Ma Đế Quân

Chương 182: Thái Thượng Song Tình





Lúc này, bất ngờ Đại Ma Chân Thân của Thanh Ngọc bỗng dưng xuất hiện.

Nó liên tiếp tung ra mười lăm chiêu Toái Hồn Đao khổng lồ về phía đám quỷ hồn màu đỏ.Không ngoài dự đoán của Thanh Ngọc, đám quỷ hồn này được một lớp lồng phòng hộ vô hình bằng Hồn lực bao xung quanh, Toái Hồn Đao lập tức bị đánh bật ra ngoài.Thanh Ngọc không hề nao núng, lập tức truyền ý nghĩ cho Đại Ma Chân Thân, để nó phóng ra mười lăm đạo Trảm Hồn Đao, nhanh chóng bay về phía đám quỷ hồn.Trảm Hồn Đao trông giống y hệt Toái Hồn Đao, nhưng mà uy lực của nó lớn hơn gấp nhiều lần.Thanh Ngọc đầu tiên dùng kế điệu hổ ly sơn, hắn thả mưa kiếm xuống đầu bọn Nhân Diện Ảnh Thù, để đám Quỷ Ảnh tộc phải chú tâm bảo vệ chúng.Sau đó, hắn mới điều động Đại Ma Chân Thân rảnh tay đi công kích mấy con quỷ hồn màu đỏ này.

Bọn Quỷ Ảnh tộc kia thấy lượt Toái Hồn Đao đầu tiên không gây được bất lợi cho chúng, nên sẽ tiếp tục khinh thường đến đạo công kích tiếp theo.Thanh Ngọc đã đánh cược.Cược rằng uy lực của Trảm Hồn Đao có thể phá vỡ đi lớp phòng ngự bằng Hồn lực của đám quỷ hồn màu đỏ kia.Ầm…!Ầm…!Không hề để hắn thất vọng, từng thanh đao bằng Hồn lực tinh thuần mau chóng bổ đám quỷ hồn kia ra làm đôi, sau đó Đại Ma Chân Thân dễ dàng quăng xích ra lôi bọn chúng về mà cắn nuốt.Grahhhh….Đám Nhân Diện Ảnh Thù ở bên ngoài đang thi pháp, thì bỗng dưng gào lên đau đớn, vì Chân Thân của chúng là đám quỷ hồn màu đỏ đã bị tiêu diệt rồi.Lập tức, Thái Phi có thể cử động trở lại, nàng mau chóng vùng lên, dùng song kiếm cắt tấm lưới đen kia làm hai mảnh, sau đó gục xuống đất nằm thở hổn hển.

Có vẻ Thái Phi bị thương rất nghiêm trọng.Thanh Ngọc sau khi đắc thủ thì lại mau chóng trở về bên trong lồng phòng hộ.


Hắn biết bọn Nhân Diện Ảnh Thù có Hồn kỹ trói buộc, chỉ cần nhìn vào ai thì người đó sẽ bị định thân, nên không hề ham chiến làm gì.Sau khi trở vào, Thanh Ngọc không thả mưa kiếm xuống đầu đám Nhân Diện Ảnh Thù nữa, mà mau chóng đổi mục tiêu.Từng làn Kiếm Phi Kình Thiên trải rộng ra khắp chiến trường, nhanh chóng diệt sát đi vô số Quỷ Ảnh tộc lâu la xung quanh.

Nhưng số lượng của bọn chúng quá nhiều, mãi mà không giảm bớt đi được bao nhiêu cả.Tu vi Hồn cảnh của Thanh Ngọc tức tốc tăng lên, hiện đã chạm tới đỉnh phong của Đại Ma, nhưng lại không thể đột phá.

Hắn biết đây là do Chân Bá Thiên giở trò, nếu bây giờ Thanh Ngọc tấn cấp thì sẽ lập tức bị truyền tống tới nơi khác.Đại Ma Chân Thân vẫn đang lao thẳng vào giữa vô vàn đoàn bóng mờ, tung hoành như chỗ không người vậy.

Bát Cập Nhi Phục, Thiên Địa Vô Cực liên tiếp được đánh ra, tạo nên những cơn lốc lôi điện khổng lồ trên mặt đất.Đám Nhân Diện Ảnh Thù kia không hề cam chịu, tất cả bọn chúng tập hợp lại, sau đó tung ra sáu viên đá đen trên mặt đất, không biết có ý định gì.Thanh Ngọc cảm thấy đại sự không ổn, mau chóng gào lên:- Mau chữa thương!Bên kia, Thái Phi nghe vậy, dùng hết sức bình sinh lấy ra ba viên đan dược bỏ vào miệng, rồi nhanh chóng vận công luyện hóa.Thanh Ngọc vẫn còn đang điên cuồng chém giết, nhưng không xuể.

Vô số quỷ hồn trong không trung vẫn liên tục gào thét, phóng âm ba công kích về phía hai người.Tai Thanh Ngọc ù đi, không còn nghe được gì nữa, hắn đang làm hết sức những gì có thể rồi.Nhưng lúc này, sáu viên đá dưới chân đám Nhân Diện Ảnh Thù lại phát ra những đạo hắc quang tối tăm, sau đó chúng tự bay lên, vây lấy Đại Ma Chân Thân của Thanh Ngọc vào giữa.Đại Ma Chân Thân lập tức bị cố định lại một chỗ, không thể di chuyển được.

Thanh Ngọc ở trong hẻm núi thì vô cùng kinh ngạc.

Nhưng mà không sợ, vì tâm thần của Đại Ma và hắn vẫn còn tương liên.Chẳng qua là bọn chúng muốn cố định Chân Thân của Thanh Ngọc một chỗ, để tràn lên tấn công mà thôi.

Nhưng để bọn Quỷ Ảnh tộc thất vọng rồi, bởi vì Đại Ma Chân Thân đứng im cũng có thể bắn ra Thiểm Kích Mục Xạ đấy.Thanh Ngọc điên cuồng thi triển Vô Ngã Vô Kiếm, sau đó dùng Thiểm Kích Mục Xạ, bắn về phía ngoài hẻm núi.

Bên ngoài kia, Chân Thân của hắn cũng thi triển tương tự như vậy, không có chút cản trở nào.


Nó chỉ là bị cố định lại một chỗ, không thể trở về bên Thanh Ngọc chiến đấu mà thôi.Lúc này, một con Nhân Diện Ảnh Thù đầu tiên đã tiến vào trong hẻm núi.

Vô Ngã Vô Kiếm của Thanh Ngọc đối với nó không có tác dụng gì, bởi vì lực phòng thủ của con nhện này quá ghê gớm.Trong Vạn Hồn Chiến Trường Thanh Ngọc không thể thi triển được Thiên Diễn Tịch Diệt Thánh Tinh Luân, nên hắn còn đang chưa biết phải ứng đối ra làm sao.Con Nhân Diện Ảnh Thù kia mở to sáu con mắt hung ác, nhìn thẳng vào Thanh Ngọc, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả, hắn không bị định thân.Thanh Ngọc đoán đó là do hiệu quả của chiếc Hồn bàn trên đỉnh đầu.

Bây giờ ngoài việc dùng Vô Ngã Vô Kiếm công kích ra, hắn chưa biết phải làm gì cả.Nhưng đột nhiên, Thanh Ngọc lại nghĩ ra điều gì đó.Hắn liên tiếp thả ba ngọn hỏa sơn vào đầu Đại Ma Chân Thân.Ầm…Ầm…!Quả nhiên, mấy viên đá đang giam cầm nó bỗng dưng bị đè vỡ vụn.

Thanh Ngọc cấp tốc triệu hồi Chân Thân về bên cạnh mình, để nó quăng ra dây xích, triệt sát số quỷ hồn đang gào thét xung quanh, giảm bớt áp lực cho hắn.Bỗng dưng, một hư ảnh Băng Tuyết Tiên Tử màu xanh lộng lẫy từ đằng sau lưng Thanh Ngọc phóng thẳng về phía trước, sau đó một âm thanh vang lên:- Băng Tung Vô Ảnh!Thanh Ngọc sững sờ khi thấy Chân Thân của Thái Phi lao tới thẳng trước mặt con Nhân Diện Ảnh Thù còn đang tiến tới gần kia, sau đó tung ra một đường linh quang thẳng tắp từ trên xuống dưới.Từ trong tay của Băng Tuyết Tiên Tử hiện ra một thanh đại đao xanh biếc, phóng ra năm tia băng nhận nhọn hoắt về con Nhân Diện Ảnh Thù.Đinh! Đinh! Đinh! Đinh! Đinh!Mặc dù năm tia băng nhận không gây được sát thương, nhưng cảnh tượng kế tiếp mới làm Thanh Ngọc trợn mắt há mồm.Từ trên người con Nhân Diện Ảnh Thù bỗng dưng xuất hiện một bông liên hoa màu tím biếc, nở ra rực rỡ.

Phải nói rằng chưa bao giờ Thanh Ngọc thấy được một Hồn kỹ nào hoa mỹ đến như vậy.

Liên hoa khổng lồ mang theo linh quang chói lọi chiếu sáng khắp cả một hẻm núi tối tăm, khiến người ta cảm giác như lâm vào một cảnh tượng thê lương mà đẹp đẽ.Tử liên hoa nở tới đâu, toàn thân thể Nhân Diện Ảnh Thù như bị tiêu tán tới đó, không còn chút tàn dư nào.Ở đằng sau, Thái Phi sau khi tung được sát chiêu thì lập tức ngã quỵ xuống đất, miệng nàng phun ra máu tươi.

Thanh Ngọc mau chóng thả ra ba chiêu Kinh Sơn, tạm thời phong bế lối vào hẻm núi lại, để tranh thủ chút thời gian.

Đại Ma Chân Thân thì vẫn còn đang liên tiếp tung ra dây xích, kéo đám quỷ hồn xung quanh về cắn nuốt.Thanh Ngọc lao đến bên cạnh Thái Phi, hỏi:- Có sao không?Thái Phi lắc đầu, nhưng mặt nàng tái nhợt, xem ra thương thế rất nặng.


Thanh Ngọc lập tức bế nàng lên, đặt ở bên cạnh một vách núi.- Nghỉ ngơi một chút, để ta!Nhưng Thái Phi mở đôi mắt to tròn đăm đăm nhìn Thanh Ngọc, sau đó nàng lại chìa tay ra kéo lấy tay hắn.

Thái Phi hỏi:- Ngươi tên là gì?Thanh Ngọc bất giác mỉm cười, có vẻ cô nương này cũng bắt đầu biết nói chuyện rồi đấy:- Nguyễn Ngọc.Thái Phi cúi mặt xuống, có vẻ như đang làm một quyết định gì đó khó khăn.

Cuối cùng, nàng vẫn với tay lên, điểm vào mi tâm Thanh Ngọc, truyền cho hắn một cái gì đó.Thanh Ngọc tiếp nhận thông tin, cũng không nói gì, thở ra một hơi rồi hỏi:- Nàng xác định chứ?Thái Phi chậm rãi gật đầu.

Nói xong đến đây, bỗng dưng không hiểu vì lý do gì mà nàng lại vươn người lên, ôm lấy Thanh Ngọc rồi trao cho hắn một nụ hôn.Chiếc hôn của Thái Phi đúng là lần đầu tiên, nàng rất e dè, không hề có bất cứ kinh nghiệm nào cả, chỉ chạm môi vào miệng Thanh Ngọc.

Làm một người nam nhân , dĩ nhiên hắn không thể để một cô nương chưa biết mùi đời chủ động được rồi.Thanh Ngọc ôm Thái Phi dậy, một tay cầm hắc kiếm, một tay ôm lấy eo nàng, sau đó đáp trả Thái Phi kịch liệt.Không có ai biết chuyện gì xảy ra cả, và tại sao ở bên ngoài còn vô số địch nhân đang chờ đợi, mà hai người lại ôm hôn nhau nồng thắm như thế giữa chiến trường.

Một hình ảnh đẹp đẽ mà ưu mỹ hiện ra trong hẻm núi, một đôi thần tiên quyến lữ toàn thân tràn đầy máu tươi, nam cầm đơn kiếm, nữ mang song kiếm, đang hôn nhau thắm thiết giữa chiến trường loạn lạc.Lúc này, ở đằng xa trên không trung Vạn Hồn Chiến Trường.Hai lão giả, trong đó có một người là Chân Bá Thiên, còn người khác nếu Thanh Ngọc nhận ra sẽ bất ngờ kinh hãi, vì đó chính là ông lão đưa cho Thanh Ngọc chiếc ghế nứa đang đứng cùng nhau.Chân Bá Thiên nói:- Ai, xem ra nha đầu này đã có quyết định rồi.Ông lão còn lại chậm rãi gật đầu:- Thiên trường địa cửu, Thái Thượng Song Tình! Thôi, ta phải mau chóng đi về, không bà lão kia lại cốc vào đầu ta mất! Chân huynh, chăm sóc bọn nhỏ một chút!Có vẻ như cả hai đấng tồn tại này đều không hề quan tâm gì tới kết quả chiến cuộc khốc liệt dưới kia.

Không biết là có chuyện gì, nhìn qua sẽ khiến người ta tưởng tượng được lần giao tranh này y như là một sự sắp xếp cao thâm, có mưu đồ khác..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện