Chương 184: Điên cuồng chém giết
Lúc này Lý Thần đã bị cừu hận hoàn toàn cắn nuốt lý trí, ngay cả tất cả giáo quy đều để lại sau đầu, dù sao bất luận là ai sau khi gặp phải tình huống như hắn, nhìn thấy cừu nhân trước mặt cũng rất khó bảo toàn trấn tĩnh.
- Hừ! Đồ đui mù!
Ngay khi Lý Thần vừa mới huy động trường kiếm, đột nhiên, một mảnh thương ảnh dầy đặc mang theo khí thế không gì cản nổi bao trùm lấy hắn.
Lý Thần chấn động, lập tức thanh tỉnh vài phần, trước đó hắn đã từng nếm qua một thương của Phong Liệt, rõ ràng cảm giác được đại thương này có chút quỷ dị, lập tức cũng không dám khinh thường.
Hắn không chút do dự rút trường kiếm về, rất nhanh múa ra một mảnh bóng kiếm trước người, mưu toan ngăn cản thế công của trường thương, nhưng sau một khắc, chuyện làm hắn khiếp sợ đã xảy ra.
Hắn nhớ rõ mình đã phá nát tất cả thương ảnh, nhưng cuối cùng lại có một đạo thương phong vô cùng sắc bén vô thanh vô tức xuất hiện ở trán hắn, khi hắn phát hiện thì đã chậm, cái này khiến hắn cả kinh hồn phi phách tán!
- Chuyện này không thể nào!
Thương phong không chút đình trệ, một tiếng trầm đục vang lên, thương phong ba thước như đâm vào đậu hủ, đơn giản xuyên qua đầu Lý Thần, thò ra sau ót một đoạn, sáng bóng chói mắt.
Lý Thần trợn trừng hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm trường thương cắm vào lông mi mình, chết không nhắm mắt!
Lúc này, tất cả cừu hận đều tan thành mây khói, kỳ thật trong lòng hắn còn có hai chữ không kịp thốt ra :
- Thương tốt!
Yên lặng!
Một gã cao thủ chân khí cảnh tứ trọng thiên lại bỏ mạng dễ dàng như vậy!
Trong lúc nhất thời, mọi người đều bị thủ đoạn lôi đình của Phong Liệt làm cho chấn động, liên tục hoảng sợ biến sắc.
Giáo quy trong Ma Long giáo rất nghiêm ngặt, tất cả ân oán tranh chấp thường giải quyết bên ngoài giáo, cho nên tình huống người chết xuất hiện trong giáo cũng không nhiều.
Cho tới lúc này mọi người mới chính thức minh bạch, thì ra Phong Liệt cũng không phải đùa giỡn!
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Phong Liệt lại có thêm mấy phần sợ hãi, chưởng ngự lệnh bài kia tựa hồ càng thêm chói mắt.
- Hừ! Chết chưa hết tội, ngu xuẩn!
Phong Liệt lạnh lùng cười nói, hoàn toàn không có cảm giác đối với cái chết của Lý Thần.
Lý Thần sau khi cửa nát nhà tan, một mình sống tạm bợ trốn vào Ma Long giáo, khổ tâm tu luyện tới chân khí cảnh tứ trọng thiên, nhưng thậm chí chưa đụng đến vạt áo của cừu nhân đã đi đời nhà ma, cái chết này thật sự không đáng.
Nhưng, không có ai đồng tình với hắn.
Lúc này sự chú ý của mọi người đều đặt trên người Phong Liệt, thậm chí ngay cả dáng dấp của Lý Thần cũng không thèm liếc mắt nhìn.
Bởi vì, đây vốn là thế giới cường giả vi tôn, chính nghĩa và công lý đều là xa xỉ phẩm, là thứ người nghèo không chơi nổi.
Phong Liệt tiện tay rút trường thương về, rất thoả mãn nhìn đại thương trong tay, Phong Ma Thần thương này, hắn càng dùng càng vừa lòng, trình độ sắc bén của nó quả thực làm cho người ta tức lộn ruột, cắt một cái đầu dễ dàng giống cắt đậu hủ, đáng tiếc nơi này là trong Ma Long giáo, nếu không hắn thật sự muốn đạp trên chiến trường, thoải mái đại khai sát giới một phen.
- Phong Liệt ! Ngươi….ngươi thật sự giết Lý Thần! Ngươi ….
Thiếu niên hắc y sau giây phút sửng sốt, liền nóng nảy giận dữ, lúc này đã mất đi bình tĩnh trước đó.
Mặc dù Lý Thần có địa vị không cao, nhưng cũng là một gã đệ tử hạch tâm trong Ma Võ viện, hơn nữa gần đây quan hệ giữa hai người không tệ, lúc này hắn trơ mắt ra nhìn Lý Thần bị một thương của Phong Liệt đâm chết, lửa giận trong lòng thật sự khó có thể che dấu.
Phong Liệt lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng dần hiện lên vẻ tàn khốc:
- Hừ, không phục thì cứ tiến lên thử xem! Phong mỗ phụng bồi đến cùng! Đừng quá kiêu ngạo, lão tử căn bản không xem ngươi là đối thủ!
Nói thật, ngay từđầu hắn đã thấy tên thiếu niên u ám nhìn yếu đuối nhưng lại tỏ ra thong dong, kiêu ngạo này rất khó chịu, có lẽ tên gia hỏa này có chỗ hơn người, nhưng Phong Liệt hoàn toàn không để ý.
- Ngươi…..
Nghe xong lời nói của Phong Liệt, thiếu niên hắc y thoáng sững sờ, trên khuôn mặt trắng bệch lập tức lửa giận ngập trời, thiếu chút nữa bị lời nói của Phong Liệt chọc cho tức giận đến mức thổ huyết, trong tay cứ không ngừng xoay tròn thanh chủy thủ sắc bén, thiếu chút nữa đã chặt đứt ngón tay của mình.
Sau một khắc, hắn đột nhiên thả lỏng khí thế, tu vi chân khí cảnh tam trọng thiên hiển lộ không thôi, uy áp bàng bạc làm cho vô số đệ tử cấp thấp liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt hoảng sợ.
Sau đó, chỉ nghe hắn không chút do dự, lớn tiếng phẫn nộ quát:
- Hừ! Tên cuồng vọng vô tri nhà ngươi! Hôm nay Lý Phong ta muốn khiêu chiến với ngươi! Ngươi có dám tiếp không?
Lý Phong hắn thân là truyền nhân trực hệ của Lý gia Ma Long giáo, gần đây thân phận hiển hách, thiên tư xuất chúng, chiến lực cường hoành, mặc dù hàng ngày hành sự khiêm tốn, nhưng cho dù là nhân vật lĩnh quân trong thế hệ trẻ tuổi của các đại gia tộc Ma Long giáo cũng phải nể mặt hắn mấy phần.
Nhưng không ngờ, hôm nay thể diện của hắn lại bị Phong Liệt tùy ý giày xéo, quả thực không thể nhẫn nhục!
- Hừ! Có gì không dám!
Phong Liệt cười nhạt một tiếng, lập tức kêu Yên Lục hơi thối lui về sau, bày ra tư thế thản nhiên đón chào.
Mặc dù hắn không muốn trì hoãn quá lâu ở đây, nhưng nếu đã giết Lý Thần cũng phải làm ra chút chuyện gì đó, làm xáo trộn ánh mắt của cao tầng Ma Long giáo, để Lãnh Phi Hồng thay hắn giải quyết hậu quả.
Nhìn thấy hai người muốn động thủ, bọn người Đông Phương Trác cũng lui về phía sau, trên mặt lộ ra một tia đăm chiêu.
Lý Phong lạnh lùng nhìn Phong Liệt, tận lực để cho tâm tình của mình bình thản trở lại, sau ba lần hô hấp, mọi người xung quanh dần dần khiếp sợ phát hiện, trên người Lý Phong đã không có bất cứ khí tức gì phát ra.
Nếu nhắm mắt lại, sợ rằng còn tưởng trước mặt không có vật gì, thật sự có chút quỷ dị.
Đồng tử Phong Liệt cũng hơi co lại, trong lòng âm thầm cảnh giác, hắn vội vàng biến ảo hắc ám chi thân, ẩn thân trong sương mù dày đặc.
- Phong Liệt ! Ngươi đã chọc giận ta thành công! Tiếp theo ngươi hãy chuẩn bị trả giá! Ta sẽ vì cạo xuống mười cân thịt và mười cục xương trên người ngươi làm kỷ niệm!
Lý Phong vô cùng âm lãnh nói, thanh âm oán độc khiến mọi người ở đây đều bất giác cảm thấy lạnh lẽo.
Ngay khi hắn vừa dứt lời, chỉ thấy thanh chủy thủ màu đen trong tay hắn đột nhiên biến mất.
Ngay sau đó, toàn bộ thân hình của hắn đều biến mất ngay tại chỗ, hơn trăm người ở đây không có ai phát hiện hắn biến mất như thế nào, mọi người không khỏi sợ hãi.
Sau một khắc, trong sương mù hắc ám của Phong Liệt đột nhiên truyền đến một hồi “Leng keng” giòn vang, lúc này mọi người mới minh bạch, thì ra Lý Phong đã cấp tốc vọt vào trong sương mù của hắn, tốc độ như vậy thật khiến người ta líu lưỡi!
Lúc này, bên trong khói đen Phong Liệt cũng giật mình.
Hắn chưa bao giờ biết rằng, lại có người có tốc độ nhanh như vậy!
Lúc này, hắn chỉ cảm thấy quanh người từng đạo gió nhẹ thổi qua, lập tức có những thanh chủy thủ thông suốt rơi xuống người mình, hoặc gọt, hoặc chém, hoặc đâm, vô cùng tinh chuẩn, khó lòng phòng bị.
Trong nháy mắt, toàn thân hắn đã trúng hơn ba trăm đao, thanh âm “leng keng” không dứt bên tai, làm hắn hoàn toàn không có lực hoàn thủ.
Đặc biệt làm Phong Liệt khiếp sợ chính là, Lý Phong vốn có tu vi chân khí cảnh tam trọng thiên, căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hắc ám chi thân của hắn, nhưng thanh chủy thủ trong tay Lý Phong lại cực kỳ sắc bén, mỗi một tiếng giòn vang qua đi, trên người hắn lại có một vết thương.
Nếu như lúc này hắn đang ở thân người, chỉ sợ đã bị Lý Phong gọt thành một cỗ bạch cốt rồi, mười cân thịt và mười cục xương Lý Phong nói trước đó thật sự không phải lời nói suông.
Lúc này trong lòng Phong Liệt quả thật hoảng sợ, còn Lý Phong thực sự vô cùng kinh ngạc, theo mỗi đao cắt xuống của hắn, trên thân thể Phong Liệt lại có một bộ phận rời khỏi cơ thể..
Nhưng làm hắn khiếp sợ chính là, chỉ trong nháy mắt, bộ phận biến mất lại dài ra, cái này thật khiến người ta khó hiểu.
- Chết tiệt! Cái này rốt cuộc là bảo giáp cấp bậc nào! Tại sao có thể công hiệu như vậy! Huyền bảo? Hay là chí bảo?
Trong lòng Lý Phong ngổn ngang trăm mối vẫn không có cách giải, nhưng động tác trong tay vẫn không ngừng lại.
Phong Liệt thực sự dần bối rối, nếu là đêm tối, có lực hắc ám vô tận hấp thu, thật ra cũng không sao cả, tin tưởng tốc độ giải thể của Lý Phong tuyệt đối không bằng tốc độ chữa trị của mình.
Nhưng hiện giờ, núi cao còn có núi cao hơn, Phong Liệt chỉ có thể hấp thu nguyên lực hắc ám có hạn trong hắc vụ để duy trì vận chuyển thân thể hắc ám, thời dần dần không cản nổi tốc độ bị Lý Phong gọt chém.
Mặc dù hắn bị Lý Phong hoàn toàn gọt thành mảnh vỡ, cũng không trở thành đến mức mất mạng, nhưng đến lúc đó, hắn cũng không có cách tạo thành uy hiếp đối với Lý Phong.
Nhưng đúng lúc này, trong đầu hắn đột nhiên linh quang chợt lóe, một chủ ý xuất hiện trong lòng.
Sau một khắc, tâm ý của hắn khẽ động, lập tức biến mất, trốn vào trong long ngục.
Lý Phong đang gọt bả vai Phong Liệt, lại đột nhiên vồ ếch chụp hụt, sắc mặt sững sờ, thân hình cũng theo đó ngừng lại.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới đình trệ, đột nhiên, một thanh đại thương bỗng nhiên xuất hiện, lập tức đâm xuyên qua xương sườn hắn, đính hắn chặt xuống mặt đất, thiếu chút nữa đâm thủng xương sống hắn, quả thực hung hiểm vạn phần.
- Phong Liệt ngươi đáng chết!
Sắc mặt Lý Phong hoảng sợ, không thể ức chế phát ra một tiếng kêu thảm không giống tiếng người, sau khi cả kinh, chủy thủ trong tay hắn hung hăng gọt lên trường thương, thoáng chốc toát ra một mảnh hỏa tinh.
Nhưng điều làm hắn khiếp sợ chính là, chủy thủ linh bảo cao giai chém sắt dễ như trở bàn tay của mình lại không hề có tác dụng với trường thương này.
- Hừ! Ngươi cũng chỉ có vậy mà thôi!
Đúng lúc này, Phong Liệt bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn, khinh thường nhìn hắn.
Ngay sau đó, khói đen xung quanh lại thu lại, tình cảnh của hai người trong thoáng chốc hiện ra trước mắt tất cả mọi người.
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy lúc này một tay Phong Liệt cầm thương, cắm chặt Lý Phong trên mặt đất, khuôn mặt mỉm cười lạnh lùng.
Còn Lý Phong vẻ mặt thống khổ và oán độc, khóe miệng đầm đìa máu tươi, đang ra sức vung vẩy chủy thủ mưu toan cắt đứt trường thương, nhưng hắn chỉ tốn công vô ích.
Trường thương kia cũng không biết được tạo thành từ chất liệu gì, chủy thủ vô cùng sắc bén nhưng không thể tạo thành dấu vết, thật là khiến người ta tuyệt vọng.
Từđó, giao phong giữa hai gã nhân tài kiệt xuất trẻ tuổi đã được quyết định cao thấp.
Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh đều hít vào một ngụm lãnh khí, hoàn toàn không ngờ trong thời gian mấy giây ngắn ngủi Phong Liệt lại có thể giải quyết một gã cao thủ chân khí cảnh, hơn nữa còn là một nhân tài kiệt xuất hiếm có, một nhân vật trong yếu trong thế hệ trẻ tuổi Lý gia của Ma Long giáo.
- Phong Liệt….quả thật không thể dò xét!
Cách đó không xa Hồng Phi Dương và Phương Đông Trác cũng không khỏi nhíu mày, trong mắt tinh mang lập loè, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bọn hắn đều hiểu rõ thân thủ của Lý Phong, tự nghĩ Lý Phong và mình đều có thực lực như nhau, nhưng không ngờ, Lý Phong lại thất bại thảm hại như vậy trong tay Phong Liệt!
- Thả ta ra! Phong Liệt ! Cái nhục hôm nay Lý Phong ta nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần! Ngươi sẽ phải hối hận!
Lý Phong chật vật hét lớn.
- Hừ!
Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, tiện tay rút trường thương về.
Nhưng ngay lúc Lý Phong cho rằng Phong Liệt thu tay, lại thấy Phong Liệt đột nhiên chuyển đầu thương, “xoẹt” một tiếng, đầu thương dài ba thước dễ dàng đâm xuyên qua bàn tay phải Lý Phong, thanh chủy thủ màu đen lập tức rơi xuống.
- A…. Phong Liệt ngươi….khốn khiếp!
- Thanh chủy thủ này không tệ, cho ta lưu làm kỷ niệm.
Phong Liệt vừa nói, vừa hứng thú nhặt thanh chủy thủ lên, tiện tay thu vào trong nhẫn trữ vật, Lý Phong vốn đã vô cùng suy yếu, tức giận phun ra một ngụm máu lớn.
Mọi người xung quanh nhìn thấy màn này cũng không khỏi im lặng, lại thêm một tầng nhận thức đối với tác phong làm việc của Phong Liệt.
Nhưng vào lúc này, Phong Liệt chưa kịp thở ra, lại đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức vô cùng sắc bén rất nhanh đánh úp tới, trong chớp mắt lao tới phía sau của mình, làm hắn khiếp hãi.
- Sư huynh, cẩn thận Phương Đông Trác !
- Đồ hèn hạ vô sỉ!
Nhìn thấy luồng khí tức kia tới gần, bọn người Yên Lục không khỏi kinh hãi kêu lên.
Cùng lúc đó, một thanh âm âm trầm bỗng nhiên vang lên sau lưng Phong Liệt:
- Phong Liệt, bổn công tử cũng muốn khiêu chiến ngươi! Tiếp chiêu!
Phong Liệt nghe xong thanh âm này, lập tức trong lòng lạnh lẽo, hắn không né tránh, cũng không quay người, đột nhiên đảo ngược trường thương, hung hăng chém ra một mảnh thương ảnh đâm về phía thanh âm phát ra, đồng thời, một lần nữa ẩn vào trong sương mù màu đen.
- Phốc….phốc.
Hai tiếng trầm đục đồng thời vang lên.
Một đoạn lưỡi kích sắc bén đâm vào ngực Phong Liệt, cùng lúc đó, Phong Ma Thần Thương của Phong Liệt cũng cắm vào bụng Phương Đông Trác, tiến vào nửa thước.
Tất cả mọi người xung quanh cả kinh, đây rõ ràng là một kết quả lưỡng bại câu thương!
Phương Đông Trác hoảng sợ nhìn đại thương cắm vào bụng mình, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, hắn nhớ rõ mình đã tránh được đại thương, tại sao còn bịđâm trúng?
- Trác công tử!
- Sư huynh!
Phương Ly và tên thị vệ của Đông Phương gia kinh hãi, lập tức triển khai khí thế cương khí cảnh vô cùng cường hoành, giống như hai đại điểu bay về hướng hai người, trong mắt lóe ra sát cơ.
Một cương khí cảnh nhất trọng thiên!
Một cương khí cảnh tam trọng thiên!
Lúc này, Yên Lục cũng không khỏi hoa dung thất sắc, vô cùng sốt ruột chạy tới hướng Phong Liệt. Dù sao các nàng cũng nghe thấy thanh âm sắc bén rét thấu xương của lưỡi dao trong khói đen, chắc chắn lúc này Phong Liệt đã trọng thương.
- Không được qua đây! Ta không sao!
Phong Liệt lạnh quát một tiếng, hắn thuận thế thoát ly khỏi của đại kích Phương Đông Trác, đồng thời cũng thu Phong Ma Thần Thương trở về.
Lúc này không ai phát hiện, trên khuôn mặt ẩn trong hắc vụ của hắn lóe lên một nụ cười lạnh lùng nham hiểm.
Hắn cố ý trúng một kích của Phương Đông Trác, cũng đâm Phương Đông Trác một thương, nhưng thân thể hắc ám của hắn đã lập tức chữa trị như lúc ban đầu, còn Phương Đông Trác không ngừng chảy máu, vô lực té ngã trên mặt đất.
Lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Phương Ly và gã thị vệ còn lại cũng không quan tâm đến Phương Đông Trác đang bị thương, mà liếc mắt nhìn nhau, mang theo vẻ mặt hung ác, nhanh chóng vọt vào trong hắc vụ của Phong Liệt.
Bình luận truyện