Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 180: C180: Mẹ là nghề nghiệp vĩ đại nhất



Sở Vũ Hiên thật sự cảm thấy nồi lẩu bồi bổ của mình rất tẻ nhạt, anh ăn rất chậm chạp.

Còn Triệu Nhã Nam, bởi vì buổi trưa cô bận rộn không ăn cơm nên bây giờ vẫn luôn cúi đầu ăn không ngừng.

Một hồi lâu sau, dường như cảm nhận được người nào đó đang nhìn mình, cô lúng túng ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy đôi mắt đào hoa đong đầy tình tình cảm, cô lạnh nhạt nói: “Anh nhìn tôi làm gì? Chăm chỉ ăn đi.”

Sở Vũ Hiên rút một tờ giấy đưa cho Triệu Nhã Nam, cười nói: “Ăn chậm một chút, anh không tranh với em đâu.”


Triệu Nhã Nam lườm anh và nhận lấy tờ giấy lau miệng.

Một bà mẹ và hai đứa bé ngồi ăn ở bàn bên cạnh, một nhà ba người vừa nói vừa cười. Dường như bà mẹ đó không ăn gì, sự chú ý đổ dồn lên hai đứa bé, lúc thì trả lời vấn đề ngựa thần lướt gió tung mây, lúc thì gắp thức ăn cho hai đứa bé, khuôn mặt tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

Mẹ là nghề nghiệp vĩ đại nhất trên cuộc đời này, không có ngoại lệ.

Hai người không hẹn mà cùng liếc nhìn ba người đó, dường như đang khơi gợi suy nghĩ nào đó trong lòng, bầu không khí bỗng trở nên buồn tẻ.

Sở Vũ Hiên gắp một miếng thịt bò, nhúng vào trong nồi lẩu, chớp mắt nhớ lại: “Lúc nhỏ mẹ của anh cũng dỗ anh ăn trước như vậy, rồi sau đó mới ăn.”

Triệu Nhã Nam nhớ lại mẹ của mình, khóe mắt đột nhiên ươn ướt, đôi tay cầm đũa không khỏi siết chặt, dường như đang cố kiềm chế cảm xúc của bản thân. Cô cúi đầu cắn chặt môi, ép bản thân không nhớ lại nữa, hỏi: “Có lẽ mẹ của anh là một người phụ nữ rất dịu dàng?”

“Ừ” Sở Vũ Hiên hớn hở gật đầu: “Bà ấy rất dịu dàng, có điều bà ấy chỉ dịu dàng với anh và bà ngoại, còn đối với Sở Trì Khanh thì hình như mỗi lần gặp mặt là muốn thưởng một bạt tai.”


Triệu Nhã Nam chớp mắt, có vẻ như rất tò mò.

Sở Vũ Hiên đặt đũa xuống, vô cùng hứng thú nói: “Sở Trì Khanh quen biết mẹ anh sau khi kết thúc một cuộc hôn nhân, lúc đó ông ta hứa rằng sẽ cưới mẹ của anh nhưng ông cụ lại nhất quyết không chịu đồng ý, cho dù lúc đó mẹ anh đã mang thai anh... Sau đó mẹ của anh không nghe những lời khuyên nhủ của tất cả mọi người, cứ nhất quyết sinh anh ra. Là một người mẹ, sao bà ấy có thể nhẫn tâm vứt bỏ con của mình chứ.... Em biết không, ngày anh chào đời, Sở Trì Khanh đã kết hôn lần hai.”

Trong lòng Triệu Nhã Nam chấn động, thảo nào tên con cháu nhà giàu này lại không bao giờ tỏ ra thân thiện với Sở Trì Khanh.

Trước đây Triệu Nhã Nam cảm thấy Sở Vũ Hiên đối xử với cha mình như vậy thật sự là đại nghịch bất đạo, vì vậy cô mới đối xử lạnh nhạt với anh. Bây giờ xem ra, nếu là cô thì cô sẽ chỉ có hơn chứ không kém.

Sở Vũ Hiên tiếp tục nói: “Tính tình của mẹ anh rất quật cường. Bắt đầu từ ngày hôm đó, mẹ anh liền hoàn toàn tránh xa Sở Trì Khanh, một mình nuôi dưỡng anh, chưa từng đòi nhà họ Sở một đồng nào... Có điều không thể ngăn cản được ông già đó mặt dày mày dạn, ông ta thường xuyên đến xin bà ấy tha thứ... Sau đó, anh lên sáu, sắp phải đi học. Mẹ anh lại bận rộn nên Sở Trì Khanh đã đưa anh trở về nhà họ Sở, lúc này quan hệ của hai người họ mới dịu đi.”


Nhắc đến nhà họ Sở, ánh mắt của Sở Vũ Hiên không khỏi có chút ảm đạm: “Lúc đó mẹ của anh nghĩ rằng nhà họ Sở có thể cho anh sự giáo dục tốt nhất, nhưng bà ấy không ngờ rằng anh không được chào đón ở nhà họ Sở đến mức nào. Từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, ngoại trừ Sở Trì Khanh ra, không có ai coi anh là con người, em tin không? Ngay cả cháu trai của ông quản gia mà cũng có thể bắt nạt anh, hầy... Ai bảo Sở Trì Khanh bận rộn chứ? Cứ ra nước ngoài là đi mấy tháng, trở về nhà được vài ngày là lại bận rộn.”

“Sau đó lên cấp hai, có lần mẹ anh đến trường học thăm anh, nhưng anh không để ý, để mẹ nhìn thấy dấu vết bị người ta đánh trên người. Hôm đó, mẹ của anh gào khóc như kẻ điên ở trường học... Sau đó mẹ anh liền đưa anh đi, có điều lúc đó mẹ anh đã là bác sĩ y khoa, thường xuyên bị đơn vị cử đi làm một vài nghiên cứu bí mật, còn bắt buộc phải bí mật với người trong nhà, một lần đi mấy tháng liền. Mấy năm đó anh đều sống với bà ngoại, đến khi lên lớp mười một...”

Nói đến đây, Sở Vũ Hiên hơi khựng lại.

Triệu Nhã Nam từng nghe quá khứ của anh, nhất thời cảm thấy hơi ngột ngạt, đôi mắt lộ vẻ đau lòng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện