai Âu Dương đang khóc thút thít, lúc ấy, bọn họ có bao nhiêu căm hận Tô Ân Huệ!
"Vận Nhi, không phải lỗi của chị, Tô Ân Huệ không có tư cách nhận được hạnh phúc, anh em cũng không muốn cô ta, chị đừng ly hôn!" Khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ của Âu Dương mang theo sự chờ đợi tha thiết, khẩn cầu nhìn Vận Nhi.
"Không, Âu Dương, nếu như anh ấy cưới chị cũng chỉ là một phương thức để trả thù chị gái của chị, chị còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà làm vợ anh ấy sao?"
"Chị là ngoại lệ, em tin chắc anh em đối với chị là đặc biệt, nếu không anh ấy cũng sẽ không dẫn chị về nước Đức!" Đây cũng là một phương thức mà anh công nhận thân phận của cô, nhưng Vận Nhi không nghĩ sẽ tiếp tục thảo luận đề tài này.
Bây giờ cô đã biết được ân oán giữa anh và chị mình, cô càng tin tưởng mình không có lý do gì để ở lại bên cạnh anh nữa.
"Âu Dương, nếu Thừa Huyễn đã mất, em có từng nghĩ rằng, nếu như Âu Thừa Duẫn cũng có tình cảm với chị gái của chị, mọi người không thể thử đón nhận chị ấy sao?" Bây giờ Vận Nhi có thể biết được trong lòng của Tô Ân Huệ có bao nhiêu đau khổ, một mặt bị lương tâm khiển trách, một mặt còn phải chịu đựng sự chà đạp vô tình của Âu Thừa Duẫn. Giống như một con nhím bị thương, cuộn tròn lại trong thế giới khép kín của mình, tự đâm mình đến đẫm máu.
Anh kìm nén một phần tình cảm, chỉ có thù hận, cho nên chị cô mới kháng cự lại cuộc hôn lễ như vậy, biết anh cưới mình với mục đích không đơn thuần, sau đó bất chấp tất cả chạy trốn, phần tình yêu bị che giấu này, cần bao nhiêu nghị lực?
"Không, sẽ không, anh ấy không yêu cô ta!" Âu Dương vội vàng lắc đầu bác bỏ, cô có một vạn lý do có thể tin tưởng, người đó tuyệt đối không thể nào là Tô Ân Huệ.
"Mọi việc không bao giờ là tuyệt đối cả!" Vận Nhi đỡ Âu Dương dậy, lau khô nước mắt trên gò má cô, cho tới bây giờ đây lúc nào cũng là cô gái hi hi ha ha, không nên có tâm tình như vậy.
"Vận Nhi, đáp ứng em, đừng ly hôn với anh em được không?" Âu Thừa Duẫn chỉ chơi đùa mà thôi, chẳng qua là anh ấy chưa gặp được người con gái khiến anh động lòng, nhưng mà cô tin, Vận Nhi chính là liều thuốc mà trái tim anh cần.
"Anh em ưu tú như thế, em thật sự rất hoài nghi, có người phụ nữ nào mà không thích anh ấy, Vận Nhi, chị cũng thích anh em phải không ?" Trong nháy mắt Âu Dương đã trở lại bộ dáng thích trêu chọc người khác thường ngày.
Vận Nhi bật cười lắc đầu, trong ngực là một trận chua xót khổ sở, người trong lòng cô đã không còn khả năng nữa rồi. Lam Hạo chắc là rất thất vọng về cô!
Âu Dương lén lút quan sát vẻ mặt không yên lòng của Vận Nhi, cho là cô không nói lời thật lòng, đối với Âu Thừa Duẫn, cô rất có lòng tin.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi xách Vận Nhi vang lên, Vận Nhi thu hồi tâm tư, nhìn cuộc gọi tới, vội vàng bắt máy, "Anh Thượng Đông?"
"Em đang ở đâu?" Giọng nói Tô Thượng Đông lạnh nhạt, Vận Nhi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ băng lạnh kia của anh, theo bản năng cô nói ra vị trí hiện tại.
Dường như có chút do dự, Vận Nhi hồi hộp nghe tiếng hít thở qua điện thoại, chỉ yên lặng vài giây, giọng nói trầm thấp của Tô Thượng Đông lại vang lên, "Đợi ở đó đừng đi đâu, anh đến đón em!"
Vận Nhi đờ đẫn đóng điện thoại lại, đôi mắt hạnh chợt trừng lớn, Tô Thượng Đông vừa mới nói đến đón cô?
Anh cả về nước rồi sao?
Bây giờ thì Vận Nhi đã biết, vì sao ba năm trước lại có một khoảng thời gian ý chí và tinh thần của Tô Ân Huệ trở nên sa sút, sau khi bị bệnh nặng cả người cũng thay đổi, chị cô rất ít khi cười, tất cả tinh lực đều đặt vào công việc, cô chỉ cho rằng chị bị cha áp bách, hóa ra đây cũng là phương thức để chị cô khiến mình không còn đau khổ.
Từ đầu tới cuối, chị cô vẫn luôn yêu Âu Thừa Duẫn!
Âu Thừa Duẫn cố ý tiếp cận cô, anh ấy đã sớm bố trí tốt ván cờ này, mà cô lại ngu ngốc nhảy vào!
"Âu Dương, xin lỗi, xin lỗi!" Vận Nhi không biết phải an ủi vết thương của Âu Dương như thế nào, cũng ngồi xổm xuống theo cô, hai tay vịn vai Âu Dương đang khóc thút thít, lúc ấy, bọn họ có bao nhiêu căm hận Tô Ân Huệ!
"Vận Nhi, không phải lỗi của chị, Tô Ân Huệ không có tư cách nhận được hạnh phúc, anh em cũng không muốn cô ta, chị đừng ly hôn!" Khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ của Âu Dương mang theo sự chờ đợi tha thiết, khẩn cầu nhìn Vận Nhi.
"Không, Âu Dương, nếu như anh ấy cưới chị cũng chỉ là một phương thức để trả thù chị gái của chị, chị còn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra mà làm vợ anh ấy sao?"
"Chị là ngoại lệ, em tin chắc anh em đối với chị là đặc biệt, nếu không anh ấy cũng sẽ không dẫn chị về nước Đức!" Đây cũng là một phương thức mà anh công nhận thân phận của cô, nhưng Vận Nhi không nghĩ sẽ tiếp tục thảo luận đề tài này.
Bây giờ cô đã biết được ân oán giữa anh và chị mình, cô càng tin tưởng mình không có lý do gì để ở lại bên cạnh anh nữa.
"Âu Dương, nếu Thừa Huyễn đã mất, em có từng nghĩ rằng, nếu như Âu Thừa Duẫn cũng có tình cảm với chị gái của chị, mọi người không thể thử đón nhận chị ấy sao?" Bây giờ Vận Nhi có thể biết được trong lòng của Tô Ân Huệ có bao nhiêu đau khổ, một mặt bị lương tâm khiển trách, một mặt còn phải chịu đựng sự chà đạp vô tình của Âu Thừa Duẫn. Giống như một con nhím bị thương, cuộn tròn lại trong thế giới khép kín của mình, tự đâm mình đến đẫm máu.
Anh kìm nén một phần tình cảm, chỉ có thù hận, cho nên chị cô mới kháng cự lại cuộc hôn lễ như vậy, biết anh cưới mình với mục đích không đơn thuần, sau đó bất chấp tất cả chạy trốn, phần tình yêu bị che giấu này, cần bao nhiêu nghị lực?
"Không, sẽ không, anh ấy không yêu cô ta!" Âu Dương vội vàng lắc đầu bác bỏ, cô có một vạn lý do có thể tin tưởng, người đó tuyệt đối không thể nào là Tô Ân Huệ.
"Mọi việc không bao giờ là tuyệt đối cả!" Vận Nhi đỡ Âu Dương dậy, lau khô nước mắt trên gò má cô, cho tới bây giờ đây lúc nào cũng là cô gái hi hi ha ha, không nên có tâm tình như vậy.
"Vận Nhi, đáp ứng em, đừng ly hôn với anh em được không?" Âu Thừa Duẫn chỉ chơi đùa mà thôi, chẳng qua là anh ấy chưa gặp được người con gái khiến anh động lòng, nhưng mà cô tin, Vận Nhi chính là liều thuốc mà trái tim anh cần.
"Anh em ưu tú như thế, em thật sự rất hoài nghi, có người phụ nữ nào mà không thích anh ấy, Vận Nhi, chị cũng thích anh em phải không ?" Trong nháy mắt Âu Dương đã trở lại bộ dáng thích trêu chọc người khác thường ngày.
Vận Nhi bật cười lắc đầu, trong ngực là một trận chua xót khổ sở, người trong lòng cô đã không còn khả năng nữa rồi. Lam Hạo chắc là rất thất vọng về cô!
Âu Dương lén lút quan sát vẻ mặt không yên lòng của Vận Nhi, cho là cô không nói lời thật lòng, đối với Âu Thừa Duẫn, cô rất có lòng tin.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trong túi xách Vận Nhi vang lên, Vận Nhi thu hồi tâm tư, nhìn cuộc gọi tới, vội vàng bắt máy, "Anh Thượng Đông?"
"Em đang ở đâu?" Giọng nói Tô Thượng Đông lạnh nhạt, Vận Nhi cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ băng lạnh kia của anh, theo bản năng cô nói ra vị trí hiện tại.
Dường như có chút do dự, Vận Nhi hồi hộp nghe tiếng hít thở qua điện thoại, chỉ yên lặng vài giây, giọng nói trầm thấp của Tô Thượng Đông lại vang lên, "Đợi ở đó đừng đi đâu, anh đến đón em!"
Vận Nhi đờ đẫn đóng điện thoại lại, đôi mắt hạnh chợt trừng lớn, Tô Thượng Đông vừa mới nói đến đón cô?
Anh cả về nước rồi sao?
Bình luận truyện