Ma Đao Lệ Ảnh
Chương 2: Diễm Ngộ
Tiểu Ngưu quàng tay ôm Thất di thái vào lòng, nhất thời cảm giác như đi vào trong giấc mộng. Thân thể nhu nhuyễn trắng bạch đó làm cho hắn thần hồn điên đảo. Lúc Tiểu Ngưu nhìn vào đôi môi mọng của Thất di thái, hắn nhịn không được áp miệng của hắn lên đôi môi đó. Tiểu Ngưu từ trước tới giờ lần đầu được nếm thử đôi môi của nữ nhân, chỉ biết nó thật hấp dẫn ngoài ra hắn không biết gì khác nữa. Làm sao hắn có được dũng khí to lớn như vậy, có lẽ cả bản thân hắn cũng không minh bạch. Có lẽ vì bị sắc tâm che mờ lý trí, đột nhiên hắn hoàn toàn quên hết việc phạm vào sắc giới lúc ở nhà. Hiện tại việc tối quan trọng với hắn, chính là hưởng thụ Thất di thái.
Thất di thái cũng bị hí lộng đến mê muội. Nàng không tưởng nổi tiểu nam hài này lại có gan làm chuyện như thế. Nếu đổi lại là một nam nhân cùng tuổi dám thất lễ với nàng, chắc chắn nàng đã hô hoán lên. Nhưng nàng bị tên tiểu nam hài này ôm hôn, nhất thời không biết phải xoay xở ra sao. Bị tên Tiểu Ngưu hôn một lúc lâu thì nghe thấy tiếng Mai Tứ hỏi vọng vào: "Thất phu nhân, người không bị xóc chứ?"
Thất di thái lúc này mới giật mình, đẩy Tiểu Ngưu ra, chỉnh trang lại y phục, rồi mới đáp: "Mai Tứ à, ngươi đánh xe như thế nào vậy? Sao lại để xe xóc như thế?"
Mai Tứ giải thích với giọng đầy vẻ hối lỗi: "Xin phu nhân thứ lỗi, không biết tên hỗn đãn thất đức nào lại đào trên đường một lỗ lớn. Con đánh xe quá nhanh, khi đến gần, nhận ra thì đã quá muộn."
Thất di thái thở dài một hơi, nói: "Được rồi, được rồi. Lúc trở về, ngươi nên chú ý một chút."
Mai Tứ vui vẻ đáp: "Vâng, thưa phu nhân, khi quay lại dĩ nhiên con sẽ tránh nó."
Thất di thái ừm một tiếng, không nói thêm lời nào với hắn. Ánh mắt nàng ta xoay sang khuôn mặt Tiểu Ngưu. Vừa rồi bị hôn một cái đến nỗi tay chân trở nên bất lực, gương mặt Thất di thái đỏ hồng lên như quả táo chín. Nhìn lại Tiểu Ngưu lần nữa thấy vẻ mặt hắn có vẻ hưng phấn, hoan hỉ, cũng có một chút thẹn thùng.
Thất di thái trừng hắn một cái, hừm một tiếng rồi nói: "Tên tiểu hài tử nhà ngươi thật là hồ nháo, mới chừng này tuổi đầu đã dám làm chuyện xấu xa như vậy. Đợi đến lúc gặp phụ thân ngươi, ta không thể không nói cho ông ta hay. Để xem lão ta thu thập ngươi ra sao."
Tiểu Ngưu hoảng hốt nói: "Thất di, người bỏ qua cho ta. Nếu nói chuyện này với phụ thân ta, sợ rằng cả đời này ta không thể trở về nhà."
Thất di thái nheo nheo mắt hỏi: "Nói thật đi, ngươi đã gây ra tai họa gì ở nhà vậy?"
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Nói chuyện này thật rất ngượng. Ta sợ rằng nói ra người sẽ cười ta."
Thất di thái hít một hơi dài nói: "Ngươi đã chiếm tiện nghi của ta. Ta và ngươi xem như cùng một phía. Ngươi cứ nói đi, ta sẽ không nói lại cho người khác đâu."
Tiểu Ngưu do dự một chút rồi nói: "Cũng không có gì, chỉ là khi muội muội của ta tắm rửa, ta thường xem trộm thôi."
Nghe xong lời này, Thất di thái phì cười, gõ một cái vào đầu Tiểu Ngưu nói: "Cái tên tiểu tử nhà ngươi, đúng là đáng bị phụ thân ngươi lột da mà. Học cái gì không học, lại đi học cái đó. Có phải vì thế mà ngươi bỏ nhà đi không?"
Tất nhiên Tiểu Ngưu không thể kể ra chuyện xấu thứ hai, liền nói: "Đúng vậy, phụ thân muốn đánh chết ta. Ta đành phải 'chạy là thượng sách'."
Thất di thái nén cười, nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi tuổi còn nhỏ nên đi theo con đường đúng. Chỉ cần ngươi trở thành một nam tử hán chân chính, thành một đại anh hùng, thì muốn nữ nhân loại nào mà chẳng được?"
Tiểu Ngưu cố chấp nói: "Ta chỉ muốn mỗi muội muội Tiểu Tụ, với lại Thất di người. Ta thật sự rất thích người." Tiểu Ngưu thích nàng ta, bắt đầu từ cái đêm hôm đó.
Thất di thái tròn hai mắt, chỉ vào mặt mình nói: "Tiểu Ngưu, sao ngươi lại thích ta? Ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều, hơn nữa đã có nam nhân rồi."
Tiểu Ngưu thầm nhủ, ta thích tất nhiên là vì cuộc biểu diễn ngoạn mục đêm hôm đó. Ngoạn mục đến mức khiến ta muốn nhào tới mà phi lễ với nàng. Nhưng chuyện này không thể nói ra, sẽ bị rất nhiều phiền phức. Vì vậy Tiểu Ngưu chỉ nói: "Nàng không biết rồi, Thất di, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng trên đại lộ, ta liền thấy mến nàng ngay. Nàng là nữ nhân đẹp hiếm có trong số nữ nhân ta từng gặp. Chỉ đáng tiếc là chúng ta gặp nhau quá muộn, không thì ta cưới nàng làm lão bà rồi."
Thất di thái nghe xong không khỏi cười một tiếng nói: "Tiểu hài tử ngươi vẫn còn cố nói dóc. Nếu như chúng ta gặp nhau sớm một tí, chỉ sợ lúc đó ngươi vẫn còn đang mặc tả."
Tiểu Ngưu mặt không nét cười nói: "Nếu đến một ngày nào đó, ta có đủ bổn sự, nàng có nguyện ý rời khỏi Mai Diêm Vương đi theo ta không?"
Nghe xong lời này Thất di thái nhất thời ngây ngốc, không tưởng được tên tiểu hài tử này lại có thể nói ra những lời cảm động như vậy với nàng. Đôi môi đỏ mọng hé mở, cảm kích nói: "Tiểu Ngưu à, Thất Di nghe được những lời này của ngươi thật là cao hứng. Ta sẽ ghi nhớ những lời này. Chỉ sợ đến khi ngươi muốn ta thì ta đã già rồi. Sẽ không có nam nhân nào thích ta nữa." Nói rồi cúi đầu nhìn xuống, giữ chặt đôi tay Tiểu Ngưu, nửa ngày cũng không chịu bỏ ra.
Tiểu Ngưu thấy nàng không ghét bỏ hắn thì bạo gan ôm lấy Thất di thái vào lòng. Tay hắn do dự một lúc rồi chìa ra vuốt ve ngực nàng. Nơi đây liên tục phập phồng đầy đàn tính. Tiểu Ngưu từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận qua vật gì như thế này. Hắn thật sự muốn tiếp tục vuốt ve như thế. Hắn nguyện ý lịm đi trong cái cảm giác tuyệt vời này.
Thất di thái được Tiểu Ngưu vuốt ve cảm thấy vô cùng thư thái. Đôi mắt nàng nhắm hờ, cảm thụ thứ khoái cảm tên tiểu nam nhân này mang đến cho mình. Vòng tay của hắn thật là mạnh mẻ. Cái vuốt ve của hắn thật là thô lỗ nhưng vì sao đó lại có khí khái nam nhân, hoàn toàn không giống chút nào với lão gia hỏa ở nhà. Thất di thái không khỏi buồn buồn nghĩ ngợi. Số ta thật là khổ, nếu ta gặp được một chàng trai tài mạo như thế này để cưới thì tốt biết bao. Ai mà ngờ được một nữ nhân xinh đẹp như hoa như ta đây lại phải thành thân cùng tên ác bá, xấu xa như thế.
Hai người không nói lời nào. Tiểu Ngưu hưởng thụ. Thất di thái cũng hưởng thụ. Tiểu Ngưu thực sự hi vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng. Nhưng đời không như ước nguyện. Trong lúc đang say sưa vuốt ve ôm ấp, cỗ xe ngựa từ từ dừng lại. Tiếng của Mai Tứ vang lên bên ngoài: "Ngụy Công Tử à, chúng ta phải chia tay rồi. Nơi này là ngã rẽ. Ngươi muốn đến miếu Lão Quân phải đi đường kia."
Tiểu Ngưu nghe vậy vội rút lại cánh tay đang say sưa sảng khoái, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo. Hắn đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Thất di thái một lúc. Thất di thái lúc này mới tỉnh mộng, hỏi hắn: "Tiểu Ngưu, ngươi có dự định gì chưa?"
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Đi một bước tính một bước. Ta mãi mới có dịp đi ra ngoài như vầy. Ta muốn xem xem rời khỏi vòng tay của phụ mẫu rồi, liệu có chết đói không."
Thất di thái nhìn thẳng vào hắn nói: "Tiểu Ngưu à, chàng phải tự tin vào bản thân mình. Chàng chẳng phải rất muốn thiếp sao? Chỉ cần chàng có tiền đồ, có bổn sự, thiếp nguyện ý trở thành nô tì cho chàng."
Tiểu Ngưu nghe vậy hào khí bốc lên, nói dứt khoát: "Ta nhất định sẽ cố gắng để không làm nàng thất vọng. Nàng hãy chờ mà xem."
Thất di thái lấy trong người ra một thỏi bạc, nói: "Thiếp đoán chắc chàng không có tiền. Bạc này chàng hãy cầm lấy."
Tiểu Ngưu không khách khí nhận lấy, nói: "Sau này ta sẽ hoàn trả lại cho nàng. Khi nào ta mới được gặp lại nàng đây? Ta thực sự muốn được ngắm nàng thật nhiều."
Thất di thái cười nhẹ nói: "Chắc sẽ nhanh thôi. Hài tử ngốc, chàng mau đi đi thôi."
Tiểu Ngưu hừm một tiếng, nói: "Nàng hãy bảo trọng." Nói rồi định bước xuống xe. Thất di thái ở phía sau hắn nói: "Tiểu Ngưu, sau này khi không có ai, hãy gọi thiếp là Xuân Viên. Đó là nhũ danh của thiếp."
Tiểu Ngưu quay đầu nhìn nàng, sau khi nhẩm lại hai chữ 'Xuân Viên' vài lần, mới nhảy xuống xe. Rồi bọn họ đi theo con đường riêng của mỗi người. Tiểu Ngưu nhìn theo bóng chiếc xe ngựa xa dần. Thất di thái đưa đầu qua song cửa nhìn hắn. Trong mắt chan chứa nỗi u hoài làm cho lòng Tiểu Ngưu tan nát.
Hắn nhìn mãi cho tới khi chiếc xe ngựa hoàn toàn biến mất, sau đó hắn quay người đi theo con đường kia. Hắn nói muốn tới miếu Lão Quân chỉ là nói chơi vậy thôi chứ không phải định đi thật. Hiện tại không biết đi đâu thì cứ đến xem sao. Còn đi đâu nữa thì sẽ quyết định sau.
Miếu Lão Quân là nơi hắn hay đến chơi từ hồi nhỏ. Nhiều năm rồi hắn không trở lại đây. Hắn tự nhủ: Đêm nay ta không có chỗ nào để đi, tạm thời cứ nghĩ lại trong miếu. Ngày mai trời sáng, sẽ nghĩ lại xem muốn đi đâu. Dù sao đi nữa trời đất rộng lớn thế này, không sợ không có đường cho ta đi.
Đi hết một đoạn đường, hắn tiến đến một vùng đồi núi. Chỉ cần đi hết đoạn đồi núi này là đến miếu Lão Quân. Một đoạn đường núi này thôi đủ làm cho hắn mệt nhoài. Trước kia Tiểu Ngưu đến đây đều ngồi trên xe. Lần này trở lại đây, hắn giống như một cô nhi không nhà. Hắn bất giác cảm thấy cô độc vô cùng, như cả thế gian này chỉ còn mình hắn. Hắn chợt muốn đi thăm hết mọi núi cao sông rộng, danh lam thắng cảnh trên đất nước, để tìm những cao nhân hiền sĩ, theo họ học lấy một chút bản sự, tranh thủ tìm một chút tiền đồ. Cho lão gia của hắn thấy, nhi tử của lão tuy không làm ăn gì, không phát tài, nhưng ta sống còn tiêu sái hơn những kẻ khác, còn nhiều nhiệt huyết hơn kẻ khác. Ta phải từ thứ sâu bọ nhỏ bé trở thành rồng phụng bay lượn. Ta phải bay lên trời cao, để mọi người phải ngẩng đầu nhìn ta.
Nghĩ như vậy, ngực của Tiểu Ngưu ưỡn cao hơn, bước chân của hắn cũng mạnh mẻ hơn. Hắn bước về phía trước như thể đang bước trên con đường lát toàn bằng vàng, tiến về chiếc long tọa mà mọi người chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Đi mãi đi mãi, trời bắt đầu vần vũ. Từ bốn phía mây đen tụ lại trên đỉnh đầu, sắc trời càng lúc càng tối đen. Bỗng một tiếng sét nổ vang, ánh chớp sáng lòa, khí thế kinh người. Một tên hài tử mười sáu tuổi đầu, tóc còn chưa búi như hắn cũng có chút sợ hãi. Hắn sợ rằng từ trên núi cao, hoặc từ trong rừng sâu bỗng nhảy ra một con hổ hoặc một con sói xám nào đó. Lúc đó ắt hẳn chẳng còn gì là du ngoạn nữa. Xét năng lực bản thân, tay không không biết có chế phục nổi không. Có được một chút công phu Tam cước miêu, dùng để trộm gà bắt chó còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, chứ dùng đao thương thật sự để đối phó với cường địch thì chuyện trứng chọi với đá là không còn nghi ngờ gì nữa. Tự mình không học được công phu nào cho đến nơi đến chốn, còn biết trách ai bây giờ? Nói đi nói lại, tất cả cũng tại cái lão phụ thân tham tiền của hắn. Một chút xíu đó cũng không hiểu được. Ta học võ có gì không tốt chứ? Có một thân đầy bổn sự, ai còn dám khi phụ ta nữa? Ta không khi phụ người khác đã là tốt lắm rồi.
Bỗng nhiên một tiếng sét vang lên, chấn động khiến đất rung núi chuyển. Tiểu Ngưu cũng run lên, ồ lớn một tiếng. Hắn biết trời sắp mưa to, thầm nghĩ phải tìm một chỗ an toàn để trú mưa. Vì vậy, hắn bắt đầu quan sát địa hình, hi vọng có thể tìm được một chỗ trú mưa thật tốt.
Đúng lúc đó một ánh chớp lóe lên, làm đất trời đang u ám bỗng sáng lên như thể trời đang đổ tuyết. Trên sơn đạo bao la xám xịt một màu này, chỉ có mình Tiểu Ngưu hắn. Mặc dù lá gan của hắn không nhỏ nhưng trống ngực cũng run lên liên hồi.
Với tâm trạng lo lắng, hắn dời chân tiến tới cây đại thụ không xa bên đường. Cây đại thụ này cành lá um tùm, thân cây to lớn mấy người mới ôm hết. Không tìm được sơn động nào, đứng dưới cây đại thụ này tránh mưa cũng tốt.
Hắn còn chưa kịp đến chỗ cây đại thụ nọ, bỗng từ mé trái phía trước xẹt tới một đốm sáng hồng, "Xoạt" một tiếng, rồi nhanh chóng nấp dưới chiếc áo dài của hắn. Tiểu Ngưu cảm nhận được đó là một con vật nhỏ có lớp lông mềm mại và đang hoảng sợ.
Không biết cái con vật quái quỷ nào lại chui xuống dưới áo hắn, định làm gì đây? Tiểu Ngưu chầm chậm cúi người xuống, vén vạt áo lên, muốn nhìn cho thỏa trí tò mò.
Tiểu Ngưu vén vạt áo lên nhìn vào, chỉ thấy một con hồ ly, toàn thân lông vàng, chỉ có hai mắt là màu đỏ, đỏ rực như lửa vậy, trông rất có thần. Tiểu Ngưu không ngờ được đôi mắt đỏ này lại hấp dẫn đến thế.
Lúc này toàn thân nó đang run rẩy, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Tiểu Ngưu nghe người ta nói, loại hồ ly này kêu là hỏa hồ, rất thân thiện với người. Nhưng nó sợ nhất là sấm vang chớp giật. Nếu như bị ánh chớp quét qua người, tiểu mệnh sẽ khó bảo toàn.
Trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy đồng cảm. Hắn nghĩ con tiểu hồ này so với hắn còn đáng thương hơn. Hắn tốt xấu gì cũng không sợ sấm chớp, không sợ bất cứ thứ gì. Hắn đợi sau khi một tia chớp xoẹt qua, liền nhanh chóng ôm lấy con tiểu hồ vào lòng. Lại một tia chớp nữa đánh xuống khiến con tiểu hồ tự động tiến vào bên trong áo hắn. Hắn dùng tay ôm chặt nó, không để cho nó rơi xuống, nâng niu nó như là nâng niu trẻ nhỏ vậy.
Đúng lúc này, những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống, sấm chớp vẫn liên tục không ngừng. Khí lạnh bắt đầu xộc lên. May mắn thay trong ngực Tiểu Ngưu đang ôm con tiểu hồ, nên toàn thân cũng thấy hơi ấm áp. Nhưng cùng lúc với mưa lớn, gió lạnh cũng thổi lên, hết trận này lại đến trận khác, làm cho hạt mưa theo đó mà đổi hướng tạt vào người của Tiểu Ngưu, làm hắn thấy không dễ chịu chút nào.
Tiểu Ngưu nhìn ra phía bên ngoài thấy cách chỗ hắn chừng vài trượng có một gốc đại thụ rất cao, đúng hơn là một gốc cây khô. Ở ngay giữa thân cây trông hơi tối tối giống như một cái huyệt động. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, ở trong đó nhất định sẽ rất thoải mái.
Vì vậy, Tiểu Ngưu ôm hồ ly trong tay, chạy như bay về phía khô thụ đó. Đến gần nhìn lại quả nhiên thấy có một hốc cây. Trong lúc vội vã, hắn quên không kiểm tra tình hình bên trong. Khi vào trong động rồi, hắn mới phát hiện một cảnh tượng bất ngờ. Đây hóa ra không phải là hốc cây đơn độc như hắn tưởng mà là một cái hốc lớn. Nguyên chỗ này gồm nhiều cây đại thụ, cây này cây nọ thông với nhau, tạo thành một hang động dài. Bên trong tối om, không nhìn thấy gì.
Sau khi vào trong động, Tiểu Ngưu đưa tay rờ mặt đất, không ngờ ở đây có một thảm cỏ dày. Nhất định chỗ này đã có người ở. Tiểu Ngưu bất kể chỗ này có người ở hay không, cứ phải nghỉ lại trên thảm cỏ trong động này. Nghĩ vậy, hắn ngồi trên thảm cỏ không hề lạnh lẽo, ẩm ướt này. Một cảm giác dễ chịu dâng lên.
Tiểu Ngưu thả con hồ ly ra bên cạnh hắn. Trong bóng tối chỉ thấy hai mắt nó ánh đỏ, lấp lánh nhìn như thể hai viên hồng bảo thạch. Trong mắt ánh hiện lên vẻ cảm kích pha lẫn hoảng sợ. Tiểu Ngưu thấy nhãn tình nó như vậy, nhẹ nhàng vuốt lớp lông mao mượt mà của nó, thân thiết nói: "Tiểu hồ ly à, ngươi thật là xinh đẹp. Nếu như ngươi là nam nhân nhất định sẽ là một mỹ nam tử, còn nếu ngươi là một nữ nhân thì sẽ là một đại mỹ nữ." Con hồ ly nghe xong đột nhiên kêu lên mấy tiếng, lại còn gật gật đầu. Tiếng kêu trong vắt dễ nghe vô cùng.
Tiểu Ngưu ngẩn ngơ nhìn nó, trong lòng thầm nhủ, người ta nói hồ ly tu hành ngàn năm có thể biến thành hình người. Không biết có chuyện đó thật không. Còn nói trên thân của hồ ly có hương thơm dụ người, dù có biến hóa thế nào cũng không thay đổi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu dán mũi vào thân con hồ ly hít lấy hít để. Hương thơm dụ người đâu không thấy, chỉ nghe được mùi như mùi cá ươn. Hắn biết đó là mùi lông mao của động vật. Tiểu Ngưu thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ, nếu như tiểu hồ này có thể biến thành một đại mỹ nhân, cùng ta trong bóng tối này mà hoan hảo, nhất định sẽ thật khoái lạc nha. Nghĩ tới tiền đồ không chắc chắn của hắn, không biết ngày mai sẽ đi về đâu, như thể đang lạc bước trong một vùng sương mù dày đặc.
Có lẽ kế mẫu nói đúng, cứ lang thang bên ngoài vài ngày, chờ cho ông già nguôi giận là có thể quay về rồi. Mình rốt cuộc cũng là con trai của ông ấy, mình có phạm phải tội lớn cũng là giọt máu của ông ấy. Chẳng lẽ ông già thật sự muốn đánh chết mình hay sao? Mình cũng chẳng gây tai họa gì ở bên ngoài. Mạo phạm kế mẫu và muội muội cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ mà thôi, không có gì là không thể hóa giải cả.
Tiểu Ngưu một tay ôm lấy hồ ly, nghe tiếng sấm, tiếng mưa, nghĩ vu vơ về tâm sự của bản thân. Chỉ cảm thấy hiu quạnh và đau khổ vô cùng, không biết phải giải quyết như thế nào mới tốt. Hắn thật muốn lao ra khỏi hốc cây, chạy băng băng trong sấm chớp và mưa lớn, gào thét, khóc than, hoặc là lăn lộn gì đó. Như vậy tâm tình chắc chắn sẽ tốt hơn một chút. Chỉ là có người bạn ngoại tộc ở bên cạnh, bản thân càng không thể làm như vậy. Đợi sau khi nỗi buồn của bản thân dần dần ổn định lại, trước mắt hắn tựa hồ như toàn là nữ nhân lõa lồ cùng với ánh mắt quyến rũ. Hắn cũng không phân biệt được rõ ràng đó là ai, dường như là kế mẫu, muội muội, lại có lẽ là Thất di thái.
Hắn không khỏi cười khổ mấy tiếng. Nói thực lòng, ta từ nhỏ là một đứa trẻ tinh nghịch nhưng chưa hề làm gì quá đáng. Ai ngờ từ khi thấy màn biểu diễn của Thất di thái liền loáng một cái trở nên mất nết. Đấy là do ta bẩm sinh đã thế, hay bởi sau này biến chất mà thành? Hắn cũng không biết rõ được.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Lúc này, hắn cảm thấy có một chiếc đầu đang cọ cọ vào bắp đùi của hắn. Tiểu Ngưu quay đầu nhìn, thì ra là hồng nhãn hồ ly đang dụi đầu vào chân hắn.
Tiểu Ngưu mỉm cười, xoa xoa đầu nó, nói: "May mà ngươi không phải là mỹ nhân, nếu không thì Tiểu Ngưu ta đã phạm tội rồi."
Con hồ ly đó tựa hồ như hiểu được lời hắn nói, bật lên vài tiếng kêu vui vẻ, hai mặt lộ ra tia hưng phấn. Tiểu Ngưu ngạc nhiên thốt: "Ngươi hiểu được lời của ta à?" Con hồ ly gật gật đầu mấy cái rồi lại tiếp tục dụi dụi vào người hắn.
Tiểu Ngưu cảm thấy rất thú vị, hỏi tiếp: "Ngươi có thể biến thành người không?"
Hồ ly nghe hỏi thì lắc lắc đầu mấy cái. Dựa vào hai luồng nhãn quang màu hồng lắc qua lắc lại, Tiểu Ngưu có thể đoán được rằng con hồ ly đang lắc đầu, nên bất giác hắn cảm thấy thất vọng. Hắn lại nói: "Nếu như ngươi có thể biến thành người, có thể nói chuyện như người, thì tốt nhất là nên biến thành một nam nhân. Nếu được như thế thì chúng ta có thể kết thành bằng hữu. Rồi khi ta có tâm sự, ta có thể kể cho ngươi nghe. Người ta nói, loài hồ ly là loại động vật thông minh nhất. Nếu ta có chuyện gì buồn phiền, tin chắc ngươi có thể giúp được ta."
Con hồ ly gật gật đầu như cũng đồng ý làm Tiểu Ngưu bật cười ha hả. Tay của Tiểu Ngưu vẫn cứ ve vuốt trên thân con hồ ly, trong lòng tràn đầy thương cảm. Tiểu Ngưu nói: "Hiện tại hai chúng ta thật giống nhau. Ta chỉ có một mình cô đơn, mà ngươi cũng thế. Chúng ta thật sự là một cặp. Ta không biết người có nỗi khổ gì, nhưng ta biết ta thật sự rất khổ. Chỉ một lúc không thể nào giải hết được. Ta là một nam nhi, ta phải sống cho tốt. Ngươi cũng phải như thế, nên trở thành một con hồ ly vui vẻ."
Nghe đến đó, con hồ ly lại vui vẻ kêu lên. Lúc đó bên ngoài trở nên yên tĩnh. Tiểu Ngưu bèn vạch đám cỏ trước động khẩu ra. Một khoảng trời sáng lạn hiện ra trước mặt. Không biết con mưa đã chấm dứt từ lúc nào.
Dưới vạn ánh kim quang, bầu trời như được gột rửa, không khí tươi mới, tất cả cây cối đều lấp loáng dưới ánh sáng. Trên các phiến lá xanh điểm vài giọt nước long lanh giống như các hạt trân châu khiến người ta phải ngắm nhìn.
Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, Tiểu Ngưu cảm thấy thích thú, cao hứng nhảy ra khỏi động. Không ngờ bên ngoài có một vũng bùn do nước mưa tạo nên, tình cờ Tiểu Ngưu đạp trúng, bùn bắn tung lên khắp trên mặt trên người hắn. Hồ ly cũng từ trong động đi ra, thấy hình dạng thê thảm như thế của Tiểu Ngưu, không nhịn được bật cười vang.
Gương mặt Tiểu Ngưu đột nhiên như dài ra, đưa tay chùi vết bùn trên mặt, ra vẻ giận dữ nói: "Dám cười ta sao, muốn bị phạt à? Xem xem ta cho ngươi biết phải trái như thế nào?" Nói xong, cúi người xuống hất bùn tung toé về phía hồ ly.
Không ngờ hồ ly cũng khá tinh khôn, sớm đã tránh đi nấp ở phía xa xa, ngoái đầu lại nhìn Tiểu Ngưu với vẻ mặt đắc ý. Tiểu Ngưu đành phải chịu thua, than thở: "Ngươi, cái đồ gia hỏa kia, đúng là con quỉ tinh ranh." Sau đó, hắn nhìn sắc trời, lại nhìn đường, quay đầu lại nói với hồ ly: "Ta nói với tiểu gia hỏa nhà ngươi nha! Ta phải đi. Chúng ta sau này sẽ có dịp gặp lại."
Hồ ly nghe xong, ánh mắt tối sầm lại, nhìn Tiểu Ngưu không chớp mắt, rồi chạy tới dụi người vào đùi hắn. Tiểu Ngưu nhìn thấy nó có vẻ quyến luyến mình, liền ngồi xuống, vừa vuốt ve nó vừa nói: "Đáng tiếc bây giờ không phải lúc. Nếu như là mấy ngày trước, chắc ta có thể đưa ngươi về nhà làm khách."
Hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Thật ra, nếu không phát sinh chuyện đó, chúng ta cũng không có duyên gặp mặt. Nếu như ngươi còn muốn gặp ta, chúng ta lại gặp nhau ở trước cái hốc cây kia. Có thời gian ta sẽ tới nơi đấy." Lúc hắn nhìn lại hồ ly thì ánh mắt nó đã ươn ướt.
Tiểu Ngưu rất cảm động, không nhịn được lại ôm hồ ly vào lòng, hôn nó mấy cái rồi mới thả ra, bảo nó bảo trọng, rồi mới cất bước theo con đường dẫn đến miếu Lão quân. Sau khi đi rất xa, hắn quay đầu nhìn lại, vẫn thấy hồ ly đứng ở chỗ đó. Tiểu Ngưu trong lòng cảm thấy rất ấm áp, vẫy tay từ biệt rồi bước nhanh về phía trước theo con đường hắn đang đi. Trong lòng hắn tự nhủ đó thật sự là một con hồ ly đáng yêu. Chờ khi ta về được nhà, nhất định sẽ đem nó về nhà, chăm sóc nó thật tốt, tránh cho nó khỏi phải cực khổ chịu đựng gió sương và sấm sét.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, rốt cục cũng qua khỏi vùng đồi núi, tiến vào vùng bình nguyên. Hai bên đường là những cánh đồng lúa ngút ngàn. Cây lúa được chăm khá tốt, cứ xanh xanh rì, trông như một biển lúa. Con đường này vừa trải qua cơn mưa, đôi chỗ biến thành màu đen. Nếu từ trên cao nhìn xuống, nhất định trông giống như vẽ một vệt đen xẩm trên một tấm vải xanh.
Tiểu Ngưu hít lấy hít để cái không khí trong lành sau cơn mưa, lại tiếp tục rảo bước đi tới. Có điều trên sơn lộ cũng có ít bùn khiến giày hắn dính bê bết không ít. Đúng lúc đang xăm xăm đi về phía trước, bỗng phía trước xuất hiện mấy người phi ngựa đến. Tất cả bọn họ đều là những đạo sĩ áo xanh. Đi đầu là một lão đầu râu tóc bạc trắng, lỗ mũi to hồng hồng.
Bọn họ đi đến trước mặt Tiểu Ngưu thì đột nhiên dừng ngựa lại. Lão đạo kia nhoẻn miệng cười với Tiểu Ngưu một cái rồi nói: "Anh bạn nhỏ, bần đạo muốn hỏi thăm ngươi về một người."
Tiểu Ngưu thấy lão đạo tỏ ra quá khách khí, cũng đứng lại cười nói: "Đạo trưởng, người cứ việc hỏi."
Trước tiên lão đạo xuống ngựa. Những người còn lại cũng xuống ngựa theo. Lão đạo cười nhẹ nói: "Bần đạo hỏi ngươi về một người. Không biết ngươi có thấy qua người đó chưa?"
Tiểu Ngưu hỏi lại: "Hình dạng người đó như thế nào?"
Lão đạo trầm ngâm một lúc rồi nói: "Người đó là một lão nhân cao to, đen thui, có một chòm râu đen tua tủa như con nhím, còn bị chột một bên mắt. Anh bạn, có nhìn thấy người nào như vậy chăng?"
Tiểu Ngưu thầm đánh giá nhóm người này. Ngoại trừ lão đầu ra, những người khác đều lạnh như băng. Tuy vậy hắn cũng thành thật trả lời: "Bẩm đạo trưởng, tôi đi thẳng một đường từ Hàng Châu đến đây, tịnh không có gặp người nào cả, nói chi tới một lão nhân chột mắt."
Lão đạo nhìn Tiểu Ngưu, thở dài một một tiếng, rồi nói: "Vậy cảm ơn tiểu bằng hữu, chúng tôi còn phải lên đường. Tiểu bằng hữu nếu có rãnh, xin mời đến thăm Thái Sơn. Bần đạo chính là Thái Sơn Nhất Huyền Tử." Nói xong, chắp hai tay vái chào. Tiểu Ngưu chưa kịp đáp lễ, lão đạo đã lên ngựa dẫn mọi người đi mất.
Tiểu Ngưu nhìn theo phía sau lưng bọn họ, trong đầu cảm thấy có chút không rõ ràng. Hắn không biết Nhất Huyền Tử là nhân vật như thế nào, cũng không biết Độc nhãn long mà họ muốn tìm là người ra sao. Giữa bọn họ có quan hệ gì, không cách nào hình dung ra nổi.
Ai cần biết hắn là ai chứ? Có quan hệ gì với ta đâu? Tiểu Ngưu định thần lại rồi tiếp tục đi theo con đường của mình.
Đi được một đoạn đường, trước sau lại gặp phải hai nhóm người. Một nhóm thì toàn hòa thượng, một nhóm thì toàn ni cô, đều hỏi thăm Tiểu Ngưu về một người. Cũng chính là người mà Nhất Huyền Tử muốn tìm. Tiểu Ngưu tất nhiên trả lời không biết. Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, người đó là người nào mà có quá nhiều người quan tâm như vậy. Liệu có phải là một tên gia hỏa đại ác ma nào đó không?
Đến gần miếu Lão Quân hơn, Tiểu Ngưu tự nhủ trong lòng, tối nay tốt nhất là trú ở đó, ngày mai mới quyết định xem phải đi đâu. Thế giới này rộng lớn như vậy, chắc chắn phải có nơi cho Tiểu Ngưu ta tung hoành.
Đang đi thì phía trước có hai kỵ mã chạy đến. Nhìn từ xa thấy rõ là hai nữ tử trẻ tuổi. Một hồng y, một bạch y, vóc dáng đều tuyệt vời, khiến người khác phải nghĩ rằng khuôn mặt các nàng ắt là rất xinh đẹp.
Nháy mắt họ đã đến dừng lại trước mặt, Tiểu Ngưu không ngăn được ngước nhìn bọn họ với vẻ si ngốc. Hồng y nữ tử phía trước tuổi tác có lẽ cũng xấp xỉ hắn, mi cong mắt đẹp, mặt phấn má đào diễm lệ. Cặp mắt đen láy tỏ ra linh động phi thường. Mỗi lần chuyển ánh mắt, thần quang lấp lánh thể hiện rõ sự hoạt bát và thông minh. Vẻ mặt tươi cười sáng rỡ, thân thể tràn đầy khí tức thanh xuân thơm ngát. Dáng vẻ này thật ra là hơn hẳn muội muội Tiểu Tụ của hắn rồi.
Quay sang nhìn bạch y nữ tử lại càng khiến cho Tiểu Ngưu trố mắt ngây dại, hồn vía như bay đâu mất. Hồng y thiếu nữ đã có thể xem như mỹ nữ hạng nhất rồi nhưng so với bạch y thiếu nữ cũng vẫn còn kém. Chỉ như áo vải so với áo gấm mà thôi. Có thể nói nàng ta thuần khiết mỹ lệ siêu phàm, phong thái yêu kiều tha thướt. Thần thái lãnh đạm nhưng cao ngạo khiến người khác không khỏi có cảm giác như thấy núi cao mà không dám ngẩng mặt nhìn, càng làm tăng thêm vẻ thần bí thâm trầm của nàng.
Tiểu Ngưu ngây ngô nhìn bạch y thiếu nữ. Mỹ nữ bạch y đó không thèm ừ hử một tiếng, chuyển ánh mắt về hướng khác, không thèm để ý đến Tiểu Ngưu. Thiếu nữ áo hồng liền trừng mắt quát lên: "Này, tiểu tử, sao mà nhìn chòng chọc người ta hả? Coi chừng bổn cô nương cho tên tiểu tử thối nhà ngươi một đòn bây giờ."
Tiểu Ngưu lúc này giống như vừa bừng tỉnh mộng, cố gắng hết sức chuyển ánh mắt sang hướng khác. Hắn cười gượng gạo nói: "Xin lỗi, xin lỗi! Nhị vị cô nương quá xinh đẹp, đẹp tới nỗi khiến ta hoàn toàn bị mê hoặc. Thỉnh nhị vị cô nương đừng trách ta! Ta giờ đây xin tạ lỗi với hai nàng." Vừa nói vừa hướng về hai cô nương ấy vái một vái.
Bạch y thiếu nữ lúc đó đang nhìn cảnh sắc xung quanh, không có phản ứng gì. Tuy nhiên hồng y thiếu nữ bắt đầu cười khúc khích: "Ngươi quả thật là khéo nói. Bỏ đi! Chúng ta không trách ngươi. Dẫu sao đa số nam nhân gặp chúng ta đều biểu hiện giống như ngươi vừa nãy."
Bạch y thiếu nữ nghe thấy, lông mày hơi nhăn lại một chút nói: "Sư muội à, không được nói lung tung. Sư phụ mà biết có thể sẽ tức giận." Thanh âm này rất thanh nhã êm tai, nghe như nhạc trên tiên đình. Tiểu Ngưu nghe thấy lại một lần nữa mê mẩn, ánh mắt lại gắn chặt lên thân thể thiếu nữ đó, trong đầu lại như u u mê mê. Hắn tự nhủ trong lòng, trên thế gian này không ngờ lại có mỹ nữ đẹp đến thế, quả thật không thể tưởng tượng được nha. Ta làm sao nghĩ ra cách gì có thể khiến nàng ta theo ta suốt đời. Nàng ta so với Tiểu Tụ có lẽ hơn rất nhiều. Nếu đem so sánh, Tiểu Tụ bất quá chỉ là một vì sao nhỏ, còn nàng là một chùm sao bao quanh vầng trăng như vòng hào quang. Vẻ đẹp rực rỡ huy hoàng của nàng che mờ tất cả mọi thứ.
Hồng y thiếu nữ cười khẽ nói: "Muội nói sự thật mà! Chắc sư phụ lão nhân gia cũng không trách phạt muội đâu." Nàng liếc nhanh về phía sư tỷ, rồi lại chuyển ánh mắt hướng về Tiểu Ngưu, thấy Tiểu Ngưu lại nhìn chòng chọc không rời về phía sư tỷ, trong lòng thấy bất bình, không kìm được lớn tiếng: "Ái chà, ngươi vẫn đang nhìn gì đó? Không sợ mắt nổi mụn sao?"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, vội vàng hướng ánh mắt vào hồng y thiếu nữ nói: "Cô nương, các người tìm ta có chuyện gì?"
Hồng y thiếu nữ này nói: "À, chúng ta đang muốn hỏi ngươi tung tích một người." Tiểu Ngưu sớm đã đoán được nhất định là tìm cái tên gia hỏa mà ai cũng đi tìm kia. Tiểu Ngưu đoán không sai, người mà thiếu nữ hỏi đúng là người đó.
Tiểu Ngưu không đáp mà hỏi lại: "Cô nương, người kia là ai vậy? Các người tìm hắn làm gì?"
Thiếu nữ kia hừ lạnh nói: "Tên kia chính là một tên đại bại hoại. Hắn đã trộm mất một món bảo bối và gây tội ác khắp nơi. Không bắt được hắn, không biết sẽ có bao nhiêu người thụ hại nữa?"
Tiểu Ngưu liên tục gật đầu nói: "Thì ra là thế. Thì ra hai vị cô nương là hai nữ hiệp thế thiên hành đạo. Thật sự là đáng bội phục nha."
Hồng y thiếu nữ nở một nụ cười trên mặt nói: "Nịnh hót ít thôi. Rốt cuộc ngươi có gặp tên bại hoại đó không?"
Tiểu Ngưu cười khổ đáp: "Thật là đáng tiếc. Ta chưa gặp qua người này."
Hồng y thiếu nữ lộ vẻ thất vọng, nói: "Vậy thì ta phải đi tìm tiếp thôi." Nói xong quay sang nhìn vị sư tỷ trầm mặc của nàng ta. Sư tỷ nàng nói: "Chúng ta đi thôi, không cần thiết phải lãng phí thời gian với những kẻ vô can." Hồng y thiếu nữ đáp vâng một tiếng.
Tiểu Ngưu nghe được lời ấy thì cảm thấy khẩn trương hẳn lên. Tự nghĩ, thật không dễ nào gặp được những giai nhân như thế này, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Ít nhất cũng phải tìm hiểu xem bọn họ là ai chứ? Vì vậy, Tiểu Ngưu vội nói: "Cô nương, tuy hiện giờ ta chưa gặp nhưng sau này biết đâu sẽ gặp? Nếu quả thật ta gặp được hắn, làm sao ta có thể thông tri cho chư vị đây?"
Hồng y thiếu nữ chớp chớp đôi mắt, nói: "Điều đó dễ thôi. Nếu ngươi gặp được hắn thì mau mau đến Lao Sơn báo tin. Đến đó cứ hỏi tìm ta 'Hồng Diễm Ngọc Nữ' Giang Nguyệt Lâm là được."
Tiểu Ngưu rất vui mừng. Không ngờ lại có thể biết được phương danh và sơn môn của nàng dễ dàng như vậy. Ánh mắt của hắn chuyển sang nhìn bạch y thiếu nữ, rồi hỏi: "Còn vị cô nương này, xin hỏi xưng hô như thế nào?"
Hồng y thiếu nữ Giang Nguyệt Lâm nói: "Đây là sư tỷ của ta, được xưng là 'Hàn Hương Tiên Tử'..." Nàng vừa định nói đến phương danh thì bạch y thiếu nữ kia đã cắt ngang: "Bất tất phải cho hắn biết. Chúng ta đi thôi."
Giang Nguyệt Lâm vội ứng tiếng, rồi quay lại nói với Tiểu Ngưu: "Tiểu huynh đệ, chúng ta phải đi đây. Nếu có tin tức gì, ngươi nhất định phải báo cho chúng ta biết đó nha."
Tâm tình Tiểu Ngưu rất vui vẻ, bao nhiêu tâm sự u ám bấy lâu nay đều tiêu tan cả. Tiểu Ngưu kiên quyết nói: "Nguyệt Lâm tỷ tỷ, Hàn Hương tỷ tỷ, các vị cứ yên tâm. Một khi có tin tức gì, Ngụy Tiểu Ngưu này nhất định sẽ mọc ra đôi cánh, bay thẳng đến quý sơn môn phi báo lập tức."
Giang Nguyệt Lâm nghe Tiểu Ngưu gọi mình là tỷ tỷ, lại thêm nghe cái tên của gã ngộ nghĩnh, bất giác bật tiếng cười giòn tan. Bạch y thiếu nữ kia thì khinh miệt liếc nhìn Tiểu Ngưu một cái. Mặc dù cái liếc nhìn đó không có hảo ý gì nhưng Tiểu Ngưu lại cảm thấy như vừa có một ngọn gió xuân thổi ngang qua mặt, khiến gã rất vui mừng và cực kỳ cao hứng.
Giang Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu mỉm cười, rồi cùng sư tỷ bỏ đi. Tiểu Ngưu thì đứng lặng nhìn theo hình ảnh bọn họ khuất dần. Lúc này trông gã như một bức tượng điêu khắc được đặt giữa trời. Một lúc sau, hai thiếu nữ ấy đã không còn thấy hình bóng đâu nữa. Tiểu Ngưu hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ vừa rồi, thật không thể ngờ được đó là sự thật. Đó chẳng khác nào một giấc mộng đẹp đẽ khiến người ta chẳng muốn tỉnh lại. Nhưng đó lại là sự thật hoàn toàn. Dung mạo xinh đẹp của nhị vị cô nương kia quả đã khắc sâu vào tâm khảm của gã.
Tiểu Ngưu khẽ nhắm mắt, lập tức thấy được hình ảnh của Giang Nguyệt Lâm và sư tỷ của nàng. Bạch y mỹ nữ đó quả thật là một vưu vật của thế gian. Tiểu Ngưu ta mà lấy được nàng làm thê tử thì, hắc hắc, thật là không sống uổng kiếp này. Thất di thái khi thoát y hoàn toàn đã làm kinh động nhân tâm như thế, nếu như bạch y mỹ nữ này cũng thoát y như thế thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ? Nghĩ tới đây, Tiểu Ngưu thật không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Giang Nguyệt Lâm nói biệt hiệu của sư tỷ nàng là 'Hàn Hương Tiên Tử' quả thật xứng với người nha. Cũng chỉ có mỗi tên gọi đó là phù hợp với nàng ta. Chỉ là gương mặt có hơi lạnh lẽo. Nếu như nàng ta có thể cười với mình một cái thì thật là tuyệt không sao nói hết được.
Bọn họ ở Lao Sơn, đó là địa phương nào nhỉ? Chỉ biết là nó ở Sơn Đông. Nếu có thời gian rãnh nhất định đến đó xem xem, tìm cớ gì đó để gặp hai vị mỹ nữ. Cả nàng Giang Nguyệt Lâm nữa cũng thuộc loại nữ nhân hiếm có. Vì Tiểu Ngưu ta đã muốn cưới nàng 'Hàn Hương Tiên Tử' đó thì cưới luôn cả Giang Nguyệt Lâm luôn. Tiểu Ngưu ta có thể gánh vác thêm một chút, không định chỉ tán tỉnh một thiếu nữ. Tiểu Ngưu tưởng tượng đến những cảnh phong lưu rồi hạ lưu, trên mặt liền lộ ra một nụ cười thô tục.
Lại đi thêm một chặng nữa, giờ đã có thể nhìn thấy miếu Lão quân. Nó nằm ngay trên đường lớn, phía trước một ngọn đồi nhỏ, chỉ là một ngôi miếu nhỏ đã lâu lắm rồi không được tu sửa, may mắn là cửa nẻo vẫn còn y nguyên. Lúc Tiểu Ngưu tiến vào cổng, trông sắc trời đã bắt đầu tối. Nhìn ngó chung quanh một lượt, thấy khá yên ắng, chẳng có người nào, Tiểu Ngưu cảm thấy hơi sợ. Nó cố lấy lại can đảm, dù sao nó cũng chỉ là một thằng bé to xác.
Vừa tiến vào miếu, Tiểu Ngưu nghe bụng mình sôi òng ọc. Nó tự nhủ, ta phải tìm cái gì đó để ăn, sau đó mới có thể ngủ được. Hắn nhìn trái rồi nhìn phải, phát hiện không xa đó lắm có một cánh đồng bắp, liền chạy đến trộm lấy mấy trái bắp, may mà không ai trông thấy.
Cầm mấy trái quay lại, nó lấy chân hất mở cánh cửa. Nhìn vào trong miếu, dưới ánh sáng mờ mờ chỉ thấy được gian sảnh giữa, ngay trước tượng thờ thật kỳ lạ lại là một cổ quan tài đen kịt. Tiểu Ngưu giật nảy người một cái theo bản năng, vội vã nhảy lùi lại, mấy trái bắp rơi cả xuống đất. Phản ứng kế tiếp của nó là quay người bỏ chạy. Vừa chạy được mấy bước, Tiểu Ngưu liền dừng lại, trong lòng nghĩ, cũng chỉ là một cổ quan tài thôi, có gì mà phải sợ chứ? Trong quan tài tất nhiên là người chết, người chết thì không thể cử động được. Ta mà sợ nó thì thật là thúi.
Nghĩ như thế xong, trong lòng nó cảm thấy nhẹ nhõm. Nó xoay người, nhặt lại mấy trái bắp, cắn răng bước tới, lấy hết can đảm tiến vào trong miếu. Nó không đóng cửa ngay mà cứ để cửa mở như thế. Nếu như trong miếu phát sinh biến cố gì, chạy là hay nhất.
Tiểu Ngưu bỏ trái bắp trên đống cỏ khô rồi quay sang nhìn cổ quan tài. Bây giờ nhìn gần, Tiểu Ngưu mới phát hiện ra cổ quan tài không phải màu đen mà là màu đỏ sậm như bình thường. Hai cái khung cong phía trước trông thật lạ, quan tài đậy thật kín, không hề thấy chỗ nối.
Tiểu Ngưu nhìn chằm chằm vào cái vật đáng sợ đó, trong lòng nghĩ, trong đó trống không hay có ai không nhỉ? Vừa nghĩ đến đó trống ngực lại đập thình thịch. Tiểu Ngưu ôm lấy ngực, mắt xoay sang nhìn về phía tượng Lão quân. Lão quân toàn thân mặc đạo bào, sau lưng đeo trường kiếm, bộ dạng thật trang nghiêm, thần thánh.
Tiểu Ngưu nghĩ rằng có một cổ quan tài ở bên cạnh dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, liền chuyển ánh mắt, quỳ sụp trước tượng thờ, khấu đầu cầu khấn: "Cầu Lão quân gia gia phù hộ cho Ngụy Tiểu Ngưu con được bình an, chuyển rủi thanh may, gặp ma hàng ma, gặp quỷ trừ quỷ, chung quy là được yên bình, hưởng trọn vinh hoa phú quý. Hay nhất là cưới được các mỹ nữ Tiểu Tụ, Giang Nguyệt Lâm và Hàn Hương Tiên Tử. Đệ tử lúc đó nhất định sẽ vô cùng cảm kích. Đệ tử chắc chắn sẽ tu sửa xây mới ngôi miếu này, định kỳ cúng tế cho lão nhân gia." Tiếp theo đó là một tràng dài lê thê toàn những lời cầu phúc cho mình và cầu xin nhiều lợi lộc, của cải. Chắc chắn nếu Lão quân quả thật nghe được mấy lời đó ắt hẳn không thể nhịn được cười. Ôi trời, trên đời có chuyện gì tốt đều bị tên Ngụy Tiểu Ngưu này giành hết.
Sau khi khấn vái một hồi, trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy an tâm. Nó đứng dậy, rời xa cổ quan tài hết mức có thể. Nó chờ một lúc, không thấy có điều gì bất thường mới đóng cửa miếu lại. Trong miếu lập tức trở nên tối đi. Tiểu Ngưu lại cảm thấy đói liền tìm một chỗ sạch sẽ nhóm lửa nướng bắp.
Dưới ánh lửa lập lòe, từ vị trí chỗ Tiểu Ngưu ngồi nhìn về hướng cổ quan tài, trông như nó đang nhúc nha nhúc nhích. Phát hiện được điều đó, tim Tiểu Ngưu lại như muốn rớt ra khỏi ngực.
Tiểu Ngưu do dự tiến đến gần quan tài, cẩn thận quan sát một hồi, thấy nó vẫn yên ổn nằm nguyên một chỗ, không có chuyển biến gì mới thở một hơi nhẹ nhõm. Nó hiểu ra chỉ vì mình quá đa nghi nên hoa mắt.
Tiểu Ngưu quay lại ngồi bên đống lửa, chăm chú lo nướng bắp. Nướng xong thì mùi thơm bắt đầu tỏa khắp nơi làm cho càng thèm hơn. Bụng Tiểu Ngưu lại càng kêu réo dữ hơn, hắn liền ăn lấy ăn để. Đối với người đang đói, những thứ hết sức bình thường cũng trở thành có hương vị.
Sau khi ăn no, Tiểu Ngưu ra ngoài miếu tìm củi, ôm vào một ôm. Hắn định đốt lửa cho ấm. Vả lại có ánh lửa, lòng can đảm của hắn cũng được củng cố phần nào. Phải biết là trong miếu còn có một cổ quan tài nữa.
Tiểu Ngưu trải cỏ khô bên cạnh đống lửa, xem như giường ngủ, tối đến sẽ nghỉ ở đó. Đến khi trời tối hẳn, Tiểu Ngưu xếp lại đống lửa cho sáng hơn rồi để nguyên quần áo nằm xuống, ánh mắt hướng về phía cổ quan tài. Nếu như có biến cố gì, mình nhất định phải dậy thật nhanh để chạy thoát mạng.
Vừa nằm xuống thì trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Một lúc sau, thấy không có bất kỳ động tĩnh gì, hắn mới thấy an tâm trở lại. Mắt vừa nhắm đã ngủ mất không biết từ lúc nào. Trong giấc mơ, hắn thấy phảng phất như đang trở về ngôi nhà ấm cúng của mình, lại chơi đùa cùng muội muội Tiểu Tụ yêu quý. Bất quá lần này không phải chơi đùa theo cách của những tiểu hài tử nữa mà bắt đầu hảo sự hoan lạc của chính hắn.
Tựa hồ như đang ở trên một đồng cỏ xanh, không khí thoang thoảng hương hoa, chung quanh không có một ai, chỉ có hai người bọn họ. Hắn nắm tay Tiểu Tụ, trước là đi tản bộ ngắm cảnh, sau từ từ tiến đến gần một khu rừng nhỏ nơi cỏ mọc dày và cao. Tiểu Ngưu ngắm nhìn dung mạo mỹ miều của Tiểu Tụ, sắc dục trong lòng nổi lên, hắn rất muốn làm một điều gì đó.
Hắn ôm Tiểu Tụ vào lòng, miệng vừa hôn đôi môi đỏ, tay vừa ve vuốt những nơi mỹ diệu của nàng. Tay hắn mò vào trong áo ngoài, nhẹ nhàng xoa nắn gò ngực, làm mặt Tiểu Tụ đỏ hồng lên như ráng chiều, miệng rên lên nhè nhẹ. Tiểu Ngưu nghe thấy lại càng vui sướng.
Đang say sưa đùa nghịch, đột nhiên nghe thấy một âm thanh chói tai, Tiểu Ngưu kinh động, lập tức bừng tỉnh. Tiểu Ngưu ngồi bật dậy trên nền cỏ khô. Mọi cảnh vật mỹ diệu kia đều biến mất cả, chung quanh hắn vẫn là ngôi phá miếu. Ngọn lửa giờ chỉ còn hiu hắt nhưng cũng đủ để nhìn thấy cái quan tài vốn có thể khiến lông tóc người ta dựng đứng lên. Thấy rõ cổ quan tài vẫn chẳng có điều gì dị thường, lòng Tiểu Ngưu nhẹ lại, thầm nhủ, nếu như trong đó quả thật có quái vật nào đó, nó chắc chắn không thể dễ chơi được.
Vừa mới định nằm xuống ngủ tiếp thì từ ngoài cửa vọng lại tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa lộn xộn, như xa như gần, chẳng bao lâu đã đến bên ngoài cửa. Tiếng vó ngựa vừa dừng hẳn thì cửa miếu đã bị mở tung. Chỉ thấy có nhiều đèn lồng nhỏ xuất hiện trước mắt. Một toán hán tử hắc y rầm rập tiến vào, ước chừng khoảng ba mươi người. Ai ai cũng mang bội đao hoặc quải kiếm, mặt cực kỳ hung ác, mới nhìn đã biết là không phải người tốt. Cầm đầu bọn họ là hai người. Một người trông hơn bốn mươi tuổi, tay cầm đại đao, mắt xếch, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo trông rất đáng sợ. Gã kia khuôn mặt dài sọc, cằm nhọn hoắt, dáng vẻ cục cằn hung tợn. Gã này mang trường kiếm.
Mọi người đã vào trong miếu, đang nhìn ngó quang cảnh bên trong, nhìn qua cổ quan tài rồi cuối cùng tất cả tập trung ánh mắt vào người Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nhìn thấy đám khách không mời mà đến này liền đứng dậy. Hắn chẳng hề sợ hãi, đối mặt với hai người cầm đầu hỏi: "Các người là ai vậy? Định làm gì vậy?"
Tên mặt sẹo chẳng đáp lời nào mà chỉ liếc nhìn Tiểu Ngưu một cái rồi quay sang cổ quan tài. Tên mặt dài trả lời: "Bọn ta là người của Kim Sa bang ở Giang Tây. Người này là đại ca chúng ta, kêu là 'Tiểu Yêm Thất Quân' Mạnh Giao. Còn ta chính là nhị đương gia, tên gọi 'Đan Thủ Kình Thiên' Hoa Đông. Còn lại đều là những huynh đệ của bọn ta."
Tiểu Ngưu căn bản chưa từng nghe thấy bao giờ nhưng vẫn cười đáp: "Ồ, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng."
Hoa Đông nhìn Tiểu Ngưu từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Tiểu tử, còn ngươi là ai, sao lại trú ở đây?"
Tiểu Ngưu vỗ ngực mình đáp: "Ta tên là Ngụy Tiểu Ngưu, cũng vừa mới ra giang hồ, mọi người gọi ta là 'Bàn Cổ Khai Thiên'." Nói xong liền mỉm cười. Hắn thuận miệng thổi phồng lên, cũng định đánh bóng gương mặt mình một chút.
Hoa Đông vắt nát óc mà không nhớ nổi ở đâu lại có một nhân vật như vậy. Mạnh Giao đang đứng trước cổ quan tài vẫy tay gọi Hoa Đông nói: "Lão nhị, ngươi sang đây một lúc."
Hoa Đông bước sang bên đó hỏi: "Đại ca, có chuyện gì à? Có phải đúng như huynh đã nghi ngờ..." Nói đến đó, ánh mắt đảo qua đảo lại rồi hắn lập tức dừng phắt.
Mạnh Giao gục gặc đầu nói: "Không phải là không có khả năng. Trước đã có người nói hắn chạy trốn đến vùng Hàng Châu này. Nhiều người tìm kiếm như thế nhưng đều không thấy tung tích gì cả. Hắn tất nhiên là trốn đến cái nơi mà người ta không bao giờ nghĩ đến này."
Hoa Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại ca, vậy bọn ta cứ coi một lần cho rõ ràng." Vừa nói xong mọi người đều giơ cao đèn lên. Tiểu Ngưu trông thấy lấy làm tò mò, biết rằng bọn họ muốn mở quan tài để xem bên trong. Hắn cũng muốn biết bên trong quan tài có điều gì bí mật. Tự mình nguyên cũng có hơi chút lo sợ nhưng ở đây có nhiều người như thế còn phải sợ gì nữa chứ. Hắn cũng tiến lại gần, hướng ánh mắt chăm chú vào đó.
Lão đại ra lệnh ngắn gọn, vài huynh đệ liền nhấc mở nắp quan tài. Nắp vừa mở ra, một mùi xú uế lập tức tỏa ra khắp nơi, xộc thẳng vào mũi khiến người ta phải buồn nôn. Nhìn vào bên trong chỉ thấy thi thể một lão thái thái, tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo, miệng há hốc không còn lấy một cái răng. Mắt bà lão mở trừng trừng, ánh mắt như nhìn đâu đó xa xăm, mười phần đáng sợ.
Mạnh Giao bị mùi xú uế xộc vào mũi đến phát ho, liền vội vã kêu: "Mau đậy lại, mau đậy lại." Vậy là cái nắp quan tài lại trở về vị trí cũ. Nhìn thấy tình cảnh đích thực bên trong, Tiểu Ngưu cũng thấy nhẹ nhõm. Trong đó chẳng có ác quỷ hay là cương thi nào cả. Giờ nếu nằm xuống ngủ, khả dĩ có thể ngủ yên được rồi.
Hoa Đông hướng về lão đại nói: "Đại ca, có cần phải nhấc cái xác ra để tìm cho cẩn thận không?"
Mạnh Giao hồi đáp: "Ta nghĩ bất tất phải như vậy. Bọn ta phải sợ cái mùi xú uế đó chẳng lẽ hắn không sợ sao?"
Hoa Đông nhắc lại: "Lão đại à, huynh đừng quên hắn với chúng ta khác nhau à. Hắn chưa chắc đã sợ cái mùi xú khí đó."
Mạnh Giao suy nghĩ một hồi rồi nói: "Lão nhị à, ngươi nói rất có lý đó. Để cẩn thận, bọn ta xem lại một lần nữa. Cái thứ mà bao nhiêu người không tìm được, bọn ta lại may mắn tìm đến được. Nếu như quả là tìm thấy thật, Kim Sa bang bọn ta có thể giương danh trước mặt anh hùng thiên hạ." Nói xong bật cười ha hả, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Vì lúc nãy mùi xú uế quá khủng khiếp nên lần này Tiểu Ngưu không tiến lên phía trước mà đứng tại cửa miếu. Cửa vẫn mở, gió nhẹ thoảng thổi vào trong, loại không khí này cũng có chút tốt lành.
Ánh mắt hắn lại hướng về cổ quan tài. Hắn thật sự không tin trong quan tài có ẩn giấu người bí mật. Vì bọn họ đã có hứng thú xáo tung lên, hắn cũng muốn đứng bên ngoài xem nhiệt náo một phen.
Chỉ thấy nắp quan tài lại được dỡ ra, thi thể của lão thái thái kia cũng được nhấc lên. Chính trong lúc mọi người đang bị cái mùi xú uế làm đầu óc muốn u mê đi, đột nhiên nghe thấy một tràng cười quái dị làm người ta muốn bủn rủn chân tay, cười đến nổi người ta muốn nổi da gà. Cùng lúc với tiếng cười, một bóng đen từ trong quan tài phóng ra ngoài, đồng thời vang lên nhiều tiếng kêu thảm khốc. Nhiều người ngã gục xuống, trên cổ mỗi người xuất hiện một lỗ tròn nhuộm máu, từ trong cái lỗ đó máu cứ chảy tràn ra.
Nhiều người hoảng hốt la hét dồn dập, vội vàng phân tán ra. Tiểu Ngưu mắt cứ mở tròn xoe, không tưởng nổi lại có thể phát sinh một biến cố như thế, cũng không tưởng nổi người đó lại đi cắn cổ người ta. Tiểu Ngưu nhìn người đó, quả nhiên bộ dạng đúng như Nhất Huyền Tử mô tả. Dáng người thô cục đen đúa, nuôi một bộ râu lởm chởm, toàn thân mặc hắc bào, con mắt duy nhất sáng rực lên. Lúc này hắn ta đang ngạo mạn đứng giữa ngôi miếu, tay khoanh trước ngực, vừa nhìn chằm chằm vào Mạnh Giao và Hoa Đông vừa cười quái dị, trên miệng vẫn còn dính máu của những người bị giết.
Hoa Đông lùi về phía sau mấy bước không nói được câu nào. Mạnh Giao lại rất can đảm, mặt hếch lên, giơ đao chỉ về phía quái nhân rồi lớn tiếng hỏi: "Ngươi có phải Hắc Hùng Quái không?"
Người đó đáp lại: "Không sai, ta chính là Hắc Hùng Quái. Bọn ngươi đến tìm ta muốn lấy cái gì đó chăng?" Giọng nói của hắn nghe ồm ồm, thô lỗ, lại còn hơi khàn khàn, rất khó nghe.
Mạnh Giao ngạo nghễ cất giọng đáp: "Không sai, Kim Sa bang bọn ta phải đi xa như vậy cũng chỉ để tìm ngươi. Ngươi đã cắn chết mấy huynh đệ của ta, giờ hãy mau mau chịu chết."
Hắc Hùng Quái tiến về phía trước một bước nói: "Thật sự ai sẽ phải chết, hiện tại vẫn chưa thể nói được."
Mạnh Giao bị khí thế của hắn làm chấn động, bất giác lùi một bước nói: "Ngươi mau giao Ma đao ra đây thì món nợ đó bọn ta khả dĩ có thể bỏ qua."
Hắc Hùng Quái ngửa mặt lên trời cười rồi nói: "Những tên vô danh bọn ngươi mà cũng muốn có chủ ý với Ma đao ư? Ta thấy rõ ràng là các ngươi không muốn thọ rồi. Khó tin là các ngươi chưa hề nghe ta đã giết bao nhiêu nhân mạng rồi. Bọn ngươi liệu có khả năng tranh giành Ma đao hay sao?"
Mạnh Giao hét lên trả lời: "Cũng đã đến đây rồi, tốt xấu gì cũng phải thử thôi. Nghe nói 'Liệt Hỏa Phi Diễm' của ngươi cũng khá lợi hại. Hôm nay có thể để bọn ta mở rộng tầm mắt được không?"
Hắc Hùng Quái cau mày nhăn mặt, lớn tiếng nói: "Vì các ngươi đã không muốn sống nữa, ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Dù sao ta cũng đã giết nhiều người rồi, ta cũng chẳng quan tâm nếu phải giết thêm vài người nữa. Hay là bọn ngươi cứ lên cả đi."
Mạnh Giao phất tay một cái, la lớn: "Các huynh đệ, theo ta tiến lên. Ai có thể chế trụ được hắn, ta sẽ trọng thưởng người đó." Nghe mệnh lệnh của lão đại, toàn bộ thủ hạ lại trở nên tràn đầy dũng khí. Đao phạt, kiếm chém, thương đâm, tất cả các chủng loại vũ khí đều nhất tề hướng về thân thể của Hắc Hùng Quái mà vung tới.
Tiểu Ngưu đứng ở cửa miếu nhìn thấy liền nhíu mày, thầm nói, bọn ngươi xem ra chả có hảo hán gì cả, một đám người vây đánh một người, đúng là tác phong của tiểu nhân vô lại, làm người ta phải xấu hổ.
Tên Hắc Hùng Quái lại cười một tràng, chẳng thèm để ý đến những vũ khí đang bức sát tới bên mình. Gương mặt hắn lộ vẻ khinh thường, hai tay hướng xuống dưới khoát một vòng, hét lên một tiếng. Chỉ thấy chúng thủ hạ kia liền ào ào gục ngã, người thương tích nặng nề, người vong mạng.
Mạnh Giao nhìn thấy mặt liền biến sắc nhưng vẫn liên tục ra lệnh. Tên Hắc Hùng Quái kia vẫn dùng đúng phương pháp ứng phó đó khiến mấy huynh đệ của hắn càng ngày càng chết nhiều hơn. Chỉ trong phút chốc, chỉ còn lại chừng chục người. Người nào người nấy mặt đều xám ngoét, tay run bần bật, không dám tiến lên phía trước nữa.
Mạnh Giao liếc mắt ra sau tìm Hoa Đông. Hoa Đông hiểu ngay ý muốn của hắn liền can đảm bước lên. Hắn rút kiếm ra, quyết cùng hợp sức với lão đại cùng Hắc Hùng Quái quyết một trận tử chiến.
Mạnh Giao hét lớn: "Hắc Hùng Quái, ngươi quả nhiên cũng có bản lĩnh, hai người huynh đệ ta xin lĩnh giáo cao chiêu."
Hắc Hùng Quái căn bản không thèm để mắt tới bọn họ, nói: "Đến một người giết một người, đến hai người giết hai người. Trước khi chết bọn ngươi báo danh tự đi. Ta có ra tay cũng không thành quỷ vô danh." Nghe cái khẩu khí này cứ như hai người kia đã chết chắc rồi.
Hai người nổi giận, không tin rằng với bản lĩnh của mình lại còn hợp sức với nhau mà không thắng nổi. Bọn họ quay mặt nhìn nhau, cùng báo danh tánh rồi cùng vung đao kiếm hướng về phía Hắc Hùng Quái tiến đến. Bọn họ cứ nghĩ rằng chỉ bằng một chiêu là có thể chế phục được. Dễ như thế thì quần hùng trong thiên hạ đều muốn đoạt lấy Ma đao.
Thất di thái cũng bị hí lộng đến mê muội. Nàng không tưởng nổi tiểu nam hài này lại có gan làm chuyện như thế. Nếu đổi lại là một nam nhân cùng tuổi dám thất lễ với nàng, chắc chắn nàng đã hô hoán lên. Nhưng nàng bị tên tiểu nam hài này ôm hôn, nhất thời không biết phải xoay xở ra sao. Bị tên Tiểu Ngưu hôn một lúc lâu thì nghe thấy tiếng Mai Tứ hỏi vọng vào: "Thất phu nhân, người không bị xóc chứ?"
Thất di thái lúc này mới giật mình, đẩy Tiểu Ngưu ra, chỉnh trang lại y phục, rồi mới đáp: "Mai Tứ à, ngươi đánh xe như thế nào vậy? Sao lại để xe xóc như thế?"
Mai Tứ giải thích với giọng đầy vẻ hối lỗi: "Xin phu nhân thứ lỗi, không biết tên hỗn đãn thất đức nào lại đào trên đường một lỗ lớn. Con đánh xe quá nhanh, khi đến gần, nhận ra thì đã quá muộn."
Thất di thái thở dài một hơi, nói: "Được rồi, được rồi. Lúc trở về, ngươi nên chú ý một chút."
Mai Tứ vui vẻ đáp: "Vâng, thưa phu nhân, khi quay lại dĩ nhiên con sẽ tránh nó."
Thất di thái ừm một tiếng, không nói thêm lời nào với hắn. Ánh mắt nàng ta xoay sang khuôn mặt Tiểu Ngưu. Vừa rồi bị hôn một cái đến nỗi tay chân trở nên bất lực, gương mặt Thất di thái đỏ hồng lên như quả táo chín. Nhìn lại Tiểu Ngưu lần nữa thấy vẻ mặt hắn có vẻ hưng phấn, hoan hỉ, cũng có một chút thẹn thùng.
Thất di thái trừng hắn một cái, hừm một tiếng rồi nói: "Tên tiểu hài tử nhà ngươi thật là hồ nháo, mới chừng này tuổi đầu đã dám làm chuyện xấu xa như vậy. Đợi đến lúc gặp phụ thân ngươi, ta không thể không nói cho ông ta hay. Để xem lão ta thu thập ngươi ra sao."
Tiểu Ngưu hoảng hốt nói: "Thất di, người bỏ qua cho ta. Nếu nói chuyện này với phụ thân ta, sợ rằng cả đời này ta không thể trở về nhà."
Thất di thái nheo nheo mắt hỏi: "Nói thật đi, ngươi đã gây ra tai họa gì ở nhà vậy?"
Tiểu Ngưu lắc đầu nói: "Nói chuyện này thật rất ngượng. Ta sợ rằng nói ra người sẽ cười ta."
Thất di thái hít một hơi dài nói: "Ngươi đã chiếm tiện nghi của ta. Ta và ngươi xem như cùng một phía. Ngươi cứ nói đi, ta sẽ không nói lại cho người khác đâu."
Tiểu Ngưu do dự một chút rồi nói: "Cũng không có gì, chỉ là khi muội muội của ta tắm rửa, ta thường xem trộm thôi."
Nghe xong lời này, Thất di thái phì cười, gõ một cái vào đầu Tiểu Ngưu nói: "Cái tên tiểu tử nhà ngươi, đúng là đáng bị phụ thân ngươi lột da mà. Học cái gì không học, lại đi học cái đó. Có phải vì thế mà ngươi bỏ nhà đi không?"
Tất nhiên Tiểu Ngưu không thể kể ra chuyện xấu thứ hai, liền nói: "Đúng vậy, phụ thân muốn đánh chết ta. Ta đành phải 'chạy là thượng sách'."
Thất di thái nén cười, nói: "Tiểu Ngưu à, ngươi tuổi còn nhỏ nên đi theo con đường đúng. Chỉ cần ngươi trở thành một nam tử hán chân chính, thành một đại anh hùng, thì muốn nữ nhân loại nào mà chẳng được?"
Tiểu Ngưu cố chấp nói: "Ta chỉ muốn mỗi muội muội Tiểu Tụ, với lại Thất di người. Ta thật sự rất thích người." Tiểu Ngưu thích nàng ta, bắt đầu từ cái đêm hôm đó.
Thất di thái tròn hai mắt, chỉ vào mặt mình nói: "Tiểu Ngưu, sao ngươi lại thích ta? Ta lớn tuổi hơn ngươi nhiều, hơn nữa đã có nam nhân rồi."
Tiểu Ngưu thầm nhủ, ta thích tất nhiên là vì cuộc biểu diễn ngoạn mục đêm hôm đó. Ngoạn mục đến mức khiến ta muốn nhào tới mà phi lễ với nàng. Nhưng chuyện này không thể nói ra, sẽ bị rất nhiều phiền phức. Vì vậy Tiểu Ngưu chỉ nói: "Nàng không biết rồi, Thất di, lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng trên đại lộ, ta liền thấy mến nàng ngay. Nàng là nữ nhân đẹp hiếm có trong số nữ nhân ta từng gặp. Chỉ đáng tiếc là chúng ta gặp nhau quá muộn, không thì ta cưới nàng làm lão bà rồi."
Thất di thái nghe xong không khỏi cười một tiếng nói: "Tiểu hài tử ngươi vẫn còn cố nói dóc. Nếu như chúng ta gặp nhau sớm một tí, chỉ sợ lúc đó ngươi vẫn còn đang mặc tả."
Tiểu Ngưu mặt không nét cười nói: "Nếu đến một ngày nào đó, ta có đủ bổn sự, nàng có nguyện ý rời khỏi Mai Diêm Vương đi theo ta không?"
Nghe xong lời này Thất di thái nhất thời ngây ngốc, không tưởng được tên tiểu hài tử này lại có thể nói ra những lời cảm động như vậy với nàng. Đôi môi đỏ mọng hé mở, cảm kích nói: "Tiểu Ngưu à, Thất Di nghe được những lời này của ngươi thật là cao hứng. Ta sẽ ghi nhớ những lời này. Chỉ sợ đến khi ngươi muốn ta thì ta đã già rồi. Sẽ không có nam nhân nào thích ta nữa." Nói rồi cúi đầu nhìn xuống, giữ chặt đôi tay Tiểu Ngưu, nửa ngày cũng không chịu bỏ ra.
Tiểu Ngưu thấy nàng không ghét bỏ hắn thì bạo gan ôm lấy Thất di thái vào lòng. Tay hắn do dự một lúc rồi chìa ra vuốt ve ngực nàng. Nơi đây liên tục phập phồng đầy đàn tính. Tiểu Ngưu từ nhỏ đến lớn chưa từng cảm nhận qua vật gì như thế này. Hắn thật sự muốn tiếp tục vuốt ve như thế. Hắn nguyện ý lịm đi trong cái cảm giác tuyệt vời này.
Thất di thái được Tiểu Ngưu vuốt ve cảm thấy vô cùng thư thái. Đôi mắt nàng nhắm hờ, cảm thụ thứ khoái cảm tên tiểu nam nhân này mang đến cho mình. Vòng tay của hắn thật là mạnh mẻ. Cái vuốt ve của hắn thật là thô lỗ nhưng vì sao đó lại có khí khái nam nhân, hoàn toàn không giống chút nào với lão gia hỏa ở nhà. Thất di thái không khỏi buồn buồn nghĩ ngợi. Số ta thật là khổ, nếu ta gặp được một chàng trai tài mạo như thế này để cưới thì tốt biết bao. Ai mà ngờ được một nữ nhân xinh đẹp như hoa như ta đây lại phải thành thân cùng tên ác bá, xấu xa như thế.
Hai người không nói lời nào. Tiểu Ngưu hưởng thụ. Thất di thái cũng hưởng thụ. Tiểu Ngưu thực sự hi vọng con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng. Nhưng đời không như ước nguyện. Trong lúc đang say sưa vuốt ve ôm ấp, cỗ xe ngựa từ từ dừng lại. Tiếng của Mai Tứ vang lên bên ngoài: "Ngụy Công Tử à, chúng ta phải chia tay rồi. Nơi này là ngã rẽ. Ngươi muốn đến miếu Lão Quân phải đi đường kia."
Tiểu Ngưu nghe vậy vội rút lại cánh tay đang say sưa sảng khoái, trong lòng chợt cảm thấy lạnh lẽo. Hắn đưa mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Thất di thái một lúc. Thất di thái lúc này mới tỉnh mộng, hỏi hắn: "Tiểu Ngưu, ngươi có dự định gì chưa?"
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Đi một bước tính một bước. Ta mãi mới có dịp đi ra ngoài như vầy. Ta muốn xem xem rời khỏi vòng tay của phụ mẫu rồi, liệu có chết đói không."
Thất di thái nhìn thẳng vào hắn nói: "Tiểu Ngưu à, chàng phải tự tin vào bản thân mình. Chàng chẳng phải rất muốn thiếp sao? Chỉ cần chàng có tiền đồ, có bổn sự, thiếp nguyện ý trở thành nô tì cho chàng."
Tiểu Ngưu nghe vậy hào khí bốc lên, nói dứt khoát: "Ta nhất định sẽ cố gắng để không làm nàng thất vọng. Nàng hãy chờ mà xem."
Thất di thái lấy trong người ra một thỏi bạc, nói: "Thiếp đoán chắc chàng không có tiền. Bạc này chàng hãy cầm lấy."
Tiểu Ngưu không khách khí nhận lấy, nói: "Sau này ta sẽ hoàn trả lại cho nàng. Khi nào ta mới được gặp lại nàng đây? Ta thực sự muốn được ngắm nàng thật nhiều."
Thất di thái cười nhẹ nói: "Chắc sẽ nhanh thôi. Hài tử ngốc, chàng mau đi đi thôi."
Tiểu Ngưu hừm một tiếng, nói: "Nàng hãy bảo trọng." Nói rồi định bước xuống xe. Thất di thái ở phía sau hắn nói: "Tiểu Ngưu, sau này khi không có ai, hãy gọi thiếp là Xuân Viên. Đó là nhũ danh của thiếp."
Tiểu Ngưu quay đầu nhìn nàng, sau khi nhẩm lại hai chữ 'Xuân Viên' vài lần, mới nhảy xuống xe. Rồi bọn họ đi theo con đường riêng của mỗi người. Tiểu Ngưu nhìn theo bóng chiếc xe ngựa xa dần. Thất di thái đưa đầu qua song cửa nhìn hắn. Trong mắt chan chứa nỗi u hoài làm cho lòng Tiểu Ngưu tan nát.
Hắn nhìn mãi cho tới khi chiếc xe ngựa hoàn toàn biến mất, sau đó hắn quay người đi theo con đường kia. Hắn nói muốn tới miếu Lão Quân chỉ là nói chơi vậy thôi chứ không phải định đi thật. Hiện tại không biết đi đâu thì cứ đến xem sao. Còn đi đâu nữa thì sẽ quyết định sau.
Miếu Lão Quân là nơi hắn hay đến chơi từ hồi nhỏ. Nhiều năm rồi hắn không trở lại đây. Hắn tự nhủ: Đêm nay ta không có chỗ nào để đi, tạm thời cứ nghĩ lại trong miếu. Ngày mai trời sáng, sẽ nghĩ lại xem muốn đi đâu. Dù sao đi nữa trời đất rộng lớn thế này, không sợ không có đường cho ta đi.
Đi hết một đoạn đường, hắn tiến đến một vùng đồi núi. Chỉ cần đi hết đoạn đồi núi này là đến miếu Lão Quân. Một đoạn đường núi này thôi đủ làm cho hắn mệt nhoài. Trước kia Tiểu Ngưu đến đây đều ngồi trên xe. Lần này trở lại đây, hắn giống như một cô nhi không nhà. Hắn bất giác cảm thấy cô độc vô cùng, như cả thế gian này chỉ còn mình hắn. Hắn chợt muốn đi thăm hết mọi núi cao sông rộng, danh lam thắng cảnh trên đất nước, để tìm những cao nhân hiền sĩ, theo họ học lấy một chút bản sự, tranh thủ tìm một chút tiền đồ. Cho lão gia của hắn thấy, nhi tử của lão tuy không làm ăn gì, không phát tài, nhưng ta sống còn tiêu sái hơn những kẻ khác, còn nhiều nhiệt huyết hơn kẻ khác. Ta phải từ thứ sâu bọ nhỏ bé trở thành rồng phụng bay lượn. Ta phải bay lên trời cao, để mọi người phải ngẩng đầu nhìn ta.
Nghĩ như vậy, ngực của Tiểu Ngưu ưỡn cao hơn, bước chân của hắn cũng mạnh mẻ hơn. Hắn bước về phía trước như thể đang bước trên con đường lát toàn bằng vàng, tiến về chiếc long tọa mà mọi người chỉ có thể đứng nhìn từ xa.
Đi mãi đi mãi, trời bắt đầu vần vũ. Từ bốn phía mây đen tụ lại trên đỉnh đầu, sắc trời càng lúc càng tối đen. Bỗng một tiếng sét nổ vang, ánh chớp sáng lòa, khí thế kinh người. Một tên hài tử mười sáu tuổi đầu, tóc còn chưa búi như hắn cũng có chút sợ hãi. Hắn sợ rằng từ trên núi cao, hoặc từ trong rừng sâu bỗng nhảy ra một con hổ hoặc một con sói xám nào đó. Lúc đó ắt hẳn chẳng còn gì là du ngoạn nữa. Xét năng lực bản thân, tay không không biết có chế phục nổi không. Có được một chút công phu Tam cước miêu, dùng để trộm gà bắt chó còn có thể miễn cưỡng chấp nhận, chứ dùng đao thương thật sự để đối phó với cường địch thì chuyện trứng chọi với đá là không còn nghi ngờ gì nữa. Tự mình không học được công phu nào cho đến nơi đến chốn, còn biết trách ai bây giờ? Nói đi nói lại, tất cả cũng tại cái lão phụ thân tham tiền của hắn. Một chút xíu đó cũng không hiểu được. Ta học võ có gì không tốt chứ? Có một thân đầy bổn sự, ai còn dám khi phụ ta nữa? Ta không khi phụ người khác đã là tốt lắm rồi.
Bỗng nhiên một tiếng sét vang lên, chấn động khiến đất rung núi chuyển. Tiểu Ngưu cũng run lên, ồ lớn một tiếng. Hắn biết trời sắp mưa to, thầm nghĩ phải tìm một chỗ an toàn để trú mưa. Vì vậy, hắn bắt đầu quan sát địa hình, hi vọng có thể tìm được một chỗ trú mưa thật tốt.
Đúng lúc đó một ánh chớp lóe lên, làm đất trời đang u ám bỗng sáng lên như thể trời đang đổ tuyết. Trên sơn đạo bao la xám xịt một màu này, chỉ có mình Tiểu Ngưu hắn. Mặc dù lá gan của hắn không nhỏ nhưng trống ngực cũng run lên liên hồi.
Với tâm trạng lo lắng, hắn dời chân tiến tới cây đại thụ không xa bên đường. Cây đại thụ này cành lá um tùm, thân cây to lớn mấy người mới ôm hết. Không tìm được sơn động nào, đứng dưới cây đại thụ này tránh mưa cũng tốt.
Hắn còn chưa kịp đến chỗ cây đại thụ nọ, bỗng từ mé trái phía trước xẹt tới một đốm sáng hồng, "Xoạt" một tiếng, rồi nhanh chóng nấp dưới chiếc áo dài của hắn. Tiểu Ngưu cảm nhận được đó là một con vật nhỏ có lớp lông mềm mại và đang hoảng sợ.
Không biết cái con vật quái quỷ nào lại chui xuống dưới áo hắn, định làm gì đây? Tiểu Ngưu chầm chậm cúi người xuống, vén vạt áo lên, muốn nhìn cho thỏa trí tò mò.
Tiểu Ngưu vén vạt áo lên nhìn vào, chỉ thấy một con hồ ly, toàn thân lông vàng, chỉ có hai mắt là màu đỏ, đỏ rực như lửa vậy, trông rất có thần. Tiểu Ngưu không ngờ được đôi mắt đỏ này lại hấp dẫn đến thế.
Lúc này toàn thân nó đang run rẩy, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Tiểu Ngưu nghe người ta nói, loại hồ ly này kêu là hỏa hồ, rất thân thiện với người. Nhưng nó sợ nhất là sấm vang chớp giật. Nếu như bị ánh chớp quét qua người, tiểu mệnh sẽ khó bảo toàn.
Trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy đồng cảm. Hắn nghĩ con tiểu hồ này so với hắn còn đáng thương hơn. Hắn tốt xấu gì cũng không sợ sấm chớp, không sợ bất cứ thứ gì. Hắn đợi sau khi một tia chớp xoẹt qua, liền nhanh chóng ôm lấy con tiểu hồ vào lòng. Lại một tia chớp nữa đánh xuống khiến con tiểu hồ tự động tiến vào bên trong áo hắn. Hắn dùng tay ôm chặt nó, không để cho nó rơi xuống, nâng niu nó như là nâng niu trẻ nhỏ vậy.
Đúng lúc này, những hạt mưa to bằng hạt đậu trút xuống, sấm chớp vẫn liên tục không ngừng. Khí lạnh bắt đầu xộc lên. May mắn thay trong ngực Tiểu Ngưu đang ôm con tiểu hồ, nên toàn thân cũng thấy hơi ấm áp. Nhưng cùng lúc với mưa lớn, gió lạnh cũng thổi lên, hết trận này lại đến trận khác, làm cho hạt mưa theo đó mà đổi hướng tạt vào người của Tiểu Ngưu, làm hắn thấy không dễ chịu chút nào.
Tiểu Ngưu nhìn ra phía bên ngoài thấy cách chỗ hắn chừng vài trượng có một gốc đại thụ rất cao, đúng hơn là một gốc cây khô. Ở ngay giữa thân cây trông hơi tối tối giống như một cái huyệt động. Tiểu Ngưu thầm nghĩ, ở trong đó nhất định sẽ rất thoải mái.
Vì vậy, Tiểu Ngưu ôm hồ ly trong tay, chạy như bay về phía khô thụ đó. Đến gần nhìn lại quả nhiên thấy có một hốc cây. Trong lúc vội vã, hắn quên không kiểm tra tình hình bên trong. Khi vào trong động rồi, hắn mới phát hiện một cảnh tượng bất ngờ. Đây hóa ra không phải là hốc cây đơn độc như hắn tưởng mà là một cái hốc lớn. Nguyên chỗ này gồm nhiều cây đại thụ, cây này cây nọ thông với nhau, tạo thành một hang động dài. Bên trong tối om, không nhìn thấy gì.
Sau khi vào trong động, Tiểu Ngưu đưa tay rờ mặt đất, không ngờ ở đây có một thảm cỏ dày. Nhất định chỗ này đã có người ở. Tiểu Ngưu bất kể chỗ này có người ở hay không, cứ phải nghỉ lại trên thảm cỏ trong động này. Nghĩ vậy, hắn ngồi trên thảm cỏ không hề lạnh lẽo, ẩm ướt này. Một cảm giác dễ chịu dâng lên.
Tiểu Ngưu thả con hồ ly ra bên cạnh hắn. Trong bóng tối chỉ thấy hai mắt nó ánh đỏ, lấp lánh nhìn như thể hai viên hồng bảo thạch. Trong mắt ánh hiện lên vẻ cảm kích pha lẫn hoảng sợ. Tiểu Ngưu thấy nhãn tình nó như vậy, nhẹ nhàng vuốt lớp lông mao mượt mà của nó, thân thiết nói: "Tiểu hồ ly à, ngươi thật là xinh đẹp. Nếu như ngươi là nam nhân nhất định sẽ là một mỹ nam tử, còn nếu ngươi là một nữ nhân thì sẽ là một đại mỹ nữ." Con hồ ly nghe xong đột nhiên kêu lên mấy tiếng, lại còn gật gật đầu. Tiếng kêu trong vắt dễ nghe vô cùng.
Tiểu Ngưu ngẩn ngơ nhìn nó, trong lòng thầm nhủ, người ta nói hồ ly tu hành ngàn năm có thể biến thành hình người. Không biết có chuyện đó thật không. Còn nói trên thân của hồ ly có hương thơm dụ người, dù có biến hóa thế nào cũng không thay đổi.
Nghĩ như vậy, Tiểu Ngưu dán mũi vào thân con hồ ly hít lấy hít để. Hương thơm dụ người đâu không thấy, chỉ nghe được mùi như mùi cá ươn. Hắn biết đó là mùi lông mao của động vật. Tiểu Ngưu thở dài một tiếng, trong lòng nghĩ, nếu như tiểu hồ này có thể biến thành một đại mỹ nhân, cùng ta trong bóng tối này mà hoan hảo, nhất định sẽ thật khoái lạc nha. Nghĩ tới tiền đồ không chắc chắn của hắn, không biết ngày mai sẽ đi về đâu, như thể đang lạc bước trong một vùng sương mù dày đặc.
Có lẽ kế mẫu nói đúng, cứ lang thang bên ngoài vài ngày, chờ cho ông già nguôi giận là có thể quay về rồi. Mình rốt cuộc cũng là con trai của ông ấy, mình có phạm phải tội lớn cũng là giọt máu của ông ấy. Chẳng lẽ ông già thật sự muốn đánh chết mình hay sao? Mình cũng chẳng gây tai họa gì ở bên ngoài. Mạo phạm kế mẫu và muội muội cũng chỉ là mâu thuẫn nội bộ mà thôi, không có gì là không thể hóa giải cả.
Tiểu Ngưu một tay ôm lấy hồ ly, nghe tiếng sấm, tiếng mưa, nghĩ vu vơ về tâm sự của bản thân. Chỉ cảm thấy hiu quạnh và đau khổ vô cùng, không biết phải giải quyết như thế nào mới tốt. Hắn thật muốn lao ra khỏi hốc cây, chạy băng băng trong sấm chớp và mưa lớn, gào thét, khóc than, hoặc là lăn lộn gì đó. Như vậy tâm tình chắc chắn sẽ tốt hơn một chút. Chỉ là có người bạn ngoại tộc ở bên cạnh, bản thân càng không thể làm như vậy. Đợi sau khi nỗi buồn của bản thân dần dần ổn định lại, trước mắt hắn tựa hồ như toàn là nữ nhân lõa lồ cùng với ánh mắt quyến rũ. Hắn cũng không phân biệt được rõ ràng đó là ai, dường như là kế mẫu, muội muội, lại có lẽ là Thất di thái.
Hắn không khỏi cười khổ mấy tiếng. Nói thực lòng, ta từ nhỏ là một đứa trẻ tinh nghịch nhưng chưa hề làm gì quá đáng. Ai ngờ từ khi thấy màn biểu diễn của Thất di thái liền loáng một cái trở nên mất nết. Đấy là do ta bẩm sinh đã thế, hay bởi sau này biến chất mà thành? Hắn cũng không biết rõ được.
Nghĩ đến đây, hắn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Lúc này, hắn cảm thấy có một chiếc đầu đang cọ cọ vào bắp đùi của hắn. Tiểu Ngưu quay đầu nhìn, thì ra là hồng nhãn hồ ly đang dụi đầu vào chân hắn.
Tiểu Ngưu mỉm cười, xoa xoa đầu nó, nói: "May mà ngươi không phải là mỹ nhân, nếu không thì Tiểu Ngưu ta đã phạm tội rồi."
Con hồ ly đó tựa hồ như hiểu được lời hắn nói, bật lên vài tiếng kêu vui vẻ, hai mặt lộ ra tia hưng phấn. Tiểu Ngưu ngạc nhiên thốt: "Ngươi hiểu được lời của ta à?" Con hồ ly gật gật đầu mấy cái rồi lại tiếp tục dụi dụi vào người hắn.
Tiểu Ngưu cảm thấy rất thú vị, hỏi tiếp: "Ngươi có thể biến thành người không?"
Hồ ly nghe hỏi thì lắc lắc đầu mấy cái. Dựa vào hai luồng nhãn quang màu hồng lắc qua lắc lại, Tiểu Ngưu có thể đoán được rằng con hồ ly đang lắc đầu, nên bất giác hắn cảm thấy thất vọng. Hắn lại nói: "Nếu như ngươi có thể biến thành người, có thể nói chuyện như người, thì tốt nhất là nên biến thành một nam nhân. Nếu được như thế thì chúng ta có thể kết thành bằng hữu. Rồi khi ta có tâm sự, ta có thể kể cho ngươi nghe. Người ta nói, loài hồ ly là loại động vật thông minh nhất. Nếu ta có chuyện gì buồn phiền, tin chắc ngươi có thể giúp được ta."
Con hồ ly gật gật đầu như cũng đồng ý làm Tiểu Ngưu bật cười ha hả. Tay của Tiểu Ngưu vẫn cứ ve vuốt trên thân con hồ ly, trong lòng tràn đầy thương cảm. Tiểu Ngưu nói: "Hiện tại hai chúng ta thật giống nhau. Ta chỉ có một mình cô đơn, mà ngươi cũng thế. Chúng ta thật sự là một cặp. Ta không biết người có nỗi khổ gì, nhưng ta biết ta thật sự rất khổ. Chỉ một lúc không thể nào giải hết được. Ta là một nam nhi, ta phải sống cho tốt. Ngươi cũng phải như thế, nên trở thành một con hồ ly vui vẻ."
Nghe đến đó, con hồ ly lại vui vẻ kêu lên. Lúc đó bên ngoài trở nên yên tĩnh. Tiểu Ngưu bèn vạch đám cỏ trước động khẩu ra. Một khoảng trời sáng lạn hiện ra trước mặt. Không biết con mưa đã chấm dứt từ lúc nào.
Dưới vạn ánh kim quang, bầu trời như được gột rửa, không khí tươi mới, tất cả cây cối đều lấp loáng dưới ánh sáng. Trên các phiến lá xanh điểm vài giọt nước long lanh giống như các hạt trân châu khiến người ta phải ngắm nhìn.
Nhìn thấy cảnh đẹp như vậy, Tiểu Ngưu cảm thấy thích thú, cao hứng nhảy ra khỏi động. Không ngờ bên ngoài có một vũng bùn do nước mưa tạo nên, tình cờ Tiểu Ngưu đạp trúng, bùn bắn tung lên khắp trên mặt trên người hắn. Hồ ly cũng từ trong động đi ra, thấy hình dạng thê thảm như thế của Tiểu Ngưu, không nhịn được bật cười vang.
Gương mặt Tiểu Ngưu đột nhiên như dài ra, đưa tay chùi vết bùn trên mặt, ra vẻ giận dữ nói: "Dám cười ta sao, muốn bị phạt à? Xem xem ta cho ngươi biết phải trái như thế nào?" Nói xong, cúi người xuống hất bùn tung toé về phía hồ ly.
Không ngờ hồ ly cũng khá tinh khôn, sớm đã tránh đi nấp ở phía xa xa, ngoái đầu lại nhìn Tiểu Ngưu với vẻ mặt đắc ý. Tiểu Ngưu đành phải chịu thua, than thở: "Ngươi, cái đồ gia hỏa kia, đúng là con quỉ tinh ranh." Sau đó, hắn nhìn sắc trời, lại nhìn đường, quay đầu lại nói với hồ ly: "Ta nói với tiểu gia hỏa nhà ngươi nha! Ta phải đi. Chúng ta sau này sẽ có dịp gặp lại."
Hồ ly nghe xong, ánh mắt tối sầm lại, nhìn Tiểu Ngưu không chớp mắt, rồi chạy tới dụi người vào đùi hắn. Tiểu Ngưu nhìn thấy nó có vẻ quyến luyến mình, liền ngồi xuống, vừa vuốt ve nó vừa nói: "Đáng tiếc bây giờ không phải lúc. Nếu như là mấy ngày trước, chắc ta có thể đưa ngươi về nhà làm khách."
Hắn nghĩ đi nghĩ lại rồi nói: "Thật ra, nếu không phát sinh chuyện đó, chúng ta cũng không có duyên gặp mặt. Nếu như ngươi còn muốn gặp ta, chúng ta lại gặp nhau ở trước cái hốc cây kia. Có thời gian ta sẽ tới nơi đấy." Lúc hắn nhìn lại hồ ly thì ánh mắt nó đã ươn ướt.
Tiểu Ngưu rất cảm động, không nhịn được lại ôm hồ ly vào lòng, hôn nó mấy cái rồi mới thả ra, bảo nó bảo trọng, rồi mới cất bước theo con đường dẫn đến miếu Lão quân. Sau khi đi rất xa, hắn quay đầu nhìn lại, vẫn thấy hồ ly đứng ở chỗ đó. Tiểu Ngưu trong lòng cảm thấy rất ấm áp, vẫy tay từ biệt rồi bước nhanh về phía trước theo con đường hắn đang đi. Trong lòng hắn tự nhủ đó thật sự là một con hồ ly đáng yêu. Chờ khi ta về được nhà, nhất định sẽ đem nó về nhà, chăm sóc nó thật tốt, tránh cho nó khỏi phải cực khổ chịu đựng gió sương và sấm sét.
Chẳng biết đã đi được bao lâu, rốt cục cũng qua khỏi vùng đồi núi, tiến vào vùng bình nguyên. Hai bên đường là những cánh đồng lúa ngút ngàn. Cây lúa được chăm khá tốt, cứ xanh xanh rì, trông như một biển lúa. Con đường này vừa trải qua cơn mưa, đôi chỗ biến thành màu đen. Nếu từ trên cao nhìn xuống, nhất định trông giống như vẽ một vệt đen xẩm trên một tấm vải xanh.
Tiểu Ngưu hít lấy hít để cái không khí trong lành sau cơn mưa, lại tiếp tục rảo bước đi tới. Có điều trên sơn lộ cũng có ít bùn khiến giày hắn dính bê bết không ít. Đúng lúc đang xăm xăm đi về phía trước, bỗng phía trước xuất hiện mấy người phi ngựa đến. Tất cả bọn họ đều là những đạo sĩ áo xanh. Đi đầu là một lão đầu râu tóc bạc trắng, lỗ mũi to hồng hồng.
Bọn họ đi đến trước mặt Tiểu Ngưu thì đột nhiên dừng ngựa lại. Lão đạo kia nhoẻn miệng cười với Tiểu Ngưu một cái rồi nói: "Anh bạn nhỏ, bần đạo muốn hỏi thăm ngươi về một người."
Tiểu Ngưu thấy lão đạo tỏ ra quá khách khí, cũng đứng lại cười nói: "Đạo trưởng, người cứ việc hỏi."
Trước tiên lão đạo xuống ngựa. Những người còn lại cũng xuống ngựa theo. Lão đạo cười nhẹ nói: "Bần đạo hỏi ngươi về một người. Không biết ngươi có thấy qua người đó chưa?"
Tiểu Ngưu hỏi lại: "Hình dạng người đó như thế nào?"
Lão đạo trầm ngâm một lúc rồi nói: "Người đó là một lão nhân cao to, đen thui, có một chòm râu đen tua tủa như con nhím, còn bị chột một bên mắt. Anh bạn, có nhìn thấy người nào như vậy chăng?"
Tiểu Ngưu thầm đánh giá nhóm người này. Ngoại trừ lão đầu ra, những người khác đều lạnh như băng. Tuy vậy hắn cũng thành thật trả lời: "Bẩm đạo trưởng, tôi đi thẳng một đường từ Hàng Châu đến đây, tịnh không có gặp người nào cả, nói chi tới một lão nhân chột mắt."
Lão đạo nhìn Tiểu Ngưu, thở dài một một tiếng, rồi nói: "Vậy cảm ơn tiểu bằng hữu, chúng tôi còn phải lên đường. Tiểu bằng hữu nếu có rãnh, xin mời đến thăm Thái Sơn. Bần đạo chính là Thái Sơn Nhất Huyền Tử." Nói xong, chắp hai tay vái chào. Tiểu Ngưu chưa kịp đáp lễ, lão đạo đã lên ngựa dẫn mọi người đi mất.
Tiểu Ngưu nhìn theo phía sau lưng bọn họ, trong đầu cảm thấy có chút không rõ ràng. Hắn không biết Nhất Huyền Tử là nhân vật như thế nào, cũng không biết Độc nhãn long mà họ muốn tìm là người ra sao. Giữa bọn họ có quan hệ gì, không cách nào hình dung ra nổi.
Ai cần biết hắn là ai chứ? Có quan hệ gì với ta đâu? Tiểu Ngưu định thần lại rồi tiếp tục đi theo con đường của mình.
Đi được một đoạn đường, trước sau lại gặp phải hai nhóm người. Một nhóm thì toàn hòa thượng, một nhóm thì toàn ni cô, đều hỏi thăm Tiểu Ngưu về một người. Cũng chính là người mà Nhất Huyền Tử muốn tìm. Tiểu Ngưu tất nhiên trả lời không biết. Trong lòng hắn âm thầm suy nghĩ, người đó là người nào mà có quá nhiều người quan tâm như vậy. Liệu có phải là một tên gia hỏa đại ác ma nào đó không?
Đến gần miếu Lão Quân hơn, Tiểu Ngưu tự nhủ trong lòng, tối nay tốt nhất là trú ở đó, ngày mai mới quyết định xem phải đi đâu. Thế giới này rộng lớn như vậy, chắc chắn phải có nơi cho Tiểu Ngưu ta tung hoành.
Đang đi thì phía trước có hai kỵ mã chạy đến. Nhìn từ xa thấy rõ là hai nữ tử trẻ tuổi. Một hồng y, một bạch y, vóc dáng đều tuyệt vời, khiến người khác phải nghĩ rằng khuôn mặt các nàng ắt là rất xinh đẹp.
Nháy mắt họ đã đến dừng lại trước mặt, Tiểu Ngưu không ngăn được ngước nhìn bọn họ với vẻ si ngốc. Hồng y nữ tử phía trước tuổi tác có lẽ cũng xấp xỉ hắn, mi cong mắt đẹp, mặt phấn má đào diễm lệ. Cặp mắt đen láy tỏ ra linh động phi thường. Mỗi lần chuyển ánh mắt, thần quang lấp lánh thể hiện rõ sự hoạt bát và thông minh. Vẻ mặt tươi cười sáng rỡ, thân thể tràn đầy khí tức thanh xuân thơm ngát. Dáng vẻ này thật ra là hơn hẳn muội muội Tiểu Tụ của hắn rồi.
Quay sang nhìn bạch y nữ tử lại càng khiến cho Tiểu Ngưu trố mắt ngây dại, hồn vía như bay đâu mất. Hồng y thiếu nữ đã có thể xem như mỹ nữ hạng nhất rồi nhưng so với bạch y thiếu nữ cũng vẫn còn kém. Chỉ như áo vải so với áo gấm mà thôi. Có thể nói nàng ta thuần khiết mỹ lệ siêu phàm, phong thái yêu kiều tha thướt. Thần thái lãnh đạm nhưng cao ngạo khiến người khác không khỏi có cảm giác như thấy núi cao mà không dám ngẩng mặt nhìn, càng làm tăng thêm vẻ thần bí thâm trầm của nàng.
Tiểu Ngưu ngây ngô nhìn bạch y thiếu nữ. Mỹ nữ bạch y đó không thèm ừ hử một tiếng, chuyển ánh mắt về hướng khác, không thèm để ý đến Tiểu Ngưu. Thiếu nữ áo hồng liền trừng mắt quát lên: "Này, tiểu tử, sao mà nhìn chòng chọc người ta hả? Coi chừng bổn cô nương cho tên tiểu tử thối nhà ngươi một đòn bây giờ."
Tiểu Ngưu lúc này giống như vừa bừng tỉnh mộng, cố gắng hết sức chuyển ánh mắt sang hướng khác. Hắn cười gượng gạo nói: "Xin lỗi, xin lỗi! Nhị vị cô nương quá xinh đẹp, đẹp tới nỗi khiến ta hoàn toàn bị mê hoặc. Thỉnh nhị vị cô nương đừng trách ta! Ta giờ đây xin tạ lỗi với hai nàng." Vừa nói vừa hướng về hai cô nương ấy vái một vái.
Bạch y thiếu nữ lúc đó đang nhìn cảnh sắc xung quanh, không có phản ứng gì. Tuy nhiên hồng y thiếu nữ bắt đầu cười khúc khích: "Ngươi quả thật là khéo nói. Bỏ đi! Chúng ta không trách ngươi. Dẫu sao đa số nam nhân gặp chúng ta đều biểu hiện giống như ngươi vừa nãy."
Bạch y thiếu nữ nghe thấy, lông mày hơi nhăn lại một chút nói: "Sư muội à, không được nói lung tung. Sư phụ mà biết có thể sẽ tức giận." Thanh âm này rất thanh nhã êm tai, nghe như nhạc trên tiên đình. Tiểu Ngưu nghe thấy lại một lần nữa mê mẩn, ánh mắt lại gắn chặt lên thân thể thiếu nữ đó, trong đầu lại như u u mê mê. Hắn tự nhủ trong lòng, trên thế gian này không ngờ lại có mỹ nữ đẹp đến thế, quả thật không thể tưởng tượng được nha. Ta làm sao nghĩ ra cách gì có thể khiến nàng ta theo ta suốt đời. Nàng ta so với Tiểu Tụ có lẽ hơn rất nhiều. Nếu đem so sánh, Tiểu Tụ bất quá chỉ là một vì sao nhỏ, còn nàng là một chùm sao bao quanh vầng trăng như vòng hào quang. Vẻ đẹp rực rỡ huy hoàng của nàng che mờ tất cả mọi thứ.
Hồng y thiếu nữ cười khẽ nói: "Muội nói sự thật mà! Chắc sư phụ lão nhân gia cũng không trách phạt muội đâu." Nàng liếc nhanh về phía sư tỷ, rồi lại chuyển ánh mắt hướng về Tiểu Ngưu, thấy Tiểu Ngưu lại nhìn chòng chọc không rời về phía sư tỷ, trong lòng thấy bất bình, không kìm được lớn tiếng: "Ái chà, ngươi vẫn đang nhìn gì đó? Không sợ mắt nổi mụn sao?"
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, vội vàng hướng ánh mắt vào hồng y thiếu nữ nói: "Cô nương, các người tìm ta có chuyện gì?"
Hồng y thiếu nữ này nói: "À, chúng ta đang muốn hỏi ngươi tung tích một người." Tiểu Ngưu sớm đã đoán được nhất định là tìm cái tên gia hỏa mà ai cũng đi tìm kia. Tiểu Ngưu đoán không sai, người mà thiếu nữ hỏi đúng là người đó.
Tiểu Ngưu không đáp mà hỏi lại: "Cô nương, người kia là ai vậy? Các người tìm hắn làm gì?"
Thiếu nữ kia hừ lạnh nói: "Tên kia chính là một tên đại bại hoại. Hắn đã trộm mất một món bảo bối và gây tội ác khắp nơi. Không bắt được hắn, không biết sẽ có bao nhiêu người thụ hại nữa?"
Tiểu Ngưu liên tục gật đầu nói: "Thì ra là thế. Thì ra hai vị cô nương là hai nữ hiệp thế thiên hành đạo. Thật sự là đáng bội phục nha."
Hồng y thiếu nữ nở một nụ cười trên mặt nói: "Nịnh hót ít thôi. Rốt cuộc ngươi có gặp tên bại hoại đó không?"
Tiểu Ngưu cười khổ đáp: "Thật là đáng tiếc. Ta chưa gặp qua người này."
Hồng y thiếu nữ lộ vẻ thất vọng, nói: "Vậy thì ta phải đi tìm tiếp thôi." Nói xong quay sang nhìn vị sư tỷ trầm mặc của nàng ta. Sư tỷ nàng nói: "Chúng ta đi thôi, không cần thiết phải lãng phí thời gian với những kẻ vô can." Hồng y thiếu nữ đáp vâng một tiếng.
Tiểu Ngưu nghe được lời ấy thì cảm thấy khẩn trương hẳn lên. Tự nghĩ, thật không dễ nào gặp được những giai nhân như thế này, làm sao có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Ít nhất cũng phải tìm hiểu xem bọn họ là ai chứ? Vì vậy, Tiểu Ngưu vội nói: "Cô nương, tuy hiện giờ ta chưa gặp nhưng sau này biết đâu sẽ gặp? Nếu quả thật ta gặp được hắn, làm sao ta có thể thông tri cho chư vị đây?"
Hồng y thiếu nữ chớp chớp đôi mắt, nói: "Điều đó dễ thôi. Nếu ngươi gặp được hắn thì mau mau đến Lao Sơn báo tin. Đến đó cứ hỏi tìm ta 'Hồng Diễm Ngọc Nữ' Giang Nguyệt Lâm là được."
Tiểu Ngưu rất vui mừng. Không ngờ lại có thể biết được phương danh và sơn môn của nàng dễ dàng như vậy. Ánh mắt của hắn chuyển sang nhìn bạch y thiếu nữ, rồi hỏi: "Còn vị cô nương này, xin hỏi xưng hô như thế nào?"
Hồng y thiếu nữ Giang Nguyệt Lâm nói: "Đây là sư tỷ của ta, được xưng là 'Hàn Hương Tiên Tử'..." Nàng vừa định nói đến phương danh thì bạch y thiếu nữ kia đã cắt ngang: "Bất tất phải cho hắn biết. Chúng ta đi thôi."
Giang Nguyệt Lâm vội ứng tiếng, rồi quay lại nói với Tiểu Ngưu: "Tiểu huynh đệ, chúng ta phải đi đây. Nếu có tin tức gì, ngươi nhất định phải báo cho chúng ta biết đó nha."
Tâm tình Tiểu Ngưu rất vui vẻ, bao nhiêu tâm sự u ám bấy lâu nay đều tiêu tan cả. Tiểu Ngưu kiên quyết nói: "Nguyệt Lâm tỷ tỷ, Hàn Hương tỷ tỷ, các vị cứ yên tâm. Một khi có tin tức gì, Ngụy Tiểu Ngưu này nhất định sẽ mọc ra đôi cánh, bay thẳng đến quý sơn môn phi báo lập tức."
Giang Nguyệt Lâm nghe Tiểu Ngưu gọi mình là tỷ tỷ, lại thêm nghe cái tên của gã ngộ nghĩnh, bất giác bật tiếng cười giòn tan. Bạch y thiếu nữ kia thì khinh miệt liếc nhìn Tiểu Ngưu một cái. Mặc dù cái liếc nhìn đó không có hảo ý gì nhưng Tiểu Ngưu lại cảm thấy như vừa có một ngọn gió xuân thổi ngang qua mặt, khiến gã rất vui mừng và cực kỳ cao hứng.
Giang Nguyệt Lâm nhìn Tiểu Ngưu mỉm cười, rồi cùng sư tỷ bỏ đi. Tiểu Ngưu thì đứng lặng nhìn theo hình ảnh bọn họ khuất dần. Lúc này trông gã như một bức tượng điêu khắc được đặt giữa trời. Một lúc sau, hai thiếu nữ ấy đã không còn thấy hình bóng đâu nữa. Tiểu Ngưu hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ vừa rồi, thật không thể ngờ được đó là sự thật. Đó chẳng khác nào một giấc mộng đẹp đẽ khiến người ta chẳng muốn tỉnh lại. Nhưng đó lại là sự thật hoàn toàn. Dung mạo xinh đẹp của nhị vị cô nương kia quả đã khắc sâu vào tâm khảm của gã.
Tiểu Ngưu khẽ nhắm mắt, lập tức thấy được hình ảnh của Giang Nguyệt Lâm và sư tỷ của nàng. Bạch y mỹ nữ đó quả thật là một vưu vật của thế gian. Tiểu Ngưu ta mà lấy được nàng làm thê tử thì, hắc hắc, thật là không sống uổng kiếp này. Thất di thái khi thoát y hoàn toàn đã làm kinh động nhân tâm như thế, nếu như bạch y mỹ nữ này cũng thoát y như thế thì cảm giác sẽ như thế nào nhỉ? Nghĩ tới đây, Tiểu Ngưu thật không dám tưởng tượng tiếp nữa.
Giang Nguyệt Lâm nói biệt hiệu của sư tỷ nàng là 'Hàn Hương Tiên Tử' quả thật xứng với người nha. Cũng chỉ có mỗi tên gọi đó là phù hợp với nàng ta. Chỉ là gương mặt có hơi lạnh lẽo. Nếu như nàng ta có thể cười với mình một cái thì thật là tuyệt không sao nói hết được.
Bọn họ ở Lao Sơn, đó là địa phương nào nhỉ? Chỉ biết là nó ở Sơn Đông. Nếu có thời gian rãnh nhất định đến đó xem xem, tìm cớ gì đó để gặp hai vị mỹ nữ. Cả nàng Giang Nguyệt Lâm nữa cũng thuộc loại nữ nhân hiếm có. Vì Tiểu Ngưu ta đã muốn cưới nàng 'Hàn Hương Tiên Tử' đó thì cưới luôn cả Giang Nguyệt Lâm luôn. Tiểu Ngưu ta có thể gánh vác thêm một chút, không định chỉ tán tỉnh một thiếu nữ. Tiểu Ngưu tưởng tượng đến những cảnh phong lưu rồi hạ lưu, trên mặt liền lộ ra một nụ cười thô tục.
Lại đi thêm một chặng nữa, giờ đã có thể nhìn thấy miếu Lão quân. Nó nằm ngay trên đường lớn, phía trước một ngọn đồi nhỏ, chỉ là một ngôi miếu nhỏ đã lâu lắm rồi không được tu sửa, may mắn là cửa nẻo vẫn còn y nguyên. Lúc Tiểu Ngưu tiến vào cổng, trông sắc trời đã bắt đầu tối. Nhìn ngó chung quanh một lượt, thấy khá yên ắng, chẳng có người nào, Tiểu Ngưu cảm thấy hơi sợ. Nó cố lấy lại can đảm, dù sao nó cũng chỉ là một thằng bé to xác.
Vừa tiến vào miếu, Tiểu Ngưu nghe bụng mình sôi òng ọc. Nó tự nhủ, ta phải tìm cái gì đó để ăn, sau đó mới có thể ngủ được. Hắn nhìn trái rồi nhìn phải, phát hiện không xa đó lắm có một cánh đồng bắp, liền chạy đến trộm lấy mấy trái bắp, may mà không ai trông thấy.
Cầm mấy trái quay lại, nó lấy chân hất mở cánh cửa. Nhìn vào trong miếu, dưới ánh sáng mờ mờ chỉ thấy được gian sảnh giữa, ngay trước tượng thờ thật kỳ lạ lại là một cổ quan tài đen kịt. Tiểu Ngưu giật nảy người một cái theo bản năng, vội vã nhảy lùi lại, mấy trái bắp rơi cả xuống đất. Phản ứng kế tiếp của nó là quay người bỏ chạy. Vừa chạy được mấy bước, Tiểu Ngưu liền dừng lại, trong lòng nghĩ, cũng chỉ là một cổ quan tài thôi, có gì mà phải sợ chứ? Trong quan tài tất nhiên là người chết, người chết thì không thể cử động được. Ta mà sợ nó thì thật là thúi.
Nghĩ như thế xong, trong lòng nó cảm thấy nhẹ nhõm. Nó xoay người, nhặt lại mấy trái bắp, cắn răng bước tới, lấy hết can đảm tiến vào trong miếu. Nó không đóng cửa ngay mà cứ để cửa mở như thế. Nếu như trong miếu phát sinh biến cố gì, chạy là hay nhất.
Tiểu Ngưu bỏ trái bắp trên đống cỏ khô rồi quay sang nhìn cổ quan tài. Bây giờ nhìn gần, Tiểu Ngưu mới phát hiện ra cổ quan tài không phải màu đen mà là màu đỏ sậm như bình thường. Hai cái khung cong phía trước trông thật lạ, quan tài đậy thật kín, không hề thấy chỗ nối.
Tiểu Ngưu nhìn chằm chằm vào cái vật đáng sợ đó, trong lòng nghĩ, trong đó trống không hay có ai không nhỉ? Vừa nghĩ đến đó trống ngực lại đập thình thịch. Tiểu Ngưu ôm lấy ngực, mắt xoay sang nhìn về phía tượng Lão quân. Lão quân toàn thân mặc đạo bào, sau lưng đeo trường kiếm, bộ dạng thật trang nghiêm, thần thánh.
Tiểu Ngưu nghĩ rằng có một cổ quan tài ở bên cạnh dù sao cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, liền chuyển ánh mắt, quỳ sụp trước tượng thờ, khấu đầu cầu khấn: "Cầu Lão quân gia gia phù hộ cho Ngụy Tiểu Ngưu con được bình an, chuyển rủi thanh may, gặp ma hàng ma, gặp quỷ trừ quỷ, chung quy là được yên bình, hưởng trọn vinh hoa phú quý. Hay nhất là cưới được các mỹ nữ Tiểu Tụ, Giang Nguyệt Lâm và Hàn Hương Tiên Tử. Đệ tử lúc đó nhất định sẽ vô cùng cảm kích. Đệ tử chắc chắn sẽ tu sửa xây mới ngôi miếu này, định kỳ cúng tế cho lão nhân gia." Tiếp theo đó là một tràng dài lê thê toàn những lời cầu phúc cho mình và cầu xin nhiều lợi lộc, của cải. Chắc chắn nếu Lão quân quả thật nghe được mấy lời đó ắt hẳn không thể nhịn được cười. Ôi trời, trên đời có chuyện gì tốt đều bị tên Ngụy Tiểu Ngưu này giành hết.
Sau khi khấn vái một hồi, trong lòng Tiểu Ngưu cảm thấy an tâm. Nó đứng dậy, rời xa cổ quan tài hết mức có thể. Nó chờ một lúc, không thấy có điều gì bất thường mới đóng cửa miếu lại. Trong miếu lập tức trở nên tối đi. Tiểu Ngưu lại cảm thấy đói liền tìm một chỗ sạch sẽ nhóm lửa nướng bắp.
Dưới ánh lửa lập lòe, từ vị trí chỗ Tiểu Ngưu ngồi nhìn về hướng cổ quan tài, trông như nó đang nhúc nha nhúc nhích. Phát hiện được điều đó, tim Tiểu Ngưu lại như muốn rớt ra khỏi ngực.
Tiểu Ngưu do dự tiến đến gần quan tài, cẩn thận quan sát một hồi, thấy nó vẫn yên ổn nằm nguyên một chỗ, không có chuyển biến gì mới thở một hơi nhẹ nhõm. Nó hiểu ra chỉ vì mình quá đa nghi nên hoa mắt.
Tiểu Ngưu quay lại ngồi bên đống lửa, chăm chú lo nướng bắp. Nướng xong thì mùi thơm bắt đầu tỏa khắp nơi làm cho càng thèm hơn. Bụng Tiểu Ngưu lại càng kêu réo dữ hơn, hắn liền ăn lấy ăn để. Đối với người đang đói, những thứ hết sức bình thường cũng trở thành có hương vị.
Sau khi ăn no, Tiểu Ngưu ra ngoài miếu tìm củi, ôm vào một ôm. Hắn định đốt lửa cho ấm. Vả lại có ánh lửa, lòng can đảm của hắn cũng được củng cố phần nào. Phải biết là trong miếu còn có một cổ quan tài nữa.
Tiểu Ngưu trải cỏ khô bên cạnh đống lửa, xem như giường ngủ, tối đến sẽ nghỉ ở đó. Đến khi trời tối hẳn, Tiểu Ngưu xếp lại đống lửa cho sáng hơn rồi để nguyên quần áo nằm xuống, ánh mắt hướng về phía cổ quan tài. Nếu như có biến cố gì, mình nhất định phải dậy thật nhanh để chạy thoát mạng.
Vừa nằm xuống thì trong lòng lại cảm thấy lo lắng. Một lúc sau, thấy không có bất kỳ động tĩnh gì, hắn mới thấy an tâm trở lại. Mắt vừa nhắm đã ngủ mất không biết từ lúc nào. Trong giấc mơ, hắn thấy phảng phất như đang trở về ngôi nhà ấm cúng của mình, lại chơi đùa cùng muội muội Tiểu Tụ yêu quý. Bất quá lần này không phải chơi đùa theo cách của những tiểu hài tử nữa mà bắt đầu hảo sự hoan lạc của chính hắn.
Tựa hồ như đang ở trên một đồng cỏ xanh, không khí thoang thoảng hương hoa, chung quanh không có một ai, chỉ có hai người bọn họ. Hắn nắm tay Tiểu Tụ, trước là đi tản bộ ngắm cảnh, sau từ từ tiến đến gần một khu rừng nhỏ nơi cỏ mọc dày và cao. Tiểu Ngưu ngắm nhìn dung mạo mỹ miều của Tiểu Tụ, sắc dục trong lòng nổi lên, hắn rất muốn làm một điều gì đó.
Hắn ôm Tiểu Tụ vào lòng, miệng vừa hôn đôi môi đỏ, tay vừa ve vuốt những nơi mỹ diệu của nàng. Tay hắn mò vào trong áo ngoài, nhẹ nhàng xoa nắn gò ngực, làm mặt Tiểu Tụ đỏ hồng lên như ráng chiều, miệng rên lên nhè nhẹ. Tiểu Ngưu nghe thấy lại càng vui sướng.
Đang say sưa đùa nghịch, đột nhiên nghe thấy một âm thanh chói tai, Tiểu Ngưu kinh động, lập tức bừng tỉnh. Tiểu Ngưu ngồi bật dậy trên nền cỏ khô. Mọi cảnh vật mỹ diệu kia đều biến mất cả, chung quanh hắn vẫn là ngôi phá miếu. Ngọn lửa giờ chỉ còn hiu hắt nhưng cũng đủ để nhìn thấy cái quan tài vốn có thể khiến lông tóc người ta dựng đứng lên. Thấy rõ cổ quan tài vẫn chẳng có điều gì dị thường, lòng Tiểu Ngưu nhẹ lại, thầm nhủ, nếu như trong đó quả thật có quái vật nào đó, nó chắc chắn không thể dễ chơi được.
Vừa mới định nằm xuống ngủ tiếp thì từ ngoài cửa vọng lại tiếng vó ngựa. Tiếng vó ngựa lộn xộn, như xa như gần, chẳng bao lâu đã đến bên ngoài cửa. Tiếng vó ngựa vừa dừng hẳn thì cửa miếu đã bị mở tung. Chỉ thấy có nhiều đèn lồng nhỏ xuất hiện trước mắt. Một toán hán tử hắc y rầm rập tiến vào, ước chừng khoảng ba mươi người. Ai ai cũng mang bội đao hoặc quải kiếm, mặt cực kỳ hung ác, mới nhìn đã biết là không phải người tốt. Cầm đầu bọn họ là hai người. Một người trông hơn bốn mươi tuổi, tay cầm đại đao, mắt xếch, bên trái khuôn mặt có một vết sẹo trông rất đáng sợ. Gã kia khuôn mặt dài sọc, cằm nhọn hoắt, dáng vẻ cục cằn hung tợn. Gã này mang trường kiếm.
Mọi người đã vào trong miếu, đang nhìn ngó quang cảnh bên trong, nhìn qua cổ quan tài rồi cuối cùng tất cả tập trung ánh mắt vào người Tiểu Ngưu. Tiểu Ngưu nhìn thấy đám khách không mời mà đến này liền đứng dậy. Hắn chẳng hề sợ hãi, đối mặt với hai người cầm đầu hỏi: "Các người là ai vậy? Định làm gì vậy?"
Tên mặt sẹo chẳng đáp lời nào mà chỉ liếc nhìn Tiểu Ngưu một cái rồi quay sang cổ quan tài. Tên mặt dài trả lời: "Bọn ta là người của Kim Sa bang ở Giang Tây. Người này là đại ca chúng ta, kêu là 'Tiểu Yêm Thất Quân' Mạnh Giao. Còn ta chính là nhị đương gia, tên gọi 'Đan Thủ Kình Thiên' Hoa Đông. Còn lại đều là những huynh đệ của bọn ta."
Tiểu Ngưu căn bản chưa từng nghe thấy bao giờ nhưng vẫn cười đáp: "Ồ, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng."
Hoa Đông nhìn Tiểu Ngưu từ trên xuống dưới rồi hỏi: "Tiểu tử, còn ngươi là ai, sao lại trú ở đây?"
Tiểu Ngưu vỗ ngực mình đáp: "Ta tên là Ngụy Tiểu Ngưu, cũng vừa mới ra giang hồ, mọi người gọi ta là 'Bàn Cổ Khai Thiên'." Nói xong liền mỉm cười. Hắn thuận miệng thổi phồng lên, cũng định đánh bóng gương mặt mình một chút.
Hoa Đông vắt nát óc mà không nhớ nổi ở đâu lại có một nhân vật như vậy. Mạnh Giao đang đứng trước cổ quan tài vẫy tay gọi Hoa Đông nói: "Lão nhị, ngươi sang đây một lúc."
Hoa Đông bước sang bên đó hỏi: "Đại ca, có chuyện gì à? Có phải đúng như huynh đã nghi ngờ..." Nói đến đó, ánh mắt đảo qua đảo lại rồi hắn lập tức dừng phắt.
Mạnh Giao gục gặc đầu nói: "Không phải là không có khả năng. Trước đã có người nói hắn chạy trốn đến vùng Hàng Châu này. Nhiều người tìm kiếm như thế nhưng đều không thấy tung tích gì cả. Hắn tất nhiên là trốn đến cái nơi mà người ta không bao giờ nghĩ đến này."
Hoa Đông suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại ca, vậy bọn ta cứ coi một lần cho rõ ràng." Vừa nói xong mọi người đều giơ cao đèn lên. Tiểu Ngưu trông thấy lấy làm tò mò, biết rằng bọn họ muốn mở quan tài để xem bên trong. Hắn cũng muốn biết bên trong quan tài có điều gì bí mật. Tự mình nguyên cũng có hơi chút lo sợ nhưng ở đây có nhiều người như thế còn phải sợ gì nữa chứ. Hắn cũng tiến lại gần, hướng ánh mắt chăm chú vào đó.
Lão đại ra lệnh ngắn gọn, vài huynh đệ liền nhấc mở nắp quan tài. Nắp vừa mở ra, một mùi xú uế lập tức tỏa ra khắp nơi, xộc thẳng vào mũi khiến người ta phải buồn nôn. Nhìn vào bên trong chỉ thấy thi thể một lão thái thái, tóc bạc trắng, khuôn mặt nhăn nheo, miệng há hốc không còn lấy một cái răng. Mắt bà lão mở trừng trừng, ánh mắt như nhìn đâu đó xa xăm, mười phần đáng sợ.
Mạnh Giao bị mùi xú uế xộc vào mũi đến phát ho, liền vội vã kêu: "Mau đậy lại, mau đậy lại." Vậy là cái nắp quan tài lại trở về vị trí cũ. Nhìn thấy tình cảnh đích thực bên trong, Tiểu Ngưu cũng thấy nhẹ nhõm. Trong đó chẳng có ác quỷ hay là cương thi nào cả. Giờ nếu nằm xuống ngủ, khả dĩ có thể ngủ yên được rồi.
Hoa Đông hướng về lão đại nói: "Đại ca, có cần phải nhấc cái xác ra để tìm cho cẩn thận không?"
Mạnh Giao hồi đáp: "Ta nghĩ bất tất phải như vậy. Bọn ta phải sợ cái mùi xú uế đó chẳng lẽ hắn không sợ sao?"
Hoa Đông nhắc lại: "Lão đại à, huynh đừng quên hắn với chúng ta khác nhau à. Hắn chưa chắc đã sợ cái mùi xú khí đó."
Mạnh Giao suy nghĩ một hồi rồi nói: "Lão nhị à, ngươi nói rất có lý đó. Để cẩn thận, bọn ta xem lại một lần nữa. Cái thứ mà bao nhiêu người không tìm được, bọn ta lại may mắn tìm đến được. Nếu như quả là tìm thấy thật, Kim Sa bang bọn ta có thể giương danh trước mặt anh hùng thiên hạ." Nói xong bật cười ha hả, gương mặt lộ rõ vẻ đắc ý.
Vì lúc nãy mùi xú uế quá khủng khiếp nên lần này Tiểu Ngưu không tiến lên phía trước mà đứng tại cửa miếu. Cửa vẫn mở, gió nhẹ thoảng thổi vào trong, loại không khí này cũng có chút tốt lành.
Ánh mắt hắn lại hướng về cổ quan tài. Hắn thật sự không tin trong quan tài có ẩn giấu người bí mật. Vì bọn họ đã có hứng thú xáo tung lên, hắn cũng muốn đứng bên ngoài xem nhiệt náo một phen.
Chỉ thấy nắp quan tài lại được dỡ ra, thi thể của lão thái thái kia cũng được nhấc lên. Chính trong lúc mọi người đang bị cái mùi xú uế làm đầu óc muốn u mê đi, đột nhiên nghe thấy một tràng cười quái dị làm người ta muốn bủn rủn chân tay, cười đến nổi người ta muốn nổi da gà. Cùng lúc với tiếng cười, một bóng đen từ trong quan tài phóng ra ngoài, đồng thời vang lên nhiều tiếng kêu thảm khốc. Nhiều người ngã gục xuống, trên cổ mỗi người xuất hiện một lỗ tròn nhuộm máu, từ trong cái lỗ đó máu cứ chảy tràn ra.
Nhiều người hoảng hốt la hét dồn dập, vội vàng phân tán ra. Tiểu Ngưu mắt cứ mở tròn xoe, không tưởng nổi lại có thể phát sinh một biến cố như thế, cũng không tưởng nổi người đó lại đi cắn cổ người ta. Tiểu Ngưu nhìn người đó, quả nhiên bộ dạng đúng như Nhất Huyền Tử mô tả. Dáng người thô cục đen đúa, nuôi một bộ râu lởm chởm, toàn thân mặc hắc bào, con mắt duy nhất sáng rực lên. Lúc này hắn ta đang ngạo mạn đứng giữa ngôi miếu, tay khoanh trước ngực, vừa nhìn chằm chằm vào Mạnh Giao và Hoa Đông vừa cười quái dị, trên miệng vẫn còn dính máu của những người bị giết.
Hoa Đông lùi về phía sau mấy bước không nói được câu nào. Mạnh Giao lại rất can đảm, mặt hếch lên, giơ đao chỉ về phía quái nhân rồi lớn tiếng hỏi: "Ngươi có phải Hắc Hùng Quái không?"
Người đó đáp lại: "Không sai, ta chính là Hắc Hùng Quái. Bọn ngươi đến tìm ta muốn lấy cái gì đó chăng?" Giọng nói của hắn nghe ồm ồm, thô lỗ, lại còn hơi khàn khàn, rất khó nghe.
Mạnh Giao ngạo nghễ cất giọng đáp: "Không sai, Kim Sa bang bọn ta phải đi xa như vậy cũng chỉ để tìm ngươi. Ngươi đã cắn chết mấy huynh đệ của ta, giờ hãy mau mau chịu chết."
Hắc Hùng Quái tiến về phía trước một bước nói: "Thật sự ai sẽ phải chết, hiện tại vẫn chưa thể nói được."
Mạnh Giao bị khí thế của hắn làm chấn động, bất giác lùi một bước nói: "Ngươi mau giao Ma đao ra đây thì món nợ đó bọn ta khả dĩ có thể bỏ qua."
Hắc Hùng Quái ngửa mặt lên trời cười rồi nói: "Những tên vô danh bọn ngươi mà cũng muốn có chủ ý với Ma đao ư? Ta thấy rõ ràng là các ngươi không muốn thọ rồi. Khó tin là các ngươi chưa hề nghe ta đã giết bao nhiêu nhân mạng rồi. Bọn ngươi liệu có khả năng tranh giành Ma đao hay sao?"
Mạnh Giao hét lên trả lời: "Cũng đã đến đây rồi, tốt xấu gì cũng phải thử thôi. Nghe nói 'Liệt Hỏa Phi Diễm' của ngươi cũng khá lợi hại. Hôm nay có thể để bọn ta mở rộng tầm mắt được không?"
Hắc Hùng Quái cau mày nhăn mặt, lớn tiếng nói: "Vì các ngươi đã không muốn sống nữa, ta sẽ thành toàn cho các ngươi. Dù sao ta cũng đã giết nhiều người rồi, ta cũng chẳng quan tâm nếu phải giết thêm vài người nữa. Hay là bọn ngươi cứ lên cả đi."
Mạnh Giao phất tay một cái, la lớn: "Các huynh đệ, theo ta tiến lên. Ai có thể chế trụ được hắn, ta sẽ trọng thưởng người đó." Nghe mệnh lệnh của lão đại, toàn bộ thủ hạ lại trở nên tràn đầy dũng khí. Đao phạt, kiếm chém, thương đâm, tất cả các chủng loại vũ khí đều nhất tề hướng về thân thể của Hắc Hùng Quái mà vung tới.
Tiểu Ngưu đứng ở cửa miếu nhìn thấy liền nhíu mày, thầm nói, bọn ngươi xem ra chả có hảo hán gì cả, một đám người vây đánh một người, đúng là tác phong của tiểu nhân vô lại, làm người ta phải xấu hổ.
Tên Hắc Hùng Quái lại cười một tràng, chẳng thèm để ý đến những vũ khí đang bức sát tới bên mình. Gương mặt hắn lộ vẻ khinh thường, hai tay hướng xuống dưới khoát một vòng, hét lên một tiếng. Chỉ thấy chúng thủ hạ kia liền ào ào gục ngã, người thương tích nặng nề, người vong mạng.
Mạnh Giao nhìn thấy mặt liền biến sắc nhưng vẫn liên tục ra lệnh. Tên Hắc Hùng Quái kia vẫn dùng đúng phương pháp ứng phó đó khiến mấy huynh đệ của hắn càng ngày càng chết nhiều hơn. Chỉ trong phút chốc, chỉ còn lại chừng chục người. Người nào người nấy mặt đều xám ngoét, tay run bần bật, không dám tiến lên phía trước nữa.
Mạnh Giao liếc mắt ra sau tìm Hoa Đông. Hoa Đông hiểu ngay ý muốn của hắn liền can đảm bước lên. Hắn rút kiếm ra, quyết cùng hợp sức với lão đại cùng Hắc Hùng Quái quyết một trận tử chiến.
Mạnh Giao hét lớn: "Hắc Hùng Quái, ngươi quả nhiên cũng có bản lĩnh, hai người huynh đệ ta xin lĩnh giáo cao chiêu."
Hắc Hùng Quái căn bản không thèm để mắt tới bọn họ, nói: "Đến một người giết một người, đến hai người giết hai người. Trước khi chết bọn ngươi báo danh tự đi. Ta có ra tay cũng không thành quỷ vô danh." Nghe cái khẩu khí này cứ như hai người kia đã chết chắc rồi.
Hai người nổi giận, không tin rằng với bản lĩnh của mình lại còn hợp sức với nhau mà không thắng nổi. Bọn họ quay mặt nhìn nhau, cùng báo danh tánh rồi cùng vung đao kiếm hướng về phía Hắc Hùng Quái tiến đến. Bọn họ cứ nghĩ rằng chỉ bằng một chiêu là có thể chế phục được. Dễ như thế thì quần hùng trong thiên hạ đều muốn đoạt lấy Ma đao.
Bình luận truyện