Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 405: Hoàng Thiên... Ca ca
Nguyên Thần hư không, tĩnh lặng không gợn sóng, một người thanh niên lẳng lặng ngồi đó, không biết đã bao nhiêu năm tháng.
Hắn là Hoàng Thiên, hắn đang thể ngộ Hồng Trần, thể ngộ ký ức của hàng vạn năm chìm trong mộng ảo. Những tháng ngày trải qua cuộc đời phàm nhân bình thản, nhưng sẽ luôn là những ký ức đẹp đẽ và ý nghĩa nhất cuộc đời này của hắn. Một giấc mơ hắn có gia đình, có tất cả những gì hắn muốn.
Qua những năm tháng này, tu vi của hắn ngày một tiến nhanh, ý cảnh Hồng Trần gần như thăng hoa đến cực hạn, chỉ trực chờ một ngày lột xác, phá kén mà ra.
- Oanh…
Rốt cục đến một ngày, chư thiên ùng ùng sấm nổ. Theo hai tròng mắt của hắn mở bừng mà ra, như là hồng trần hiện thế. Một đạo lại một đạo cảm ngộ như hoá thành thực chất từ ý thức của hắn hội tụ vào trong tâm, nở rộ, khiến cho tu vi vốn là Hồng Trần sơ kỳ, nhất cử bước qua Hồng Trần hậu kỳ, đạp vào tối đỉnh.
Giương tay lên cảm nhận lấy sức mạnh vô biên dạt dào trước nay chưa từng có, Hoàng Thiên không tự chủ nở ra một nụ cười xán lạn, nắm khẽ bàn tay, uy thế đem bát phương thiên địa đều ầm ầm phá toái, hào quang quanh thân chiếu rọi thần uy lẫm lẫm.
- Ba mươi năm, đằng đẵng ba mươi năm, ta mới có thể bước vào cảnh giới cao nhất của Hồng Trần.
Nhìn vũ trụ mà lặng im, ngắm hắc ám mà không đổi sắc, tâm cảnh của hắn thông qua Hồng Trần tôi luyện đã mạnh mẽ vượt thói thường, nhưng lúc này đây vẫn không che giấu được sự kích động vô cùng.
Hồng Trần đỉnh phong, là Hồng Trần đỉnh phong đấy. Chỉ còn kém một bước nữa thôi, hắn sẽ đạp vào Vấn Đỉnh, trở thành siêu cấp cường giả trong mắt thế nhân này. Bấy nhiêu năm bước lên con đường tu luyện, hôm nay hắn rốt cục cũng bước tới một bước này.
Không lâu nữa đâu, khi hắn bước ra được bước cuối cùng, cũng là lúc đám người ngu xuẩn kia phải trả giá cho những gì đã từng gây ra với hắn.
Âm thanh của hắn thanh thuý mà tang thương, thời gian hai con mắt khép mở phảng phất như nhìn thấu tinh thần vũ trụ, truy ngược bản nguyên. Khí thế của hắn theo cảm xúc ngày càng leo lên kinh người, khiến cho hắc ám xung quanh đều tán loạn, rõ ràng ở hư không lại hình thành nên gió lốc, hoá cương phong rít gào, cực kỳ đánh vào thị giác.
Hắn giờ khắc này mạnh đến mức nào, hắn không biết. Chỉ biết là rất mạnh, mạnh đến không thể nào giải thích.
Hắn dám khẳng định nếu như Hồng Hoang còn tại nơi này, hắn chỉ cần duy nhất một kiếm liền có thể đem đối phương diệt sát.
Đó là chênh lệch, không chỉ đơn giản là sơ trung kỳ và đỉnh phong, mà còn ở cả ý cảnh và tâm thức. Không phải tự nhiên mà Hồng Trần lại trở thành cảnh giới khó khăn nhất của sinh linh, ngăn cản không biết bao nhiêu kẻ bước vào Vấn Đỉnh.
Hưng phấn vui mừng là điều không thể tránh khỏi, nhưng rất nhanh Hoàng Thiên liền có thể ổn định lại tâm tình, giương ánh mắt quan sát thế giới xung quanh, khẽ cau mày như nghĩ về điều gì đó.
Bởi vì hắn phát hiện, ba chục năm rồi, nhưng Mộng Tâm vẫn không hề tỉnh lại, chẳng lẽ nó không thể chiến thắng bản tâm ư?
- Mộng Tâm, đệ làm sao vậy?
Triệu hồi ra thằng bé từ trong tiên phủ, hắn ôm nó mà nỉ non tự hỏi.
Trả lời cho hắn chỉ là sự im lặng vô bờ, cùng với nhịp hô hấp đều đều của thằng bé. Mãi cho tới nửa ngày sau, khi mà hắn sắp nghĩ Mộng Tâm chưa thể tỉnh, âm thanh của nó mới vang lên trong đầu hắn, khiến hắn ngây người ở đó.
Nó trả lời hắn, chỉ hai chữ thôi “Đệ sợ”.
Hoá ra, thằng bé đã chiến thắng từ lâu, nhưng suốt mấy chục năm này, nó vẫn không dám thức tỉnh, vì nó sợ. Sợ bản thân một khi thức tỉnh, Đại Việt sẽ không còn, hoặc chỉ đơn giản là sợ đối mặt với mọi người.
- Thằng bé ngốc.
Hoàng Thiên nghe nó nói mà không thể kìm lòng, đau xót vỗ về nó mà cười nói.
- Có cái gì mà sợ hãi. Đệ quên những gì ta đã nói với đệ rồi sao. Đại Việt, đối với chúng ta có thể chỉ là mơ, nhưng đối với đệ, nó lại chính là có thực. Chỉ cần trong tâm đệ có nó, tin nó, nó sẽ luôn tồn tại bên trong đệ, vậy thì vì sao đệ lại sợ hãi?
Âm thanh hắn nhẹ nhàng trầm ấm, truyền vào trong tai Mộng Tâm lại như dấy lên làn sóng lớn, khiến cho người nó khẽ run lên, nhưng chung quy vẫn còn chưa đủ để thuyết phục nó tỉnh mộng.
Hoàng Thiên nhìn nó mà cười, nhẹ nhàng ngồi xuống khoanh chân giữa hư không, đặt nó vào lòng mình, xoa xoa đầu nó mỉm cười mà nói:
- Vẫn còn sợ sao?
Mộng Tâm không có đáp lại hắn, nhưng sự im lặng đã thay thế cho câu trả lời. Hắn khe khẽ lắc đầu, lại nói:
- Đệ biết không, đệ hiện giờ rất giống ta của ngày trước, sợ hãi rất nhiều điều, sợ phải đối mặt với thực tại, sợ nhìn phải thứ không muốn nhìn, gặp phải thứ không muốn gặp. Đệ có biết lúc đó ta phải làm sao để vượt qua được không?
Hắn hỏi Mộng Tâm, nhưng không cần câu trả lời từ nó, ánh mắt trong suốt của hắn hướng về phía xa xa, như lâm vào trong ký ức:
- Chính là dũng cảm đương đầu với nó đấy. Đó cũng chính là một trong ít điều mà cha đã dạy ca, ông ấy nói sợ hãi là bản năng của con người, có đôi khi thừa nhận nỗi sợ hãi của bản thân không phải là yếu đuối, mà là sự trưởng thành. Ông ấy muốn ta học cách thừa nhận nỗi sợ hãi của bản thân, để rồi dám đương đầu với nó, biến nó trở thành động lực để bản thân trở nên mạnh mẽ.
Một người nói, một người nghe, khiến lòng ai dậy lên muôn trùng sóng lớn. Mộng Tâm ở trong mộng cảnh kia ngây ngốc nửa ngày, nội tâm sững sờ không nói. Cả thế giới trước mắt nó dường như đã khác đi, mặc dù vẫn còn muôn trùng sợ hãi, nhưng tự sâu trong lòng lại có một lực lượng thần bí nào đó thúc nó đi, đẩy nó tới, khiến nó dũng cảm hơn đối đầu với thực tại.
- Ca biết đệ lúc này đang rất sợ hãi, nhưng trốn tránh nó không phải là biện pháp. Đệ phải dũng cảm lên, phải đương đầu với nó, lúc đó đệ mới có thể trưởng thành. Đại Việt cần đệ để ngăn cản đại kiếp kia, đệ cũng cần nó để hoàn thiện chính bản tâm của mình. Đệ có hiểu không?
Âm thanh của Hoàng Thiên vẫn đều đều không dứt, khiến cho hô hấp của Mộng Tâm một ngày tán loạn.
Nó phải đương đầu với nỗi sợ, vì Đại Việt cần nó, nó cũng cần Đại Việt. Hư ảo thì đã sao, mộng ảo thì thế nào, tất cả cũng chỉ là một ý niệm. Chỉ cần bản tâm nó còn, thì Đại Việt sẽ vĩnh hằng bất biến, vậy nên nó còn e sợ cái gì đây.
- Đại Việt, Đại Việt… nhà.
Nó cứ thế tự mình nỉ non, bước chân trong vô hình cất nhấc. Nỗi sợ như một đám trọng lực đè lên tim nó, khiến da gà nổi lên, lông tơ dựng đứng. Hô hấp của nó nặng nề như bị núi ép, nhưng nó vẫn bước đi, bởi đằng sau nó như đang có một luồng lực lượng vô hình thôi thúc.
- Không sợ, không sợ, phía sau ta còn có mọi người ủng hộ. Có mẹ, có thầy và cả Thiên ca nữa.
Tiếng nói ngây thơ không ngừng vang vọng, thằng nhóc không ngừng tự an ủi bản thân, cảm xúc càng ngày càng trỗi dậy.
- A…a…a.
Cuối cùng, nó rốt cục không chịu được cái cảm xúc dồn nén khốn kiếp kia, chỉ biết há miệng hết sức mình gào thét, để át đi nỗi sợ trong lòng.
Thế là như một ngòi nổ được đốt lên, cả người nó bừng tỉnh, ánh mắt mơ hồ nhìn lấy hư không này mà nói lớn.
- Đại Việt, Đại Việt… Một đời như mơ, một hồi tỉnh mộng. Mộng không còn, nhưng tâm ta đó. Nguyện ước ngươi một đời một thế, vĩnh hằng bất hủ, vạn thế sinh sôi…
Tiếng hét như lấy hết đi dũng khí trong lòng, khiến cho cảm xúc của con người hừng cháy. Thằng bé lao đi, không chút ngần ngại rời khỏi vòng tay ca ca nó, tiến thẳng vào bên trong dị không gian thức hải.
Ông!
Thời gian đình chỉ, không gian cứng lại. Phảng phất vào giờ khắc ấy, toàn bộ vũ trụ kia đều đình chỉ vận hành, chỉ còn một tiếng thở đều đều, mệt mỏi, có chút hơi nhanh, như một người sắp rời khỏi giấc ngủ.
Chỉ còn lại Hoàng Thiên, một mình ở đó, chờ mong đệ đệ hắn trở về.
Không biết trải qua bao lâu sau đó, có thể là một ngày, cũng có thể là một năm, thậm chí là một đời, thế gian này mới lại trở về nhịp sống.
Từ bên trong dị không gian thức hải rung động, vang lên một tiếng nói quanh quanh như thần chung mộ cổ, trong hỗn độn vang vang. Mỗi một lời, một câu, đều mang theo cảm xúc bi thương không diễn tả thành lời nổi:
- Một đời chinh chiến, một đời vương
Đất nhà chẳng chết, chết tha phương
Đầu rơi máu chảy, hai dòng lệ
Không phải vì mình, nhớ… cố hương.
Đó là tiếc nuối, cũng là đau thương, càng nhiều hơn là thèm khát, thèm được sống vì quê hương, cho đến khi chết được táng hạ nơi đất mẹ. Nhưng cuối cùng vẫn là không thể.
Tang thương cô tịch, thiên địa vô tâm. Âm thanh đắng chát quanh quẩn hợp tan, làm cho thiên địa đều âm thầm lặng xuống. Mộng Tâm lúc này như hoá thành một người hoàn toàn khác, từ bên trong dị không gian thức hải bay ra, ngắm nhìn non sông trong mắt nó.
Có lẽ thức tỉnh và dung hợp với ký ức năm xưa, khiến cho nó nhớ về những điều không nên nhớ. Nét mặt non nớt lúc này trở nên man mác bi thương, sau đó quay tới nhìn Hoàng Thiên mãi mà không nói được một lời.
- Cám ơn…
Một câu nói tưởng chừng như rất khó khăn từ miệng nó thốt ra, nhưng không có nhân xưng nữa.
Hoàng Thiên im lặng nhìn nó, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng càng nhiều hơn là thống khổ. Dường như, hắn sắp đánh mất đi thứ gì.
Bởi vì hắn biết được, Mộng Tâm không xưng hắn, không phải không nhận thức hắn, mà vì không biết kêu thế nào. Nó bây giờ thậm chí còn không phân rõ mình là ai, là thằng nhóc Mộng Tâm hay là một vị Thiên Vương thượng cổ. Gọi hắn là ca, thân phận của nó không cho phép, nhưng gọi bằng ngươi, thì lại không nỡ.
Cứ thế, Hoàng Thiên chỉ biết lẳng lặng gật đầu. Bàn tay đã vô tình siết chặt vào nhau, hắn không muốn điều này xảy đến.
Cuối cùng, lý trí của hắn vẫn thắng được con tim. Dường như biết được cả hai người đều đang khó xử, hắn ngay sau đó liền nén lại cảm xúc trong tim mình, hướng về phía Mộng Tâm mà hỏi:
- Giờ phải làm sao?
Ý của hắn, rõ ràng là giải quyết tràng tai ương của Đại Việt lúc này.
Mộng Tâm lặng im không nói, như là đang chìm trong do dự, mãi cho tới nửa ngày sau mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thì thào mà nói:
- Nếu như… nó vẫn là Mộng Tâm. Ngươi sẽ bảo vệ nó cả một đời chứ?
Câu hỏi của nó khiến cho Hoàng Thiên ngây ra như phỗng, nhưng rất nhanh sau đó liền không chút do dự gật đầu, dùng cả con tim của mình mà đáp ứng. Hắn dường như đoán được Mộng Tâm đang muốn ám chỉ điều gì, sự sợ hãi vừa rồi kia rất nhanh thay thế bằng vô cùng vô tận mừng rỡ.
Nhìn sâu vào trong đôi mắt hắn, nét mặt bi thương của Mộng Tâm lần đầu tiên nở ra một nụ cười viên mãn, quay đầu hướng về phía Đại Việt mà đi, chỉ còn lại âm thanh non nớt, nhưng khiến cho ai đó như tìm về được tất cả:
- Cám ơn ngươi, Hoàng Thiên ca ca.
Hắn là Hoàng Thiên, hắn đang thể ngộ Hồng Trần, thể ngộ ký ức của hàng vạn năm chìm trong mộng ảo. Những tháng ngày trải qua cuộc đời phàm nhân bình thản, nhưng sẽ luôn là những ký ức đẹp đẽ và ý nghĩa nhất cuộc đời này của hắn. Một giấc mơ hắn có gia đình, có tất cả những gì hắn muốn.
Qua những năm tháng này, tu vi của hắn ngày một tiến nhanh, ý cảnh Hồng Trần gần như thăng hoa đến cực hạn, chỉ trực chờ một ngày lột xác, phá kén mà ra.
- Oanh…
Rốt cục đến một ngày, chư thiên ùng ùng sấm nổ. Theo hai tròng mắt của hắn mở bừng mà ra, như là hồng trần hiện thế. Một đạo lại một đạo cảm ngộ như hoá thành thực chất từ ý thức của hắn hội tụ vào trong tâm, nở rộ, khiến cho tu vi vốn là Hồng Trần sơ kỳ, nhất cử bước qua Hồng Trần hậu kỳ, đạp vào tối đỉnh.
Giương tay lên cảm nhận lấy sức mạnh vô biên dạt dào trước nay chưa từng có, Hoàng Thiên không tự chủ nở ra một nụ cười xán lạn, nắm khẽ bàn tay, uy thế đem bát phương thiên địa đều ầm ầm phá toái, hào quang quanh thân chiếu rọi thần uy lẫm lẫm.
- Ba mươi năm, đằng đẵng ba mươi năm, ta mới có thể bước vào cảnh giới cao nhất của Hồng Trần.
Nhìn vũ trụ mà lặng im, ngắm hắc ám mà không đổi sắc, tâm cảnh của hắn thông qua Hồng Trần tôi luyện đã mạnh mẽ vượt thói thường, nhưng lúc này đây vẫn không che giấu được sự kích động vô cùng.
Hồng Trần đỉnh phong, là Hồng Trần đỉnh phong đấy. Chỉ còn kém một bước nữa thôi, hắn sẽ đạp vào Vấn Đỉnh, trở thành siêu cấp cường giả trong mắt thế nhân này. Bấy nhiêu năm bước lên con đường tu luyện, hôm nay hắn rốt cục cũng bước tới một bước này.
Không lâu nữa đâu, khi hắn bước ra được bước cuối cùng, cũng là lúc đám người ngu xuẩn kia phải trả giá cho những gì đã từng gây ra với hắn.
Âm thanh của hắn thanh thuý mà tang thương, thời gian hai con mắt khép mở phảng phất như nhìn thấu tinh thần vũ trụ, truy ngược bản nguyên. Khí thế của hắn theo cảm xúc ngày càng leo lên kinh người, khiến cho hắc ám xung quanh đều tán loạn, rõ ràng ở hư không lại hình thành nên gió lốc, hoá cương phong rít gào, cực kỳ đánh vào thị giác.
Hắn giờ khắc này mạnh đến mức nào, hắn không biết. Chỉ biết là rất mạnh, mạnh đến không thể nào giải thích.
Hắn dám khẳng định nếu như Hồng Hoang còn tại nơi này, hắn chỉ cần duy nhất một kiếm liền có thể đem đối phương diệt sát.
Đó là chênh lệch, không chỉ đơn giản là sơ trung kỳ và đỉnh phong, mà còn ở cả ý cảnh và tâm thức. Không phải tự nhiên mà Hồng Trần lại trở thành cảnh giới khó khăn nhất của sinh linh, ngăn cản không biết bao nhiêu kẻ bước vào Vấn Đỉnh.
Hưng phấn vui mừng là điều không thể tránh khỏi, nhưng rất nhanh Hoàng Thiên liền có thể ổn định lại tâm tình, giương ánh mắt quan sát thế giới xung quanh, khẽ cau mày như nghĩ về điều gì đó.
Bởi vì hắn phát hiện, ba chục năm rồi, nhưng Mộng Tâm vẫn không hề tỉnh lại, chẳng lẽ nó không thể chiến thắng bản tâm ư?
- Mộng Tâm, đệ làm sao vậy?
Triệu hồi ra thằng bé từ trong tiên phủ, hắn ôm nó mà nỉ non tự hỏi.
Trả lời cho hắn chỉ là sự im lặng vô bờ, cùng với nhịp hô hấp đều đều của thằng bé. Mãi cho tới nửa ngày sau, khi mà hắn sắp nghĩ Mộng Tâm chưa thể tỉnh, âm thanh của nó mới vang lên trong đầu hắn, khiến hắn ngây người ở đó.
Nó trả lời hắn, chỉ hai chữ thôi “Đệ sợ”.
Hoá ra, thằng bé đã chiến thắng từ lâu, nhưng suốt mấy chục năm này, nó vẫn không dám thức tỉnh, vì nó sợ. Sợ bản thân một khi thức tỉnh, Đại Việt sẽ không còn, hoặc chỉ đơn giản là sợ đối mặt với mọi người.
- Thằng bé ngốc.
Hoàng Thiên nghe nó nói mà không thể kìm lòng, đau xót vỗ về nó mà cười nói.
- Có cái gì mà sợ hãi. Đệ quên những gì ta đã nói với đệ rồi sao. Đại Việt, đối với chúng ta có thể chỉ là mơ, nhưng đối với đệ, nó lại chính là có thực. Chỉ cần trong tâm đệ có nó, tin nó, nó sẽ luôn tồn tại bên trong đệ, vậy thì vì sao đệ lại sợ hãi?
Âm thanh hắn nhẹ nhàng trầm ấm, truyền vào trong tai Mộng Tâm lại như dấy lên làn sóng lớn, khiến cho người nó khẽ run lên, nhưng chung quy vẫn còn chưa đủ để thuyết phục nó tỉnh mộng.
Hoàng Thiên nhìn nó mà cười, nhẹ nhàng ngồi xuống khoanh chân giữa hư không, đặt nó vào lòng mình, xoa xoa đầu nó mỉm cười mà nói:
- Vẫn còn sợ sao?
Mộng Tâm không có đáp lại hắn, nhưng sự im lặng đã thay thế cho câu trả lời. Hắn khe khẽ lắc đầu, lại nói:
- Đệ biết không, đệ hiện giờ rất giống ta của ngày trước, sợ hãi rất nhiều điều, sợ phải đối mặt với thực tại, sợ nhìn phải thứ không muốn nhìn, gặp phải thứ không muốn gặp. Đệ có biết lúc đó ta phải làm sao để vượt qua được không?
Hắn hỏi Mộng Tâm, nhưng không cần câu trả lời từ nó, ánh mắt trong suốt của hắn hướng về phía xa xa, như lâm vào trong ký ức:
- Chính là dũng cảm đương đầu với nó đấy. Đó cũng chính là một trong ít điều mà cha đã dạy ca, ông ấy nói sợ hãi là bản năng của con người, có đôi khi thừa nhận nỗi sợ hãi của bản thân không phải là yếu đuối, mà là sự trưởng thành. Ông ấy muốn ta học cách thừa nhận nỗi sợ hãi của bản thân, để rồi dám đương đầu với nó, biến nó trở thành động lực để bản thân trở nên mạnh mẽ.
Một người nói, một người nghe, khiến lòng ai dậy lên muôn trùng sóng lớn. Mộng Tâm ở trong mộng cảnh kia ngây ngốc nửa ngày, nội tâm sững sờ không nói. Cả thế giới trước mắt nó dường như đã khác đi, mặc dù vẫn còn muôn trùng sợ hãi, nhưng tự sâu trong lòng lại có một lực lượng thần bí nào đó thúc nó đi, đẩy nó tới, khiến nó dũng cảm hơn đối đầu với thực tại.
- Ca biết đệ lúc này đang rất sợ hãi, nhưng trốn tránh nó không phải là biện pháp. Đệ phải dũng cảm lên, phải đương đầu với nó, lúc đó đệ mới có thể trưởng thành. Đại Việt cần đệ để ngăn cản đại kiếp kia, đệ cũng cần nó để hoàn thiện chính bản tâm của mình. Đệ có hiểu không?
Âm thanh của Hoàng Thiên vẫn đều đều không dứt, khiến cho hô hấp của Mộng Tâm một ngày tán loạn.
Nó phải đương đầu với nỗi sợ, vì Đại Việt cần nó, nó cũng cần Đại Việt. Hư ảo thì đã sao, mộng ảo thì thế nào, tất cả cũng chỉ là một ý niệm. Chỉ cần bản tâm nó còn, thì Đại Việt sẽ vĩnh hằng bất biến, vậy nên nó còn e sợ cái gì đây.
- Đại Việt, Đại Việt… nhà.
Nó cứ thế tự mình nỉ non, bước chân trong vô hình cất nhấc. Nỗi sợ như một đám trọng lực đè lên tim nó, khiến da gà nổi lên, lông tơ dựng đứng. Hô hấp của nó nặng nề như bị núi ép, nhưng nó vẫn bước đi, bởi đằng sau nó như đang có một luồng lực lượng vô hình thôi thúc.
- Không sợ, không sợ, phía sau ta còn có mọi người ủng hộ. Có mẹ, có thầy và cả Thiên ca nữa.
Tiếng nói ngây thơ không ngừng vang vọng, thằng nhóc không ngừng tự an ủi bản thân, cảm xúc càng ngày càng trỗi dậy.
- A…a…a.
Cuối cùng, nó rốt cục không chịu được cái cảm xúc dồn nén khốn kiếp kia, chỉ biết há miệng hết sức mình gào thét, để át đi nỗi sợ trong lòng.
Thế là như một ngòi nổ được đốt lên, cả người nó bừng tỉnh, ánh mắt mơ hồ nhìn lấy hư không này mà nói lớn.
- Đại Việt, Đại Việt… Một đời như mơ, một hồi tỉnh mộng. Mộng không còn, nhưng tâm ta đó. Nguyện ước ngươi một đời một thế, vĩnh hằng bất hủ, vạn thế sinh sôi…
Tiếng hét như lấy hết đi dũng khí trong lòng, khiến cho cảm xúc của con người hừng cháy. Thằng bé lao đi, không chút ngần ngại rời khỏi vòng tay ca ca nó, tiến thẳng vào bên trong dị không gian thức hải.
Ông!
Thời gian đình chỉ, không gian cứng lại. Phảng phất vào giờ khắc ấy, toàn bộ vũ trụ kia đều đình chỉ vận hành, chỉ còn một tiếng thở đều đều, mệt mỏi, có chút hơi nhanh, như một người sắp rời khỏi giấc ngủ.
Chỉ còn lại Hoàng Thiên, một mình ở đó, chờ mong đệ đệ hắn trở về.
Không biết trải qua bao lâu sau đó, có thể là một ngày, cũng có thể là một năm, thậm chí là một đời, thế gian này mới lại trở về nhịp sống.
Từ bên trong dị không gian thức hải rung động, vang lên một tiếng nói quanh quanh như thần chung mộ cổ, trong hỗn độn vang vang. Mỗi một lời, một câu, đều mang theo cảm xúc bi thương không diễn tả thành lời nổi:
- Một đời chinh chiến, một đời vương
Đất nhà chẳng chết, chết tha phương
Đầu rơi máu chảy, hai dòng lệ
Không phải vì mình, nhớ… cố hương.
Đó là tiếc nuối, cũng là đau thương, càng nhiều hơn là thèm khát, thèm được sống vì quê hương, cho đến khi chết được táng hạ nơi đất mẹ. Nhưng cuối cùng vẫn là không thể.
Tang thương cô tịch, thiên địa vô tâm. Âm thanh đắng chát quanh quẩn hợp tan, làm cho thiên địa đều âm thầm lặng xuống. Mộng Tâm lúc này như hoá thành một người hoàn toàn khác, từ bên trong dị không gian thức hải bay ra, ngắm nhìn non sông trong mắt nó.
Có lẽ thức tỉnh và dung hợp với ký ức năm xưa, khiến cho nó nhớ về những điều không nên nhớ. Nét mặt non nớt lúc này trở nên man mác bi thương, sau đó quay tới nhìn Hoàng Thiên mãi mà không nói được một lời.
- Cám ơn…
Một câu nói tưởng chừng như rất khó khăn từ miệng nó thốt ra, nhưng không có nhân xưng nữa.
Hoàng Thiên im lặng nhìn nó, nét mặt bình tĩnh nhưng trong lòng càng nhiều hơn là thống khổ. Dường như, hắn sắp đánh mất đi thứ gì.
Bởi vì hắn biết được, Mộng Tâm không xưng hắn, không phải không nhận thức hắn, mà vì không biết kêu thế nào. Nó bây giờ thậm chí còn không phân rõ mình là ai, là thằng nhóc Mộng Tâm hay là một vị Thiên Vương thượng cổ. Gọi hắn là ca, thân phận của nó không cho phép, nhưng gọi bằng ngươi, thì lại không nỡ.
Cứ thế, Hoàng Thiên chỉ biết lẳng lặng gật đầu. Bàn tay đã vô tình siết chặt vào nhau, hắn không muốn điều này xảy đến.
Cuối cùng, lý trí của hắn vẫn thắng được con tim. Dường như biết được cả hai người đều đang khó xử, hắn ngay sau đó liền nén lại cảm xúc trong tim mình, hướng về phía Mộng Tâm mà hỏi:
- Giờ phải làm sao?
Ý của hắn, rõ ràng là giải quyết tràng tai ương của Đại Việt lúc này.
Mộng Tâm lặng im không nói, như là đang chìm trong do dự, mãi cho tới nửa ngày sau mới đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thì thào mà nói:
- Nếu như… nó vẫn là Mộng Tâm. Ngươi sẽ bảo vệ nó cả một đời chứ?
Câu hỏi của nó khiến cho Hoàng Thiên ngây ra như phỗng, nhưng rất nhanh sau đó liền không chút do dự gật đầu, dùng cả con tim của mình mà đáp ứng. Hắn dường như đoán được Mộng Tâm đang muốn ám chỉ điều gì, sự sợ hãi vừa rồi kia rất nhanh thay thế bằng vô cùng vô tận mừng rỡ.
Nhìn sâu vào trong đôi mắt hắn, nét mặt bi thương của Mộng Tâm lần đầu tiên nở ra một nụ cười viên mãn, quay đầu hướng về phía Đại Việt mà đi, chỉ còn lại âm thanh non nớt, nhưng khiến cho ai đó như tìm về được tất cả:
- Cám ơn ngươi, Hoàng Thiên ca ca.
Bình luận truyện