Chương 268: Phiêu Miểu thiên cung
Trước kia Phong Liệt từng nghĩ qua, nhân lúc Sở Huyền còn là tôm tép thì trước một bước diệt trừ y, thậm chí ở dạ mạc đại hiệp cốc đã từng ám sát y.
Nhưng bây giờ xem ra thực lực của hai người cách biệt quá xa xôi, nếu không phải Sở Huyền luôn che giấu thực lực thì e rằng lúc ở dạ mạc đại hiệp cốc hắn sớm về chầu ông bà rồi.
Không nói khác, chỉ một đại thần thông 'Nhiếp hồn chỉ mâu' và thần binh uy lực kinh thiên này đã không phải hắn có thể đối kháng, ai biết Sở Huyền còn có lá bài nào khác không.
*Ầm!*
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Thiên trọng luyện thần phong nặng nề đè ép ngọn núi Phong Liệt đứng.
Đất trời lung lay qua đi, đầy trời đất cát bốc lên và bị ăn mòn thành từng đợt khói xanh, ngọn núi cao khoáng ba, năm trăm trượng hạ thấp một nửa, tiếng vù vù ầm vang truyền hướng phía xa.
Mãi đến thật lâu sau tiếng động kinh thương mới dần bình ổn lại.
Sở Huyền khống chế thiên trọng luyện thần phong chậm rãi bay lên trời cao, nhìn bên dưới hỗn độn, khuôn mặt điên trai lộ nụ cười lanh.
- Ngục ma, đừng nuốt linh hồn tiểu tử này, để lại cho ta dùng!
- Chủ nhân! Ngục ma không có thu thập được linh hồn của hắn.
Một thanh âm già nua cứng nhấc vang bên tai Sở Huyền, là đến từ thiên trọng luyện thần phong dưới chân y.
- A? Linh hồn của tiểu tử này yếu ớt như vậy sao? Hừ, cũng đúng, tiến cấp quá nhanh, độ mạnh linh hồn theo không kịp cũng bình thường! Chúng ta đi!
Sở Huyền ngẫm nghĩ rồi khống chế thiên trọng luyện thần phong co nhỏ lại bỗng bắn về phía chân trời, dần biến mất.
Cường giả chân khí cảnh bát tầng linh hồn đã thành hình nhưng vẫn rất là yếu ớt, một khi thân thể bị giết chết, linh hồn đa số tan biến theo, chỉ có số rất ít là sống được chốc lát. Ngay cả cao thủ cương khí cảnh hồn lìa khỏi xác chỉ tồn tại nửa khắc mà thôi.
Vậy nên Sở Huyền nghĩ rằng Phong Liệt là một long võ giả chân khí cảnh thì tan biến thành mây khói cũng không có gì lạ cả.
Nhưng y đã đánh giá thấp Phong Liệt rồi.
Một khắc sau, trong phế tích bị thiên trọng luyện thần phong đè sụp, đột nhiên xuất hiện bóng dáng của Phong Liệt, từ trên xuống dưới không chút bị thương, hoàn hảo như lúc ban đầu.
Hắn nhìn xung quanh, lòng rung động.
Bây giờ cả ngọn núi bị đánh sụp hơn phân nửa, phạm vi mấy ngàn trượng bị ăn mòn hỗn độn, thậm chí một số ngọn núi gần đó cũng tràn đầy khe nứt ghê người.
E rằng chỉ có cao thủ từ hóa đan cảnh trở lên mới tạo thành uy thế kinh thiên động địa như vậy.
Phong Liệt nhìn tình hình hỗn loạn xung quanh, trong lòng rung động thật lâu. Điều này càng khiến hắn đặt quyết tâm: Không đến bất đắc dĩ thì kiên quyết không lộ ra mình có long hoàng huyết mạch.
Và tăng thêm phần khát vọng có thực lực trong lòng hấn.
- Không có á thần lực thôi động, tỏa long đài cũng chỉ có thể dùng cho phòng ngự. Ừm, xem ra phải nhanh chóng hồi phục trấn long thiên bia!
Chỗ này động tĩnh quá lớn chắc sẽ dẫn đến nhiều người chú ý, Phong Liệt không dám ở lâu, nhanh chóng lóe người lát sau đã lẩn vào rừng núi, biến mất.
Một lát sau, trên phế tích xuất hiện ba Ma Long giáo đồ bạc tóc bạc, khí thế cực kỳ mạnh mẽ, gồm hai người đàn ông trung niên và một thiếu phụ xinh đẹp. Nhìn họ đứng trên trời như ở đất bằng thì ít nhất có tu vi trên thần thông cảnh.
Ba người đến, ba đôi mắt một mí cẩn thận đánh giá phế tích bên dưới như muốn phát hiện một ít dấu vết.
Thiếu phụ nhíu mày liễu nói:
- Nhị vị sư huynh, nơi này rõ ràng có dấu vết đánh nhau của ma long võ giả để lại, nguyên lực của người này cực kỳ tinh thuần, sợ rằng... Sợ rằng là có cao thủ long biến cảnh tham gia.
Một người đàn ông mất chớp lóe, hơi kích động nói:
- A? Ma Long giáo có thể xuất động cao thủ như vậy, xem ra việc thiên cung rất có thể là sự thật, chuyên này chúng ta đi không uổng công.
Trong ba người, một người đàn ông râu ngắn trầm ngâm nói.
Người này uổi chừng hơn ba mươi, diện mạo tuấn dật nhưng sức mặt hơi tái, môi mỏng, mắt sáng, như là một mưu sĩ nho nhã mà không cứng nhắc, có vẽ như đứng đù trong ba người.
Một người đàn ông khác cau mày nói:
- Đại sư huynh, chiêm thiên các thoái ẩn mấy ngàn năm, gần nhất mới tái xuất giang hồ, nghe nói lập chí trở lại thượng cổ tam bảng, bọn họ chắc không đến mức tung tin trêu đùa người trong thiên hạ đi?
Người đàn ông râu ngấn cười nói:
- Sư đệ, ngươi nói không sai, chiêm thiên các cái tên quần thần thần thao thao nói lời cũng khá đáng tin, lần này tin tức vô ảnh thiên cung hiện thế rốt cuộc đến từ chiêm thiên các hay không thì phải xem xét lại đã.
- Đúng là đại sư huynh nghĩ sau xa.
Thiếu phụ xinh đẹp đá lông nheo với người đàn ông râu ngắn, dịu giọng nói:
- Đại sư huynh, vậy chúng ta có truyền tin về trong trong để sư tôn quyết định không?
- Trước không cần, chúng ta lại sưu tầm một phen xem có phát hiện gì khác không rồi tính!
- …
Ba ngân long võ giả thảo luận xong ngự không bay về phía xa, rất nhanh đã biến mất.
Ma long sơn mạch chiếm phạm vi mấy trăm vạn dặm, diện tích lớn bằng nửa Thiên Long Thần Triều, dãy núi liên miên vô tận, chính là nơi tộc ma long thời viễn cổ chân long cư ngụ, bên trong có đếm hoài không hết những bí ẩn cổ xưa, cũng có vô số truyền thuyết.
Mà trong đó có một truyền thuyết được thế nhân tôn sùng.
Truyền rằng trong ma long sơn mạch có một tòa cung điện to lớn mơ hồ không ổn định, thế nhân gọi nó là là phiêu miểu thiên cung, không có ai biết chũ nhân của cung điện là ai, chỉ biết nó ước chừng mỗi cách mấy trăm năm thì sẽ xuất hiện một lần.
Đáng lưu ý chính là, mỗi một lần nó xuất hiện đều sẽ để lại vô số thiên địa trân bảo, hoặc là kim ngân, long tinh như núi, hoặc là một ít thế gian khó tìm luyện đan luyện khí tài liệu, thậm chí có khả năng là vô cùng tận đinh cấp thần binh, thần cấp đan dược,truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y.y thiên cấp công pháp.
Nghe nói có một chưởng giáo môn phái trung đẳng cơ duyên xảo hợp được đến thiên cung tặng, khiến giáo phái này ngắn ngủi trăm năm tạo ra năm cao thủ hóa đan cảnh, một hơi bước vào hàng nhất lưu môn phái.
Còn có truyền thuyết, trên đại lục các đại giáo phái lưu truyền hơn năm mươi bộ thiên cấp chiến kỹ trong đó có một nửa đều đến từ phiêu miễu thiên cung này.
Cho nên mỗi một lần thiên cung xuất hiện đều không khác gì trận động đất, khiến tất cả người trên đại lục xua như xua vịt. Đương nhiên, trong thời gian này giết người đoạt bảo, tinh phong huyết vũ là không thể tránh khỏi, cũng xứng làm hạo kiếp oanh động toàn đại lục.
Hơn nữa một số người thông minh phát hiện, mỗi lần thiên cung xuất hiện sẽ đột nhiên biến mất một ít thiên tài kiệt xuất có thiên phú xuất chúng. Tuy rằng không ai có thể chứng thực nó liên quan đến thiên cung nhưng không thê không khiến người nghi ngờ.
Không lâu trước đây có một tin tức khiến người động tâm lặng lẽ truyền khấp đại lục: phiêu miểu thiên cung ngày gần đây sẽ ở gần khu vực ma long sơn mạch tái hiện thế gian.
Tầng tầng dãy núi một bóng người hóa thành vệt đen không ngừng xẹt qua, chẳng chút bắt mắt.
Liên tiếp ba ngày, Phong Liệt trừ ngẫu nhiên tiến vào long ngục không gian cùng Lý U Nguyệt ăn cơm ra thì đa số chạy vội.
Bây giờ hắn cách Ma Long giáo đã xa vạn dặm.
Khiến hắn dần yên lòng hắn khí thế tỏa định hắn đã không xuất hiện nữa, nếu không ngoài ý muốn thì hắn đã thoát khỏi Sở Huyền truy sát.
Hơn nữa làm Phong Liệt vui sướng là trải qua lặn lội đường xa tu luyện chi hậu, hắn đối với thức ‘Lược ảnh’ trong ‘Ma long ám ảnh độn’ đã bước chân vào ngưỡng cửa tầng hai, đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Mặc dù hắn chưa đạt đến viên mãn nhị tầng tốc độ tăng chín mươi chín lần nhưng cũng đã gấp mười lăm lần rồi.
Tức là nói khi hắn biến ảo Ma Long Hắc Ám Chi Thân thi triển thân pháp ‘Lược ảnh’ thì tốc đọ đi nhanh đã không kém gì cao thủ sơ kỳ thần thông cảnh, thu hoạch như vậy đúng là lớn lao.
Nếu gặp lại dực long võ giả Phong Thanh Lam, Phong Liệt có tin tưởng cho gã mọc thêm mấy chân cũng không trốn thoát được.
Trên đường đi không gặp nguy hiểm gì lớn, ngẫu nhiên hắn đụng phải vài con long thú nhị, tam cấp bị tùy tay giải quyết, rất thông thuận.
Lại đi nhanh một lát sau, Phong Liệt dừng chân dưới một thác nước. Thác nước không đồ sộ nhưng nước rất trong, hồ có thể xem thấu đáy cát đá bên dưới, xung quanh cây rậm rạp che mát, hoa dại khắp nơi, đúng là cảnh đẹp tuyệt vời hiếm có trên thế giới.
Phong Liệt ở bên hồn rửa mặt, giương mắt nhìn bàu trời nắng chiếu sáng, bỗng cảm thấy bụng rỗng.
Khoảng thời gian này hắn ăn đồ Lý U Nguyệt nấu đã ghiền rồi, trước kia bảy, tám ngày không ăn cơm đều bình thường, nhưng gần đây cơ hồ mỗi ngày phải vào long ngục không gian ăn chực.
Lúc này hắn vừa định độn vào long ngục không gian nhưng ngẫm nghĩ rồi đổi ý, cả ngày khiến nương tử bớt thời gian làm cơm cho mình ăn thì hắn cũng đau lòng lắm.
Ngay sau đó, hắn tâm ý động, một thiếu nữ tuyệt sắc thân hình yểu điệu xuất hiện ngay trước mắt, khiến phong cảnh khoảnh trời này càng đẹp đẽ hơn. Thiếu nữ này chính là Lý U Nguyệt.
- Ủa? Phu quân, chúng ta đến đâu vậy?
Lý U Nguyệt giơ tay che ánh nắng hơi chói, nhún mũi, hơi kinh ngạc.
Nàng mặc váy dài lá sen, lộ đường cong mỹ miều, có lẽ là bởi vì vừa mới luyện công xong, khuôn mặt tuyệt trần còn đọng chút mồ hôi.
Phong Liệt cười nói:
- Ta cũng không biết ở đâu nhưng xa vô cùng, long ngục không có ánh sáng nên dẫn nàng đi ra phơi nắng.
Nói rồi hắn dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt giai nhân. Lý U Nguyệt mặt ửng hồng, tự nhiên nhận.
- Ưm, đã lâu không phơi nắng rồi. Oa, chỗ này đẹp quá!
Lý U Nguyệt thích ứng ánh nắng bên ngoài thấy mỹ cảnh bên hồ thì kêu lên, rồi vội vàng chạy đến hoa dại bên hồ ngửi ngửi, sờ sờ, mắt đẹp sáng long lanh.
Phong Liệt cười khẽ lắc đầu, đàn bà không có lực miễn dịch với sự vật xinh đẹp, xem ra Lý U Nguyệt cũng không ngoại lệ.
Hắn ngẫm nghĩ, cũng thả Kim Câu, Tiểu Dạ ra.
- Gru!!!
- Grao gru!!!
Một tiếng ác điểu rít sắc nhọn cùng tiếng thú rống cao vút cùng vang lên, khiến bờ hồ yên tĩnh náo nhiệt lên.
Kim Câu vừa xuất hiện liền bay vọt lên trời, ở trên không trung vui vẻ xoay quanh. Lông chim màu ám kim và mỏ dài như trăng khuyết dưới ánh nắng lấp lánh sáng rực khiến người không dám nhìn gần.
Đặc biệt là hình thể hung hãn giương cánh gần bốn trượng, nó vừa xuất hiện liền khiến một số con chim xung quanh gào thét bỏ chạy, sợ bị con này ăn mất.
Tiểu Dạ đã cao hai thước, dài năm thước cũng sải chân nhảy vào rừng cây bên cạnh, lăn lộn đám dã thú.
Phong Liệt nhìn U Nguyệt mỹ nhân và hai con đều tung tăng hớn hở thì bất đắc dĩ cười khổ, xem ra ở long ngục không gian buồn bực chán lắm rồi. Thôi, vừa lúc một mình chạy đi cũng biết, đừng trở lại long ngục vậy.
Thường ngày hắn không để Kim Câu, Tiểu Dạ đi ra là vì xung quanh hắn không an toàn, sợ lúc có nguy hiểm không thể chú ý chúng nó. Nhưng nếu bây giờ không có việc gì quan trọng thì để chúng ở bên ngoài rèn luyện cũng tốt, dù sao long ngục không gian không phải một thế giới hoàn chỉnh, ở lâu không tốt lắm.
Lý U Nguyệt thì càng không cần lo lắng, nếu đã ra Ma Long giáo, người Triệu gia còn dám ở trước mặt hắn cướp đi lão bà thì Phong Liệt chẳng những không nể mặt mà còn giết vài tên trút giận.
Dựa vào thực lực hiện tại của hắn, lại có tỏa long đài, trấn long thiên bia không cần e ngại gì hết, dù là cao thủ thần thông cảnh ở trong tay hắn cũng chưa chắc chiếm lợi.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên thấy trong hồ lóe ánh bạc, sắc mặt vui vẻ.
- Hắc hắc, hôm nay giữa trưa ăn cá nướng thôi!
…………
*Ầm!*
Theo tiếng nổ vang, nước trong hồ văng lên mấy trượng, bọt nước đầy trời.
Phong Liệt thu lại phong ma thần thương, lu nước dính trên mặt, yên lặng nhìn mặt nước dần quay về bình tĩnh.
Chốc lát sau, từng con cá to chừng một thước nổi trên mặt nước, bụng ngửa ra, hiển nhiên bị một kích của Phong Liệt chấn hôn mê bất tỉnh.nguồn truyện : t r u y ệ n y y
Phong Liệt đắc ý cười, liền không khách sáo nhặt mấy con có to mọng nhất quăng lên bờ, moi ruột ra, dựng đống lửa, đem trường kiếm đâm xuyên cá để nướng.
Hàng loạt động tác này Phong Liệt làm quen tay, chửng mấy chốc sau xung quanh tràn ngập mùi thịt.
Lý U Nguyệt chơi đùa một lát rồi vui vẻ chạy tới hỗ trợ, thường giúp đỡ bỏ thêm củi lửa, đôi mắt lấp lánh đảo qua Phong Liệt và con cá nướng, mặt đầy hạnh phúc.
Lý U Nguyệt lại bỏ vào một khúc gỗ, u oán nói:
- Phu quân, người ta chưa từng nghe ngươi nói đến gia đình nha.
Trên mặt nàng có vẻ mng chừ.
Phong Liệt ngẩn ra rồi cười giễu nói:
- Ta theo tam thúc lớn lên, ấn tượng với phụ mẫu rất mơ hồ, ngay cả bọn họ sống hoặc chết cũng không biết.
- Trừ thúc thúc, đường muội và ba cô cô thương to, những người trong gia tộc không thích ta. Ta là bị gia tộc đuổi ra, nếu không có gì bất ngờ thì đời này cũng không có khả năng lại trở về, cũng có gì để nói, ha ha.
Lý U Nguyệt dựa vào đầu vào vai Phong Liệt, khẽ thở dài nói:
- Ài, phu quân, thì ra ngươi cũng thật đáng thương!
- A, đây là lần đầu tiên có người nói ta đáng thương.
- Trước kia trong gia tộc không biết gây bao nhiêu rắc rối cho tam thúc, nếu không phải tam thúc là gia chủ thì chỉ sợ ta sớm bị đuổi ra gia môn, cũng không cần đợi đến thức tỉnh ma long huyết mạch.
Phong Liệt hời hợt cười nói:
- Tiến vào Ma Long giáo rồi bản lĩnh gây họa càng tăng cấp, nếu không phải viện chủ đại nhân dễ nói chuyện, bình thường thay ta giải quyết thì chỉ sợ ta cũng sớm bị giáo quy xử trí. Cho nên người bình thường nhắc đến ta chắc đều nói ta đáng hận, chưa từng thấy nói ta đáng thương.
Lý U Nguyệt yên lặng nhìn Phong Liệt, trên mặt không có nụ cười mà hơi đau lòng.
Đối với tình huống của Phong Liệt ở Phong gia Kim Long Thiên Triều nàng không rõ ràng lắm nhưng chuyện trong Ma Long giáo thì nàng biết rõ.
Nàng biết Phong Liệt từ một vô danh tiểu tốt từng bước một đi đến hôm nay là không dễ dàng.
Thấy Lý U Nguyệt thẫn thờ thật lâu, Phong Liệt kinh ngạc hỏi:
- A? U Nguyệt làm sao vậy? Nhớ phụ mẫu à?
Bình luận truyện