Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 24: Thiên kiếm
Vạn Thú Sơn Lâm vô cùng vô tận.
Từng gốc cổ thụ không biết đã mấy ngàn, thậm chí phải đến mấy vạn năm tuổi sừng sững hiên ngang che phủ cả đất trời. Phía xa xa là những dãy núi khổng lồ cao vút tận tầng mây, trải dài vạn dặm. Một cỗ khí tức đại hoang ập tới khiến cho người ta bất giác cảm thấy thật bé nhỏ vô lực.
Trận đấu tại Thiên Hỏa thành cũng đã trôi qua hơn 3 tháng, tiết trời đã trở lạnh. Tại một góc Vạn Thú Sơn Lâm, Hoàng Thiên mặc áo da thú, trên tay là một thanh kiếm gỗ dài khoảng ba thước (1,2m), không ngừng huy động, kiếm ý dạt dào. Khoảng thời gian gần đây, Hoàng Thiên nhận ra bản thân rất có hứng thú với kiếm, dường như giữa hắn và kiếm có một mối liên hệ gì đó rất đặc biệt.
Một kiếm chém ra, nhìn qua có vẻ rất chậm, nhưng thực chất lại cực nhanh. Lưỡi kiếm không quá sắc bén, nhưng lại ẩn chứa ý chí mạnh mẽ, đầy tính bùng nổ, mang lại cho người ta cảm giác vừa nhu hòa như nước chảy, lại vừa điên cuồng như lửa đốt. Hai trạng thái tưởng chừng như đối lập không ngờ lại kết hợp hoàn mỹ trong một chiêu kiếm.
Thế kiếm dẫn động lực lượng của thiên địa đến mức hoàn mỹ, có công có thủ. Công thì dũng mãnh như Hỏa diễm thiêu đốt, thủ lại dẻo dai bền bỉ như nước cuốn, kiếm chiêu uyển chuyển biến hóa, không để lại một chút sơ hở nào.
Hoàng Thiên hoàn toàn đắm chìm trong luyện kiếm, quên cả thời gian trôi qua, chỉ còn cảm giác được thực lực bản thân không ngừng nâng cao mỗi ngày.
Con đường tu luyện nhàm chán và không có hồi kết.
Tuy rằng nhàm chán, nhưng mà trong quá trình phát triển lại không ngừng đột phá, cái cảm giác đó khiến cho con người ta cảm thấy thực thích thú.
Hoàng Thiên tu luyện mà không có sự chỉ dẫn, cũng như không có ai đằng sau làm chỗ dựa, con đường hắn đi đều do bản thân tự mày mò mà ra, thế nhưng hắn tự nhiên vẫn không ngừng phát triển với một tốc độ đáng sợ, ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Phù! Thở hắt ra một hơi, Hoàng Thiên rốt cục thu kiếm, nằm ngửa xuống nền cỏ xanh biếc, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua bầu trời rộng lớn, sau đó nhắm mắt, lắng nghe âm thanh của núi rừng, tự nhiên cảm thấy thực thoải mái, cảm giác mệt mỏi sau khi luyện kiếm dường như tan biến ngay lập tức.
Tùy tâm sở dục, theo ý mà làm, khi cao hứng thì luyện kiếm, lúc mệt mỏi thì nghỉ ngơi. Không gò bó, không ép buộc, Hoàng Thiên hắn chưa bao giờ gần với tự nhiên như thế, tinh thần lực theo đó mà phát triển với một tốc độ cực kỳ kinh người.
Hắn có cảm giác cho dù thất khiếu ngưng hoạt động, không nghe, không nhìn, không ngửi… nhưng bản thân vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thế giới, một sự cảm nhận mơ hồ của tinh thần lực.
- Phá kiếm thức xem như đã luyện thành, nếu bây giờ gặp lại lão già kia có lẽ không phải chật vật như vậy nữa, tiếc là vẫn không thể đột phá Nguyên đan kỳ, ài!
Mặc dù rất nóng lòng đột phá, nhưng hắn biết không thể cưỡng cầu, Ngưng nguyên hậu kỳ cùng Nguyên đan sơ kỳ tưởng chừng chỉ cách nhau có một cảnh giới nhưng lại không dễ dàng vượt qua. Có thể ngay lúc này đột phá, nhưng cũng có thể cả đời không vượt qua được, tất cả tùy thuộc vào hai chữ kỳ ngộ.
Hoàng Thiên từ khi tu luyện đến nay mới hơn sáu năm, tốc độ không hẳn là thiên tài nhưng cũng thuộc hàng thượng đẳng. Đối với một kẻ có thể chất tầm thường như hắn đạt được kết quả như vậy thực ra đã rất kinh người rồi.
Hơn nữa, thế gian liệu có mấy kẻ được may mắn như hắn, nuốt long đan không chết, cơ thể lại được tôi luyện cường hóa. Có thể nói Long đan đã dọn dẹp phần lớn những trở ngại trên con đường tu luyện của hắn sau này, bây giờ thứ hắn cần chỉ là kỳ ngộ, kỳ ngộ để đột phá cảnh giới.
Không suy nghĩ vu vơ nữa, Hoàng Thiên cả người bật dậy, vững vàng đứng trên mặt đất. Cũng đã quá trưa, hắn dự định đi săn yêu thú, với thực lực của hắn hiện nay, giết yêu thú cấp một cấp hai quả thực rất đơn giản.
Cái nắng ban trưa như thiêu như đốt, ngay cả dưới tán cây rậm rạp người ta cũng có thể cảm nhận được cái hơi nồng của nắng. Ngay lúc này, trên bầu trời Vạn Thú Sơn lâm, một vệt sáng lao đi với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, kéo theo phía sau là cái đuôi lửa dài, hỏa diễm quang tráo chói lòa.
Ánh sáng chói tới mức át cả ánh sáng mặt trời, Hoàng Thiên kinh hãi nhìn một màn trước mắt, rất nhanh sau đó mắt hắn không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn một màu trắng sáng khiến hai con mắt đau nhức.
Ầm! ầm!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, khiến cả thinh không run rẩy, đại địa rung chuyển. Hoàng Thiên đang đứng bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập vào, vùng mi tâm dường như bị thứ gì đó đâm vào, làm cho hắn da đầu đau đớn khôn cùng, thất khiếu chảy máu, cả cơ thể lảo đảo rồi mất kiểm soát, bị chấn cho bay đi như đạn pháo, ngay lập tức bất tỉnh nhân sự.
oOo
Phương viên hơn trăm dặm, nơi đây trở thành một vùng đất hoang tàn, tất cả đều bị san bằng thành bình địa. Ngay ở vị trí đó, sáng nay còn là một dãy núi hùng vĩ vắt ngang đất trời, giờ đây chỉ còn lại một mớ đất đá vụn và bụi cát.
Ở trong bóng đêm, vùng đất này toát lên một cỗ khí tức thần bí, những làn khói đen lượn lờ u ám, khiến con người ta có cảm giác thực tà dị.
Mà lúc này, ngay bên rìa vùng đất, Hoàng Thiên chật vật từ trong đống đổ nát bò ra. Cả cơ thể đau ê ẩm, Nguyên lực trong đan điền như cạn sạch, khiến hắn có cảm giác hữa tâm vô lực. Vội vàng ngồi xuống, hắn khoanh chân đả tọa, quan sát nội thể.
- Cái này…
Bên trong không gian thức hải đang còn trong giai đoạn hình thành, hỗn độn sương mù bao phủ, lúc này không ngờ lại xuất hiện một thanh kiếm.
Đây là một thanh trường kiếm dài gần một mét rưỡi, đốc kiếm có trạm những hoa văn kỳ quái, trông cực kỳ bắt mắt. Thân kiếm nhìn qua rất đỗi bình thường, nhưng đem lại cho người ta cảm giác sắc bén vô cùng, thân kiếm chưa động, không gian xung quanh đã muốn đổ vỡ.
- Thật đẹp.
Hoàng Thiên không nhịn được mà thốt lên, hắn từ nhỏ đến giờ còn chưa thấy qua thanh kiếm nào đẹp đến vậy.
Tuy thanh kiếm không phát ra bất kỳ ánh sáng nào, nhưng vẫn mang lại cho hắn cảm giác hào quang rực rỡ, lại có chút gì đó tang thương và cổ xưa. Như có như không phát ra một cỗ khí tức bá vương, áp đảo vạn vật chúng sinh.
Hoàng thiên tinh thần khẽ động, chạm vào thân kiếm, ngay lập tức một đạo khí tức điên cuồng, bạo ngược trực tiếp tiếp xúc với Tinh thần lực của hắn, Hoàng Thiên như là thấy được ma khí ngút trời, huyết hải vô cùng tận.
Đạo khí tức điên cuồng, bạo ngược đó trực tiếp xâm nhập vào tinh thần lực của Hoàng Thiên, rồi sau đó như một tia chớp trực tiếp đánh sâu vào linh hồn hắn.
- A..!
Hoàng Thiên run rẩy một hồi, sau đó mới thanh tỉnh, nhớ lại tràng cảnh vừa rồi, hắn không nhịn được mà lông tóc dựng ngược cả lên. Cũng may là khí tức bạo ngược kia không làm hại gì đến hắn.
- Quả nhiên kiếm tốt, nếu có thể đem ra sử dụng thì…
Hoàng Thiên tâm niệm vừa động, không ngờ thanh kiếm lại biến mất khỏi không gian thức hải, xuất hiện trong tay hắn.
- Đây…
Cầm trường kiếm trong tay, hắn có cảm giác thực thân quen, một cỗ ma khí lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay, thế nhưng cơ thể hắn không hề bài xích mà còn sinh ra năng lượng hòa hợp với ma khí.
Hoàng Thiên nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, chỉ là tay còn chưa chạm tới đã bị kiếm ý sắc bén cắt đứt, máu tươi nhỏ giọt lên thân kiếm.
- Lại còn uống máu ư?
Hoàng Thiên càng nhìn thanh kiếm thì càng tò mò, giọt máu của hắn rớt lên lưỡi kiếm ngay lập tức biến mất như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Cái này không phải lấy máu nhận chủ chứ, nhưng tại sao lại không có gì phát sinh. Theo nguyên lý thì sau khi nhỏ máu nhận chủ, hắn phải cảm nhận được thanh kiếm mới đúng.
Càng suy nghĩ càng không ra đáp án, Hoàng Thiên lại nặn máu từ vết thương, nhỏ xuống thân kiếm.
Hai giọt, ba giọt, năm giọt, đến giọt máu thứ chín thì rốt cục phát sinh biến hóa. Cả thân kiếm rung lên một hồi, Hoàng Thiên linh hồn nổ vang một trận, rốt cục hắn đã cảm nhận được mối liên hệ với thanh kiếm.
- Khí thế này…
Sâu trong linh hồn hắn chợt xuất hiện một cỗ khí thế phô thiên cái địa khiến cho Hoàng Thiên kinh hãi không thôi.
- Thật bá đạo, chỉ là khí thế tỏa ra mà đã mạnh mẽ như thế…
Hoàng Thiên cực độ kích động, không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười lớn. Hắn không biết thanh kiếm này đạt tới cấp độ như thế nào, nhưng khí thế mạnh mẽ như thế quả thực không thể tầm thường, thậm chí mạnh hơn cả Linh khí cửu phẩm, bảo sao hắn không cao hứng.
Năm đó Vũ Hải tu vi không bằng hắn, nhưng có trong tay Thất phẩm linh khí Lưu thủy kiếm đã dễ dàng chiếm thượng phong, thậm chí suýt lấy mạng hắn. Chỉ một thanh Thất phẩm linh khí đã như thế, thì mạnh hơn cửu phẩm linh khí còn kinh khủng như thế nào, quả thực không thể tưởng tượng.
- Từ nay ngươi chính là của Hoàng Thiên ta, gọi ngươi là Thiên Kiếm đi.
Kích động hơn nửa ngày trời, hắn mới bình tĩnh lại. Thu Thiên kiếm vào trong thức hải, hắn đảo mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Cảnh vật tan hoang, từng luồng sương mù quỷ dị không ngừng lưu động, đôi khi lại hình thành nên khuôn mặt quỷ máu cực kỳ tà ác. Hoàng Thiên không nhịn được mà da đầu run lên một hồi.
- Không biết có liên quan gì tới Thiên kiếm không?
Đang thắc mắc, bất chợt phía xa có hai đạo thần hồng cực tốc lao về phía hắn, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn ba người Tang Mặc Tử năm đó.
Xuất hiện trước mặt Hoàng Thiên lúc này không ngờ lại là hai người mà hắn đã gặp trong Thiên Hỏa thành.
Nhìn thấy Hoàng Thiên, hai người thoáng giật mình, hiển nhiên không nghĩ một thiếu niên như hắn lại có thể xuất hiện tại nơi này.
- Bái kiến hai vị tiền bối!
Hoàng Thiên mở lời, hai người thấy thái độ của hắn thì gật gù tán thưởng.
- Tiểu tử ngươi gan không nhỏ, lại dám xâm nhập vào Vạn Thú Sơn lâm sâu như thế này!
Nam tử trung niên cười cười, nhìn hắn mà nói. Hoàng Thiên chỉ biết cười trừ, gãi gãi đầu không nói gì.
- Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi mau chóng ly khai nơi này đi thì hơn, nơi này bây giờ đối với ngươi rất nguy hiểm, không nên vì tò mò mà bỏ mạng oan.
Lão giả sắc mặt nghiêm túc nói.
- Có phải do nó?
Hoàng Thiên nghi hoặc, chỉ về phía sương mù xa xa.
- Phải! là do Binh kiếp!
- Binh kiếp ư?
Hoàng Thiên cảm thấy mơ hồ, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về Binh kiếp.
Nam tử trung niên liếc qua hắn, rồi lại nhìn về phía phế tích, nhẹ giọng giải thích:
- Rất nhiều năm trước, vào thời Thượng cổ, các sinh linh phát triển cự độ mạnh mẽ, tranh đấu xảy ra liên miên, mà ác liệt nhất phải nói đến chiến trường Thượng cổ. Mỗi khi chiến trường Thượng cổ nổ ra, thinh không thất sắc, máu nhuộm thiên hà, cường giả ngã xuống không biết bao nhiêu mà kể…
- Cường giả ngã xuống, binh khí pháp bảo trong tay họ trở thành vô chủ, rơi xuống đáy của chiến trường Thượng cổ, hình thành nên Táng Binh Chi địa.
- Như vậy, đây chính là do Táng Binh Chi địa gây ra sao?”
- Phải! Chiến trường Thượng cổ nhiều vô số kể, do đó Táng Binh Chi địa số lượng cũng không ít. Chúng đa phần trải qua vô tận tuế nguyệt di chuyển trong tinh không, nhưng cũng có thể ngẫu nhiên va chạm với một Giới, tạo thành Binh kiếp.
Hoàng Thiên khiếp sợ không thôi, nói như vậy không phải là sẽ có rất nhiều binh khí cùng pháp bảo xuất thế sao? Quả thực khiếp người.
Biểu hiện của Hoàng Thiên không nằm ngoài dự liệu của hai người, nam tử trung niên cảm thán một hồi:
- Mỗi lần xảy ra Binh kiếp, là một hồi đại cơ duyên cho tu tiên giới, nhưng cũng đồng nghĩa với một hồi đại nạn, gió tanh mưa máu a! Nguyên giới bình yên suốt ngàn vạn năm rốt cục cũng bước đến một ngày này.
Hoàng Thiên mặc dù khiếp sợ, nhưng cũng không hoàn toàn nhận biết được mức độ nghiêm trọng như thế nào, hơn nữa, với tu vi của hắn hiện nay còn chưa đủ tư cách để nói những chuyện này.
Để cho tâm tình ổn định lại, hắn chắp tay từ biệt hai người, một đường hướng ra ngoài chạy đi, nơi này không còn gì để hắn ở lưu lại, muốn kiếm cơ duyên thì cũng phải còn mạng mới hưởng thụ được.
Dẫu sao, bản thân đã có được Thiên kiếm, coi như cũng đã có cơ duyên cực lớn rồi.
Từng gốc cổ thụ không biết đã mấy ngàn, thậm chí phải đến mấy vạn năm tuổi sừng sững hiên ngang che phủ cả đất trời. Phía xa xa là những dãy núi khổng lồ cao vút tận tầng mây, trải dài vạn dặm. Một cỗ khí tức đại hoang ập tới khiến cho người ta bất giác cảm thấy thật bé nhỏ vô lực.
Trận đấu tại Thiên Hỏa thành cũng đã trôi qua hơn 3 tháng, tiết trời đã trở lạnh. Tại một góc Vạn Thú Sơn Lâm, Hoàng Thiên mặc áo da thú, trên tay là một thanh kiếm gỗ dài khoảng ba thước (1,2m), không ngừng huy động, kiếm ý dạt dào. Khoảng thời gian gần đây, Hoàng Thiên nhận ra bản thân rất có hứng thú với kiếm, dường như giữa hắn và kiếm có một mối liên hệ gì đó rất đặc biệt.
Một kiếm chém ra, nhìn qua có vẻ rất chậm, nhưng thực chất lại cực nhanh. Lưỡi kiếm không quá sắc bén, nhưng lại ẩn chứa ý chí mạnh mẽ, đầy tính bùng nổ, mang lại cho người ta cảm giác vừa nhu hòa như nước chảy, lại vừa điên cuồng như lửa đốt. Hai trạng thái tưởng chừng như đối lập không ngờ lại kết hợp hoàn mỹ trong một chiêu kiếm.
Thế kiếm dẫn động lực lượng của thiên địa đến mức hoàn mỹ, có công có thủ. Công thì dũng mãnh như Hỏa diễm thiêu đốt, thủ lại dẻo dai bền bỉ như nước cuốn, kiếm chiêu uyển chuyển biến hóa, không để lại một chút sơ hở nào.
Hoàng Thiên hoàn toàn đắm chìm trong luyện kiếm, quên cả thời gian trôi qua, chỉ còn cảm giác được thực lực bản thân không ngừng nâng cao mỗi ngày.
Con đường tu luyện nhàm chán và không có hồi kết.
Tuy rằng nhàm chán, nhưng mà trong quá trình phát triển lại không ngừng đột phá, cái cảm giác đó khiến cho con người ta cảm thấy thực thích thú.
Hoàng Thiên tu luyện mà không có sự chỉ dẫn, cũng như không có ai đằng sau làm chỗ dựa, con đường hắn đi đều do bản thân tự mày mò mà ra, thế nhưng hắn tự nhiên vẫn không ngừng phát triển với một tốc độ đáng sợ, ngày càng trở nên mạnh mẽ.
Phù! Thở hắt ra một hơi, Hoàng Thiên rốt cục thu kiếm, nằm ngửa xuống nền cỏ xanh biếc, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua bầu trời rộng lớn, sau đó nhắm mắt, lắng nghe âm thanh của núi rừng, tự nhiên cảm thấy thực thoải mái, cảm giác mệt mỏi sau khi luyện kiếm dường như tan biến ngay lập tức.
Tùy tâm sở dục, theo ý mà làm, khi cao hứng thì luyện kiếm, lúc mệt mỏi thì nghỉ ngơi. Không gò bó, không ép buộc, Hoàng Thiên hắn chưa bao giờ gần với tự nhiên như thế, tinh thần lực theo đó mà phát triển với một tốc độ cực kỳ kinh người.
Hắn có cảm giác cho dù thất khiếu ngưng hoạt động, không nghe, không nhìn, không ngửi… nhưng bản thân vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thế giới, một sự cảm nhận mơ hồ của tinh thần lực.
- Phá kiếm thức xem như đã luyện thành, nếu bây giờ gặp lại lão già kia có lẽ không phải chật vật như vậy nữa, tiếc là vẫn không thể đột phá Nguyên đan kỳ, ài!
Mặc dù rất nóng lòng đột phá, nhưng hắn biết không thể cưỡng cầu, Ngưng nguyên hậu kỳ cùng Nguyên đan sơ kỳ tưởng chừng chỉ cách nhau có một cảnh giới nhưng lại không dễ dàng vượt qua. Có thể ngay lúc này đột phá, nhưng cũng có thể cả đời không vượt qua được, tất cả tùy thuộc vào hai chữ kỳ ngộ.
Hoàng Thiên từ khi tu luyện đến nay mới hơn sáu năm, tốc độ không hẳn là thiên tài nhưng cũng thuộc hàng thượng đẳng. Đối với một kẻ có thể chất tầm thường như hắn đạt được kết quả như vậy thực ra đã rất kinh người rồi.
Hơn nữa, thế gian liệu có mấy kẻ được may mắn như hắn, nuốt long đan không chết, cơ thể lại được tôi luyện cường hóa. Có thể nói Long đan đã dọn dẹp phần lớn những trở ngại trên con đường tu luyện của hắn sau này, bây giờ thứ hắn cần chỉ là kỳ ngộ, kỳ ngộ để đột phá cảnh giới.
Không suy nghĩ vu vơ nữa, Hoàng Thiên cả người bật dậy, vững vàng đứng trên mặt đất. Cũng đã quá trưa, hắn dự định đi săn yêu thú, với thực lực của hắn hiện nay, giết yêu thú cấp một cấp hai quả thực rất đơn giản.
Cái nắng ban trưa như thiêu như đốt, ngay cả dưới tán cây rậm rạp người ta cũng có thể cảm nhận được cái hơi nồng của nắng. Ngay lúc này, trên bầu trời Vạn Thú Sơn lâm, một vệt sáng lao đi với tốc độ cực kỳ khủng khiếp, kéo theo phía sau là cái đuôi lửa dài, hỏa diễm quang tráo chói lòa.
Ánh sáng chói tới mức át cả ánh sáng mặt trời, Hoàng Thiên kinh hãi nhìn một màn trước mắt, rất nhanh sau đó mắt hắn không còn nhìn thấy gì nữa, chỉ còn một màu trắng sáng khiến hai con mắt đau nhức.
Ầm! ầm!
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, khiến cả thinh không run rẩy, đại địa rung chuyển. Hoàng Thiên đang đứng bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ đập vào, vùng mi tâm dường như bị thứ gì đó đâm vào, làm cho hắn da đầu đau đớn khôn cùng, thất khiếu chảy máu, cả cơ thể lảo đảo rồi mất kiểm soát, bị chấn cho bay đi như đạn pháo, ngay lập tức bất tỉnh nhân sự.
oOo
Phương viên hơn trăm dặm, nơi đây trở thành một vùng đất hoang tàn, tất cả đều bị san bằng thành bình địa. Ngay ở vị trí đó, sáng nay còn là một dãy núi hùng vĩ vắt ngang đất trời, giờ đây chỉ còn lại một mớ đất đá vụn và bụi cát.
Ở trong bóng đêm, vùng đất này toát lên một cỗ khí tức thần bí, những làn khói đen lượn lờ u ám, khiến con người ta có cảm giác thực tà dị.
Mà lúc này, ngay bên rìa vùng đất, Hoàng Thiên chật vật từ trong đống đổ nát bò ra. Cả cơ thể đau ê ẩm, Nguyên lực trong đan điền như cạn sạch, khiến hắn có cảm giác hữa tâm vô lực. Vội vàng ngồi xuống, hắn khoanh chân đả tọa, quan sát nội thể.
- Cái này…
Bên trong không gian thức hải đang còn trong giai đoạn hình thành, hỗn độn sương mù bao phủ, lúc này không ngờ lại xuất hiện một thanh kiếm.
Đây là một thanh trường kiếm dài gần một mét rưỡi, đốc kiếm có trạm những hoa văn kỳ quái, trông cực kỳ bắt mắt. Thân kiếm nhìn qua rất đỗi bình thường, nhưng đem lại cho người ta cảm giác sắc bén vô cùng, thân kiếm chưa động, không gian xung quanh đã muốn đổ vỡ.
- Thật đẹp.
Hoàng Thiên không nhịn được mà thốt lên, hắn từ nhỏ đến giờ còn chưa thấy qua thanh kiếm nào đẹp đến vậy.
Tuy thanh kiếm không phát ra bất kỳ ánh sáng nào, nhưng vẫn mang lại cho hắn cảm giác hào quang rực rỡ, lại có chút gì đó tang thương và cổ xưa. Như có như không phát ra một cỗ khí tức bá vương, áp đảo vạn vật chúng sinh.
Hoàng thiên tinh thần khẽ động, chạm vào thân kiếm, ngay lập tức một đạo khí tức điên cuồng, bạo ngược trực tiếp tiếp xúc với Tinh thần lực của hắn, Hoàng Thiên như là thấy được ma khí ngút trời, huyết hải vô cùng tận.
Đạo khí tức điên cuồng, bạo ngược đó trực tiếp xâm nhập vào tinh thần lực của Hoàng Thiên, rồi sau đó như một tia chớp trực tiếp đánh sâu vào linh hồn hắn.
- A..!
Hoàng Thiên run rẩy một hồi, sau đó mới thanh tỉnh, nhớ lại tràng cảnh vừa rồi, hắn không nhịn được mà lông tóc dựng ngược cả lên. Cũng may là khí tức bạo ngược kia không làm hại gì đến hắn.
- Quả nhiên kiếm tốt, nếu có thể đem ra sử dụng thì…
Hoàng Thiên tâm niệm vừa động, không ngờ thanh kiếm lại biến mất khỏi không gian thức hải, xuất hiện trong tay hắn.
- Đây…
Cầm trường kiếm trong tay, hắn có cảm giác thực thân quen, một cỗ ma khí lạnh lẽo truyền vào lòng bàn tay, thế nhưng cơ thể hắn không hề bài xích mà còn sinh ra năng lượng hòa hợp với ma khí.
Hoàng Thiên nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm, chỉ là tay còn chưa chạm tới đã bị kiếm ý sắc bén cắt đứt, máu tươi nhỏ giọt lên thân kiếm.
- Lại còn uống máu ư?
Hoàng Thiên càng nhìn thanh kiếm thì càng tò mò, giọt máu của hắn rớt lên lưỡi kiếm ngay lập tức biến mất như chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Cái này không phải lấy máu nhận chủ chứ, nhưng tại sao lại không có gì phát sinh. Theo nguyên lý thì sau khi nhỏ máu nhận chủ, hắn phải cảm nhận được thanh kiếm mới đúng.
Càng suy nghĩ càng không ra đáp án, Hoàng Thiên lại nặn máu từ vết thương, nhỏ xuống thân kiếm.
Hai giọt, ba giọt, năm giọt, đến giọt máu thứ chín thì rốt cục phát sinh biến hóa. Cả thân kiếm rung lên một hồi, Hoàng Thiên linh hồn nổ vang một trận, rốt cục hắn đã cảm nhận được mối liên hệ với thanh kiếm.
- Khí thế này…
Sâu trong linh hồn hắn chợt xuất hiện một cỗ khí thế phô thiên cái địa khiến cho Hoàng Thiên kinh hãi không thôi.
- Thật bá đạo, chỉ là khí thế tỏa ra mà đã mạnh mẽ như thế…
Hoàng Thiên cực độ kích động, không nhịn được mà ngửa mặt lên trời cười lớn. Hắn không biết thanh kiếm này đạt tới cấp độ như thế nào, nhưng khí thế mạnh mẽ như thế quả thực không thể tầm thường, thậm chí mạnh hơn cả Linh khí cửu phẩm, bảo sao hắn không cao hứng.
Năm đó Vũ Hải tu vi không bằng hắn, nhưng có trong tay Thất phẩm linh khí Lưu thủy kiếm đã dễ dàng chiếm thượng phong, thậm chí suýt lấy mạng hắn. Chỉ một thanh Thất phẩm linh khí đã như thế, thì mạnh hơn cửu phẩm linh khí còn kinh khủng như thế nào, quả thực không thể tưởng tượng.
- Từ nay ngươi chính là của Hoàng Thiên ta, gọi ngươi là Thiên Kiếm đi.
Kích động hơn nửa ngày trời, hắn mới bình tĩnh lại. Thu Thiên kiếm vào trong thức hải, hắn đảo mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Cảnh vật tan hoang, từng luồng sương mù quỷ dị không ngừng lưu động, đôi khi lại hình thành nên khuôn mặt quỷ máu cực kỳ tà ác. Hoàng Thiên không nhịn được mà da đầu run lên một hồi.
- Không biết có liên quan gì tới Thiên kiếm không?
Đang thắc mắc, bất chợt phía xa có hai đạo thần hồng cực tốc lao về phía hắn, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn ba người Tang Mặc Tử năm đó.
Xuất hiện trước mặt Hoàng Thiên lúc này không ngờ lại là hai người mà hắn đã gặp trong Thiên Hỏa thành.
Nhìn thấy Hoàng Thiên, hai người thoáng giật mình, hiển nhiên không nghĩ một thiếu niên như hắn lại có thể xuất hiện tại nơi này.
- Bái kiến hai vị tiền bối!
Hoàng Thiên mở lời, hai người thấy thái độ của hắn thì gật gù tán thưởng.
- Tiểu tử ngươi gan không nhỏ, lại dám xâm nhập vào Vạn Thú Sơn lâm sâu như thế này!
Nam tử trung niên cười cười, nhìn hắn mà nói. Hoàng Thiên chỉ biết cười trừ, gãi gãi đầu không nói gì.
- Tiểu huynh đệ, ta thấy ngươi mau chóng ly khai nơi này đi thì hơn, nơi này bây giờ đối với ngươi rất nguy hiểm, không nên vì tò mò mà bỏ mạng oan.
Lão giả sắc mặt nghiêm túc nói.
- Có phải do nó?
Hoàng Thiên nghi hoặc, chỉ về phía sương mù xa xa.
- Phải! là do Binh kiếp!
- Binh kiếp ư?
Hoàng Thiên cảm thấy mơ hồ, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về Binh kiếp.
Nam tử trung niên liếc qua hắn, rồi lại nhìn về phía phế tích, nhẹ giọng giải thích:
- Rất nhiều năm trước, vào thời Thượng cổ, các sinh linh phát triển cự độ mạnh mẽ, tranh đấu xảy ra liên miên, mà ác liệt nhất phải nói đến chiến trường Thượng cổ. Mỗi khi chiến trường Thượng cổ nổ ra, thinh không thất sắc, máu nhuộm thiên hà, cường giả ngã xuống không biết bao nhiêu mà kể…
- Cường giả ngã xuống, binh khí pháp bảo trong tay họ trở thành vô chủ, rơi xuống đáy của chiến trường Thượng cổ, hình thành nên Táng Binh Chi địa.
- Như vậy, đây chính là do Táng Binh Chi địa gây ra sao?”
- Phải! Chiến trường Thượng cổ nhiều vô số kể, do đó Táng Binh Chi địa số lượng cũng không ít. Chúng đa phần trải qua vô tận tuế nguyệt di chuyển trong tinh không, nhưng cũng có thể ngẫu nhiên va chạm với một Giới, tạo thành Binh kiếp.
Hoàng Thiên khiếp sợ không thôi, nói như vậy không phải là sẽ có rất nhiều binh khí cùng pháp bảo xuất thế sao? Quả thực khiếp người.
Biểu hiện của Hoàng Thiên không nằm ngoài dự liệu của hai người, nam tử trung niên cảm thán một hồi:
- Mỗi lần xảy ra Binh kiếp, là một hồi đại cơ duyên cho tu tiên giới, nhưng cũng đồng nghĩa với một hồi đại nạn, gió tanh mưa máu a! Nguyên giới bình yên suốt ngàn vạn năm rốt cục cũng bước đến một ngày này.
Hoàng Thiên mặc dù khiếp sợ, nhưng cũng không hoàn toàn nhận biết được mức độ nghiêm trọng như thế nào, hơn nữa, với tu vi của hắn hiện nay còn chưa đủ tư cách để nói những chuyện này.
Để cho tâm tình ổn định lại, hắn chắp tay từ biệt hai người, một đường hướng ra ngoài chạy đi, nơi này không còn gì để hắn ở lưu lại, muốn kiếm cơ duyên thì cũng phải còn mạng mới hưởng thụ được.
Dẫu sao, bản thân đã có được Thiên kiếm, coi như cũng đã có cơ duyên cực lớn rồi.
Bình luận truyện