Ma Đế Quân

Chương 207: Phi Quỳnh





Cung Hà Trang nhận ra điểm này, nên mới làm thân được với Trần Phi Quỳnh, biến cô nàng ngốc nghếch này thành tỷ muội thâm tình.Hôm nay Cung Hà Trang cố ý đẩy Trần Phi Quỳnh tới đây, để cho nàng cùng Thanh Ngọc gạo nấu thành cơm, se duyên đôi lứa đấy.Thực ra Cung Hà Trang làm như vậy cũng là có ý đồ kéo bè kết phái, Thanh Ngọc thừa hiểu điều này, nhưng vì nàng chưa đi quá giới hạn, nên hắn vẫn mặc kệ, để xem tiểu nữ nhân đó muốn đùa nghịch tâm cơ gì.Thanh Ngọc ôm Trần Phi Quỳnh vẫn còn mặc nguyên y phục trong lòng, nâng cằm nàng lên mà đặt vào đó một nụ hôn nồng ấm.Lưỡi hắn tách hàm răng trắng muốt của Trần Phi Quỳnh ra mà bá đạo xâm lấn vào trong, tìm đến con rắn nhỏ đượm hương vị trinh nguyên bên trong, nhẹ nhàng cuốn lấy.Trần Phi Quỳnh hổn hển, nàng không có kinh nghiệm gì trong việc này cả.

Có mấy lần bị Thụy Nhi đè xuống lột y phục ra trêu chọc, nhưng nàng chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với nam nhân qua.Hơi thở cương mãnh tràn đầy tính xâm chiếm xộc vào trong miệng Trần Phi Quỳnh, làm toàn thân nàng thoát lực, không suy nghĩ được gì nữa, cứ mặc Thanh Ngọc cuốn lấy.Thanh Ngọc từ từ lột bỏ toàn bộ xiêm y của hai người rồi quẳng lên mặt đất.

Đứng giữa làn nước ấm, hắn đánh giá đệ cửu mỹ nhân Bách Hoa Bảng Trung Đô này.Dung nhan tú lệ, hoạt sắc sinh hương.


Liễu my như yên, đôi mắt to tròn nhưng mang theo đó một vẻ linh hoạt trong sáng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn, môi hồng quyến rũ, dường như trên đó không có một góc chết nào cả.Cổ cao trắng ngần, bên dưới đó là hàng xương quai xanh tinh mỹ.

Hai bầu ngực sữa to lớn mềm mại, có khi chỉ thua Trương Phù Hoa một chút mà thôi, bên trên còn có hai núm hồng vươn cao ngạo nghễ.Vòng eo con kiến, không có một chút mỡ thừa nào, điểm xuyết trên đó là lỗ rốn nhỏ nhắn, tôn lên thêm nét đẹp thiên kiều bách mị.Bờ mông căng tròn, trải xuống dưới là cặp chân dài thẳng tắp đang e lệ khép chặt lại, muốn che đi nơi tư mật dịu dàng của nữ nhân kia.

Phía trên đó còn lơ thơ vài ngọn cỏ dại, hoa mỹ vô cùng.Thân hình của Trần Phi Quỳnh phải nói không thể chê vào đâu được, Thanh Ngọc nhìn qua mà thấy hạ thân đã tràn đầy dục hỏa.Hắn mạnh mẽ ôm chặt nàng vào lòng, sau đó tiếp tục bá đạo xâm chiếm đôi môi hồng căng bóng kia, hai tay bắt đầu mò loạn.Một tay hắn cưng nựng một bầu vú to lớn, tay kia thì sà xuống mà vuốt ve cặp mông tròn trĩnh.Trần Phi Quỳnh đứng trong làn nước, trong đầu không còn biết suy nghĩ gì nữa cả, mà chỉ đành chấp nhận lấy sự xâm chiếm của nam nhân.

Thi thoảng nàng lại run rẩy uốn éo thân mình khi nhận thấy bàn tay kia chạm vào hai mép hồng tư mật của mình.Đôi môi xinh bị Thanh Ngọc hôn đến ngạt thở, nhưng Trần Phi Quỳnh không dám kêu một tiếng nào.

Hai cánh tay thon dài nhỏ bé của nàng chỉ biết ôm chặt lấy tấm lưng săn chắc của Thanh Ngọc, mặc hắn giày vò.Ngọc thể Trần Phi Quỳnh qua thời gian đã ửng hồng rạng rỡ, thậm chí Thanh Ngọc cảm thấy bầu vú mềm mại nơi tay mình đã hơi cứng lên.Cô nương này cũng quá nhạy cảm đi!Thanh Ngọc nở một nụ cười như ác ma, sau đó bế xốc Trần Phi Quỳnh lên đặt giữa tấm nệm.

Hắn banh đôi chân dài tinh mỹ của nàng ra, sau đó đưa miệng ngoạm yêu vào nơi khe hẹp thần bí.Trần Phi Quỳnh sợ hãi kêu:- Đừng…A, chủ nhân, đừng vào đó mà…A…Thanh Ngọc mặc kệ nàng, hai tay hắn tóm chặt lấy hai bắp đùi Trần Phi Quỳnh, sau đó cái lưỡi đã bắt đầu du tẩu.Đầu tiên là trêu chọc bên ngoài hai mép thịt mềm kia một chút, một thời gian sau thì hắn thọc cả cái lưỡi vào bên trong mà điên cuồng di động.Trần Phi Quỳnh trong thâm tâm sôi trào lên một cảm giác lạ kỳ khó mà mô tả bằng lời được.


Nhột nhạt, khó chịu, thoải mái… Vô số khoái cảm ập tới làm nàng như muốn nổ tung.Thân thể Trần Phi Quỳnh càng ngày càng ửng hồng, hơn nữa từ đó còn toát ra hương thơm mê người, hòa quyện với phong vị nữ nhân trinh nguyên mà Thanh Ngọc đang thưởng thức, khiến hắn lâm vào điên cuồng.- A…Chủ nhân, tha cho Phi Quỳnh, không…a…Trần Phi Quỳnh uốn éo, hông nàng hẩy lên liên hồi, dùng dằng muốn Thanh Ngọc dừng lại, nhưng làm sao hắn có thể để nàng như ý?Đến khi Trần Phi Quỳnh phải rùng mình, từ sâu thẳm nơi hoa tâm nàng đã tiết ra quỳnh tương ngọc dịch, Thanh Ngọc mới tạm buông tha.Nhưng đến đó chưa phải là hết, mà Thanh Ngọc đã nhanh chóng đè lên người Trần Phi Quỳnh, sau đó dùng mệnh căn thúc một cái thật mạnh.- A…Chết thiếp mất…!Thanh Ngọc không nghe, mà trực tiếp bá đạo ôm chặt lấy Trần Phi Quỳnh, đặt lên môi nàng một nụ hôn cương mãnh, hòng xoa dịu đi nỗi đau đớn nơi hạ thân.Trần Phi Quỳnh nhắm chặt hai mắt, lệ nhòa khóe mi, nhưng đầu lưỡi thì vẫn đáp trả Thanh Ngọc trong vô thức.

Vú bên trái của nàng bị một bàn tay bá đạo điên cuồng xoa bóp đến biến dạng.Hai tay Trần Phi Quỳnh cuối cùng vẫn ôm chặt lấy thân hình nam nhân đang đè lên người mình, nàng mở mắt thỏ thẻ:- Chủ nhân, muốn thiếp đi.Thanh Ngọc mỉm cười, lại hôn Trần Phi Quỳnh một cái thật sâu, sau đó hạ thân của hắn khẽ động.Trần Phi Quỳnh sắc mặt hơi khó chịu một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường.

Vốn dĩ nàng rất thích nam nhân này, nhưng không có cơ hội gần gũi.Thâm tâm nàng không dám, nhưng mà thân thể Trần Phi Quỳnh đã bán đứng chính mình rồi.Nàng thực sự đang bị cuốn vào trận hoan ái này.Thanh Ngọc đè lên người Trần Phi Quỳnh, càng ngày di chuyển càng mau.

Nơi âm huyệt mê người kia cứ như một cái miệng rắn, nó mút chặt lấy cây hung khí của hắn, không muốn buông ra.Thanh Ngọc cảm nhận sự o ép mạnh mẽ, cùng làn quỳnh tương ngọc dịch nóng hổi bao vây mệnh căn của mình, dâm tính đại phát mà bắt đầu điên cuồng thúc mạnh.- A…Chủ nhân, nhẹ thôi, nhẹ thôi, a…!Trần Phi Quỳnh rên rỉ, nhưng thân thể nàng lại không tỏ ra như thế.

Hông nàng co lên, đón nhận từng cái dập mạnh mẽ, ngập đến tận cùng.Lần đầu tiên giao hoan của một nữ nhân trinh nguyên, Trần Phi Quỳnh vô cùng nhạy cảm.Thanh Ngọc chỉ cần chạm vào đáy sâu một lần, trong thâm tâm nàng lại trào ra một đợt khoái cảm đê mê, tràn đầy dục vọng.Lát sau, Trần Phi Quỳnh bắt đầu gạt đi vẻ mặt xấu hổ của mình, bắt đầu chủ động ngồi dậy, sau đó tự mình nhún nhảy trên thân Thanh Ngọc.Hai cánh tay nàng ôm chặt lấy cổ hắn, ép sát hai bầu vú to lớn mềm mại vào mặt Thanh Ngọc, còn hạ thân thì vẫn nhấp nhô trầm bổng nhịp nhàng.Thanh Ngọc có hơi bất ngờ trước sự táo bạo của nữ nhân này, nhưng hắn cũng rất hợp tác.

Để cho Trần Phi Quỳnh tự mình nhấp, Thanh Ngọc há miệng ra ngậm lấy đầu một chú tiểu bạch thỏ vào, mút chặt.Lát sau, hắn lật Trần Phi Quỳnh lại, rồi thúc phầm phập từng nhát mạnh mẽ vào mông nàng từ phía sau.


Cảm giác thân thể mình bị một con trăn lớn đâm ngập vào làm Trần Phi Quỳnh ú ớ liên hồi, nói không nên câu:- A…Sâu quá, chết, chết thiếp…a…Thanh Ngọc được đà làm tới, hai tay hắn tóm chặt lấy vòng eo thon tinh xảo kia, hạ thân di chuyển càng ngày càng nhanh.

Mỗi lần hông hắn và cặp mông tròn trắng trẻo của Trần Phi Quỳnh va chạm, Thanh Ngọc cảm thấy bùng lên một nỗi khoái ý chinh phục.Những làn sóng nhấp nhô trên cặp mông đầy đặn đó, hòa theo với âm thanh “Bạch…Bạch…” khiến cho hắn càng điên cuồng hơn.- A…Đừng, tha cho thiếp, tha cho thiếp,…a…Thanh Ngọc chạy nước rút, hắn dấn từng cú thật nhanh, thật sâu, thật mạnh.

Trần Phi Quỳnh lúc này đã bủn rủn tay chân, không còn suy nghĩ được gì nữa.

Từ nãy tới giờ nàng đã tiết thân hai lần rồi, nhưng Thanh Ngọc vẫn còn đang đâm tới kịch liệt từ phía sau.Cao trào gần tới, Thanh Ngọc tóm lấy hai cẳng tay Trần Phi Quỳnh, kéo ngược thân thể nàng về phía sau, hạ thân thì vẫn tiếp tục thúc.

Mặt Trần Phi Quỳnh đỏ ửng lên, bóng lưng mỹ diệu của tạo hóa kia khiến hạ thân Thanh Ngọc muốn trực tiếp bùng phát.- A…Thiếp…thiếp…!Vừa cùng lúc Trần Phi Quỳnh kêu rên dữ dội, thân thể co giật, thì cũng là thời điểm Thanh Ngọc trút hết toàn bộ tinh hoa của hắn vào trong nàng.Thanh Ngọc thả hai cánh tay Trần Phi Quỳnh ra, để nàng ngã sấp xuống nệm, còn hắn thì vẫn đang ngồi trên mông nàng.Giữ nguyên mệnh căn của mình ở trong nơi tư mật ấm áp kia, Thanh Ngọc cũng đổ sập xuống, đè lên thân thể ngát hương của Trần Phi Quỳnh.Hắn hôn lên gáy nàng, hỏi:- Yêu ta không?Trần Phi Quỳnh mệt lử, thở hổn hển, lí nhí nói:- Yêu, thiếp yêu chàng chết mất.…...Ai, viết què tay cả tháng trời hông có ai thương tui hết.Ai donate thì cho em xin linh thạch nhá, em cám ơn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện