Ma Đầu
Quyển 1 - Chương 28: Lộ tẩy
Tiểu Trúc thét lớn một tiếng, trong đầu choáng váng, thiếu chút nữa ngất đi, trước người hơi lạnh, cúi đầu chính là cả kinh, vội vàng hất tay Lạc Thịnh Vũ ra muốn che đi một mảnh quần áo bị xé trước người.
Nhưng cổ tay bị siết, Lạc Thịnh Vũ kẹp hai tay hắn, nói: "Không thể nhìn cái gì?"
Tiểu Trúc cảm thấy giống như là bị một chậu nước lạnh từ đầu dội xuống, run rẩy hàm trên cụng hàm dưới, bộ y phục duy nhất trên người hắn kia, rộng lùng thùng vắt trên bờ vai, căn bản không thể che cái gì. Thân thể hắn trắng nõn, nhưng hễ không phải là người mù đều có thể liếc mắt một cái nhìn ra, đây đâu phải nữ tử gì, rõ ràng là nam.
Tiểu Trúc há miệng liền cảm thấy cổ họng tựa như bị bóp, không chỉ không phát ra được tiếng, ngay cả hít thở cũng không thông, sắc mặt càng thêm xanh trắng. Cả người run rẩy không ngừng, giống như co giật. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, "Lạc Thịnh Vũ biết hắn là giả rồi."
Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy kinh hoàng sợ hãi trong mắt đối phương, cổ tay bị y siết không ngừng run rẩy, ngay cả y cũng có thể dễ dàng cảm giác được, cánh môi người nọ cũng đang run run.
Cơn giận dữ vừa rồi của Lạc Thịnh Vũ đột nhiên thoáng cái đã bị giội tắt, buông tay hắn ra, ôm eo hắn, cúi người liền hôn lên xương quai xanh trắng ngần ấy.
Tiểu Trúc cứng đơ không nhúc nhích, hắn hoàn toàn không phản ứng được. Đợi đến khi xương quai xanh bị người nọ hung hăng cắn một cái, mới khẽ kêu một tiếng, ngay sau đó liền cảm giác được bàn tay cực nóng của đối phương phủ lên vai hắn, chậm rãi trượt xuống, xẹt qua điểm nhô ra trước ngực, dường như lưu luyến dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê.
Tiểu Trúc liền cảm thấy trong óc "ong ong" mê muội một trận, trên lưng giống như là bị điện xẹt qua. Người nọ lúc này mới ngẩng đầu lên nhíu mày, thanh âm có chút khàn khàn, nói: "Không thể nhìn cái gì?"
"Ngươi..." Tiểu Trúc mở to hai mắt nhìn y, "Ta ta không phải Sở Diệu Y, ta là nam, a..." Hắn nói còn chưa xong bàn tay lửa nóng kia đã bóp một cái ngang hông hắn, sợ tới mức hắn kêu lên.
Tay Lạc Thịnh Vũ dán ngang hông hắn, làn da dưới tay rất trơn rất trắng, kèm theo cảm giác mềm dẻo, không khỏi trầm trầm bật cười, nói: "Ngươi có phải là nam hay không, ta còn nhìn không ra sao?"
Tiểu Trúc kinh ngạc há hốc miệng, ngơ ngác nhìn y, nhất thời không kịp phản ứng. Rất nhanh cảm giác được trên lưng buông lỏng, vội vàng bắt lấy cánh tay Lạc Thịnh Vũ, nói: "Ta, ta không muốn lừa ngươi. Ta có thể làm sai vặt, ngươi đừng..."
"Đừng cái gì?" Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy bộ dạng hắn vừa kinh vừa sợ, lại có chút mất mát, đỡ hắn nghiêng người nằm xuống, lấy chăn đắp kín cho hắn, chỉ để hắn lộ ra cánh tay. Lập tức cúi người vén tóc đen dán trên gương mặt hắn ra sau tai, sau đó há mồm liền ngậm vào dái tai mềm mại ấy, dùng đầu lưỡi trêu chọc qua lại, làm cho người ta chấn động.
"Ngươi là người của ta, không được làm sai vặt." Dứt lời vỗ vỗ hắn, giống như là trấn an, "Ta gọi đại phu đến xem cho ngươi, đừng sợ."
Trong óc Tiểu Trúc rối bời, nhưng trên khuôn mặt lại có chút đỏ, hắn bây giờ còn cảm thấy vành tai tê tê, tim đập cũng nhanh khó có thể thừa nhận, giống như sắp nứt ra.
Lạc Thịnh Vũ kéo cửa ra, Lạc Kiến Bắc và đại phu đứng trong viện chờ y gọi người, thấy y vẫy tay, vội vàng khom lưng tiến vào.
Đại phu đi qua bắt mạch cho Tiểu Trúc, Lạc Thịnh Vũ ngồi ở cuối giường. Tiểu Trúc cảm giác hơi mệt, trong đầu rất nhiều nghi vấn, hắn không hiểu Lạc Thịnh Vũ làm sao mà biết hắn là đồ giả, cũng không hiểu vì sao Lạc Thịnh Vũ không tức giận. Nhưng trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm, dường như được kéo lên từ địa ngục, toàn thân đều thả lỏng, lúc đại phu bắt mạch cho liền ngủ thiếp đi.
Lạc Thịnh Vũ ngược lại là hoảng sợ, tưởng rằng hắn bất tỉnh. Đại phu nói là ngủ, lúc này mới yên tâm. Đại phu một lần nữa kê phương thuốc, Lạc Thịnh Vũ sai người đi hết, tự mình cởi quần áo bôi thuốc cho Tiểu Trúc. Người nọ tựa hồ là thật sự mệt mỏi, cũng không cảm giác được.
Ép buộc nửa ngày, cũng không biết rốt cuộc là canh mấy, Lạc Thịnh Vũ cởi quần áo, xoay người nằm bên cạnh Tiểu Trúc. Để hắn nghiêng người nửa che trong lòng mình, tránh đụng phải vết thương.
Tiểu Trúc ngủ đến quá nửa đêm liền tỉnh, phát hiện bên cạnh có người, nhìn kỹ hồi lâu thì ra là Lạc Thịnh Vũ. Sau khi tỉnh chỉ cảm thấy toàn thân không có khí lực, chảy máu quá nhiều cũng tổn thương nguyên khí, căn bản cạn sạch sức lực, vết thương sau lưng cũng âm ỉ khó chịu, nhắm mắt lại ngủ không yên.
"Sao vậy?" Lạc Thịnh Vũ ôm eo hắn, không cho hắn lộn xộn.
"Ta... Vết thương có chút khó chịu." Tiểu Trúc đang gối lên vai y, nghe thấy tiếng tim đập của người nọ bên tai, nhất thời hoảng hốt, nói.
"Không có việc gì." Lạc Thịnh Vũ vén chăn hắn lên xem thử, vết thương không có chảy máu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, nói: "Nhắm mắt ngủ thêm chốc lát, đợi tỉnh lại sẽ không khó chịu."
Tiểu Trúc rầu rĩ "ừ" một tiếng, hắn nhắm mắt lại vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập của Lạc Thịnh Vũ, khẽ vỗ nhẹ trên lưng, cẩn thận tránh miệng vết thương. Cách thức giống như là dỗ tiểu hài tử đi ngủ này, rất ngây thơ, nhưng lại làm cho hắn có chút nghẹn trong lòng.
Hắn không hi vọng Lạc Thịnh Vũ biết mình là giả, ban đầu là vì chính mình đáp ứng tiểu thư gả thay, đương nhiên sẽ không muốn người khác biết. Nhưng về sau, Tiểu Trúc càng không muốn bị người khác phát hiện, Lạc Thịnh Vũ mặc dù thái độ đối với hắn không chắc, đôi khi rất quỷ dị, đôi khi lại rất dịu dàng. Nhưng người này cũng là đối xử với hắn tốt nhất... Hắn không nhớ gì trước đây, trí nhớ bây giờ nhiều nhất cũng chính là người này.
Đây giống như là một chút hi vọng, một người không nhớ cái gì là không buồn không lo, nhưng cũng là đau khổ. Hắn trước đây luôn nghĩ, nếu như bị phát hiện, bản thân rời khỏi Lạc Thịnh Vũ, những ký ức mới này giống như là bị người miễn cưỡng lau quệt, nhổ đi, hắn lại là người không có gì cả, rất đáng buồn.
Tiểu Trúc nghĩ lung tung, dần dần tiếng tim đập bên tai càng lúc càng mơ hồ, khi lại tỉnh giấc trời bên ngoài cũng sáng rồi.
Lạc Thịnh Vũ còn nằm bên cạnh hắn, để hắn gối, một tay ôm eo hắn, "Tỉnh? Có đói bụng không, uống thuốc ăn chút gì?"
Tiểu Trúc liền cảm thấy cả người không khí lực, ngay cả hơi sức mở miệng cũng không có, không muốn ăn gì, nhưng vẫn rất ngoan gật gật đầu.
Sở Diệu Y nghe nói đêm hôm qua Lạc Thịnh Vũ gọi đại phu qua, sáng sớm do dự trong phòng hồi lâu, cuối cùng bưng bát cháo hoa qua thăm.
Lúc nàng đến Lạc Thịnh Vũ vừa lúc đi ra ngoài, Lạc Kiến Bắc trông bên ngoài, nhìn thấy người tới liền cản lại.
Sở Diệu Y có chút mất hứng, nơi này cũng không phải chỗ của Lạc gia bọn họ, dựa vào cái gì không để cho mình đi vào. Thế nhưng gương mặt tê liệt của Lạc Kiến Bắc, không có câu thứ hai.
Tiểu Trúc mê man, nghe thấy giọng nữ bén nhọn bên ngoài, đương nhiên nghe ra chính là Sở Diệu Y không thể nghi ngờ, không khỏi một hồi bế tắc không hiểu ra sao trong lòng.
Nhưng cổ tay bị siết, Lạc Thịnh Vũ kẹp hai tay hắn, nói: "Không thể nhìn cái gì?"
Tiểu Trúc cảm thấy giống như là bị một chậu nước lạnh từ đầu dội xuống, run rẩy hàm trên cụng hàm dưới, bộ y phục duy nhất trên người hắn kia, rộng lùng thùng vắt trên bờ vai, căn bản không thể che cái gì. Thân thể hắn trắng nõn, nhưng hễ không phải là người mù đều có thể liếc mắt một cái nhìn ra, đây đâu phải nữ tử gì, rõ ràng là nam.
Tiểu Trúc há miệng liền cảm thấy cổ họng tựa như bị bóp, không chỉ không phát ra được tiếng, ngay cả hít thở cũng không thông, sắc mặt càng thêm xanh trắng. Cả người run rẩy không ngừng, giống như co giật. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, "Lạc Thịnh Vũ biết hắn là giả rồi."
Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy kinh hoàng sợ hãi trong mắt đối phương, cổ tay bị y siết không ngừng run rẩy, ngay cả y cũng có thể dễ dàng cảm giác được, cánh môi người nọ cũng đang run run.
Cơn giận dữ vừa rồi của Lạc Thịnh Vũ đột nhiên thoáng cái đã bị giội tắt, buông tay hắn ra, ôm eo hắn, cúi người liền hôn lên xương quai xanh trắng ngần ấy.
Tiểu Trúc cứng đơ không nhúc nhích, hắn hoàn toàn không phản ứng được. Đợi đến khi xương quai xanh bị người nọ hung hăng cắn một cái, mới khẽ kêu một tiếng, ngay sau đó liền cảm giác được bàn tay cực nóng của đối phương phủ lên vai hắn, chậm rãi trượt xuống, xẹt qua điểm nhô ra trước ngực, dường như lưu luyến dùng ngón tay nhẹ nhàng vân vê.
Tiểu Trúc liền cảm thấy trong óc "ong ong" mê muội một trận, trên lưng giống như là bị điện xẹt qua. Người nọ lúc này mới ngẩng đầu lên nhíu mày, thanh âm có chút khàn khàn, nói: "Không thể nhìn cái gì?"
"Ngươi..." Tiểu Trúc mở to hai mắt nhìn y, "Ta ta không phải Sở Diệu Y, ta là nam, a..." Hắn nói còn chưa xong bàn tay lửa nóng kia đã bóp một cái ngang hông hắn, sợ tới mức hắn kêu lên.
Tay Lạc Thịnh Vũ dán ngang hông hắn, làn da dưới tay rất trơn rất trắng, kèm theo cảm giác mềm dẻo, không khỏi trầm trầm bật cười, nói: "Ngươi có phải là nam hay không, ta còn nhìn không ra sao?"
Tiểu Trúc kinh ngạc há hốc miệng, ngơ ngác nhìn y, nhất thời không kịp phản ứng. Rất nhanh cảm giác được trên lưng buông lỏng, vội vàng bắt lấy cánh tay Lạc Thịnh Vũ, nói: "Ta, ta không muốn lừa ngươi. Ta có thể làm sai vặt, ngươi đừng..."
"Đừng cái gì?" Lạc Thịnh Vũ nhìn thấy bộ dạng hắn vừa kinh vừa sợ, lại có chút mất mát, đỡ hắn nghiêng người nằm xuống, lấy chăn đắp kín cho hắn, chỉ để hắn lộ ra cánh tay. Lập tức cúi người vén tóc đen dán trên gương mặt hắn ra sau tai, sau đó há mồm liền ngậm vào dái tai mềm mại ấy, dùng đầu lưỡi trêu chọc qua lại, làm cho người ta chấn động.
"Ngươi là người của ta, không được làm sai vặt." Dứt lời vỗ vỗ hắn, giống như là trấn an, "Ta gọi đại phu đến xem cho ngươi, đừng sợ."
Trong óc Tiểu Trúc rối bời, nhưng trên khuôn mặt lại có chút đỏ, hắn bây giờ còn cảm thấy vành tai tê tê, tim đập cũng nhanh khó có thể thừa nhận, giống như sắp nứt ra.
Lạc Thịnh Vũ kéo cửa ra, Lạc Kiến Bắc và đại phu đứng trong viện chờ y gọi người, thấy y vẫy tay, vội vàng khom lưng tiến vào.
Đại phu đi qua bắt mạch cho Tiểu Trúc, Lạc Thịnh Vũ ngồi ở cuối giường. Tiểu Trúc cảm giác hơi mệt, trong đầu rất nhiều nghi vấn, hắn không hiểu Lạc Thịnh Vũ làm sao mà biết hắn là đồ giả, cũng không hiểu vì sao Lạc Thịnh Vũ không tức giận. Nhưng trong lòng đột nhiên nhẹ nhõm, dường như được kéo lên từ địa ngục, toàn thân đều thả lỏng, lúc đại phu bắt mạch cho liền ngủ thiếp đi.
Lạc Thịnh Vũ ngược lại là hoảng sợ, tưởng rằng hắn bất tỉnh. Đại phu nói là ngủ, lúc này mới yên tâm. Đại phu một lần nữa kê phương thuốc, Lạc Thịnh Vũ sai người đi hết, tự mình cởi quần áo bôi thuốc cho Tiểu Trúc. Người nọ tựa hồ là thật sự mệt mỏi, cũng không cảm giác được.
Ép buộc nửa ngày, cũng không biết rốt cuộc là canh mấy, Lạc Thịnh Vũ cởi quần áo, xoay người nằm bên cạnh Tiểu Trúc. Để hắn nghiêng người nửa che trong lòng mình, tránh đụng phải vết thương.
Tiểu Trúc ngủ đến quá nửa đêm liền tỉnh, phát hiện bên cạnh có người, nhìn kỹ hồi lâu thì ra là Lạc Thịnh Vũ. Sau khi tỉnh chỉ cảm thấy toàn thân không có khí lực, chảy máu quá nhiều cũng tổn thương nguyên khí, căn bản cạn sạch sức lực, vết thương sau lưng cũng âm ỉ khó chịu, nhắm mắt lại ngủ không yên.
"Sao vậy?" Lạc Thịnh Vũ ôm eo hắn, không cho hắn lộn xộn.
"Ta... Vết thương có chút khó chịu." Tiểu Trúc đang gối lên vai y, nghe thấy tiếng tim đập của người nọ bên tai, nhất thời hoảng hốt, nói.
"Không có việc gì." Lạc Thịnh Vũ vén chăn hắn lên xem thử, vết thương không có chảy máu, đưa tay nhẹ nhàng vỗ sau lưng hắn, nói: "Nhắm mắt ngủ thêm chốc lát, đợi tỉnh lại sẽ không khó chịu."
Tiểu Trúc rầu rĩ "ừ" một tiếng, hắn nhắm mắt lại vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập của Lạc Thịnh Vũ, khẽ vỗ nhẹ trên lưng, cẩn thận tránh miệng vết thương. Cách thức giống như là dỗ tiểu hài tử đi ngủ này, rất ngây thơ, nhưng lại làm cho hắn có chút nghẹn trong lòng.
Hắn không hi vọng Lạc Thịnh Vũ biết mình là giả, ban đầu là vì chính mình đáp ứng tiểu thư gả thay, đương nhiên sẽ không muốn người khác biết. Nhưng về sau, Tiểu Trúc càng không muốn bị người khác phát hiện, Lạc Thịnh Vũ mặc dù thái độ đối với hắn không chắc, đôi khi rất quỷ dị, đôi khi lại rất dịu dàng. Nhưng người này cũng là đối xử với hắn tốt nhất... Hắn không nhớ gì trước đây, trí nhớ bây giờ nhiều nhất cũng chính là người này.
Đây giống như là một chút hi vọng, một người không nhớ cái gì là không buồn không lo, nhưng cũng là đau khổ. Hắn trước đây luôn nghĩ, nếu như bị phát hiện, bản thân rời khỏi Lạc Thịnh Vũ, những ký ức mới này giống như là bị người miễn cưỡng lau quệt, nhổ đi, hắn lại là người không có gì cả, rất đáng buồn.
Tiểu Trúc nghĩ lung tung, dần dần tiếng tim đập bên tai càng lúc càng mơ hồ, khi lại tỉnh giấc trời bên ngoài cũng sáng rồi.
Lạc Thịnh Vũ còn nằm bên cạnh hắn, để hắn gối, một tay ôm eo hắn, "Tỉnh? Có đói bụng không, uống thuốc ăn chút gì?"
Tiểu Trúc liền cảm thấy cả người không khí lực, ngay cả hơi sức mở miệng cũng không có, không muốn ăn gì, nhưng vẫn rất ngoan gật gật đầu.
Sở Diệu Y nghe nói đêm hôm qua Lạc Thịnh Vũ gọi đại phu qua, sáng sớm do dự trong phòng hồi lâu, cuối cùng bưng bát cháo hoa qua thăm.
Lúc nàng đến Lạc Thịnh Vũ vừa lúc đi ra ngoài, Lạc Kiến Bắc trông bên ngoài, nhìn thấy người tới liền cản lại.
Sở Diệu Y có chút mất hứng, nơi này cũng không phải chỗ của Lạc gia bọn họ, dựa vào cái gì không để cho mình đi vào. Thế nhưng gương mặt tê liệt của Lạc Kiến Bắc, không có câu thứ hai.
Tiểu Trúc mê man, nghe thấy giọng nữ bén nhọn bên ngoài, đương nhiên nghe ra chính là Sở Diệu Y không thể nghi ngờ, không khỏi một hồi bế tắc không hiểu ra sao trong lòng.
Bình luận truyện