Ma Môn Bại Hoại

Chương 17: Tay trong



Lâm Hạo Minh nhìn dáng vẻ Lăng Thắng Kiệt nổi giận đùng đùng, biết kế tiếp hết sức quan trọng, chỉ cần xử lý không tốt, rất có khả năng phải mất đầu.

Lại nhìn trong mắt Chu Chí Nghiệp đối với hắn lộ ra sự hung tàn, hắn đưa tay xẹt ngang một cái ngay vị trí trái tim, ngón tay chỉ vào Chu Chí Nghiệp nói:

"Họ Chu kia, Khổng Nguyên Lương đến cùng cho ngươi lợi lộc gì, mà ngươi lại có thể to gan như vậy, cố ý chạy tới phá hoại tình cảm Lăng sư huynh cùng Tạ sư tỷ?" 

Chu Chí Nghiệp không nghĩ tới, Lâm Hạo Minh đã cách cái chết không còn xa, lúc này còn chỉ ngay mũi mình mắng chửi, trong nhất thời mắt có chút trợn tròn.

Lăng Thắng Kiệt cũng cả kinh, Chu Chí Nghiệp thế nào lại biến thành kẻ do Khổng Nguyên Lương phái tới phá hoại tình cảm của mình cùng Nhược Lan vậy?

Đối với Lăng Thắng Kiệt mà nói, tuy rằng người theo đuổi Tạ Nhược Lan không ít, nhưng địch nhân lớn nhất của mình quả thực chính là Khổng Nguyên Lương, hơn nữa tên này đã sắp tiến đến Trúc Cơ, lỡ như hắn thực sự đạt đến tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, vậy mình sẽ ở thế hạ phong. 

Lúc này nghe Lâm Hạo Minh nói như vậy, cũng quan tâm đến, nhìn hắn hỏi: "Lời này của ngươi có ý gì?"

Lâm Hạo Minh thấy Lăng Thắng Kiệt hỏi mình, sự sợ hãi tức khắc giảm xuống một nửa, nhưng vẫn còn có chút nơm nớp lo sợ nói:

"Đây không phải là chuyện rõ rành rành sao, rõ ràng Tạ sư tỷ với sư huynh đây có tình cảm, Khổng Nguyên Lương phát hiện hy vọng càng ngày càng nhỏ, biết ta tồn tại, cho nên cố ý ngáng chân huynh, để Tạ sư tỷ ghi hận huynh!" 

"Lăng sư huynh, kỳ thực trong lòng Tạ sư tỷ luôn quan tâm huynh, huynh cũng biết. Tạ sư tỷ là Lâm lão tổ nhà ta mang nàng bước lên tiên đồ, sau khi lão tổ ngã xuống, nàng nhìn thấy ta đáng thương, lúc này mới cho ta một việc làm, xem như là kết thúc một phần tiên duyên, mà nàng cũng bởi vì quan tâm huynh, sợ huynh biết ta xong sẽ không vui, cho nên muốn chờ các người cùng nhau tiến vào Trúc Cơ sau đó mới nói, không nghĩ tới làm huynh hiểu lầm, ngược lại nếu như biết làm hại ta, huynh nói trong lòng nàng có dễ chịu hay không?" - Lâm Hạo Minh khuyên bảo tận tình.

"Sự thật là như vậy sao?" - Lăng Thắng Kiệt nghe Lâm Hạo Minh nói xong, cảm giác hình như có chút đạo lý.

Lâm Hạo Minh thấy Lăng Thắng Kiệt có chút bị thuyết phục bởi lời của mình, lập tức nói: 

"Đương nhiên, Lăng sư huynh, huynh nghĩ rằng Tạ sư tỷ theo ta thì được gì? Ta chỉ là một đệ tử ngoại môn linh căn rất hỗn tạp, nếu trước đây không có Lâm lão tổ, sợ rằng bước vào Luyện Khí hậu kỳ cũng còn khó."

Lăng Thắng Kiệt nghe xong lời này của Lâm Hạo Minh, lại tin vài phần, xem hắn ta đây này, cái thứ không có bao nhiêu hy vọng tiến vào Trúc Cơ như vậy, làm sao Nhược Lan sư muội có thể để ý? Nghĩ tới đây, hắn càng để ý lời trước kia Lâm Hạo Minh nói, Chu Chí Nghiệp có thể là tay sai do Khổng Nguyên Lương phái tới phá chuyện của mình.

Ngẫm lại bản thân Chu Chí Nghiệp lúc đầu cùng hắn không có quan hệ gì, gần đây bỗng nhiên bắt đầu thân mật, hiện tại càng nghĩ càng cảm thấy lời Lâm Hạo Minh nói là thật, tức khắc nhìn sang sắc mặt khẩn trương của Chu Chí Nghiệp. 

"Lăng sư huynh, hắn nói bậy, ta cùng Khổng sư huynh vốn không có quan hệ gì hết!" - Chu Chí Nghiệp hét lớn.

"Là thế sao? Vậy ngươi nói cho ta biết tin tức Lâm Hạo Minh ở đây đến cùng là vì cái gì, đừng nói cho ta, ngươi cùng hắn có thù oán, muốn mượn tay của ta diệt trừ hắn!" - Lăng Thắng Kiệt chất vấn.

Chu Chí Nghiệp đúng là có ý định này, đối mặt với sự chất vấn của Lăng Thắng Kiệt, chột dạ: 

"Lăng sư huynh, đây... đây là thật, ta với tên này trước kia xác thật có xích mích với nhau, cho nên ta mới... ta mới đi tìm hắn gây chuyện!"

"Cút đi, Lăng đại thiếu gia ta đây là loại người ngươi có thể lợi dụng!” - Lăng Thắng Kiệt thấy hắn dám thừa nhận, trực tiếp dùng chân đem hắn đá bay ra ngoài.

Lâm Hạo Minh nhìn Lăng Thắng Kiệt, một cước này uy lực thật không nhỏ, nếu đá vào người mình, nếu như không sử dụng Kim Cương phù, sợ rằng không chết cũng phải trọng thương. 

Nhìn Chu Chí Nghiệp trực tiếp bị đá ra ngoài, phát hiện hắn còn có thể đứng lên.

Quả nhiên không hỗ là tu sĩ đại viên mãn, chẳng qua là bị người ta đá ra, hắn cũng không dám đi lên nữa, chỉ có thể lập tức lẳng lặng rời đi.

Lăng Thắng Kiệt sau khi đá Chu Chí Nghiệp, bỗng nhiên nói: 

"Tiểu tử, vừa rồi lời nói của Chu Chí Nghiệp là thật sao?"

Lâm Hạo Minh nghe Lăng Thắng Kiệt hỏi mình, lập tức gật đầu nói:

"Quả thực có chút mâu thuẫn, nhưng Lăng sư huynh, sư đệ nói thật, nếu không có ai làm chỗ dựa, dù cho chúng ta lúc trước có chút mâu thuẫn, nhưng cũng không đến mức hắn dám lợi dụng huynh, đi đối phó đệ tử ngoại môn cấp thấp như ta đây? Sư huynh là người thông minh sáng suốt, bởi vì quá quan tâm Tạ sư tỷ cho nên mới bị kích động, hiện tại huynh suy nghĩ kỹ một chút, có phải thật như vậy hay không?" 

Nghe Lâm Hạo Minh nói lời này, Lăng Thắng Kiệt cảm thấy hóa ra sự thật là như thế, trong lòng không khỏi thở phào, bản thân may mắn không có trực tiếp ra tay giết người trước mắt này, nếu bị tên Khổng Nguyên Lương kia thừa cơ mà vào thì xong rồi.

Nghĩ tới những thứ này, Lăng Thắng Kiệt ngoắc tay về hướng Lâm Hạo Minh, chờ Lâm Hạo Minh đi vào, hắn nhỏ giọng hỏi:

"Ngươi mới vừa mới nói là sự thật? Có phải Nhược Lan để ý ta?" 

Lâm Hạo Minh nghe nói như thế, lập tức lộ ra ánh mắt cực kỳ kinh ngạc nhìn Lăng Thắng Kiệt, giật mình kêu lên: "Lăng sư huynh, huynh không có cảm giác gì sao?"

"Cảm giác cái gì?" - Lăng Thắng Kiệt cảm thấy kỳ quái bèn hỏi lại.

"Ví dụ như, có phải Tạ sư tỷ đối với huynh cùng người khác bất đồng, hay lúc nàng ở cùng huynh, đặc biệt thân mật hơn một chút?" - Lâm Hạo Minh bèn hỏi. 

Nghe Lâm Hạo Minh nói như vậy, Lăng Thắng Kiệt cảm thấy hình như cũng có lúc, Tạ Nhược Lan đối với mình tuy rằng luôn luôn vô cùng khách khí, nhưng quả thực so với những người khác càng thêm thân mật, lúc đối mặt những người khác, thì lãnh nhược băng sương (*), đương nhiên ngoại trừ cái tên Khổng Nguyên Lương, cho dù là như thế, nhưng nghe xong lời Lâm Hạo Minh nói, trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Trong lòng một khi thoải mái, khuôn mặt Lăng Thắng Kiệt cũng lộ ra tươi cười, vỗ vào bả vai Lâm Hạo Minh nói:

"Lâm sư đệ, tốt lắm, sau này nếu ngươi biết Nhược Lan có động tĩnh gì, trước tiên nói cho ta biết, thân làm sư huynh ta đây tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!" 

Lâm Hạo Minh biết, đây là Lăng Thắng Kiệt để mình làm tay trong cho hắn, lập tức gật đầu nói:

"Lăng sư huynh, Huynh yên tâm, nếu tên Khổng Nguyên Lương có bất kỳ động tĩnh gì, ta nhất định nói cho huynh!"

"Được lắm, ngọc bài này cho ngươi, nếu có chuyện gì, đặc biệt là Khổng Nguyên Lương tìm đến Nhược Lan, trực tiếp bóp nát, trong vòng ngàn dặm, ta lập tức sẽ tới!" - Lăng Thắng Kiệt nói. 

"Yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối sẽ không để Tạ sư tỷ rơi vào vòng tay của Khổng Nguyên Lương!" - Lâm Hạo Minh vỗ bộ ngực ra vẻ đảm bảo.

Nghe được hắn cam đoan, Lăng Thắng Kiệt cũng rất vui, nói theo:

"Tốt, sau này nếu ngươi gặp phải phiền toái gì, trực tiếp báo tên của ta!" 

Lâm Hạo Minh nghe xong, trong lòng cười thầm, ông đây đồng ý sẽ không để cho Nhược Lan cùng Khổng Nguyên Lương, nhưng cũng không đồng ý để cho nàng cùng với ngươi, ngươi cũng từ từ mà đi thôi.

Tuy rằng chuyển nguy thành an tiễn Lăng Thắng Kiệt đi, nhưng Lâm Hạo Minh cũng phát hiện sau lưng tất cả đều là mồ hôi lạnh, âm thầm thở phào may là bản thân đủ cơ trí, bằng không sẽ không thấy được mặt trời ngày mai, mặc dù trong cái hang này cũng không thấy mặt trời, phân biệt ngày đêm hoàn toàn dựa vào một loại nấm dạ quang đến đêm mới phát sáng.

Lâm Hạo Minh đương nhiên sẽ không đi quản chuyện giữa Tạ Nhược Lan cùng Lăng Thắng Kiệt, với hắn mà nói tu luyện quan trọng nhất, tại Tu Tiên giới này, xem nắm đấm của ai cứng hơn mà thôi. 

Nhưng khi Lâm Hạo Minh muốn tu luyện, lại không nghĩ đến sau đó, bỗng dưng Tạ Nhược Lan xuất hiện.

***

(*) Lãnh nhược băng sương: lạnh như băng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện