Chương 51: Tô Thượng Khiêm
Hư ảnh nói:- Ta tên Tô Thượng Khiêm, con cứ gọi một tiếng Khiêm thúc.
Ta nói cho con biết, Hằng Thiên Tinh này là điểm giao giữa Tiên vực và Ma vực, dễ hiểu ra thì chúng ta đang ở gần giữa trung tâm vũ trụ.
Xung quanh tinh cầu này chính là khu vực trung lập, mà cả Tiên Ma hai phe đều đang muốn chiếm lấy.Thanh Ngọc chăm chú nghe, cũng không nói câu nào.- Hài tử, con nói, Tiên có phải là người không?Thanh Ngọc nghe tới đây thì có điều suy nghĩ, trả lời:- Con nghĩ Tiên cũng chỉ là một loại tu sĩ cao cấp mà thôi.Tô Thượng Khiêm khà khà cười hai tiếng:- Tốt, quả không hổ danh là con của Khôi huynh.
ta nói con đừng giật mình, Tiên bây giờ không phải là Tiên.Thanh Ngọc nghe vậy sửng sốt hồi lâu:- Tiên mà lại không phải là Tiên thì là gì ạ?- Tiểu Ngọc, không, Ngọc Nhi, việc này là mãi sau này ta mới biết.
Thực ra Tiên bây giờ chính là bọn ngoại xâm.Thanh Ngọc tiếp nhận thông tin mà không thể nào tin nổi, sau lưng toát ra một đoàn mồ hôi lạnh.
Trong lòng hắn có một suy nghĩ, có phải cha mẹ mình đối kháng với bọn ngoại xâm này nên mới bị như vậy hay không?Tô Thượng Khiêm lại nói tiếp:- Những việc này ta cũng không thể nói cho con nhiều.
Bây giờ con uống nốt hai chén rượu kia đi, rồi Khiêm thúc nhờ con một việc.Thanh Ngọc cũng không chần chừ, uống hết hai chén rượu còn lại.
Bỗng nhiên thể nội hắn nóng bừng như thiêu như đốt, Thanh Ngọc cảm thấy xương cốt, kinh mạch mình đang được rèn giũa qua một lượt.- Đây là Hoán Cốt Tam Sinh Tửu, uống xong ba chén sẽ khiến tư chất con tăng lên một bậc.
Con vận công một chút đi.Thanh Ngọc nghe vậy, lập tức nhắm mắt vận chuyển Hỗn Độn kinh, bắt đầu luyện hóa.- Ly Ly, mở ra thông tin..Chủ nhân: Thanh NgọcLinh căn: Cửu linh cănTư chất: Đỉnh giaiThể chất: Không được tiếp cận thông tinHuyết mạch: Không được tiếp cận thông tinChức nghiệp: Linh kiếm sưTinh cảnh: Luyện Bì sơ kỳKhí cảnh: Ngưng Chân trung kỳThần cảnh: Hồng Cung tam tinh.Tư chất Đỉnh giai! Đây là tư chất cao nhất ở Hằng Thiên tinh!Hơn nữa Tinh cảnh còn tiến vào Luyện Bì sơ kỳ nữa!Ba chén rượu này là đồ tốt a!Thanh Ngọc mở mắt ra, nhìn Tô Thượng Khiêm:- Khiêm thúc, người muốn nhờ con việc gì, người nói đi.- Trong viên linh châu này có thần hồn nữ nhi Tô Hân của ta đang ngủ say.
Hiện giờ ta sức tàn lực kiệt, một lát sau sẽ tiêu tán.
Ta muốn nhờ con tìm cách cứu Hân Nhi.
Sau đó, con chăm lo cho nàng một chút.
Làm nha hoàn cũng được, làm thiếp cũng được, được sống là tốt rồi.Thanh Ngọc lập tức nói:- Con đồng ý.
Hơn nữa con còn biết cách làm sao để cải tạo thân thể cho nàng.
Nếu thúc tin tưởng, thì cứ giao nàng cho con.Tô Thượng Khiêm biến sắc:- Con không gạt ta chứ?Thanh Ngọc phân trần:- Nguyễn Ngọc con nói được làm được.
Nhưng thúc phải nói cho con biết tại sao thúc không để nàng tiến vào luân hồi, trọng sinh kiếp khác?Tô Thượng Khiêm thở dài lắc đầu:- Con không biết bọn ác ôn đó tàn nhẫn thế nào đâu.
Chúng thi triển một loại thuật pháp khiến sinh linh sau khi chết thì lập tức hôi phi yên diệt, không thể tiến vào luân hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Lúc đó may mắn ta có một Đế bảo lưu trữ thần hồn, nếu không thì đã tiêu tán trong thiên địa rồi, không gặp được con ở đây.Thanh Ngọc nghe mà hít một hơi lạnh, rồi lại nhớ đến loại Định Hồn Siêu Âm Chú mà mẹ mình mắc phải.
Xem ra kẻ địch vô cùng ghê gớm.
Hắn cảm thấy vô cùng cảm thông với Tô Thượng Khiêm, vì cứu sống con gái mà chấp nhận chờ đợi không biết bao nhiêu năm để tìm người phù hợp.
Sắp tới đây nếu thần hồn tan biến, thì sẽ là hoàn toàn biến mất, không thể tiến vào luân hồi nữa.Thanh Ngọc không thể tàn nhẫn thấy cảnh một người phụ thân chết đi mà không an tâm về nữ nhi của mình.Hắn suy nghĩ một chút, rồi nói:- Ta thề với Ma đạo, sẽ tìm mọi cách cứu sống Tô Hân, sau đó bảo vệ nàng trọn kiếp bình an.Trong không gian bỗng dưng có tiếng ầm ầm chấn động, như thể thiên địa hưởng ứng lời thề của Thanh Ngọc.Tô Thượng Khiêm nghe vậy vui mừng, đưa ra linh châu và linh hồn bản nguyên của Tô Hân cùng với một chiếc nhẫn trữ vật cho Thanh Ngọc rồi nói:- Hân Nhi rất ngoan và hiểu chuyện, sau này nàng xin nhờ vào con rồi.
Ta tin tưởng con trai của Khôi huynh sẽ không làm ta thất vọng.
Đây là Đế bảo Cửu Thập Cửu Thiên, chính là chín mươi chín bậc thang mà con vừa đi qua.
Còn một chuyện nữa, nếu Hân Nhi sau này có hỏi thì con đừng nói sự thật cho nó biết, kẻo nó đau lòng.Thanh Ngọc đến đây càng là tôn kính Tô Thượng Khiêm hơn, đứng dậy cung kính bái một cái thật sâu.Tô Thượng Khiêm gật đầu, nói:- Trong nhẫn trữ vật có tài sản cả đời ta, hy vọng sẽ giúp con được một chút.
Trong đó còn có một ngọc giản ghi lại địa đồ toàn bộ Hằng Thiên tinh, chính là ngày xưa cha con đưa cho ta.
Còn về Tiểu Bàn ở ngoài kia thì con mang nó theo cũng được, còn không thì thả nó đi.
Cái Vương tọa kia của ta cũng là đồ tốt, con cầm đi luôn đi.Tô Thượng Khiêm nói xong liền phất tay, đưa Thanh Ngọc ra ngoài chủ điện.Thanh Ngọc tiến lại gần, nhỏ máu vào Vương tọa nhận chủ, sau đó thu nó vào nhẫn trữ vật.
Hắn quay ra nói với hải sa:- Ngươi muốn đi theo ta hay là muốn tự do sống bên ngoài?Hắc sa uồm uồm hai tiếng, rồi tiến lại gần nhả ra một đoàn linh hồn bản nguyên, đưa cho Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc hiểu ý, nhận lấy rồi quay lại nói to về hướng cung điện:- Khiêm thúc, con đi đây.
Con nhất định sẽ chăm lo cho Hân Nhi, người an tâm nhé!Thanh Ngọc cảm thán trong lòng.
Một đời cường giả đã đứng trên đỉnh phong, cuối cùng vẫn là lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.Thế sự xoay vần, thương hải tang điền, không ai biết bản thân tương lai sẽ đi về đâu.Đạo lộ vốn dĩ vô tình, nhưng tâm người thì vẫn hữu tình.Thanh Ngọc lại quay lại, hành lễ thêm lần nữa rồi nhảy lên lưng hải sa, một người một cá lao ra biển rộng.Bóng hình Tô Thượng Khiêm từ xa mỉm cười hài lòng:- Đúng là một hài tử chí tình chí nghĩa, giống y như cha nó vậy.Nói xong, thân hình mờ nhạt tiêu tán trong thiên địa.…Sau khi ra khỏi vực sâu, Thanh Ngọc nói với hải sa:- Ngươi tên Tiểu Bàn phải không, quanh đây có hòn đảo vắng nào không, chúng ta đi!Hải sa uồm uồm hai tiếng, rồi lao vút đi trong lòng biển rộng.Thanh Ngọc bây giờ đang có 272 điểm tích lũy, hắn muốn tìm nơi ở tạm thời, kiểm kê thu hoạch một phen.
Trước khi rời khỏi Vạn Hoa Đan Các, Thanh Ngọc đã đưa gần hết toàn bộ linh thạch cho Lý Mỵ Nương, Hạ Tuyết và Mai Sương Sương rồi, nhưng vẫn cầm theo ba trăm vạn linh thạch thượng phẩm.
Mấy năm qua vừa buôn bán vỏ cua, lại giết thêm đám kiến hôi chặn đường, bây giờ lại còn được Tô Thượng Khiêm cho một chiếc nhẫn, Thanh Ngọc phải sắp xếp lại mới được.Trên một hòn đảo vắng không người, Thanh Ngọc để Tiểu Bàn với Tiểu Long chơi ngoài biển, rồi khai mở một động phủ.Trước cửa động phủ, hắn trực tiếp thả Huyết Ma Thánh Đằng ra, để cho nó cảnh giới, sau đó lại bố trí trận bàn.Khi nhìn vào chiếc nhẫn mà Tô Thượng Khiêm đưa cho, Thanh Ngọc hết hồn hết vía.Bên trong có những bốn ngàn vạn linh thạch cực phẩm, hơn bảy ức linh thạch thượng phẩm, thảo dược hoàng cấp và tôn cấp đầy năm hàng tủ, khoáng thạch thì chất thành đống.
Thứ làm Thanh Ngọc thấy vui mừng nhất đó chính là một trái Hồi Lộ quả, có thể giúp hắn nhanh chóng chuyển hóa chân khí hơn.Thế này thì chưa cần một năm nữa là Thanh Ngọc có thể tiến vào Ngưng Chân hậu kỳ rồi.Hắn mới bước vào Ngưng Chân kỳ được bao lâu?Mới có mấy năm a!Nếu để tu sĩ khác biết được tốc độ tu luyện của Thanh Ngọc sẽ hộc máu mà chết.Bần tăng cũng đâu có muốn vậy đâu!Sau khi kiểm tra nhẫn và túi trữ vật của mấy tên tu sĩ chặn đường hắn trên biển, Thanh Ngọc cũng chẳng thấy gì tốt.Đó căn bản là vì ngươi đang là đại tài chủ a!Lấy ra một viên Không Minh Thạch khổng lồ từ nhẫn của Tô Thượng Khiêm, Thanh Ngọc để Ly Ly tiếp tục mở rộng nhẫn trữ vật của mình ra tới một ngàn trượng vuông, sau đó thu hết tất cả tài sản vào trong.Vốn dĩ đang nghèo, Thanh Ngọc còn muốn đem vỏ cua đi bán nốt, nhưng bây giờ có tiền rồi, hắn quyết định bế quan an tâm tu luyện.Đồ ăn cũng chẳng cần tìm, hắn còn cả mấy ngàn cân thịt Lôi Cương Giải.Thanh Ngọc trực tiếp đổi mới Đế quân thương hành.“Sao không có gì tốt a? À có! Pháp khí tự động làm tóc theo yêu cầu?”.
Bình luận truyện