Ma Đế Quân

Chương 91: Đi Làm Nô Tài





Tới đây, Vạn Hoa cốc đã chân chính bước vào hàng ngũ siêu cấp tông môn của Thiên Long Vực.

Toàn bộ sư môn có hơn ba vạn tu sĩ, trong đó Đại Thừa Thái thượng trưởng lão có hai người, Hợp Thể có A Phong Đường chủ Hồng Trần đường một người, Luyện Hư có Đế Quân Uyển Tử Nhược một người, Hóa Thần có mười sáu vị, Nguyên Anh và Kim Đan thì không cần nhắc tới.Gia sản của toàn bộ Bắc Thái Tông cũng được bổ sung vào Đế Tinh Giới của Thanh Ngọc, làm hắn bây giờ không dám nhìn vào trong, sợ lóa mắt.Sau hai ngày trở về Vạn Hoa cốc, Phong Hoa Môn môn chủ lại còn cất công từ ngàn dặm xa xôi tới tỏ lòng hiếu kính thêm một con số thiên văn sổ tự nữa, càng làm Thanh Ngọc lắc đầu lè lưỡi.Hắn bây giờ là đại tài chủ a!Thanh Ngọc còn tham khảo qua một vài cái đấu giá hội xem có gì vừa mắt hay không, nhưng nhìn mãi mà không thấy gì ưng ý cả, nên lại thôi.Phần thưởng của nhiệm vụ lần này là một kiện Tích Địa Châu, tuy không thể chứa được vật sống, nhưng nó có thể thu được toàn bộ Vạn Hoa bình nguyên vào trong đó, sau này có di dời đi Trung Đô cũng là muôn phần thuận tiện.Lúc này đây Thanh Ngọc đang ngồi trong phòng của hắn, hơn hai tháng này hắn cùng Đàm Bách Hương và Trương Phù Hoa vô cùng bận rộn, vì phải diễn luyện đủ mọi loại kịch bản khi đối đầu với ba tên Đại Thừa kỳ, nên không hề có thời gian tu luyện nghiêm chỉnh.Tâm thần Thanh Ngọc chìm đắm vào trong cuốn sách của lão giả trong Thiên Lộ Điện đưa cho.

Cuốn sách không hề có tên bìa, cũng được ghi bằng một ngôn ngữ vô cùng khó hiểu.

Ly Ly phải dạy cho Thanh Ngọc loại chữ đó mất hai ngày.

Nhưng hiện tại tu vi của Thanh Ngọc mới chỉ mở được đúng một trang sách đầu tiên.Trong sách có ghi lại:- Tu luyện là gì? Chính là luyện Tinh hóa Khí, luyện Khí hóa Thần, luyện Thần phản Hư, một vòng tuần hoàn.Sinh tồn của đời người không rời khai Tinh, Khí, Thần.


Chỉ khi tu sĩ có tinh túc, khí sung, thần vượng, thân thể mới có thể khỏe mạnh, đạo hạnh mới có thể cao thâm.

Cho nên Thánh nhân giảng đạo tu thân dưỡng sinh, không tách khỏi tu dưỡng Tinh, Khí, Thần.Đạo dã giả bất khả tu du ly dã.Luyện Tinh hóa Khí là chân khí quá tam quan, thông nhậm đốc thần mạch, bồi dục khí của đan điền, vận hành theo đường kinh.Phản tiên thiên Tinh khí, còn gọi là “Phản phác quy chân” dĩ “Phản bản hoàn nguyên”.

Luyện Khí hóa Thần tiểu chu thiên, nội khí từ đan điền phát động, thông qua kỳ kinh bát mạch, thập nhị kinh mạch, lưu khắp thể nội, khiến Tinh hòa Khí kết, đạt đến Khí hóa vi Thần.Thận khí nhập não, bổ ích não tủy, thận não khả dĩ bổ ích tương đương.

Thánh nhân nói: đại chu thiên khả dĩ trường thọ hoàn đồng, chính trắc bộ công dung nhập.

Luyện Thần phản Hư, chân dĩ chuyển tu.Luyện Thần phản Hư hữu lưỡng tầng: nhất do trường kỳ khổ luyện, đã hình thành phản xạ, khi tọa chân khí liền có thể lưu chuyển chu thiên, khí tức vi vi, nhược hữu nhược vô, khí trung hòa cùng thiên địa hợp nhất, nhị do trong tu luyện xuất hiện giác cảnh, khinh tùng du khoái, tục niệm toàn vô…Thanh Ngọc đọc sách mà như si như say, đắm chìm vào mà quên hết đi ngày tháng.

Càng đọc, hắn càng cảm thấy sợ hãi.

Những chân lý này trước đây khi bước vào tu đạo Ly Ly cũng để hắn lĩnh hội qua, nhưng mà không thể nào giải thích chi tiết rõ ràng như vậy được.Dần dần, chúng nữ ở bên trong đình viện bắt đầu thấy hiện tượng lạ phát tán ra từ trong nơi tĩnh tu của Thanh Ngọc.

Ánh hào quang rực rỡ tỏa ra chiếu sáng khắp thập phương thiên địa, làm Trương Phù Hoa phải nhanh chóng lấy ra trận bàn bao phủ lại Đế Quân Uyển.Đàm Bách Hương cũng giật mình mà đến, mồm bỗng thốt ra một câu:- Tiểu tử này lại làm trò quỷ gì?Thanh Ngọc cũng đang không hề biết mình làm cái gì, nhưng hiện tại vòng Linh luân màu hồng sau lưng hắn đang quay tròn với tốc độ chóng mặt.

Càng ngày càng nhiều ký tự phù văn khó hiểu xuất hiện bên trên mặt Linh luân.Thanh Ngọc chìm đắm trong trạng thái không minh khó hiểu, bỗng dưng, mắt hắn nhòe đi, rồi khi phát hiện ra thì đã thấy mình đứng trong nơi hư không xa xăm vũ trụ, bao vây xung quanh hắn là vô số tinh hà vô tận.Bóng hình lão giả trong Thiên Lộ Điện lại từ từ hiện ra, nhưng đây không phải ảo ảnh, mà là một người thật!Lão giả râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền hòa ngập tràn dấu vết thời gian vẫn mặc chiếc áo gai rách nát quen thuộc, tay nắm một cây quải trượng, ánh mắt sâu sắc thâm thúy mang theo vẻ tang thương vô tận.

Lão giả nói:- Khá lắm, mới có ba ngày mà đã tấn nhập Khai Đạo!Thanh Ngọc muốn nói lắm nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không mở miệng được.

Lão giả cười hài hòa:- Tiểu tử, lão vô cùng coi trọng ngươi, bây giờ có một nhiệm vụ, ngươi có tiếp nhận không?Thanh Ngọc không nói được, chỉ có ánh mắt nghi ngờ nhìn lão giả.- Đi làm nô tài hai mươi năm ở Huyền Vũ Vực đi, ở đó có một Khinh Hồng Tiền Trang, bây giờ lấy giấy bút ra ghi lại một bức thư cho mấy tiểu nha đầu ở nhà của ngươi, lão đem ngươi đi Huyền Vũ Vực.


Đúng ba mươi năm sau, lão thả ngươi trở về.

Thiên Long Vực hết nơi để ngươi đi rồi!Thanh Ngọc nghe đến đây, ánh mắt chống cự một chút, rồi cũng chỉ đành lấy một ngọc giản ra ghi lại vài lời muốn nói cho chúng nữ, sau đó còn lấy kèm theo một cái nhẫn trữ vật ra đưa cho lão giả.Lão giả nói:- Ngươi yên tâm, mấy tiểu nha đầu kia để lão lo, vũ trụ này còn chưa có ai giết được người của ngươi trước mặt lão.

Đi đi, đi dạo bước hồng trần mà cảm ngộ Chân Đạo! Vấn đề ngươi khúc mắc bấy lâu nay có khi sẽ được hóa giải trong lần này đấy!Thanh Ngọc chưa kịp làm gì, đã thấy mình rớt đánh “Bịch” một tiếng xuống trước chân một nữ tử.

Nữ tử này một thân hắc y, không rõ thân hình, đeo mặt nạ quỷ vô cùng dọa người, tay còn đang lăm lăm cầm một chiếc roi ngựa.

Nàng nói:- Ngươi là A Ngọc mới chuyển tới phải không? Ngươi làm gì mà rớt từ trên đó xuống vậy?Thanh Ngọc hoang mang, giám định ra thì mới biết đây là một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ, trong lòng tự hỏi mình phải làm nô tài cho nàng hay sao?- Vâng, tiểu nhân A Ngọc, bái kiến tiểu thư!Nghe được hai chữ tiểu thư, nữ nhân hắc y quất roi lên người Thanh Ngọc một cái đau điếng:- Ngươi muốn chết hay sao mà gọi ta là tiểu thư! Đám người ngu dốt kia không nói cho ngươi phải xưng hô thế nào à?Thanh Ngọc bị trúng một roi, trong lòng chửi mẹ nó, nếu không phải ta mới đến đây thì xem ta có đánh nát cái mông nhỏ của ngươi ra không.

Nhưng cuối cùng vẫn thành thành thật thật đáp:- Tiểu nhân ngu dốt, không biết quy củ.

Nhưng xin hỏi tiểu nhân phải gọi người là gì?Nữ nhân hắc y nói:- Gọi bà chủ!- Vâng, vâng, bà chủ!Nữ nhân hắc y dịu giọng lại:- Mới tới chưa biết quy củ thì đi tìm Thụy thúc, học cho xong rồi hẵng ra ngoài.Nói xong đến đây, nàng lắc mình biến mất.

Thanh Ngọc còn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhìn lên thân thì đã thấy mình đang mặc một bộ y phục nô tài chính hiệu, hình xăm Đế Tinh giới trên ngón tay cũng bị xóa đi, trên mặt cũng không có dấu vết nào, tròng mắt cũng đen trở lại.Nhanh chóng ổn định lại tâm tình, thích nghi với hoàn cảnh, Thanh Ngọc tìm thấy khu nhà ở dành cho hạ nhân, sau đó rảo bước đi tới.Một trung niên nam tử ăn mặc trông có vẻ là quản sự ở đây, nhìn thấy hắn thì nói:- A Ngọc mới tới phải không, lại đây, trong này có ghi lại tất cả những gì ngươi cần làm, và quy tắc trong Tiền Trang.

Nếu ngươi nhìn thấy bà chủ thì tránh nàng xa xa ra một chút, ở gần chắc chắn sẽ dính họa vào thân.

Đi đi, phòng ở của ngươi là phòng cuối cùng.Thanh Ngọc chỉ biết rối rít xin vâng, cuối cùng thì cũng vào được trong phòng, đóng kín cửa lại.


Thông qua ngọc giản mà người quản sự trung niên kia đưa cho, Thanh Ngọc mới biết hóa ra đây là Phạn thành của Huyền Vũ Vực.Lão giả kia thật đáng sợ, phất tay một cái mà đưa mình nhảy qua một vực!Không biết lão và sư công ai lợi hại hơn?Suy nghĩ một hồi, Thanh Ngọc lắc đầu.

Hắn tiếp tục xem ngọc giản.

Thì ra nhiệm vụ của hắn chính là theo hầu hắc y nữ nhân kia.

Nàng tên Thúy An, từ bé đã được hứa gả cho thiếu chủ Khinh Hồng Tiền Trang này, nhưng tên kia chưa cưới đã bệnh mà chết.Thúy An bị Khinh Hồng Tiền Trang bắt về làm con dâu, lại bị trang chủ hủy dung, phải chấp nhận cảnh ở góa cả đời.

Nói cao sang ra thì chính là người làm không công cho Tiền Trang, còn hạ đẳng một chút thì chính là nô lệ cao cấp.Cửa hàng ở Phạn thành này chỉ là một chi nhánh nhỏ của Khinh Hồng Tiền Trang mà thôi, nhưng cũng cần người trung thành đứng ra coi sóc đấy.Thanh Ngọc xem xong mà cũng cảm thấy nhân sinh muôn màu muôn vẻ.

Số phận con người ta sống hôm nay không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.Những tên nô tài trước đây đi theo Thúy An cứ cách một thời gian lại chết một cách kỳ bí khó hiểu, mà bây giờ Thanh Ngọc chính là người thay thế cho tên chết gần nhất.Trong ngọc giản ghi rõ, hàng ngày buổi sáng thì quét sân, thu dọn đình viện, buổi chiều chuẩn bị nước tắm, buổi tối thì được tự do nghỉ ngơi, nếu Thúy An mà cần gì thì bất cứ giá nào cũng phải có mặt ngay lập tức.Ai, xem ra lại phải đi ở đợ cho người ta rồi.Lão giả kia không biết làm sao lại đẩy mình vào cái chỗ này nhỉ?Không có ai biết Thanh Ngọc là tu sĩ cả, bởi vì hắn mang trên mình chiếc ngọc bội ngăn cản thần thức dưới Hóa Thần kỳ.

Ai cũng chỉ nghĩ Thanh Ngọc là một tên phàm nhân tiểu bạch kiểm mà thôi.Thế là Thanh Ngọc bắt đầu kiếp sống hạ nhân của mình.

Hàng sáng, hắn chăm chỉ quét sân, cũng không hề dùng pháp thuật, mà tự bỏ sức ra làm.Quét sân xong, lại tự mình lau dọn bên trong đình viện tất cả đến thật hoàn mỹ mới thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện