Chương 17: 17: Nga Mi Phái
Các cô nương của Nga Mi phái rất ít khi xuất môn.
Dạo gần đây, võ lâm Giang Hồ tổ chức hội họp để nhằm tiêu diệt ma nữ yêu nghiệt.
Các cô cũng nằm trong đó.
Cùng là nữ nhân nhưng tà chính khác nhau.
Đặc biệt, nữ nhân này lại giết vô số người.
Bọn họ muốn thay trời hành đạo tiêu diệt ma nữ đó.
Đi qua thành Bắc dừng chân.
Họ ghé vào một tửu lâu lớn.
Một nam hồng y xuất hiện.
Phong thái hơn người.
Nhiều tiểu cô nương e lệ đỏ mặt.
Riêng chưởng môn Bích Ngọc vẫn thản nhiên như không.
Họ nghe nam nhân đó nói:"Tại hạ mạo muội, xin hỏi các cô nương đã thành gia lập thất chưa?"Vài cô nương tức giận:"Nam nhân này đúng là không có mắt.
Nga Mi phái chúng ta đều là nữ nhân trong sạch nha."Thiên Tuyết vẫn cười như chưa nghe thấy ba từ "Nga Mi phái" này.
Lại nói:"Tại hạ vốn xuất thân từ học trò.
Không rành chuyện giang hồ xin thứ lỗi."Họ mới bình tĩnh lại.
Ra là một thư sinh chân yếu ta mềm.
Một cô nương đại diện lên tiếng:"Không biết, không có tội."Thiên Tuyết lại cười đùa:"Ta thấy các cô nương đang muốn đi vào kinh thành sao?"Họ cùng đồng thanh:"Đúng vậy."Cô giả vờ hỏi:"Ta cũng vào kinh thành.
Tiện đường các cô nương có thể cho ta đi cùng không."Một cô nương ngồi cạnh Bích Ngọc lên tiếng:"Thứ lỗi cho chúng tôi không tiễn.
Nam nữ khác biệt không tiện chung đường."Thiên Tuyết giả vờ cáo từ:"Tại hạ quá phận.
Xin cáo từ."Bích Ngọc vội lên tiếng:"Không biết công tử cao danh quý tánh?"Thiên Tuyết suy nghĩ nhanh một cái tên:"Ta tên Ma Thiên."Rồi tiếp tục hỏi:"Xin hỏi quý danh của cô nương?"Bích Ngọc nhẹ nhàng lên tiếng:"Ta lên Bích Ngọc.
Chưởng môn phái Ma Mi."Hai má Bích Ngọc hồng hồng.
Bích Ngọc từ lúc bước vào đã để ý hồng y ngồi chính giữa đại sảnh.
Gương mặt tuấn tú.
Phong thái phi phàm.
Là chưởng môn nên không tiện tiến tới.
Nhưng công tử ấy lại tới hỏi chuyện.
Giả vờ không để ý nhưng trong lòng lại rất để ý.Hai người cùng liếc mắt đưa tình.
Nói vài câu hẹn gặp ở gần đó ngắm trăng.Bích Ngọc làm chưởng môn được vài năm muốn tìm một ý trung nhân để cùng sinh con và tiếp nối đời chưởng môn phái Nga Mi sau này của mình.
Rất vừa lòng với dáng vẻ và tính cách của người nam nhân thư sinh Ma Thiên.Ma Thiên đứng trên cây cầu đợi Bích Ngọc.
Bích Ngọc xuất hiện đúng như dự đoán của cô.
Cô cười thầm:"Ta đúng là hoa gặp hoa yêu."Thiên Tuyết thâm tình nhìn cô nương hai má hồng hồng đứng gần cây cầu.
Cô đi xuống.
Đưa ta dắt nàng lên cầu.
Hai người cùng ngắm trăng.
Đối thơ.
Nói về ma nữ hồng y và rất nhiều chuyện trong giang hồ gần đây.
Bích Ngọc đứng dựa vào Thiên Tuyết.
Giả vờ trượt chân.
Thiên Tuyết nhanh chóng đỡ lấy.Hoa rơi hữu tình nhưng nước chảy vô tình.
Thiên Tuyết cười phong tình:"Cô nương thứ lỗi, tại hạ đã mạo phạm."Bích Ngọc trong lòng vui mừng.
Như hoa mới nở.
Một cơn gió thổi đến mang theo hàn khí.
Thiên Tuyết nhớ ra mình đã để Lang Vương ở lại Thiên Hoa khá lâu.
Giờ người đã đuổi đến.
Liền vội chào từ biệt:"Ta có việc, ta đi trước nha.
Cáo từ cô nương, hẹn gặp lại."Thiên Tuyết nhanh chóng đi khuất sau hàng cây.
Dùng khinh công bay nhanh.Bích Ngọc ngơ ngác như con nai vàng lạc giữa rừng.
Trái tim như muốn bay theo từng bước đi của nam nhân hồng y.Lang Vương đuổi tới chỉ thấy một cô nương bạch y đứng trên cầu ngẩn người.
Anh lại bay đi nhanh.
Chết tiệt.
Anh lại chậm chân hơn cô.
Anh gầm hét:"Ma Thiên Tuyết.
Ta bắt được ngươi thì người đừng mong xuống giường."Thiên Tuyết vội bay đi nhớ đến chính sự của Thanh Hương viện liền ghé vào đó.
Cô đổi một thân nữ hồng y.
A Liên và Uyển Uyển cũng ở đó.Sau khi xong việc, cô đi trên đường vắng vừa đi vừa ngắm phong cảnh.
Trời đêm ở kinh thành không nhiều sao bằng Tuyệt Cốc.
Cô nhớ mấy con mảnh thú ở đó."Không biết có ai chơi đùa với chúng không?"Cô nghe những tiếng hét:"Yêu nữ ngươi đứng lại."Thiên Tuyết quay đầu lại thì thấy Nga Mi phái.
Hôm nay, cô đúng là có duyên với môn phái này nha."Các ngươi tìm ta có việc gì?""Ngươi giết người nhiều không kể hết.
Hôm nay, ngươi coi như xui xẻo.
Gặp chúng ta thay trời hành đạo tiêu diệt ngươi trừ họa cho võ lâm.""Những kẻ đó đáng chết.""Yêu nữ xảo biện.
Tỷ muội tiến lên."Đám nữ nhân vây quanh Thiên Tuyết.
Dùng kiếm pháp của Nga Mi phát thành trận phá vây lấy Thiên Tuyết.
Một đại tỷ lên tiếng:"Nga Mi trận pháp."Thiên Tuyết mệt mỏi muốn đi về nghỉ ngơi nha.
Cô nhìn bọn họ lập trận pháp.
Trong đầu, cô nghĩ nên tha cho bọn họ một con đường sống hay không.
Cô sử dụng kiếm lướt nhanh trên y phục của các cô nương đó.
Áo quần họ bay tán loạn.
Có vài nam nhân túm lại coi.
Cô cũng chỉ đùa tí thôi.
Vài cô nương mặt tái nhợt không còn giọt máu.
Dùng kiếm tự vẫn tại chỗ.
Những cô nương khác không ngừng xông lên liều chết..
Bình luận truyện