Chương 208: Vạ gió (tam)
Lúc Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện trở về, Lam Hi Thần lo đến chết được. Mắt thấy hai người đều không bị trầy xướt chỗ nào, y mới buông được tảng đá lớn, nhưng vẫn còn phải sờ cổ đầy lo lắng. Mà Lam Vong Cơ trở về, thái độ có điểm kỳ quái, chừng như muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
Đáng nhẽ ra bữa ăn tối Lam Hi Thần sẽ không ra ngoài mà còn phải ngồi chép phạt, nhưng không biết là ai đi nói một tiếng, rốt cuộc thì y mới được cho phép ngồi vào bàn. Dù sao Nhiếp Minh Quyết cũng chỉ bắt cấm túc chép phạt, chứ không nói là đến ăn cũng cấm túc. Y lại nghĩ trước sau gì thì hắn cũng phế bỏ mình, mà mình thì vẫn còn ấm ức vụ dĩa bánh nên trước khi Nhiếp Minh Quyết đả động tới việc chém đầu, lá gan của Lam Hi Thần cũng lớn hơn mấy tấc, nhất quyết sẽ bỏ mặc hắn, không thèm nhún nhường gì hắn nữa.
Khổ một nỗi, trên bàn toàn những món Lam Hi Thần không ăn được, hôm nay Lam Vong Cơ lại về trễ, chuẩn bị món đậu phụ sốt cay cho Ngụy Vô Tiện còn không kịp thì tất nhiên sẽ không làm được món riêng cho Lam Hi Thần. Y chỉ đành đưa cho Lam Vong Cơ cái nhìn cảm thông, sau đó ăn mỗi chén cơm trắng, ngoài ra không động đũa bất cứ món gì trên bàn, kể cả thèm dĩa trứng luộc ở trước mặt Nhiếp Minh Quyết thì cũng phải cố căng mắt, tập trung nhìn vào mỗi chén cơm của mình.
Bích Điệp hơi nâng bàn tay trái đã quấn một lớp băng trắng, cười nhẹ "Đa tạ tinh quân quan tâm, vết thương này không quá sâu, nay mai sẽ lành thôi". Nàng ta rụt rè đứng lên, cất giọng nửa áy náy nửa lo lắng "Vốn chỉ là vết thương nhỏ, nhưng lại phiền đế quân vừa ra ngoài giải quyết quân vụ xong còn phải trở lại giúp thần nữ trị thương non hai canh giờ, khiến cho đế quân tốn sức, mà thần nữ vì vậy mới không chỉ đạo các tiên nga chuẩn bị tốt thực thiện, đã thế còn ngồi chung mâm với các vị, thần nữ quả thực hổ thẹn muôn phần, xin các vị bỏ qua cho".
Lam Hi Thần nghe xong chỉ khựng lại hít một ngụm khí lạnh, sau nháy mắt liền tiếp tục nhón đũa, tiếp tục mắt điếc tai ngơ. Bọn họ chữa bệnh mấy canh giờ thì mặc xác bọn họ, không đáng quan tâm, chuyện đó đối với Nhiếp Minh Quyết còn không phải trúng ý quá rồi? Không được quan tâm! Nhất định không được quan tâm!
Nhiếp Minh Quyết hắng giọng một cái, lại hất cằm, nói "Được rồi, Diên Ân ngươi cũng mau ngồi vào dùng bữa đi. Sắc mặt của ngươi không tốt, cần ăn thật nhiều vào rồi hãy rời đi. Nếu không lát nữa ngươi trở về, Ngọc đế và Vương mẫu thấy ngươi khí sắc không tốt sẽ trách ngược lại bản quân".
Bích Điệp nghe xong hơi cau mày, nhưng rất nhanh sau đó đã cười nhạt, nói "Thần nữ tuân lệnh". Nàng ta tỏ vẻ rất chân thành, cứ như là thật sự cảm kích Nhiếp Minh Quyết rất mực.
Lam Hi Thần ban đầu còn tưởng lời Nhiếp Minh Quyết rõ ràng có ý là không muốn thấy nàng ta ở lại đây thêm nữa vì sợ mang vạ, nhưng nghĩ lại ngày mai một đường công đánh Quỷ tộc xong đương nhiên tất cả đều không còn ở lại, cho nên cũng không cần Bích Điệp vất vả chăm lo bữa ăn của bọn họ nữa, rõ ràng là có ý muốn nàng ta về sớm nghỉ ngơi. Đây còn không phải là ôn nhu quan tâm sao?
Y nhanh chóng tự nhủ: Không được để ý bọn họ! Cần phải nhanh chóng ăn rồi quay về lều ngủ một giấc, thà để dành sức cho trận đánh ngày mai còn hơn phải nghe đôi nam nữ này bày tỏ tình cảm.
Ngụy Vô Tiện nâng đũa chỉ vào một món mặn trên bàn, hỏi "Huynh trưởng, đậu phụ trong dĩa đậu phụ chưng tương này đã có chiên qua, hay là Lam Trạm bóc lớp vỏ chiên cho ngươi, ta và hắn ăn phần bên trong cũng được?".
Lam Hi Thần ngẩn đầu nhìn hai người bằng ánh mắt biết ơn. Rõ là chỉ có đệ đệ và đệ tức tốt nhất. Lam Vong Cơ giơ đũa với muỗng lên định gắp một miếng đậu phụ ra chén, bắt đầu công đoạn tỉ mỉ tách vỏ và nhân.
Nhiếp Minh Quyết bâng quơ nói "Chẳng những hậu đậu mà còn kén ăn kén uống. Sinh vật lạ như thế, e rằng trên đời chỉ có một".
Lam Hi Thần dù nuốt không nổi cục tức đó, nhưng vẫn ráng giữ kiên định "không quan tâm" và "ăn không nói", chỉ là trong lòng âm thầm mắng: ta có kén ăn kén uống hay không cũng chả phiền gì đến ngươi, mắc chi ngươi quản ta?
Nhiếp Minh Quyết cầm lên một quả trứng, không đến hai cái nháy mắt đã thành thạo lột xong, Lam Hi Thần khẽ liếc tới, xem hắn cắn một cái, lòng đỏ hãy còn lỏng mà sóng sánh nước. Hắn ăn một cách từ tốn, chậm rãi, như thể đang đánh giá hương vị của nó. Lam Hi Thần trong bụng tiếp tục mắng thầm kẻ nào đó ăn thì ăn lẹ đi, cứ phải đi giở thái độ như mình là thực thần trước mặt người khác chi vậy không biết?
Nhiếp Minh Quyết lại tiếp tục bóc vỏ quả thứ hai, lần này thì hắn không ăn vội mà đưa qua cho Bích Điệp, nàng ta hơi sửng sốt mà vươn tay toan nhận lấy, Nhiếp Minh Quyết bỗng dưng thu tay về, tặc lưỡi, nói "Diên Ân, ngươi xem, bản quân không cẩn thận thì thôi, ngươi sao cũng không cẩn thận như thế?".
Bích Điệp ngây người ra không hiểu ý của hắn, hắn lại tặc lưỡi lần nữa, nói tiếp "Trứng luộc này vừa đơn giản vừa nhạt nhẽo, ngươi lại cần bồi bổ sức khỏe, vốn không nên ăn cái này. Ở trước mặt còn nhiều món như vậy, ngươi mới phải động đũa". Nói xong cũng làm như không thấy sự lúng túng của nàng ta hay ánh mắt hồ nghi của mọi người, thản nhiên dùng ngón tay lăn qua lăn lại mấy quả trứng, cao giọng hỏi "Trứng này hơi nhiều, bản quân nghĩ là mình ăn không hết, các ngươi có ai muốn ăn không để bản quân chia cho một nửa?".
Lam Hi Thần còn đang phân vân không biết có nên ra hiệu Lam Vong Cơ tạm thời lấy trước giúp mình, nửa đêm sẽ lấy ra ăn sau hay không thì một mùi thức ăn thơm lừng truyền đến, tiếp theo đó là một con cá khoác lên mình một lớp vảy bằng nước sốt màu vàng cam lấp lánh đặt xuống trước mặt Lam Hi Thần. Y há mồm trợn mắt, này chính là.....
"Cá sốt chua ngọt".
Đông Phương Trường Nhật vừa nói xong thì ngồi xuống ngay bên cạnh, đối với Lam Hi Thần nở nụ cười, ôn tồn nói "Hoán Hoán, bản quân biết thể nào cũng sẽ có món ngươi ăn không được, cho nên đặc biệt chuẩn bị món này cho ngươi".
Lam Hi Thần mất vài giây để định thần lại, cố giữ cho mình được tự nhiên nhất có thể, nói "Đa tạ hảo ý của Đông Phương Ma quân, chỉ là tiểu tiên ăn cơm trắng không cũng được rồi".
Đông Phương Trường Nhật tỏ ý không vui "Bản quân không cho là được đâu, chỉ ăn cơm trắng thôi cũng đủ nghẹn chết" rồi hắn giựt lấy chiếc đũa trên tay Lam Hi Thần, lại cầm muỗng tách một miếng thịt cá bỏ vào chén của y, nói "Được rồi Hoán Hoán, hãy còn nóng, ngươi mau ăn đi".
Lam Hi Thần nâng mắt nhìn Đông Phương Trường Nguyệt ngồi ở góc cuối bàn đối diện, bên cạnh Tống Lam để tìm sự giúp đỡ, nàng ta vậy mà ném cho y một cái nhìn ta - cũng - đành - chịu.
Đành vậy! Cười cười đưa cho Đông Phương Trường Nhật một câu cảm tạ, sau đó thản nhiên ăn cơm trắng và mẻ cá kia.
Nhiếp Minh Quyết đột nhiên cầm đũa, gắp một con mực đã cắt nhỏ xào với rau cần, trực tiếp bỏ vào chén của Bích Điệp, cât giọng khuyên nhủ "Diên Ân, ngươi ăn cái này đi".
Nàng ta lúng túng "Đế quân, thần nữ có thể tự gắp được".
Nhiếp Minh Quyết lại gắp thêm một miếng mực nữa bỏ vào bát nàng ta, nói "Lúc nãy bản quân cho rằng trứng luộc không đủ bổ, nhưng mấy cái này lại vô cùng bổ. Ngươi ăn nhiều vào".
Lam Hi Thần nghe qua cảm thấy thật chói tay, cắn môi phổng mũi một cái, đem chiếc dĩa nhỏ lót dưới chén cơm tách ra, sau giật lại đũa trên tay Đông Phương Trường Nhật, gắp một miếng thịt gà ở dĩa khác bỏ vào dĩa nhỏ đó rồi đẩy qua cho hắn, cười, nói "Đông Phương Ma quân hôm nay vất vả rồi, ngươi cũng nên ăn một chút đi".
Đông Phương Trường Nhật có chút ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó đã cong khóe môi đầy mãn nhãn, nói "Được, bản quân ăn cùng Hoán Hoán. Ngươi gắp bao nhiêu, bản quân liền ăn bấy nhiêu".
Nhưng Lam Hi Thần căn bản không có để ý xem hắn nói cái gì, vừa gắp đồ ăn bỏ vào dĩa của hắn xong đã ngúng nguẩy vai, nhướn mày liếc qua Nhiếp Minh Quyết, quẳng luôn cả việc bảo toàn cái đầu mà dùng mắt ngấm ngầm nói ra câu "Ngươi xem quân chủ mới của ta đấy, hắn không có giống như ngươi đâu".
Nhiếp Minh Quyết dường như đọc được suy nghĩ của y, chợt hiển thị một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt cũng đanh lại, như muốn giễu cợt "Gan ngươi quả thực không nhỏ, để bản quân xem còn lớn được đến mức nào!".
Lam Hi Thần vừa gắp miếng cá bỏ vào miệng, vừa hừ mũi cười nhạt, ném cho hắn ánh mắt thách thức "Khôi hài! Ta có gì mà không dám? Ta cứ dám như thế đấy, ngươi có thể làm gì được ta?".
Nhiếp Minh Quyết thu hẹp con ngươi, như thể đang nói "Đừng có khiêu khích bản quân!".
Lam Hi Thần bặm môi, nhướn mày, đáp lại cho hắn cái nhìn đầy hàm ý "Trước sau cũng sẽ bị phế bỏ tước vị, chúng ta hết nghĩa quân thần rồi, ta đây không thèm sợ ngươi nữa đâu".
Sau đó là một màn tia lửa bắn tung tóe từ bốn mắt của hai người, khiến cho không khí trở nên vô cùng âm u ngột ngạt. Rồi không biết là động lực hay tính hiếu thắng thúc đẩy, người đầu tiên làm biến đổi bầu không khí là Lam Hi Thần, y cầm đũa gắp thêm một ít đậu xào bỏ vào dĩa của Đông Phương Trường Nhật, nói "Món này cũng rất ngon, Ma quân nhất định phải ăn một miếng", không quên ném cho Nhiếp Minh Quyết biểu cảm giương oai.
Nhiếp Minh Quyết chẳng bộc lộ cảm xúc gì mà vươn tay gắp một đũa củ sen chiên giòn bỏ vào chén của Bích Điệp, nói "Diên Ân, món này ngươi không gắp tới. Đây, ăn nhiều chút đi".
Lam Hi Thần cũng không chịu thua, gắp một miếng thịt luộc vào dĩa của Đông Phương Trường Nhật, nói "Ma quân ngày mai phải đánh trận, cần ăn thịt để có năng lượng nhiều hơn mới được".
Nhiếp Minh Quyết gắp ngay một con tôm bỏ vào chén Bích Điệp, nói "Ngươi ăn thêm con tôm nữa".
"Ma quân, mau thử xem món này".
"Diên Ân, món này ăn vào rất bổ".
"Món này cũng ngon lắm".
"Không nên bỏ qua món này".
"Nào, ăn nhiều chút đi".
"Còn món này nữa.....".
Một bữa ăn uống rốt cuộc lại biến thành trận đua xem ai gắp nhanh nhất và nhiều nhất, thẳng đến khi Đông Phương Trường Nguyệt cất giọng hô "Hai ngươi có thể dừng lại được không? Đủ rồi, còn gắp nữa thì tất cả những người ở đây đều ăn cơm trắng cả đấy", lúc đó thì dĩa của Đông Phương Trường Nhật và cái chén của Bích Điệp đã đầy ắp nào tôm nào gà nào rau ti tỉ thứ, mà những dĩa thức ăn trong bàn đã vơi đi một nửa, còn tất cả mọi người thì bất động như tượng nhìn chằm chằm vào Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết.
Ngụy Vô Tiện cũng cười trừ, chen vào "Phải rồi phải rồi, nếu hai người có muốn gắp thức ăn thì cũng nên đợi người khác ăn xong chứ nhỉ? Gắp nhiều như thế sợ là Đông Phương Ma quân và Thiên Nữ điện hạ ăn một lần cũng không hết đâu".
Bích Điệp cũng khó xử "Đúng vậy đế quân, nhiều như thế thần nữ sợ ăn không hết".
Nhiếp Minh Quyết mắt vẫn đăm đăm trừng Lam Hi Thần, miệng thì bất cần nói "Ăn không hết cũng không sao, cứ để đấy".
Lam Hi Thần cũng mím môi trừng ngược lại hắn.
Bích Điệp nhỏ giọng "Nhưng mà nhiều như vậy, mọi người còn chưa đụng tới, hay là....". Nàng ta nâng chén lên, nói "Thần nữ có thể lớn mật được chia cho đế quân một nửa, cầm bằng ăn không hết thật là có tội".
Nhiếp Minh Quyết vui vẻ cười, "Ân" một tiếng rồi cầm lấy cái chén của nàng ta đổ một nửa vào chén của mình. Lam Hi Thần nheo mắt thở phì phò mấy hơi, trực tiếp đem nguyên con cá sốt chua ngọt ăn sạch bách.
Đông Phương Trường Nhật hiển rõ sự hài lòng, hói "Hoán Hoán, món này bản quân làm có ngon không?".
Lam Hi Thần cường điệu nói "Ngon! Rất rất rất là ngon! Không ngờ trù nghệ của Ma quân lại giỏi như vậy".
Bỗng có tiếng Bích Điệp thảng thốt "Đế quân, cái ngươi vừa ăn là.....".
Nàng ta cũng chưa nói hết câu, Nhiếp Minh Quyết trong miệng vẫn còn nhai cái gì đó, hàm hồ nói "Không phải ngạc nhiên, thứ này có thể ăn được".
Nhiếp Hoài Tang không nhịn được nói "Đế quân, đó là chanh, ăn vào sẽ bị rát dạ dày, sao đế quân lại bất cẩn như thế?".
Nhiếp Minh Quyết tuy cười nhưng răng lại nghiến vào nhau, nói "Cũng không phải chưa từng ăn bao giờ, chanh có vị chua ngon đến thế kia mà!".
Lam Hi Thần dẩu môi hừ một tiếng, tùy tiện cầm cái bình bằng lưu ly màu xanh đặt gần dĩa của Đông Phương Trường Nhật lên uống liền một hơi, chẳng cần để ý xem nước trong bình là trà hay nước suối. Nhưng mà đến khi Đông Phương Trường Nhật đỡ lấy y, kinh hô "Hoán Hoán, đó là rượu" thì đã quá muộn. Không biết rượu đó là rượu gì mà vừa cay vừa mạnh gấp mười lần Nữ Nhi hồng, gấp hai mươi lần Trúc Diệp Thanh, gấp ba mươi lần Thiên Tử Tiếu, mới uống ừng ừng có một ngụm thôi mà đầu óc đã choáng váng, sau đó tất cả trước mắt Lam Hi Thần đều trở nên mờ mịt.
Đợi cho đến khi Lam Hi Thần tỉnh táo đã phát hiện bản thân mình nằm ngủ trong lều của Lam Vong Cơ từ bao giờ, bên ngoài chỉ mới hừng đông, lại nghe có tiếng người láo nháo. Tuy rằng đầu có chút đau, cũng ý thức được đêm qua bản thân bị say rượu nhưng cũng không đến nỗi, vỗ trán vài cái cho thanh tỉnh rồi cầm Băng Di ra ngoài rửa mặt.
Lúc này đèn đuốc gần như bị tắt hết, ánh bình minh cũng lờ mờ hiện ra, nhưng trong quân doanh lại vắng người đến lạ thường. Mới đêm qua còn hơn bốn ngàn quân tướng khí thế tập trận, bây giờ lại chỉ lác đác cỡ trăm người, bọn họ chia nhau nhổ lều, thu gom vũ khí chất lên xe, mà bọn người Lam Vong Cơ cũng chẳng thấy đâu. May mắn gặp được Đông Phương Trường Nguyệt đang chỉ thị số ít Ma tướng dọn dẹp vật dụng, Lam Hi Thần bèn chạy lại hỏi nàng tình hình, mới biết hóa ra toàn bộ đều đã kéo nhau đi công đánh Quỷ tộc từ khoảng canh ba.
Lam Hi Thần nghe đến đó liền không nhịn được giậm chân "Đi công đánh Quỷ tộc sao không ai kêu ta dậy chứ?".
Đông Phương Trường Nguyệt ném cho y cái nhìn chán nản "Ngươi ấy hả? Lúc ta theo lệnh vương huynh mang canh giải rượu tới cho ngươi, đệ đệ cùng đệ tức ngươi đều chuẩn bị xong, lay vai gọi ngươi mấy lần, ngươi đều một bộ dáng....." nàng ta vươn một tay lên ngang vai, một tay bắt chéo ngang ngực, lần đầu tiên cất giọng mè nheo, nói "Một canh giờ nữa! Vong Cơ, cho ta thêm một canh giờ nữa". Sau đó quay về vẻ đoan trang, nhún vai nói gọn "Như thế đó".
Lam Hi Thần không nghĩ bản thân lại bày ra bộ dáng mất mặt đến như vậy, lại còn bất cẩn mà uống trúng rượu mạnh làm bản thân ngủ quên bỏ mất đại sự, thế là cuống quít hỏi "Điện hạ, thế bọn họ đi bao lâu rồi?".
Đông Phương Trường Nguyệt vừa quan sát các quân tướng làm việc, vừa nói "Cũng non một canh giờ, đoán chừng thêm một canh giờ nữa sẽ tới Bách Quỷ giới".
Lam Hi Thần ngạc nhiên "Đi thuyền nhanh như vậy sao?".
Đông Phương Trường Nguyệt lắc đầu "Không, thuyền chiến khá lớn, đi như vậy là chậm rồi. So với đi thuyền thì đằng vân còn nhanh hơn nhiều". Đột nhiên nàng ta nhìn y đầy nghi hoặc "Ngươi hỏi làm gì?".
Lam Hi Thần nói "Đương nhiên là bây giờ phải đuổi theo rồi, ta cũng phải đi đánh trận".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Ngươi không được đi, cũng không cần phải đi. Đế quân và vương huynh ta, còn có sau người kia cũng dư sức rồi, huống chi phía Quỷ tộc chỉ có lợi thế là Kim Bát Vu, quân lực của chúng còn chẳng bằng một nửa quân ta".
Lam Hi Thần nói "Nhưng mà ta vẫn phải đi! Đệ đệ cùng đệ tức của ta ở đó, ta sao lại không ở đó? Nhỡ hai người có khó khăn gì thì sao?".
Đông Phương Trường Nguyệt nói "Hai người họ không phải trẻ con, ngươi lo thừa thải rồi. Với cả, là đế quân không cho ngươi đi, vương huynh ta cũng bảo ta giữ chân ngươi ở lại. Nói chung, ngươi cứ việc ngồi ở đây đợi bọn họ chiến thắng trở về thôi".
Lam Hi Thần nhăn mặt, giậm chân thùi thụi "Ta không biết đâu! Ta không chịu đâu! Ta muốn đi! Ta nhất định phải đi!".
Cuối cùng, do không chịu nổi sự ầm ĩ lẫn bám dai dẳng của Lam Hi Thần, Đông Phương Trường Nguyệt hết cách đành phải ưng thuận, dù sao pháp lực nàng ta cũng có giới hạn nên chỉ giúp y gỡ bỏ được một nửa phong ấn trên Băng Di kiếm, y ngay sau đó liền hóa gió đuổi theo hướng nàng ta đã chỉ.
Bình luận truyện