Ma Long Phiên Thiên

Chương 129: Chấn động:Thiên Chấn!



Sau một khắc, chưởng ảnh đầy trời rơi xuống, nhất thời vang lên một trận nổ vang rung động thiên địa.

- Phanh! Phanh! Phanh!

Sau một loạt tiếng vang, Già Thiên Dực của Phong Thanh Lam trong nháy mắt tiêu tán vô hình, thân thể của hắn cũng bị đánhmạnh mẽ vào dưới đất ba thước, lún vào trong đất bùn, hộc ra một ngụm máu lớn, chật vật vạn phần.

Phương Thiên Họa Kích của Hắc y trung niên nhân bị đánh bay tại chỗ, sắc mặt hắn không khỏi hoảng sợ, hộc máu bay về hướng ngược lại!

Lân phiến toàn thân Độc Giao tan vỡ vô số, máu đen toàn thân trôi thành dòng suối nhỏ, đau đến mức nó không nhịn được phát ra một tiếng kêu thê lương bi thảm, thân thể cao lớn đột nhiên bắn ra xa vài chục trượng, đụng gãy vô sốcây cối, con ngươi lớn sợ hãi nhìn chằm chằm vào bóng người ở bên trên.

Sau một kích này, Phong Liệt ở trên không trung giống như một sợi lông nhẹ nhàng tung bay, nhẹ nhàng rơi vào trên một đoạn thân cây gãy lìa, sắc mặt âm độc nhìn Phong Thanh Lam, trung niên nhân, Độc Giao cùng với đám người đại hán râu quaiđang sợ hãi ở phía xa không dám nhích tới gầnnón ở phía dưới.

Hắn lúc này không khỏi cảm thấy sướng khoái lâm ly, không nhịn được muốn ngửa mặt lên trời huýt sáo một phen, đây là lần đầu tiên từ khi hắn sống lại tới nay có thể thống khoái thi triển Thiên Cấp Chiến Kỹ - Ma Long Tham Trảo Tam Thứcnhư thế!

Địa Cấp Chiến Kỹ đã mạnh mẽ vô cùng, lực lượng được thông suốt, có thể đem chiến lực của bản thân Long Vũ Giả phát huy ra hơn trăm lần, mà Thiên Cấp Chiến Kỹ lại mượn thiên địa lực lượng ngoài thân để mà ngăn địch, hai cái có bản chất khác nhau.

Phong Liệt thậm chí cảm giác được, chính mình luyện Thiên Cấp Chiến Kỹ đã có chút thành tựu khi đánh ra, uy lực đã tiến tới gần vô hạn của một kích rất mạnh của cao thủ Cương Khí Cảnh sơ kỳ, quả thực khiến hắn mừng như điên.

Bất quá, trước mắt còn có chuyện trọng yếu hơn đang đợi hắn đi làm.

Phong Liệt âm lãnh liếc mắt quét về phía dưới một cái, sau đó hai mắt đỏ ngầu gắt gaonhìn chằm chằm vào thân hình của Phong Thanh Lam vừa đứng lên trên mặt đất, lạnh lùng nói:

-Giao linh quả ra! Nếu không, chết!

Phong Thanh Lam lạnh lùng nhìn Phong Liệt, vẻ hoảng sợ trong mắt khó có thể che dấu, nhưng trong lòng thì kinh ngạc vạn phần.

Bởi vì chín hư ảnh Ma Long dài một trượng phía sau Phong Liệt kia, rõ ràng cho thấy Phong Liệt chỉ có tu vi Nguyên Khí Cảnh, nhưng chiến lực biểu hiện ra so với mình là cao thủ Chân Khí Cảnh Thất Trọng Thiên hàng thật giá thật lại mạnh hơn mấy lần, thật sự là quá khó tin a!

-Hừ! Long Cốt Linh Quả Bổn công tử nhất định phải có được! Tuyệt đối không thể nào giao ra!

Phong Thanh Lam không lùi bước chút nào hừ lạnh một tiếng, con ngươi trong trẻo lộ ra dư quang lại âm thầm đánh giá tình thế trước mắt, nhanh chóng suy nghĩ con đường thoát thân.

-Không giao ra thì đi chết đi!

-Thiên Long Thất Sát kích — Xuất Vân Kích!

-Hô.

Hắc y trung niên nhân bên cạnh đột nhiên quát to một tiếng, Phương Thiên Họa Kích đỏ như lửa giống như một loại phong xuy hỏa vân, vô cùng nhanh chóng đánh về phía Phong Thanh Lam.

-Hừ! Tự tìm cái chết!

-Ma Long Tham Trảo — Liệt Địa Thức!

Phong Liệt tự nhiên cũng không cam chịu rơi ở phía sau, trong mắt của hắn chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn, thân hình chợt đánh ra phía trước, giống như Hùng Ưng vật lộn đọ sức với thỏ, hai tay hóa thành trảo trộp xuống phía dưới.

Hắn lúc này, trong thoáng chốc giống như trên lưng đã đeo một tòa núi lớn vô cùng trầm trọng, ép tới mức không gian chung quanh cũng chấn động run rẩy không dứt, đồng thời, Hắc Ám Chi Thân của hắn không chịu nổi gánh nặngcũng phát ra tiếng "Ken két" nhẹ.

Phong Thanh Lam mắt thấy hai đại cường địch đánh tới, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Bước đầu giao thủ lúc trước hắn đã có thể cảm nhận được, thực lực của Phong Liệt cùng trung niên nhân kia đều ở phía trên hắn, nếu là một người trong số đó, hắn tự nghĩ mình còn có thể nắm chắc cơ hội thoát thân, nhưng lúc này hai người đồng loạt ra tay, cái mạng nhỏ của hắn rất đáng lo a!

Dưới sự kinh hãi, hắn vội vàng đánh ra tất cả vốn liếng, nguyên lực toàn thân điên cuồng quán chú ở phía trên bảo giáp bên ngoài cơ thể, đồng thời ở trên đỉnh đầu lần nữa lấy ra một đạo"Già Thiên Dực" uy áp kinh người.

Chỉ bất quá sau một khắc, xảy ra chuyện làm hắn ngoài ý muốn.

Trung niên nhân kia thúc dục đại kích cách hắn tới năm trượng, thế nhưng không có chút dấu hiệu chuyển biến phương hướng nào, đột nhiên đánh úp về phía Phong Liệt ở bên cạnh, uy thế của Hỏa Vân nồng đậm thêm ba phần.

Phong Liệt trên mặt khinh thường, lạnh lùng cười một tiếng, thân hình vẫn bổ nhào xuống không thay đổi phương hướng, nhưng lại thẳng tắp đánh về phía trung niên nhân kia.

Hai người tâm tư hoàn toàn giống nhau, đều cảm giác được đối phương có uy hiếp lớn nhất, cho nên muốn tiên hạ thủ vi cường, chẳng qua là đều nghĩ đến cùng một cách a.

"Oanh."

Ma Long Ám Trảo cùng Phương Thiên Họa Kích tiếp xúc, bắn ra một luồng khí mãnh liệt, theomột trận bụi mù mịt khắp trời, thân hình hai người lộn nhào một vòng rồi quay về.

"Đăng đăng đăng!"

Thân hình của Hắc y trung niên nhân lùi lại tới bảy tám trượng mới dừng lại, vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt lạnh lùng không dứt, hơn nữa Phương Thiên Họa Kích trong tay của hắn, thế nhưng lại hơi bị bóp méo một chút, khiến hắn đau lòng vạn phần.

Mà Phong Liệt cũng bị lực đạo mạnh mẻ từ đại kích thượng truyền tới chấn lui về phía trên cái cọc gỗ, trong lòng âm thầm khiếp sợ, cao thủ Chân Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên quả nhiên không giống bình thường, rất khó đối phó.

-Hừ! Tu vi của các hạ rất tốt!

Hắc y trung niên nhân hừ lạnh một tiếng, âm lãnh nhìn chằm chằm Phong Liệt, ánh mắt lóe lên không ngừng, ngầm thúc dục nguyên lực khơi thông kinh mạch bị tắc nghẽn, Thiên Cấp Chiến Kỹ của Phong Liệt cũng không phải là dễ dàng đón đỡ như vậy.

-Các hạ cũng vậy!

Phong Liệt không mặn không nhạt đáp một tiếng, đồng thời điên cuồng vận chuyểnnguyên lực trong cơ thể, nhanh chóng thu nạp hắc ám lực ở ngoại giới chữa trị những tổn hại của Hắc Ám Chi Thân.

Giờ này khắc này, tràng diện nhất thời yên tĩnh trở lại, chỉ có đầu Độc Giao kia trong miệng phát ra tiếng vang "Ti ti" rất nhỏ, tùy thời chuẩn bị nhắm người mà nuốt.

Phong Liệt, Hắc y nhân, Phong Thanh Lam, Độc Giao, ba người một thú chiếm một góc khác nhau, bốn ánh mắt đều đề phòng lẫn nhau, ai cũng không hề hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Mà cách nơi chiến đấu xa hơn một chút mấy tên Hắc y nhân may mắn còn sống sót cũng không dám tiến lên trước nữa, e sợ sẽ trở thành người vô tội gặp tai hoạ.

Phong Liệt lúc này đã nhận ra, mấy tên Hắc y nhân này đúng là tên Ám Vệ Đại Nhân cùng mấy tên thuộc hạ Nguyên Khí Cảnh của y mà lúc trước hắn đi dò xét tình huống đã từng gặp.

Ám Vệ Đại Nhân này mặc dù cũng có tu vi Chân Khí Cảnh Ngũ Trọng Thiên, nhưng so sánh với bốn người trong cuộc chiếnlại kém hơn rất nhiều, một tên mặt đen trên mặt đầy râu chần chờ hồi lâu cũng không dám tiến lên.

Lúc mọi người đang giằng co, nơi xa đột nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo cùng thanh âm đụng chạm cành lá.

Rất nhanh, bọn người Long Khuynh Vân, Nhạc Đông Thần, Tề Xương Vũ, Sở Tiểu Điệp hiện ra trong tầm mắt của mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện