Ma Thần Hoàng Thiên
Chương 452: Giết người đoạt bảo
- Bọn hắn vốn chỉ thuê ta bắt sống các ngươi, nhưng xem ra, ngươi có vẻ không muốn sống.
Chớp mắt đuổi giết ngay ở đằng sau, Thịnh Phong Tử bóp lấy cổ của Kiếm Ma kéo lên mà cười nhạt nói. Đồng thời bàn tay bắt đầu dụng lực đáng sợ, phảng phất như muốn trực tiếp bóp lìa đầu của đối thủ.
Sức mạnh của Vấn Đỉnh trung kỳ to lớn có khác gì đất trời, lấy xác thịt của Kiếm Ma làm sao chống nổi. Chỉ nghe phốc một tiếng, đầu lâu của hắn bắn văng ra nền đất, lăn long lóc mấy vòng.
Thịnh Phong Tử lạnh lùng nhìn cái đầu lâu rớt xuống, khẽ cười nhạt như không, bàn chân nâng lên dẫm xuống, không khác gì dẫm một miếng đậu hũ dập nát.
- Không…
Chứng kiến khung cảnh đáng sợ ấy, Hàn Lâm vốn đang vô hồn vì cái chết của mẹ mình, bỗng nhiên há miệng gào lên đau đớn, tựa như có hàng vạn lưỡi dao đang cứa vào tim mình.
Khủng hoảng là thứ cảm giác duy nhất còn sót lại, khiến tiếng gào của hắn kéo dài thật dài, như muốn xé rách cả thương thiên này. Cơ thể hắn bỗng nhiên tràn ra rất nhiều quỷ khí, đem pháp tắc thiên địa rúng động, đại địa ầm ầm, tựa như tận thế tiến đến.
Rõ ràng, những cú sốc liên tiếp khiến cho lí trí của hắn gần như sụp đổ, bắt đầu không khống chế được con quỷ trong người của mình.
Chỉ thấy ở trái tim của hắn, hoặc đúng hơn là bên trong Cố Tinh Cực Đạo thạch, một đoàn tiên quang óng ánh theo dẫn dắt mà ra, bao phủ lấy toàn bộ thiên địa đất trời. Đạo ánh sáng màu đỏ tựa như máu tươi, lại như lửa đậm, khiến cho cả người Hàn Lâm như hóa thành một đoàn lửa sáng rực.
- Oanh… phanh anh.
Sau một khắc, tiếng nổ tung kinh hoàng như trời vỡ, cả thiên không rúng động phun trào, một cỗ năng lượng kinh thế hãi tục bỗng nhiên từ hư không chém vào trên người Thịnh Phong Tử, khiến cho hắn lần đầu tiên bắn đi như đạn pháo, xuyên phá hàng trăm dặm rừng hoang.
Toàn bộ vùng đồi núi, trong chớp mắt đó như bị thứ gì đó đạp nát. Một cái bóng hình to lớn không khác gì ma thần đột nhiên từ trong khói bụi hiện ra, rẽ mây trời mà tới.
- Lâm…
Lúc này, người ta mới để ý tới phía sau chỗ Thịnh Phong Tử vừa rồi, cái xác không đầu tưởng chừng như đã chết của Kiếm Ma vậy mà còn đứng đó, trên tay vận hành Ma Kiếm y hệt tư thế của bóng dáng Ma Thần khổng lồ phía trước.
Đúng vậy, hắn còn chưa có chết.
- Đừng vì một tên phế vật mà đánh mất bản thân mình…
Âm thanh của Kiếm Ma không biết từ đâu phát tới, ma khí bao phủ đầy trời, lộ ra sát cơ đáng sợ trước nay chưa từng có.
Nếu chẳng phải trong phút giây sống chết, hắn quyết đoán rút Thần của mình trốn ra khỏi đầu lâu, ngụ trong cơ thể, chỉ sợ đã bị đối phương sinh sinh dẫm chết. Bây giờ lại trông thấy Hàn Lâm vì mình mà hắc hóa, hắn không điên cuồng mới lạ.
- Ta không biết là kẻ nào thuê ngươi… nhưng tất cả các ngươi sẽ chết rất thê thảm.
Cái cổ đứt lìa vẫn còn phún máu, kết hợp với lời nói để cho hắn trở nên đáng sợ vô cùng. Ma Kiếm trong tay hắn siết chặt, giơ lên trời cao rồi hướng thẳng về phía đối phương mà nói.
- Ha ha… chỉ bằng vào các ngươi? Nực cười.
Thịnh Phong Tử sau khi bị đánh lén, mặc dù văng đi trăm dặm, nhưng lại chẳng chút nào sợ hãi, nhìn về phía Kiếm Ma lập lòe sát ý.
Không có cùng hắn nói nhiều, Kiếm Ma chớp mắt đã động. Gió nhẹ vờn quanh người, từ nhẹ nhàng dần dần vù vù phần phật như giông bão, cường độ càng ngày càng khủng bố như muốn thổi tung cả thế gian thành lốc xoáy.
Sau chớp mắt đó, cả người hắn bỗng nhiên bắn đi như chớp giật, kéo theo phía sau làn khói bốc lửa kéo dài.
Ma khí chung quanh Kiếm Ma điên cuồng hội tụ, đem thiên không đều hắc hóa. Sau lưng hắn vang lên tiếng rít gào, hư ảnh Ma Thần không đầu cũng theo hắn mà đi, nắm trong tay Ma Kiếm rạch phá hàng tỷ tấn đất đá.
Dường như trời đất lúc này, đều bị sự tồn tại của bọn hắn làm cho sợ hãi. Xung quanh thân thể hắn, ma khí cuồn cuộn màu đen đặc, trở thành một vòng xoáy cắn nuốt cả thương mang. Khí tức cường đại hạo đãng mà qua, mạnh mẽ đến mức để cho đất trời lúc này cũng phải lặng xuống, an phận thủ thường.
Đối diện, Thịnh Phong Tử cự biến, không phải là sợ hãi mà âm trầm đến đáng sợ. Hắn cười:
- Sức mạnh không tệ, nhưng mà đầu óc quá ngu đần.
Lắc nhẹ đầu hừ một tiếng, hắn cũng song song bước ra một bước, quanh thân lần nữa hội tụ huyết quang, máu đỏ bao phủ bầu trời, đem trọn thiên không đều hóa huyết.
- Phanh…
Năng lượng kinh khủng vô cùng bao phủ thiên địa, huyết mang đáng sợ xuyên phá hàng trăm dặm, va chạm với ma kiếm trong tay người khổng lồ, bạo phát ra rung động không khác gì tận thế.
Thịnh Phong Tử tích tắc sau đột nhiên kinh biến, không còn vẻ khinh khỉnh thong dong trong mắt mà trở nên kinh ngạc vô cùng.
Bởi vì huyết mang của hắn vậy mà không chém giết được hư ảnh ma thần. Rõ ràng chỉ là hư ảnh, lại chỉ được triệu hồi ra từ một tên tiểu tử chưa vào Vấn Đỉnh, lại có thể chặn ngang một đòn của hắn, điều này làm sao có thể?
Không có ai trả lời cho hắn cả, chỉ có một Kiếm Ma gần như lâm vào trạng thái điên cuồng nhất. Hư ảnh đằng sau hắn bay trên trời, mang kiếm trảm xuống, lại phảng phất như cả Nguyên Giới đều hóa nhỏ, toàn bộ thời không đều không dung nạp nổi.
Đó là một cỗ uy thế khủng bố mà không có ai thấu hiểu nổi, đó là uy nghiêm, là vĩnh hằng, là cổ lão, là hủy thiên diệt địa…
Oanh… oanh… oanh…
Thịnh Phong Tử thậm chí còn không kịp thi triển đón đỡ, đã bị một kiếm trảm chi, thân ảnh như là đạn pháo bị đè dưới kiếm, lún sâu vào hàng vạn mét đất, mắt trần cơ hồ không thể nhìn thấy bóng dáng ở đâu.
Lưỡi kiếm chém rạch hàng chục dặm đất, quét ra hai làn sóng khổng lồ, thổi tung hàng chục ngọn đại sơn đánh dạt ra ngoài, phô thiên cái địa.
Mãi cho tới mười giây sau, sóng đất vẫn còn ầm ầm truyền tới, một bóng đen mới từ hố sâu vọt ra trở về.
- Khá lắm, đây là tà pháp gì?
Thịnh Phong Tử đã không còn vẻ khinh thường như trước mà, lại tỏ ra hưng phấn, ánh mắt sáng bừng liếc nhìn Kiếm Ma như nhìn được bảo vật.
Bởi vì hắn có thể nhìn ra, sức mạnh của Kiếm Ma không đến từ tự thân, mà đến từ một mối liên hệ nào đó với bóng dáng ma thần đằng sau. Một thứ có thể giúp Hồng Trần đối đầu Vấn Đỉnh, hắn không muốn nổi dậy lòng tham cũng khó.
Chỉ cần bắt được tên này, ép ra bí pháp, với tu vi của hắn, dưới Quy Nguyên chẳng phải là vô địch?
Tâm lý chuyển biến, hắn bắt đầu không còn đùa bỡn nữa, mà chuyển thành chủ động. Chỉ thấy hắn vừa mới nói xong, thân ảnh đã biến mất khỏi tầng trời, nháy mắt đột phá hàng vạn mét, xuất hiện trước người Kiếm Ma, trên người phát tán ra lực lượng kinh khủng vô cùng, đem dòng xoáy ma khí đều đánh tan xơ xác.
Oanh!
Nhưng mới giao thủ được vài chục chiêu, một tiếng vang cực lớn nữa đã vọt ra khắp trời. Thịnh Phong Tử từ không rung văng xuống, lần thứ ba nện vào trong lòng đất đổ nát, xuyên qua hàng trăm dặm.
Mà theo sau hắn, một ngọn lửa hừng hực ầm ầm bạo phát lao theo, đâm vào vị trí hắn rớt làm nổ tung không biết bao nhiêu đất đá, Hàn Lâm lúc này vậy mà không còn vô hồn nữa, bất ngờ cùng Kiếm Ma tham chiến, nhất thời đem Thịnh Phong Tử đều áp chế.
- Viên đá này… Là Cố Tinh Cực Đạo thạch…
Thịnh Phong Tử bay ra, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, vốn đang rất giận giữ, nhưng khi thấy được trái tim của Hàn Lâm đang không ngừng tràn ra hỏa diễm, ánh mắt bỗng chốc trở thành tham lam cực độ.
- Ha ha… tốt… tốt lắm, trời cũng giúp ta. Các ngươi đừng hòng chạy.
Đoạn, hắn bỗng nhiên cười lớn, cười đến mức đáng sợ dọa người, như một tên điên nhìn thấy được bảo vật lao đi, muốn đánh giết Kiếm Ma và Hàn Lâm đoạt bảo.
- Cố Tinh Cực Đạo thạch? Lại là Cố Tinh Cực Đạo thạch.
- Không nghĩ tới lại có bảo vật bậc này…
- Báo về gia tộc, đợi một lát bọn chúng lưỡng bại câu thương liền ra tay, giết hết, một tên cũng không để lại, rõ chứ?
Tiếng cười của hắn khiến cho không ít người giật mình kinh hãi, một số kẻ vốn đang trốn trong bóng tối lúc này vừa nghe được cái tên Cố Tinh Cực Đạo thạch đã không còn bình tĩnh được nữa, bắt đầu tràn ra sát ý.
Quả nhiên, nửa ngày sau, khi mà Thịnh Phong Tử gần như sắp chém được Hàn Lâm bỗng nhiên bị hàng chục đạo công kích đáng sợ đánh lén văng ra ngoài, cả người rách nát. Hai mắt hằn lên tia máu, lộ ra sát khí đáng sợ dọa người.
- Các ngươi muốn chết…
Nhưng khi phát hiện ra thân phận của kẻ đánh lén, hắn liền âm trầm cực độ, gằn nói:
- Cố Gia? Các ngươi muốn đối đầu với ta?
Hiển nhiên, hắn sớm phát hiện ra phía sau có người ẩn nấp, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ tới đối phương lại là người của Cố tộc. Lần đầu tiên lộ ra ngưng trọng, ánh mắt hắn lập lòe đến đáng sợ.
- Thịnh Phong Tử, câu này chúng ta nên hỏi ngươi mới đúng. Ai cho ngươi lá gan chém giết khách quý của Cố Gia vậy?
Chớp mắt, hơn chục bóng người từ hư không bỗng nhiên vọt tới, nhìn về phía Thịnh Phong Tử tỏ ra giận giữ vô cùng, mang theo hàng vạn công kích không ngừng giết tới.
Hai từ khách quý khiến cho con ngươi Thịnh Phong Tử co vào, vừa chật vật né tránh, vừa nhìn qua, trông thấy đối phương không chỉ chém giết mình hắn, mà còn vây cả Kiếm Ma và Hàn Lâm thì sắc mặt trở nên khó coi tới cực điểm, tròng mắt lộ ra từng sợi điên cuồng rét lạnh.
Bởi vì làm gì có khách quý chó má gì, đều là lấy cớ đoạt bảo mà thôi.
- Đám gia tộc bẩn thỉu.
Một cỗ âm thanh băng lãnh vang vọng ở trong đất trời, phảng phất ẩn chứa thiên nộ. Thịnh Phong Tử nhìn chằm chằm đám người Cố Gia, khí tức đột nhiên trở nên cường thịnh dọa người, cuối cùng như hóa thành một vầng mặt trời óng ánh chói mắt, lao thẳng đem một tên cường giả Cố Gia suýt nữa sinh sinh sinh đánh chết.
Chớp mắt đuổi giết ngay ở đằng sau, Thịnh Phong Tử bóp lấy cổ của Kiếm Ma kéo lên mà cười nhạt nói. Đồng thời bàn tay bắt đầu dụng lực đáng sợ, phảng phất như muốn trực tiếp bóp lìa đầu của đối thủ.
Sức mạnh của Vấn Đỉnh trung kỳ to lớn có khác gì đất trời, lấy xác thịt của Kiếm Ma làm sao chống nổi. Chỉ nghe phốc một tiếng, đầu lâu của hắn bắn văng ra nền đất, lăn long lóc mấy vòng.
Thịnh Phong Tử lạnh lùng nhìn cái đầu lâu rớt xuống, khẽ cười nhạt như không, bàn chân nâng lên dẫm xuống, không khác gì dẫm một miếng đậu hũ dập nát.
- Không…
Chứng kiến khung cảnh đáng sợ ấy, Hàn Lâm vốn đang vô hồn vì cái chết của mẹ mình, bỗng nhiên há miệng gào lên đau đớn, tựa như có hàng vạn lưỡi dao đang cứa vào tim mình.
Khủng hoảng là thứ cảm giác duy nhất còn sót lại, khiến tiếng gào của hắn kéo dài thật dài, như muốn xé rách cả thương thiên này. Cơ thể hắn bỗng nhiên tràn ra rất nhiều quỷ khí, đem pháp tắc thiên địa rúng động, đại địa ầm ầm, tựa như tận thế tiến đến.
Rõ ràng, những cú sốc liên tiếp khiến cho lí trí của hắn gần như sụp đổ, bắt đầu không khống chế được con quỷ trong người của mình.
Chỉ thấy ở trái tim của hắn, hoặc đúng hơn là bên trong Cố Tinh Cực Đạo thạch, một đoàn tiên quang óng ánh theo dẫn dắt mà ra, bao phủ lấy toàn bộ thiên địa đất trời. Đạo ánh sáng màu đỏ tựa như máu tươi, lại như lửa đậm, khiến cho cả người Hàn Lâm như hóa thành một đoàn lửa sáng rực.
- Oanh… phanh anh.
Sau một khắc, tiếng nổ tung kinh hoàng như trời vỡ, cả thiên không rúng động phun trào, một cỗ năng lượng kinh thế hãi tục bỗng nhiên từ hư không chém vào trên người Thịnh Phong Tử, khiến cho hắn lần đầu tiên bắn đi như đạn pháo, xuyên phá hàng trăm dặm rừng hoang.
Toàn bộ vùng đồi núi, trong chớp mắt đó như bị thứ gì đó đạp nát. Một cái bóng hình to lớn không khác gì ma thần đột nhiên từ trong khói bụi hiện ra, rẽ mây trời mà tới.
- Lâm…
Lúc này, người ta mới để ý tới phía sau chỗ Thịnh Phong Tử vừa rồi, cái xác không đầu tưởng chừng như đã chết của Kiếm Ma vậy mà còn đứng đó, trên tay vận hành Ma Kiếm y hệt tư thế của bóng dáng Ma Thần khổng lồ phía trước.
Đúng vậy, hắn còn chưa có chết.
- Đừng vì một tên phế vật mà đánh mất bản thân mình…
Âm thanh của Kiếm Ma không biết từ đâu phát tới, ma khí bao phủ đầy trời, lộ ra sát cơ đáng sợ trước nay chưa từng có.
Nếu chẳng phải trong phút giây sống chết, hắn quyết đoán rút Thần của mình trốn ra khỏi đầu lâu, ngụ trong cơ thể, chỉ sợ đã bị đối phương sinh sinh dẫm chết. Bây giờ lại trông thấy Hàn Lâm vì mình mà hắc hóa, hắn không điên cuồng mới lạ.
- Ta không biết là kẻ nào thuê ngươi… nhưng tất cả các ngươi sẽ chết rất thê thảm.
Cái cổ đứt lìa vẫn còn phún máu, kết hợp với lời nói để cho hắn trở nên đáng sợ vô cùng. Ma Kiếm trong tay hắn siết chặt, giơ lên trời cao rồi hướng thẳng về phía đối phương mà nói.
- Ha ha… chỉ bằng vào các ngươi? Nực cười.
Thịnh Phong Tử sau khi bị đánh lén, mặc dù văng đi trăm dặm, nhưng lại chẳng chút nào sợ hãi, nhìn về phía Kiếm Ma lập lòe sát ý.
Không có cùng hắn nói nhiều, Kiếm Ma chớp mắt đã động. Gió nhẹ vờn quanh người, từ nhẹ nhàng dần dần vù vù phần phật như giông bão, cường độ càng ngày càng khủng bố như muốn thổi tung cả thế gian thành lốc xoáy.
Sau chớp mắt đó, cả người hắn bỗng nhiên bắn đi như chớp giật, kéo theo phía sau làn khói bốc lửa kéo dài.
Ma khí chung quanh Kiếm Ma điên cuồng hội tụ, đem thiên không đều hắc hóa. Sau lưng hắn vang lên tiếng rít gào, hư ảnh Ma Thần không đầu cũng theo hắn mà đi, nắm trong tay Ma Kiếm rạch phá hàng tỷ tấn đất đá.
Dường như trời đất lúc này, đều bị sự tồn tại của bọn hắn làm cho sợ hãi. Xung quanh thân thể hắn, ma khí cuồn cuộn màu đen đặc, trở thành một vòng xoáy cắn nuốt cả thương mang. Khí tức cường đại hạo đãng mà qua, mạnh mẽ đến mức để cho đất trời lúc này cũng phải lặng xuống, an phận thủ thường.
Đối diện, Thịnh Phong Tử cự biến, không phải là sợ hãi mà âm trầm đến đáng sợ. Hắn cười:
- Sức mạnh không tệ, nhưng mà đầu óc quá ngu đần.
Lắc nhẹ đầu hừ một tiếng, hắn cũng song song bước ra một bước, quanh thân lần nữa hội tụ huyết quang, máu đỏ bao phủ bầu trời, đem trọn thiên không đều hóa huyết.
- Phanh…
Năng lượng kinh khủng vô cùng bao phủ thiên địa, huyết mang đáng sợ xuyên phá hàng trăm dặm, va chạm với ma kiếm trong tay người khổng lồ, bạo phát ra rung động không khác gì tận thế.
Thịnh Phong Tử tích tắc sau đột nhiên kinh biến, không còn vẻ khinh khỉnh thong dong trong mắt mà trở nên kinh ngạc vô cùng.
Bởi vì huyết mang của hắn vậy mà không chém giết được hư ảnh ma thần. Rõ ràng chỉ là hư ảnh, lại chỉ được triệu hồi ra từ một tên tiểu tử chưa vào Vấn Đỉnh, lại có thể chặn ngang một đòn của hắn, điều này làm sao có thể?
Không có ai trả lời cho hắn cả, chỉ có một Kiếm Ma gần như lâm vào trạng thái điên cuồng nhất. Hư ảnh đằng sau hắn bay trên trời, mang kiếm trảm xuống, lại phảng phất như cả Nguyên Giới đều hóa nhỏ, toàn bộ thời không đều không dung nạp nổi.
Đó là một cỗ uy thế khủng bố mà không có ai thấu hiểu nổi, đó là uy nghiêm, là vĩnh hằng, là cổ lão, là hủy thiên diệt địa…
Oanh… oanh… oanh…
Thịnh Phong Tử thậm chí còn không kịp thi triển đón đỡ, đã bị một kiếm trảm chi, thân ảnh như là đạn pháo bị đè dưới kiếm, lún sâu vào hàng vạn mét đất, mắt trần cơ hồ không thể nhìn thấy bóng dáng ở đâu.
Lưỡi kiếm chém rạch hàng chục dặm đất, quét ra hai làn sóng khổng lồ, thổi tung hàng chục ngọn đại sơn đánh dạt ra ngoài, phô thiên cái địa.
Mãi cho tới mười giây sau, sóng đất vẫn còn ầm ầm truyền tới, một bóng đen mới từ hố sâu vọt ra trở về.
- Khá lắm, đây là tà pháp gì?
Thịnh Phong Tử đã không còn vẻ khinh thường như trước mà, lại tỏ ra hưng phấn, ánh mắt sáng bừng liếc nhìn Kiếm Ma như nhìn được bảo vật.
Bởi vì hắn có thể nhìn ra, sức mạnh của Kiếm Ma không đến từ tự thân, mà đến từ một mối liên hệ nào đó với bóng dáng ma thần đằng sau. Một thứ có thể giúp Hồng Trần đối đầu Vấn Đỉnh, hắn không muốn nổi dậy lòng tham cũng khó.
Chỉ cần bắt được tên này, ép ra bí pháp, với tu vi của hắn, dưới Quy Nguyên chẳng phải là vô địch?
Tâm lý chuyển biến, hắn bắt đầu không còn đùa bỡn nữa, mà chuyển thành chủ động. Chỉ thấy hắn vừa mới nói xong, thân ảnh đã biến mất khỏi tầng trời, nháy mắt đột phá hàng vạn mét, xuất hiện trước người Kiếm Ma, trên người phát tán ra lực lượng kinh khủng vô cùng, đem dòng xoáy ma khí đều đánh tan xơ xác.
Oanh!
Nhưng mới giao thủ được vài chục chiêu, một tiếng vang cực lớn nữa đã vọt ra khắp trời. Thịnh Phong Tử từ không rung văng xuống, lần thứ ba nện vào trong lòng đất đổ nát, xuyên qua hàng trăm dặm.
Mà theo sau hắn, một ngọn lửa hừng hực ầm ầm bạo phát lao theo, đâm vào vị trí hắn rớt làm nổ tung không biết bao nhiêu đất đá, Hàn Lâm lúc này vậy mà không còn vô hồn nữa, bất ngờ cùng Kiếm Ma tham chiến, nhất thời đem Thịnh Phong Tử đều áp chế.
- Viên đá này… Là Cố Tinh Cực Đạo thạch…
Thịnh Phong Tử bay ra, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, vốn đang rất giận giữ, nhưng khi thấy được trái tim của Hàn Lâm đang không ngừng tràn ra hỏa diễm, ánh mắt bỗng chốc trở thành tham lam cực độ.
- Ha ha… tốt… tốt lắm, trời cũng giúp ta. Các ngươi đừng hòng chạy.
Đoạn, hắn bỗng nhiên cười lớn, cười đến mức đáng sợ dọa người, như một tên điên nhìn thấy được bảo vật lao đi, muốn đánh giết Kiếm Ma và Hàn Lâm đoạt bảo.
- Cố Tinh Cực Đạo thạch? Lại là Cố Tinh Cực Đạo thạch.
- Không nghĩ tới lại có bảo vật bậc này…
- Báo về gia tộc, đợi một lát bọn chúng lưỡng bại câu thương liền ra tay, giết hết, một tên cũng không để lại, rõ chứ?
Tiếng cười của hắn khiến cho không ít người giật mình kinh hãi, một số kẻ vốn đang trốn trong bóng tối lúc này vừa nghe được cái tên Cố Tinh Cực Đạo thạch đã không còn bình tĩnh được nữa, bắt đầu tràn ra sát ý.
Quả nhiên, nửa ngày sau, khi mà Thịnh Phong Tử gần như sắp chém được Hàn Lâm bỗng nhiên bị hàng chục đạo công kích đáng sợ đánh lén văng ra ngoài, cả người rách nát. Hai mắt hằn lên tia máu, lộ ra sát khí đáng sợ dọa người.
- Các ngươi muốn chết…
Nhưng khi phát hiện ra thân phận của kẻ đánh lén, hắn liền âm trầm cực độ, gằn nói:
- Cố Gia? Các ngươi muốn đối đầu với ta?
Hiển nhiên, hắn sớm phát hiện ra phía sau có người ẩn nấp, nhưng tuyệt nhiên không nghĩ tới đối phương lại là người của Cố tộc. Lần đầu tiên lộ ra ngưng trọng, ánh mắt hắn lập lòe đến đáng sợ.
- Thịnh Phong Tử, câu này chúng ta nên hỏi ngươi mới đúng. Ai cho ngươi lá gan chém giết khách quý của Cố Gia vậy?
Chớp mắt, hơn chục bóng người từ hư không bỗng nhiên vọt tới, nhìn về phía Thịnh Phong Tử tỏ ra giận giữ vô cùng, mang theo hàng vạn công kích không ngừng giết tới.
Hai từ khách quý khiến cho con ngươi Thịnh Phong Tử co vào, vừa chật vật né tránh, vừa nhìn qua, trông thấy đối phương không chỉ chém giết mình hắn, mà còn vây cả Kiếm Ma và Hàn Lâm thì sắc mặt trở nên khó coi tới cực điểm, tròng mắt lộ ra từng sợi điên cuồng rét lạnh.
Bởi vì làm gì có khách quý chó má gì, đều là lấy cớ đoạt bảo mà thôi.
- Đám gia tộc bẩn thỉu.
Một cỗ âm thanh băng lãnh vang vọng ở trong đất trời, phảng phất ẩn chứa thiên nộ. Thịnh Phong Tử nhìn chằm chằm đám người Cố Gia, khí tức đột nhiên trở nên cường thịnh dọa người, cuối cùng như hóa thành một vầng mặt trời óng ánh chói mắt, lao thẳng đem một tên cường giả Cố Gia suýt nữa sinh sinh sinh đánh chết.
Bình luận truyện