Má Nó, Dương Đỉnh Phong!
Chương 8: Hai người đã học cấp 2 rồi sao?
“Oa, mềm quá, sao lại đáng yêu thế chứ?”. Diêu Bội Chi càng khen da của Đỉnh Phong.
Mặt của Đỉnh Phong càng đỏ hơn.
Lúc Bội Chi đang véo má rất hăng say thì cửa nhà đột nhiên mở ra, một thiếu niên có dáng người thon dài hoàn mỹ đang dựa vào cửa, áo sơ mi màu sắc đơn giản cùng quần jean, mắt phượng hờ hững, giọng nói lạnh nhạt: “Diêu Bội Chi, tôi cho cậu trong vòng một phút phải đi vào, tôi không có thời gian”.
Mặt tròn của Đỉnh Phong càng đỏ hơn lúc Tiêu Mộc xuất hiện.
Rốt cuộc thì Diêu Bội Chi không véo má Đỉnh Phong nữa, không thoải mái nhìn về phía Tiêu Mộc, nói: “Không gặp một thời gian tiểu tử càng ngày càng hư, đừng quên trước mặt chú Tiêu, cậu còn phải gọi tôi là chị Diêu đấy!”.
Ánh mắt Tiêu Mộc rơi vào trên người Diêu Bội Chi giọng nói không nóng không lạnh: “Mười hai giờ là tôi phải về”.
Diêu Bội Chi hừ lạnh một tiếng, kéo Đỉnh Phong vào trong biệt thự.
Lúc Đỉnh Phong đi bên cạnh Tiêu Mộc, đỏ mặt nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi em lạc đường. Vì Bội Chi đến đón em nên mới muộn một lát”.
Tiêu Mộc nở nụ cười nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ: “Không có việc gì”.
Giọng nói của cậu vừa dứt thì Diêu Bội Chi nổi giận.
“Đỉnh Phong, cậu xin lỗi làm gì, rõ ràng là do cậu ta đến sớm, cậu cũng bảo là cậu đến sớm mà, còn đến sớm cả tiếng nữa, đúng là muốn ăn đánh mà”. Diêu Bội Chi trừng mắt đẹp nói.
Tiêu Mộc không đáp lời, mắt nhìn chỗ khác.
“Cậu...”. Diêu Bội Chi tức giận cắn răng.
Lúc này giọng nói của Đỉnh Phong vang lên: “Bội Chi, các cậu đừng cãi nhau nữa, không phải là nói muốn học thêm sao?”.
Diêu Bội Chi nghe vậy, liếc mắt nhìn Tiêu Mộc một lần nữa, kéo Đỉnh Phong ngồi vào ghế salon, vẻ mặt bất mãn nói với Tiêu Mộc: “Hôm nay nể mặt mũi Đỉnh Phong nên tôi tha cho cậu một lần. Nếu như lần thi số học này tôi và Đỉnh Phong không được điểm cao thì tôi sẽ đem cái vật kia ra!”.
Đỉnh Phong nghi ngờ nhìn Diêu Bội Chi không hiểu rốt cuộc “Đồ” trong miệng cô ấy là cái gì?
Tiêu Mộc vẫn nghiêm mặt lạnh nhạt, ngồi trên ghế salon đối diện với họ, lấy trong ba lô tập photo kiến thức và đề luyện tập, đưa cho Bội Chi và Đỉnh Phong.
“Đề thi số học sẽ không quá khó, đây đều là đề thi số học của cả nước, các cậu cứ làm, có gì không hiểu thì hỏi tôi”. Tiêu Mộc bình tĩnh nói, khí chất lạnh nhạt.
Giờ phút này, trong mắt Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi, cậu ta đã hóa thân thành địa chủ, khuôn mặt dễ nhìn lại có vẻ giống Trương Cường Quân trong trường.
Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi liếc nhìn nhau một cái, đồng thời cầm đề thi trên bàn, nhìn vào.
Một lúc sau, hai người cùng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Mộc.
Diêu Bội Chi nói: “Nhìn qua một chút, có thể hiểu một ít”.
Đỉnh Phong nói: “Nhìn kỹ một chút, chả biết gì”.
Tiêu Mộc: “....”.
Đỉnh Phong thề, cô nhìn thấy Tiêu Mộc luôn bình tĩnh, lông mày nhếch lên một cái.
Tiêu Mộc trầm mặc một lúc, lấy sách số học mở ra.
Trong mắt là bất đắc dĩ, nói: “Hai người không biết những cái gì? Tôi sẽ dạy thêm cho”.
Hai người nhìn chằm chằm sách giáo một lát, đồng thời duỗi ngón tay ra chỉ vào chương “Tần số”.
Tiêu Mộc ngẩn người: “Không hiểu cái này”.
Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi đồng thời lắc đầu một cái, nói: “Trừ cái này ra thì chả biết cái gì”.
Tiêu Mộc: “Tôi đồng ý là nên để hai người học cấp hai một lần nữa? Hay là phải hỏi chủ nhiệm lớp của hai người, làm sao mà lại chọn hai người đi thi”.
Diêu Bội Chi và Đỉnh Phong liếc nhìn nhau một cái, nói: “Thực ra thì chúng tôi cũng muốn biết”.
Ánh mắt của Tiêu Mộc nóng bỏng quá mức làm hai “học sinh khối tự nhiên” cảm thấy chuyện các cô làm là chuyện trời cao không thể thứ, trên thực tế thì các cô chỉ không giỏi về số học thôi.
Cuối cùng, sau khi ba người mắt to trừng mắt nhỏ, Tiêu Mộc mở miệng.
“Như vậy thì hôm nay xem qua toàn bộ kiến thức của học kỳ 1 lớp mười”. Tiêu Mộc vươn tay, đặt sách vào giữa ba người.
Hai người nghe lệnh, lấy vở và bút ra, chuẩn bị bắt đầu ghi chép.
Thật ra thì khi ở Mỹ, số học của Đỉnh Phong thuộc dạng số một số hai của lớp nhưng sau khi về nước thì cô bị số học đả kích.
Bạn có thể tưởng tượng ở nước Mỹ mỗi ngày đều làm “X+3 = Y, Y = 10”, học sinh viết “(m+1)x+mx+x= 23”, m tương dương bằng bao nhiêu?”.
Cho nên Đỉnh Phong thừa nhận, số học của cô thật tệ hại.
Nhưng Trường Cường Quân cũng thật lợi hại, chọn cô tham gia cuộc thi Olympic toán học.
Về phần Diêu Bội Chi cũng không tốt hơn Đỉnh Phong bao nhiêu, cô đứng thứ nhất trong cuộc thi số học cũng là chuyện của tám trăm năm trước rồi. Bây giờ kiến thức tổng hợp một đống, thành tích của cô rớt thê thảm, làm cho cô có cảm giác mình không vào tiết.
Tiêu Mộc nói rất nhanh, nhưng rất ngắn gọn súc tích.
Trong sách của cậu tổng hợp rất nhiều phương pháp làm bài mà Diêu Bội Chi và Đỉnh Phong chưa thấy qua, có rất nhiều hình đặc biệt làm hai người không khỏi bội phục cậu.
Lúc Tiêu Mộc giảng bài sẽ quan sát vẻ mặt của hai người, nếu như một trong hai lộ vẻ nghi hoặc thì sẽ dừng lại, đổi phương pháp giảng.
Sau hai giờ quyển vở nhỏ của Đỉnh Phong chẳng chịt mười mấy tờ kiến thức.
Cũng đến mười một rưỡi, Tiêu Mộc cho hai người khoảng hơn hai mươi bài, lại có mấy đề thi, yêu cầu các cô phải hoàn thành trước chủ nhật tuần sau.
Trên mặt Diêu Bội Chi thoáng vẻ buồn bực: “Tê hết rồi, Trương Cường Quân đúng là hành hạ người”.
Oán niệm của Đỉnh Phong cũng sinh ra, bật thốt lên: “Đây chính là do mất cân đối nội tiết tố do thiếu đàn ông”.
Vừa dứt lời, Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi đồng thời nhìn về phía cô.
Đỉnh Phong đỏ mặt, ngầm bực chính mình, sao lại nói ra những lời thường nói với Lý Gia Nhạc!
Không ngờ Diêu Bội Chi lại cười lớn lên, nói phụ họa: “Đúng, Đỉnh Phong, cậu nói quá đúng, Trương Cường quân là lão nữ nhân mất cân đối nội tiết tố”.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tiêu Mộc như đang nhìn chính mình, khóe miệng là nụ cười rất nhỏ không dễ nhận ra.
Diêu Bội Chi vỗ vai Tiêu Mộc và Đỉnh Phong, nói: “Cùng ăn trưa nhé. Hôm nay tớ đã nói bác Trương nấu cơm của hai người, không cho phép từ chối”.
Đỉnh Phong thấy thái độ kiên quyết của Bội Chi thì cũng không tiện từ chối, gật đầu một cái.
Vừa rôi Đỉnh Phong không chú ý, trong phòng khách vẫn có một người, gương mặt hòa ái, chắc là bác Trương mà Diêu Bội Chi nói.
Có lẽ bác Trương rất hòa ái nhân hậu, sau khi thấy Đỉnh Phong quan sát ông, ông còn cười một cái với cô.
Đi theo Diêu Bôi Chi đến phòng ăn nhà cô ấy, trên bàn đã bầy thức ăn phong phú làm Đỉnh Phong nuốt nước bọt.
Cảm giác giống như mãn hán toàn tịch.
[1] mãn hán toàn tịch: Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa (theo wikipedia)
Gà vịt thịt cá không thiếu thứ gì, còn có một vài món mà Đỉnh Phong chưa thấy qua bao giờ.
Mặt của Đỉnh Phong càng đỏ hơn.
Lúc Bội Chi đang véo má rất hăng say thì cửa nhà đột nhiên mở ra, một thiếu niên có dáng người thon dài hoàn mỹ đang dựa vào cửa, áo sơ mi màu sắc đơn giản cùng quần jean, mắt phượng hờ hững, giọng nói lạnh nhạt: “Diêu Bội Chi, tôi cho cậu trong vòng một phút phải đi vào, tôi không có thời gian”.
Mặt tròn của Đỉnh Phong càng đỏ hơn lúc Tiêu Mộc xuất hiện.
Rốt cuộc thì Diêu Bội Chi không véo má Đỉnh Phong nữa, không thoải mái nhìn về phía Tiêu Mộc, nói: “Không gặp một thời gian tiểu tử càng ngày càng hư, đừng quên trước mặt chú Tiêu, cậu còn phải gọi tôi là chị Diêu đấy!”.
Ánh mắt Tiêu Mộc rơi vào trên người Diêu Bội Chi giọng nói không nóng không lạnh: “Mười hai giờ là tôi phải về”.
Diêu Bội Chi hừ lạnh một tiếng, kéo Đỉnh Phong vào trong biệt thự.
Lúc Đỉnh Phong đi bên cạnh Tiêu Mộc, đỏ mặt nói: “Thật xin lỗi, vừa rồi em lạc đường. Vì Bội Chi đến đón em nên mới muộn một lát”.
Tiêu Mộc nở nụ cười nhạt, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ: “Không có việc gì”.
Giọng nói của cậu vừa dứt thì Diêu Bội Chi nổi giận.
“Đỉnh Phong, cậu xin lỗi làm gì, rõ ràng là do cậu ta đến sớm, cậu cũng bảo là cậu đến sớm mà, còn đến sớm cả tiếng nữa, đúng là muốn ăn đánh mà”. Diêu Bội Chi trừng mắt đẹp nói.
Tiêu Mộc không đáp lời, mắt nhìn chỗ khác.
“Cậu...”. Diêu Bội Chi tức giận cắn răng.
Lúc này giọng nói của Đỉnh Phong vang lên: “Bội Chi, các cậu đừng cãi nhau nữa, không phải là nói muốn học thêm sao?”.
Diêu Bội Chi nghe vậy, liếc mắt nhìn Tiêu Mộc một lần nữa, kéo Đỉnh Phong ngồi vào ghế salon, vẻ mặt bất mãn nói với Tiêu Mộc: “Hôm nay nể mặt mũi Đỉnh Phong nên tôi tha cho cậu một lần. Nếu như lần thi số học này tôi và Đỉnh Phong không được điểm cao thì tôi sẽ đem cái vật kia ra!”.
Đỉnh Phong nghi ngờ nhìn Diêu Bội Chi không hiểu rốt cuộc “Đồ” trong miệng cô ấy là cái gì?
Tiêu Mộc vẫn nghiêm mặt lạnh nhạt, ngồi trên ghế salon đối diện với họ, lấy trong ba lô tập photo kiến thức và đề luyện tập, đưa cho Bội Chi và Đỉnh Phong.
“Đề thi số học sẽ không quá khó, đây đều là đề thi số học của cả nước, các cậu cứ làm, có gì không hiểu thì hỏi tôi”. Tiêu Mộc bình tĩnh nói, khí chất lạnh nhạt.
Giờ phút này, trong mắt Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi, cậu ta đã hóa thân thành địa chủ, khuôn mặt dễ nhìn lại có vẻ giống Trương Cường Quân trong trường.
Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi liếc nhìn nhau một cái, đồng thời cầm đề thi trên bàn, nhìn vào.
Một lúc sau, hai người cùng ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Tiêu Mộc.
Diêu Bội Chi nói: “Nhìn qua một chút, có thể hiểu một ít”.
Đỉnh Phong nói: “Nhìn kỹ một chút, chả biết gì”.
Tiêu Mộc: “....”.
Đỉnh Phong thề, cô nhìn thấy Tiêu Mộc luôn bình tĩnh, lông mày nhếch lên một cái.
Tiêu Mộc trầm mặc một lúc, lấy sách số học mở ra.
Trong mắt là bất đắc dĩ, nói: “Hai người không biết những cái gì? Tôi sẽ dạy thêm cho”.
Hai người nhìn chằm chằm sách giáo một lát, đồng thời duỗi ngón tay ra chỉ vào chương “Tần số”.
Tiêu Mộc ngẩn người: “Không hiểu cái này”.
Đỉnh Phong và Diêu Bội Chi đồng thời lắc đầu một cái, nói: “Trừ cái này ra thì chả biết cái gì”.
Tiêu Mộc: “Tôi đồng ý là nên để hai người học cấp hai một lần nữa? Hay là phải hỏi chủ nhiệm lớp của hai người, làm sao mà lại chọn hai người đi thi”.
Diêu Bội Chi và Đỉnh Phong liếc nhìn nhau một cái, nói: “Thực ra thì chúng tôi cũng muốn biết”.
Ánh mắt của Tiêu Mộc nóng bỏng quá mức làm hai “học sinh khối tự nhiên” cảm thấy chuyện các cô làm là chuyện trời cao không thể thứ, trên thực tế thì các cô chỉ không giỏi về số học thôi.
Cuối cùng, sau khi ba người mắt to trừng mắt nhỏ, Tiêu Mộc mở miệng.
“Như vậy thì hôm nay xem qua toàn bộ kiến thức của học kỳ 1 lớp mười”. Tiêu Mộc vươn tay, đặt sách vào giữa ba người.
Hai người nghe lệnh, lấy vở và bút ra, chuẩn bị bắt đầu ghi chép.
Thật ra thì khi ở Mỹ, số học của Đỉnh Phong thuộc dạng số một số hai của lớp nhưng sau khi về nước thì cô bị số học đả kích.
Bạn có thể tưởng tượng ở nước Mỹ mỗi ngày đều làm “X+3 = Y, Y = 10”, học sinh viết “(m+1)x+mx+x= 23”, m tương dương bằng bao nhiêu?”.
Cho nên Đỉnh Phong thừa nhận, số học của cô thật tệ hại.
Nhưng Trường Cường Quân cũng thật lợi hại, chọn cô tham gia cuộc thi Olympic toán học.
Về phần Diêu Bội Chi cũng không tốt hơn Đỉnh Phong bao nhiêu, cô đứng thứ nhất trong cuộc thi số học cũng là chuyện của tám trăm năm trước rồi. Bây giờ kiến thức tổng hợp một đống, thành tích của cô rớt thê thảm, làm cho cô có cảm giác mình không vào tiết.
Tiêu Mộc nói rất nhanh, nhưng rất ngắn gọn súc tích.
Trong sách của cậu tổng hợp rất nhiều phương pháp làm bài mà Diêu Bội Chi và Đỉnh Phong chưa thấy qua, có rất nhiều hình đặc biệt làm hai người không khỏi bội phục cậu.
Lúc Tiêu Mộc giảng bài sẽ quan sát vẻ mặt của hai người, nếu như một trong hai lộ vẻ nghi hoặc thì sẽ dừng lại, đổi phương pháp giảng.
Sau hai giờ quyển vở nhỏ của Đỉnh Phong chẳng chịt mười mấy tờ kiến thức.
Cũng đến mười một rưỡi, Tiêu Mộc cho hai người khoảng hơn hai mươi bài, lại có mấy đề thi, yêu cầu các cô phải hoàn thành trước chủ nhật tuần sau.
Trên mặt Diêu Bội Chi thoáng vẻ buồn bực: “Tê hết rồi, Trương Cường Quân đúng là hành hạ người”.
Oán niệm của Đỉnh Phong cũng sinh ra, bật thốt lên: “Đây chính là do mất cân đối nội tiết tố do thiếu đàn ông”.
Vừa dứt lời, Tiêu Mộc và Diêu Bội Chi đồng thời nhìn về phía cô.
Đỉnh Phong đỏ mặt, ngầm bực chính mình, sao lại nói ra những lời thường nói với Lý Gia Nhạc!
Không ngờ Diêu Bội Chi lại cười lớn lên, nói phụ họa: “Đúng, Đỉnh Phong, cậu nói quá đúng, Trương Cường quân là lão nữ nhân mất cân đối nội tiết tố”.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tiêu Mộc như đang nhìn chính mình, khóe miệng là nụ cười rất nhỏ không dễ nhận ra.
Diêu Bội Chi vỗ vai Tiêu Mộc và Đỉnh Phong, nói: “Cùng ăn trưa nhé. Hôm nay tớ đã nói bác Trương nấu cơm của hai người, không cho phép từ chối”.
Đỉnh Phong thấy thái độ kiên quyết của Bội Chi thì cũng không tiện từ chối, gật đầu một cái.
Vừa rôi Đỉnh Phong không chú ý, trong phòng khách vẫn có một người, gương mặt hòa ái, chắc là bác Trương mà Diêu Bội Chi nói.
Có lẽ bác Trương rất hòa ái nhân hậu, sau khi thấy Đỉnh Phong quan sát ông, ông còn cười một cái với cô.
Đi theo Diêu Bôi Chi đến phòng ăn nhà cô ấy, trên bàn đã bầy thức ăn phong phú làm Đỉnh Phong nuốt nước bọt.
Cảm giác giống như mãn hán toàn tịch.
[1] mãn hán toàn tịch: Mãn Hán Toàn Tịch, hay Tiệc triều đinh Hán Thanh, là một trong những đợt tiệc lớn nhất được ghi chép ở Mãn Châu và lịch sử Trung Hoa. Đợt tiệc này bao gồm 108 món độc đáo từ nhà Thanh và văn hóa người Hán. Đợt tiệc này đã được tổ chức trọn 3 ngày với 6 bữa tiệc. Nghệ thuật ẩm thực và kỹ thuật nấu nướng được thể hiện từ các đầu bếp khắp nơi ở Trung Hoa (theo wikipedia)
Gà vịt thịt cá không thiếu thứ gì, còn có một vài món mà Đỉnh Phong chưa thấy qua bao giờ.
Bình luận truyện