Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 445: Thời đại của chúng ta!
- Vô tri ngu xuẩn!
Bị hai tên tiểu bối liên thủ đè ép, Hắc Minh Long rốt cục giận giữ, lộ ra bản chất ngông cuồng của mình. Hắn tung người lên trên không ngang bằng với hai người, chỉ một bước hư không đều vỡ nát, tựa như có một cái lưu tinh bắn phá nền trời vậy.
- Cút xuống cho ta…
Cao Vô Cầu so với hắn càng thêm bùng nổ, há miệng gầm lên, Đồ Hoàng Diệt Thánh tung bay, hóa thành to lớn như trời gõ xuống.
Chỉ nghe phanh một tiếng, chẳng khác nào lưu tinh đụng đại địa, một làn sóng hư không bộc phá lan ra bên ngoài, càn quét muôn trùng phế tích. Hắc Minh Long vậy mà trực tiếp đối cứng với Đồ Hoàng Diệt Thánh, hai cánh tay hóa ra vuốt rồng nắm lấy lưỡi binh, máu tươi tung tóe ra ngoài.
Hắc Minh Long nhìn thấy tay mình bị chém thì thất kinh, trong lòng dâng lên cự lãng thao thiên. Nhưng Cao Vô Cầu càng thêm giật mình kinh sợ, bởi vì binh khí của hắn lại bị Hắc Minh Long ghì như kìm siết, không cách nào huy động.
- Đồ thì tốt, nhưng người quá phế vật.
Ánh mắt nhìn lên, Hắc Minh Long làm sao không nhận ra Đồ Hoàng Diệt Thánh bất phàm, cười khẩy nói.
Mới dứt lời, bóng dáng của Cố Sở đã xuất hiện đằng sau hắn, Phong Thiên Lạc Địa kích đâm xuyên, tựa hồ muốn đem đầu lâu của đối phương đánh bạo.
Hắc Minh Long rất mạnh, thậm chí có thể tay không bắt được binh khí của Cao Vô Cầu, nhưng cũng có giới hạn, làm sau so với mũi nhọn của Phong Thiên, không thể không vội vàng tránh né, nắm tay dụng lực kéo Đồ Hoàng Diệt Thánh tới, hòng cưỡng ép hai thanh binh khí này va đập vào nhau.
Một kích kinh thiên địa, cung tiễn diệt sơn hà. Hai món binh khí đổ ập vào nhau đáng sợ nhường nào, ngay cả Hắc Minh Long cũng không dám cứng đầu ngạnh kháng, vội lùi về sau.
Ầm… ầm…
Sóng chấn kình thiên, Hắc Minh Long dạt ra ngoài vùng đất lớn ngoại thành, cả người quang mang tán loạn, hai tay đẫm máu, đủ để thấy cả Cố Sở và Cao Vô Cầu lúc này mạnh mẽ cỡ nào, ra tay đều là toàn lực.
- Cậy đông người?
Bị hai tên tiểu bối ép thương, tuy rằng chỉ là chút ngoài da, nhưng trong lòng Hắc Minh Long đã tràn đầy lửa giận, cười đến lạnh lùng.
Nhìn nụ cười đáng sợ này của hắn, nhóm người Hàn Lâm ở xa không khỏi nổi lên một cỗ cảm giác cực kỳ xấu, làm cho tất cả mọi người đều biến sắc.
Đáng tiếc, Cố Sở và Cao Vô Cầu lúc này máu nóng đã xộc lên đầu, nào có tâm tư để ý nữa. Sau một lần va chạm văng đi, bọn hắn không hẹn mà cùng tới, binh khí trong tay điên cuồng lóe sáng, ở trong ánh mắt sợ hãi của hàng trăm ngàn người xung quanh hóa thành hai vầng hào quang xuyên phá về phía Hắc Minh Long.
- Xem ra các ngươi thật sự muốn chết.
Hắc Minh Long đứng giữa không trung hắc ám, mặt không đổi sắc nhìn hai người Cố Sở giết về, sát ý nói. Ban đầu hắn vốn đã rất không phục việc bị Hoàng Thiên nô lệ, nhưng từ khi thấy sự xuất hiện của Thiên Phương liền biết đời này khó mà thoát mệnh. Vốn nghĩ lấy tu vi của mình chỉ cần không có phật ý vị chủ nhân trẻ tuổi, tuyệt đối là cao cao tại thượng ở trên vạn người, nào có nghĩ tới chỉ là hai tên tiểu bối cũng dám không coi hắn ra gì.
Nguyên bản muốn làm quen một thời gian rồi chầm chậm thu phục bọn hắn, bây giờ xem ra phải lập uy sớm rồi.
Chỉ thấy sau tiếng cười cợt nhả, hai cánh tay của hắn bỗng nhiên từ từ giang rộng. Giữa màn đêm hắc ám, vạn vật tựa hồ sau giây phút đó chìm vào trong điêu linh tĩnh mịch. Gió lạnh len lỏi qua mái tóc của hắn, che đi phần nào khuôn mặt già úa, chỉ để lộ ra hai con ngươi lập lòe ớn lạnh, mỗi lần chớp mở đều ù ù rung động, khiến cho lồng ngực vô số người đập mạnh.
Cùng vào lúc đó, công kích của cả hai người Cố Sở và Cao Vô cầu đều đã vọt tới bên này, vang lên tiếng rít gió. Hắc Minh Long vung mạnh tay mình, vậy mà biến hóa thành hai thanh đại đao liền thể, mang theo hắc ám lạnh lùng song song chém về hai phía.
- Phanh… phanh…
Va chạm đinh tai bắn phá ra cầu không khí, hoa lửa rực trời. Song đao trảm vừa ra không ai cản nổi, một phải một trái, trực tiếp đem Cố Sở đang giết lên chém bay ngược ra ngoài, tay cầm Phong Thiên suýt gãy. Bên kia Cao Vô Cầu càng thêm thê thảm, trong chớp mắt bị đao trái chặn ngang, sau đó còn đao phải chuyển thế truy sát, khiến cho Đồ Hoàng Diệt Thánh đều ép đến sát người.
- Phanh…
- Phanh…
- Phanh…
Liên tiếp là những tiếng va chạm kinh thiên, đều đặn như nhịp tim khổng lồ đập mạnh, rất chậm, nhưng áp lực cực kỳ. Cao Vô Cầu bị chém lên người không biết bao nhiêu mà kể, tốc độ rơi đi ngày một khủng khiếp, sau lưng ma sát với không khí đều đã bốc cháy, kèm theo đuôi lửa chói lòa xuyên vào hàng vạn mét đất, dấy lên sóng đất kinh hoàng.
- Ngày ta đứng trên đỉnh thiên hạ, các ngươi thậm chí còn chưa có vào đời.
Tiếng cười đáng sợ ở giữa thời không phát tán, tựa như chúa tể chúng sinh đang cười vạn vật ngu ngốc. Hắc Minh Long lúc này gần như đã thức tỉnh hoàn toàn thú tính của mình, âm thanh thể hiện ra sự tà ác bá đạo vô pháp vô thiên, khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác run sợ đánh ra từ sâu trong linh hồn.
- Chỉ bằng vào các ngươi cũng dám cùng ta đấu? Buồn cười.
Một thân áo đen tung bay trong gió, giữa da mặt khô bại của tuổi già, hai con mắt của hắn lại uy nghiêm đến lạ. Hắc Minh Long sau khi đem Cao Vô Cầu đánh vùi sâu vào trong phế tích, một cú quay người, đao kia hóa vuốt sắc bắt chặt được một kích Phong Thiên đang giết tới cận kề, đao còn lại xuyên phá thời không, suýt nữa đem Cố Sở chém làm hai phần, không thể không buông bỏ Phong Thiên lách người về một phía.
Mạnh… hắn thật sự mạnh quá lẽ thường. Mạnh đến mức Cố Sở đều có cảm giác không thể nào chống lại.
- Thì sao? Năm đó ngươi vô địch, không có nghĩa là bây giờ cũng thế. Thời đại này không còn là của ngươi… mà là của chúng ta.
Thời gian hỗn loạn, không gian vỡ nát, tiếng cười của Cao Vô Cầu vang ra từ trong đất cát. Hắn từng bước bay ra, mỗi mội bước đều in hằn lên không khí vết ấn, mặc cho ở trong đêm tối đều rõ ràng sắc bén, có đôi phần quỷ dị.
Cả người hắn mặc dù tràn trề vết máu, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sáng rực, ánh lên tinh quang sắc bén. Đó là một đôi mắt màu vàng óng ánh, phảng phất như ánh dương của ngày mới đang lên, dạt dào ý chí, không có giới hạn, không có biên giới, xuyên suốt toàn thảy nhân gian.
Đúng vậy, hắn đang tiến vào trạng thái mạnh nhất của bản thân mình, một trạng thái đã giúp cho hắn đối đầu được với Tôm Tinh ở trong Đại Việt. Trạng thái của ý chí, của cường tâm, của cái nhìn vô biên vô hạn.
Loại trạng thái kinh khủng này khiến cho nét cười lạnh trên môi Hắc Minh Long dần dần ngưng lại, cả người khí thế theo bản năng cương lên, tựa hồ là gặp được áp bách. Trong lòng vốn tĩnh lặng như mặt hồ vậy mà dần gợi ra gợn sóng.
Hắn không phải quái vật sống từ Thượng Cổ như Cẩu Thủ, càng không phải nhân vật trong Truyền Thuyết Đại Việt như Tôm Tinh, Thuồng Luồng, tự nhiên không biết được trạng thái Trảm đạo của Cao Vô Cầu. Nhưng bản năng của một cường giả đang nói cho hắn biết, Cao Vô Cầu lúc này đang có một cái gì đó nguy hiểm vô cùng.
Rõ ràng không phải đến từ sức mạnh, nhưng rốt cục đến từ cái gì, hắn lại không thể biết.
Sức mạnh thiên địa thét gào, trong nháy mắt theo sự phóng lên của Cao Vô Cầu mà tới, khiến cho toàn bộ bán kính hàng ngàn dặm đều như bị rút khô khốc. Chỉ nghe hắn gầm lên như thú hống, sắc mặt thương bạch vặn vẹo, phảng phất nhục thân không thể chống đỡ nổi sức mạnh kinh thiên mà thống khổ. Đồ Hoàng Diệt Thánh ông ông rung động, bạo phát ra tiên quang trước nay chưa từng có.
- Hừ…
Trực diện Cao Vô Cầu, Hắc Minh Long sau phút giây bất ngờ đã trở nên bình tĩnh lại, sâu trong tròng mắt là hình ảnh công kích khủng khiếp đang vọt qua phía mình. Hai cánh tay của hắn trở lại hình thái bình thường, toát ra từng đoàn khí thể tựa như là Tiên khí. Chỉ thấy hắn nắm tay rạch phá hư không, kéo ra một thanh đao hắc ám, bàn tay nắm chặt, nhìn chằm chằm về phía trước.
Tựa như hắn cũng đã mất đi kiên nhẫn của mình, muốn dồn hết một đòn, phân ra thắng bại.
- Đáng chết… các ngươi muốn làm gì… dừng tay mau.
Tràng cảnh khủng khiếp để cho rất nhiều người kinh hồn táng đảm, đã không còn đủ gan ở lại mà quay đầu bỏ chạy. Cao Văn hoảng sợ gào thét, muốn ngăn cản hai tên điên này hủy diệt thành Yết Dương, nhưng lấy tu vi Vấn Đỉnh của hắn có khác nào con sâu cái kiến, chỉ có thể kinh hoảng quay sang cầu cứu:
- Cố Sở… ngăn bọn hắn ah.
Cố Sở bên đó cũng bị dọa cho xanh mặt, nghe Cao Văn quát thì chỉ biết cười một cách cứng ngắc, lão ngăn sao nổi hai tên điên này.
Đoạn lão lại nhìn lấy Phong Thiên, trong tâm như niệm lấy điều gì, điên cuồng hội tụ toàn bộ sức mạnh của mình dồn vào thanh kích, phóng ra một hồi thanh quang lan rộng ra khắp trời, ôm lấy hàng triệu dặm đại địa phía dưới, kết thành một vòng bảo hộ to lớn vô biên.
Bên trên vòng bảo hộ to lớn đó, Cao Vô Cầu phóng lên như hung tinh, đằng sau cháy lên đuôi lửa, không gian vỡ nát như pha lê. Bên trên hắn, Hắc Minh Long cũng vô cùng trịnh trọng, nhấc lên đao, phanh ra một chém.
Ùng… ùng… đùng đùng….
Thương thiên nghiêng ngả, vạn vật trong phút giây tận diệt. Chỉ thấy cả hai người bọn hắn trong một tích tắc liền thuấn di biến mất khỏi nơi này, vài hơi thở sau đã xuất hiện bên ngoài tinh không vũ trụ. Hai cái công kích đổ ập vào nhau, tiên quang nổ nát, ở trên ba mươi ba tầng trời hóa thành một điểm sáng chói, to dần, lớn dần gấp trăm lần mặt trời, đem toàn bộ Tuyết Vũ đều chiếu sáng.
Bị hai tên tiểu bối liên thủ đè ép, Hắc Minh Long rốt cục giận giữ, lộ ra bản chất ngông cuồng của mình. Hắn tung người lên trên không ngang bằng với hai người, chỉ một bước hư không đều vỡ nát, tựa như có một cái lưu tinh bắn phá nền trời vậy.
- Cút xuống cho ta…
Cao Vô Cầu so với hắn càng thêm bùng nổ, há miệng gầm lên, Đồ Hoàng Diệt Thánh tung bay, hóa thành to lớn như trời gõ xuống.
Chỉ nghe phanh một tiếng, chẳng khác nào lưu tinh đụng đại địa, một làn sóng hư không bộc phá lan ra bên ngoài, càn quét muôn trùng phế tích. Hắc Minh Long vậy mà trực tiếp đối cứng với Đồ Hoàng Diệt Thánh, hai cánh tay hóa ra vuốt rồng nắm lấy lưỡi binh, máu tươi tung tóe ra ngoài.
Hắc Minh Long nhìn thấy tay mình bị chém thì thất kinh, trong lòng dâng lên cự lãng thao thiên. Nhưng Cao Vô Cầu càng thêm giật mình kinh sợ, bởi vì binh khí của hắn lại bị Hắc Minh Long ghì như kìm siết, không cách nào huy động.
- Đồ thì tốt, nhưng người quá phế vật.
Ánh mắt nhìn lên, Hắc Minh Long làm sao không nhận ra Đồ Hoàng Diệt Thánh bất phàm, cười khẩy nói.
Mới dứt lời, bóng dáng của Cố Sở đã xuất hiện đằng sau hắn, Phong Thiên Lạc Địa kích đâm xuyên, tựa hồ muốn đem đầu lâu của đối phương đánh bạo.
Hắc Minh Long rất mạnh, thậm chí có thể tay không bắt được binh khí của Cao Vô Cầu, nhưng cũng có giới hạn, làm sau so với mũi nhọn của Phong Thiên, không thể không vội vàng tránh né, nắm tay dụng lực kéo Đồ Hoàng Diệt Thánh tới, hòng cưỡng ép hai thanh binh khí này va đập vào nhau.
Một kích kinh thiên địa, cung tiễn diệt sơn hà. Hai món binh khí đổ ập vào nhau đáng sợ nhường nào, ngay cả Hắc Minh Long cũng không dám cứng đầu ngạnh kháng, vội lùi về sau.
Ầm… ầm…
Sóng chấn kình thiên, Hắc Minh Long dạt ra ngoài vùng đất lớn ngoại thành, cả người quang mang tán loạn, hai tay đẫm máu, đủ để thấy cả Cố Sở và Cao Vô Cầu lúc này mạnh mẽ cỡ nào, ra tay đều là toàn lực.
- Cậy đông người?
Bị hai tên tiểu bối ép thương, tuy rằng chỉ là chút ngoài da, nhưng trong lòng Hắc Minh Long đã tràn đầy lửa giận, cười đến lạnh lùng.
Nhìn nụ cười đáng sợ này của hắn, nhóm người Hàn Lâm ở xa không khỏi nổi lên một cỗ cảm giác cực kỳ xấu, làm cho tất cả mọi người đều biến sắc.
Đáng tiếc, Cố Sở và Cao Vô Cầu lúc này máu nóng đã xộc lên đầu, nào có tâm tư để ý nữa. Sau một lần va chạm văng đi, bọn hắn không hẹn mà cùng tới, binh khí trong tay điên cuồng lóe sáng, ở trong ánh mắt sợ hãi của hàng trăm ngàn người xung quanh hóa thành hai vầng hào quang xuyên phá về phía Hắc Minh Long.
- Xem ra các ngươi thật sự muốn chết.
Hắc Minh Long đứng giữa không trung hắc ám, mặt không đổi sắc nhìn hai người Cố Sở giết về, sát ý nói. Ban đầu hắn vốn đã rất không phục việc bị Hoàng Thiên nô lệ, nhưng từ khi thấy sự xuất hiện của Thiên Phương liền biết đời này khó mà thoát mệnh. Vốn nghĩ lấy tu vi của mình chỉ cần không có phật ý vị chủ nhân trẻ tuổi, tuyệt đối là cao cao tại thượng ở trên vạn người, nào có nghĩ tới chỉ là hai tên tiểu bối cũng dám không coi hắn ra gì.
Nguyên bản muốn làm quen một thời gian rồi chầm chậm thu phục bọn hắn, bây giờ xem ra phải lập uy sớm rồi.
Chỉ thấy sau tiếng cười cợt nhả, hai cánh tay của hắn bỗng nhiên từ từ giang rộng. Giữa màn đêm hắc ám, vạn vật tựa hồ sau giây phút đó chìm vào trong điêu linh tĩnh mịch. Gió lạnh len lỏi qua mái tóc của hắn, che đi phần nào khuôn mặt già úa, chỉ để lộ ra hai con ngươi lập lòe ớn lạnh, mỗi lần chớp mở đều ù ù rung động, khiến cho lồng ngực vô số người đập mạnh.
Cùng vào lúc đó, công kích của cả hai người Cố Sở và Cao Vô cầu đều đã vọt tới bên này, vang lên tiếng rít gió. Hắc Minh Long vung mạnh tay mình, vậy mà biến hóa thành hai thanh đại đao liền thể, mang theo hắc ám lạnh lùng song song chém về hai phía.
- Phanh… phanh…
Va chạm đinh tai bắn phá ra cầu không khí, hoa lửa rực trời. Song đao trảm vừa ra không ai cản nổi, một phải một trái, trực tiếp đem Cố Sở đang giết lên chém bay ngược ra ngoài, tay cầm Phong Thiên suýt gãy. Bên kia Cao Vô Cầu càng thêm thê thảm, trong chớp mắt bị đao trái chặn ngang, sau đó còn đao phải chuyển thế truy sát, khiến cho Đồ Hoàng Diệt Thánh đều ép đến sát người.
- Phanh…
- Phanh…
- Phanh…
Liên tiếp là những tiếng va chạm kinh thiên, đều đặn như nhịp tim khổng lồ đập mạnh, rất chậm, nhưng áp lực cực kỳ. Cao Vô Cầu bị chém lên người không biết bao nhiêu mà kể, tốc độ rơi đi ngày một khủng khiếp, sau lưng ma sát với không khí đều đã bốc cháy, kèm theo đuôi lửa chói lòa xuyên vào hàng vạn mét đất, dấy lên sóng đất kinh hoàng.
- Ngày ta đứng trên đỉnh thiên hạ, các ngươi thậm chí còn chưa có vào đời.
Tiếng cười đáng sợ ở giữa thời không phát tán, tựa như chúa tể chúng sinh đang cười vạn vật ngu ngốc. Hắc Minh Long lúc này gần như đã thức tỉnh hoàn toàn thú tính của mình, âm thanh thể hiện ra sự tà ác bá đạo vô pháp vô thiên, khiến cho tất cả mọi người đều có cảm giác run sợ đánh ra từ sâu trong linh hồn.
- Chỉ bằng vào các ngươi cũng dám cùng ta đấu? Buồn cười.
Một thân áo đen tung bay trong gió, giữa da mặt khô bại của tuổi già, hai con mắt của hắn lại uy nghiêm đến lạ. Hắc Minh Long sau khi đem Cao Vô Cầu đánh vùi sâu vào trong phế tích, một cú quay người, đao kia hóa vuốt sắc bắt chặt được một kích Phong Thiên đang giết tới cận kề, đao còn lại xuyên phá thời không, suýt nữa đem Cố Sở chém làm hai phần, không thể không buông bỏ Phong Thiên lách người về một phía.
Mạnh… hắn thật sự mạnh quá lẽ thường. Mạnh đến mức Cố Sở đều có cảm giác không thể nào chống lại.
- Thì sao? Năm đó ngươi vô địch, không có nghĩa là bây giờ cũng thế. Thời đại này không còn là của ngươi… mà là của chúng ta.
Thời gian hỗn loạn, không gian vỡ nát, tiếng cười của Cao Vô Cầu vang ra từ trong đất cát. Hắn từng bước bay ra, mỗi mội bước đều in hằn lên không khí vết ấn, mặc cho ở trong đêm tối đều rõ ràng sắc bén, có đôi phần quỷ dị.
Cả người hắn mặc dù tràn trề vết máu, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sáng rực, ánh lên tinh quang sắc bén. Đó là một đôi mắt màu vàng óng ánh, phảng phất như ánh dương của ngày mới đang lên, dạt dào ý chí, không có giới hạn, không có biên giới, xuyên suốt toàn thảy nhân gian.
Đúng vậy, hắn đang tiến vào trạng thái mạnh nhất của bản thân mình, một trạng thái đã giúp cho hắn đối đầu được với Tôm Tinh ở trong Đại Việt. Trạng thái của ý chí, của cường tâm, của cái nhìn vô biên vô hạn.
Loại trạng thái kinh khủng này khiến cho nét cười lạnh trên môi Hắc Minh Long dần dần ngưng lại, cả người khí thế theo bản năng cương lên, tựa hồ là gặp được áp bách. Trong lòng vốn tĩnh lặng như mặt hồ vậy mà dần gợi ra gợn sóng.
Hắn không phải quái vật sống từ Thượng Cổ như Cẩu Thủ, càng không phải nhân vật trong Truyền Thuyết Đại Việt như Tôm Tinh, Thuồng Luồng, tự nhiên không biết được trạng thái Trảm đạo của Cao Vô Cầu. Nhưng bản năng của một cường giả đang nói cho hắn biết, Cao Vô Cầu lúc này đang có một cái gì đó nguy hiểm vô cùng.
Rõ ràng không phải đến từ sức mạnh, nhưng rốt cục đến từ cái gì, hắn lại không thể biết.
Sức mạnh thiên địa thét gào, trong nháy mắt theo sự phóng lên của Cao Vô Cầu mà tới, khiến cho toàn bộ bán kính hàng ngàn dặm đều như bị rút khô khốc. Chỉ nghe hắn gầm lên như thú hống, sắc mặt thương bạch vặn vẹo, phảng phất nhục thân không thể chống đỡ nổi sức mạnh kinh thiên mà thống khổ. Đồ Hoàng Diệt Thánh ông ông rung động, bạo phát ra tiên quang trước nay chưa từng có.
- Hừ…
Trực diện Cao Vô Cầu, Hắc Minh Long sau phút giây bất ngờ đã trở nên bình tĩnh lại, sâu trong tròng mắt là hình ảnh công kích khủng khiếp đang vọt qua phía mình. Hai cánh tay của hắn trở lại hình thái bình thường, toát ra từng đoàn khí thể tựa như là Tiên khí. Chỉ thấy hắn nắm tay rạch phá hư không, kéo ra một thanh đao hắc ám, bàn tay nắm chặt, nhìn chằm chằm về phía trước.
Tựa như hắn cũng đã mất đi kiên nhẫn của mình, muốn dồn hết một đòn, phân ra thắng bại.
- Đáng chết… các ngươi muốn làm gì… dừng tay mau.
Tràng cảnh khủng khiếp để cho rất nhiều người kinh hồn táng đảm, đã không còn đủ gan ở lại mà quay đầu bỏ chạy. Cao Văn hoảng sợ gào thét, muốn ngăn cản hai tên điên này hủy diệt thành Yết Dương, nhưng lấy tu vi Vấn Đỉnh của hắn có khác nào con sâu cái kiến, chỉ có thể kinh hoảng quay sang cầu cứu:
- Cố Sở… ngăn bọn hắn ah.
Cố Sở bên đó cũng bị dọa cho xanh mặt, nghe Cao Văn quát thì chỉ biết cười một cách cứng ngắc, lão ngăn sao nổi hai tên điên này.
Đoạn lão lại nhìn lấy Phong Thiên, trong tâm như niệm lấy điều gì, điên cuồng hội tụ toàn bộ sức mạnh của mình dồn vào thanh kích, phóng ra một hồi thanh quang lan rộng ra khắp trời, ôm lấy hàng triệu dặm đại địa phía dưới, kết thành một vòng bảo hộ to lớn vô biên.
Bên trên vòng bảo hộ to lớn đó, Cao Vô Cầu phóng lên như hung tinh, đằng sau cháy lên đuôi lửa, không gian vỡ nát như pha lê. Bên trên hắn, Hắc Minh Long cũng vô cùng trịnh trọng, nhấc lên đao, phanh ra một chém.
Ùng… ùng… đùng đùng….
Thương thiên nghiêng ngả, vạn vật trong phút giây tận diệt. Chỉ thấy cả hai người bọn hắn trong một tích tắc liền thuấn di biến mất khỏi nơi này, vài hơi thở sau đã xuất hiện bên ngoài tinh không vũ trụ. Hai cái công kích đổ ập vào nhau, tiên quang nổ nát, ở trên ba mươi ba tầng trời hóa thành một điểm sáng chói, to dần, lớn dần gấp trăm lần mặt trời, đem toàn bộ Tuyết Vũ đều chiếu sáng.
Bình luận truyện