Ma Môn Bại Hoại

Chương 11: Đại buôn bán



Lâm Hạo Minh thu được đan dược, hơn nữa còn có ba mươi linh thạch cùng với một số đồ lặt vặt trên người Quách Tân, xem như cũng đủ bù đắp tổn thất.

Không ít người hâm mộ Lâm Hạo Minh vì lấy được nhiều phần thưởng, nhưng ngẫm lại đã đoán được một điều, các quản sự ở đây đoán chừng sẽ không có ai có bùa chú thượng phẩm cấp thấp. Vật kia căn bản không phải là thứ mà đệ tử ngoại môn có thể nắm giữ.

Sau đó còn có hai trận giao đấu, kết quả bên Chu Chí Nghiệp lại thua, hoàn toàn bị đánh bại. Sau khi nhìn thấy như vậy, Chu Chí Nghiệp cũng không có tâm tư mà xem trận cuối, trực tiếp rời đi. 

Chỉ là trước khi đi, trừng mắt với Lâm Hạo Minh một chút, hiển nhiên là cảnh cáo Lâm Hạo Minh.

Lâm Hạo Minh thực sự là dở khóc dở cười, lúc trước mình còn muốn nương nhờ vào hắn, không nghĩ tới chỉ chớp mắt lại biến thành tử địch, việc một đệ tử nội môn muốn giết chết đệ tử ngoại môn chỉ là một vấn đề đơn giản, điều này làm cho trong lòng Lâm Hạo Minh cảm thấy có chút sợ hãi.

Tuy rằng Tư Đồ Bình có nói với hắn, hắn sẽ không có việc gì, nhưng Lâm Hạo Minh biết, cái này nhiều lắm cũng chỉ là một câu nói khách sáo, lẽ nào Tư Đồ Bình còn có thể làm bảo tiêu (*) cho hắn hay sao? 

Đồng thời trong lòng có chút oán hận cái tên Chu Chí Nghiệp kia, vốn chính hắn muốn đặt cược, hiện tại thua thì còn oán hận đối phương, nếu có cơ hội, mình nhất định sẽ làm thịt tên này.

Sau lần đầu giết người, một ít tàn nhẫn trong thân thể của Lâm Hạo Minh cũng bị kích phát rồi.

Trở về phát bổng lộc cho mọi người, cầm linh huyết của Sơn Giáp Thú đi giao, sau đó Lâm Hạo Minh lập tức trốn vào thạch thất của mình tu luyện. 

Lúc này hắn đã quyết định, nếu không luyện tới Luyện Khí Kỳ tầng tám nhất định sẽ không bước ra ngoài.

Chu Chí Nghiệp là thật sự hận Lâm Hạo Minh, vì vậy cố ý kêu người nhìn chằm chằm Lâm Hạo Minh.

Biết tên này vẫn trốn ở bên trong nhà đá của mình, hắn cũng không thể vô duyên vô cớ xông vào rồi chém giết hắn trước mọi người, như vậy cho dù là đệ tử nội môn cũng sẽ bị xử phạt, cuối cùng chỉ có thể đợi đợt giao đấu sau rồi động thủ. 

Lâm Hạo Minh bỏ ra tầm tám mươi ngày, đem tu vi tăng tới Luyện Khí Kỳ tầng bảy đỉnh phong, nhưng không biết tại sao lại không thể tăng lên tầng tám, cuối cùng không thể làm gì khác, chỉ có thể dùng một viên trung phẩm Hợp Khí Đan.

Trung phẩm Hợp Khí Đan này quả nhiên không đơn giản, so với Tụ Khí Đan không chỉ ít tạp chất hơn mà linh lực cũng mạnh mẽ hơn rất nhiều. Có thể nói một viên Hợp Khí Đan hiệu quả gấp ba lần một viên Tụ Khí Đan, nhưng Lâm Hạo Minh cảm giác đan dược này hiệu quả ít nhất phải gấp năm lần so với đan dược hạ phẩm, đan dược trung phẩm có khác.

Ăn vào một viên, cảm giác được gân mạch của mình vốn đang giống như dòng nước nhỏ, lập tức biết thành một dòng lũ mãnh liệt. Cũng không có gì khó tin lắm, lập tức bình cảnh đã được trùng kích. 

Tiến vào Luyện Khí Kỳ tầng tám, điều này làm cho Lâm Hạo Minh trong lòng cực kỳ vui mừng, nhưng sau khi sự vui mừng đó qua đi, rất nhanh hắn lại phải đối mặt với hiện thực, bởi vì Tụ Khí Đan đã bị hắn tiêu hao gần hết, không có Tụ Khí Đan, muốn tu luyện tới tầng chín, lấy điều kiện hiện tại e rằng ít nhất cũng phải hai, ba năm.

Lâm Hạo Minh cũng không muốn trì hoãn thời gian dài như vậy, hơn nữa cái tên Chu Chí Nghiệp kia khẳng định còn tiếp tục gây phiền phức cho hắn, vì vậy nhất định phải có chuẩn bị.

Khoảng thời gian này, Lâm Hạo Minh lần trước thu thập được gần ba trăm phế linh thạch, hiện giờ đã được nạp đầy linh khí, đồng thời vơ vét được trong tay những người dưới thêm ba trăm phế linh thạch, bây giờ cũng đã được nạp đầy linh khí. Lâm Hạo Minh mang hơn sáu trăm linh thạch, đây là lần thứ hai đi đến phố chợ. 

Lần trước cùng Vương Thần giao dịch, coi như không tệ, tuy rằng hắn cũng biết, lão bản phía sau chính là Tạ Nhược Lan, nhưng cũng không để ý.

Cho nên sau khi đến đây, liền đi tìm Vương Thần trước tiên.

Lâm Hạo Minh dùng chút thủ đoạn thay đổi khuôn mặt, tuy rằng không cao minh lắm, chỉ cần là tu sĩ Trúc Cơ liền có thể nhìn thấu, nhưng ở đây đừng nói tới tu sĩ Trúc Cơ, ngay cả đệ tử nội môn Luyện Khí Kỳ đều rất hiếm thấy, cho nên vẫn tương đối an toàn. 

"Vị sư đệ này lần nữa ghé thăm, hoan nghênh!" - Vương Thần vừa thấy Lâm Hạo Minh, liền nhận ra đối phương là khách lớn lần trước mua một hơi hết một trăm linh thạch, cho nên sau khi nhìn một cái, hắn liền dẫn Lâm Hạo Minh vào trong một mật thất ở phía sau.

Không bao lâu Vương Thần cũng đi vào, cười nói:

"Tu vi của sư đệ đột phá, thực sự là đáng mừng!" 

Lâm Hạo Minh không có ẩn giấu tu vi, đối phương nhận ra cũng bình thường, lần này Lâm Hạo Minh không dông dài, nói thẳng:

"Lần này ghé đây, đầu tiên là ta muốn mua một cái trữ vật lớn, sau đó mua hai pháp khí, thêm một bùa chú cùng đan dược!"

Nghe Lâm Hạo Minh một hơi nói ra muốn mua nhiều đồ vật như vậy, Vương Thần cũng có chút giật mình. 

Ở đây, chuyện khách một hơi mua hết mấy trăm linh thạch cũng không phải là không có, nhưng nơi này là khu vực của Tạ Nhược Lan, cố ý tới nơi này lấy lòng đệ tử nội môn như nàng, đệ tử ngoại môn này là người đầu tiên.

Tuy rằng kinh ngạc nhưng Vương Thần cũng không quá để tâm, nếu có thể mua nổi nhiều đồ vật như vậy khẳng định cũng có chút thủ đoạn của mình, nhân vật như vậy, hắn cũng không dám đắc tội, ai biết sau lưng có phải có một tôn đại thần.

Vương Thần trực tiếp cười cười nói: 

"Sư đệ yên tâm, ngươi muốn cái gì cứ nói, coi như tạm thời không có, ta cũng có thể nghĩ biện pháp giúp ngươi, đây là túi trữ vật hạ phẩm, bên trong là một ô vuông kích cỡ tầm một trượng, giá trị năm mươi linh thạch!"

Lâm Hạo Minh trực tiếp cầm túi trữ vật lên nhìn một chút, phát hiện diện tích bên trong cũng không nhỏ, xác thực không có vấn đề gì, gật gật đầu, sau đó vừa đọc một thần niệm vừa cầm túi trữ vật bỏ vào túi khác đang đeo trên lưng.

Vương Thần nhìn thấy đối phương sử dụng túi chứa đồ thông thạo như vậy, càng không dám xem thường đối phương, lập tức vừa cười hỏi: 

"Sư đệ cần pháp khí gì, không ngại nói cho ta một chút, chỗ này tốt nhất chỉ có pháp khí trung phẩm, pháp khí thượng phẩm thực sự quý giá, cho dù là đệ tử nội môn cũng chưa chắc đã có người có."

Lâm Hạo Minh đương nhiên biết điều này, nói thẳng:

"Cho ta một phi kiếm trung phẩm, với một pháp khí phòng hộ trung phẩm!" 

"Chỗ này của ta đúng là có mấy phi kiếm, ngươi xem thử mấy loại phi kiếm này thế nào? Loại kiếm này bên trong giấu một tử kiếm khác, nếu triển khai trong lúc đối phương không chú ý, chỉ cần một kiếm xuất ra lập tức có thể chém chết kẻ địch, sau khi luyện hóa còn có thể thành ngự kiếm phi hành. So với pháp khí phi hành trung phẩm bình thường cũng không kém." - Vương Thần cười giới thiệu.

Lâm Hạo Minh nhìn vật này, cũng không tồi, thật không nghĩ tới nơi này của Vương Thần còn có thứ tốt như vậy, trực tiếp hỏi:

"Cái này bao nhiêu linh thạch?" 

"Một trăm sáu mươi linh thạch!" - Vương Thần cười nói.

Pháp khí trung phẩm bình thường và phi kiếm cũng đã tầm một trăm hai mươi linh thạch, loại kiếm này còn có thêm tử kiếm bên trong, cũng được tính là một bộ, nhiều hơn bốn mươi linh thạch cũng coi như hợp lý, Lâm Hạo Minh cũng không có trả giá, trực tiếp gật đầu.

Vương Thần thấy đối phương thoả mãn, sau đó hắn chạm vào một túi trữ vật, một mai rùa liền xuất hiện trước mặt hắn. 

"Đây là Quy Giáp Thuẫn, cũng là pháp khí trung phẩm, không có chỗ đặc biệt gì, ưu điểm lớn nhất chính kiên cố, so với pháp khí thượng phẩm bình thường cũng không kém bao nhiêu, giá trị một trăm năm mươi linh thạch. Không chênh lệch nhiều lắm, ngươi trả ta ba trăm linh thạch là được rồi!" - Vương Thần nói thẳng.

Lâm Hạo Minh nhìn hắn phóng khoáng như vậy cũng không làm ra vẻ, trực tiếp đem hai cái pháp khí thu vào túi trữ vật, sau đó lấy ra sáu trăm năm mươi khối linh thạch nói:

"Ba trăm linh thạch còn lại thì lấy Tụ Khí Đan cho ta đi, không cần bùa chú." 

Nghe Lâm Hạo Minh nói như vậy, Vương Thần cũng gật đầu nói:

"Cùng sư đệ làm ăn thực sự là sảng khoái, nhưng mà đan dược trong tay ta có chút không đủ!"

Lâm Hạo Minh nghe nói thế, cũng không bất ngờ, liền hỏi: 

"Thiếu bao nhiêu?"

"Trong tay chỉ có hai trăm, nhưng còn một ít Hợp Khí Đan, không biết sư đệ có muốn hay không, nếu được thì ta có thể cho ngươi bốn mươi viên!"

Lâm Hạo Minh tính toán một chút, hắn còn được chút lợi nhuận, trực tiếp gật đầu nói: 

"Được, cứ làm như thế đi!"

Thấy đối phương đồng ý, Vương Thần cũng không dông dài, trực tiếp đem đan dược lấy ra.

Sau khi Lâm Hạo Minh cầm đan dược, thì rời khỏi chỗ Vương Thần, hắn đến sạp hàng bên ngoài, lần thứ hai đến thu mua lên phế linh thạch. 

Nơi này quầy hàng không ít, hầu như mỗi chỗ đều bán phế linh thạch, nhưng đáng tiếc Lâm Hạo Minh không dám mua quá nhiều, cuối cùng chỉ là mua năm trăm phế linh thạch liền trở về.

***

(*) Bảo tiêu: bảo vệ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện