Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 384: Hoả Tinh Thần Long



- Hoả Tinh Thần Long, quả nhiên là ngươi.

Người khổng lồ sau va chạm bị bức lui lại hàng ngàn mét, cánh tay thu về cần câu tre, giận giữ mà cười nói.

Giọng điệu của hắn có chút bất ngờ, nhưng nội dung lại như là đoán trước được, phức tạp vô cùng.

- Vô Phong, đã lâu không gặp.

Rồng khổng lồ nhất kích đẩy lui cự thần, thân mình cuồn cuộn trong mây mù của Bạch Hạc, âm thanh vang vọng đất trời.

Hai chữ Vô Phong, như từng đợt sấm nổ tung trong tâm trí Hoàng Thiên, khiến cho nhịp hô hấp của hắn trở nên gấp gáp, con ngươi co thắt.

Một người một rồng, làm sao mà quen thuộc.

Hắn vẫn nhớ như in khoảnh khắc hơn mười hai năm về trước, khi hắn mới chỉ là một thằng nhóc chưa đầy mười lăm tuổi, bị người hãm hại đi vào biển lửa Hoả Linh Sơn săn tìm Minh Hoả, sau đó gặp được chính là con rồng này, một con rồng thất trảo được hình thành từ thần hoả.

Khi ấy, nó cao cao tại thượng, mạnh mẽ như tiên thần, nó nhìn xuống hắn như một con sâu cái kiến, thậm chí còn không chút nương tình dồn hắn vào chỗ chết. Nếu chẳng phải giây phút cuối cùng, lực lượng Ma Thần tự mình hộ thể, chỉ sợ hắn bây giờ đã chết.

Về sau, hắn luyện hoá được Long Châu mà đột phá liên tiếp Luyện Khí tầng mười, nhất cử vọt vào Ngưng Nguyên, bước ra bước khởi đầu cho con đường đầy kiêu ngạo, vốn còn cho rằng đó là cơ duyên, là may mắn, nhưng bây giờ ngẫm lại, hoá ra chỉ là một hồi sắp đặt.

Không đầy một năm sau đó, hắn vô tình gặp nạn tại Huyết Sắc Chi Lâm, được chính Vô Phong cứu giúp đưa vào Huyết Sắc Giới. Ở nơi này, hắn không chỉ được trợ giúp chữa trị thương thế trong mình, mà thực lực còn thêm tinh tiến.

Lúc đó hắn còn nghĩ rằng đối phương cứu hắn chỉ là ngẫu nhiên, hoặc chí ít là có can hệ với Thiên Phương, nhưng bây giờ mới phát hiện ra chính là vì Long Châu trong người hắn, hay nói đúng hơn là vì Hoả Tinh Thần Long.

Những lời nói vô thưởng vô phạt năm ấy lần nữa hiển hiện trong tâm trí, khiến hắn có chút thất thần suy nghĩ.

- Ha ha, gặp cũng như không, thà rằng đừng gặp.

Bên trên bầu trời, Vô Phong và Hoả Tinh Thần Long tuy đối nghịch mà quen, vừa gặp mặt liền cầm cự lẫn nhau. Vô Phong không hổ là tổn tại từng là Thánh tổ, nào còn dáng vẻ gầy gò già lão như lúc câu thuồng luồng hôm nao, quanh thân hắn bây giờ huyết sắc mênh mang, nắm trong tay cần câu tre sáng quắc, vụt ra một hồi sóng điện, hoá thành phượng hoàng lôi, điên cuồng gào thét.

Phượng hoàng bay đi không gì cản nổi, tại bên bầu trời rực sáng, thoắt cái đâm vào trên thân rồng to lớn, bạo phát ra tiếng nổ kinh thiên, kèm theo một cỗ năng lượng cường đại quét sạch trời cao.

- Vẫn là cố chấp như thế. Năm đó Đế Quân vì chúng ta mà từ bỏ cơ hội duy nhất để đánh bại Thương Sinh. Bây giờ hắn sống chết không rõ, Thương Sinh thì sắp thức tỉnh, đại kiếp hàng lâm, ngươi vì sao lại ngăn cản chúng ta? Ngươi không hổ thẹn với hắn sao.

Bên trong hư không, rồng khổng lồ điên cuồng gào thét đánh tan lôi phượng, quấy vỡ tinh thần nhật nguyệt, xuyên qua luân hồi.

- Từ bỏ, buồn cười. Tất cả đều là hắn nợ ta. Hắn phải hổ thẹn với ta mới đúng. Chẳng có Thương Sinh nào hết, tất cả chỉ là các ngươi huyễn hoặc ra mà thôi. Năm đó đã chết rất nhiều người, hắn cũng suýt chết, chẳng lẽ phải chết hết các ngươi mới chịu hay sao.

Vô Phong lạnh lùng nhìn chăm chú Hoả Tinh Thần Long, cần câu lần nữa đảo quanh thân mình, chỉ thẳng vào mặt nó mà nói:

- Tới đi, nhất chiến đi, chỉ cần ta tại đây, ngươi đừng hòng đạt được mục đích.

Vô Phong giờ khắc ấy, tựa hồ mới chân chính là Vô Phong đã từng vô địch, bá khí lăng nhiên, uy nghiêm mạnh mẽ. Tay hắn nắm cần câu nhẹ nhàng vung tới, hội tụ hồng lôi, không chút nào sợ hãi giết về phía Hoả Tinh Thần Long.

- Được, nếu ngươi đã cố chấp thế này, vậy thì chúng ta đánh một trận phân thắng bại. Còn việc thức tỉnh hay không, để hắn tự mình quyết định đi.

Hoả Tinh Thần Long cười nói, thân hình hơn vạn mét quét ngang bầu trời, ông ông rung động. Mặc kệ cho công kích của Vô Phong không ngừng đập vào thân mình, long trảo bàng bạc u nhiên oanh kích trở về. Chỉ là sức mạnh thân thể đơn thuần, nhưng khi va chạm lại bắn ra uy áp kinh tâm động phách, khiếp sợ trời cao.

- Hoàng Thiên, một lát nữa ta giúp ngươi ngăn lại bọn hắn, ngươi lập tức đưa Mộng Tâm tiến vào Long Quân Chiến Trường, nhớ kỹ, trước khi nó thật sự biết mình là ai, tất cả đều là giả dối, ngươi phải bảo vệ nó đến cùng.

Bỗng nhiên, một đạo âm thanh khủng bố đột nhiên truyền vào trong tâm trí Hoàng Thiên, tràn ngập gấp gáp và nghiêm nghị. Là Hoả Tinh Thần Long truyền âm cho hắn, qua lời nói liền có thể thấy được nó đối diện với Vô Phong cũng không có nhẹ nhõm như vẻ bề ngoài.

- Cả ngươi và hắn đều lợi dụng ta, ngươi nói xem tại sao ta lại phải đứng về phía ngươi mà không phải là hắn?

Nhưng khiến cho Hoả Tinh Thần Long giật mình là Hoàng Thiên bỗng nhiên hỏi ngược lại nó, thần sắc tràn đầy thâm ý. Có lẽ, hiện tại hắn cũng đang thập phần hoảng loạn, không biết phải lựa chọn thế nào.

Hoả Tinh Thần Long đẩy lui Vô Phong, sau đó mới tiếp tục truyền âm:

- Bởi vì chỉ có đứng về phía ta ngươi mới có thể bảo vệ Mộng Tâm. Ta lợi dụng ngươi, chính là vì cứu nó, mà không phải vì hại ngươi.

Không nhắc tới thì thôi, nó vừa nói tới liền khiến cho Hoàng Thiên bật cười, nhìn nó như nhìn một con rồng ngốc:

- Thật sao? Không phải vì hại ta mà năm đó vừa gặp mặt liền sỉ nhục ta, muốn dồn ta vào chỗ chết? Buồn cười thật. Vô Phong mặc dù đối nghịch, nhưng chí ít đến bây giờ hắn vẫn chưa làm gì hại đến ta, còn ngươi thì hoàn toàn ngược lại, ngươi nói ta làm sao tin ngươi chứ?

Âm thanh quanh quẩn mang theo tâm tình chế nhạo, Hoàng Thiên đứng giữa thiên địa mà nhìn lên phía trước, ánh mắt giận giữ và tràn đầy chất vấn.

- Rống!

Một lời của hắn dường như khiến cho ai đó nổi điên, một âm thanh phẫn nộ mênh mông rộ lên khắp bốn phương trời. Chỉ gặp Hoả Tinh Thần Long dùng đuôi đánh bật Vô Phong, con mắt khổng lồ như vô tình đảo qua nhìn về Cẩu Thủ, truyền âm mắng lớn:

- Mẹ nó, chuyện năm đó không liên quan gì đến ta, là đầu chó nó muốn bắt nạt ngươi thôi, ngươi tự đi tìm nó mà trách tội.

Hoàng Thiên nghe đến lời này thì sửng sốt, ánh mắt đánh về phía Cẩu Thủ đều nhanh phát lạnh, khiến cho ranh con này đều nổi hết cả da lông trên người. Nhưng cũng không có nhiều thời gian để cho hắn phát tác, Hoả Tinh Thần Long đã tiếp tục nói rằng:

- Còn về Vô Phong không hại ngươi, ha ha, đừng đùa, hắn không phải không muốn làm gì ngươi, mà không làm được. Ta không biết là vì huyết mạch Ma Thần của ngươi đặc thù, hay là vì lý do nào khác ở quá khứ đã xảy ra khiến cho mệnh cách của ngươi tồn tại một loại quy tắc thần bí, bao hàm cả nhân quả và thời không của phiến thế giới này.

- Quy tắc đó như một loại sức mạnh bảo toàn thực tại xảy ra, khiến cho bất cứ người nào muốn vi phạm nó đều nhiễm vào vòng lặp nhân quả, thậm chí nặng hơn là bị trở thành nghịch lý, hoá thành hư vô không tồn tại. Đó chính là lý do mà hắn không thể làm gì ngươi, chí ít cho tới hiện tại là không thể, vì trong thực tại này, ngươi không thể chết.

Không nói thì thôi, vừa nói, Hoả Tinh Thần Long liền thao thao bất tuyệt. Hoàng Thiên lắng nghe từ đầu tới cuối, không dám bỏ sót một từ, nội tâm càng dấy lên thao thiên cự lãng.

Quy tắc nhân quả thời không, sức mạnh bảo toàn thực tại. Hắn có cảm giác như bản thân mình lại sắp phát hiện ra một bí mật càng thêm to lớn, bao trùm lên cả cuộc đời của hắn, đáng sợ trước nay chưa từng có.

Nhưng để cho hắn thất vọng là Hoả Tinh Thần Long nói đến đây liền không thể nào tiếp tục được nữa, bị Vô Phong đánh cho không kịp xoay người, chỉ có thể thét gào truyền nói:

- Khốn kiếp, không còn thời gian nhiều lời với ngươi nữa, chân tướng mọi chuyện ta gửi cho ngươi, xem xong liền cút vào Long Quân Chiến Trường.

Nó vừa mới dứt lời, Hoàng Thiên dường như cảm nhận được có thứ gì đó lan truyền vào trong tâm trí của mình. Đó là một cỗ tin tức to lớn không gì tả nổi, vừa lan tới liền bạo rạp ra ngoài, khiến cho một người có tâm trí mạnh mẽ như hắn cũng phải ôm đầu thống khổ, đau đớn tiếp nhận thông tin lan tràn.

Từng ký ức từ quá khứ chiếu lên, mang theo âm thanh và hình ảnh không khác gì tự thân chứng kiến. Mọi thứ bắt đầu rõ ràng trong mắt hắn, từ sự kiện năm xưa cho tới bây giờ, tất cả mọi chân tướng đều phơi bày tại đó.

Mãi cho tới nửa ngày sau, hắn mới có thể từ trong mê mang tỉnh lại, ánh mắt nhìn về phía xa tràn đầy mông lung và vô định.

- Đi mau.

Ngay vào thời điểm đó, âm thanh khủng bố của Hoả Tinh Thần Long đột ngột vang lên, đất trời biến sắc.

Trên bầu trời, Hoả Tinh Thần Long như là bị nổi điên, thân hình bàng bạc cuộn ra bốn bề, khí tức hào hùng uy lực rung động tột đỉnh. Nó không chỉ quấn lấy Vô Phong, mà còn cả gan đánh giết tất cả các cường giả của phe liên minh chống mộng, hình ảnh kinh tâm động phách vô cùng.

- Hừ, ngông cuồng. Tất cả đều lên cho ta, giết hết không tha một người.

Trần Kinh Trạch gặp long trảo đập xuống đầu mình, thần sắc trở nên khó coi vô cùng, một bên đỡ đòn, một bên ra lệnh đám thiên kiêu giết tới.

Chỉ là không chờ hắn ra lệnh, sớm đã có người chém giết về phía Hoàng Thiên, nhân cơ hội hắn đang thất thần mà đánh xuống, khiến cho hắn cả người đều vỡ nát, máu tươi thấm đẫm ra ngoài.

- Mộng Tâm, đệ có thật sự muốn thế này sao?

Chẳng chút để tâm đến vết thương cũng như đám thiên kiêu điên cuồng phía ngoài, hắn chỉ lẳng lặng truyền âm cho thằng nhóc đang nằm trong tiên phủ, như là một lần cuối cùng hỏi ý nguyện của nó.

- Đệ… muốn tự do.

Tĩnh lặng nửa ngày, một âm thanh non nớt mới nhẹ truyền vào trong tai hắn, tràn đầy khát khao và thèm muốn. Chỉ là mấy từ, nhưng lại như là sét đánh, khiến cho hắn ngẩn người, sau đó đột nhiên cười, cười thật rạng rỡ:

- Được, vậy thì ta sẽ đem tự do về cho đệ.

Nói xong, Thiên Kiếm đột nhiên xuất hiện vào trong bàn tay hắn, một kích đi ra, liền là Nhân Quả Hoàn Chân kiếm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện