Ma Đao Lệ Ảnh
Chương 28: Khuynh thuật
Vân Phương quận chúa nói: "Gã đó trông bề ngoài thì có vẻ tài cán nhưng mồm miệng thật chẳng ra gì."
Tiểu Ngưu tiếp lời: "Vậy nhất định là hắn đã có lời nói mạo phạm quận chúa rồi. Không biết hắn đã nói hươu nói vượn những gì?"
Quận chúa căm hận đáp: "Cứ nhắc tới việc này ta lại rất không thoải mái. Nếu như gã đó ở trước mặt ta, ta không băm nhừ hắn ra không xong."
Tiểu Ngưu phụ hoạ nói: "Gã này thật quá đáng ghét, uổng công lớn đến ngần đó."
Ánh mắt quận chúa sáng bừng ngắm nghía Tiểu Ngưu, hỏi: "Ngươi cũng quen biết hắn sao? Hắn cũng đắc tội với ngươi à?"
Vừa nghe thấy lời này, Tiểu Ngưu vỗ đùi một cái ra vẻ giận dữ nói: "Gã đó thật chẳng ra gì. Nhà ta mở một hiệu thuốc ở Hàng Châu. Có một lần hắn bị thương vì chó cắn, đến hiệu nhà ta để bốc thuốc nhưng lại không đưa tiền. Ta liền cãi nhau với hắn, hắn nói cái gì mà hiện giờ không có tiền, sau này mới có thể trả được. Ta không để cho hắn đi, hắn lại muốn lấy mạng ta. Cha ta có lòng tốt mới thả cho hắn đi. Sau chuyện đó mới nói với ta, coi như là một con chó đáng thương rơi xuống nước đi."
Nói đến đó Tiểu Ngưu nhịn không nổi cười hăng hắc. Quận chúa nghe xong cũng cảm thấy có hứng thú, cười lên khanh khách, sau đó hỏi: "Lời của ngươi là thật à?"
Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: "Sao lại không thật chứ? Nếu như cô không tin, sau này gặp lại Mạnh Tử Hùng tự mình hỏi hắn là được rồi. Chỉ sợ tên đó giữ thể diện không chịu thừa nhận thôi. Nhưng trên đùi hắn còn có vết chó cắn đó."
Quận chúa ồ lên hai tiếng, nói: "Chuyện này hắn cũng làm được sao? Có cơ hội thế nào cũng phải nói một câu với sư muội hắn."
Vừa nhắc đến Đàm Nguyệt Ảnh, trong lòng Tiểu Ngưu lại rung động, không nói được là cảm giác gì, là cảm giác vừa yêu vừa giận, vừa nhớ lại vừa hận. Rõ ràng là mỹ nhân mình thích, lại cứ khăng khăng đòi gả cho tên vô lại kia. Nhưng có cách nào chứ, họ mới là vợ chồng chưa cưới, khi mình còn chưa quen biết Nguyệt Ảnh, người ta đã có quan hệ đó rồi.
Dù bây giờ đã nắm trong tay chuyện Mạnh Tử Hùng làm ác nhưng không thể tuỳ tiện lãng phí được. Đợi ta gặp được Nguyệt Ảnh, không cho Mạnh Tử Hùng ngươi chịu chút vu khống không được. Tiểu tử nhà ngươi cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga, đâu có dễ dàng như vậy. Ta không thể không chia rẽ các người.
Quận chúa thấy Tiểu Ngưu đột nhiên không nói gì lại hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có gì không ổn à?"
Tiểu Ngưu xua xua tay, mỉm cười nói: "Không có gì, không có gì, ta chỉ cảm thấy bất ngờ thôi. Không ngờ đệ tử danh môn chính phái cũng là cái loại này. Nhìn hành vi của hắn, phải gia nhập tà phái mới đúng. Đúng rồi, cô còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc tiểu tử đó vì sao lại đắc tội với cô đó."
Quận chúa trầm ngâm một lát rồi nói: "Đó đã là chuyện năm ngoái rồi. Có một lần, Mạnh Tử Hùng cùng các sư huynh của hắn tới tham gia hôn lễ của một vị đệ tử tục gia Thiếu Lâm. Ta cùng các sư tỷ cũng tới, ở đó, khi hắn vừa nhìn thấy ta, ánh mắt đã ngây dại rồi. Không nghĩ đến trong tiệc cưới, sau khi uống chút rượu vào lại thầm thì nói hươu nói vượn với các sư huynh đệ của hắn, vừa hay bị người khác nghe thấy liền nói cho ta. Ta vô cùng tức giận muốn quyết đấu với hắn. Nói đến gã đó thật phí lời, không làm thịt hắn, trong lòng ta không sảng khoái."
Vừa nói, hơi thở vừa trở nên gấp gáp.
Tiểu Ngưu vội vàng an ủi: "Quận chúa, cô cần gì phải không vui chứ, cái loại nam nhân rác rưởi đó không đáng để tức giận."
Dứt lời hắn vừa kéo ghế lại gần một chút. Hắn nhận ra ấn tượng của vị quận chúa mới quen biết này đối với mình cũng không tệ lắm.
Quận chúa cắn cắn bờ môi đỏ mọng, kể tiếp: "Hôm đó nếu không phải kiêng nể hôn lễ của người ta, ta đã đánh nhau với hắn rồi. Ta vốn định đợi hôn lễ kết thúc sẽ giáo huấn hắn một cách tử tế. Nào ngờ, sau khi kết thúc hôn lễ lại không thấy đâu nữa, hắn đã sớm rời đi rồi. Cũng chẳng biết có phải sợ ta tìm hắn tính sổ hay không."
Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng cao hứng, lại hỏi: "Vậy cô cứ bỏ qua cho tên đó như vậy sao?"
Quận chúa trả lời: "Đương nhiên là không rồi. Vào một ngày sau đó mấy tháng, ta thường xuyên lượn lờ quanh Lao Sơn, cuối cùng hắn cũng bị ta tìm được. Lúc ấy hắn đang xuống núi mua cái gì đó, bị ta chặn ngay trước mặt. Ta không nói hai lời đã đánh nhau với hắn. Hắn một bên đánh một bên xin lỗi ta, ta cũng chẳng để ý, chỉ muốn giết hắn mà thôi. Bản lãnh của tên đó cũng khá, đánh với ta hơn ngàn hiệp còn chưa bại. Trong khi ta đang càng lúc càng chiếm thượng phong, sư huynh Tần Viễn của hắn lại tới. Hai người đánh một mình ta, tất nhiên ta không chiếm được tiện nghi, chỉ đành thối lui."
Tiểu Ngưu mắng: "Cái tên quỷ xấu xa này, lại làm chuyện tồi tệ như vậy. Chả trách đã già đầu rồi còn chưa có lão bà."
Quận chúa kỳ quái hỏi: "Ngươi cũng quen biết Tần Viễn sao?"
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Mới gặp qua vài lần, cũng không quá thân thiết."
Quận chúa bình tĩnh nói: "Thực lòng mà nói, con người tên Tần Viễn đó so với Mạnh Tử Hùng còn khá hơn nhiều, ít nhất cũng xem như là một người tốt."
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, Tần Viễn có được coi là người tốt hay không còn chưa xác định. Nhìn từ góc độ của mình, hắn cũng chả phải người tốt. Mặc dù hắn không có làm gì ác, nhưng ai bảo hắn tranh giành Nguyệt Lâm với ta chứ. Chỉ căn cứ vào việc này, Tiểu Ngưu ta đã nói hắn chẳng phải người tốt rồi.
Tiểu Ngưu nói: "Cô nói tiếp đi, ta còn chưa nghe hết mà."
Quận chúa tiếp lời: "Từ sau lần giết hắn không thành đó, ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội tiếp theo. Lần này ta lại tới chân núi Lao Sơn xem có thể đợi hắn hay không. Vừa hay, hắn ra ngoài tìm sư muội liền bị ta theo sát. Lần này ta cũng không trực tiếp đánh nhau với hắn, mà trước tiên đánh động hắn, để hắn ra ngoài thành tìm ta, nếu không hắn phải tự gánh lấy hậu quả. Chuyện còn lại ngươi cũng đã biết rồi, không cần ta kể tường tận nữa. Thật không ngờ hắn chẳng những muốn giết ta, lại còn muốn làm nhục ta. Đại cừu này ta nhất định phải báo, nhất quyết không để yên cho hắn."
Tiểu Ngưu cười ha hả, nói: "Nếu cô muốn báo thù, vậy thì quá dễ dàng rồi. Cô vẫn muốn tự mình ra tay chứ?"
Quận chúa nhìn Tiểu Ngưu không chớp mắt, hắn cảm thấy hương khí phả vào mặt, cảm giác thật tuyệt, trong lòng cũng thấy hơi ngứa ngáy. Quận chúa hỏi: "Ngươi lại có phương pháp báo thù gì hay ho à."
Tiểu Ngưu cười hăng hắc nói: "Biện pháp báo thù ư, mở miệng một cái là có mà, chẳng những dễ dàng lại còn rất hả giận nữa."
Quận chúa vui vẻ hỏi: "Ngươi mau nói xem, ta tại sao lại không nghĩ tới chứ?"
Tiểu Ngưu nghiêm túc trả lời: "Cô không phải là nữ nhi của vương gia sao? Cô có thể dùng điều kiện này để nghĩ chủ ý mà"
Vừa nói Tiểu Ngưu vừa cười với quận chúa đầy thâm ý.
Quận chúa vừa nghe liền minh bạch, Tiểu Ngưu là muốn nàng chưng ra vương bài lão gia. Quận chúa nhíu mày, nói: "Mặc dù ta là nữ nhi của vương gia, nhưng ta không muốn báo thù như vậy. Ta muốn trút giận bằng chính khả năng của mình, báo thù như vậy mới có thể diện chứ."
Tiểu Ngưu nói: "Cô thật có cá tính. Chỉ cần có thể đạt mục đích là được, cớ sao phải quan tâm là thủ đoạn gì cơ chứ?"
Quận chúa tỏ vẻ kiên quyết nói: "Đó là tính cách của ta, làm người nhất định phải quang minh chính đại, không nên để người ta bàn tán."
Tiểu Ngưu gật gật đầu, nói: "Cách sống của cô khiến ta rất bội phục. Đáng tiếc, điểm này ta không làm được. Đúng rồi, nói cả nửa ngày trời, cô vẫn chưa cho ta biết, tiểu tử đó tới cùng đã nói hươu nói vượn cái gì. Ta vẫn còn mờ mịt cả đầu."
Quận chúa cắn môi một chút, nói: "Gã đó nói với các sư huynh đệ của hắn, xét tướng mạo, ta so với sư muội Đàm Nguyệt Ảnh của hắn kém hơn rất nhiều, làm tiểu lão bà của hắn cũng không xứng."
Nói đến đó, sắc mặt quận chúa cũng biến đổi.
Tiểu Ngưu nghe xong phẫn nộ mắng: "Con bà nó, vậy chẳng phải là bôi bác người khác sao? Hắn là cái thá gì? Ta thấy dù hắn có biến thành thái giám cũng không xứng rửa bồn cầu cho cô."
Tiểu Ngưu phẫn nộ tuyệt đối không hoàn toàn vì bất bình thay cho quận chúa mà chủ yếu là vì liên quan đến Nguyệt Ảnh.
Quận chúa nói: "Ngay cả ngươi nghe thấy cũng phản cảm, huống chi ta lại là người bị hại. Ta tìm hắn báo thù cũng là phải mà."
Tiểu Ngưu bày tỏ: "Chuyện báo thù, cứ để từ từ đã, không thể lỗ mãng được. Đối phó với tiểu tử này, nhất định phải bàn bạc kế sách. Nếu một đao giết chết hắn, vậy cũng quá tiện nghi cho hắn rồi. Cần phải từ từ hành hạ hắn, để hắn thống khổ mới đúng."
Đôi mắt quận chúa xoay chuyển, nói: "Ngươi nghĩ còn chu đáo hơn ta nữa, vậy ngươi thấy ta nên làm như thế nào?"
Tiểu Ngưu chớp mắt một cái, hỏi: "Cô nói tên Mạnh Tử Hùng này có nhược điểm trí mệnh gì?"
Quận chúa suy nghĩ rồi nói: "Điều này cũng không rõ lắm, chỉ biết người hắn yêu nhất chính là sư muội Đàm Nguyệt Ảnh của hắn."
Tiểu Ngưu dùng sức vỗ tay một phát, nói: "Vậy thì được rồi, đả kích Mạnh Tử Hùng cần phải suy tính từ Nguyệt Ảnh."
Quận chúa lại hỏi: "Ngươi định làm như thế nào?"
Tiểu Ngưu đứng khỏi ghế, tới gần quận chúa nhẹ giọng nói: "Ta có một chủ ý, không biết có cao minh hay không."
Quận chúa nói: "Ngươi nói thử xem."
Tiểu Ngưu oai phong lẫm liệt nói: "Nếu muốn đả kích hắn, biện pháp tốt nhất chính là chia rẽ mối quan hệ giữa Mạnh Tử Hùng và Đàm Nguyệt Ảnh. Khiến Đàm Nguyệt Ảnh chủ động yêu cầu từ hôn, chủ động li khai hắn. Nếu như Nguyệt Ảnh rời khỏi Mạnh Tử Hùng, hắc hắc, hắn sẽ như thế nào?"
Quận chúa chậm rãi hồi đáp: "Với tình yêu của Mạnh Tử Hùng đối với Nguyệt Ảnh, một khi chia li, hắn nhất định sẽ đau khổ muốn chết. Điều đó chẳng khác nào đâm một đao vào tim hắn."
Tiểu Ngưu thầm cười trong lòng, nói: "Vậy thì phải rồi, để Đàm Nguyệt Ảnh vứt bỏ hắn, rồi cô lại tìm hắn tỉ võ, lúc đó cô nói Mạnh Tử Hùng còn có ý chí chiến đấu gì nữa không? Đến lúc đó hắn nhất định sẽ chết rất khó coi. Khi đó hắn chỉ như một cục bột, cô muốn nhào hắn thành dạng gì thì phải xem tâm tình cô như thế nào nữa."
Quận chúa nghe xong gật đầu lia lịa, nói: "Điều đó không sai, thật sự không sai, có phải có chút quá hèn hạ không? Loại chuyện này xem ra cũng rất khuyết đức."
Tiểu Ngưu nghe thấy liền quýnh lên, nói: "Cô nói khuyết đức, vậy lúc người ta nói hươu nói vượn, có nghĩ đến chuyện khuyết đức gì không. Nếu hắn cảm thấy khuyết đức, ngay từ đầu hắn đã không nói xấu cô. Đối với địch nhân nhất định không thể có lòng dạ yếu mềm được. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình."
Tiểu Ngưu một bên đồng tình một bên buông lời gièm pha.
Quận chúa chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: "Muốn chia rẽ quan hệ giữa bọn họ, ta phải làm thế nào?"
Tiểu Ngưu hồi đáp: "Điều này rất đơn giản chẳng cần nghĩ nhiều. Cô chỉ cần đem chuyện hắn xúc phạm đến cô nói với Đàm Nguyệt Ảnh, Mạnh Tử Hùng sẽ chết chắc."
Quận chúa băn khoăn hỏi: "Ta với Đàm Nguyệt Ảnh chỉ mới gặp qua vài lần, nàng có thể tin ta sao? Nếu như nàng không tin tưởng, chắc chắn ta phí công vô ích."
Tiểu Ngưu ừm một tiếng, nói: "Chuyện đó chúng ta phải tính kế lâu dài. Đúng rồi, cô học nghệ ở môn phái nào?"
Câu trả lời của quận chúa khiến Tiểu Ngưu kinh hãi, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu muốn chạy. Quận chúa trả lời: "Ta là môn hạ của Thái Sơn phái, đã học nghệ mười mấy năm rồi."
Nghe thấy lời này, Tiểu Ngưu không chạy mới lạ. Hắn lập tức nhớ đến Nhất Huyền Tử đáng ghét cùng hai tên đồ đệ âm hồn bất tán cứ bám lấy như ruồi nhặng của lão.
Thấy Tiểu Ngưu xoay người muốn chạy, quận chúa cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: "Nguỵ Tiểu Ngưu, ngươi chạy cái gì vậy? Chẳng lẽ ta ăn thịt ngươi sao?"
Tiểu Ngưu lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói: "Không phải ta sợ cô mà là sợ Thái Sơn phái các cô ăn thịt người."
Quận chúa lại càng kỳ quái hơn, hỏi: "Ngươi cũng quen biết Thái Sơn phái chúng ta à?"
Tiểu Ngưu thở dài một hơi nói: "Ta đối với những người khác trong Thái Sơn phái cũng không quen biết, chỉ quen thuộc nhất với Nhất Huyền Tử thôi."
Quận chúa ồ một tiếng, nói: "Ngươi có qua lại với y à? Tính tình y chẳng tốt đẹp gì, mặc dù là sư thúc của ta nhưng cũng chẳng nói chuyện nhiều lắm."
Tiểu Ngưu vẻ mặt đau khổ, cũng không ngồi xuống cứ đứng mà nói: "Sư thúc này của cô, ta thật sự là phục hắn đó. Hắn đã bắt ta mấy lần, nếu không phải Tiểu Ngưu ta lanh lợi thì đã sớm bị hắn bóp chết rồi."
Quận chúa nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu nói: "Ngươi lại đắc tội với y phải không, tại sao y lại muốn mạng ngươi?"
Tiểu Ngưu kích động nắm chặt tay, nói: "Đừng nói nữa, nói tới ta thật muốn khóc lớn một trận. Ta hỏi cô, cô biết chuyện Hắc Hùng Quái chứ?"
Quận chúa gật đầu nói: "Vừa mới nghe qua, nói hắn có cái gì ma đao, tất cả mọi người đều muốn cướp làm binh khí. Ai cướp được thứ đó, người ấy có thể xưng bá thiên hạ. Ta nói đúng chứ?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Trên cơ bản là đúng."
Tiếp đó liền đem ân oán giữa mình và Nhất Huyền Tử nói qua một lượt.
Quận chúa thở dài nói: "Bọn họ tại sao có thể như vậy chứ? Như thế thật quá bất công với ngươi rồi. Ma đao kia lại không có trong tay ngươi, có bản lĩnh thì đi tìm Hắc Quái Hùng, không nên làm khó ngươi."
Tiểu Ngưu lắc đầu lia lịa nói: "Nếu người Thái Sơn phái đều thông tình đạt lí như cô, vậy thì tạ ơn trời đất rồi."
Quận chúa cười nói: "Hiếm ai khen ta như ngươi, rất nhiều người đều nói ta ngang ngược không biết lí lẽ đó."
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: "Vậy nhất định là bọn họ không hiểu cô rồi, ta thấy cô là người rất hiểu chuyện lại rất thông minh nữa."
Quận chúa cười ngọt ngào, nói: "Cám ơn ngươi đã khen ta như vậy, ngươi nói như vậy ta thật sự rất cao hứng. Nếu như y có thể đối tốt với ta như ngươi, trong lòng ta đã thoả mãn rồi."
Nói đến đó, nụ cười biến mất, lại rơi vào trong ưu sầu.
Tiểu Ngưu đương nhiên phải hỏi: "Người mà cô nói là chỉ ai vậy?"
Nói xong hắn lập tức ý thức được, đó phải là chỉ người trong lòng nàng mới đúng. Mình chẳng phải đã nghe nói rồi sao, nàng có người trong lòng là cái gì thư sinh đó, nàng vì người trong lòng bỏ đi mà làm náo loạn cả nhà.
Quận chúa thở dài mấy cái, nhíu mày nói: "Ta nói chính là vị tiên sinh dạy học trong nhà ta, đương nhiên hiện giờ đã không dạy nữa rồi."
Tiểu Ngưu cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thấy thần thái xấu hổ của nàng, lại càng xác định là nàng ám chỉ người trong lòng, liền nói: "Ta cũng nghe nói, cô là vì tình mà rời khỏi nhà."
Quận chúa buồn bã cười nói: "Không nghĩ được loại truyện này lại lan truyền nhanh như vậy, thật là gió lớn bên ngoài, miệng lưỡi người đời. Có điều ta không có náo loạn với người nhà, chỉ là tranh luận chút thôi."
Tiểu Ngưu cười hiền hoà, nói: "Quận chúa, nếu như cô coi ta là bằng hữu, cô có thể nói mọi chuyện cho ta chứ? Ta rất muốn biết những chuyện đã qua của cô."
Quận chúa quan sát hắn, nói: "Ngươi đã cứu ta, là ân nhân cứu mạng của ta, ta tất nhiên coi ngươi là bằng hữu. Chỉ là loại chuyện riêng tư này, thật sự có chút không tiện nói cho ngươi. Dù có nói cũng chẳng thể giúp điều gì."
Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Vậy là được rồi, mục đích của ta tuyệt đối không phải là muốn tìm hiểu đời tư của cô. Ta chỉ hi vọng một cô nương xinh đẹp tâm tình tốt như cô có được hạnh phúc."
Quận chúa hé miệng cười, nói: "Nguỵ Tiểu Ngưu, người như ngươi nói chuyện thật xuôi tai. Nếu như người kia của ta có thể bắt kịp ngươi, thì đúng là phúc khí của ta rồi."
Tiểu Ngưu được khen, tất nhiên trong lòng ngọt ngào, nói: "Nghe ý của cô, người đó chính là sư gia, vậy thì phải rất có học vấn chứ. Đã có học vấn, nhất định rất khéo nói. Tiểu Ngưu ta tuy không phải mù chữ, nhưng trình độ cũng rất có hạn."
Ánh mắt quận chúa chuyển sang nơi khác, thở dài ai oán nói: "Y rất có học vấn, đọc qua không ít sách, bản lĩnh cũng không nhỏ. Nhưng y là người tư tưởng quá bảo thủ, làm việc cũng không nhanh nhẹn gọn gàng lắm. Nếu y có thể thông thoáng và dũng cảm như ngươi, chúng ta đã sớm thành công rồi."
Nghe mỹ nữ khích lệ, Tiểu Ngưu vui sướng cười tươi như hoa. Được mỹ nữ khen ngợi, đó quả thực không phải quang vinh thông thường. Tiểu Ngưu nói: "Hai người yêu nhau, cũng chẳng có gì phức tạp cả. Chỉ cần cô hợp ý hắn, hắn hợp ý cô, tất cả đều dễ dàng rồi. Cho dù có trở ngại gì, chỉ cần hai người đồng lòng, cùng nhau cố gắng, không có khó khăn nào không khắc phục được."
Quận chúa nghe xong vành mắt đỏ lên nói: "Nguỵ Tiểu Ngưu, ngươi nói rất đúng. Hai người đồng tâm, cùng nhau nỗ lực, nhưng y tuyệt đối không có cố gắng như vậy, ta mới rơi xuống kết cục này."
Nói đến đó, quận chúa cúi đầu không muốn nói tiếp nữa.
Tiểu Ngưu thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy đau xót. Hắn là một người không thể nhìn mỹ nữ chịu khổ. Mỹ nữ chịu khổ hắn cũng không thoải mái.
Tiểu Ngưu trong lòng rất gấp, rất mong có thể san sẻ với nàng, bèn nói: "Quận chúa, mọi việc phải nghĩ thoáng một chút, chúng ta đều còn trẻ, đường còn dài mà."
Quận chúa ngẩng đầu, nói: "Cám ơn ngươi. Những lời này của ngươi đã khiến lòng ta sáng sủa không ít. Ta có thể quen biết bằng hữu như ngươi, thật đúng là may mắn."
Tiểu Ngưu cười ha ha nói: "Ta là người có nhiều khuyết điểm, nhưng đúng là có một điểm tốt, chính là luôn luôn lạc quan. Nếu cô có gì nghĩ không thông, chỉ cần nói với ta, ta nhất định có thể cho cô thấy được hi vọng."
Quận chúa trầm ngâm nói: "Không phải ta không thấy hi vọng, hi vọng đã ở trên người y, chỉ cần y có thái độ nghiêm chỉnh, hi vọng thành công của chúng ta càng lớn."
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: "Hoá ra vấn đề nảy sinh ở chỗ hắn. Vậy cũng không khó, hắn là một nam nhân, lại có học vấn, chỉ cần hơi chỉ bảo thêm một chút, hắn sẽ phải biết làm những gì."
Quận chúa chớp chớp mắt một lát rồi nói: "Y luôn nói khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, căn bản không có hi vọng gì, khuyên ta đi tìm người tình khác."
Nói đến đó thanh âm quận chúa đã có chút nghẹn ngào.
Tiểu Ngưu có chút tức giận, nói: "Rốt cuộc y có thích cô hay không vậy?"
Quận chúa hồi đáp không chút do dự: "Tất nhiên là thích."
Tiểu Ngưu lại hỏi tiếp: "Vậy hắn đã nói rõ với cô là thích chưa?"
Quận chúa gật đầu nói: "Y đã nói rồi, còn không chỉ nói một lần. Khi đó thái độ y rất nghiêm túc, thanh âm cũng rất rõ ràng. Y còn nói, ta là cô nương duy nhất mà y thích."
Tiểu Ngưu nghe thấy trong lòng có chút chua xót, nói: "Hai người chỉ cần thích nhau, vậy thì không có vấn đề gì rồi."
Quận chúa cảm thán, nói: "Nhưng mà y nói y chỉ là một người bình thường, xuất thân quá kém, không xứng với một quận chúa như ta. Y nói phụ thân ta sẽ không gả ta cho y. Có lẽ không nên dại dột nữa, tránh cho sau này thương tâm càng nặng."
Tiểu Ngưu hừ một tiếng, nói: "Đó gọi là lời gì vậy, nếu đã thích một người, thì phải tích cực tranh thủ, chỉ cần có một tia hi vọng, tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu bỏ qua, vậy cũng tính là nam nhân sao. Nam nhân như vậy cũng không đáng được yêu thương."
Quận chúa nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Ngày đó y cáo biệt ta, nói sau này không thể gặp mặt nữa. Y chúc phúc ta sau này có thể tìm được một nam nhân tốt. Còn chép lại một bài thơ cũ cho ta, lúc đó khi đọc xong ta tuyệt đối không khóc, nhưng mà sau khi y đi rồi, ta đã khóc một trận."
"Khi y tặng ta, ta chỉ nhìn thoáng qua một cái, rồi nói, ngươi là một nam nhân, nếu như ngươi thích ta thì cần phải kiên trì tới cùng chứ. Ngươi không thể bỏ cuộc giữa chừng được."
"Y đáp y thích ta là không giả, nhưng mà xuất thân hai người chênh lệch quá nhiều, vương gia sẽ không gả ta cho y. Ta đã nói với y sẽ thuyết phục cha ta, bảo y đợi vài ngày nữa hãy đi. Nhưng mà y không nghe, vẫn cứ bỏ đi một mình. Sau khi y đi, trái tim ta tan nát. Ta thực sự hi vọng từ trước tới nay chưa từng quen biết y. Nếu vậy, ta cũng không phải thương tâm như thế này."
Tiểu Ngưu suy nghĩ rồi hỏi: "Cô tới cùng thích hắn vì cái gì? Hắn có chỗ nào khiến cô động tâm nhất?"
Quận chúa nhớ lại, nói: "Y là người rất hiền hậu, rất có học vấn, đối với người cũng chân thành. Ta biết võ, y biết đạo thuật, y cũng chẳng phải là một con mọt sách thông thường. Y xuất thân chính là đệ tử Võ Đang."
Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy nhất định trông hắn cũng không tồi chứ?"
Khuôn mặt quận chúa hồng lên, nói: "Không tồi! Dù sao trông cũng được."
Tiểu Ngưu khó hiểu hỏi: "Hắn đã là đệ tử Võ Đang, chắc hẳn bản lĩnh không tồi. Vậy vì sao lại phải đến nhà cô làm sư gia chứ. Hắn nên ở trong trời đất phát huy năng lực lớn hơn nữa mới phải, như vậy càng có triển vọng."
Quận chúa giải thích: "Một gia nhân trong nhà ta là thúc thúc của y. Năm đó đệ đệ ta cần một sư gia, thúc thúc hắn liền tiến cử y. Như vậy ta mới quen biết y."
Tiểu Ngưu bình luận: "Hắn cũng là người quá đáng giận. Nếu như hắn thật sự thích cô, thì phải liều mạng đánh đổi mới đúng. Mà không nên cứ mãi lùi bước, như vậy thì thành cái gì? Chẳng phải thành..."
Nói đến đó Tiểu Ngưu kịp thời dừng lại, thiếu chút nữa ngay cả một câu 'rùa đen rụt cổ' cũng nói ra.
Quận chúa là một người thông minh, tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Tiểu Ngưu, có chút phẫn nộ nói: "Ta không cho phép ngươi mắng y như vậy. Ngươi không quen biết y, làm sao biết chỗ tốt của y."
Tiểu Ngưu cũng chẳng tức giận, cười hi hi nói: "Quận chúa, nếu như đem người trong lòng cô so sánh với ta, không biết hắn có thể hơn ta mấy trăm lần không?"
Quận chúa quay đầu quan sát Tiểu Ngưu một hồi rồi đáp: "Gấp mấy trăm lần là dối trá, nhưng gấp chục lần là có đấy."
Nghe thấy lời này khuôn mặt Tiểu Ngưu liền đỏ bừng lên.
Tiểu Ngưu không phục, nói: "Nghe lời này của cô, ta quả thực muốn gặp vị lão huynh đó một lần, xem xem là nhân vật ưu tú đến dường nào."
Quận chúa nói không chút khách khí: "Những chỗ y mạnh hơn ngươi thực sự không ít đâu. Chỉ sợ sau khi ngươi gặp y lại sinh ra cảm giác tự ti thôi."
Tiểu Ngưu cười ha ha nói: "Điều đó tuyệt đối không thể. Nguỵ Tiểu Ngưu ta từ trước tới giờ không hề tự ti. Dù cho đứng trước mặt hoàng đế, ta cũng không cảm thấy thấp hơn hoàng đế một cái đầu."
Quận chúa nghe xong cau mày nói: "Ở trước mặt ta tốt nhất ngươi ít nói đến hoàng đế thôi. Ta rất không muốn nghe đến người này."
Tiểu Ngưu nhấp nháy đôi mắt, hỏi: "Đó chẳng phải việc lạ sao, hoàng đế đó nói ra cũng xem như đường huynh của cô mà. Tại sao nghe ý tứ của cô hình như không thích y lắm."
Quận chúa nhỏ giọng nói: "Ta mới không muốn có một hoàng đế đường huynh như vậy. Một kẻ tửu sắc, có thể làm gì chứ? Nếu ta là một nam nhân, nếu như ta ngồi ở vị trí của đó, ta nhất định phải khá hơn y nhiều."
Nói tới đó quận chúa xua xua tay, lại nói: "Được rồi, đừng nhắc đến y nữa. Nhắc đến là lại tức giận, tuổi cũng không ít nữa, gần đây lại còn muốn tuyển mỹ nữ vào cung. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chẳng sống đến bốn mươi tuổi."
Tiểu Ngưu nhếch mép cười một tiếng, nói: "Lời cô nếu để hoàng đế nghe được, chỉ sợ y sẽ nổi giận đó."
Quận chúa hừ một tiếng, nói: "Tức giận thì sao nào? Chẳng lẽ ta còn sợ y sao. Đúng rồi, nói chuyện đã lâu như vậy, tới cùng là ngươi muốn đi đến nơi nào?"
Tiểu Ngưu thoáng nghĩ, tốt nhất chuyện của mình không nên nói cho nàng, liền nói: "Ta dự định đi ngắm biển cả, ở nhà nhàn rỗi chả có việc gì. Còn cô, cô muốn đi đâu?"
Quận chúa nói: "Ta muốn đi Giao Huyền tìm y, nhà y ở nơi đó. Ta nhất định phải làm y phấn chấn lên."
Tiểu Ngưu dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng, nói: "Chỉ mong trời cao có mắt, khiến giấc mộng đẹp của cô trở thành sự thật."
Quận chúa cười rất xán lạn, nói: "Chỉ mong ngươi cũng có thể mau chóng lấy được một lão bà tốt."
Sau khi nói chuyện, quận chúa ngủ trên giường của Nguỵ Tiểu Ngưu, còn hắn chỉ đành nằm trên bàn mà ngủ. Chẳng cần nói, tất nhiên là ngủ rất không thoải mái rồi.
Sáng sớm hôm sau, quận chúa thấy hai mắt Tiểu Ngưu đỏ lên, biết hắn không có ngủ ngon, liền nói: "Thật là không phải, tối qua khiến ngươi chịu khổ rồi."
Tiểu Ngưu dụi dụi mắt, làm ra vẻ kiên cường, nói: "Không sao không sao, đêm nay nghỉ ngơi thoải mái một chút là không có việc gì."
Ăn cơm xong, Tiểu Ngưu nói với quận chúa: "Chúng ta còn có thể đồng hành một đoạn đường, chúng ta xuất phát chứ."
Quận chúa đáp: "Chờ một chút, ngựa của ta còn ở khách điếm khác, còn có đồ đạc nữa."
Tiểu Ngưu lập tức nói: "Vậy dễ xử lý, ta đi giúp cô lấy về nhé."
Quận chúa đáp ứng một tiếng, nói: "Vậy thì tốt quá, dù sao cũng cách đây không xa. Chúng ta có thể lấy đồ xong hẵng đi."
Sau đó, hai người thanh toán rồi đi lấy đồ của quận chúa, lúc này mới lên đường đi về hướng đông.
Tiểu Ngưu cưỡi chỉ là một con ngựa thô kệch, còn của quận chúa lại là màu đỏ sẫm, thần tuấn phi thường, vừa nhìn đã biết không phải con ngựa thông thường. Quận chúa xinh đẹp, lại kết hợp với ngựa tốt, phong thái tất nhiên là càng thêm rạng rỡ.
Hai người chạy một đoạn, sau khi nghỉ ngơi, Tiểu Ngưu ngây ngốc nhìn quận chúa đến ngẩn ngơ, quận chúa không hiểu ý hắn, nói: "Ngươi đang làm sao vậy? Giống như một con hạc ngốc nghếch vậy, không phải tối qua có ác mộng gì bị kích thích chứ."
Tiểu Ngưu cười nói: "Ác mộng thì không, trái lại diễm mộng lại có đó. Ta thấy cô trông rất xinh đẹp, người ta nói thiên sinh lệ chất, như hoa như ngọc chính là như vậy sao."
Quận chúa mỉm cười nói: "Ta chỉ là một nữa hài tử bình thường, cô nương xinh đẹp hơn ta có rất nhiều. Không nói đến người khác, chỉ nói đến kế mẫu của ta thôi, ta thấy đã hơn xa rồi."
Tiểu Ngưu ngồi lên một tảng đá, nói: "Người ta nói trong thành Kim Lăng xinh đẹp nhất là cô cùng kế mẫu, điều đó đúng không?"
Quận chúa tựa lên một thân cây, vẻ mặt mang theo thần sắc uể oải, nói: "Trên cơ bản là không sai, có điều kế mẫu ta còn trắng trẻo hơn ta, cũng đầy đặn hơn ta rất nhiều. Ta luôn cho rằng ta không bằng bà."
Tiểu Ngưu an ủi: "Cũng không nên nghĩ như vậy, dù sao cô là thiếu nữ, bà ta là thiếu phụ, mỗi người có một ưu điểm mà."
Quận chúa nhìn hắn cười nói: "Ở cùng chỗ với ngươi, ta cảm thấy rất thoải mái, trong lòng rất yên bình, không có cái loại cảm giác lo được lo mất. Ta có thể quen biết một bằng hữu như ngươi, thật sự là hạnh phúc vô cùng."
Tiểu Ngưu cười hăng hắc nói: "Ta quả thực từ trước tới giờ chưa từng kết bằng hữu với mỹ nữ, chỉ có đem làm lão bà thôi. Nếu như cô muốn, có thể báo danh, nếu để lâu, ta sẽ bị kẻ khác cướp mất đó."
Quận chúa nghe thấy cười khanh khách, nụ cười rạng rỡ như mùa xuân, đến nửa ngày mới dừng lại. Thấy vậy thần hồn Tiểu Ngưu cũng muốn bay lên. Hắn không kìm hãm được đem nàng so sánh với Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh, phát hiện đúng là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ. Nguyệt Lâm thì nóng bỏng, rực rỡ, Nguyệt Ảnh thì lạnh lùng, xinh đẹp, quận chúa ư, là thanh tú, là cao quý, ba người nếu đứng cùng một chỗ, khẳng định không ai kém ai.
Quận chúa ngưng cười, nói: "Ngươi thật biết nói đùa, khi ở Kim Lăng, mỗi ngày người đến nhà ta mai mối chẳng biết có bao nhiêu. Quản gia nhà ta bận rộn đến mức chân mềm nhũn ra, cha ta quả thực là không dám ở nhà, người tới làm phiền ông quá nhiều. Người tới cầu thân mặc dù hằng hà sa số, nhưng thân phận bọn họ cũng mỗi người mỗi mỗi khác. Song không có ngoại lệ nào, đều là con cháu quan gia, hoặc là con phú thương, quả thực cũng rất xuất sắc, rất ra dáng, nhưng ta chẳng vừa ý một ai."
Nói đến đó, sắc mặt của nàng cũng trở nên ngưng trọng.
Tiểu Ngưu ừm một tiếng, nói: "Ta rõ rồi, trong lòng cô đã có người, tất nhiên là không ưng ý nam nhân khác. Nhưng nam nhân này rốt cuộc có đáng để cô thương yêu hay không. Ta thấy cô quả thực cần cân nhắc một phen, nếu hắn thực sự yêu cô thì phải vì cô mà bất chấp tất cả, vứt bỏ tính mạng cũng đáng. Không phải ta dội cho cô một gáo nước lạnh, trông thái độ của hắn đối với cô, ta thấy hắn là người có vấn đề. Khi cô tìm thấy hắn, nhất định phải hành động thận trọng. Nếu như quả thật không được cũng đừng nên miễn cưỡng. Nam nhân trên đời này còn rất nhiều, cô vẫn còn cơ hội lựa chọn mà. Quả thực nếu không có nam nhân tốt nào để gả, cô cứ đến tìm ta là được rồi."
Nói đến đó, Tiểu Ngưu tự mình bật cười hì hì.
Quận chúa cũng cười, nói: "Nếu trên đời này chỉ có một mình ngươi là nam nhân, ta sẽ cân nhắc một chút đến ngươi. Cho dù đứng bên cạnh ngươi là một lão đầu vừa què vừa câm, ta cũng sẽ cân nhắc người ta trước."
Nói xong, quận chúa che miệng cười.
Trải qua sự trêu đùa của Tiểu Ngưu, tâm tình của quận chúa đã thoải mái hơn rát nhiều. Tâm tình vừa tốt liền cẩn thận đánh giá Tiểu Ngưu một phen. Lần này nhìn rất chăm chú, lần đầu tiên cảm nhận phong thái của Tiểu Ngưu. Thấy tướng mạo cùng chiều cao, thân hình của hắn đều đủ tiêu chuẩn thiếu niên, tuy không nói là anh tuấn, nhưng cũng có thể hấp dẫn thiếu nữ.
Tiểu Ngưu thấy quận chúa nhìn hắn như vậy, liền cười cười, nói: "Quận chúa, nếu cô thấy ta vừa ý thì nói nhanh một chút, qua khỏi thôn này là không có cơ hội nữa đâu."
Quận chúa gật gật đầu nghiêm túc nói: "Người như ngươi tướng mạo cũng được, nếu như làm người coi ngựa hoặc người hầu của ta, có lẽ ta rất hài lòng đó."
Nghe xong Tiểu Ngưu cười lớn ha ha, thầm nghĩ, hoá ra quận chúa này cũng có một mặt cởi mở, trái lại rất bình dị, gần gũi, không giống như những nữ lang cao quý thông thường, mắt mọc trên trán, xem thường bách tính bình thường như chúng ta.
Nghỉ ngơi đủ rồi, hai người tiếp tục lên đường. Khi bọn họ vượt qua một ngọn núi lớn, quận chúa cứ ngó nghiêng như lo lắng điều gì, sau đó nói: "Ngươi biết không, trên núi này có thổ phỉ đó, có điều cũng không quan trọng, bây giờ là ban ngày, phỏng chừng bọn chúng cũng không dám ra ngoài làm ác."
Tiểu Ngưu cũng nhìn nhìn ngọn núi đó, vỗ vỗ ngực mình, nói: "Dù cho thổ phỉ có thực sự đi ra, chúng ta cũng chẳng sợ chúng. Tất cả đã có ta, Tiểu Ngưu ta tuy rằng bản lĩnh không lớn, nhưng đối phó với chút thổ phỉ nhỏ nhoi vẫn thoải mái có thừa."
Hai người đang đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy trên núi vang lên tiếng trống, tiếng trống chưa dứt, tiếp đó lại nghe thấy tiếng kèn u u. Hai người nhìn nhau, thầm nghĩ, tại sao lại chuẩn như vậy, vừa nói thổ phỉ đã đi ra rồi.
Hai người còn chưa kịp nghĩ thêm, chỉ thấy từ trong khu rừng rậm xanh biếc kia xông ra một đội quân nhỏ. Ước chừng có một trăm người, y phục màu xanh, trên tay đều cầm binh khí. Hai người cầm đầu, một người cao to như một cây cột, một người thấp bé như một con khỉ. Sau lưng người thấp bé còn đeo một cây cung lớn, cũng không biết hắn có thể kéo ra được hay không.
Tên thấp bé đi ra đứng giữa đường cản trở lối đi, nhấc cây đại đao lên quát tháo với Tiểu Ngưu và quận chúa: "Đường này do ta mở, núi này do ta đắp, muốn đi qua đây phải đưa tiền mãi lộ."
Tên dáng người cao lớn kia giương trường kiếm ngang ngực, quát: "Đừng nói nhiều lời thừa nữa, mang tiền ra đây."
Quận chúa mỉm cười không nói, Tiểu Ngưu cười lớn ha ha, nói: "Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn giữ chúng ta lại, mơ giấc mộng lớn của các ngươi đi."
Lời vừa nói ra, đám tiểu lâu la phía sau hai người liền kêu la ầm ĩ, hiển nhiên lời Tiểu Ngưu khiến bọn chúng rất mất mặt. Tên cao lớn la lên: "Tiểu tử thối muốn chết. Lần này ta chẳng cần tiền nữa, ta không đánh cho ngươi rụng răng đầy đất không xong."
Vừa nói đã sải bước xông về phía Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cũng không yếu thế, rút đơn đao ra nhảy xuống ngựa nói với quận chúa: "Cô trông chừng lược trận giúp ta, xem ta làm thế nào thu thập hắn."
Quận chúa nhắc nhở: "Tất cả phải cẩn thận, ta thấy tên cao lớn này công phu dường như không kém đâu."
Tiểu Ngưu nháy nháy mắt với nàng, cười cười rồi nhún người một cái nhảy tới đứng cùng chỗ với tên cao to kia. Tên này sức lực không tính là lớn nhưng kiếm pháp cũng tương đối khá, mỗi chiêu mỗi thức đều rất có quy cách, mũi kiếm đôi khi còn uy hiếp chỗ yếu hại của Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cũng không quá kém, ỷ vào thân thủ linh hoạt ứng phó tự nhiên. Hai người trong trận đấu cứ bay lên hạ xuống, đánh cho bụi đất tung bay, trong nhất thời cũng khó phân thắng bại.
Tên thấp bé kia thấy vậy nôn nóng, gỡ cây cung lớn từ sau lưng xuống, lắp tên vào rồi lên tiếng: "Tiểu tử, tiếp tên đi."
Chỉ nghe viu một tiếng, nhanh như lưu tinh bắn về phía lưng Tiểu Ngưu. Lúc này, đao y đang ở trên đầu đỡ một nhát bổ của tên cao lớn, căn bản không cách nào di động. Nếu như thu đao lại mình không thể không bị chẻ làm hai nửa giống như bổ dưa.
Trong lúc Tiểu Ngưu nguy cấp vạn phần, quận chúa dịu dàng nói: "Tiểu Ngưu, đừng hoảng hốt, ta tới giúp ngươi."
Theo thanh âm, quận chúa nhảy xuống ngựa, nhặt lên một phiến lá sau đó bắn ra. Chiếc lá đó nhẹ vô cùng nhưng vào trong tay quận chúa dường như lại có trọng lượng. Phiến lá đó giống như một viên đá còn nhanh hơn cả tên bắn, không nghiêng không lệch, không sớm không muộn đụng vào mũi tên kia khiến nó bay ra xa. Tên thấp bé thấy vậy ngây ngốc, nhưng lập tức lại bắn liền ba tên, mũi nọ tiếp mũi kia, chia làm ba hướng thượng trung hạ bắn về phía yếu hại của quận chúa.
Quận chúa kêu lên một tiếng hay lắm, thân thể giống như một con quay vừa chuyển động liền kéo theo một cơn gió lớn đánh rơi toàn bộ các mũi tên. Một chút này khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều ngây ra. Bọn chúng biết hôm nay đã gặp phải cao nhân.
Tên thấp bé không ngờ rất biết điều, biết rằng hôm nay tuyệt đối không chiếm được tiện nghi. Hắn rất thức thời liền hạ lệnh rút lui. Tiếng trống vang lên. Tên cao lớn nhảy ra khỏi vòng chiến, không nói một lời nào liền dẫn thủ hạ cùng với tên thấp bé chạy mất. Trong chớp mắt, trên đường lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh vừa rồi.
Tiểu Ngưu lau đi mồ hôi trên đầu, đi tới trước mặt quận chúa nói: "Quận chúa, cảm ơn cô. Nếu cô không ra tay, Tiểu Ngưu ta nhất định đã xong rồi."
Quận chúa cười nói: "Công phu của ngươi cũng rất khá, có điều cũng chỉ là võ công thôi. Võ công có giỏi hơn nữa, cũng không sánh với pháp thuật được. Nếu như ngươi luyện giỏi pháp thuật, ngươi đã có thể tung hoành giang hồ, không cần chịu áp bức của người khác nữa."
Tiểu Ngưu nói: "Cô nói rất đúng, ta đang muốn nỗ lực về phương diện đó. Vừa rồi cô làm thế nào đánh rơi ba mũi tên kia xuống vậy?"
Quận chúa trả lời: "Điều này cũng rất đơn giản, Lao Sơn phái bọn họ không phải có tam muội chân hoả sao. Ta chỉ là đem tam muội chân hoả thay đổi hình thức một chút, biến nó thành gió sử dụng là được."
Tiểu Ngưu nghe thấy nửa hiểu nửa không, chỉ có thể gật gật đầu một cách ngây ngốc. Trong lòng nói, đợi khi ta luyện thành một thân bản lĩnh, ta còn sợ ai chứ? Ta cũng sẽ không bị người ta ăn hiếp giống như diều hâu bắt gà con nữa, cũng không bị người ta trói vào cột một cách nhục nhã như thế nữa. Nam nhi phải tự cường, Tiểu Ngưu ta có một ngày cũng phải nở mày nở mặt.
Trải qua một hồi tỉ thí, Tiểu Ngưu lần đầu tiên phát hiện ra quận chúa thân thủ bất phàm, cũng không phải lá ngọc cành vàng thông thường có thể sánh được. Hắn thầm nói, nàng chẳng những xinh đẹp, bản lĩnh cũng khá. Hắc, nếu như đoạt nàng tới tay, làm nữ tế của vương gia một phát, vậy thật là quá tuyệt.
Dọc theo đường đi, hai người nói nói cười cười cũng không tịch mịch. Đến khi đi tới giao lộ của Giao Huyền, Tiểu Ngưu nổi lên tâm tình quyến luyến không dứt. Mặc dù ở chung không lâu, nhưng hình bóng của quận chúa đã in trong lòng hắn.
Tiểu Ngưu cùng quận chúa xuống ngựa, đứng trên giao lộ, nhìn về phía con đường xa xa, Tiểu Ngưu nói: "Quận chúa, người đó của cô ở nơi này sao?"
Quận chúa chỉ vào căn nhà xa xa, nói: "Nhà y ở đó, cũng không biết y đã về nhà hay chưa. Nếu như y chưa về, ta cũng chẳng biết đi đâu nữa."
Tiểu Ngưu thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng mặt quận chúa, nói: "Quận chúa, cho dù hắn thực sự đã về nhà, hắn sẽ làm vừa ý cô sao?"
Quận chúa thở dài một hơi, nói: "Ta cũng không biết nữa. Ta đã rất cố gắng rồi. Khi y rời khỏi nhà ta, ta đã nói chuyện riêng với cha ta, thỉnh cầu ông gả ta cho người ta thích."
Tiểu Ngưu suy đoán: "Chẳng cần phải nói, cha cô nhất định sẽ không đồng ý."
Quận chúa gật đầu nói: "Đúng là như vậy. Cha ta quả nhiên nổi giận, nói hắn chỉ là một sư gia, căn bản không xứng với ta. Ông nói thân phận của ta như vậy, điều kiện tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được một nam nhân tốt vạn người có một."
Tiểu Ngưu nói: "Nếu cô đã giao trái tim cho người ta, tất nhiên là không dễ dàng vứt bỏ rồi."
Quận chúa trả lời: "Đúng như vậy, ta không đồng ý với cách nhìn của cha, lại nói người kia nhất định sẽ có tiền đồ, ta nhất định phải gả cho hắn. Đời này ta không muốn gả cho ai khác."
Tiểu Ngưu nhíu mày nói: "Chẳng cần nhắc tới, cha cô nhất định sẽ trừng mắt với cô, không cẩn thận còn mắng một trận nữa."
Quận chúa lắc đầu nói: "Đâu chỉ là mắng ta. Ông từ trước tới nay rất thương ta, lần này bởi vì ta cố chấp, cha thiếu chút nữa đã động thủ đánh ta. Dưới sự khuyên nhủ của kế mẫu, phụ thân liền giam ta lại. Ông biết võ công ta không tồi, sai mấy vị cao thủ canh giữ ngoài cửa. Nhưng mà ông ta không biết, ta ngoại trừ võ công ra lại còn có pháp thuật nữa. Phòng ốc trong nhà sao có thể giam giữ ta được chứ. Ngay tối hôm ấy, ta dùng thuật độn thổ trốn khỏi phòng, còn mang theo một con ngựa tốt từ nhà ra. Cha ta muốn bắt ta, nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Hiện giờ ông còn không biết nữ nhi của mình có bản lĩnh lớn thế nào."
Nói đến đó, quận chúa lộ ra ánh mắt đắc ý, nhưng tuyệt chẳng có vẻ gì là vui mừng.
Tiểu Ngưu cảm khái nói: "Xem ra, tạm thời cô không thể về nhà được, đợi sau khi cha cô nguôi giận mới có thể về được."
Quận chúa ài một tiếng, nói: "Ông ấy nguôi giận thì có thể làm gì chứ? Ta trở về cũng không vui vẻ gì. Ta thực sự lo sợ người ta thích lại không có dũng khí tới cưới ta lần nữa. Ta thật sự hâm mộ ngươi, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ, chẳng có chút ưu sầu. Ta thực sự không thể sống thoải mái như ngươi được."
Tiểu Ngưu nhếch miệng cười, nói: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cô còn chưa trông thấy lúc ta xị mặt ra đâu. Thời gian ta buồn phiền cũng rất nhiều. Chỉ có điều, nỗi buồn của ta đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh. Sau này cô hiểu rõ ta rồi thì sẽ biết."
Quận chúa nhìn phương xa trong chốc lát, rồi quay mặt về phía Tiểu Ngưu, nói: "Mặc dù chúng ta ở chung rất ngắn, ta đã coi ngươi là một bằng hữu tốt của ta."
Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Ta cũng như vậy, ta cho rằng cô rất ưu tú. Ta rất hi vọng sau này có thể chóng gặp lại cô. Thật không biết khi nhớ cô, phải đến đâu để tìm cô đây?"
Quận chúa miễn cưỡng cười, nói: "Nếu như có duyên, chúng ta tự nhiên sẽ gặp lại. Được rồi, ta không nói thêm với ngươi nữa, ta phải đi rồi."
Nói xong nhảy lên ngựa, vẫy vẫy tay về phía Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cũng vẫy vẫy tay, cuối cùng nói: "Quận chúa, việc gì cũng chỉ cần nỗ lực, cho dù không đạt được mục đích cũng không nên u sầu. Phải tin tưởng vào năng lực của mình, tin tưởng sau này mình sẽ có cuộc sống tốt hơn."
Quận chúa nói 'được' một tiếng, sau khi chạy được vài bước, lại quay đầu nói: "Đợi lần sau khi ngươi gặp ta, có thể ta đã ở cùng chỗ với hắn rồi. Lúc đó ta sẽ giới thiệu các ngươi với nhau, ta nhất định cho ngươi biết, ngươi kém hắn bao nhiêu."
Tiểu Ngưu chớp mắt cười nói: "Ta chờ đợi ngày đó."
Quận chúa cười cười, quất ngựa chạy đi. Nhìn về phía thân ảnh uy phong và ưu mỹ của quận chúa, trong lòng Tiểu Ngưu có một loại cảm giác vô cùng mất mát. Hắn thật sự không biết khi nào mới có thể gặp lại vị mỹ nữ này.
Rất nhanh, hoàng hôn ngày hôm đó, Tiểu Ngưu đã đi tới phụ cận Lao Sơn. Hắn dừng ngựa lại, nhìn toà núi lớn mà hắn trông chờ đã lâu. Trên ngọn núi này có ba vị mỹ nữ khiến hắn ngày đêm tưởng nhớ. Nghĩ đến sắp gặp mặt các nàng, trái tim Tiểu Ngưu cũng muốn nhảy từ trong bụng ra ngoài.
Hắn cũng không có lập tức thượng sơn mà trước hết tìm một nhà khách điếm ở lại. Trong lòng hắn tính toán ngày mau phải mặc y phục gì, dùng phương thức nào để thượng sơn. Vừa ăn xong bữa tối, Tiểu Ngưu liền bắt đầu nghĩ đến vấn đề này. Nơi đó chính là nơi mình vẫn muốn học nghệ. Vị chưởng môn bị mình cho đội nón xanh kia không biết là người như thế nào, ai biết lão có thu nhận ta hay không đây?
Nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn còn rất có hứng thú ra ngoài dạo phố, hít không khí ở nơi này một cái, dường như hắn đã ngửi thấy hương khí trên người mấy vị mỹ nữ kia. Nhớ tới duyên phận không như bình thường với các nàng, Tiểu Ngưu thật muốn mê say. Hắn hứng thú nhất chính là Nguyệt Ảnh. Đó tuyệt đối không phải bởi vì nàng là người đẹp nhất, cũng không phải là người có tình cảm sâu sắc nhất với mình. Mà nguyên nhân chủ yếu nhất cũng chỉ vì hai nàng kia đều đã có được, chỉ có vị mỹ nữ này là chưa chiếm được, tất nhiên giá trị càng cao rồi.
Trở về khách điếm, Tiểu Ngưu tự nhốt mình trong phòng, suy nghĩ tâm sự một mình. Hắn thầm nghĩ, sáng mai thượng sơn có tốt hay không? Nếu sáng mai thượng sơn, ta cần phải mua lễ vật gì đây? Cũng không biết đại thọ của vị chưởng môn đó đã qua hay chưa.
Nghĩ đến cả nửa ngày cũng không có được kết quả hài lòng. Tiểu Ngưu nhàn rỗi không có việc gì, liền đẩy cửa sổ ra, nhìn lên bầu trời đầy sao đang nhấp nháy. Tiểu Ngưu không không kìm chế được lại nhớ tới quê nhà. Rất tự nhiên cũng nghĩ đến người nhà, như lão ba, kế mẫu, còn có Tiểu Tụ và Điềm Nữu các nàng, đều khiến mình nhớ nhung vô hạn.
Sau chốc lát, Tiểu Ngưu liền tắt đèn chui vào trong chăn đi ngủ. Hắn còn chưa có ngủ được, liền nghe thấy cửa sổ vang lên 'phanh phanh phanh', thanh âm tuy không lớn nhưng rất rõ ràng.
Tiểu Ngưu choàng dậy, ngước đầu hỏi: "Ai đó?"
Một thanh âm trả lời: "Ta là Giang Nguyệt Lâm, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?"
Trái tim Tiểu Ngưu rung động, trước mắt lập tức hiện ra khuôn mặt xinh tươi của Nguyệt Lâm. Không sai, thanh âm kia chính là nàng, trong dịu dàng lại lộ ra nóng bỏng.
Tiểu Ngưu mừng rỡ vô cùng, hớn hở nhảy xuống giường, nói: "Ta tới ngay."
Vừa nói vừa đẩy cửa sổ ra. Một bóng người vọt vào hạ trên sàn nhà nhẹ nhàng như chim én. Chẳng đợi hắn thắp đèn, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong lòng hắn.
Tiểu Ngưu rất kích động, ôm nàng thật chặt, nói: "Nàng khiến ta nhớ chết đi được, ta thật muốn lập tức trông thấy nàng. Tại sao nàng biết ta đã tới nơi này?"
Nguyệt Lâm hồi đáp: "Ngươi vừa đến phụ cận Lao Sơn, người của chúng ta đã phát hiện ra bóng dáng ngươi. Sư nương nghe nói ngươi đã tới, cao hứng đến nỗi mặt mày hớn hở, thiếu chút nữa đã tự mình tới. Nhưng vì hôm nay có sư phụ ở bên, người thật sự không thoát thân được liền bảo ta tới gặp ngươi trước, cũng đem những lời cần nói nói cho ngươi nghe."
Tiểu Ngưu cười, nói: "Không nghĩ tới tin tức của Lao Sơn phái lại nhanh chóng như vậy. Ta còn đang nghĩ sáng mai lên núi như thế nào đây. Nàng tới thật quá tốt rồi, có thể dạy ta chút ít kiến thức."
Vừa nói, Tiểu Ngưu buông Nguyệt Lâm ra,
Dưới ánh nến, Nguyệt Lâm mặc một bộ trang phục màu đen, ngực cao eo nhỏ, thân hình kích thích. Khuôn mặt kia vẫn kiều diễm như vậy, thanh xuân như vậy. Đối mắt lộ ra nhu tình cùng vui sướng. Thật vậy, gặp mặt người trong lòng, tâm tình có thể không vui sao.
Tiểu Ngưu sánh vai ngồi bên giường cùng với nàng, nói: "Giang tỷ tỷ, sư nương bảo nàng tới làm gì? Có dặn dò nàng phải bồi tiếp ta ngủ hay không?"
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa quét đi quét lại trên người Nguyệt Lâm, đầy vẻ háo sắc.
Nguyệt Lâm đẩy tay Tiểu Ngưu ra, nói: "Biến đi, vừa mới gặp mắt đã không nói gì hay ho. Sau này ngươi lên núi rồi, phải quy củ một chút. Nơi đó không thể tuỳ tiện như bên ngoài đâu, môn quy ở đó rất nghiêm khắc đấy."
Tiểu Ngưu nắm chặt lấy tay nàng, nói: "Nàng cứ yên tâm là được, ta không phải là người không hiểu chuyện. Sau khi ta thượng sơn, nhất định có thể trở thành đệ tử ngoan ngoãn nhất."
Nguyệt Lâm mỉm cười: "Vậy thì thật tạ ơn trời đất. Ngươi không làm mất hết mặt mũi Lao Sơn phái chúng ta, sư phụ ta đã rất cao hứng rồi."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Ta hình như không có hư hỏng như nàng nói thì phải? Đúng rồi, sư phụ nàng có đáp ứng cho ta nhập phái không?"
Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Việc này ta cũng không rõ lắm, đến lúc đó ngươi tự mình đi hỏi sư nương đi. Có điều theo ta phân tích, khả năng thành công rất lớn. Chẳng phải ta đã sớm nói với ngươi sao? Ở Lao Sơn chúng ta, lời của sư nương so với sư nương còn dễ bảo hơn?"
Tiểu Ngưu gật gật đầu: "Vậy thì ta yên tâm rồi."
Nguyệt Lâm dặn dò: "Sau khi lên núi, ngươi không nên lộ ra quan hệ tốt như vậy với ta, nếu không, ngươi sẽ mang phiền toái đến cho ta đó."
Tiểu Ngưu cười nói: "Nàng cứ yên tâm đi, ta sẽ không kiếm chuyện cho nàng đâu. Đúng rồi, đại thọ của sư phụ đã qua chưa?"
Nguyệt Lâm hồi đáp: "Đã qua rồi, nhưng như vậy cũng tốt, ngươi có thể đỡ tốn chút tiền."
Tiểu Ngưu nói: "Tiền phải tiêu vẫn chẳng bớt được. Ta có chuyện muốn hỏi nàng. Giang tỷ tỷ, hi vọng tốt nhất nàng không nên gạt ta."
Nguyệt Lâm chớp chớp mỹ mục, hỏi: "Đó là chuyện gì ghê gớm thế? Thấy ngươi nói trịnh trọng như vậy."
Tiểu Ngưu đáp: "Ngày đó ở thành Trường An ta bị người bắt đi, nàng tới cứu ta nhưng không tìm thấy người. Ta muốn biết, về sau nàng làm sao biết ta đã thoát khỏi hiểm cảnh?"
Nguyệt Lâm dí ngón tay lên trán hắn một cái, giận dỗi nói: "Ai bảo bản lĩnh ngươi quá kém như vậy. Dễ dàng bị người ta giải quyết như vậy. Chuyện này mà truyền ra, ta cũng chẳng còn mặt mũi. Bọn họ nếu biết nam nhân Giang Nguyệt Lâm ta ưng ý lại không có bản lĩnh như thế."
Tiểu Ngưu an ủi: "Chuyện bản lĩnh, chúng ta có thể dần dần học mà. May mà Tiểu Ngưu ta còn trẻ. Học gì mà phải gấp gáp vậy. À, nàng còn chưa trả lời vấn đề của ta đó."
Nguyệt Lâm liền đáp: "Điều này chẳng cần hỏi nhiều, tất nhiên là sư tỷ tới tìm ta, tỷ nói cho ta biết đã cứu ngươi đi rồi. Ta mới trút được gánh nặng trong lòng."
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, nói: "Ta đây cũng cảm thấy kỳ quái, nếu nàng biết ta đã thoát hiểm, tại sao lại không chờ ta quay lại để chúng ta cùng đi chứ?"
Nguyệt Lâm ồ hai tiếng, nói: "Hỏi đi hỏi lại, ngươi là vì chuyện này à. Chuyện đó cũng cần phải nói cho ngươi, hi vọng sau khi nghe xong ngươi không tức giận."
Tiểu Ngưu trả lời: "Nàng yên tâm đi, ta sẽ không tức giận đâu. Tại sao ta có thể nổi giận với nàng chứ? Chúng ta đã là phu thê rồi mà."
Nghe thấy lời này, Nguyệt Lâm mới không cố kỵ chút nào nói nguyên nhân ra.
Tiểu Ngưu tiếp lời: "Vậy nhất định là hắn đã có lời nói mạo phạm quận chúa rồi. Không biết hắn đã nói hươu nói vượn những gì?"
Quận chúa căm hận đáp: "Cứ nhắc tới việc này ta lại rất không thoải mái. Nếu như gã đó ở trước mặt ta, ta không băm nhừ hắn ra không xong."
Tiểu Ngưu phụ hoạ nói: "Gã này thật quá đáng ghét, uổng công lớn đến ngần đó."
Ánh mắt quận chúa sáng bừng ngắm nghía Tiểu Ngưu, hỏi: "Ngươi cũng quen biết hắn sao? Hắn cũng đắc tội với ngươi à?"
Vừa nghe thấy lời này, Tiểu Ngưu vỗ đùi một cái ra vẻ giận dữ nói: "Gã đó thật chẳng ra gì. Nhà ta mở một hiệu thuốc ở Hàng Châu. Có một lần hắn bị thương vì chó cắn, đến hiệu nhà ta để bốc thuốc nhưng lại không đưa tiền. Ta liền cãi nhau với hắn, hắn nói cái gì mà hiện giờ không có tiền, sau này mới có thể trả được. Ta không để cho hắn đi, hắn lại muốn lấy mạng ta. Cha ta có lòng tốt mới thả cho hắn đi. Sau chuyện đó mới nói với ta, coi như là một con chó đáng thương rơi xuống nước đi."
Nói đến đó Tiểu Ngưu nhịn không nổi cười hăng hắc. Quận chúa nghe xong cũng cảm thấy có hứng thú, cười lên khanh khách, sau đó hỏi: "Lời của ngươi là thật à?"
Tiểu Ngưu nghiêm túc nói: "Sao lại không thật chứ? Nếu như cô không tin, sau này gặp lại Mạnh Tử Hùng tự mình hỏi hắn là được rồi. Chỉ sợ tên đó giữ thể diện không chịu thừa nhận thôi. Nhưng trên đùi hắn còn có vết chó cắn đó."
Quận chúa ồ lên hai tiếng, nói: "Chuyện này hắn cũng làm được sao? Có cơ hội thế nào cũng phải nói một câu với sư muội hắn."
Vừa nhắc đến Đàm Nguyệt Ảnh, trong lòng Tiểu Ngưu lại rung động, không nói được là cảm giác gì, là cảm giác vừa yêu vừa giận, vừa nhớ lại vừa hận. Rõ ràng là mỹ nhân mình thích, lại cứ khăng khăng đòi gả cho tên vô lại kia. Nhưng có cách nào chứ, họ mới là vợ chồng chưa cưới, khi mình còn chưa quen biết Nguyệt Ảnh, người ta đã có quan hệ đó rồi.
Dù bây giờ đã nắm trong tay chuyện Mạnh Tử Hùng làm ác nhưng không thể tuỳ tiện lãng phí được. Đợi ta gặp được Nguyệt Ảnh, không cho Mạnh Tử Hùng ngươi chịu chút vu khống không được. Tiểu tử nhà ngươi cóc ghẻ lại muốn ăn thịt thiên nga, đâu có dễ dàng như vậy. Ta không thể không chia rẽ các người.
Quận chúa thấy Tiểu Ngưu đột nhiên không nói gì lại hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Có gì không ổn à?"
Tiểu Ngưu xua xua tay, mỉm cười nói: "Không có gì, không có gì, ta chỉ cảm thấy bất ngờ thôi. Không ngờ đệ tử danh môn chính phái cũng là cái loại này. Nhìn hành vi của hắn, phải gia nhập tà phái mới đúng. Đúng rồi, cô còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc tiểu tử đó vì sao lại đắc tội với cô đó."
Quận chúa trầm ngâm một lát rồi nói: "Đó đã là chuyện năm ngoái rồi. Có một lần, Mạnh Tử Hùng cùng các sư huynh của hắn tới tham gia hôn lễ của một vị đệ tử tục gia Thiếu Lâm. Ta cùng các sư tỷ cũng tới, ở đó, khi hắn vừa nhìn thấy ta, ánh mắt đã ngây dại rồi. Không nghĩ đến trong tiệc cưới, sau khi uống chút rượu vào lại thầm thì nói hươu nói vượn với các sư huynh đệ của hắn, vừa hay bị người khác nghe thấy liền nói cho ta. Ta vô cùng tức giận muốn quyết đấu với hắn. Nói đến gã đó thật phí lời, không làm thịt hắn, trong lòng ta không sảng khoái."
Vừa nói, hơi thở vừa trở nên gấp gáp.
Tiểu Ngưu vội vàng an ủi: "Quận chúa, cô cần gì phải không vui chứ, cái loại nam nhân rác rưởi đó không đáng để tức giận."
Dứt lời hắn vừa kéo ghế lại gần một chút. Hắn nhận ra ấn tượng của vị quận chúa mới quen biết này đối với mình cũng không tệ lắm.
Quận chúa cắn cắn bờ môi đỏ mọng, kể tiếp: "Hôm đó nếu không phải kiêng nể hôn lễ của người ta, ta đã đánh nhau với hắn rồi. Ta vốn định đợi hôn lễ kết thúc sẽ giáo huấn hắn một cách tử tế. Nào ngờ, sau khi kết thúc hôn lễ lại không thấy đâu nữa, hắn đã sớm rời đi rồi. Cũng chẳng biết có phải sợ ta tìm hắn tính sổ hay không."
Tiểu Ngưu nghe xong trong lòng cao hứng, lại hỏi: "Vậy cô cứ bỏ qua cho tên đó như vậy sao?"
Quận chúa trả lời: "Đương nhiên là không rồi. Vào một ngày sau đó mấy tháng, ta thường xuyên lượn lờ quanh Lao Sơn, cuối cùng hắn cũng bị ta tìm được. Lúc ấy hắn đang xuống núi mua cái gì đó, bị ta chặn ngay trước mặt. Ta không nói hai lời đã đánh nhau với hắn. Hắn một bên đánh một bên xin lỗi ta, ta cũng chẳng để ý, chỉ muốn giết hắn mà thôi. Bản lãnh của tên đó cũng khá, đánh với ta hơn ngàn hiệp còn chưa bại. Trong khi ta đang càng lúc càng chiếm thượng phong, sư huynh Tần Viễn của hắn lại tới. Hai người đánh một mình ta, tất nhiên ta không chiếm được tiện nghi, chỉ đành thối lui."
Tiểu Ngưu mắng: "Cái tên quỷ xấu xa này, lại làm chuyện tồi tệ như vậy. Chả trách đã già đầu rồi còn chưa có lão bà."
Quận chúa kỳ quái hỏi: "Ngươi cũng quen biết Tần Viễn sao?"
Tiểu Ngưu mỉm cười nói: "Mới gặp qua vài lần, cũng không quá thân thiết."
Quận chúa bình tĩnh nói: "Thực lòng mà nói, con người tên Tần Viễn đó so với Mạnh Tử Hùng còn khá hơn nhiều, ít nhất cũng xem như là một người tốt."
Tiểu Ngưu thầm nghĩ, Tần Viễn có được coi là người tốt hay không còn chưa xác định. Nhìn từ góc độ của mình, hắn cũng chả phải người tốt. Mặc dù hắn không có làm gì ác, nhưng ai bảo hắn tranh giành Nguyệt Lâm với ta chứ. Chỉ căn cứ vào việc này, Tiểu Ngưu ta đã nói hắn chẳng phải người tốt rồi.
Tiểu Ngưu nói: "Cô nói tiếp đi, ta còn chưa nghe hết mà."
Quận chúa tiếp lời: "Từ sau lần giết hắn không thành đó, ta vẫn luôn chờ đợi cơ hội tiếp theo. Lần này ta lại tới chân núi Lao Sơn xem có thể đợi hắn hay không. Vừa hay, hắn ra ngoài tìm sư muội liền bị ta theo sát. Lần này ta cũng không trực tiếp đánh nhau với hắn, mà trước tiên đánh động hắn, để hắn ra ngoài thành tìm ta, nếu không hắn phải tự gánh lấy hậu quả. Chuyện còn lại ngươi cũng đã biết rồi, không cần ta kể tường tận nữa. Thật không ngờ hắn chẳng những muốn giết ta, lại còn muốn làm nhục ta. Đại cừu này ta nhất định phải báo, nhất quyết không để yên cho hắn."
Tiểu Ngưu cười ha hả, nói: "Nếu cô muốn báo thù, vậy thì quá dễ dàng rồi. Cô vẫn muốn tự mình ra tay chứ?"
Quận chúa nhìn Tiểu Ngưu không chớp mắt, hắn cảm thấy hương khí phả vào mặt, cảm giác thật tuyệt, trong lòng cũng thấy hơi ngứa ngáy. Quận chúa hỏi: "Ngươi lại có phương pháp báo thù gì hay ho à."
Tiểu Ngưu cười hăng hắc nói: "Biện pháp báo thù ư, mở miệng một cái là có mà, chẳng những dễ dàng lại còn rất hả giận nữa."
Quận chúa vui vẻ hỏi: "Ngươi mau nói xem, ta tại sao lại không nghĩ tới chứ?"
Tiểu Ngưu nghiêm túc trả lời: "Cô không phải là nữ nhi của vương gia sao? Cô có thể dùng điều kiện này để nghĩ chủ ý mà"
Vừa nói Tiểu Ngưu vừa cười với quận chúa đầy thâm ý.
Quận chúa vừa nghe liền minh bạch, Tiểu Ngưu là muốn nàng chưng ra vương bài lão gia. Quận chúa nhíu mày, nói: "Mặc dù ta là nữ nhi của vương gia, nhưng ta không muốn báo thù như vậy. Ta muốn trút giận bằng chính khả năng của mình, báo thù như vậy mới có thể diện chứ."
Tiểu Ngưu nói: "Cô thật có cá tính. Chỉ cần có thể đạt mục đích là được, cớ sao phải quan tâm là thủ đoạn gì cơ chứ?"
Quận chúa tỏ vẻ kiên quyết nói: "Đó là tính cách của ta, làm người nhất định phải quang minh chính đại, không nên để người ta bàn tán."
Tiểu Ngưu gật gật đầu, nói: "Cách sống của cô khiến ta rất bội phục. Đáng tiếc, điểm này ta không làm được. Đúng rồi, nói cả nửa ngày trời, cô vẫn chưa cho ta biết, tiểu tử đó tới cùng đã nói hươu nói vượn cái gì. Ta vẫn còn mờ mịt cả đầu."
Quận chúa cắn môi một chút, nói: "Gã đó nói với các sư huynh đệ của hắn, xét tướng mạo, ta so với sư muội Đàm Nguyệt Ảnh của hắn kém hơn rất nhiều, làm tiểu lão bà của hắn cũng không xứng."
Nói đến đó, sắc mặt quận chúa cũng biến đổi.
Tiểu Ngưu nghe xong phẫn nộ mắng: "Con bà nó, vậy chẳng phải là bôi bác người khác sao? Hắn là cái thá gì? Ta thấy dù hắn có biến thành thái giám cũng không xứng rửa bồn cầu cho cô."
Tiểu Ngưu phẫn nộ tuyệt đối không hoàn toàn vì bất bình thay cho quận chúa mà chủ yếu là vì liên quan đến Nguyệt Ảnh.
Quận chúa nói: "Ngay cả ngươi nghe thấy cũng phản cảm, huống chi ta lại là người bị hại. Ta tìm hắn báo thù cũng là phải mà."
Tiểu Ngưu bày tỏ: "Chuyện báo thù, cứ để từ từ đã, không thể lỗ mãng được. Đối phó với tiểu tử này, nhất định phải bàn bạc kế sách. Nếu một đao giết chết hắn, vậy cũng quá tiện nghi cho hắn rồi. Cần phải từ từ hành hạ hắn, để hắn thống khổ mới đúng."
Đôi mắt quận chúa xoay chuyển, nói: "Ngươi nghĩ còn chu đáo hơn ta nữa, vậy ngươi thấy ta nên làm như thế nào?"
Tiểu Ngưu chớp mắt một cái, hỏi: "Cô nói tên Mạnh Tử Hùng này có nhược điểm trí mệnh gì?"
Quận chúa suy nghĩ rồi nói: "Điều này cũng không rõ lắm, chỉ biết người hắn yêu nhất chính là sư muội Đàm Nguyệt Ảnh của hắn."
Tiểu Ngưu dùng sức vỗ tay một phát, nói: "Vậy thì được rồi, đả kích Mạnh Tử Hùng cần phải suy tính từ Nguyệt Ảnh."
Quận chúa lại hỏi: "Ngươi định làm như thế nào?"
Tiểu Ngưu đứng khỏi ghế, tới gần quận chúa nhẹ giọng nói: "Ta có một chủ ý, không biết có cao minh hay không."
Quận chúa nói: "Ngươi nói thử xem."
Tiểu Ngưu oai phong lẫm liệt nói: "Nếu muốn đả kích hắn, biện pháp tốt nhất chính là chia rẽ mối quan hệ giữa Mạnh Tử Hùng và Đàm Nguyệt Ảnh. Khiến Đàm Nguyệt Ảnh chủ động yêu cầu từ hôn, chủ động li khai hắn. Nếu như Nguyệt Ảnh rời khỏi Mạnh Tử Hùng, hắc hắc, hắn sẽ như thế nào?"
Quận chúa chậm rãi hồi đáp: "Với tình yêu của Mạnh Tử Hùng đối với Nguyệt Ảnh, một khi chia li, hắn nhất định sẽ đau khổ muốn chết. Điều đó chẳng khác nào đâm một đao vào tim hắn."
Tiểu Ngưu thầm cười trong lòng, nói: "Vậy thì phải rồi, để Đàm Nguyệt Ảnh vứt bỏ hắn, rồi cô lại tìm hắn tỉ võ, lúc đó cô nói Mạnh Tử Hùng còn có ý chí chiến đấu gì nữa không? Đến lúc đó hắn nhất định sẽ chết rất khó coi. Khi đó hắn chỉ như một cục bột, cô muốn nhào hắn thành dạng gì thì phải xem tâm tình cô như thế nào nữa."
Quận chúa nghe xong gật đầu lia lịa, nói: "Điều đó không sai, thật sự không sai, có phải có chút quá hèn hạ không? Loại chuyện này xem ra cũng rất khuyết đức."
Tiểu Ngưu nghe thấy liền quýnh lên, nói: "Cô nói khuyết đức, vậy lúc người ta nói hươu nói vượn, có nghĩ đến chuyện khuyết đức gì không. Nếu hắn cảm thấy khuyết đức, ngay từ đầu hắn đã không nói xấu cô. Đối với địch nhân nhất định không thể có lòng dạ yếu mềm được. Nhân từ với địch nhân chính là tàn nhẫn với chính mình."
Tiểu Ngưu một bên đồng tình một bên buông lời gièm pha.
Quận chúa chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: "Muốn chia rẽ quan hệ giữa bọn họ, ta phải làm thế nào?"
Tiểu Ngưu hồi đáp: "Điều này rất đơn giản chẳng cần nghĩ nhiều. Cô chỉ cần đem chuyện hắn xúc phạm đến cô nói với Đàm Nguyệt Ảnh, Mạnh Tử Hùng sẽ chết chắc."
Quận chúa băn khoăn hỏi: "Ta với Đàm Nguyệt Ảnh chỉ mới gặp qua vài lần, nàng có thể tin ta sao? Nếu như nàng không tin tưởng, chắc chắn ta phí công vô ích."
Tiểu Ngưu ừm một tiếng, nói: "Chuyện đó chúng ta phải tính kế lâu dài. Đúng rồi, cô học nghệ ở môn phái nào?"
Câu trả lời của quận chúa khiến Tiểu Ngưu kinh hãi, phản ứng đầu tiên chính là quay đầu muốn chạy. Quận chúa trả lời: "Ta là môn hạ của Thái Sơn phái, đã học nghệ mười mấy năm rồi."
Nghe thấy lời này, Tiểu Ngưu không chạy mới lạ. Hắn lập tức nhớ đến Nhất Huyền Tử đáng ghét cùng hai tên đồ đệ âm hồn bất tán cứ bám lấy như ruồi nhặng của lão.
Thấy Tiểu Ngưu xoay người muốn chạy, quận chúa cảm thấy rất kỳ quái, hỏi: "Nguỵ Tiểu Ngưu, ngươi chạy cái gì vậy? Chẳng lẽ ta ăn thịt ngươi sao?"
Tiểu Ngưu lộ ra vẻ mặt cười khổ, nói: "Không phải ta sợ cô mà là sợ Thái Sơn phái các cô ăn thịt người."
Quận chúa lại càng kỳ quái hơn, hỏi: "Ngươi cũng quen biết Thái Sơn phái chúng ta à?"
Tiểu Ngưu thở dài một hơi nói: "Ta đối với những người khác trong Thái Sơn phái cũng không quen biết, chỉ quen thuộc nhất với Nhất Huyền Tử thôi."
Quận chúa ồ một tiếng, nói: "Ngươi có qua lại với y à? Tính tình y chẳng tốt đẹp gì, mặc dù là sư thúc của ta nhưng cũng chẳng nói chuyện nhiều lắm."
Tiểu Ngưu vẻ mặt đau khổ, cũng không ngồi xuống cứ đứng mà nói: "Sư thúc này của cô, ta thật sự là phục hắn đó. Hắn đã bắt ta mấy lần, nếu không phải Tiểu Ngưu ta lanh lợi thì đã sớm bị hắn bóp chết rồi."
Quận chúa nhìn chằm chằm Tiểu Ngưu nói: "Ngươi lại đắc tội với y phải không, tại sao y lại muốn mạng ngươi?"
Tiểu Ngưu kích động nắm chặt tay, nói: "Đừng nói nữa, nói tới ta thật muốn khóc lớn một trận. Ta hỏi cô, cô biết chuyện Hắc Hùng Quái chứ?"
Quận chúa gật đầu nói: "Vừa mới nghe qua, nói hắn có cái gì ma đao, tất cả mọi người đều muốn cướp làm binh khí. Ai cướp được thứ đó, người ấy có thể xưng bá thiên hạ. Ta nói đúng chứ?"
Tiểu Ngưu trả lời: "Trên cơ bản là đúng."
Tiếp đó liền đem ân oán giữa mình và Nhất Huyền Tử nói qua một lượt.
Quận chúa thở dài nói: "Bọn họ tại sao có thể như vậy chứ? Như thế thật quá bất công với ngươi rồi. Ma đao kia lại không có trong tay ngươi, có bản lĩnh thì đi tìm Hắc Quái Hùng, không nên làm khó ngươi."
Tiểu Ngưu lắc đầu lia lịa nói: "Nếu người Thái Sơn phái đều thông tình đạt lí như cô, vậy thì tạ ơn trời đất rồi."
Quận chúa cười nói: "Hiếm ai khen ta như ngươi, rất nhiều người đều nói ta ngang ngược không biết lí lẽ đó."
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: "Vậy nhất định là bọn họ không hiểu cô rồi, ta thấy cô là người rất hiểu chuyện lại rất thông minh nữa."
Quận chúa cười ngọt ngào, nói: "Cám ơn ngươi đã khen ta như vậy, ngươi nói như vậy ta thật sự rất cao hứng. Nếu như y có thể đối tốt với ta như ngươi, trong lòng ta đã thoả mãn rồi."
Nói đến đó, nụ cười biến mất, lại rơi vào trong ưu sầu.
Tiểu Ngưu đương nhiên phải hỏi: "Người mà cô nói là chỉ ai vậy?"
Nói xong hắn lập tức ý thức được, đó phải là chỉ người trong lòng nàng mới đúng. Mình chẳng phải đã nghe nói rồi sao, nàng có người trong lòng là cái gì thư sinh đó, nàng vì người trong lòng bỏ đi mà làm náo loạn cả nhà.
Quận chúa thở dài mấy cái, nhíu mày nói: "Ta nói chính là vị tiên sinh dạy học trong nhà ta, đương nhiên hiện giờ đã không dạy nữa rồi."
Tiểu Ngưu cẩn thận quan sát sắc mặt nàng, thấy thần thái xấu hổ của nàng, lại càng xác định là nàng ám chỉ người trong lòng, liền nói: "Ta cũng nghe nói, cô là vì tình mà rời khỏi nhà."
Quận chúa buồn bã cười nói: "Không nghĩ được loại truyện này lại lan truyền nhanh như vậy, thật là gió lớn bên ngoài, miệng lưỡi người đời. Có điều ta không có náo loạn với người nhà, chỉ là tranh luận chút thôi."
Tiểu Ngưu cười hiền hoà, nói: "Quận chúa, nếu như cô coi ta là bằng hữu, cô có thể nói mọi chuyện cho ta chứ? Ta rất muốn biết những chuyện đã qua của cô."
Quận chúa quan sát hắn, nói: "Ngươi đã cứu ta, là ân nhân cứu mạng của ta, ta tất nhiên coi ngươi là bằng hữu. Chỉ là loại chuyện riêng tư này, thật sự có chút không tiện nói cho ngươi. Dù có nói cũng chẳng thể giúp điều gì."
Tiểu Ngưu cười cười, nói: "Vậy là được rồi, mục đích của ta tuyệt đối không phải là muốn tìm hiểu đời tư của cô. Ta chỉ hi vọng một cô nương xinh đẹp tâm tình tốt như cô có được hạnh phúc."
Quận chúa hé miệng cười, nói: "Nguỵ Tiểu Ngưu, người như ngươi nói chuyện thật xuôi tai. Nếu như người kia của ta có thể bắt kịp ngươi, thì đúng là phúc khí của ta rồi."
Tiểu Ngưu được khen, tất nhiên trong lòng ngọt ngào, nói: "Nghe ý của cô, người đó chính là sư gia, vậy thì phải rất có học vấn chứ. Đã có học vấn, nhất định rất khéo nói. Tiểu Ngưu ta tuy không phải mù chữ, nhưng trình độ cũng rất có hạn."
Ánh mắt quận chúa chuyển sang nơi khác, thở dài ai oán nói: "Y rất có học vấn, đọc qua không ít sách, bản lĩnh cũng không nhỏ. Nhưng y là người tư tưởng quá bảo thủ, làm việc cũng không nhanh nhẹn gọn gàng lắm. Nếu y có thể thông thoáng và dũng cảm như ngươi, chúng ta đã sớm thành công rồi."
Nghe mỹ nữ khích lệ, Tiểu Ngưu vui sướng cười tươi như hoa. Được mỹ nữ khen ngợi, đó quả thực không phải quang vinh thông thường. Tiểu Ngưu nói: "Hai người yêu nhau, cũng chẳng có gì phức tạp cả. Chỉ cần cô hợp ý hắn, hắn hợp ý cô, tất cả đều dễ dàng rồi. Cho dù có trở ngại gì, chỉ cần hai người đồng lòng, cùng nhau cố gắng, không có khó khăn nào không khắc phục được."
Quận chúa nghe xong vành mắt đỏ lên nói: "Nguỵ Tiểu Ngưu, ngươi nói rất đúng. Hai người đồng tâm, cùng nhau nỗ lực, nhưng y tuyệt đối không có cố gắng như vậy, ta mới rơi xuống kết cục này."
Nói đến đó, quận chúa cúi đầu không muốn nói tiếp nữa.
Tiểu Ngưu thấy vậy, trong lòng cũng cảm thấy đau xót. Hắn là một người không thể nhìn mỹ nữ chịu khổ. Mỹ nữ chịu khổ hắn cũng không thoải mái.
Tiểu Ngưu trong lòng rất gấp, rất mong có thể san sẻ với nàng, bèn nói: "Quận chúa, mọi việc phải nghĩ thoáng một chút, chúng ta đều còn trẻ, đường còn dài mà."
Quận chúa ngẩng đầu, nói: "Cám ơn ngươi. Những lời này của ngươi đã khiến lòng ta sáng sủa không ít. Ta có thể quen biết bằng hữu như ngươi, thật đúng là may mắn."
Tiểu Ngưu cười ha ha nói: "Ta là người có nhiều khuyết điểm, nhưng đúng là có một điểm tốt, chính là luôn luôn lạc quan. Nếu cô có gì nghĩ không thông, chỉ cần nói với ta, ta nhất định có thể cho cô thấy được hi vọng."
Quận chúa trầm ngâm nói: "Không phải ta không thấy hi vọng, hi vọng đã ở trên người y, chỉ cần y có thái độ nghiêm chỉnh, hi vọng thành công của chúng ta càng lớn."
Tiểu Ngưu ồ một tiếng, nói: "Hoá ra vấn đề nảy sinh ở chỗ hắn. Vậy cũng không khó, hắn là một nam nhân, lại có học vấn, chỉ cần hơi chỉ bảo thêm một chút, hắn sẽ phải biết làm những gì."
Quận chúa chớp chớp mắt một lát rồi nói: "Y luôn nói khoảng cách giữa chúng ta quá lớn, căn bản không có hi vọng gì, khuyên ta đi tìm người tình khác."
Nói đến đó thanh âm quận chúa đã có chút nghẹn ngào.
Tiểu Ngưu có chút tức giận, nói: "Rốt cuộc y có thích cô hay không vậy?"
Quận chúa hồi đáp không chút do dự: "Tất nhiên là thích."
Tiểu Ngưu lại hỏi tiếp: "Vậy hắn đã nói rõ với cô là thích chưa?"
Quận chúa gật đầu nói: "Y đã nói rồi, còn không chỉ nói một lần. Khi đó thái độ y rất nghiêm túc, thanh âm cũng rất rõ ràng. Y còn nói, ta là cô nương duy nhất mà y thích."
Tiểu Ngưu nghe thấy trong lòng có chút chua xót, nói: "Hai người chỉ cần thích nhau, vậy thì không có vấn đề gì rồi."
Quận chúa cảm thán, nói: "Nhưng mà y nói y chỉ là một người bình thường, xuất thân quá kém, không xứng với một quận chúa như ta. Y nói phụ thân ta sẽ không gả ta cho y. Có lẽ không nên dại dột nữa, tránh cho sau này thương tâm càng nặng."
Tiểu Ngưu hừ một tiếng, nói: "Đó gọi là lời gì vậy, nếu đã thích một người, thì phải tích cực tranh thủ, chỉ cần có một tia hi vọng, tuyệt đối không thể bỏ qua. Nếu bỏ qua, vậy cũng tính là nam nhân sao. Nam nhân như vậy cũng không đáng được yêu thương."
Quận chúa nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, chậm rãi nói: "Ngày đó y cáo biệt ta, nói sau này không thể gặp mặt nữa. Y chúc phúc ta sau này có thể tìm được một nam nhân tốt. Còn chép lại một bài thơ cũ cho ta, lúc đó khi đọc xong ta tuyệt đối không khóc, nhưng mà sau khi y đi rồi, ta đã khóc một trận."
"Khi y tặng ta, ta chỉ nhìn thoáng qua một cái, rồi nói, ngươi là một nam nhân, nếu như ngươi thích ta thì cần phải kiên trì tới cùng chứ. Ngươi không thể bỏ cuộc giữa chừng được."
"Y đáp y thích ta là không giả, nhưng mà xuất thân hai người chênh lệch quá nhiều, vương gia sẽ không gả ta cho y. Ta đã nói với y sẽ thuyết phục cha ta, bảo y đợi vài ngày nữa hãy đi. Nhưng mà y không nghe, vẫn cứ bỏ đi một mình. Sau khi y đi, trái tim ta tan nát. Ta thực sự hi vọng từ trước tới nay chưa từng quen biết y. Nếu vậy, ta cũng không phải thương tâm như thế này."
Tiểu Ngưu suy nghĩ rồi hỏi: "Cô tới cùng thích hắn vì cái gì? Hắn có chỗ nào khiến cô động tâm nhất?"
Quận chúa nhớ lại, nói: "Y là người rất hiền hậu, rất có học vấn, đối với người cũng chân thành. Ta biết võ, y biết đạo thuật, y cũng chẳng phải là một con mọt sách thông thường. Y xuất thân chính là đệ tử Võ Đang."
Tiểu Ngưu hỏi: "Vậy nhất định trông hắn cũng không tồi chứ?"
Khuôn mặt quận chúa hồng lên, nói: "Không tồi! Dù sao trông cũng được."
Tiểu Ngưu khó hiểu hỏi: "Hắn đã là đệ tử Võ Đang, chắc hẳn bản lĩnh không tồi. Vậy vì sao lại phải đến nhà cô làm sư gia chứ. Hắn nên ở trong trời đất phát huy năng lực lớn hơn nữa mới phải, như vậy càng có triển vọng."
Quận chúa giải thích: "Một gia nhân trong nhà ta là thúc thúc của y. Năm đó đệ đệ ta cần một sư gia, thúc thúc hắn liền tiến cử y. Như vậy ta mới quen biết y."
Tiểu Ngưu bình luận: "Hắn cũng là người quá đáng giận. Nếu như hắn thật sự thích cô, thì phải liều mạng đánh đổi mới đúng. Mà không nên cứ mãi lùi bước, như vậy thì thành cái gì? Chẳng phải thành..."
Nói đến đó Tiểu Ngưu kịp thời dừng lại, thiếu chút nữa ngay cả một câu 'rùa đen rụt cổ' cũng nói ra.
Quận chúa là một người thông minh, tất nhiên hiểu rõ ý tứ của Tiểu Ngưu, có chút phẫn nộ nói: "Ta không cho phép ngươi mắng y như vậy. Ngươi không quen biết y, làm sao biết chỗ tốt của y."
Tiểu Ngưu cũng chẳng tức giận, cười hi hi nói: "Quận chúa, nếu như đem người trong lòng cô so sánh với ta, không biết hắn có thể hơn ta mấy trăm lần không?"
Quận chúa quay đầu quan sát Tiểu Ngưu một hồi rồi đáp: "Gấp mấy trăm lần là dối trá, nhưng gấp chục lần là có đấy."
Nghe thấy lời này khuôn mặt Tiểu Ngưu liền đỏ bừng lên.
Tiểu Ngưu không phục, nói: "Nghe lời này của cô, ta quả thực muốn gặp vị lão huynh đó một lần, xem xem là nhân vật ưu tú đến dường nào."
Quận chúa nói không chút khách khí: "Những chỗ y mạnh hơn ngươi thực sự không ít đâu. Chỉ sợ sau khi ngươi gặp y lại sinh ra cảm giác tự ti thôi."
Tiểu Ngưu cười ha ha nói: "Điều đó tuyệt đối không thể. Nguỵ Tiểu Ngưu ta từ trước tới giờ không hề tự ti. Dù cho đứng trước mặt hoàng đế, ta cũng không cảm thấy thấp hơn hoàng đế một cái đầu."
Quận chúa nghe xong cau mày nói: "Ở trước mặt ta tốt nhất ngươi ít nói đến hoàng đế thôi. Ta rất không muốn nghe đến người này."
Tiểu Ngưu nhấp nháy đôi mắt, hỏi: "Đó chẳng phải việc lạ sao, hoàng đế đó nói ra cũng xem như đường huynh của cô mà. Tại sao nghe ý tứ của cô hình như không thích y lắm."
Quận chúa nhỏ giọng nói: "Ta mới không muốn có một hoàng đế đường huynh như vậy. Một kẻ tửu sắc, có thể làm gì chứ? Nếu ta là một nam nhân, nếu như ta ngồi ở vị trí của đó, ta nhất định phải khá hơn y nhiều."
Nói tới đó quận chúa xua xua tay, lại nói: "Được rồi, đừng nhắc đến y nữa. Nhắc đến là lại tức giận, tuổi cũng không ít nữa, gần đây lại còn muốn tuyển mỹ nữ vào cung. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ chẳng sống đến bốn mươi tuổi."
Tiểu Ngưu nhếch mép cười một tiếng, nói: "Lời cô nếu để hoàng đế nghe được, chỉ sợ y sẽ nổi giận đó."
Quận chúa hừ một tiếng, nói: "Tức giận thì sao nào? Chẳng lẽ ta còn sợ y sao. Đúng rồi, nói chuyện đã lâu như vậy, tới cùng là ngươi muốn đi đến nơi nào?"
Tiểu Ngưu thoáng nghĩ, tốt nhất chuyện của mình không nên nói cho nàng, liền nói: "Ta dự định đi ngắm biển cả, ở nhà nhàn rỗi chả có việc gì. Còn cô, cô muốn đi đâu?"
Quận chúa nói: "Ta muốn đi Giao Huyền tìm y, nhà y ở nơi đó. Ta nhất định phải làm y phấn chấn lên."
Tiểu Ngưu dùng ánh mắt đồng tình nhìn nàng, nói: "Chỉ mong trời cao có mắt, khiến giấc mộng đẹp của cô trở thành sự thật."
Quận chúa cười rất xán lạn, nói: "Chỉ mong ngươi cũng có thể mau chóng lấy được một lão bà tốt."
Sau khi nói chuyện, quận chúa ngủ trên giường của Nguỵ Tiểu Ngưu, còn hắn chỉ đành nằm trên bàn mà ngủ. Chẳng cần nói, tất nhiên là ngủ rất không thoải mái rồi.
Sáng sớm hôm sau, quận chúa thấy hai mắt Tiểu Ngưu đỏ lên, biết hắn không có ngủ ngon, liền nói: "Thật là không phải, tối qua khiến ngươi chịu khổ rồi."
Tiểu Ngưu dụi dụi mắt, làm ra vẻ kiên cường, nói: "Không sao không sao, đêm nay nghỉ ngơi thoải mái một chút là không có việc gì."
Ăn cơm xong, Tiểu Ngưu nói với quận chúa: "Chúng ta còn có thể đồng hành một đoạn đường, chúng ta xuất phát chứ."
Quận chúa đáp: "Chờ một chút, ngựa của ta còn ở khách điếm khác, còn có đồ đạc nữa."
Tiểu Ngưu lập tức nói: "Vậy dễ xử lý, ta đi giúp cô lấy về nhé."
Quận chúa đáp ứng một tiếng, nói: "Vậy thì tốt quá, dù sao cũng cách đây không xa. Chúng ta có thể lấy đồ xong hẵng đi."
Sau đó, hai người thanh toán rồi đi lấy đồ của quận chúa, lúc này mới lên đường đi về hướng đông.
Tiểu Ngưu cưỡi chỉ là một con ngựa thô kệch, còn của quận chúa lại là màu đỏ sẫm, thần tuấn phi thường, vừa nhìn đã biết không phải con ngựa thông thường. Quận chúa xinh đẹp, lại kết hợp với ngựa tốt, phong thái tất nhiên là càng thêm rạng rỡ.
Hai người chạy một đoạn, sau khi nghỉ ngơi, Tiểu Ngưu ngây ngốc nhìn quận chúa đến ngẩn ngơ, quận chúa không hiểu ý hắn, nói: "Ngươi đang làm sao vậy? Giống như một con hạc ngốc nghếch vậy, không phải tối qua có ác mộng gì bị kích thích chứ."
Tiểu Ngưu cười nói: "Ác mộng thì không, trái lại diễm mộng lại có đó. Ta thấy cô trông rất xinh đẹp, người ta nói thiên sinh lệ chất, như hoa như ngọc chính là như vậy sao."
Quận chúa mỉm cười nói: "Ta chỉ là một nữa hài tử bình thường, cô nương xinh đẹp hơn ta có rất nhiều. Không nói đến người khác, chỉ nói đến kế mẫu của ta thôi, ta thấy đã hơn xa rồi."
Tiểu Ngưu ngồi lên một tảng đá, nói: "Người ta nói trong thành Kim Lăng xinh đẹp nhất là cô cùng kế mẫu, điều đó đúng không?"
Quận chúa tựa lên một thân cây, vẻ mặt mang theo thần sắc uể oải, nói: "Trên cơ bản là không sai, có điều kế mẫu ta còn trắng trẻo hơn ta, cũng đầy đặn hơn ta rất nhiều. Ta luôn cho rằng ta không bằng bà."
Tiểu Ngưu an ủi: "Cũng không nên nghĩ như vậy, dù sao cô là thiếu nữ, bà ta là thiếu phụ, mỗi người có một ưu điểm mà."
Quận chúa nhìn hắn cười nói: "Ở cùng chỗ với ngươi, ta cảm thấy rất thoải mái, trong lòng rất yên bình, không có cái loại cảm giác lo được lo mất. Ta có thể quen biết một bằng hữu như ngươi, thật sự là hạnh phúc vô cùng."
Tiểu Ngưu cười hăng hắc nói: "Ta quả thực từ trước tới giờ chưa từng kết bằng hữu với mỹ nữ, chỉ có đem làm lão bà thôi. Nếu như cô muốn, có thể báo danh, nếu để lâu, ta sẽ bị kẻ khác cướp mất đó."
Quận chúa nghe thấy cười khanh khách, nụ cười rạng rỡ như mùa xuân, đến nửa ngày mới dừng lại. Thấy vậy thần hồn Tiểu Ngưu cũng muốn bay lên. Hắn không kìm hãm được đem nàng so sánh với Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh, phát hiện đúng là xuân lan thu cúc, mỗi người một vẻ. Nguyệt Lâm thì nóng bỏng, rực rỡ, Nguyệt Ảnh thì lạnh lùng, xinh đẹp, quận chúa ư, là thanh tú, là cao quý, ba người nếu đứng cùng một chỗ, khẳng định không ai kém ai.
Quận chúa ngưng cười, nói: "Ngươi thật biết nói đùa, khi ở Kim Lăng, mỗi ngày người đến nhà ta mai mối chẳng biết có bao nhiêu. Quản gia nhà ta bận rộn đến mức chân mềm nhũn ra, cha ta quả thực là không dám ở nhà, người tới làm phiền ông quá nhiều. Người tới cầu thân mặc dù hằng hà sa số, nhưng thân phận bọn họ cũng mỗi người mỗi mỗi khác. Song không có ngoại lệ nào, đều là con cháu quan gia, hoặc là con phú thương, quả thực cũng rất xuất sắc, rất ra dáng, nhưng ta chẳng vừa ý một ai."
Nói đến đó, sắc mặt của nàng cũng trở nên ngưng trọng.
Tiểu Ngưu ừm một tiếng, nói: "Ta rõ rồi, trong lòng cô đã có người, tất nhiên là không ưng ý nam nhân khác. Nhưng nam nhân này rốt cuộc có đáng để cô thương yêu hay không. Ta thấy cô quả thực cần cân nhắc một phen, nếu hắn thực sự yêu cô thì phải vì cô mà bất chấp tất cả, vứt bỏ tính mạng cũng đáng. Không phải ta dội cho cô một gáo nước lạnh, trông thái độ của hắn đối với cô, ta thấy hắn là người có vấn đề. Khi cô tìm thấy hắn, nhất định phải hành động thận trọng. Nếu như quả thật không được cũng đừng nên miễn cưỡng. Nam nhân trên đời này còn rất nhiều, cô vẫn còn cơ hội lựa chọn mà. Quả thực nếu không có nam nhân tốt nào để gả, cô cứ đến tìm ta là được rồi."
Nói đến đó, Tiểu Ngưu tự mình bật cười hì hì.
Quận chúa cũng cười, nói: "Nếu trên đời này chỉ có một mình ngươi là nam nhân, ta sẽ cân nhắc một chút đến ngươi. Cho dù đứng bên cạnh ngươi là một lão đầu vừa què vừa câm, ta cũng sẽ cân nhắc người ta trước."
Nói xong, quận chúa che miệng cười.
Trải qua sự trêu đùa của Tiểu Ngưu, tâm tình của quận chúa đã thoải mái hơn rát nhiều. Tâm tình vừa tốt liền cẩn thận đánh giá Tiểu Ngưu một phen. Lần này nhìn rất chăm chú, lần đầu tiên cảm nhận phong thái của Tiểu Ngưu. Thấy tướng mạo cùng chiều cao, thân hình của hắn đều đủ tiêu chuẩn thiếu niên, tuy không nói là anh tuấn, nhưng cũng có thể hấp dẫn thiếu nữ.
Tiểu Ngưu thấy quận chúa nhìn hắn như vậy, liền cười cười, nói: "Quận chúa, nếu cô thấy ta vừa ý thì nói nhanh một chút, qua khỏi thôn này là không có cơ hội nữa đâu."
Quận chúa gật gật đầu nghiêm túc nói: "Người như ngươi tướng mạo cũng được, nếu như làm người coi ngựa hoặc người hầu của ta, có lẽ ta rất hài lòng đó."
Nghe xong Tiểu Ngưu cười lớn ha ha, thầm nghĩ, hoá ra quận chúa này cũng có một mặt cởi mở, trái lại rất bình dị, gần gũi, không giống như những nữ lang cao quý thông thường, mắt mọc trên trán, xem thường bách tính bình thường như chúng ta.
Nghỉ ngơi đủ rồi, hai người tiếp tục lên đường. Khi bọn họ vượt qua một ngọn núi lớn, quận chúa cứ ngó nghiêng như lo lắng điều gì, sau đó nói: "Ngươi biết không, trên núi này có thổ phỉ đó, có điều cũng không quan trọng, bây giờ là ban ngày, phỏng chừng bọn chúng cũng không dám ra ngoài làm ác."
Tiểu Ngưu cũng nhìn nhìn ngọn núi đó, vỗ vỗ ngực mình, nói: "Dù cho thổ phỉ có thực sự đi ra, chúng ta cũng chẳng sợ chúng. Tất cả đã có ta, Tiểu Ngưu ta tuy rằng bản lĩnh không lớn, nhưng đối phó với chút thổ phỉ nhỏ nhoi vẫn thoải mái có thừa."
Hai người đang đi về phía trước, đột nhiên nghe thấy trên núi vang lên tiếng trống, tiếng trống chưa dứt, tiếp đó lại nghe thấy tiếng kèn u u. Hai người nhìn nhau, thầm nghĩ, tại sao lại chuẩn như vậy, vừa nói thổ phỉ đã đi ra rồi.
Hai người còn chưa kịp nghĩ thêm, chỉ thấy từ trong khu rừng rậm xanh biếc kia xông ra một đội quân nhỏ. Ước chừng có một trăm người, y phục màu xanh, trên tay đều cầm binh khí. Hai người cầm đầu, một người cao to như một cây cột, một người thấp bé như một con khỉ. Sau lưng người thấp bé còn đeo một cây cung lớn, cũng không biết hắn có thể kéo ra được hay không.
Tên thấp bé đi ra đứng giữa đường cản trở lối đi, nhấc cây đại đao lên quát tháo với Tiểu Ngưu và quận chúa: "Đường này do ta mở, núi này do ta đắp, muốn đi qua đây phải đưa tiền mãi lộ."
Tên dáng người cao lớn kia giương trường kiếm ngang ngực, quát: "Đừng nói nhiều lời thừa nữa, mang tiền ra đây."
Quận chúa mỉm cười không nói, Tiểu Ngưu cười lớn ha ha, nói: "Chỉ bằng hai người các ngươi cũng muốn giữ chúng ta lại, mơ giấc mộng lớn của các ngươi đi."
Lời vừa nói ra, đám tiểu lâu la phía sau hai người liền kêu la ầm ĩ, hiển nhiên lời Tiểu Ngưu khiến bọn chúng rất mất mặt. Tên cao lớn la lên: "Tiểu tử thối muốn chết. Lần này ta chẳng cần tiền nữa, ta không đánh cho ngươi rụng răng đầy đất không xong."
Vừa nói đã sải bước xông về phía Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cũng không yếu thế, rút đơn đao ra nhảy xuống ngựa nói với quận chúa: "Cô trông chừng lược trận giúp ta, xem ta làm thế nào thu thập hắn."
Quận chúa nhắc nhở: "Tất cả phải cẩn thận, ta thấy tên cao lớn này công phu dường như không kém đâu."
Tiểu Ngưu nháy nháy mắt với nàng, cười cười rồi nhún người một cái nhảy tới đứng cùng chỗ với tên cao to kia. Tên này sức lực không tính là lớn nhưng kiếm pháp cũng tương đối khá, mỗi chiêu mỗi thức đều rất có quy cách, mũi kiếm đôi khi còn uy hiếp chỗ yếu hại của Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cũng không quá kém, ỷ vào thân thủ linh hoạt ứng phó tự nhiên. Hai người trong trận đấu cứ bay lên hạ xuống, đánh cho bụi đất tung bay, trong nhất thời cũng khó phân thắng bại.
Tên thấp bé kia thấy vậy nôn nóng, gỡ cây cung lớn từ sau lưng xuống, lắp tên vào rồi lên tiếng: "Tiểu tử, tiếp tên đi."
Chỉ nghe viu một tiếng, nhanh như lưu tinh bắn về phía lưng Tiểu Ngưu. Lúc này, đao y đang ở trên đầu đỡ một nhát bổ của tên cao lớn, căn bản không cách nào di động. Nếu như thu đao lại mình không thể không bị chẻ làm hai nửa giống như bổ dưa.
Trong lúc Tiểu Ngưu nguy cấp vạn phần, quận chúa dịu dàng nói: "Tiểu Ngưu, đừng hoảng hốt, ta tới giúp ngươi."
Theo thanh âm, quận chúa nhảy xuống ngựa, nhặt lên một phiến lá sau đó bắn ra. Chiếc lá đó nhẹ vô cùng nhưng vào trong tay quận chúa dường như lại có trọng lượng. Phiến lá đó giống như một viên đá còn nhanh hơn cả tên bắn, không nghiêng không lệch, không sớm không muộn đụng vào mũi tên kia khiến nó bay ra xa. Tên thấp bé thấy vậy ngây ngốc, nhưng lập tức lại bắn liền ba tên, mũi nọ tiếp mũi kia, chia làm ba hướng thượng trung hạ bắn về phía yếu hại của quận chúa.
Quận chúa kêu lên một tiếng hay lắm, thân thể giống như một con quay vừa chuyển động liền kéo theo một cơn gió lớn đánh rơi toàn bộ các mũi tên. Một chút này khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy đều ngây ra. Bọn chúng biết hôm nay đã gặp phải cao nhân.
Tên thấp bé không ngờ rất biết điều, biết rằng hôm nay tuyệt đối không chiếm được tiện nghi. Hắn rất thức thời liền hạ lệnh rút lui. Tiếng trống vang lên. Tên cao lớn nhảy ra khỏi vòng chiến, không nói một lời nào liền dẫn thủ hạ cùng với tên thấp bé chạy mất. Trong chớp mắt, trên đường lại khôi phục lại vẻ yên tĩnh vừa rồi.
Tiểu Ngưu lau đi mồ hôi trên đầu, đi tới trước mặt quận chúa nói: "Quận chúa, cảm ơn cô. Nếu cô không ra tay, Tiểu Ngưu ta nhất định đã xong rồi."
Quận chúa cười nói: "Công phu của ngươi cũng rất khá, có điều cũng chỉ là võ công thôi. Võ công có giỏi hơn nữa, cũng không sánh với pháp thuật được. Nếu như ngươi luyện giỏi pháp thuật, ngươi đã có thể tung hoành giang hồ, không cần chịu áp bức của người khác nữa."
Tiểu Ngưu nói: "Cô nói rất đúng, ta đang muốn nỗ lực về phương diện đó. Vừa rồi cô làm thế nào đánh rơi ba mũi tên kia xuống vậy?"
Quận chúa trả lời: "Điều này cũng rất đơn giản, Lao Sơn phái bọn họ không phải có tam muội chân hoả sao. Ta chỉ là đem tam muội chân hoả thay đổi hình thức một chút, biến nó thành gió sử dụng là được."
Tiểu Ngưu nghe thấy nửa hiểu nửa không, chỉ có thể gật gật đầu một cách ngây ngốc. Trong lòng nói, đợi khi ta luyện thành một thân bản lĩnh, ta còn sợ ai chứ? Ta cũng sẽ không bị người ta ăn hiếp giống như diều hâu bắt gà con nữa, cũng không bị người ta trói vào cột một cách nhục nhã như thế nữa. Nam nhi phải tự cường, Tiểu Ngưu ta có một ngày cũng phải nở mày nở mặt.
Trải qua một hồi tỉ thí, Tiểu Ngưu lần đầu tiên phát hiện ra quận chúa thân thủ bất phàm, cũng không phải lá ngọc cành vàng thông thường có thể sánh được. Hắn thầm nói, nàng chẳng những xinh đẹp, bản lĩnh cũng khá. Hắc, nếu như đoạt nàng tới tay, làm nữ tế của vương gia một phát, vậy thật là quá tuyệt.
Dọc theo đường đi, hai người nói nói cười cười cũng không tịch mịch. Đến khi đi tới giao lộ của Giao Huyền, Tiểu Ngưu nổi lên tâm tình quyến luyến không dứt. Mặc dù ở chung không lâu, nhưng hình bóng của quận chúa đã in trong lòng hắn.
Tiểu Ngưu cùng quận chúa xuống ngựa, đứng trên giao lộ, nhìn về phía con đường xa xa, Tiểu Ngưu nói: "Quận chúa, người đó của cô ở nơi này sao?"
Quận chúa chỉ vào căn nhà xa xa, nói: "Nhà y ở đó, cũng không biết y đã về nhà hay chưa. Nếu như y chưa về, ta cũng chẳng biết đi đâu nữa."
Tiểu Ngưu thu hồi ánh mắt, nhìn thẳng mặt quận chúa, nói: "Quận chúa, cho dù hắn thực sự đã về nhà, hắn sẽ làm vừa ý cô sao?"
Quận chúa thở dài một hơi, nói: "Ta cũng không biết nữa. Ta đã rất cố gắng rồi. Khi y rời khỏi nhà ta, ta đã nói chuyện riêng với cha ta, thỉnh cầu ông gả ta cho người ta thích."
Tiểu Ngưu suy đoán: "Chẳng cần phải nói, cha cô nhất định sẽ không đồng ý."
Quận chúa gật đầu nói: "Đúng là như vậy. Cha ta quả nhiên nổi giận, nói hắn chỉ là một sư gia, căn bản không xứng với ta. Ông nói thân phận của ta như vậy, điều kiện tốt như vậy, nhất định sẽ tìm được một nam nhân tốt vạn người có một."
Tiểu Ngưu nói: "Nếu cô đã giao trái tim cho người ta, tất nhiên là không dễ dàng vứt bỏ rồi."
Quận chúa trả lời: "Đúng như vậy, ta không đồng ý với cách nhìn của cha, lại nói người kia nhất định sẽ có tiền đồ, ta nhất định phải gả cho hắn. Đời này ta không muốn gả cho ai khác."
Tiểu Ngưu nhíu mày nói: "Chẳng cần nhắc tới, cha cô nhất định sẽ trừng mắt với cô, không cẩn thận còn mắng một trận nữa."
Quận chúa lắc đầu nói: "Đâu chỉ là mắng ta. Ông từ trước tới nay rất thương ta, lần này bởi vì ta cố chấp, cha thiếu chút nữa đã động thủ đánh ta. Dưới sự khuyên nhủ của kế mẫu, phụ thân liền giam ta lại. Ông biết võ công ta không tồi, sai mấy vị cao thủ canh giữ ngoài cửa. Nhưng mà ông ta không biết, ta ngoại trừ võ công ra lại còn có pháp thuật nữa. Phòng ốc trong nhà sao có thể giam giữ ta được chứ. Ngay tối hôm ấy, ta dùng thuật độn thổ trốn khỏi phòng, còn mang theo một con ngựa tốt từ nhà ra. Cha ta muốn bắt ta, nhưng đâu có dễ dàng như vậy. Hiện giờ ông còn không biết nữ nhi của mình có bản lĩnh lớn thế nào."
Nói đến đó, quận chúa lộ ra ánh mắt đắc ý, nhưng tuyệt chẳng có vẻ gì là vui mừng.
Tiểu Ngưu cảm khái nói: "Xem ra, tạm thời cô không thể về nhà được, đợi sau khi cha cô nguôi giận mới có thể về được."
Quận chúa ài một tiếng, nói: "Ông ấy nguôi giận thì có thể làm gì chứ? Ta trở về cũng không vui vẻ gì. Ta thực sự lo sợ người ta thích lại không có dũng khí tới cưới ta lần nữa. Ta thật sự hâm mộ ngươi, lúc nào cũng vui vui vẻ vẻ, chẳng có chút ưu sầu. Ta thực sự không thể sống thoải mái như ngươi được."
Tiểu Ngưu nhếch miệng cười, nói: "Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, cô còn chưa trông thấy lúc ta xị mặt ra đâu. Thời gian ta buồn phiền cũng rất nhiều. Chỉ có điều, nỗi buồn của ta đến rất nhanh mà đi cũng rất nhanh. Sau này cô hiểu rõ ta rồi thì sẽ biết."
Quận chúa nhìn phương xa trong chốc lát, rồi quay mặt về phía Tiểu Ngưu, nói: "Mặc dù chúng ta ở chung rất ngắn, ta đã coi ngươi là một bằng hữu tốt của ta."
Tiểu Ngưu gật đầu nói: "Ta cũng như vậy, ta cho rằng cô rất ưu tú. Ta rất hi vọng sau này có thể chóng gặp lại cô. Thật không biết khi nhớ cô, phải đến đâu để tìm cô đây?"
Quận chúa miễn cưỡng cười, nói: "Nếu như có duyên, chúng ta tự nhiên sẽ gặp lại. Được rồi, ta không nói thêm với ngươi nữa, ta phải đi rồi."
Nói xong nhảy lên ngựa, vẫy vẫy tay về phía Tiểu Ngưu.
Tiểu Ngưu cũng vẫy vẫy tay, cuối cùng nói: "Quận chúa, việc gì cũng chỉ cần nỗ lực, cho dù không đạt được mục đích cũng không nên u sầu. Phải tin tưởng vào năng lực của mình, tin tưởng sau này mình sẽ có cuộc sống tốt hơn."
Quận chúa nói 'được' một tiếng, sau khi chạy được vài bước, lại quay đầu nói: "Đợi lần sau khi ngươi gặp ta, có thể ta đã ở cùng chỗ với hắn rồi. Lúc đó ta sẽ giới thiệu các ngươi với nhau, ta nhất định cho ngươi biết, ngươi kém hắn bao nhiêu."
Tiểu Ngưu chớp mắt cười nói: "Ta chờ đợi ngày đó."
Quận chúa cười cười, quất ngựa chạy đi. Nhìn về phía thân ảnh uy phong và ưu mỹ của quận chúa, trong lòng Tiểu Ngưu có một loại cảm giác vô cùng mất mát. Hắn thật sự không biết khi nào mới có thể gặp lại vị mỹ nữ này.
Rất nhanh, hoàng hôn ngày hôm đó, Tiểu Ngưu đã đi tới phụ cận Lao Sơn. Hắn dừng ngựa lại, nhìn toà núi lớn mà hắn trông chờ đã lâu. Trên ngọn núi này có ba vị mỹ nữ khiến hắn ngày đêm tưởng nhớ. Nghĩ đến sắp gặp mặt các nàng, trái tim Tiểu Ngưu cũng muốn nhảy từ trong bụng ra ngoài.
Hắn cũng không có lập tức thượng sơn mà trước hết tìm một nhà khách điếm ở lại. Trong lòng hắn tính toán ngày mau phải mặc y phục gì, dùng phương thức nào để thượng sơn. Vừa ăn xong bữa tối, Tiểu Ngưu liền bắt đầu nghĩ đến vấn đề này. Nơi đó chính là nơi mình vẫn muốn học nghệ. Vị chưởng môn bị mình cho đội nón xanh kia không biết là người như thế nào, ai biết lão có thu nhận ta hay không đây?
Nghỉ ngơi trong chốc lát, hắn còn rất có hứng thú ra ngoài dạo phố, hít không khí ở nơi này một cái, dường như hắn đã ngửi thấy hương khí trên người mấy vị mỹ nữ kia. Nhớ tới duyên phận không như bình thường với các nàng, Tiểu Ngưu thật muốn mê say. Hắn hứng thú nhất chính là Nguyệt Ảnh. Đó tuyệt đối không phải bởi vì nàng là người đẹp nhất, cũng không phải là người có tình cảm sâu sắc nhất với mình. Mà nguyên nhân chủ yếu nhất cũng chỉ vì hai nàng kia đều đã có được, chỉ có vị mỹ nữ này là chưa chiếm được, tất nhiên giá trị càng cao rồi.
Trở về khách điếm, Tiểu Ngưu tự nhốt mình trong phòng, suy nghĩ tâm sự một mình. Hắn thầm nghĩ, sáng mai thượng sơn có tốt hay không? Nếu sáng mai thượng sơn, ta cần phải mua lễ vật gì đây? Cũng không biết đại thọ của vị chưởng môn đó đã qua hay chưa.
Nghĩ đến cả nửa ngày cũng không có được kết quả hài lòng. Tiểu Ngưu nhàn rỗi không có việc gì, liền đẩy cửa sổ ra, nhìn lên bầu trời đầy sao đang nhấp nháy. Tiểu Ngưu không không kìm chế được lại nhớ tới quê nhà. Rất tự nhiên cũng nghĩ đến người nhà, như lão ba, kế mẫu, còn có Tiểu Tụ và Điềm Nữu các nàng, đều khiến mình nhớ nhung vô hạn.
Sau chốc lát, Tiểu Ngưu liền tắt đèn chui vào trong chăn đi ngủ. Hắn còn chưa có ngủ được, liền nghe thấy cửa sổ vang lên 'phanh phanh phanh', thanh âm tuy không lớn nhưng rất rõ ràng.
Tiểu Ngưu choàng dậy, ngước đầu hỏi: "Ai đó?"
Một thanh âm trả lời: "Ta là Giang Nguyệt Lâm, chẳng lẽ ngươi không nhận ra sao?"
Trái tim Tiểu Ngưu rung động, trước mắt lập tức hiện ra khuôn mặt xinh tươi của Nguyệt Lâm. Không sai, thanh âm kia chính là nàng, trong dịu dàng lại lộ ra nóng bỏng.
Tiểu Ngưu mừng rỡ vô cùng, hớn hở nhảy xuống giường, nói: "Ta tới ngay."
Vừa nói vừa đẩy cửa sổ ra. Một bóng người vọt vào hạ trên sàn nhà nhẹ nhàng như chim én. Chẳng đợi hắn thắp đèn, một thân thể mềm mại đã nhào vào trong lòng hắn.
Tiểu Ngưu rất kích động, ôm nàng thật chặt, nói: "Nàng khiến ta nhớ chết đi được, ta thật muốn lập tức trông thấy nàng. Tại sao nàng biết ta đã tới nơi này?"
Nguyệt Lâm hồi đáp: "Ngươi vừa đến phụ cận Lao Sơn, người của chúng ta đã phát hiện ra bóng dáng ngươi. Sư nương nghe nói ngươi đã tới, cao hứng đến nỗi mặt mày hớn hở, thiếu chút nữa đã tự mình tới. Nhưng vì hôm nay có sư phụ ở bên, người thật sự không thoát thân được liền bảo ta tới gặp ngươi trước, cũng đem những lời cần nói nói cho ngươi nghe."
Tiểu Ngưu cười, nói: "Không nghĩ tới tin tức của Lao Sơn phái lại nhanh chóng như vậy. Ta còn đang nghĩ sáng mai lên núi như thế nào đây. Nàng tới thật quá tốt rồi, có thể dạy ta chút ít kiến thức."
Vừa nói, Tiểu Ngưu buông Nguyệt Lâm ra,
Dưới ánh nến, Nguyệt Lâm mặc một bộ trang phục màu đen, ngực cao eo nhỏ, thân hình kích thích. Khuôn mặt kia vẫn kiều diễm như vậy, thanh xuân như vậy. Đối mắt lộ ra nhu tình cùng vui sướng. Thật vậy, gặp mặt người trong lòng, tâm tình có thể không vui sao.
Tiểu Ngưu sánh vai ngồi bên giường cùng với nàng, nói: "Giang tỷ tỷ, sư nương bảo nàng tới làm gì? Có dặn dò nàng phải bồi tiếp ta ngủ hay không?"
Vừa nói, ánh mắt hắn vừa quét đi quét lại trên người Nguyệt Lâm, đầy vẻ háo sắc.
Nguyệt Lâm đẩy tay Tiểu Ngưu ra, nói: "Biến đi, vừa mới gặp mắt đã không nói gì hay ho. Sau này ngươi lên núi rồi, phải quy củ một chút. Nơi đó không thể tuỳ tiện như bên ngoài đâu, môn quy ở đó rất nghiêm khắc đấy."
Tiểu Ngưu nắm chặt lấy tay nàng, nói: "Nàng cứ yên tâm là được, ta không phải là người không hiểu chuyện. Sau khi ta thượng sơn, nhất định có thể trở thành đệ tử ngoan ngoãn nhất."
Nguyệt Lâm mỉm cười: "Vậy thì thật tạ ơn trời đất. Ngươi không làm mất hết mặt mũi Lao Sơn phái chúng ta, sư phụ ta đã rất cao hứng rồi."
Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói: "Ta hình như không có hư hỏng như nàng nói thì phải? Đúng rồi, sư phụ nàng có đáp ứng cho ta nhập phái không?"
Nguyệt Lâm lắc đầu nói: "Việc này ta cũng không rõ lắm, đến lúc đó ngươi tự mình đi hỏi sư nương đi. Có điều theo ta phân tích, khả năng thành công rất lớn. Chẳng phải ta đã sớm nói với ngươi sao? Ở Lao Sơn chúng ta, lời của sư nương so với sư nương còn dễ bảo hơn?"
Tiểu Ngưu gật gật đầu: "Vậy thì ta yên tâm rồi."
Nguyệt Lâm dặn dò: "Sau khi lên núi, ngươi không nên lộ ra quan hệ tốt như vậy với ta, nếu không, ngươi sẽ mang phiền toái đến cho ta đó."
Tiểu Ngưu cười nói: "Nàng cứ yên tâm đi, ta sẽ không kiếm chuyện cho nàng đâu. Đúng rồi, đại thọ của sư phụ đã qua chưa?"
Nguyệt Lâm hồi đáp: "Đã qua rồi, nhưng như vậy cũng tốt, ngươi có thể đỡ tốn chút tiền."
Tiểu Ngưu nói: "Tiền phải tiêu vẫn chẳng bớt được. Ta có chuyện muốn hỏi nàng. Giang tỷ tỷ, hi vọng tốt nhất nàng không nên gạt ta."
Nguyệt Lâm chớp chớp mỹ mục, hỏi: "Đó là chuyện gì ghê gớm thế? Thấy ngươi nói trịnh trọng như vậy."
Tiểu Ngưu đáp: "Ngày đó ở thành Trường An ta bị người bắt đi, nàng tới cứu ta nhưng không tìm thấy người. Ta muốn biết, về sau nàng làm sao biết ta đã thoát khỏi hiểm cảnh?"
Nguyệt Lâm dí ngón tay lên trán hắn một cái, giận dỗi nói: "Ai bảo bản lĩnh ngươi quá kém như vậy. Dễ dàng bị người ta giải quyết như vậy. Chuyện này mà truyền ra, ta cũng chẳng còn mặt mũi. Bọn họ nếu biết nam nhân Giang Nguyệt Lâm ta ưng ý lại không có bản lĩnh như thế."
Tiểu Ngưu an ủi: "Chuyện bản lĩnh, chúng ta có thể dần dần học mà. May mà Tiểu Ngưu ta còn trẻ. Học gì mà phải gấp gáp vậy. À, nàng còn chưa trả lời vấn đề của ta đó."
Nguyệt Lâm liền đáp: "Điều này chẳng cần hỏi nhiều, tất nhiên là sư tỷ tới tìm ta, tỷ nói cho ta biết đã cứu ngươi đi rồi. Ta mới trút được gánh nặng trong lòng."
Tiểu Ngưu chớp chớp mắt, nói: "Ta đây cũng cảm thấy kỳ quái, nếu nàng biết ta đã thoát hiểm, tại sao lại không chờ ta quay lại để chúng ta cùng đi chứ?"
Nguyệt Lâm ồ hai tiếng, nói: "Hỏi đi hỏi lại, ngươi là vì chuyện này à. Chuyện đó cũng cần phải nói cho ngươi, hi vọng sau khi nghe xong ngươi không tức giận."
Tiểu Ngưu trả lời: "Nàng yên tâm đi, ta sẽ không tức giận đâu. Tại sao ta có thể nổi giận với nàng chứ? Chúng ta đã là phu thê rồi mà."
Nghe thấy lời này, Nguyệt Lâm mới không cố kỵ chút nào nói nguyên nhân ra.
Bình luận truyện