Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 373: Hoàng Thiên thịnh nộ
- Ngươi sống không hết ngày hôm nay.
Bị Hàn Lâm chửi mắng, Trần Thanh Chí trở nên âm trầm không chịu nổi, khoé miệng nhếch lên nụ cười ác độc, bước chân vụt qua bầu trời, không chút kiêng kị mang theo cự kiếm lao vào Lệ Quỷ Mê Ảnh Vực.
Ầm ầm…
Liên tiếp là tiếng nổ rung trời, Lệ Quỷ Mê Ảnh vực liên tiếp bị âm vang nổ nát. Quỷ khí tràn tán cả trời cao, che mờ tầm mắt tất cả mỏi người. Mấy chục thiên kiêu chỉ cảm thấy liên tiếp từng cỗ sóng gió cường đại từ hư không thổi tới, quất vào da thịt bọn hắn đau rát.
- Cút…
Bên trong đại trận trên đà nổ nát, Hàn Lâm ngửa mặt lên trời thét gào, cả người bốc cháy lên thần hoả, tay xách búa thần, như một con cự tượng điền cuồng va đập vào cự kiếm, khiến cho Trần Thanh Chí dù đang nộ cũng phải kinh hoàng lui về, hổ khẩu rách toạc, phun ra máu đỏ.
- Điệp vực… Cuồng Sát.
Nhìn thấy Hàn Lâm lúc này cháy rực như mặt trời nhỏ, điên cuồng bành trướng lao về, hắn lạnh lùng cười một tiếng, sau đó ra lệnh cho nhóm người còn lại.
Chớp mắt trôi qua, khí tức của hắn bỗng nhiên đột biến, lấy thân thể hắn làm trung tâm, phạm vi trăm dặm mặt đất bỗng lâm vào run rẩy. Núi cao sụp đổ, rừng hoang gãy nát, không ít sinh linh bị kiếm khí xoắn nát tan thành mưa máu.
- Chết…
Âm thanh vừa rơi xuống, Trần Thanh Chí liền như tốc biến xuất hiện trước mặt Hàn Lâm, vung kiếm chém xuống. Cự kiếm trong tay hắn dù to lớn, nhưng vung lên lại nhanh đến không ngờ, cho dù Hàn Lâm đã có phòng bị, vẫn như cũ bị nó chém ngang người, để lại một vết rách xuyên qua màng quỷ khí, khiến cho Trần Thanh Chí kinh dị ngừng tay.
Hiển nhiên, hắn không thể nào ngờ tới Hàn Lâm lại là quỷ tu chi đạo, không có nhục thân máu thịt.
Mới giao phong đã thiệt thòi, Hàn Lâm mặc dù kinh sợ, nhưng không chút nào hoảng loạn. Thậm chí trong phút chốc Trần Thanh Chí còn đang kinh nghi, quỷ hình đã biến mất, thả người giết ngược về đối thủ.
- Phanh…
Cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ của cả hai người đều đạt đến mức độ khó lường, giao chiến hoa lệ như là tàn ảnh, để cho người thường vô pháp trông thấy được rõ ràng, chỉ có thể thấy hai vệt quỷ khí và kim quang không ngừng va chạm.
- Chỉ bằng chút lực lượng này còn dám cùng ta đối nghịch? Buồn cười.
Trần Thanh Chí đỡ được búa sắt của Hàn Lâm, ánh mắt khinh thường nhìn về phía hắn, mỉa mai cười nói.
Vừa phát hiện được Hàn Lâm là quỷ tu, hắn đã biết đây không phải kẻ trấn đường hôm trước. Nhưng vì vãn hồi mặt mũi, hắn liền chẳng thèm để ý, quyết tâm giết chết đám người này cho hả giận.
Mà lời hắn vừa ra, tay liền hành động. Chỉ thấy hắn một kiếm chém vào đỉnh đầu Hàn Lâm, sau lưng bỗng nhiên mọc thêm một đôi tay khác, từ trong giới chỉ triệu hồi ra trường thương, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, dữ tợn đâm thủng bụng Hàn Lâm.
Vốn là thân quỷ khí, Hàn Lâm đáng lẽ không sợ công kích vật lý thông thường, nhưng giây phút sau đó đồng tử của hắn đột nhiên co lại, lộ ra sợ hãi. Nơi vùng bụng bị trường thương xuyên thủng bất chợt truyền đến cơn đau dữ dội, thân thương không ngừng tản ra hắc ám chi khí đánh sâu vào linh hồn của hắn, thống khổ vô cùng.
- Thứ tà vật ngu xuẩn, đi chết.
Trần Thanh Chí cười điên cuồng, trường thương trong tay xoắn mạnh đẩy ra, khiến cho khoảng cách giữa hắn và Hàn Lâm gần như áp sát, bàn tay theo thân thương điên cuồng xuyên thủng bụng Hàn Lâm.
- Phốc… phốc…
Tất cả mọi người còn không nhận thức được sự việc xảy ra, chỉ gặp Trần Thanh Chí cười như điên như dại, những cánh tay kia buông ra cự kiếm, cắm vào người Hàn Lâm, sinh sinh đem hắn xé làm hai mảnh, mang theo tiếng quỷ khóc thần gào rung động trời cao.
- Muốn chết…
Gần như cùng lúc, không gian liên tục vang lên mấy tiếng quát kinh người. Cố Anh đang đại chiến cùng bốn năm tên thiên kiêu khác trông thấy Hàn Lâm bị xé xác thì lộ ra điên cuồng, quanh thân bùng nổ ra vô tận tử lôi, chớp mắt điệp gia vào trong quỷ vực.
Chỉ thấy cước bộ hắn hoành phi, quyền lôi đem một tên thiên kiêu đang quấn mình đập chết, vượt qua không gian, đánh về phía Trần Thanh Chí.
Oanh một tiếng rung trời.
Gần như ba mươi dặm mặt đất đều bị cuồng lôi nổ nát, đá vụn như là mưa to rơi xuống. Trần Thanh Chí trong phút giây lộ ra đắc ý, cánh tay bắt về cự kiếp, đem Cố Anh chém cho toé máu bay ngược về sau.
- Đáng chết.
Một màn khiến cho Kiếm Ma đang ẩn sát bên trong đại trận lâm vào giận giữ, ma kiếm trong tay thoắt hiện mà ra, chém ra một chém cực kỳ kinh khủng về phía dưới.
Ma kiếm băng đi, đem toàn bộ hai vực lôi quỷ đều xé toạc, từ trên trời giáng xuống khủng bố không thể nào tả nổi, doạ cho Trần Thanh Chí đều run rẩy trong linh hồn, không thể không buông ra Hàn Lâm mà chạy trốn. Một kiếm này quá mạnh, nếu là chém vào trên người hắn, tuyệt đối phải chết không thể nào nghi ngờ.
- Đương…
Ngay vào thời khắc đó, một bóng đao khác bỗng nhiên từ đằng xa vụt tới, va chạm vào bóng kiếm, cường quang nổ lớn, trực tiếp đem toàn bộ bảy cái lĩnh vực đều nổ tung thành trăm tỉ mảnh, toàn bộ tiên kiêu phản phệ văng ra ngoài, đầu rơi máu chảy.
Là Trần Thanh Thuỷ vừa mới ra tay ngăn cản được Kiếm Ma.
Một đao một kiếm, mạnh mẽ vượt qua những gì mà chúng nhân có thể chịu!
- Đám súc sinh này… chủ nhân, đem bọn hắn đánh chết a.
Đâu đó trong không gian bầu trời, tiếng hô phẫn nộ của Cẩu Thủ nghẹn uất trong cổ họng. Đám người Trần Gia ngông cuồng để nó cực kỳ khó chịu, hận không thể ngay lập tức đem tên này băm thành ngàn mảnh.
Bên cạnh nó, Hoàng Thiên và Anh Thy song song mà đứng, ánh mắt lẳng lặng nhìn về đại địa đằng xa, đúng là nơi mà đám người Dạ Sát Thiên Vân Đoàn đang đại chiến.
Hôm trước khi trở lại từ Long Quân Chiến Trường, Hoàng Thiên đã ngay lập tức dẫn nó và Anh Thy đi tìm nhóm Hàn Lâm, vội vàng không gì sánh được. Nhưng khi trông thấy đám người bọn hắn bị vây giết thì hắn bỗng dừng chân, thậm chí còn ẩn tàng khí tức, lẳng lặng đứng nhìn từ xa gần nửa ngày trời, khiến nó không thể nào hiểu nổi.
Hoàng Thiên không có trả lời nó mà vẫn im lặng quan sát chiến trường, chỉ là sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức dù là Anh Thy và Cẩu Thủ cũng phải cảm thấy rùng mình, ngậm miệng không dám nói thêm nửa lời.
- Quả nhiên là thế… Chân Không Ngã, Trần Kinh Thương… các ngươi đủ độc.
Không biết là đã phát hiện ra được điều gì, nắm tay của hắn vô tình siết lại, bỗng nhiên ngửa mặt lên nhìn thẳng trời cao, tự mình lầm bầm trong cổ họng.
Dứt lời, thân hình của hắn bỗng nhiên chợt động, lạnh lùng bay về phía nhóm người đang đại chiến.
- Hoàng huynh… mong rằng các ngươi tự biết lượng sức mình.
Nhìn bóng lưng Hoàng Thiên xa dần, Anh Thy không hiểu vì sao lại cảm thấy rất sợ, như có hàng trăm ngọn núi đè nén ở trong lòng, nặng nề đến mức nàng thì thào ra mấy chữ cũng là hết sức lực. Tiếp xúc với hắn từng ấy ngày, nàng chưa bao giờ trông thấy hắn lạnh lùng đến vậy.
Bên dưới, không một ai biết được Hoàng Thiên đang tới, đa phần đám thiên kiêu lúc này vừa sợ vừa mừng, thậm chí có vài kẻ trong mắt đốt lên lửa lóng, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thuỷ đằng xa.
- Thật mạnh… so với Trần Thanh Chí càng mạnh.
- Ha ha… quá bá đạo. Có Trần Thanh Thuỷ ở đây, đám Yên Tử đừng hòng sống.
- Thanh Thuỷ huynh, giết hết bọn chúng.
Không biết là kẻ nào lên tiếng trước, ngay sau đó là từng tràng kinh thán, đám thiên kiêu hưng phấn không thể nào tả nổi, nhìn về phía đám người Hàn Lâm như là kẻ đã chết.
Bởi trong mắt bọn hắn, Trần Thanh Chí đã chân chính là tầng lớp siêu cấp thiên tài, vậy mà Trần Thanh Thuỷ vừa rồi biểu hiện còn viễn siêu hắn thì còn mạnh cỡ nào nữa, tuyệt đối có thể diệt sát đám nhóc con này.
Tên thanh niên không chút quan tâm bọn hắn, một thân áo trắng thẳng tắp đứng ở giữa trời, tà áo theo gió phần phật tung bay, đao trong tay sắc bén, vẫn còn giữ nguyên trạng thái của công kích vừa rồi, ngạo nghễ không gì tả nổi.
Chợt, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào thinh không, khi trông thấy người tới thì đồng tử khẽ co, nắm tay đưa đao về thủ thế, sâu trong ánh mắt lộ ra kiêng kỵ trước nay chưa từng có.
- Hoàng Thiên…
- Chủ nhân…
Hành động của hắn khiến cho tất cả ánh mắt của mọi người đều dõi theo, nhóm người Kiếm Ma khi trông thấy người tới thì giật mình kinh sợ, nhao nhao hô lớn, tựa hồ đang kích động vô cùng.
- Là ngươi…
Trần Thanh Chí càng là phẫn nộ, bốn cánh tay lăng lăng cự kiếm cùng trường thương, hận không thể đem kẻ mới tới này băm vằm thành trăm mảnh.
Lần đó, Hoàng Thiên mặc dù bịt mặt, nhưng cũng không có che giấu khí tức của mình, cho nên hắn vừa mới xuất hiện, Trần Thanh Chí liền nhận ra hắn là kẻ chắn đường mình hôm trước. Chưa kể, bên cạnh còn có con súc sinh đang trợn mắt nhìn về phía hắn, không thể nào mà sai cho được.
Hoàng Thiên không để ý tới bọn hắn, mà một đường bay thẳng về phía Hàn Lâm. Mặc dù vừa rồi bị Trần Thanh Chí xé tan thành nhiều mảnh, đau đớn không thể nào tả nổi, nhưng hắn dẫu sao cũng là tồn tại đặc thù, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ được quỷ hình mới, chỉ có điều hư nhược hơn rất nhiều, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.
Trông thấy bạn mình thong dong chạy tới như không có chuyện gì, hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem tên này đập cho một trận. Mãi cho tới khi Hoàng Thiên đến gần, hắn mới phát hiện ra trạng thái của Hoàng Thiên không đúng, đôi mắt kia sao mà lạnh, khiến cho hắn rùng mình.
- Súc sinh, ngươi còn dám lộ diện. Hôm nay ngươi phải chết.
Bị Hoàng Thiên xem như không tồn tại, sắc mặt của Trần Thanh Chí vô cùng khó coi, bỗng nhiên lao mình giết tới.
- Cút…
Đúng lúc này,Hoàng Thiên bỗng nhiên quát lên lạnh lẽo, bàn tay xoè rộng như nắm được cả khoảng không, đem nó co vào, sau đó đột ngột đẩy ra, khiến cho toàn bộ vùng đất bỗng nhiên nổ vang một tiếng kinh thiên động địa.
- Không tốt… Hoàng huynh, cẩn thận.
Trên trời, Trần Thanh Thuỷ trông thấy cái đẩy này thì hoảng sợ, vội vàng quát lớn.
Nhưng mà chậm, Trần Thanh Chí đang còn rống giận giết về phía Hoàng Thiên, vậy mà trước một chưởng này lại bị nổ tung bay đi như đạn pháo, thậm chí hai tay cầm thương còn bị nát đoạn, máu tươi vương vẩy trời cao.
- Giết…
Một chiêu miểu sát Trần Thanh Chí, khiến cho toàn bộ mọi người đều sợ đến ngây người, chỉ có đám người Trần Gia là giận giữ, vội vàng đánh giết về phía Hoàng Thiên.
- Trần Gia?
Đúng lúc này, Hoàng Thiên đột nhiên quay lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Thanh Thuỷ, thì thào nói. Trong đôi mắt lạnh lùng loé lên vẻ khác lạ, là sát ý.
- Hoàng huynh, mau dừng tay… các ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Đúng vào lúc ấy, âm thanh của Anh Thy vội vã vang lên, khiến cho nhóm người thoáng chốc ngưng lại, nhưng sau đó lại chẳng khác gì như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho bọn hắn càng thêm cuồng nộ.
- Anh Thy, ngươi nói mê muội cái gì. Mau cút sang một bên.
Trần Thanh Chí lúc này đã triệt để điên cuồng, từ xa giết trở lại, nghe thấy Anh Thy dám nói lời này thì càng thêm bạo lệ, quát mắng.
- Ngươi…
Bị hắn mắng như vậy, Anh Thy uất nghẹn không nói nên lời, chỉ có thể ngưng trọng nhìn về phía Hoàng Thiên, hi vọng hắn đừng nổi đoá.
- Cùng lên, giết hắn.
Trần Thanh Chí lúc này đã vọt lên, giận cuồng nói, âm thanh như hồng lôi rung động, khiến cho cả nhóm còn lại tràn lên chiến ý, hung hăng giết về.
Trần Thanh Thuỷ lúc này vừa muốn động, bất chợt hãi hùng lui mạnh về sau, vì phía trước hắn đã bị Kiếm Ma chặn đứng, kiếm quang lạnh lẽo vụt qua khiến hắn tê cả da đầu.
- Đi chết.
Trần Thanh Chí gầm to, tròng mắt bắn ra hai vệt huyết quang lạnh lẽo. Hắn cũng không đếm xỉa tới hoàng đệ của mình bị chặn lại, mà chỉ có oán hận, muốn đem Hoàng Thiên giết chết.
Phanh…
Cự kiếm mãnh liệt chém lên đầu Hoàng Thiên, nhưng lại nổ vang ra tiếng kim loại đanh tai nhức óc. Hoàng Thiên một bước cũng không lui, bàn tay hắc sắc vươn tới đem lưỡi kiếm chặn ngang, toé ra hào quang vạn trượng
Bị Hàn Lâm chửi mắng, Trần Thanh Chí trở nên âm trầm không chịu nổi, khoé miệng nhếch lên nụ cười ác độc, bước chân vụt qua bầu trời, không chút kiêng kị mang theo cự kiếm lao vào Lệ Quỷ Mê Ảnh Vực.
Ầm ầm…
Liên tiếp là tiếng nổ rung trời, Lệ Quỷ Mê Ảnh vực liên tiếp bị âm vang nổ nát. Quỷ khí tràn tán cả trời cao, che mờ tầm mắt tất cả mỏi người. Mấy chục thiên kiêu chỉ cảm thấy liên tiếp từng cỗ sóng gió cường đại từ hư không thổi tới, quất vào da thịt bọn hắn đau rát.
- Cút…
Bên trong đại trận trên đà nổ nát, Hàn Lâm ngửa mặt lên trời thét gào, cả người bốc cháy lên thần hoả, tay xách búa thần, như một con cự tượng điền cuồng va đập vào cự kiếm, khiến cho Trần Thanh Chí dù đang nộ cũng phải kinh hoàng lui về, hổ khẩu rách toạc, phun ra máu đỏ.
- Điệp vực… Cuồng Sát.
Nhìn thấy Hàn Lâm lúc này cháy rực như mặt trời nhỏ, điên cuồng bành trướng lao về, hắn lạnh lùng cười một tiếng, sau đó ra lệnh cho nhóm người còn lại.
Chớp mắt trôi qua, khí tức của hắn bỗng nhiên đột biến, lấy thân thể hắn làm trung tâm, phạm vi trăm dặm mặt đất bỗng lâm vào run rẩy. Núi cao sụp đổ, rừng hoang gãy nát, không ít sinh linh bị kiếm khí xoắn nát tan thành mưa máu.
- Chết…
Âm thanh vừa rơi xuống, Trần Thanh Chí liền như tốc biến xuất hiện trước mặt Hàn Lâm, vung kiếm chém xuống. Cự kiếm trong tay hắn dù to lớn, nhưng vung lên lại nhanh đến không ngờ, cho dù Hàn Lâm đã có phòng bị, vẫn như cũ bị nó chém ngang người, để lại một vết rách xuyên qua màng quỷ khí, khiến cho Trần Thanh Chí kinh dị ngừng tay.
Hiển nhiên, hắn không thể nào ngờ tới Hàn Lâm lại là quỷ tu chi đạo, không có nhục thân máu thịt.
Mới giao phong đã thiệt thòi, Hàn Lâm mặc dù kinh sợ, nhưng không chút nào hoảng loạn. Thậm chí trong phút chốc Trần Thanh Chí còn đang kinh nghi, quỷ hình đã biến mất, thả người giết ngược về đối thủ.
- Phanh…
Cực kỳ mạnh mẽ, tốc độ của cả hai người đều đạt đến mức độ khó lường, giao chiến hoa lệ như là tàn ảnh, để cho người thường vô pháp trông thấy được rõ ràng, chỉ có thể thấy hai vệt quỷ khí và kim quang không ngừng va chạm.
- Chỉ bằng chút lực lượng này còn dám cùng ta đối nghịch? Buồn cười.
Trần Thanh Chí đỡ được búa sắt của Hàn Lâm, ánh mắt khinh thường nhìn về phía hắn, mỉa mai cười nói.
Vừa phát hiện được Hàn Lâm là quỷ tu, hắn đã biết đây không phải kẻ trấn đường hôm trước. Nhưng vì vãn hồi mặt mũi, hắn liền chẳng thèm để ý, quyết tâm giết chết đám người này cho hả giận.
Mà lời hắn vừa ra, tay liền hành động. Chỉ thấy hắn một kiếm chém vào đỉnh đầu Hàn Lâm, sau lưng bỗng nhiên mọc thêm một đôi tay khác, từ trong giới chỉ triệu hồi ra trường thương, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, dữ tợn đâm thủng bụng Hàn Lâm.
Vốn là thân quỷ khí, Hàn Lâm đáng lẽ không sợ công kích vật lý thông thường, nhưng giây phút sau đó đồng tử của hắn đột nhiên co lại, lộ ra sợ hãi. Nơi vùng bụng bị trường thương xuyên thủng bất chợt truyền đến cơn đau dữ dội, thân thương không ngừng tản ra hắc ám chi khí đánh sâu vào linh hồn của hắn, thống khổ vô cùng.
- Thứ tà vật ngu xuẩn, đi chết.
Trần Thanh Chí cười điên cuồng, trường thương trong tay xoắn mạnh đẩy ra, khiến cho khoảng cách giữa hắn và Hàn Lâm gần như áp sát, bàn tay theo thân thương điên cuồng xuyên thủng bụng Hàn Lâm.
- Phốc… phốc…
Tất cả mọi người còn không nhận thức được sự việc xảy ra, chỉ gặp Trần Thanh Chí cười như điên như dại, những cánh tay kia buông ra cự kiếm, cắm vào người Hàn Lâm, sinh sinh đem hắn xé làm hai mảnh, mang theo tiếng quỷ khóc thần gào rung động trời cao.
- Muốn chết…
Gần như cùng lúc, không gian liên tục vang lên mấy tiếng quát kinh người. Cố Anh đang đại chiến cùng bốn năm tên thiên kiêu khác trông thấy Hàn Lâm bị xé xác thì lộ ra điên cuồng, quanh thân bùng nổ ra vô tận tử lôi, chớp mắt điệp gia vào trong quỷ vực.
Chỉ thấy cước bộ hắn hoành phi, quyền lôi đem một tên thiên kiêu đang quấn mình đập chết, vượt qua không gian, đánh về phía Trần Thanh Chí.
Oanh một tiếng rung trời.
Gần như ba mươi dặm mặt đất đều bị cuồng lôi nổ nát, đá vụn như là mưa to rơi xuống. Trần Thanh Chí trong phút giây lộ ra đắc ý, cánh tay bắt về cự kiếp, đem Cố Anh chém cho toé máu bay ngược về sau.
- Đáng chết.
Một màn khiến cho Kiếm Ma đang ẩn sát bên trong đại trận lâm vào giận giữ, ma kiếm trong tay thoắt hiện mà ra, chém ra một chém cực kỳ kinh khủng về phía dưới.
Ma kiếm băng đi, đem toàn bộ hai vực lôi quỷ đều xé toạc, từ trên trời giáng xuống khủng bố không thể nào tả nổi, doạ cho Trần Thanh Chí đều run rẩy trong linh hồn, không thể không buông ra Hàn Lâm mà chạy trốn. Một kiếm này quá mạnh, nếu là chém vào trên người hắn, tuyệt đối phải chết không thể nào nghi ngờ.
- Đương…
Ngay vào thời khắc đó, một bóng đao khác bỗng nhiên từ đằng xa vụt tới, va chạm vào bóng kiếm, cường quang nổ lớn, trực tiếp đem toàn bộ bảy cái lĩnh vực đều nổ tung thành trăm tỉ mảnh, toàn bộ tiên kiêu phản phệ văng ra ngoài, đầu rơi máu chảy.
Là Trần Thanh Thuỷ vừa mới ra tay ngăn cản được Kiếm Ma.
Một đao một kiếm, mạnh mẽ vượt qua những gì mà chúng nhân có thể chịu!
- Đám súc sinh này… chủ nhân, đem bọn hắn đánh chết a.
Đâu đó trong không gian bầu trời, tiếng hô phẫn nộ của Cẩu Thủ nghẹn uất trong cổ họng. Đám người Trần Gia ngông cuồng để nó cực kỳ khó chịu, hận không thể ngay lập tức đem tên này băm thành ngàn mảnh.
Bên cạnh nó, Hoàng Thiên và Anh Thy song song mà đứng, ánh mắt lẳng lặng nhìn về đại địa đằng xa, đúng là nơi mà đám người Dạ Sát Thiên Vân Đoàn đang đại chiến.
Hôm trước khi trở lại từ Long Quân Chiến Trường, Hoàng Thiên đã ngay lập tức dẫn nó và Anh Thy đi tìm nhóm Hàn Lâm, vội vàng không gì sánh được. Nhưng khi trông thấy đám người bọn hắn bị vây giết thì hắn bỗng dừng chân, thậm chí còn ẩn tàng khí tức, lẳng lặng đứng nhìn từ xa gần nửa ngày trời, khiến nó không thể nào hiểu nổi.
Hoàng Thiên không có trả lời nó mà vẫn im lặng quan sát chiến trường, chỉ là sắc mặt hắn càng ngày càng trở nên lạnh lẽo, lạnh đến mức dù là Anh Thy và Cẩu Thủ cũng phải cảm thấy rùng mình, ngậm miệng không dám nói thêm nửa lời.
- Quả nhiên là thế… Chân Không Ngã, Trần Kinh Thương… các ngươi đủ độc.
Không biết là đã phát hiện ra được điều gì, nắm tay của hắn vô tình siết lại, bỗng nhiên ngửa mặt lên nhìn thẳng trời cao, tự mình lầm bầm trong cổ họng.
Dứt lời, thân hình của hắn bỗng nhiên chợt động, lạnh lùng bay về phía nhóm người đang đại chiến.
- Hoàng huynh… mong rằng các ngươi tự biết lượng sức mình.
Nhìn bóng lưng Hoàng Thiên xa dần, Anh Thy không hiểu vì sao lại cảm thấy rất sợ, như có hàng trăm ngọn núi đè nén ở trong lòng, nặng nề đến mức nàng thì thào ra mấy chữ cũng là hết sức lực. Tiếp xúc với hắn từng ấy ngày, nàng chưa bao giờ trông thấy hắn lạnh lùng đến vậy.
Bên dưới, không một ai biết được Hoàng Thiên đang tới, đa phần đám thiên kiêu lúc này vừa sợ vừa mừng, thậm chí có vài kẻ trong mắt đốt lên lửa lóng, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thuỷ đằng xa.
- Thật mạnh… so với Trần Thanh Chí càng mạnh.
- Ha ha… quá bá đạo. Có Trần Thanh Thuỷ ở đây, đám Yên Tử đừng hòng sống.
- Thanh Thuỷ huynh, giết hết bọn chúng.
Không biết là kẻ nào lên tiếng trước, ngay sau đó là từng tràng kinh thán, đám thiên kiêu hưng phấn không thể nào tả nổi, nhìn về phía đám người Hàn Lâm như là kẻ đã chết.
Bởi trong mắt bọn hắn, Trần Thanh Chí đã chân chính là tầng lớp siêu cấp thiên tài, vậy mà Trần Thanh Thuỷ vừa rồi biểu hiện còn viễn siêu hắn thì còn mạnh cỡ nào nữa, tuyệt đối có thể diệt sát đám nhóc con này.
Tên thanh niên không chút quan tâm bọn hắn, một thân áo trắng thẳng tắp đứng ở giữa trời, tà áo theo gió phần phật tung bay, đao trong tay sắc bén, vẫn còn giữ nguyên trạng thái của công kích vừa rồi, ngạo nghễ không gì tả nổi.
Chợt, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn vào thinh không, khi trông thấy người tới thì đồng tử khẽ co, nắm tay đưa đao về thủ thế, sâu trong ánh mắt lộ ra kiêng kỵ trước nay chưa từng có.
- Hoàng Thiên…
- Chủ nhân…
Hành động của hắn khiến cho tất cả ánh mắt của mọi người đều dõi theo, nhóm người Kiếm Ma khi trông thấy người tới thì giật mình kinh sợ, nhao nhao hô lớn, tựa hồ đang kích động vô cùng.
- Là ngươi…
Trần Thanh Chí càng là phẫn nộ, bốn cánh tay lăng lăng cự kiếm cùng trường thương, hận không thể đem kẻ mới tới này băm vằm thành trăm mảnh.
Lần đó, Hoàng Thiên mặc dù bịt mặt, nhưng cũng không có che giấu khí tức của mình, cho nên hắn vừa mới xuất hiện, Trần Thanh Chí liền nhận ra hắn là kẻ chắn đường mình hôm trước. Chưa kể, bên cạnh còn có con súc sinh đang trợn mắt nhìn về phía hắn, không thể nào mà sai cho được.
Hoàng Thiên không để ý tới bọn hắn, mà một đường bay thẳng về phía Hàn Lâm. Mặc dù vừa rồi bị Trần Thanh Chí xé tan thành nhiều mảnh, đau đớn không thể nào tả nổi, nhưng hắn dẫu sao cũng là tồn tại đặc thù, chẳng mấy chốc đã ngưng tụ được quỷ hình mới, chỉ có điều hư nhược hơn rất nhiều, hiển nhiên thụ thương không nhẹ.
Trông thấy bạn mình thong dong chạy tới như không có chuyện gì, hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đem tên này đập cho một trận. Mãi cho tới khi Hoàng Thiên đến gần, hắn mới phát hiện ra trạng thái của Hoàng Thiên không đúng, đôi mắt kia sao mà lạnh, khiến cho hắn rùng mình.
- Súc sinh, ngươi còn dám lộ diện. Hôm nay ngươi phải chết.
Bị Hoàng Thiên xem như không tồn tại, sắc mặt của Trần Thanh Chí vô cùng khó coi, bỗng nhiên lao mình giết tới.
- Cút…
Đúng lúc này,Hoàng Thiên bỗng nhiên quát lên lạnh lẽo, bàn tay xoè rộng như nắm được cả khoảng không, đem nó co vào, sau đó đột ngột đẩy ra, khiến cho toàn bộ vùng đất bỗng nhiên nổ vang một tiếng kinh thiên động địa.
- Không tốt… Hoàng huynh, cẩn thận.
Trên trời, Trần Thanh Thuỷ trông thấy cái đẩy này thì hoảng sợ, vội vàng quát lớn.
Nhưng mà chậm, Trần Thanh Chí đang còn rống giận giết về phía Hoàng Thiên, vậy mà trước một chưởng này lại bị nổ tung bay đi như đạn pháo, thậm chí hai tay cầm thương còn bị nát đoạn, máu tươi vương vẩy trời cao.
- Giết…
Một chiêu miểu sát Trần Thanh Chí, khiến cho toàn bộ mọi người đều sợ đến ngây người, chỉ có đám người Trần Gia là giận giữ, vội vàng đánh giết về phía Hoàng Thiên.
- Trần Gia?
Đúng lúc này, Hoàng Thiên đột nhiên quay lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Trần Thanh Thuỷ, thì thào nói. Trong đôi mắt lạnh lùng loé lên vẻ khác lạ, là sát ý.
- Hoàng huynh, mau dừng tay… các ngươi không phải là đối thủ của hắn.
Đúng vào lúc ấy, âm thanh của Anh Thy vội vã vang lên, khiến cho nhóm người thoáng chốc ngưng lại, nhưng sau đó lại chẳng khác gì như đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho bọn hắn càng thêm cuồng nộ.
- Anh Thy, ngươi nói mê muội cái gì. Mau cút sang một bên.
Trần Thanh Chí lúc này đã triệt để điên cuồng, từ xa giết trở lại, nghe thấy Anh Thy dám nói lời này thì càng thêm bạo lệ, quát mắng.
- Ngươi…
Bị hắn mắng như vậy, Anh Thy uất nghẹn không nói nên lời, chỉ có thể ngưng trọng nhìn về phía Hoàng Thiên, hi vọng hắn đừng nổi đoá.
- Cùng lên, giết hắn.
Trần Thanh Chí lúc này đã vọt lên, giận cuồng nói, âm thanh như hồng lôi rung động, khiến cho cả nhóm còn lại tràn lên chiến ý, hung hăng giết về.
Trần Thanh Thuỷ lúc này vừa muốn động, bất chợt hãi hùng lui mạnh về sau, vì phía trước hắn đã bị Kiếm Ma chặn đứng, kiếm quang lạnh lẽo vụt qua khiến hắn tê cả da đầu.
- Đi chết.
Trần Thanh Chí gầm to, tròng mắt bắn ra hai vệt huyết quang lạnh lẽo. Hắn cũng không đếm xỉa tới hoàng đệ của mình bị chặn lại, mà chỉ có oán hận, muốn đem Hoàng Thiên giết chết.
Phanh…
Cự kiếm mãnh liệt chém lên đầu Hoàng Thiên, nhưng lại nổ vang ra tiếng kim loại đanh tai nhức óc. Hoàng Thiên một bước cũng không lui, bàn tay hắc sắc vươn tới đem lưỡi kiếm chặn ngang, toé ra hào quang vạn trượng
Bình luận truyện