Ly Hôn Đi Điện Hạ
Chương 92: Họa là từ miệng mà ra
Edit: Bướm Giang Hồ
Âu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn bụi đất bay lên, chiếc Ferrari biến mất ở trước mắt cô, phát điên ở tại chỗ đá mấy đá, đàn ông gì chứ, một chút phong độ cũng không có!
Nơi này cách SK không xa, Âu Dương dựa vào trí nhớ sờ soạng đến tập đoàn SK, khuôn mặt cười không biết là vì phơi nắng hay là bởi vì tức giận, đỏ hồng một mảnh, hai tay chống nạnh, không quên mắng Tô Thượng Đông.
A!!! Thật sự là tức chết cô!
“Đi đâu? Em một mình chạy về đây, mẹ đâu ?” Chân trước vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc, cửa lại bị người mở ra từ bên trong, vừa bước vào đầu Âu Dương liền đụng vào một lồng ngực kiên cố, vừa rồi chịu ủy khuất còn không có bình ổn, lại nghe thấy thanh âm không quá ôn nhu của Âu Thừa Duẫn. Âu Dương chu miệng, đem toàn bộ đầu vùi vào trong ngực Âu Thừa Duẫn, miệng mang theo làm nũng kêu anh : “Anh!”
“Âu Dương, em làm cái gì?” Âu Thừa Duẫn có chút ghét đẩy ra cô gái vừa dựa vào. Anh vừa trở lại công ty liền nghe Tín báo cáo, Âu Dương đã về nước, trước đó không có tin tức gì, cô ấy sao lại đột nhiên chạy về đây?
“Anh là anh trai chết tiệt không lương tâm, không hy vọng em trở về hả! Em là đi theo đoàn trường học mà tới, chỉ ở một tuần mà thôi!” Thủy mâu của Âu Dương mở to, ẩn một tầng sương mù mỏng manh, ngón tay ngọc chỉ thẳng vào người đàn ông tuấn dật đang mặc âu phục mà lên án, sao tất cả nam nhân lớn lên đẹp trai đều là người bạc tình chứ, một chút cũng không đáng yêu !
Bộ dáng đáng thương của Tô Vận Nhi trong ấn tượng có chút tương tự, thời điểm tức giận đều là dùng loại ánh mắt ngập nước ủy khuất này chỉ trích anh, miệng Âu Thừa Duẫn không khỏi nhu hòa xuống, kéo Âu Dương đi đến bàn làm việc : “Nếu đã trở lại liền ở thêm vài ngày đi, trường học bên kia cũng không có vấn đề. Thân thể mẹ thế nào?”
“Vẫn là bộ dáng cũ!” Âu Dương âm hiểm cười hai tiếng, cọ cánh tay Âu Thừa Duẫn, cái mũi thông linh lập tức liền ngửi ra trên người anh mang theo mùi nước hoa phụ nữ : “Anh, anh đi tán gái về sao?”
“Em đang nói cái gì vậy chứ!” Sắc mặt Âu Thừa Duẫn lập tức trầm xuống, Âu Dương chán ghét nhíu nhíu mày, lầm bầm lầm bầm nói : “Khó trách Vận Nhi muốn ly hôn, anh cũng không biết thu liễm một chút !”
“Âu Dương !” Âu Thừa Duẫn bỏ qua tài liệu trước mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua cô : “Em và Tô Vận Nhi nói cái gì?”
“Anh, anh liền như vậy đi, sớm muộn gì có một ngày Vận Nhi sẽ bỏ chạy theo người khác, đến lúc đó cũng đừng trách em không nhắc nhở anh!” Âu Dương thở phì phì đứng trước bàn làm việc của Âu Thừa Duẫn, ngẩng đầu nói : “Giúp em đem hành lý đưa đến khách sạn, em không về nhà ở!”
Ngày mai phải cùng đoàn đi, liền vào ở trong khách sạn của SK, Âu Dương nghiêm mặt thái độ sai sử tuyệt không chừa mặt mũi cho Âu Thừa Duẫn.
“Thuận tiện lại nói cho anh một câu, anh trai Tô Vận Nhi cũng về nước, người bị anh ta đón đi rồi, tự anh đón về đi! Xem ra, anh trai người ta đối với anh rất bất mãn!” Âu Dương cuối cùng lại bổ sung một câu, tiêu sái xoay người chạy lấy người.
Trước mắt, quan trọng nhất là để cho anh trai trước mang lão bà trở về!
Tô Thượng Đông, Âu Dương Duẫn ở trong đầu tìm tòi cái tên này, trong tay rất nhanh đã bấm gọi nội tuyến : “Tín, đem tiểu thư đưa đến khách sạn!”
Tô Thượng Đông giảm tốc độ xe xuống, Vận Nhi phát hiện hướng bọn họ đi cũng không phải nhà họ Tô, khi nhìn đến phía trước kia là một biệt thự vườn hoa lịch sự tao nhã, tò mò hỏi anh : “Chúng ta muốn đi đâu?”
“Nhà!” Tô Thượng Đông ngắn gọn trả lời, khóe miệng lại tràn đầy một nụ cười yếu ớt không dễ phát hiện, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Vận Nhi có chút nghi hoặc, xe liền dần dần chạy vào một trang viên xinh đẹp.
“Nơi này là nhà anh sao?” Vận Nhi hiện tại mới biết được, nhà trong miệng Tô Thượng Đông, là chỉ nơi anh ở, cô biết anh ở trong nước có vài chỗ ở, trước kia khi chưa xuất ngoại anh cũng rất ít ở nhà họ Tô.
“Thích nơi này sao?” Tô Thượng Đông dừng xe xong cũng không vội vã xuống xe, đem ánh mắt chuyển đến trên người Vận Nhi, trong ánh mắt lại mang theo một loại hồi ức đã lâu cùng với tình cảm không hiểu được, Vận Nhi nhìn anh không nhúc nhích, cũng thu hồi chân đang bước ra, gật gật đầu : “Rất đẹp!”
“Vậy từ giờ về sau liền ở nơi này!” Tô Thượng Đông nhìn ánh mắt trong suốt của Vận Nhi nói.
Âu Dương trợn mắt há hốc mồm nhìn bụi đất bay lên, chiếc Ferrari biến mất ở trước mắt cô, phát điên ở tại chỗ đá mấy đá, đàn ông gì chứ, một chút phong độ cũng không có!
Nơi này cách SK không xa, Âu Dương dựa vào trí nhớ sờ soạng đến tập đoàn SK, khuôn mặt cười không biết là vì phơi nắng hay là bởi vì tức giận, đỏ hồng một mảnh, hai tay chống nạnh, không quên mắng Tô Thượng Đông.
A!!! Thật sự là tức chết cô!
“Đi đâu? Em một mình chạy về đây, mẹ đâu ?” Chân trước vừa bước vào văn phòng tổng giám đốc, cửa lại bị người mở ra từ bên trong, vừa bước vào đầu Âu Dương liền đụng vào một lồng ngực kiên cố, vừa rồi chịu ủy khuất còn không có bình ổn, lại nghe thấy thanh âm không quá ôn nhu của Âu Thừa Duẫn. Âu Dương chu miệng, đem toàn bộ đầu vùi vào trong ngực Âu Thừa Duẫn, miệng mang theo làm nũng kêu anh : “Anh!”
“Âu Dương, em làm cái gì?” Âu Thừa Duẫn có chút ghét đẩy ra cô gái vừa dựa vào. Anh vừa trở lại công ty liền nghe Tín báo cáo, Âu Dương đã về nước, trước đó không có tin tức gì, cô ấy sao lại đột nhiên chạy về đây?
“Anh là anh trai chết tiệt không lương tâm, không hy vọng em trở về hả! Em là đi theo đoàn trường học mà tới, chỉ ở một tuần mà thôi!” Thủy mâu của Âu Dương mở to, ẩn một tầng sương mù mỏng manh, ngón tay ngọc chỉ thẳng vào người đàn ông tuấn dật đang mặc âu phục mà lên án, sao tất cả nam nhân lớn lên đẹp trai đều là người bạc tình chứ, một chút cũng không đáng yêu !
Bộ dáng đáng thương của Tô Vận Nhi trong ấn tượng có chút tương tự, thời điểm tức giận đều là dùng loại ánh mắt ngập nước ủy khuất này chỉ trích anh, miệng Âu Thừa Duẫn không khỏi nhu hòa xuống, kéo Âu Dương đi đến bàn làm việc : “Nếu đã trở lại liền ở thêm vài ngày đi, trường học bên kia cũng không có vấn đề. Thân thể mẹ thế nào?”
“Vẫn là bộ dáng cũ!” Âu Dương âm hiểm cười hai tiếng, cọ cánh tay Âu Thừa Duẫn, cái mũi thông linh lập tức liền ngửi ra trên người anh mang theo mùi nước hoa phụ nữ : “Anh, anh đi tán gái về sao?”
“Em đang nói cái gì vậy chứ!” Sắc mặt Âu Thừa Duẫn lập tức trầm xuống, Âu Dương chán ghét nhíu nhíu mày, lầm bầm lầm bầm nói : “Khó trách Vận Nhi muốn ly hôn, anh cũng không biết thu liễm một chút !”
“Âu Dương !” Âu Thừa Duẫn bỏ qua tài liệu trước mắt, ánh mắt sắc lạnh nhìn qua cô : “Em và Tô Vận Nhi nói cái gì?”
“Anh, anh liền như vậy đi, sớm muộn gì có một ngày Vận Nhi sẽ bỏ chạy theo người khác, đến lúc đó cũng đừng trách em không nhắc nhở anh!” Âu Dương thở phì phì đứng trước bàn làm việc của Âu Thừa Duẫn, ngẩng đầu nói : “Giúp em đem hành lý đưa đến khách sạn, em không về nhà ở!”
Ngày mai phải cùng đoàn đi, liền vào ở trong khách sạn của SK, Âu Dương nghiêm mặt thái độ sai sử tuyệt không chừa mặt mũi cho Âu Thừa Duẫn.
“Thuận tiện lại nói cho anh một câu, anh trai Tô Vận Nhi cũng về nước, người bị anh ta đón đi rồi, tự anh đón về đi! Xem ra, anh trai người ta đối với anh rất bất mãn!” Âu Dương cuối cùng lại bổ sung một câu, tiêu sái xoay người chạy lấy người.
Trước mắt, quan trọng nhất là để cho anh trai trước mang lão bà trở về!
Tô Thượng Đông, Âu Dương Duẫn ở trong đầu tìm tòi cái tên này, trong tay rất nhanh đã bấm gọi nội tuyến : “Tín, đem tiểu thư đưa đến khách sạn!”
Tô Thượng Đông giảm tốc độ xe xuống, Vận Nhi phát hiện hướng bọn họ đi cũng không phải nhà họ Tô, khi nhìn đến phía trước kia là một biệt thự vườn hoa lịch sự tao nhã, tò mò hỏi anh : “Chúng ta muốn đi đâu?”
“Nhà!” Tô Thượng Đông ngắn gọn trả lời, khóe miệng lại tràn đầy một nụ cười yếu ớt không dễ phát hiện, nghiêng mặt nhìn thoáng qua Vận Nhi có chút nghi hoặc, xe liền dần dần chạy vào một trang viên xinh đẹp.
“Nơi này là nhà anh sao?” Vận Nhi hiện tại mới biết được, nhà trong miệng Tô Thượng Đông, là chỉ nơi anh ở, cô biết anh ở trong nước có vài chỗ ở, trước kia khi chưa xuất ngoại anh cũng rất ít ở nhà họ Tô.
“Thích nơi này sao?” Tô Thượng Đông dừng xe xong cũng không vội vã xuống xe, đem ánh mắt chuyển đến trên người Vận Nhi, trong ánh mắt lại mang theo một loại hồi ức đã lâu cùng với tình cảm không hiểu được, Vận Nhi nhìn anh không nhúc nhích, cũng thu hồi chân đang bước ra, gật gật đầu : “Rất đẹp!”
“Vậy từ giờ về sau liền ở nơi này!” Tô Thượng Đông nhìn ánh mắt trong suốt của Vận Nhi nói.
Bình luận truyện