Ma Môn Bại Hoại
Chương 2: Công đức châu (thượng)
"Ngươi muốn chết!" - Nhìn thấy Lâm Hạo Minh dám nuốt Hành Khí Đan ngay ở trước mặt, Lý Hải Ưng giận dữ.
Lâm Hạo Minh nhìn thấy gã nổi giận, lập tức hét lớn:
"Hải quản sự, Lý Hải Ưng muốn cướp đoạt đan dược của ta, ngài cần phải quản đó!"
Hải Phú Thông không nghĩ tới Lâm Hạo Minh lại biết kêu mình tới quản việc này, tiếng kêu lớn như vậy, ai cũng nghe được, chính mình nếu như thờ ơ không động lòng, việc này thật sự có chút không giữ được chút mặt mũi nào, tuy nói mình liền lập tức đi, nhưng mà còn có thời gian một tháng.
Hải Phú Thông bất đắc dĩ đi tới. Lâm Hạo Minh lập tức đi lại gần nói:
"Hải quản sự, ngài nhìn Lý Hải Ưng kìa, trước đây không chỉ thường xuyên lén lút mắng ngài, bây giờ ngài còn chưa đi, đã nghĩ đến chuyện leo lên đầu ngài ngồi, thực sự không ra cái thể thống gì!"
Lý Hải Ưng cũng không nghĩ tới, trước đây tên Lâm Hạo Minh này nhát như chuột, sao bây giờ lá gan lại lớn như vậy, dám ở trước mặt gã tố cáo gã với Hải Phú Thông.
Hải Phú Thông kỳ thực cũng không muốn dính nhiều vào chuyện này, nhưng ngại về mặt mũi, hơn nữa cũng tức giận chính mình còn chưa đi mà Lý Hải Ưng liền vội vã nhảy ra, cho nên quát Lý Hải Ưng:
"Lý Hải Ưng, ta còn chưa có đi, nếu chưa đi thì quy củ của nơi này phải dựa theo lời ta nói, ngươi hiểu chưa?"
"Đã rõ, Hải quản sự ngài yên tâm, trước khi ngài đi, ta tuyệt đối sẽ không gây sự!" - Hải Phú Thông làm quản sự mấy năm, tích lũy không ít uy thế, thêm vào tu vi hắn lại cao, Lý Hải Ưng giờ khắc này cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, chỉ là lúc nói chuyện, hai mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo Minh, giống như đang cảnh cáo hắn.
Lâm Hạo Minh cũng nghe hiểu ý của gã, Hải Phú Thông còn chưa rời đi thì gã không gây sự, vừa đi thì sẽ trừng trị hắn.
Nhìn ánh mắt những người khác đi tới hoặc là trào phúng, hoặc là đồng tình, Lâm Hạo Minh cũng cảm thấy vừa nãy có chút hành động theo cảm tình, nếu để hắn chọn lại một lần, bản thân cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu, hắn không phải là tên rác rưởi kia. Từ nhỏ đã là cô nhi nhưng hắn luôn xử sự theo nguyên tắc của chính mình. Một số thời điểm có thể cúi đầu, còn một số thời điểm, một khi đã cúi đầu thì có khả năng cả đời này khó có thể ngẩng đầu lên được.
"Hạo Minh, ngươi cũng quá ngu ngốc, Lý Hải Ưng cũng đã nói rõ ràng, ngươi vì sao phải tính toán với hắn!" - Hải Phú Thông cùng Lý Hải Ưng đều đi, sau đó một tên béo tới gần nói.
Mập mạp này tên là Lý Thuận Thiên, vốn là vương tử(*) của một quốc gia phàm nhân nào đó, sau đó nghe nói hắn sở hữu tư chất tiên nhân. Vì vậy hắn đi theo một vị tiên nhân đến đây tu luyệt, sau đó cũng vào Huyết Luyện Tông. Nhưng hắn vốn là vương tử nên lúc vừa đến, thái độ cao cao tại thượng (*) không thay đổi được, đắc tội với không ít người, cuối cùng lưu lạc nơi này.
Đương nhiên sau đó khi đến nơi này, Lý Thuận Thiên coi như cũng hiểu được, cụp đuôi đối nhân xử thế, mấy năm qua, tu vi cũng đến Luyện khí kỳ tầng sáu.
Nhìn vị đã từng là vương tử này nói với mình những thứ này, Lâm Hạo Minh lại hoàn toàn không có để ở trong lòng, mặc dù biết chính mình khả năng một tháng sau sẽ gặp phải đả kích, nhưng Lâm Hạo Minh trong lòng mình cũng có chấp niệm, tình nguyện đứng chết, cũng không nguyện ý quỳ sống!
Hai mươi mấy người tụm năm tụm ba đi tới một thông đạo nào đó, xuyên qua ít nhất rộng mười mấy trượng, sau đó là đường dài trăm trượng nối tiếp, đi tới một chỗ trong hang động.
Trong hang động mùi máu tanh tràn ngập quanh mũi, toàn bộ mặt đất trong hang động đều bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, đương nhiên đây cũng không phải là máu người, mà là máu của một loại gọi là Sơn Giáp Thú.
Sơn Giáp Thú là một loại linh thú nhất giai, hình dáng có chút giống là con tê tê, nhưng so với con tê tê thì to hơn nhiều, tính cả độ dài đuôi khoảng chừng cỡ hai nam tử trưởng thành chồng lên nhau.
Da trên lưng Sơn Giáp Thú cực kỳ cứng rắn, là một loại nguyên liệu luyện khí, hai cái chân trước vô cùng sắc bén, có thể luyện chế thành pháp khí, quan trọng nhất chính là một trong những vật liệu chủ yếu để luyện chế Hành Khí Đan cùng Tụ Khí Đan, ngoài ra thịt Sơn Giáp Thú cũng có thể phanh chế thành linh thực, huyết dịch cô đọng qua đi, cũng có thể dùng để chế tạo bùa.
Có thể nói Sơn Giáp Thú này một thân toàn là bảo bối, toàn bộ Huyết Luyện Tông chăn nuôi mấy vạn con Sơn Giáp Thú, mà công việc của Lâm Hạo Minh cùng hai mươi mấy người khác chính là giết Sơn Giáp Thú, một ngày mỗi người nhất định phải giết hai con.
Sơn Giáp Thú cực kỳ khỏe, nhưng mà mấy con đưa tới đây đều được hạ mê dược, tuy rằng vẫn tỉnh táo như trước nhưng tứ chi lại vô lực, chỉ có thể mặc người khác xâu xé.
Lâm Hạo Minh đã đến đây được ba ngày, hai ngày trước cũng theo người khác đồng thời giết bốn con Sơn Giáp Thú.
Vốn là sinh viên khoa phẫu thuật của đại học y, Lâm Hạo Minh đương nhiên sẽ không sợ một chút máu như vậy, tương tự mấy năm theo lão giáo sư học không ít thứ, giờ khắc này tuy rằng đối mặt chính là linh thú, nhưng ra tay như trước ổn, chuẩn, tàn nhẫn.
Mặc dù ngày hôm nay bị kích thích, nhưng Lâm Hạo Minh không lập tức động thủ, trái lại nhìn tất cả con Sơn Giáp Thú đang nằm, nhìn chúng nó mặc người xâu xé, thở dài một hơi.
Đưa tay ra xoa xoa trước chân Sơn Giáp Thú đầu, Lâm Hạo Minh xuất phát từ nội tâm chán nản nói:
"Sơn Giáp Thú ơi Sơn Giáp Thú! Không phải ta thật sự muốn giết ngươi, mà thiên đạo chính là như vậy, ngươi là linh thú, ta là người tu chân, cường giả giết người yếu, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi quá thống khổ, rất nhanh sẽ kết thúc, chỉ hy vọng kiếp sau ngươi có cơ hội chuyển thế thành người, hoặc là không nên bị người khác giết chết!"
Lâm Hạo Minh chỉ là biểu lộ cảm xúc, nhưng hắn không nghĩ tới, Sơn Giáp Thú kia sau khi nghe hắn nói xong, hai con mắt đột nhiên rơi lệ.
Lâm Hạo Minh lập tức thấy kỳ quái, Sơn Giáp Thú thì có bao nhiêu trí tuệ, nhưng lại giống như nghe hiểu ý hắn? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn có lẽ chính là bản thân Sơn Giáp Thú rơi lệ.
Lâm Hạo Minh giờ khắc này cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp cầm lấy một cái huyết hồng trường đao đến.
Trường đao này cũng coi như là pháp khí, nhưng chỉ là pháp khí cấp thấp nhất, ngoại trừ ở ngoài sắc bén thì không có một chút ưu thế gì khác, tu sĩ không cần pháp khí gì, chỉ cần sắc bén là tốt rồi.
Đương nhiên cái này mà nói cũng chỉ là cái kim với cái thế giới này, lần đầu tiên Lâm Hạo Minh mò lấy huyết đao, vẫn rất thán phục, trên đời này sao có thể có đao sắc bén như vậy, hắn trước đây sử dụng dao giải phẫu so với đao này thì chỉ là đồ vứt đi.
Lâm Hạo Minh trực tiếp một đao vào tim Sơn Giáp Thú, một đao mất mạng, rất nhanh Sơn Giáp Thú liền không có cảm giác, hắn xác thực cũng coi như làm được, không cho nó quá thống khổ.
Lúc rút đao ra, Lâm Hạo Minh chợt cảm giác được chỗ ngực mình có chút nóng lên, hắn đưa tay sờ lên ngực xem chuyện gì xảy ra thì vừa vặn sờ trúng chuỗi phật châu, hắn chỉ cảm giác phần ngực hắn cực kỳ nóng, mà cái phật châu kia giống như muốn khảm vào thân thể hắn.
Tình hình này làm Lâm Hạo Minh càng hoảng sợ, trong lúc nhất thời cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp gỡ nó ra ngực hắn, nhưng khi muốn gỡ mới phát hiện, bộ ngực hắn trắng trắng mềm mềm, không có gì cả, kể cả phật châu kia tựa hồ như chưa từng xuất hiện...
Lâm Hạo Minh lập tức đem thần thức vào bên trong thân thể, sau đó rất nhanh phát hiện, ở trong đan điền của hắn lại có thêm một thứ, không phải chuỗi phật châu kia thì là cái gì.
Tình huống giật mình như vậy làm cho Lâm Hạo Minh không thể không dùng thần thức đi tra xét chuỗi phật châu này, chỉ là thần thức vừa chạm tới phật châu, Lâm Hạo Minh ngay lập tức cảm thấy đầu mình một hồi đau đớn, cảm giác giống như bị một vật nào đó cưỡng chế rót vào trong đầu, cả người trực tiếp ngã trên mặt đất.
"Hạo Minh, ngươi không sao chứ!"
Bên tai truyền đến tiếng kêu của Lý Thuận Thiên, Lâm Hạo Minh tỉnh lại, thấy không ít người đều nhìn về phía này, lập tức nói:
"Ta không có chuyện gì!"
"Không có chuyện gì là tốt rồi, ta mới vừa rồi còn cho rằng ngươi bị người ám hại đấy!" - Lý Thuận Thiên nhỏ giọng nói.
Ám hại, nghe nói như thế, Lâm Hạo Minh cảm giác mình cũng giống như bị ám hại, chỉ có điều không phải là bị người ám hại, mà là bị cái phật châu kia ám hại.
Tuy rằng là bị phật châu ám hại, nhưng bây giờ hắn cũng coi như là hiểu được, cái kia phật châu rốt cuộc là thứ gì.
Dựa theo thứ bên trong phật châu truyền vào đến đầu hắn, phật châu kỳ thực gọi là Công Đức Châu, chỉ cần hắn tích lũy việc thiện, tích lũy đầy đủ công đức, như vậy sẽ giải được phong ấn của Công Đức Châu, hắn cũng sẽ được chỗ tốt.
Vừa nãy hắn siêu độ Sơn Giáp Thú đầu thai, Sơn Giáp Thú cảm tạ hắn giải thoát cho nó, cho nên coi như là một phần công đức, mà bởi vì... đây là một phần công đức, nên phong ấn của hạt châu đầu tiên của Công Đức Châu đã được giải phong.
Hạt châu Công Đức Châu đầu tiên này được gọi là Tụ Linh Châu, tác dụng tụ tập linh khí, bây giờ lớp phong ấn thứ nhất đã được giải, đã có thể phát huy một ít năng lực.
Tuy rằng Lâm Hạo Minh không biết rốt cuộc nó có bao nhiêu tác dụng, nhưng nếu Công Đức Châu này có thể đem hắn đến thế giới này thì khẳng định không phải thứ đơn giản.
Vội vã quay lại kiểm tra hiệu quả của Công Đức Châu, Lâm Hạo Minh nhanh chóng xử lý con Sơn Giáp Thú đầu tiên. Sau đó cũng nói với con Sơn Giáp Thú thứ hai rồi giết chết. Nhưng đáng tiếc sau khi giết Công Đức Châu lại không có chút phản ứng nào. Không biết là do công đức không đủ để giải lớp phong ấn hay là bởi vì không thu được công đức.
Nhưng Lâm Hạo Minh hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng xử lý con Sơn Giáp Thú thứ hai, rồi lập tức quay về nhà đá.
Mỗi nhà đá đều có một trận pháp, nhưng mỗi lần khởi động trận pháp đều tốn một ít linh thạch. Mà ba tháng Lâm Hạo Minh mới có thể thu được một khối linh thạch, trong đó một nửa đều phải giao cho Hải Phú Thông, do đó trong tay căn bản cũng không có mấy khối, nhưng hắn hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp thả một khối linh thạch ở mắt trận bên trên, mở ra trận pháp.
Khoanh chân ngồi xuống, hơi suy nghĩ, phật châu thần kỳ liền xuất hiện trên tay Lâm Hạo Minh. Lúc nhìn thấy chuỗi bạch ngọc phật châu này vẫn như bình thường nhưng trong đó tự nhiên có một viên có nhiều sợi tơ vàng bên trong. Lâm Hạo Minh tin tưởng đây chính là dấu vết lưu lại của phong ấn đầu tiên.
Nắm phật châu trong tay, Lâm Hạo Minh kiểm tra một lần nữa, lúc hắn đang thử nghiệm chuỗi phật châu này có lợi gì cho việc hấp thu linh khí thì chợt hắn phát hiện, cảm giác cầm nó như cảm giác khi đang hấp thu linh khí trực tiếp từ khối linh thạch vậy.
Phải biết rằng nếu hấp thu trực tiếp từ linh thạch thì tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều, so với việc ngồi thiền phải nhanh hơn gấp mười lần, chớ nói chi đến việc hấp thụ linh khí mỏng manh của nơi đây.
Sau khi phát hiện điều này, Lâm Hạo Minh lập tức cảm thấy hết sức hưng phấn, hắn biết, cơ hội của hắn cuối cùng cũng đã đến rồi. Nếu như mỗi ngày đều hấp thu linh khí như thế này, cho dù tư chất hắn không tốt, nhưng tu vi chắc chắn sẽ đột phá, hơn nữa đây mới chỉ là lớp phong ấn thứ nhất của hạt Công Đức Châu đầu tiên, mỗi hạt châu lại có chín lớp phong ấn.
Tu luyện suốt hai canh giờ, Lâm Hạo Minh cảm giác được tu vi của hắn tăng lên rõ rệt. Trong lúc đó hắn lại phát hiện linh khí bên trong giảm dần?
Kết quả này làm Lâm Hạo Minh có chút bực tức, lẽ nào giải phong ấn một lớp chỉ tương đương với việc hấp thụ một phần ba khối linh thạch?
Nhưng Lâm Hạo Minh lại mày mò nghiên cứu một lúc, hắn mới phát hiện ra, chỉ cần đợi thêm một lúc thì bên trong Tụ Linh Châu lại tự hấp thụ linh khí cho hắn sử dụng, nhưng sau đó hấp thu xong lại không còn.
Đến lúc này, Lâm Hạo Minh hiểu được, Tụ Linh Châu này giống như khối bản điện (*), sau khi hấp thu đủ điện thì có thể sử dụng lại.
Vì vậy, Lâm Hạ Minh đành để Tụ Linh Châu một thời gian để nó hấp thu linh khí. Nhưng mà hắn phát hiện, Tụ Linh Châu hấp thu nhiều lắm cũng chỉ được một khối linh thạch hạ phẩm. Cái này thật sự không đủ, Lâm Hạo Minh phải nhanh chóng mở lớp phong ấn thứ hai mới được.
***
(*) Vương tử: con vua.
(*) Cao cao tại thượng: kiêu ngạo, kiêu căng.
(*) Khối bản điện: thứ có thể hấp thu điện năng.
Lâm Hạo Minh nhìn thấy gã nổi giận, lập tức hét lớn:
"Hải quản sự, Lý Hải Ưng muốn cướp đoạt đan dược của ta, ngài cần phải quản đó!"
Hải Phú Thông không nghĩ tới Lâm Hạo Minh lại biết kêu mình tới quản việc này, tiếng kêu lớn như vậy, ai cũng nghe được, chính mình nếu như thờ ơ không động lòng, việc này thật sự có chút không giữ được chút mặt mũi nào, tuy nói mình liền lập tức đi, nhưng mà còn có thời gian một tháng.
Hải Phú Thông bất đắc dĩ đi tới. Lâm Hạo Minh lập tức đi lại gần nói:
"Hải quản sự, ngài nhìn Lý Hải Ưng kìa, trước đây không chỉ thường xuyên lén lút mắng ngài, bây giờ ngài còn chưa đi, đã nghĩ đến chuyện leo lên đầu ngài ngồi, thực sự không ra cái thể thống gì!"
Lý Hải Ưng cũng không nghĩ tới, trước đây tên Lâm Hạo Minh này nhát như chuột, sao bây giờ lá gan lại lớn như vậy, dám ở trước mặt gã tố cáo gã với Hải Phú Thông.
Hải Phú Thông kỳ thực cũng không muốn dính nhiều vào chuyện này, nhưng ngại về mặt mũi, hơn nữa cũng tức giận chính mình còn chưa đi mà Lý Hải Ưng liền vội vã nhảy ra, cho nên quát Lý Hải Ưng:
"Lý Hải Ưng, ta còn chưa có đi, nếu chưa đi thì quy củ của nơi này phải dựa theo lời ta nói, ngươi hiểu chưa?"
"Đã rõ, Hải quản sự ngài yên tâm, trước khi ngài đi, ta tuyệt đối sẽ không gây sự!" - Hải Phú Thông làm quản sự mấy năm, tích lũy không ít uy thế, thêm vào tu vi hắn lại cao, Lý Hải Ưng giờ khắc này cũng chỉ có thể gật đầu đáp ứng, chỉ là lúc nói chuyện, hai mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Lâm Hạo Minh, giống như đang cảnh cáo hắn.
Lâm Hạo Minh cũng nghe hiểu ý của gã, Hải Phú Thông còn chưa rời đi thì gã không gây sự, vừa đi thì sẽ trừng trị hắn.
Nhìn ánh mắt những người khác đi tới hoặc là trào phúng, hoặc là đồng tình, Lâm Hạo Minh cũng cảm thấy vừa nãy có chút hành động theo cảm tình, nếu để hắn chọn lại một lần, bản thân cũng tuyệt đối sẽ không cúi đầu, hắn không phải là tên rác rưởi kia. Từ nhỏ đã là cô nhi nhưng hắn luôn xử sự theo nguyên tắc của chính mình. Một số thời điểm có thể cúi đầu, còn một số thời điểm, một khi đã cúi đầu thì có khả năng cả đời này khó có thể ngẩng đầu lên được.
"Hạo Minh, ngươi cũng quá ngu ngốc, Lý Hải Ưng cũng đã nói rõ ràng, ngươi vì sao phải tính toán với hắn!" - Hải Phú Thông cùng Lý Hải Ưng đều đi, sau đó một tên béo tới gần nói.
Mập mạp này tên là Lý Thuận Thiên, vốn là vương tử(*) của một quốc gia phàm nhân nào đó, sau đó nghe nói hắn sở hữu tư chất tiên nhân. Vì vậy hắn đi theo một vị tiên nhân đến đây tu luyệt, sau đó cũng vào Huyết Luyện Tông. Nhưng hắn vốn là vương tử nên lúc vừa đến, thái độ cao cao tại thượng (*) không thay đổi được, đắc tội với không ít người, cuối cùng lưu lạc nơi này.
Đương nhiên sau đó khi đến nơi này, Lý Thuận Thiên coi như cũng hiểu được, cụp đuôi đối nhân xử thế, mấy năm qua, tu vi cũng đến Luyện khí kỳ tầng sáu.
Nhìn vị đã từng là vương tử này nói với mình những thứ này, Lâm Hạo Minh lại hoàn toàn không có để ở trong lòng, mặc dù biết chính mình khả năng một tháng sau sẽ gặp phải đả kích, nhưng Lâm Hạo Minh trong lòng mình cũng có chấp niệm, tình nguyện đứng chết, cũng không nguyện ý quỳ sống!
Hai mươi mấy người tụm năm tụm ba đi tới một thông đạo nào đó, xuyên qua ít nhất rộng mười mấy trượng, sau đó là đường dài trăm trượng nối tiếp, đi tới một chỗ trong hang động.
Trong hang động mùi máu tanh tràn ngập quanh mũi, toàn bộ mặt đất trong hang động đều bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ, đương nhiên đây cũng không phải là máu người, mà là máu của một loại gọi là Sơn Giáp Thú.
Sơn Giáp Thú là một loại linh thú nhất giai, hình dáng có chút giống là con tê tê, nhưng so với con tê tê thì to hơn nhiều, tính cả độ dài đuôi khoảng chừng cỡ hai nam tử trưởng thành chồng lên nhau.
Da trên lưng Sơn Giáp Thú cực kỳ cứng rắn, là một loại nguyên liệu luyện khí, hai cái chân trước vô cùng sắc bén, có thể luyện chế thành pháp khí, quan trọng nhất chính là một trong những vật liệu chủ yếu để luyện chế Hành Khí Đan cùng Tụ Khí Đan, ngoài ra thịt Sơn Giáp Thú cũng có thể phanh chế thành linh thực, huyết dịch cô đọng qua đi, cũng có thể dùng để chế tạo bùa.
Có thể nói Sơn Giáp Thú này một thân toàn là bảo bối, toàn bộ Huyết Luyện Tông chăn nuôi mấy vạn con Sơn Giáp Thú, mà công việc của Lâm Hạo Minh cùng hai mươi mấy người khác chính là giết Sơn Giáp Thú, một ngày mỗi người nhất định phải giết hai con.
Sơn Giáp Thú cực kỳ khỏe, nhưng mà mấy con đưa tới đây đều được hạ mê dược, tuy rằng vẫn tỉnh táo như trước nhưng tứ chi lại vô lực, chỉ có thể mặc người khác xâu xé.
Lâm Hạo Minh đã đến đây được ba ngày, hai ngày trước cũng theo người khác đồng thời giết bốn con Sơn Giáp Thú.
Vốn là sinh viên khoa phẫu thuật của đại học y, Lâm Hạo Minh đương nhiên sẽ không sợ một chút máu như vậy, tương tự mấy năm theo lão giáo sư học không ít thứ, giờ khắc này tuy rằng đối mặt chính là linh thú, nhưng ra tay như trước ổn, chuẩn, tàn nhẫn.
Mặc dù ngày hôm nay bị kích thích, nhưng Lâm Hạo Minh không lập tức động thủ, trái lại nhìn tất cả con Sơn Giáp Thú đang nằm, nhìn chúng nó mặc người xâu xé, thở dài một hơi.
Đưa tay ra xoa xoa trước chân Sơn Giáp Thú đầu, Lâm Hạo Minh xuất phát từ nội tâm chán nản nói:
"Sơn Giáp Thú ơi Sơn Giáp Thú! Không phải ta thật sự muốn giết ngươi, mà thiên đạo chính là như vậy, ngươi là linh thú, ta là người tu chân, cường giả giết người yếu, nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi quá thống khổ, rất nhanh sẽ kết thúc, chỉ hy vọng kiếp sau ngươi có cơ hội chuyển thế thành người, hoặc là không nên bị người khác giết chết!"
Lâm Hạo Minh chỉ là biểu lộ cảm xúc, nhưng hắn không nghĩ tới, Sơn Giáp Thú kia sau khi nghe hắn nói xong, hai con mắt đột nhiên rơi lệ.
Lâm Hạo Minh lập tức thấy kỳ quái, Sơn Giáp Thú thì có bao nhiêu trí tuệ, nhưng lại giống như nghe hiểu ý hắn? Nghĩ tới nghĩ lui vẫn có lẽ chính là bản thân Sơn Giáp Thú rơi lệ.
Lâm Hạo Minh giờ khắc này cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp cầm lấy một cái huyết hồng trường đao đến.
Trường đao này cũng coi như là pháp khí, nhưng chỉ là pháp khí cấp thấp nhất, ngoại trừ ở ngoài sắc bén thì không có một chút ưu thế gì khác, tu sĩ không cần pháp khí gì, chỉ cần sắc bén là tốt rồi.
Đương nhiên cái này mà nói cũng chỉ là cái kim với cái thế giới này, lần đầu tiên Lâm Hạo Minh mò lấy huyết đao, vẫn rất thán phục, trên đời này sao có thể có đao sắc bén như vậy, hắn trước đây sử dụng dao giải phẫu so với đao này thì chỉ là đồ vứt đi.
Lâm Hạo Minh trực tiếp một đao vào tim Sơn Giáp Thú, một đao mất mạng, rất nhanh Sơn Giáp Thú liền không có cảm giác, hắn xác thực cũng coi như làm được, không cho nó quá thống khổ.
Lúc rút đao ra, Lâm Hạo Minh chợt cảm giác được chỗ ngực mình có chút nóng lên, hắn đưa tay sờ lên ngực xem chuyện gì xảy ra thì vừa vặn sờ trúng chuỗi phật châu, hắn chỉ cảm giác phần ngực hắn cực kỳ nóng, mà cái phật châu kia giống như muốn khảm vào thân thể hắn.
Tình hình này làm Lâm Hạo Minh càng hoảng sợ, trong lúc nhất thời cũng không để ý nhiều như vậy, trực tiếp gỡ nó ra ngực hắn, nhưng khi muốn gỡ mới phát hiện, bộ ngực hắn trắng trắng mềm mềm, không có gì cả, kể cả phật châu kia tựa hồ như chưa từng xuất hiện...
Lâm Hạo Minh lập tức đem thần thức vào bên trong thân thể, sau đó rất nhanh phát hiện, ở trong đan điền của hắn lại có thêm một thứ, không phải chuỗi phật châu kia thì là cái gì.
Tình huống giật mình như vậy làm cho Lâm Hạo Minh không thể không dùng thần thức đi tra xét chuỗi phật châu này, chỉ là thần thức vừa chạm tới phật châu, Lâm Hạo Minh ngay lập tức cảm thấy đầu mình một hồi đau đớn, cảm giác giống như bị một vật nào đó cưỡng chế rót vào trong đầu, cả người trực tiếp ngã trên mặt đất.
"Hạo Minh, ngươi không sao chứ!"
Bên tai truyền đến tiếng kêu của Lý Thuận Thiên, Lâm Hạo Minh tỉnh lại, thấy không ít người đều nhìn về phía này, lập tức nói:
"Ta không có chuyện gì!"
"Không có chuyện gì là tốt rồi, ta mới vừa rồi còn cho rằng ngươi bị người ám hại đấy!" - Lý Thuận Thiên nhỏ giọng nói.
Ám hại, nghe nói như thế, Lâm Hạo Minh cảm giác mình cũng giống như bị ám hại, chỉ có điều không phải là bị người ám hại, mà là bị cái phật châu kia ám hại.
Tuy rằng là bị phật châu ám hại, nhưng bây giờ hắn cũng coi như là hiểu được, cái kia phật châu rốt cuộc là thứ gì.
Dựa theo thứ bên trong phật châu truyền vào đến đầu hắn, phật châu kỳ thực gọi là Công Đức Châu, chỉ cần hắn tích lũy việc thiện, tích lũy đầy đủ công đức, như vậy sẽ giải được phong ấn của Công Đức Châu, hắn cũng sẽ được chỗ tốt.
Vừa nãy hắn siêu độ Sơn Giáp Thú đầu thai, Sơn Giáp Thú cảm tạ hắn giải thoát cho nó, cho nên coi như là một phần công đức, mà bởi vì... đây là một phần công đức, nên phong ấn của hạt châu đầu tiên của Công Đức Châu đã được giải phong.
Hạt châu Công Đức Châu đầu tiên này được gọi là Tụ Linh Châu, tác dụng tụ tập linh khí, bây giờ lớp phong ấn thứ nhất đã được giải, đã có thể phát huy một ít năng lực.
Tuy rằng Lâm Hạo Minh không biết rốt cuộc nó có bao nhiêu tác dụng, nhưng nếu Công Đức Châu này có thể đem hắn đến thế giới này thì khẳng định không phải thứ đơn giản.
Vội vã quay lại kiểm tra hiệu quả của Công Đức Châu, Lâm Hạo Minh nhanh chóng xử lý con Sơn Giáp Thú đầu tiên. Sau đó cũng nói với con Sơn Giáp Thú thứ hai rồi giết chết. Nhưng đáng tiếc sau khi giết Công Đức Châu lại không có chút phản ứng nào. Không biết là do công đức không đủ để giải lớp phong ấn hay là bởi vì không thu được công đức.
Nhưng Lâm Hạo Minh hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy, nhanh chóng xử lý con Sơn Giáp Thú thứ hai, rồi lập tức quay về nhà đá.
Mỗi nhà đá đều có một trận pháp, nhưng mỗi lần khởi động trận pháp đều tốn một ít linh thạch. Mà ba tháng Lâm Hạo Minh mới có thể thu được một khối linh thạch, trong đó một nửa đều phải giao cho Hải Phú Thông, do đó trong tay căn bản cũng không có mấy khối, nhưng hắn hiện tại cũng không quản được nhiều như vậy, trực tiếp thả một khối linh thạch ở mắt trận bên trên, mở ra trận pháp.
Khoanh chân ngồi xuống, hơi suy nghĩ, phật châu thần kỳ liền xuất hiện trên tay Lâm Hạo Minh. Lúc nhìn thấy chuỗi bạch ngọc phật châu này vẫn như bình thường nhưng trong đó tự nhiên có một viên có nhiều sợi tơ vàng bên trong. Lâm Hạo Minh tin tưởng đây chính là dấu vết lưu lại của phong ấn đầu tiên.
Nắm phật châu trong tay, Lâm Hạo Minh kiểm tra một lần nữa, lúc hắn đang thử nghiệm chuỗi phật châu này có lợi gì cho việc hấp thu linh khí thì chợt hắn phát hiện, cảm giác cầm nó như cảm giác khi đang hấp thu linh khí trực tiếp từ khối linh thạch vậy.
Phải biết rằng nếu hấp thu trực tiếp từ linh thạch thì tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất nhiều, so với việc ngồi thiền phải nhanh hơn gấp mười lần, chớ nói chi đến việc hấp thụ linh khí mỏng manh của nơi đây.
Sau khi phát hiện điều này, Lâm Hạo Minh lập tức cảm thấy hết sức hưng phấn, hắn biết, cơ hội của hắn cuối cùng cũng đã đến rồi. Nếu như mỗi ngày đều hấp thu linh khí như thế này, cho dù tư chất hắn không tốt, nhưng tu vi chắc chắn sẽ đột phá, hơn nữa đây mới chỉ là lớp phong ấn thứ nhất của hạt Công Đức Châu đầu tiên, mỗi hạt châu lại có chín lớp phong ấn.
Tu luyện suốt hai canh giờ, Lâm Hạo Minh cảm giác được tu vi của hắn tăng lên rõ rệt. Trong lúc đó hắn lại phát hiện linh khí bên trong giảm dần?
Kết quả này làm Lâm Hạo Minh có chút bực tức, lẽ nào giải phong ấn một lớp chỉ tương đương với việc hấp thụ một phần ba khối linh thạch?
Nhưng Lâm Hạo Minh lại mày mò nghiên cứu một lúc, hắn mới phát hiện ra, chỉ cần đợi thêm một lúc thì bên trong Tụ Linh Châu lại tự hấp thụ linh khí cho hắn sử dụng, nhưng sau đó hấp thu xong lại không còn.
Đến lúc này, Lâm Hạo Minh hiểu được, Tụ Linh Châu này giống như khối bản điện (*), sau khi hấp thu đủ điện thì có thể sử dụng lại.
Vì vậy, Lâm Hạ Minh đành để Tụ Linh Châu một thời gian để nó hấp thu linh khí. Nhưng mà hắn phát hiện, Tụ Linh Châu hấp thu nhiều lắm cũng chỉ được một khối linh thạch hạ phẩm. Cái này thật sự không đủ, Lâm Hạo Minh phải nhanh chóng mở lớp phong ấn thứ hai mới được.
***
(*) Vương tử: con vua.
(*) Cao cao tại thượng: kiêu ngạo, kiêu căng.
(*) Khối bản điện: thứ có thể hấp thu điện năng.
Bình luận truyện