Ma Long Phiên Thiên

Chương 244: Thiên cấp chiến kỹ



- ‘Bích thiên tình nhật thập tam liên’! Đi!

Thủy Vô Khuyết ánh mắt lạnh lẽo, khẽ quát, hai tay chậm rãi đẩy tới trước.

Phút chốc chỉ nghe giữa hư không phát ra một tiếng chấn khẽ *ong*, sau đó mười ba đóa ngân liên to lớn đột nhiên đánh hướng phong nhãn to lớn và sao băng lửa.

*Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!*

Ngay sau đó, ngân liên cùng phong nhẫn, sao băng va nhau, tiếng gầm vang tận mây xanh liên tục vang lên, khiến ngàn vạn đệ tử lỗ tai ù vang, tinh thần khó giữ vững, há to mồm hoảng sợ.

Trên đài kình khí cuồng bạo bắn ra bốn phía, cương khí loạn lưu hình thành từng đợt bã tố cuốn đến dưới lôi đài, khiến đám đệ tử cấp thấp ngã trái ngã phải, liên tiếp thụt lùi.

Cùng lúc đó, hai tiếng hét thảm vang lên, hai bóng người đột nhiên bay ra khỏi quang diễm, như là sao băng bắn ra xa.

Đợi thế đi hết thì mọi người dần nhìn rõ diện mạo của hai người này, chính là Đông Phương Trác, Đông Phương Chiến lúc trước đại triển thần uy.

Nhưng lúc này hai người cực kỳ chật vật, trang phục trên người đều bạo thành tro bụi, tóc dài tán loạn, sắc mặt trắng bệch, liên tục hộc múa, ánh mắt lóe qua sự hoảng sợ khó mà che giấu.

*Phụt phập*

*Phụt phập*

Hai tiếng trầm đục qua đi, hai huynh đệ họ Trác bay vọt ra năm mươi trượng trực tiếp ngã xuống lôi đài, ngã trên mặt đất co giật không thôi, rõ ràng là không còn sức đế chiến đấu nữa.

- Chuyện gì vậy? Đông Phương Trác và Đông Phương Chiến dễ dàng bị đánh bại như vậy?

- Cha nó! Tên mặt trắng ngân long này lợi hại quá!

- …

Thấy tình hình này, ngàn vạn đệ tử đều trợn tròn mắt, thật lâu sau không tỉnh táo lại được.

Lúc này Thủy Vô Khuyết chỉ một kích đã đánh hai huynh đệ Đông Phương Trác, Đông Phương Chiến xuống lôi đài, khuôn mặt điển trai không có chút vui vẻ, dường như làm chuyện gì nhỏ bé không đáng kể.

Gã chậm rãi thu công lại, tiếp theo ánh mắt lạnh nhạt xẹt qua Lý Phong, Hồng Phi Dương, Long Khuynh Vân, có ý khiêu khích.

Lúc trước trên Bàn Long Phong gã đã sớm nhìn tình hình bên dưới rồi, hắn có điều nhận biết thực lực của đám thiên tài này.

Trong mắt gã có tư cách cùng gã chiến đấu chỉ là ba người này mà thôi, nhưng ba người vẻn vẹn là có tư cách, chứ muốn thắng gã thì tuyệt đối không có khả năng.

Trên Bàn Long Phong, đám cao tầng Ma Long giáo kiềm không được hơi nhíu mày, âm thầm lo lắng. 

Thi Lâm biểu hiện không đem đến bất ngờ, dù sao chỗ quái dị của Thi gia đa phần là tử khí khủng bố từ người họ.

Nhưng Thủy Vô Khuyết đã đem thiên cấp chiến kỹ luyện tới thành chi cảnh, điều này ra ngoài ý định của tất cả mọi người.

Hiện giờ trong ma khí viện không phải không có đệ tử trẻ tuổi tu luyện thiên cấp chiến kỹ ‘Ma long tham trảo tam thức’, giống như đám Lý Phong, Nhạc Đông Thần, Triệu Đống đều có tu luyện.

Nhưng những người này trừ Lý Phong mới nhập môn ra thì những người khác đến nay còn không tới được ngưỡng cửa, từ đó có thể thấy tu luyện thiên cấp chiến kỹ khó khăn cỡ nào.

Thủy Vô Khuyết bây giờ trẻ tuổi như vậy đã luyện ‘Ngân long hí liên kinh’ đến cảnh giới này, tư chất khiến người kinh thán.

Lúc này, Minh Long giáo Hoang Sơn cười khẽ nói:

- Ha ha! Thủy huynh, trách không được ngươi tự tin như vậy, tiểu tử Minh Long giáo của ngươi luyện thiên cấp chiến kỹ đến trình độ này, có phần thắng lớn lắm đây!

Mặc dù ngoài miệng nói vậy nhưng gã không có chút gì chán nản sẽ thua trận, bởi gã càng tin tưởng vào Thi Lâm hơn.

Thủy Trảm Vân lắc đầu, chỉ cười không nói, lòng thì thầm giễu cợt nghĩ.

"Hừ! Nếu Vô Khuyết chỉ có chút năng lực này thì sao bổn tọa phí nhiều miệng lưỡi dụ hai ngươi vào bẫy? Dù thế nào thì vị trí lệnh chủ này Minh Long giáo ta đã ngồi một nửa rồi !"

Bây giờ lpháp bảo đứng sau lưng Chiến Thiên Ma Vương mắt lóe lên, bất giác nhìn hướng hàng đầu đám đệ tử ám võ viện bên dưới, nhìn Phong Liệt, lòng thầm do dự.

Lúc trước Chiến Thiên Ma Vương nói một câu xúc động tiếng lòng của Lãnh Phi Hồng: Trong mười bảy viện phái các ngươi, viện phái nào có thể thay bổn tọa thắng ván cược này thì vị trí lệnh chủ sẽ thuộc về viện phái đó.

Chỗ tốt lớn như vậy làm sao Lãnh Phi Hồng không động lòng được?

Đương nhiên Chiến Thiên Ma Vương nói những lời này không phải chơi thôi, vì lão biết rõ trong mười bảy viện phái có lẽ còn bồi dưỡng một ít thiên tài tinh anh.

Nhưng các viện phái sẽ không dễ dàng lộ ra những tinh anh đó, phải có ích lợi đủ sức nặng mới được.

Khi lão nói nhữngl ời này thì cố ý vô tình liếc Lãnh Phi Hồng, đầy ẩn ý.


.......


Dưới lôi đài ngàn vạn đệ tử Ma Long giáo ngây người một lát sau đó tức giận, tiếng oán than dậy đất, lửa giận xộc tận trời.

Mặc dù bình thường đấu tranh nội bộ là cơm thường nhưng khi tranh đấu với người ngoài giáo thì đương nhiên đều hy vọng người mình có thể thắng.

Dù sao, nếu để cho hai tên Ngân Long giáo. Minh Long giáo nhẹ nhàng đánh bại hết cao thủ trẻ tuổi Ma Long giáo thì đệ tử Ma Long giáo sẽ không còn mặt mũi nào, mai này đi trên đại lục sẽ thấp hơn người ta một đầu, cơn tức này không ai nuốt trôi nổi.

Bây giờ ngàn vạn đệ tử lòng đầy căm phẫn, hả họng rống to hướng trên đài.

- Hồng sư huynh! Làm thịt hai con chó này!

- Lý sư huynh, đuổi chúng nó xuống! Tối nay bổn tiểu thư ngủ với ngươi!

- Giết! Giết chúng nó!

Thời gian trôi qua.

Phút chốc sóng âm chấn thiên, cái gì đều có.

Thậm chí nếu không phải Lý Thiên Ký phóng ra khí thế chấn nhiếp toàn trường, sợ rằng một số thanh niên nhiệt huyết đã kiềm không được leo lên lôi đài đấu với Thủy Vô Khuyết, Thi Lâm rồi.

Ngay cả Tiểu Lục cũng tức giận nhéo Phong Liệt, ánh mắt vô cùng u oán, hận không thể đẩy hắn lên lôi đài, khiến hắn đánh Thủy Vô Khuyết, Thi Lâm tan tác.

Trên đài Thi Lâm ánh mắt lạnh lùng liếc bốn phía, mặc dù mặt không biểu tình nhưng lòng bốc lửa.

Dù thế nào thì gã chửng qua một là một thanh niên chưa đến hai mươi tuổi mà thôi, trong lòng có nhiệt huyết và xúc động. Lúc này gã kiềm không được bị đệ tử Ma Long giáo chọc giận.

- Hừ! Quả nhiên chỉ có người chết mới là đáng yêu nhất.

Thi Lâm hừ lạnh, chớp mắt biến thành bóng đen lao nhanh tới đám đệ tử thiên võ viện cách gã gần nhất.

Thấy Thi Lâm xong đến, đám thiên võ viện sắc mặt trầm xuống, cùng bày trận nghênh đón gã.

Mặc dù họ kiêng dè Thi Lâm quái dị nhưng biết có Lý Thiên Ký ở đây, không lo lắng nguy hiểm tính mạng, nếu là vậy thì không bằng liều một phen xem sao?

Một khi liều mà thắng thì chờ đợi mình sẽ là ích lợi to lớn, mà dường như không còn đường lui nữa.

Hồng Phi Dương quát to:

- Lên hết cho ta!

Một đám đệ tử thiên võ viện từ từ tiến lên nghênh đón.

Trong đám không ai muốn đơn độc đấu một trận cong bình với Thi Lâm.

Không phải không dám mà là không cần thiết.

Thi Lâm, Thủy Vô Khuyết nếu đã tham gia đại tái thì dựa theo quy tắc đại tái, trong quy tắc không nói không thể đánh hội đồng.

Nếu đã có thể hội đồng thì có ai rảnh lấy mạng mình đơn độc đúa không?

Thi Lâm không thèm để ý, tốc độ không giảm thoáng chốc tiếp xúc với đệ tử thiên võ viện.

Khi gã lao vào bầy thiên võ viện thì ngoài người chợt phát ra sương khói trắng bao phủ phạm vi ba mươi trượng.

Ngay sau đó, trong sương trắng phát ra tiếng hét thê lương khiến ngàn vạn đệ tử lòng thầm sợ hãi.

Đặc biệt khiến người kinh sợ là những tiếng hét thảm cực kỳ ngắn ngủi, dường như kêu nửa tiếng thì ngừng bặt như là bị ai bóp cổ.

Sương trắng hùng dũng cuồn cuộn khiến người xung quanh thấy không rõ tình hình bên trong.

Khi những tiếng hét thảm vang lên thì một tử sắc thất luyện đột nhiên chém mở sương mù dày đặc, theo sau, một cái bóng bạc từ sâu trong sương trắng bắn ra ngoài, by lên hơn mười trượng, yên ổn đáp xuống đất.

Mọi người kinh ngạc nhìn, nhận ra đó là thiên võ viện đệ nhất thiên tài Hồng Phi Dương.

Hồng Phi Dương mặt hơi trắng nhưng chỉ chốc lát sau gã hồi phục lại bình thường, mắt xẹt qua nỗi sợ.

By giờ trên người gã mặc bảo giáp màu bạc toát ra ánh sáng lóng lánh như ánh trăng khiến người không dám nhìn gần. 

Trên không trung Lý Thiên Ký thấy bảo giáp này thì lòng máy động, bởi vì nó là huyền bảo chiến giáp, hơn nữa không phải nhất, nhị phẩm, ngay cả thần thông cảnh như gã cũng chưa từng có nó.

Cao cấp linh bảo chiến giáp đã đủ chống đỡ một kích của cao thủ thần thông cảnh mà không vỡ ra, thì huyền bảo cấp chiến giáp lực phòng ngự càng thêm mạnh mẽ.

Nhưng dù có bảo giáp như vậy hộ thể thì lần đầu Hồng Phi Dương đáu với Thi Lâm rõ ràng chịu thiệt.

- Hừ! Đệ tử tinh anh Ma Long giáo chẳng qua có thể mà thôi!

Một thanh âm lạnh lùng mà khinh thường vang lên từ sương trắng, sau đó tất cả sương khói chợt thu lại, rất nhanh hiện ra tình hình bên trong.

Mọi người mở to mắt nhìn, hoảng sợ phát hiện Thi Lâm đứng sừng sững ở đó, người thiên võ viện thì nằm trên mặt đất ngỏn ngang không nhúc nhích, không biết sống chết.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện những người nàymặt mày xanh mét, giống như là bị nghẹt thở chết. 

Nhưng Thi Lâm không thật sự muốn giét chết họ, còn chưa một đường sự sống trong người.

Dù sao những người này đều là thiên tài Ma Long giáo bồi dưỡng ra, sau này rất có thể tiến vào hàng cao thủ thần thông cảnh, nếu một hơi giết sạch thì chắc chắn dù hôm nay gã có thể sống đi ra khỏi Ma Long giáo thì sau này sẽ bị điên cuồng trả thù, đạo lý có lẽ đồ ngốc cũng hiểu. Thi Lâm không phải kẻ ngu đương nhiên sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy.

- Trời ạ! Đây rốt cuộc là chuyện gì?

- Điều này sao có thể? Thiên võ viện có nhiều người như vậy mà không làm gì được một tên xác sống? Trong đó còn có ba cao thủ chân khí cảnh tam tầng đó!

- Tiểu tử này có còn là con người không vậy? Không lẽ hắn biết tà thuật?

- …

Ngàn vạn đệ tử bên dưới xôn xao, ai nấy kinh ngạc, kết quả này khiến người rất khó chấp nhận.

Phong Liệt nhìn hình ảnh này thì trong lòng cũng rung động. Hắn nghĩ nếu đổi lại là mình, tuy rằng cũng có thể đánh ngã hơn ba mươi đệ tử thiên võ viện nhưng tuyệt đối không mau vậy được.

Đặc biệt là Phong Liệt thấy rõ ràng, những sương trắng không phải sương bình thường mà là tử khí, tử khí tinh thuần!

Trong người minh long võ giả tu luyện ra nguyên lực bị gọi là minh nguyên lực, thông thường là màu xám. Trong minh nguyên lực sẽ kèm theo tia tử khí hay còn gọi là tử khí.

Điều này giống như ma nguyên lực ở trong người ma long võ giả vậy, bên trong bao gồm thuộc tính ăn mòn.

Có điều khác là ma long võ giả muốn tăng cường tính ăn mòn, chiết xuất nguyên lực, chỉ cần thu nạp hắc ám chi lực là được. Tử khí trong người minh long võ giả cần cô đọng từ người chết, vậy nên minh long võ giả đa số cư ngụ ở nghĩa địa, cả ngày cùng thi thể làm bạn, để tiện cho hằng ngày luyện công.

Đối với minh long võ giả thì những tử khí này ở trong nguyên lực chiếm tỷ lệ càng cao chứng minh nguyên lực càng tinh thuần hơn.

Hiện tại Thi Lâm mặc dù chỉ có tu vi chân khí cảnh tứ tầng nhưng nguyên lực tinh thuần đã có thể so với cao thủ hậu kỳ thần thông cảnh, uy lực không gì sánh kịp, căn bản không phải một ít đệ tử chân khí cảnh có thể đói kháng.

Lúc này Thi Lâm đã bị Phong Liệt nâng vị trí lên ngang hàng với hắn, hắn chú ý gã nhiều hơn.

Trên bầu trời lôi đài Lý Thiên Ký có kinh nghiệm cứu người một lần rồi, giờ thấy tình hình thì không dám chậm chạp, mau chóng đáp xuống dưới, liên tục lắc người nhanh chóng lướt qua ba mươi mấy đệ tử thiên võ viện rồi quăng hết xuống đài.

Lúc này Thi Lâm lại xông đến chỗ Hồng Phi Dương.

Hồng Phi Dương nhe mắt, biểu tình cực kỳ nghiêm túc. Lúc trước nếu không phải trên người gã có một ngũ phẩm huyền bảo chiến giáp, sợ rằng giờ phút này cũng đã nằm dưới đài rồi.

Đối mặt Thi Lâm vọt tới, gã không thể không tập trung tinh thần, trong tay trường kiếm tỏa ánh sáng tím kêu *ong ong* vận sức chờ phát động.

- Huyền minh quỷ trảo!

Thi Lâm khẽ quát, bỗng vung ra màu xám quỷ trảo to như tấm thứt, lượn lờ khói trắng chộp hướng Hồng Phi Dương.

- Tử khí thông thiên!

Hồng Phi Dương mắt lóe tia sáng lạnh, trong tay nắm trường kiếm vung ra một thất luyện tím rạch phá không gian như là tử hà vắt ngang chân trời, khiến người nhìn mát mắt, nhưng trong đó lại ẩn chứa uy thế không gì sánh bằng, cực kỳ nhanh đụng hướng quỷ trảo.

*Ầm!*

Một tiếng vang thật lớn.

Cương kình bắn ra bốn phía, sương khói hùng dũng, quỷ trảo cùng tử hà biến mất.

Thi Lâm có nguyên lực vô cùng tinh thuần, Hồng Phi Dương thì thi triển ra thành đỉnh chi cảnh địa cấp chiến kỹ. Hai bên triệt tiêu lẫn nhau, trong phút chốc khó chia ra thắng bại.

- Hừ! Cũng được đấy!

- Vạn thi dạ khóc!

Thi Lâm khinh thường hừ lạnh một tiếng, tiếp theo đột nhiên gọi ra tầng tầng thi ảnh đẩy hướng Hồng Phi Dương. Quái dị nhất là tàng tàng thi ảnh này phát ra tiếng khóc lóc khiến người rợn tóc gáy, nhiễu loạn tinh thần.

- Trò tạp nham! Hỹ xem tử sát lò luyện của ta!

Hồng Phi Dương không nhân nhượng, trường kiếm cuồng múa, trên bầu trời ánh sáng tím bắn ra.

Phút chốc một lò luyện tím cỡ ba trượng xuất hiện trên không trung, kêu *ong ong* xoay tròn như là muốn luyện trời đất, uy thế cực kỳ kinh người.

Hình ảnh kỳ diệu như vậy khiến ngàn vạn đệ tử cùng hoan hô sôi sục, tiếng kêu gọi chấn trời.

Địa cấp chiến kỹ tu luyện chia làm nhập môn, thành, đại thành, viên mãn. Thành chi cảnh địa cấp chiến kỹ năng phát huy ra sức chiến đấu gấp mười lần, thậm chí là trăm lần. Nếu phân chia kỹ càng thì có thể chia thành sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh.

Hiện tại Hồng Phi Dương đã đem trấn sơn tuyệt học của thiên võ viện 'tử khí luyện thiên quyết' có hai thức luyện đến thành đỉnh, vận dụng một chút liền đánh ra sức chiến đấu trăm lần nên đương nhiên là không tầm thường.

Nếu không phải bị hạn chế cảnh giới, chỉ dựa vào hai thức này gã có thể dễ dàng xưng vương trên Long Huyết đại lục, đánh bại tất cả cao thủ cùng cấp, thậm chí khiêu chiến vượt đại cảnh giới.

*Ầm!*

*Ầm!*

*Ầm!*

...

Ngay sau đó, là luyện tím trên bầu trời cùng tầng tầng thi ảnh luân phiên va chạm. Thi ảnh tan biến, rồi lại liên tiếp thoáng hiện. Uy thế cuồng bạonhư vậy khiến không gian khẽ rung động, vô số cao thủ cương khí cảnh dưới đài kinh sợ vô cùng, cảm thấy thua kém.

Giờ phút này, trên lôi đài một góc khác xảy ra cuộc đại chiến cũng ảnh hưởng tinh thần của nhiều người.

Thủy Vô Khuyết đối chiến cùng Lý Phong!

Giữa không trung một lũ bóng đen mờ nhạt như là quỷ mị cực kỳ nhanh xẹt qua, đột nhiên đến gần Thủy Vô Khuyết. Tốc độ đáng sợ như vậy đúng là kinh thế hãi tục, thoáng chốc kinh diễm toàn trường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện