Ma Đế Quân

Chương 145: Nhân Diện Ảnh Thù





Nhưng ở phía bên ngoài, Thanh Ngọc và tam nữ lại phát hiện một ao lớn Linh Hồn Thần Dịch, thứ thần thủy này vô cùng quý giá, bởi vì nó có thể vừa chữa trị vừa ôn dưỡng thần hồn.Ở bên ngoài Hằng Thiên tinh, có tiền chưa chắc đã có thể mua được một giọt, nhưng ở đây lại có cả một cái ao lớn!Không nói nhảm nhiều, Thanh Ngọc lấy Kỳ Lân Đỉnh ra, thu toàn bộ vào bên trong, không thiếu giọt nào.

Lúc này, lại có giọng nói vang lên:- Thì ra bọn chuột nhắt này ở đây, tất cả mọi người, lên, nam sát nữ dâm, chúng ta hưởng hết!Từ đằng xa, Thanh Ngọc thấy được đám đệ tử Tần gia và Tề gia liên hợp lại cùng nhau, tổng cộng ba mươi bảy người, đang tức tốc tiến về phía sơn động này.Tam nữ lập tức đứng về phía sau lưng Thanh Ngọc, lúc này lại có âm thanh từ xa vang lên:- Lũ khốn chớ làm càn, thiếu gia chúng ta tới rồi!Thanh Ngọc quay đầu nhìn sang, thì thấy mười sáu đệ tử Nguyễn gia cũng đang chạy thật nhanh đến đây.

Quan sát về nơi khác, xa xa cũng đã thấy đệ tử các đại gia tộc khác tập trung hết về phía này, có vẻ như sơn động sau lưng là trung tâm của bí cảnh.Đệ tử Trần gia không còn một người nào, Triệu gia thì còn mười một người, Hán gia thì lại còn mười lăm người.


Xem ra số còn lại đã bỏ mạng trên đường đi rồi.Không thể để tình trạng Nguyễn gia bị vây công, Thanh Ngọc nhanh chóng hai tay cầm song kiếm lướt đến bọn đệ tử Tần gia và Tề gia.Bọn chúng thấy vậy, nhao nhao bắn ra các đạo công kích bằng thần thức, đủ loại hư ảnh đao kiếm chùy bay tới phía Thanh Ngọc.Không hề nao núng, Huyễn Diệt nơi tay gạt phăng hết số thần hồn công kích này sang một bên, Thanh Ngọc tiếp tục phi thân mà tới.

Được ánh sáng chúc phúc của Tử Nhược, tốc độ và lực lượng của hắn tăng lên gấp đôi.Thanh Ngọc nhảy xổ vào đám người Tần gia và Tề gia như hổ lạc bầy gà, cứ một kiếm là lại có hai ba tên gục xuống.Nơi đây toàn bộ tu sĩ chỉ có thể công kích bằng thần thức và lực lượng thân thể, khi áp sát ai có thể kháng cự lại Kiếm Vương như Thanh Ngọc?Đám đệ tử Tần gia và Tề gia toàn bộ chỉ tu được Thần mà thôi, đâu có ai tu cả Tinh?Luyện Tinh đòi hỏi sự bền bỉ và kiên trì, nhiều lúc lại phải cắn răng chịu đau đớn khổ sở tột cùng, không phải ai cũng có đủ dũng khí và nghị lực để làm điều đó.Thanh Ngọc cũng bị trúng mấy đạo thần hồn công kích, nhưng hắn hoàn toàn không để vào mắt.

So với tiếng gầm của con quỷ hồn màu đỏ kia thì mấy tên này không khác gì muỗi gãi cả.Hai tay hai kiếm, tung hoành ngang dọc, chỉ chưa đầy hai mươi hơi thở, toàn bộ quân số hai nhà Tần Tề đều bị bổ làm đôi, thậm chí làm ba bốn mảnh.Huyết tinh!Kinh khủng!Đám người Triệu gia và Hán gia thấy vậy, vô cùng sợ hãi, lập tức chạy dạt về đằng xa, không dám lại gần tên sát tinh này.Đám đệ tử Nguyễn gia và Cung Hà Trang nhìn Thanh Ngọc mà trợn mắt há mồm, họ còn chưa tới nơi thì đã thấy ba mươi bảy người đổ như cây chuối, không có lực phản kháng.Thanh Ngọc thu hết tất cả nhẫn trữ vật của đám người này vào, quay ra nói với chúng đệ tử:- Lúc nào ra khỏi đây gộp hết chiến lợi phẩm lại, rồi chia đều!Chúng đệ tử Nguyễn gia nghe vậy, hô lên:- Thiếu gia uy vũ! Thiếu gia uy vũ!Thanh Ngọc mỉm cười, rồi mới dẫn tam nữ và chúng đệ tử tiến vào sơn động.

Qua hai ngày, cuối cùng Thanh Ngọc mới phá tan được liên hoàn trận Đế cấp này.Cung Hà Trang nhìn Thanh Ngọc mà đôi mắt tràn đầy dị sắc, trong lòng rối loạn.

Thực sự đúng như những gì hắn nói, mình chỉ xứng làm thị nữ cho hắn thôi.Thanh Ngọc cũng bắt được ánh mắt của nàng, nhưng hắn không nói câu nào.

Thanh Ngọc nói với mọi người:- Trong này có nguy hiểm gì chưa biết, mọi người phải cẩn thận!Một tên đệ tử Nguyễn gia, tên Kim An chạy lại, nói:- Thiếu gia để chúng thuộc hạ đi trước được rồi, người đi ở giữa đi!Thanh Ngọc mỉm cười, vỗ vai hắn rồi nói:- Khi nào về đến Đế Quân Uyển tìm ta, xuống đằng sau đi!Mấy tên đệ tử Nguyễn gia trong mắt tràn lên vẻ hâm mộ.


Đây là được Thiếu gia nhìn trúng a! Tiền đồ vô lượng, xem ra phải hảo hảo kết thân với Kim An này một phen.Thanh Ngọc cầm Dạ Quang Thần Thạch dẫn đường, đi được một lúc thì hắn đã thấy một cái phong ấn, còn trong tim, Tinh cầu chi tâm đang nhảy liên hồi, có vẻ rất kích động!Quan sát cái phong ấn này một lúc, Thanh Ngọc mới nhận ra đây cũng là một kiểu cấm chế không có trên Hằng Thiên tinh.

Lúc này, từ trên đỉnh sơn động, bất ngờ bò xuống một con Thù Yêu màu đen khổng lồ.Trông hình dáng của nó vô cùng quái dị, trên mình có đầu nam nhân tóc tím, thân người, từ cái bụng trở xuống lại là của nhện, vô cùng kinh dị.Thanh Ngọc không hề giám định được con nhện này, mà bỗng Tử Nhược hét lên:- Nhân Diện Ảnh Thù!Thanh Ngọc lập tức quát to:- Lùi lại!Tất cả đám người Nguyễn gia lập tức lùi lại phía sau, Tử Nhược vừa chạy vừa vội vàng nói:- Năm xưa chính là một con Nhân Diện Ảnh Thù tới tàn sát tộc nhân của thiếp!Thanh Ngọc nhìn kỹ con Nhân Diện Ảnh Thù kia, trên khuôn mặt nam tử của nó có tới sáu con mắt, vô cùng dị hợm.

Nước da trên thân người trắng bệch, còn phần bụng mọc ra tám cái chân lại đen sì.

Toàn thân nó cao hơn hai trượng, những cái chân kia có vô số gai nhọn sắc bén, hung ác vô cùng.Thanh Ngọc tâm niệm suy nghĩ, xem ra con quỷ hồn màu đỏ vừa rồi chính là của con nhện này.

Hiện tại Thanh Ngọc cũng không hề biết rõ tu vi của Nhân Diện Ảnh Thù này ra sao, hai tay hắn cầm Trảm Thiên và Huyễn Diệt, đứng thủ thế tại chỗ.Con Nhân Diện Ảnh Thù kia động, nó tức tốc lao tới, sử dụng hai cái chân trước, điên cuồng đâm, chọc, chém về phía Thanh Ngọc.

Hai cái chân của nó nhanh nhạy và sắc bén vô cùng, nhưng qua vài chiêu vẫn không hề làm gì được Thanh Ngọc cả.Thanh Ngọc bình tĩnh đỡ từng chiêu, nhanh chóng suy nghĩ đối sách.


Thực ra hắn vẫn còn một sát chiêu nữa, khi Pháp luân tấn thăng Vương luân đã truyền cho Thanh Ngọc một chiêu thức, nhưng không biết có hiệu quả hay không.Con Nhân Diện Ảnh Thù bỗng nhiên mở to sáu cái mắt ra, nhìn về phía Thanh Ngọc, lập tức hắn bị cố định tại chỗ, không thể di chuyển.

Sau đó một cái chân sắc nhọn đâm xuyên qua người Thanh Ngọc, làm hắn phun ra một ngụm máu tươi.- Thiếu gia!…- Phu quân…Thanh Ngọc gào lên:- Ở im đó, không được tiến lên!Lập tức hắn gồng hết sức bình sinh vận chuyển Đạo Nguyên Kinh, thoát khỏi trói buộc, rồi nhanh chóng rút mình khỏi cái chân sắc bén kia.

Con Nhân Diện Ảnh Thù lại tiếp tục tấn công, Thanh Ngọc chỉ biết oằn mình lên mà chống trả, không phản lại được một đòn nào.Cho đến một lúc, Thanh Ngọc gầm lên, thả ra Hư Ma Chân Thân, sau đó hắn thi triển Toái Hồn Đao về phía con Nhân Diện Ảnh Thù.Một cây đao nhỏ xíu bằng tinh thần lực bay ra từ mắt Thanh Ngọc, ngay sau nó là một cây đao khổng lồ màu đỏ tươi của Ma ảnh bổ về phía con Nhân Diện Ảnh Thù kia.

Con nhện đen này vô cùng giận dữ, miệng nó mở ra, phóng vô số tơ nhện bằng tinh thần lực, bọc lại cây đao màu đỏ to lớn đang lao tới.Đúng lúc này, Thanh Ngọc lại thi triển Thiểm Kích Mục Xạ, hai thanh Liệt Hỏa Kiếm và Kích Lôi Kiếm từ đan điền bay ra, cách không chém ra hai mươi đạo kiếm khí về phía Nhân Diện Ảnh Thù.Không ngoài mong đợi của hắn, Hư Ma Chân Thân cũng thi triển Thiểm Kích Mục Xạ.Hai thanh kiếm khổng lồ màu đỏ và đen hiện ra trong không trung, rồi cũng chém xuống mang theo hai mươi đường hỏa kiếm và lôi kiếm kinh khủng bắn về phía con nhện kia.Nhân Diện Ảnh Thù không kịp đón đỡ, lập tức trúng chiêu, thân thể nó phun ra mấy đạo máu tươi màu xanh lá, vô cùng kinh dị.Nhân Diện Ảnh Thù tức giận, nó há cái mồm kinh khủng toàn răng nhọn ra, gào một tiếng, lập tức trên đầu Thanh Ngọc có chín mươi chín cái nanh to lớn bằng tinh thần lực vô cùng sắc nhọn, chuẩn chực cắm xuống đầu hắn.Thanh Ngọc lúc này chưa quan tâm đến đám răng nhọn đó vội, mà dồn hết tinh thần lực toàn thân vào Vương luân, sau đó gào lên:- Thiên Diễn Tịch Diệt Thánh Tinh Luân! Sátttt….!Trước mặt Hư Ma Chân Thân bỗng dưng xuất hiện một vòng Vương luân to lớn màu đỏ nhạt, từ từ chuyển sang đen sì, sau đó biến lớn, rồi Ma ảnh dùng cái miệng đen ngòm của mình gào lên:- Grrraaooo…Từ phía Vương luân bỗng bắn ra một chùm tia sáng màu đen khổng lồ, nuốt trọn lấy toàn bộ thân hình con Nhân Diện Ảnh Thù, nhưng lúc này, toàn bộ chín mươi chín cái nanh sắc nhọn kia cũng cắm xuống thân thể Thanh Ngọc.Ầm…Ầm…Ầm…!- Thiếu gia!- Phu quân, khônggg…!Khi làn chưởng lực màu đen kết thúc, thấy con Nhân Diện Ảnh Thù đã tiêu biến hoàn toàn, Thanh Ngọc lúc này trên thân thể đã có vô số lỗ thủng mới ngã gục xuống đất, hôn mê không biết gì nữa.

Từ đỉnh đầu cho đến toàn thân hắn không có chỗ nào lành lặn, tất cả đều bị những cái nanh sắc nhọn bằng tinh thần lực kia cắm xuyên qua.......Hết chương!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện