Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 42: 30 Năm Hà Đông 30 Năm Hà Tây!





- Ngươi nói chính là chỗ này?
Trần Kình há hốc mồm, nhìn gã cò mồi trước mặt hỏi lại:
- Không sai, chính là chỗ này.

- Gã cò mồi nhe ra hàm răng vàng khè, cố lộ ra nụ cười tươi nhất có thể.
Nói xong, hắn liền thò tay vô ngực móc ra cái chìa khóa sắt, cạy mở cái khóa đã hoen rỉ cũ mèm.
Trần Kình cùng Đỗ Anh Vũ nhìn lại căn hộ bọn hắn sắp thuê.
Cửa sân thì gió lùa đã sớm hủ bại, mục nát.
Bức tường gạch cũng lung lay sắp đổ.
Hai chủ tớ nhìn nhau, nuốt một ngụm nước bọt.

Thần sắc đều lộ vẻ khó sử.
Đỗ Anh Vũ cũng biết khu này nghèo mạt, nhà cửa hẳn toàn hàng kém, nhưng đến mức như thế này thì thật không thể tin nổi.
...
Chuyện quay lại vài tiếng trước.
Trần Kình cùng đám người Trần gia mang theo hàng hóa bình an vào kinh.
Tất cả hàng hóa được vận chuyển thẳng sang nhà kho ở khu cảng phía Đông.
Tô Chính đã sắp xếp hết mọi việc xong xuôi, hàng tới chỉ việc mang vào.
Đỗ Anh Vũ cảm thấy ôm chân đại lão là quyết định sáng suốt, làm việc thật sự quá thoải mái, làm việc gì cũng có người lo liệu suôn sẻ.
Nhưng vấn đề phát sinh tiếp theo chính là chỗ ở cho đám người Trần gia.
Tất nhiên không thể nhét hết tất cả vào Minh Nguyệt biệt viện được.
Cứ nghĩ đến cảnh sáng tinh mơ mở mắt là thấy hơn trăm tên nam nhân thô lỗ trần trùng trục tập thể dục! Đỗ tiểu tử kiên quyết lắc đấu.
Mẹ kiếp hắn kim ốc dùng để tàng kiều, không phải ràng phỉ!!
Đỗ Anh Vũ quyết định đến thẳng khu phía tây thành thuê nhà luôn.
Đằng nào bọn hắn về sau cũng sẽ công tác ở đó.
Trần Kình cũng Đỗ Anh Vũ nghe theo lời giới thiệu của Tô Chính tìm đến một cửa hàng chuyên môi giới bất động sản.
Nơi đó cũng không xa, cách khu kho hàng cảng phía Đông chừng hơn một con phố.
Vừa bước vào cửa hàng, chào đón hắn không phải là một gã bảnh bao mặc vest mà lại là một tên nhìn có chút du thủ du thực như phường trộm chó.


Lúc cười lên còn lộ ra hàm răng ố vàng làm Đỗ tiểu công tử không khỏi kìm lòng muốn tiến lên hỏi:
“Lão huynh, Đại Việt Lý triều kiếm thuốc lá ở đâu vậy!!”
Gã cò mồi nhìn thấy Đỗ Anh Vũ một giới con nhà giàu liền niềm mở vui mừng.
Dê béo tới! Dao, thớt, nước sôi đều đã chuẩn bị.
Hai người trò chuyện một hồi, gã cò mồi ban đâu toan dẫn Đỗ tiểu tử đến những địa chỉ xa hoa, tiện thể thịt luộc hắn một đợt.

Nhưng khi vừa nghe đến Đỗ Anh Vũ muốn thuê nhà tại Tây Thành, thậm trí còn là hẻm Hoa tại Trại Ngọc Hà, hắn liền choáng.
Tên gọi là hẻm hoa.
Đúng là có rất nhiều hoa...
Và chỉ có như thế, ngoài ra không gì khác
Đất đai nơi đó cũng chỉ để trồng hoa, không thể trồng lúa hay hoa màu.
Khu đó gần như đã bỏ hoang, còn lại lác đác dân cư thưa thớt thì cũng toàn đám nghèo khổ.
Nhà ở khu đó hắn có, không những thế còn thật nhiều.
Hồi đó còn trẻ chưa trải sự đời, thấy đất nơi đó rẻ hắn ôm lô một đống...
Sau đó....à không có sau đó nữa!
Nghĩ lại chuyện này gã cò mồi lại muốn rớt nước mắt.
Hết cách, người hướng chỗ cao, nước chảy chỗ trũng, chẳng ai lại muốn sống tại cái khu tiêu điều đó cả.
Hàng là hắn có sẵn, nhưng chất lượng căn hộ có chút không dám khoe.
Gã cò mồi hỏi kỹ Đỗ Anh Vũ lại lần nữa, hắn sợ tiểu tử này không hiểu hoặc cố ý trêu chọc hắn.

Khi thấy tiểu công tử trước mắt khẳng định chính là nơi đó, hắn liền cắn răng đưa chủ tớ hai người đi xem nhà...
Hơn một tiếng sau.
Từ phía đông đi sang phía tây.
Gã cò mồi lấy xe ngựa, mang hai chủ tớ đến Tây Thành - Ngọc Hà Trại.
Đi thêm khoảng 10 dặm tiến đến một cái cũ nát ngõ hẻm.

Đây chính là hẻm Hoa.
Đỗ công tử hai chủ tớ nảy xuống xe, khunh cảnh xung quanh làm hắn không thể tin nổi nơi này là kinh thành.
Hai người liền cùng tên cò mồi tiến vào con hẻm nhỏ.

Vào trong được vài bước liền đến một tòa sân nhỏ đã sớm rách nát hoang tàn.
Lại thấy gã cò mồi đứng lại, hắn nhìn về phía Đỗ Anh Vũ, trong ánh mắt mang chút áy náy, ngượng ngùng cùng phức tạp, miệng hắn cố nặn ra một nụ cười.
"Quả nhiên!" Đỗ Anh Vũ thở dài!
...
Câu chuyện quay trở về hiện tại.
Sau một hồi vật lộn, gã cò mồi cũng mở được cái khoá cửa.
Két...một tiếng đẩy cửa mở ra.
- Tiến vào nhìn thử xem, sân bên trong thật là rộng rãi này.

- Gã cố gắng giời thiệu.
Trần Kình cùng Đỗ Anh Vũ cũng tiến vào thử xem, hi vọng bên ngoài đổ nát hoang sơ nhưng bên trong cảnh vật nên thơ trữ tình.
Nhưng cái mà bọn hắn nhìn thấy là một cái sân đầy cành lá rùn rơi tả tơi đã sớm mục nát từ lâu, phòng ốc thì cửa sổ chỗ có chỗ không, nóc nhà gạch ngói cũng thiếu mất vài viên.
Quả nhiên căn nhà này thiết kế theo phong cách bốn bề thông suốt, gió lùa mùa đông, dột mưa mùa hạ.

Lâu không người ở, chuột bọ sớm đã xưng vương, chạy vòng quanh chẳng thiếu thứ gì.
Rách nát đến không cách nào tưởng tượng ra nổi!!!
- Cái này....mẹ kiếp đây cũng là nhà cho người ở ư? - Trần Kình trố mắt, sau đó thì phẫn nộ nhìn gã cò mồi quát lớn:
- Đây là thành Thăng Long! Dù chỉ là Tây thành nhưng muốn 2 quan tiền một tháng cũng không thuê được căn nhà tương tự như vậy - Gã cò mồi trợn mắt, luôn mồm giải thích.
- Căn hộ một cửa, một viện ba gian phòng, diện tích bên trong rộng rãi thoáng đạt.

Khoảng cách về khu trung tâm có hơn 10 dặm, ngồi xe chưa đầy 1 giờ liền tới, mỗi tháng chỉ thu các ngươi có 1 quan tiền, khách quan còn muốn thế nào nữa? Ở hay không ở?
- Thật dễ nói chuyện! Đừng có dùng giọng quái gở nói với ta! Còn nói linh tinh, chúng ta liền đi! - Đỗ Anh Vũ lạnh giọng quát.
-Tốt, tốt...nghe công tử! - Gã cò liền nhận sợ, hắn chỉ là kẻ môi giới, không dây được vào đám công tử ca.

Hơn nữa là đang bàn sinh ý, không thể tuỳ tiện mà làm hỏng đi được.
Đỗ Anh Vũ tiến vào xem một vòng, nhíu mày nói:
- Phòng này quá kém rồi....căn bản không phải chỗ cho người ở...
- Muốn rẻ thì phải đi rất xa, công tử lại chỉ muốn ở khu này nên ta thật sự không có cách nào! - Gã có nói có chút khổ sở.
- Công tử ngài nhìn xem, hậu viên đằng sau còn có một khoảnh đất trống...
Trần Kình đang nói dở thì bắt gặp ánh mắt của Đỗ Anh Vũ lườm hắn, hắn liền biết điều ngậm miệng.

Gã cò mồi lại không nhận ra chi tiết nhỏ đó, vẫn liên tục hướng về Đỗ Anh Vũ mời chào:
- Không phải là do lâu rồi không quét dọn sao? Chỉ cần dọn dẹp một chút là được rồi không phải sao.
- Công tử nhìn xem bên trong, đồ dùng trong nhà toàn bộ...- Gã cò mồi vừa nói, vừa đẩy cửa nhà chính tiến vào.
Nhưng lời còn chưa dứt, cánh cửa gian nhà chính đã ầm ầm ngã xuống.
Oành một tiếng, trong phòng bụi đất bay tứ tung.

Chủ tớ hai người vội vàng che mặt thối lui ra ngoài.
Chờ gã cò mồi người đầy bụi bẩn lồm còm bò ra, Đỗ Anh Vũ nhìn hắn cười lạnh:
- Bây giờ cửa cũng không còn, cái nhà còn định cho người thuê sao?
- Vậy thì sửa là được...khụ...khụ...!- Gã có vỗ trên bụi bẩn, vừa nói vừa ho khan liên tục.
Đỗ tiểu công tử nhếch miệng nói:
- Vậy thì ngươi sửa đi, xong ta lại đến thuê.
Nói xong liền quay đầu đi.
- Đừng, chớ đi...!- Gã cò mồi vội vàng chạy đuổi theo kéo Đỗ Anh Vũ lại, vẻ mặt đau khổ nói:
- Coi như ta sợ công tử rồi, thế này đi.

Căn này ta tính cho công tử nửa quan một tháng, không cần giao tiền một năm, chỉ cần thế chấp nửa năm tiền nhà là có thể vào ở ngay.

Thế nào công tử, lần này thì ổn rồi chứ?
Đỗ Anh Vũ nhíu mày, làm ra vẻ ngẫm nghĩ, sau đó liếc lại căn nhà, trầm giọng nói:
- Căn nhà này ta phải tu sửa lại toàn bộ mới có thể cho người vào ở được, ngươi thấy thế nào?
Gã cò mồi vỗ ngực đáp:
- Công tử muốn sửa thế nào theo ý công tử là được!
- Ngươi chắc chứ?
- Công tử người yên tâm, lão Ngô đây là người làm ăn uy tín, nói một là một.
Đỗ Anh Vũ nhìn hắn một lúc rồi mới mỉm cười nói:
- Chuẩn bị hợp đồng đi!
.........
Chờ lão Ngô lấy ra xong hợp đồng, Đỗ Anh Vũ cẩn thận nhìn lại một chút, thấy không có vấn đề gì, đang chuẩn bị đặt bút kí hắn lại làm ra vẻ mới nhớ ra, vỗ đầu một cái:
- Suýt chút nữa quên, quanh khu này, những căn nhà như thế này người còn không?
Lão Ngô ngẩn người, cũng thật thà đáp lại:
- Nói thật với công tử, cả khu này lão Ngô ta nhà còn rất nhiều, công tử muốn bao nhiêu cũng có.
- Thật là muốn bao nhiêu cũng có? Ngươi chắc chứ? - Đỗ Anh Vũ có chút nghỉ ngờ hỏi lại
- Chắc! - Lão Ngô khẳng định.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền quay đầu hỏi Trần Kình:
- Trần gia có bao nhiêu người lên kinh?
- Tính cả thuộc hạ tổng là 129 người! - Trần Kình đáp.
Đỗ Anh Vũ gật đầu một cái rồi quay lại, cười rạng rỡ nói với lão Ngô:
- Nhà như thế này, quanh khu này ta muốn 129 căn!
Lão Ngô: ???? WTF???
..........
Cứ như vậy, chỉ sửa lại hợp đồng một chút, từ 1 căn nhà lên thành 129 căn.
Nửa quan một tháng, giao trước 6 tháng tức là mỗi căn Đỗ Anh Vũ phải giao 3 quan tiền.
Tổng là 387 quan tiền.

Số tiền còn lại sau khi hết hợp đồng liền giao nốt.
Ký kết, giao tiền xong xuôi, Đỗ Anh Vũ mang hợp đồng đến quan phủ đóng cái dấu rồi bỏ lại lão Ngô vẫn một mặt mộng bức rời đi.
1 quan tiền tương đương 1 lượng bạc.
5000 lượng chỗ Lý Dương Quang hắn vẫn còn chưa xài được 1 phần 10.
Chuyến làm ăn này đối với Đỗ Anh Vũ là quá lời.
Tính riêng hẻm Hoa hắn đã bao thầu gần nửa, con lại các gian khác đều lân cận không xa.
- Tạm thời cứ để các huynh đệ ở lại dịch trạm vài hôm, ta cho người đến sửa chữa rồi vào ở! - Đỗ Anh Vũ hướng Trần Kình nói:
- Nhưng mà công tử, các căn hộ này dù rách nát nhưng diện tích lại rộng rãi mỗi một người ở một gian e rằng hơi phí phạm.

- Trần Kình thật có chút không hiểu.
Đỗ Anh Vũ nhìn hắn mỉm cười:
- Ai nói ta sửa lại để cho người ở?
- Vậy ý công tử là...
Thấy tên thuộc hạ còn chưa hiểu ý mình, Đỗ Anh Vũ liền giải thích cặn kẽ:
- Hợp đồng có ghi ta có toàn quyền sửa chửa các căn ta thuê.


Toàn bộ các căn ở hẻm Hoa, chúng ta sẽ sửa chữa để liên thông toàn bộ lại với nhau, đắp thành ổ bảo, bên trong thì sẽ làm xưởng.

Các căn hơi riêng biệt bên ngoài sửa lại thành nhà cho các huynh đệ ở là được.

Ngươi hiểu chưa?
Trần Kình nghe vậy liền ngớ người.
Xây liên thông hơn 60-70 căn nhà, cái này diện tích phải lớn như thế nào?! Chưa kể đằng sau còn có một khu đất trống, đắp lên thì đây chính là một toà cỡ nhỏ doanh trại à!
Đỗ công tử nhìn tên tuỳ tùng kinh ngạc, chỉ lắc đầu không nói thêm.
Đây chính là cơ sở đầu tiên của hắn.
Hắn muốn dựng nó thành một toà pháo đài!
Chỉ cần đập tiền thôi đúng không?
Đỗ công tử tuyên bố hắn không thiếu tiền!
Còn về 1 năm sau phải trả nhà.
Đỗ Anh Vũ tuyên bố ha ha!
.........
Lúc trở lại thì đã là hoàng hôn.
Hồng Phường đèn hoa giăng lên kín trời, nhiều loại xe ngựa dừng ở bên ngoài cửa viện, bên trong viện tử truyền đến tiếng đàn tranh, tiếng sáo trúc, truyền ra đến tiếng hát réo rắt động lòng người.
Đỗ Anh Vũ biết, cuộc sống xinh đẹp về đêm lại bắt đầu.
Hắn lại đến Hồng Phường, nhưng lần này không đi Di Hoa Lâu.
Đỗ công tử hôm nay là muốn đến thanh lâu lớn nhất ở Hồng Phường, hắn muốn đến Giáo Phường ty.
Bình thường thanh lâu là một tòa hai tầng hoặc ba tầng kiến trúc, bổ sung một hai cái biệt viện liền coi như là tương đối có quy cách, Di Hoa Lâu chính là thuộc dạng này.
Nhưng Giáo Phường ty khác biệt.

Giáo Phường ty không phải là loại này cao ốc, bởi vì không cần thiết, nó bao gồm cả một con hẻm.

Tất cả viện tử trong căn hẻm đó đều là Giáo Phường ty.
Không có cách nào, xí nghiệp nhà nước chính là đại tài khí thô như vậy!
Nơi này là ngưỡng cửa mà giới bình dân bách tính khó có thể chạm đến được.
Cũng chẳng phải quy định cấm đoán gì cả?
Chỉ đơn giản tiêu phí nơi này quá đắt.
Cơ sở giá thấp nhất chính là 5 quan tiền.
Không phải là để ngủ cô nàng, đó chỉ là giá để nhập bàn mà thôi.
Phổ thông bách tính 5 quan tiền chính là mấy tháng nửa năm chi tiêu, nhưng ở đây đơn giản là chỉ đủ để nhập bàn nghe câu lan...
Bởi thế, khách hàng ở Giáo Phường ty chủ yếu là ba hạng người: Phú hào, quan lại và tài tử!
Đỗ Anh Vũ ngày trước cũng nhiều lần muốn qua nhưng hiềm một nỗi túi tiền rỗng tuếch, quan lại chẳng phải, tài tử cũng không.
Hôm nay hắn tới coi như là để mở mang tầm mắt.
Hơn nữa Đỗ công tử cũng mang theo mục đích riêng mà đến.
Coi như một công đôi việc.
Đỗ công tử sửa sang lại xiêm y, đang toan bước vào hẻm thì thấy phía trước có một chiếc xe ngựa đỗ lại.
Một người trung niên thân hình bệ vệ bước xuống, tu chỉnh bản thân một hồi, nhìn ngó hai bên rồi định bước vào.
Chợt người trung niên nhận ra mình vừa mới thấy cái gì đó.
Quay ra sau thì thấy một tiểu tử đang tủm tỉm nhìn hắn bằng ánh mắt nghiền ngẫm đánh giá.
Ách!
Đỗ Anh Vũ tiến về phía người kia, cười sáng lạng nói:
- Lão cha, không biết ngươi đã từng nghe qua câu....
30 năm hà đông, 30 năm hà tây...!
..............



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện