Chương 87-88
Chương 87: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 61
Hắn tự hỏi, nếu như lúc ấy, hắn đứng cạnh người, nếu như lúc ấy, Giang Trừng một lòng bảo hộ người, liệu kết cục đáng buồn như vậy có xảy ra hay không?
Liệu Kim Tử Hiên có bị Ôn Ninh ngộ sát, liệu Kim Quang Dao cùng Kim Quang Thiện có còn cả gan giám tính kế người?
Liệu Ôn Tình có bị người ta hoá thành tro bụi hay không? Liệu hơn năm mươi mạng người Ôn Thị vô tội kia có bị thảm sát tại Loạn Tán Cương hay không?
Liệu người có bị dồn đến đường cùng hay không?
Hắn không biết, cũng không giám nghĩ.
Người chẳng còn nữa, hắn có nghĩ gì đi chăng nữa, cũng chẳng còn tác dụng.
Nực cười làm sao, thì ra mảnh tàn hồn năm ấy người lần không thấy, tìm cũng chẳng ra, lại chính là giọt lệ nóng trong mắt người.
Mảnh tàn hồn ấy, hoà hợp với thần trí của người, nhìn thấy những thứ người trải qua, chịu đựng tất cả nỗi đau người từng chịu.
Người hy sinh thể xác cùng nguyên thần để đem mạng này của hắn trở về, hắn lại dùng nguyên thần của mình, làm vật tế phá tan kết giới ký ức mà người tạo.
Ký ức về cả rồi, hắn cũng nhớ ra người rồi, nụ cười của người trong sáng như vậy, ngây ngô như vậy, cớ sao lại bị chúng nhân làm biến mất.
Cầu độc mộc người chọn, thật ra cũng rất tuyệt.
A Nguyện lớn rồi, hắn cũng có thể yên tâm rồi.
Thỏ con cũng có A Nguyện chăm, hắn cũng có thể yên tâm rồi.
Vò Thiên Tử Tiếu trước mặt, chính là loại rượu mà người yêu thích nhất, hắn rót ra ly, thử một ngụm, rượu cay tràn vào cổ họng, nhưng mang vị ngọt nhẹ về sau, rượu tốt như vậy, hẳn nào lúc trước, người nhất định vi phạm gia quy, vẫn phải uống vò Thiên Tử Tiếu ấy trước mặt hắn.
Đúng hay sai, đã là chuyện của quá khứ.
Làm sao đong đếm khen chê được mất chốn hồng trần.
Nhiệt huyết lụi tàn, lưỡi đao lạnh.
Núi cao sông dài, lại nghe tiếng đàn.
Trần Tình chưa dứt, hoa lau dưới ánh trăng tựa như sương.
Ủ một bình sinh tử bi hoan, kính chàng thiếu niên trẻ.
Trăng sáng như xưa cớ sao lại thẫn thờ?
Thật may mắn, vì đã gặp người.
Cũng thật tiếc, vì "Chỉ là gặp người".
Chương 88: Quyển 2 Nếu Như Người Chết Không Phải Là Sư Tỷ 62
Năm ấy ta ở dưới màn sao trời, nhìn thấy nụ cười của người, liền cảm thấy thế giới này liền không còn lạnh lẽo nữa.
Nụ cười của người, trong tựa những tia sáng nhỏ, chiếu sáng màn đêm cô tịch trong lòng ta."Nguỵ Anh, ngươi biết không, ta rất thích ngươi, thích ngươi từ cái đêm ngươi trèo tường mua trộm Thiên Tử Tiếu, thích từng nụ cười, từng ánh mắt của ngươi, thích từ lâu lắm rồi""Ở trong mắt người đời, ta là môn sinh đắc ý nhất của Thúc Phụ, là Cô Tô Song Bích của Lam Gia, là Hàm Quang Quân người người nể phục, nhưng ít nhất trong mắt ngươi, ta chỉ là một Lam Vong Cơ, một Lam Trạm, không phải là danh xưng thế nhân dành cho ta, như vậy đối với ta là đủ rồi""Nguỵ Anh, ta chẳng cần gì cả, chỉ cần mình ngươi mà thôi, nhưng ngươi chẳng còn nữa rồi"Lam Vong Cơ nhìn vò Thiên Tử Tiếu trước mặt, từng chuyện từng chuyện đã qua tựa như một giấc mộng thiếu niên chạy qua thần trí của hắn.
Tỉnh mộng dậy rồi, hắn chẳng còn gì cả, hắn chẳng còn Nguỵ Anh nữa, người sẽ nhìn về phía hắn, gương mặt tươi cười, luôn miệng gọi hắn "Lam Trạm, Lam Trạm".Người chẳng còn, hai chữ "Lam Trạm" tên hắn sẽ chẳng còn ai gọi nữa.
Vân Thâm Bất Tri Xứ, núi yên người lặng, lòng như nước tĩnh.Từng giọt nước mắt nóng hổi như chuỗi châu ngọc tràn ra từ khoé mi của hắn, rớt xuống ly rượu Tiên Tử Tiếu đang toả hương nồng nàn trước mặt hắn kia.Rượu hoà cùng nước mắt, cay xè, nhưng cũng mặn chát.Mắt hắn giờ đây là đã bị lệ của chính hắn làm cho nhoè đi trở thành một mảng mông lung chẳng có tiêu cự, hình như hắn nhìn thấy người, người tươi cười đứng trước mặt hắn nụ cười giống như lúc người còn là chàng thiếu niên mười sáu tuổi năm ấy, người đưa tay ra trước mặt hắn, muốn kéo hắn ra khỏi nỗi đau này."Nguỵ Anh, dẫn ta theo được không"~~~"Hữu phỉ quân tử, chiếu thế như châu, cảnh hành Hàm Quang, phùng loạn tất xuất "Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ Cô Tô Lam Thị viên tịch, hưởng dương ba mươi lăm tuổi, an táng tại lăng mộ Lam Gia, bài vị được đặt tại Từ Đường Lam Gia.
Từ Đường Lam Gia, chỉ có đệ tử dòng chính trân chuyền mới có thể bước vào thắp nhang, đệ tử ngoại môn chỉ có thể đứng bên ngoài tế bái.
Các tiểu bối Lam Gia sau này không ai biết vì sao, bên cạnh bài vị bạch ngọc của Hàm Quang Quân lại được đặt thêm một bài vị bạch ngọc, khắc tên Nguỵ Anh, Nguỵ Vô Tiện là vị Di Lăng Lão Tổ trong truyền thuyết.Lần đầu tiên, Lam Hi Thần thấy thúc phụ ửng đỏ đôi mắt, chính là lần mà Vong Cơ một đêm tóc đen chuyển bạc.Lần đầu tiên, Lam Hi Thần thấy thúc phụ rơi lệ, cũng chính là lúc cánh cửa Tĩnh Thất mở ra, Vong Cơ gục người trên chiếc bàn gỗ trầm, cơ thể đã trở nên lạnh ngắt, tóc bạc bị làn gió từ bên ngoài thổi tung bay, trên mắt còn đọng ánh lệ, nhưng đệ ấy ra đi hết sức thanh thản nhẹ nhàng.Chỉ có Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân biết, buổi chiều hôm ấy, thì ra là Vong Cơ lần cuối muốn đến thăm hai người, cầu hai người một việc.Chỉ có Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân biết, để hai tấm bài vị đặt cạnh như vậy, phải chịu bao nhiêu sự phản đối của trưởng lão Lam Gia.Chỉ có Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân biết, lúc hai người cảm thấy không ổn, sáng sớm hôm sau liền cùng nhau vội đến Tĩnh Thất xem hắn, hắn đã từ biệt thế gian này rồi.Chỉ có Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân biết, thiên tử tiếu hắn rải trên sàn, là muốn tế ai.Chỉ có Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân biết, lúc y chết rồi, sáo Trần Tình trên tay chưa từng buông lỏng.Chỉ có Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân biết, lúc y chết rồi, nét mặt có bao nhiêu phần thanh thản mãn nguyện.Chỉ có Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân biết, cuối cùng y cũng được giải thoát rồi.~~~"Chiến ca, đệ đệ yêu anh""Hả""Chiến ca, đệ đệ yêu anh""Vương lão sư, em nói gì đó""Chiến ca, đệ đệ yêu anh"~~~Hết quyển 2.Vài lời muốn nói: đây là một mạch suy nghĩ do mình đề ra sau khi đọc xong nguyên tác Ma Đạo Tổ Sư cùng phim chuyển thể Trần Tình Lệnh, mình rất hoài niệm về hai nhân vật ấy, chỉ là nếu như có một chi tiết thay đổi thì họ sẽ ra sao nhỉ? Và đây là lý do tạo nên câu chuyện này của mình.
Mình biết nó chưa đủ hay để gọi đây là một tác phẩm, nhưng đây là tâm huyết của mình dành cho hai nhân vật mà mình vô cùng thích là Lam Trạm cùng Nguỵ Anh.
Mình rất thích tình yêu mà Lam Trạm dành cho Nguỵ Anh một tình yêu thầm lặng.Mình lại càng thích ánh nhìn của Vương Nhất Bác dành riêng cho một mình Chiến Ca của cậu ấy, một ngoại lệ duy nhất của cậu ấy.
Trần Tình Lệnh là một bộ phim chuyển thể vô cùng tôn trọng nguyên tác, hai người Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác tựa như Nguỵ Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ bước ra từ trong nguyên tác vậy, đây là một bộ phim rất đáng để cày trong mùa dịch lần này nha.Cảm ơn các bạn đã xem truyện của mình.
Mình cũng đang cân nhắc về nhân vật tiếp theo mình sẽ làm, hy vọng các bạn sẽ cho mình ý kiến ở dưới phần comment nhé.
Tình hình dịch bệnh ngày càng phức tạp, các bạn hãy chú ý sức khoẻ của mình nhiều hơn nhé, chúc các bạn một ngày mới vui vẻ, bình an cùng may mắn sẽ đến cạnh bên các bạn.À các bạn có thắc mắc ở phân đoạn nào hãy comment xuống dưới, tui sẽ giải thích những thắc mắc của các bạn nhé..
Bình luận truyện