Ma Thần Hoàng Thiên

Chương 52: Cẩu Thủ



Rời khỏi Vũ Trụ Hỗn Độn, Hoàng Thiên tính toán thời gian cũng đã trôi qua hơn một tháng, không biết lão giả đã hết giận chưa. Thế nhưng hắn hiện tại tâm tình đang rất tốt, cũng không để ý tới việc có bị lão ăn hiếp hay không, liền quyết định ngoi lên.

Sau lần cải biến kinh người này, Hoàng Thiên như hoàn toàn lột xác, thực lực tăng tiến tới một mức khó mà tưởng tượng. Dưới độ sâu hơn một trăm mét Cửu Trọng Thần Thủy, vẫn không có cảm giác áp lực gì. Hắn rất nhanh đã vọt lên trên mặt nước, búng người vài cái vào tới bờ.

- Tiểu tử thối, cuối cùng mi cũng mò lên.

Hoàng Thiên vừa đặt chân lên bờ, đã nghe tiếng quát của lão, hắn khẽ run một cái quay người về phía sau.

Lão giả vốn vẫn còn căm tức hắn vụ đồ ăn, định bụng phải hành hạ hắn một trận mới hả giận. Thế nhưng vừa trông thấy hắn, lão hai mắt mở to, ngạc nhiên hỏi:

- A! Mi đã thức tỉnh huyết mạch?

Hoàng Thiên thầm thở phào, vội vàng nói:

- Phải, ta đã thức tỉnh huyết mạch…

Lão giả thân hình khẽ điểm, phóng tới trước mặt Hoàng Thiên, giơ tay điểm lên mi tâm hắn, một hồi sau cười lớn vỗ vai hắn:

- Rất tốt! rất tốt! hay cho một cái Ma Thần huyết mạch. Rất mạnh! rất mạnh!

Hoàng Thiên ra vẻ biết ơn, lại dùng giọng điệu vuốt mông ngựa, muốn lão hài lòng mà bỏ qua chuyện cũ, nói:

- Cái này phải đa tạ tiền bối rồi.

Lão giả nghe vậy thì gật đầu hài lòng:

- Nói như vậy mi đã lãnh ngộ ra công pháp tu luyện?

Hoàng Thiên cũng không giấu giếm:

- Phải, ta đã lãnh ngộ được công pháp tu luyện, tên là Hỗn Độn Càn Khôn Quyết.

Vừa nghe thấy hắn nói, lão giả khẽ nhướng mày, như đang suy nghĩ gì đó, một lát sau mới nói:

- Hỗn Độn Càn Khôn Quyết, hay cho một cái tên.

Lão gật đầu thầm nghĩ, không biết so sánh với Trung Thiên Đồ công pháp của Tiểu chủ nhân thì như thế nào.

Trầm tư chốc lát, lão như nhớ ra gì đó, nhìn chằm chằm vào người Hoàng Thiên, lãnh đạm nói:

- Dù sao cũng đã xuất thế… không ra gặp mặt cố nhân một chút sao?

Hoàng Thiên ngây người khó hiểu, ngữ khí đó dường như không nói về hắn a. Ở đây chỉ có hai người hắn và lão giả, làm gì có người thứ ba.

Rồi đột nhiên ánh mắt hắn khẽ run, bởi vì trong cơ thể hắn, Thần châu vốn đang nằm gọn trong góc bỗng nhiên rung lên, xuất hiện chi chít vết nứt.

Từ trong những vết nứt tràn ra hào quang mãnh liệt.

Hơn một khắc sau, Thần châu rốt cục toái vỡ, phát ra hào quang càng thêm chói sáng, trong quang mang mơ hồ xuất hiện một thân ảnh.

Cho tới khi quang mang mờ đi, thân ảnh này càng trở nên rõ ràng, là một con khỉ nhỏ, một thân mao sữa, nhưng lại phát ra một cỗ khí tức cuồng vọng mãnh liệt. Khi quang mang hoàn toàn tán hết, khỉ con trong giây lát mở mắt, tràn ra tinh mang.

Thân thể nó khẽ động một cái, liền thoát ra khỏi nội thể Hoàng Thiên, đứng trước mặt lão giả.

Ánh mắt non nớt của nó nhàn nhạt mắt nhìn qua Hoàng Thiên, lộ ra một tia xem thường, dường như trong mắt của nó, Hoàng Thiên quá nhỏ yếu, không đủ để nó đặt vào trong mắt. Hoàng Thiên sắc mặt trầm xuống, những cũng không có hành động gì, chỉ nhàn nhạt quan sát.

- Xương Cuồng lão nhân… đã lâu không gặp.

Giọng nói của khỉ con vang lên, mang theo một chút gì đó hồi ức cùng tang thương.

Hoàng Thiên hai mắt mở to, hóa ra lão giả tên là Xương Cuồng. Ở cùng lão lâu như thế, nhưng mấy lần hắn hỏi tên lão cũng không nói, thế nên tới tận bây giờ hắn mới biết tên lão là Xương Cuồng.

Xương Cuồng trông thấy Yêu thú của chủ nhân xuất thế, không kiềm chế nổi kích động trong lòng, bờ vai lão khẽ run lên, khàn khàn nói:

- Phải… cũng đã từng ấy năm rồi.

Ngưng một lát, lão lại nói:

- Cẩu Thủ, mi còn cảm nhận được khí tức của Tiểu chủ nhân?

Hoàng Thiên đứng ở bên khi nghe thấy tên của yêu thú thì phụt một cái, suýt nữa thì phá lên cười. Cẩu Thủ, hóa ra là khỉ đầu chó a.

Cẩu Thủ trợn mắt nhìn Hoàng Thiên, sau đó lắc đầu nói với Xương Cuồng:

- Ta kiếp này đã nhận tên kia làm chủ nhân, nên không còn liên hệ được với hắn nữa.

Xương Cuồng vẻ mặt thất vọng, trong lòng không khỏi nặng chĩu, thở dài một hơi, lão quay người bỏ đi.

Không để ý tới Xương Cuồng nữa, Cẩu Thủ quay người, hướng ánh mắt lên người Hoàng Thiên. Nó cất hàm lên nói, mang theo chút kiêu ngạo.

- Tiểu tử, ngươi là người mà Thần châu nhận chủ?

Cẩu Thủ chỉ là một con khỉ con, thậm chí đang còn lông sữa, dẫu cho nó có thể hiện kiêu ngạo như thế nào đi chăng nữa cũng khiến cho người ta có cảm giác thực đáng yêu. Hoàng Thiên đang cố nén cười, trông thấy biểu hiện của Cẩu Thủ không nhịn được mà tuôn ra, ôm bụng cười rũ rượi.

- Hừ! Không được cười. Nói cho ngươi biết, ta là Thái Cổ Tiên Hầu, thuộc Đấu Chiến Thánh Hoàng huyết mạch.

Cẩu Thủ bị Hoàng Thiên cười nhạo thì tức giận, cuồng vọng mở miệng, hai tay đấm ngực không ngừng.

Hoàng Thiên vẻ mặt kỳ quái, tiến tới xách tai Cẩu Thủ lên, nói:

- Rốt cục vẫn là một con khỉ đầu chó, đến lông còn chưa mọc*, ngươi ba hoa cái gì chứ?

Bị Hoàng Thiên xách tai, Cẩu Thủ đau đớn vùng vẫy, cái mặt non nớt nhăn nhó không ngừng, nói lớn:

- Tiểu tử vô tri, mau thả bản Hầu xuống, ta mà tức giận thì ngươi sẽ rất thảm đó.

Hoàng Thiên trừng mắt, nắm lấy tai Cẩu Thủ mà xoắn mạnh hơn, lắc lắc nói:

- Vậy sao? Ngươi thử tức giận cho ta xem?

Cẩu Thủ lai lịch vốn không tầm thường, đáng lẽ Hoàng Thiên phải cẩn thận với nó. Thế nhưng từ khi nó xuất hiện, hắn đã cảm nhận được giữa hắn và Cẩu Thủ có một mối liên hệ chủ tớ trong linh hồn, chỉ cần mối liên hệ này còn tồn tại, Cẩu Thủ còn phải nghe theo hắn. Âu cũng là vì thế mà hắn không kiêng nể dậy cho con Yêu thú này một bài học.

Cẩu Thủ mặt mày méo mó, nội tâm phẫn uất cực kỳ, nó rất muốn tẩn cho Hoàng Thiên một trận, thế nhưng linh hồn đã nhận chủ, nó mà có thái độ không tốt, chỉ sợ sau này sẽ khổ dài dài.

- Chủ nhân, Cẩu Thủ biết sai rồi, chủ nhân anh tuấn tiêu sái, khí độ phi phàm sẽ không làm khó Cẩu Thủ a.

Hoàng Thiên như ngây ngốc tại chỗ, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Cẩu Thủ. Thái độ thay đổi cũng quá nhanh đi à nha, lại còn biết vỗ mông ngựa nữa cơ đấy. Mặc dù biết Cẩu Thủ cố ý lấy lòng mình, nhưng cảm giác được tâng bốc cũng khá đấy chứ.

Hoàng Thiên trong lòng như nở hoa, nhưng vẻ mặt vẫn giả bộ nghiêm túc, nói:

- Hừ! Bỏ cái giọng điệu đó đi, sau này thành thành thực thực cho ta. Nếu không…

Nói đến đây, Hoàng Thiên ngưng lại, ánh mắt lộ ra vẻ nhan hiểm. Cẩu Thủ nhịn không được mà da đầu run lên từng hồi, tên chủ nhân mới này cũng thực khó đối phó a.

oOo

Nguyên Giới tháng 7, trời đã chớm thu, không còn những cái nắng gay gắt như ngày hè, thay vào đó là thời tiết mát mẻ dễ chịu.

Mộc Thanh Lâm, bên cạnh hồ Cửu Trọng Thần Thủy, Hoàng Thiên đang ngồi xếp bằng tu luyện. Hỗn Độn Càn Khôn Quyết đang không ngừng được hắn diễn hóa, lãnh ngộ.

Bên ngoài thân thể hắn cuồn cuộn hắc bạch song khí, dày đặc nhưng không hề tản ra, cứ ngưng tụ xung quanh cơ thể, không ngừng xoay chuyển, giống như đang đùa nghịch vậy.

Hắc bạch song khí đó chính là Hắc Bạch song ngư trong cơ thể hắn, trong quá trình hắn diễn hóa Hỗn Độn Càn Khôn Quyết đã xuất ra ngoài nội thể.

Qua không biết bao lâu, Hoàng Thiên rốt cục thu công, ngừng tu luyện. Hắn không tự chủ được hít một hơi thật sâu, cảm nhận lực lượng cường đại trong cơ thể, dường như bản thân hắn đang có những biến hóa vi diệu. Mặc dù diễn ra hết sức nhỏ bé, nhưng lại đem lại cho hắn lợi ích cực kỳ to lớn.

Sau khi ngừng tu luyện, Hắc Bạch song khí cũng ngưng chuyển động, nhanh chóng thu về trong cơ thể.

Lúc này, đột nhiên Tiểu Bạch Lang từ trong nhà phóng ra, hướng về phía Hoàng Thiên mà chạy tới. Tiểu Bạch Lang này bản thể to lớn, nhưng ngày thường lại biến nhỏ thành một con tiểu cẩu, trông cực kỳ dễ thương.

Hắc Bạch song ngư vốn đang thu vào trong nội thể, đột nhiên ngưng lại, dường như chúng cảm thấy hứng thú đổi với Tiểu Bạch Lang. Chỉ thấy Hắc Bạch song khí nhanh chóng bay ra, vờn quanh Tiểu Bạch Lang một hồi. Hoàng Thiên khẽ cau mày, nội tâm không khỏi lo lắng, hắn sợ Hắc Bạch song khí sẽ làm hại Tiểu Bạch lang.

Nhưng dường như lo lắng của hắn đã thừa, chỉ thấy Hắc Bạch song khí nhanh chóng co rút lại, không ngờ lại hóa thành hai con tiểu cẩu giống hệt Tiểu Bạch Lang. Hoàng Thiên không biết nói gì cho phải, vốn dĩ là Hắc Bạch song ngư, giờ đây lại biến thành Hắc Bạch song cẩu sao?

Tự nhiên có thêm hai đồng loại mới, Tiểu Bạch Lang tất nhiên là hưng phấn rồi, nó nhảy cẫng lên vui mừng, không quên gâu gâu vài tiếng. Hắc Bạch song cẩu cũng bắt chước theo, nhất thời làm náo loạn cả lên.

Hoàng Thiên bật cười, chúng quả thực rất đáng yêu a.

Bạch cẩu toàn thân thuần trắng, không có một tia tạp sắc, duy chỉ có đôi mắt đen láy, bộ dáng kia khả ái, thật sự làm cho người ta yêu thích. Hắc cẩu thì trái ngược hoàn toàn, toàn thân là một màu đen tuyền tuyệt đối, đôi mắt lại ngả trắng, mờ ảo như sương. Nếu bạch cẩu khiến người ta cảm thấy thân thiện thì hắc cẩu lại toát ra vẻ lạnh lùng hung dữ và khó gần.

Trông thấy chúng nô đùa quấn quýt bên mình, Hoàng Thiên tâm tình không khỏi thư thái. Xoa xoa đầu bọn chúng hắn mỉm cười nói:

- Từ nay ngươi sẽ gọi là Tiểu Hắc, còn ngươi là Tiểu Bạch a.

Được Hoàng Thiên xoa đầu, Hắc Bạch song cẩu vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn, nghe hắn nói như thế, bọn chúng hai tai vểnh lên, ánh mắt lóe lên sự hưng phấn, dường như hiểu được lời hắn nói.

Nhìn biểu hiện của Tiểu Hắc cùng Tiểu Bạch, Hoàng Thiên không khỏi ngạc nhiên mà a một tiếng. Bọn chúng dường như có linh trí a.

- Ở đâu ra lắm chó con thế này? Chủ nhân, ngươi không phải đang làm người giữ chó đấy chứ?

Thanh âm cao ngạo của Cẩu Thủ vang lên, nó ngạo nghễ đi tới, trên vai khoác một miếng vải bố dày, trông cực kỳ dị hợm. Hoàng Thiên nhìn Cẩu Thủ mà trợn mắt há mồm, con khỉ đầu chó này quả thực phá vỡ mọi hiểu biết của hắn về yêu thú, thực sự quá bá đạo mà.

Không để ý tới thái độ của Hoàng Thiên, Cẩu Thủ tiến về phía ba con tiểu cẩu. Nó vốn là khỉ con, kích thước cũng không lớn hơn Tiểu Hắc bao nhiêu, thế nhưng do nó đứng thẳng người nên tạo cảm giác cao lớn hơn rất nhiều. Dùng bàn tay khỉ non nớt định xoa đầu Tiểu Hắc, nó miệng cười toe toét:

- Chó con rất ngoan…

Thế nhưng tay nó còn chưa đụng tới, đã thấy Tiểu Hắc bật mạnh lên, dùng chi trước tát mạnh một cái vào mặt nó.

Bốp!

Âm thanh giòn giã vang lên, Tiểu Hắc mặc dù thân thể nhỏ nhắn, nhưng dẫu sao cũng là tồn tại đặc thù, một trảo của nó dùng lực lượng cũng đủ khiến Cẩu Thủ văng đi như đạn pháo. Cẩu Thủ miệng đang cười toe toét, nào ngờ bị đánh bất ngờ như thế, lúc này mặt mày méo xệch, văng cả nước dãi ra ngoài. Nó ui cha lăn lộn mấy vòng trên nền cỏ, miếng vải bố trên vai cũng tung lên cuốn lấy cơ thể.

- Con bà nó, ngươi dám đánh bản hầu…

Cẩu Thủ chửi ầm lên, âm thanh bén nhọn.

Hoàng Thiên hai mắt trợn ngược, nhưng trông thấy bộ dạng thê thảm của Cẩu Thủ, hắn không nhịn được mà cười phá lên.

Cẩu Thủ vẻ mặt non nớt nhăn nhó, kèm theo một tia tức giận, đang định trả thù Tiểu Hắc. Nhưng nó còn chưa hành động gì, đã thấy Tiểu Hắc hóa thành một bàn tay lớn bạt tới. Cẩu Thủ lông sữa dựng ngược, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, vội vàng quay đầu bỏ chạy, bỏ quên cả mảnh vải bố.

- A! Con chó, ngươi được lắm, hãy đợi đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện