Ma Thần Thiên Quân
Chương 368: Ám Vũ vs Tà Thần (2)
Tà Thần đã không cố kị nữa, hắn trước muốn chém Ám Vũ, tiếp tới sẽ là mục đích chủ yếu hôm nay.
“Hừ!”. Ám Vũ nhìn trước mặt khủng bố công kích hướng đến mình thì hơi chút nhíu mày nhưng không chút sợ hãi, trái lại nàng còn hừ lạnh. “Diệt ma kinh thứ!”. Nàng nũng nịu hô lên một tiếng, tay phải chợt như hiển hóa ngàn vạn sau đó liền như trường đằng mọc ra vô số nhánh cây màu xám xâm nhập hư không đánh về phía Tà Thần, uy năng cũng không chút nào kém Tà Thần một trảo kia.
“Ha ha, có chút thủ đoạn!”. Tà Thần thấy vậy vẫn hồn nhiên không sợ hãi cười lạnh. Xung quanh hắn tử khí chợt hiện lên, quanh thân hắn hình thành một tầng khí vụ tử sắc, vô cùng yêu dị.
“Oanh...”. Năm đạo hư không liệt nhận cùng vô số nhánh cây kia va chạm, một tiếng nổ mạnh vang lên, hai đạo công kích lẫn nhau tiêu trừ thì Ám Vũ thân thể cũng cấp tốc lui lại, trực diện giao thủ nàng dĩ nhiên không phải Tà Thần đối thủ, một kích liền chịu thiệt. Bất quá nàng đánh ra những nhánh cây kia lại như còn sống, vẫn là điên cuồng mọc lên đánh về phía Tà Thần.
Thế nhưng dưới con mắt của nàng, Tà Thần lại như không xem những nhánh cây kia ra gì, lại tiếp tục lao về phía nàng, những cảnh cây kia vốn đâm vào Tà Thần thân thể thì gặp phải tử khí lại như từng chút một tan rã, không có cái nào có thể công sát Tà Thần.
“Tà minh kiếm! Chết!”. Tà Thần chợt quát lạnh, tay trái hóa kiếm, nhất thời một cái cự kiếm hình ảnh xuất hiện đâm về phía mi tâm Ám Vũ, tộc độ nhanh làm ngươi hít thở không thông.
“...”. Ám Vũ đáy mắt co rụt, quanh thân màu xám khí vụ chợt hiện, nàng dĩ nhiên là vận dụng Ám lực lượng, chớp mắt một cái nữ cự nhân cao ba trượng xuất hiện trước kiếm của Tà Thần, một quyền trực tiếp đánh lên lưỡi kiếm.
Nữ cự nhân này tinh xảo dị thường, không như Thiên Quân lần trước gặp phải “Ám sinh vật” bên trong Hộ thiên hải, quả nhiên đối với Thiên Quân “cảm hóa” thì Ám Vũ cũng thu được không ít “lợi ích”, chí ít không còn hung thần ác sát như trước.
“Đây...”. Tà Thần con ngươi cũng lập tức co rụt, Ám Vũ sau khi hóa thân thành màu xám nữ cự nhân này thì lực phòng ngự tăng mạnh, hắn có cảm giác một kiếm kia cũng không có khả năng công kích nàng, xem ra hắn còn cần nghiêm túc một hai. Cần nhanh chóng một chút giải quyết Ám Vũ này, hắn có thể cảm nhận được thiên khiển trên thiên không lực lượng đang giảm bớt, dĩ nhiên là Hư vô đại thần thông của Nghĩ Hậu đang cùng thiên khiển ganh đua, thiên khiển lực lượng đang không ngừng bị dẫn đi đến không biết vị diện.
“Oanh!”. Ám Vũ một quyền đánh tan mũi kiếm hướng đến mi tâm của nàng, tạm thời gian khai nguy hiểm, bất quá nàng cũng không dám lơ là, Tà Thần chiêu tiếp theo đã đến. Một bàn tay hướng ngực nàng vỗ xuống, không gian cũng theo một chưởng này ầm ầm phá toái, Tà Thần đương nhiên đã bắt đầu nghiêm túc rồi.
“Ám vũ vân đình thức!”. Ám Vũ không dám khinh thị, hai tay chợt hợp lại đánh ra một cái ấn quyết, hai tay liền giữ nguyên kết ấn ép về phía thủ chưởng của Tà Thần, vậy mà lựa chọn đối kháng.
“Bồng...”. Lực lượng va chạm sau đó cấp tốc lan tràn, không gian cũng tại đó phá ra không thành hình, hai bóng người một tím một trắng cũng là tách ra.
“Xem ra không được rồi!”. Tà Thần lui lại một chút thì có chút kinh ngạc. “Bất quá cũng chỉ đến đây thôi! Già thiên tà thủ!”. Hắn là động chân hỏa, một tay vỗ vào hư không, một cái cự thủ màu tím chợt xuất hiện đập về phía Ám Vũ, uy năng khủng bố bằng tổng tất thảy lực lượng hắn công kích vừa nãy, thậm chí còn muốn hơn. Hắn dĩ nhiên là muốn mạng của Ám Vũ.
“Hư vô chi khóa! Ám linh xích!”. Ám Vũ kinh sợ nhưng cũng không chậm, tay trái điểm loạn vào không gian, nhất thời vô số sơi xích màu xám thò ra hư không quấn lấy cự thủ, tay phải của nàng nhưng lại là vẽ lên không gian một chỗ khác, sau đó là nũng nịu hô lên. “Yêu nguyệt thập tự trảm!”. Hai đường hư không đen kịt chợt thành hình chém về phía cự thủ, đánh ra hai đao công kích này nàng cũng không dám dứng lại, thân hình cấp tốc lùi lại.
“Xích...” Xích...”. “Bồng...”. Tà Thần đánh ra cự thủ lúc này lại bị vô số sợi xích màu xám quấn lấy, lại bị một cái hình thập tự hư vô chi lực chém vào, bất quá cũng như không làm được gì, cự thủ nhưu kéo theo vô số xích xám đó tại trong hư không bôn tẩu, thập tự trảm kia cũng chỉ ngăn cản cự thủ một lát liền bị đánh tan, cự thủ vẫn là hướng Ám Vũ vồ giết, uy năng khủng bố dị thường.
“Àm vũ thiều tịch!”. Ám Vũ lại nũng nịu hô lên, hai tay cấp tộc kết ấn, nhất thời một loại đạo vận huyền bí tràn ngập. Màu xám khí chất như hóa thành thực chất, một loại chấn động bá đạo tuyệt luân chợt xuất hiện hướng về phía cự thủ kia chấn giết.
“Oanh...”. Cự thủ như gặp phải trọng kích rung động một chút, tốc độ chợt giảm, chỉ là Ám Vũ thân hình cũng bị đánh lùi mạnh về phía sau, Ám linh thể còn muốn tản đi một chút.
“Ha! Lại có thể cản lại một chiêu của bổn đế! Không tầm thường đâu!”. Tà Thần lại kinh ngạc chút ít. “Bất quá liền đến đây thôi, Tà thiên thú! Đi!”. Hắn há miệng khẽ phun một khẩu khí, nhất thời ba con sinh linh kỳ lạ toàn thân tử sắc cấp tốc thành hình sau đó lớn nhanh như thổi như là đang đón gió lớn lên, sau đó hóa thành ba đạo tử sắc quang mang lao về phía Ám Vũ.
“Ám linh vệ!”. Ám Vũ thân hình còn chưa ổn định nhưng nhìn thấy ba con cự thú lao về phía mình lập tức không dám suy nghĩ nhiều, khẽ quát một tiếng. Nhất thời tại sau lưng nàng ba cái cự ảnh to lớn màu xám cũng xuất hiện ngênh đón ba cái cự thú. Tà Thần xuất thủ quá nhanh, lực lượng cũng cường đại làm người sợ hãi, nàng có chút theo không kịp, xem ra hắn đã muốn tốc chiến tốc thắng.
“Đông...”. Thế nhưng ba cái cự ảnh cũng chỉ cản được chốc lát mà thôi, ba con cự thú lực lượng khủng bố lập tức lao qua cắn nát ba cái cự ảnh tiếp tục lao về phía Ám Vũ, thề phải tại chỗ cắn giết nàng. Lực lượng này tạm thời vượt qua Ám Vũ có thể cản được, đây như là tương đương ba cái Hư vô cảnh bước thứ tư cường giả hướng nàng công kích, uy lực rất mạnh.
“Ù...”. “Ầm...”. Thế nhưng ngay tại lúc này, mấy chục đạo công kích phô thiên cái địa từ phía xa lao đến đánh về phía ba con cự thú, mỗi một đạo công kích uy năng khủng bố đủ khiến một con cự thú bị thương, lúc này một con liền hứng bảy tám đạo công kích như thế, nhất thời như mưa bom oanh tạc, ba con cự thú sinh sinh bị đánh tan tại chỗ, lực lượng công kích còn chưa hao hết lại lao về phía xa xa mặt mũi âm trầm Tà Thần.
“Các ngươi muốn chết!”. Tà Thần khuôn mặt có chút vặn vẹo gầm lên, hai tay chợt hợp lại ở trước ngực băng lãnh nói. “Song thủ bách túc!”. Nhất thời như có ảo giác sinh ra, trăm cái cự thủ hư ảnh xuất hiện vỗ về phía mấy chục đạo công kích kia. Hắn đương nhiên cũng đã tính đến hai mươi vị Hư vô cảnh giai đoạn thư hai kia đột nhiên xuất thủ làm khó dễ, bất quá hắn cũng không coi vào đâu, chỉ cần giết được Ám Vũ thì hắn có thể ung dung chém Nghĩ Hậu, cho dù Vô Đạo hay Thiên Quân muốn nhúng tay cũng cần xem xét một hai.
“Ầm...”. “Oanh...”. Liên tục vang lên từng tiếng nổ mạnh, mấy chục đạo công kích cùng Tà Thần đại chiêu tại chỗ bị tiêu trừ biến mất nhưng dư âm nó để lại không có chút nào đơn giản, không gian khắp nơi như vải màn lỗ chỗ, không còn hình dạng.
“Ngươi khi bọn ta bản dân không người sao?”. Một giọng nói nữ tính lạnh lùng băng lãnh vang lên, nói là Phong Hậu, bên cạnh nàng đứng hơn hai mươi vị Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai đỉnh phong bản dân cường giả, bọn hắn một đám đang vô cùng tức giận nhìn Tà Thần.
Tà Thần lách qua bọn hắn suýt chút nữa lấy mạng Nghĩ Hậu, nếu không phải có Thiên Quân để lại thủ đoạn là Ám Vũ một chút ngăn cản thì Nghĩ Hậu an nguy có thể thấy một hai, bất quá Ám Vũ cùng Tà Thần giao thủ chỉ chớp nhoáng mà thôi, bọn hắn may mắn tại thời khắc nguy hiểm quan đầu cứu được Ám Vũ, xem như không làm nhục mệnh ban đầu.
“Ù....”. Tà Thần ngăn cản hơn hai mươi đạo công kích kia kì thì một đạo Ám kình như kiếm đâm về phía hắn mi tâm, lực lượng so với mấy con Tà thiên thú vừa rồi còn muốn cường đại hơn chút ít. Đây đương nhiên là một cái công kích đáng sợ của Ám Vũ.
“Hừ! Đáng giận! Tà hồn!”. Tà Thần hừ lạnh một tiếng, giận tím mặt gầm lên. Mi tâm hắn chợt tách ra, một cái đầu lâu hư ảnh màu tím chợt hiện lao ra đánh lên Ám kình kia.
“Xuy...”. Cũng không có tiếng nổ mạnh vang lên, hai đạo công kích đánh lên nhau chỉ nghe những tiếng xuy xuy nhè nhẹ, dĩ nhiên đều là công kích linh hồn bí thuật.
“Ám vũ tỏa thiên!”. Ám Vũ đứng xa xa điên cuồng bấm ấn quyết rồi nũng nịu một quát, nhất thời Ám lực lượng phun trào, cả một vùng thiên địa rộng lớn bị một màu xám ảm đạm bao phủ, Tà Thần tử sắc thế giới vậy mà cũng bị che lấp một đoạn, như có như không tối nghĩa lực lượng tràn qua Tà Thần thân thể như là từng cái vô hình xúc tu đang muốn xâm lấn hắn.
“Đom đóm cũng muốn tranh huy cùng nhật nguyệt? Tà thiên giới!”. Tà Thần lạnh lùng nói, nhất thời từ hắn thể nội tràn ra một loại lực je9bN51 lượng cổ lão mà tang thương, thế nhưng nó lại khủng bố đến cực hạn, thình lình chính là thiên cảnh của hắn. Thiên cảnh vừa xuất hiện lập tức đẩy ra ám lực lượng, cái sau bằng mắt thường có thể thấy đang tán đi không ngừng.
“Ầm!”. “Ầm...”. Thế nhưng lúc này lại có một đám công kích đánh thẳng về phía Tà Thần khiến cho thiên cảnh một trận run rẩy, Tà Thần ánh mắt cũng một trận băng lãnh thâm trầm.
“Rất tốt!”. Tà Thần lãnh túc nói, bất quá hắn con ngươi chợt co rụt, một giọng quát nũng nịu vang lên bên tai hắn.
“Ám vũ thiên bạo!”. Nhất thời một khu vực thiên địa co lại, Tà Thần là là đứng trong đó, một cỗ hủy thiên diệt địa lực lượng chớp mắt bao phủ hắn.
“Rắc rắc...”. Tà Thần nghiến răng một trận nhưng cũng không dám xem thường, Thiên cảnh co lại bao phủ phạm vị ba tượng quang thân hắn, con mắt cũng là băng lãnh xuống, mấy cái tu vi yếu nhược hơn hắn nhưng công kích liên hoàn khiến hắn cũng chịu đến chút thương tổn, điều này hắn làm sao có thể đơn giản chấp nhận.
“Ầm!”. “Ầm!”. Nổ mạnh kịch liệt vang lên, Tà Thần thiên cảnh rung động kịch liệt, hắn thân thể cũng chấn động chao đảo nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, hắn vẫn không có bị thương thực chất.
“Ha ha ha! Tà Thần ngươi cũng có ngày hôm nay!”. Một cái Bản dân đại năng đứng xa xa cười lạnh. Bọn hắn tạm thời dừng lại công kích, dù sao cũng cần điều chỉnh một chút, Ám Vũ lúc này chính là đứng một chỗ cách bọn hắn một đoạn không xa, Nghĩ Hậu là đứng đằng sau nàng.
“Thêm các ngươi một đám phế vật cho dù đánh lén thì có thể làm được gì bản Đế?”. Tà Thần nghe vậy thì ngạo nghễ quay đầu lạnh lùng nói, hắn chỉ là chưa kịp chuẩn bị ăn đến thiệt thòi tí ti mà thôi, hắn nội tâm tức giận vô cùng đang chuẩn bị động thủ thì hơi chút kinh ngạc, mày hơi nhíu lại sau đó mở ra, băng lãnh cười cười, tiếp đó hắn quay đầu tại chỗ hư không loạn lưu tôn cự ảnh thứ sáu bị Thiên Quân cùng Vô Đạo đánh chìm vào trong đó. “Ý chí kia đã hàng lâm, Nghĩ Hậu chết không thể nghi ngờ!”.
“Đông...”.
“Một đám sâu kiến, lại dám vọng động vượt qua rào cản, các ngươi đều phải chết!”. Quả nhiên, theo như Tà Thần giọng nói kết thúc, hư không chỗ đó chợt run rẩy, một cỗ kinh thiên uy áp hàng lâm, cùng với đó một giọng nói tràn đầy uy nghiêm cùng tức giận vang lên.
“Hừ!”. Ám Vũ nhìn trước mặt khủng bố công kích hướng đến mình thì hơi chút nhíu mày nhưng không chút sợ hãi, trái lại nàng còn hừ lạnh. “Diệt ma kinh thứ!”. Nàng nũng nịu hô lên một tiếng, tay phải chợt như hiển hóa ngàn vạn sau đó liền như trường đằng mọc ra vô số nhánh cây màu xám xâm nhập hư không đánh về phía Tà Thần, uy năng cũng không chút nào kém Tà Thần một trảo kia.
“Ha ha, có chút thủ đoạn!”. Tà Thần thấy vậy vẫn hồn nhiên không sợ hãi cười lạnh. Xung quanh hắn tử khí chợt hiện lên, quanh thân hắn hình thành một tầng khí vụ tử sắc, vô cùng yêu dị.
“Oanh...”. Năm đạo hư không liệt nhận cùng vô số nhánh cây kia va chạm, một tiếng nổ mạnh vang lên, hai đạo công kích lẫn nhau tiêu trừ thì Ám Vũ thân thể cũng cấp tốc lui lại, trực diện giao thủ nàng dĩ nhiên không phải Tà Thần đối thủ, một kích liền chịu thiệt. Bất quá nàng đánh ra những nhánh cây kia lại như còn sống, vẫn là điên cuồng mọc lên đánh về phía Tà Thần.
Thế nhưng dưới con mắt của nàng, Tà Thần lại như không xem những nhánh cây kia ra gì, lại tiếp tục lao về phía nàng, những cảnh cây kia vốn đâm vào Tà Thần thân thể thì gặp phải tử khí lại như từng chút một tan rã, không có cái nào có thể công sát Tà Thần.
“Tà minh kiếm! Chết!”. Tà Thần chợt quát lạnh, tay trái hóa kiếm, nhất thời một cái cự kiếm hình ảnh xuất hiện đâm về phía mi tâm Ám Vũ, tộc độ nhanh làm ngươi hít thở không thông.
“...”. Ám Vũ đáy mắt co rụt, quanh thân màu xám khí vụ chợt hiện, nàng dĩ nhiên là vận dụng Ám lực lượng, chớp mắt một cái nữ cự nhân cao ba trượng xuất hiện trước kiếm của Tà Thần, một quyền trực tiếp đánh lên lưỡi kiếm.
Nữ cự nhân này tinh xảo dị thường, không như Thiên Quân lần trước gặp phải “Ám sinh vật” bên trong Hộ thiên hải, quả nhiên đối với Thiên Quân “cảm hóa” thì Ám Vũ cũng thu được không ít “lợi ích”, chí ít không còn hung thần ác sát như trước.
“Đây...”. Tà Thần con ngươi cũng lập tức co rụt, Ám Vũ sau khi hóa thân thành màu xám nữ cự nhân này thì lực phòng ngự tăng mạnh, hắn có cảm giác một kiếm kia cũng không có khả năng công kích nàng, xem ra hắn còn cần nghiêm túc một hai. Cần nhanh chóng một chút giải quyết Ám Vũ này, hắn có thể cảm nhận được thiên khiển trên thiên không lực lượng đang giảm bớt, dĩ nhiên là Hư vô đại thần thông của Nghĩ Hậu đang cùng thiên khiển ganh đua, thiên khiển lực lượng đang không ngừng bị dẫn đi đến không biết vị diện.
“Oanh!”. Ám Vũ một quyền đánh tan mũi kiếm hướng đến mi tâm của nàng, tạm thời gian khai nguy hiểm, bất quá nàng cũng không dám lơ là, Tà Thần chiêu tiếp theo đã đến. Một bàn tay hướng ngực nàng vỗ xuống, không gian cũng theo một chưởng này ầm ầm phá toái, Tà Thần đương nhiên đã bắt đầu nghiêm túc rồi.
“Ám vũ vân đình thức!”. Ám Vũ không dám khinh thị, hai tay chợt hợp lại đánh ra một cái ấn quyết, hai tay liền giữ nguyên kết ấn ép về phía thủ chưởng của Tà Thần, vậy mà lựa chọn đối kháng.
“Bồng...”. Lực lượng va chạm sau đó cấp tốc lan tràn, không gian cũng tại đó phá ra không thành hình, hai bóng người một tím một trắng cũng là tách ra.
“Xem ra không được rồi!”. Tà Thần lui lại một chút thì có chút kinh ngạc. “Bất quá cũng chỉ đến đây thôi! Già thiên tà thủ!”. Hắn là động chân hỏa, một tay vỗ vào hư không, một cái cự thủ màu tím chợt xuất hiện đập về phía Ám Vũ, uy năng khủng bố bằng tổng tất thảy lực lượng hắn công kích vừa nãy, thậm chí còn muốn hơn. Hắn dĩ nhiên là muốn mạng của Ám Vũ.
“Hư vô chi khóa! Ám linh xích!”. Ám Vũ kinh sợ nhưng cũng không chậm, tay trái điểm loạn vào không gian, nhất thời vô số sơi xích màu xám thò ra hư không quấn lấy cự thủ, tay phải của nàng nhưng lại là vẽ lên không gian một chỗ khác, sau đó là nũng nịu hô lên. “Yêu nguyệt thập tự trảm!”. Hai đường hư không đen kịt chợt thành hình chém về phía cự thủ, đánh ra hai đao công kích này nàng cũng không dám dứng lại, thân hình cấp tốc lùi lại.
“Xích...” Xích...”. “Bồng...”. Tà Thần đánh ra cự thủ lúc này lại bị vô số sợi xích màu xám quấn lấy, lại bị một cái hình thập tự hư vô chi lực chém vào, bất quá cũng như không làm được gì, cự thủ nhưu kéo theo vô số xích xám đó tại trong hư không bôn tẩu, thập tự trảm kia cũng chỉ ngăn cản cự thủ một lát liền bị đánh tan, cự thủ vẫn là hướng Ám Vũ vồ giết, uy năng khủng bố dị thường.
“Àm vũ thiều tịch!”. Ám Vũ lại nũng nịu hô lên, hai tay cấp tộc kết ấn, nhất thời một loại đạo vận huyền bí tràn ngập. Màu xám khí chất như hóa thành thực chất, một loại chấn động bá đạo tuyệt luân chợt xuất hiện hướng về phía cự thủ kia chấn giết.
“Oanh...”. Cự thủ như gặp phải trọng kích rung động một chút, tốc độ chợt giảm, chỉ là Ám Vũ thân hình cũng bị đánh lùi mạnh về phía sau, Ám linh thể còn muốn tản đi một chút.
“Ha! Lại có thể cản lại một chiêu của bổn đế! Không tầm thường đâu!”. Tà Thần lại kinh ngạc chút ít. “Bất quá liền đến đây thôi, Tà thiên thú! Đi!”. Hắn há miệng khẽ phun một khẩu khí, nhất thời ba con sinh linh kỳ lạ toàn thân tử sắc cấp tốc thành hình sau đó lớn nhanh như thổi như là đang đón gió lớn lên, sau đó hóa thành ba đạo tử sắc quang mang lao về phía Ám Vũ.
“Ám linh vệ!”. Ám Vũ thân hình còn chưa ổn định nhưng nhìn thấy ba con cự thú lao về phía mình lập tức không dám suy nghĩ nhiều, khẽ quát một tiếng. Nhất thời tại sau lưng nàng ba cái cự ảnh to lớn màu xám cũng xuất hiện ngênh đón ba cái cự thú. Tà Thần xuất thủ quá nhanh, lực lượng cũng cường đại làm người sợ hãi, nàng có chút theo không kịp, xem ra hắn đã muốn tốc chiến tốc thắng.
“Đông...”. Thế nhưng ba cái cự ảnh cũng chỉ cản được chốc lát mà thôi, ba con cự thú lực lượng khủng bố lập tức lao qua cắn nát ba cái cự ảnh tiếp tục lao về phía Ám Vũ, thề phải tại chỗ cắn giết nàng. Lực lượng này tạm thời vượt qua Ám Vũ có thể cản được, đây như là tương đương ba cái Hư vô cảnh bước thứ tư cường giả hướng nàng công kích, uy lực rất mạnh.
“Ù...”. “Ầm...”. Thế nhưng ngay tại lúc này, mấy chục đạo công kích phô thiên cái địa từ phía xa lao đến đánh về phía ba con cự thú, mỗi một đạo công kích uy năng khủng bố đủ khiến một con cự thú bị thương, lúc này một con liền hứng bảy tám đạo công kích như thế, nhất thời như mưa bom oanh tạc, ba con cự thú sinh sinh bị đánh tan tại chỗ, lực lượng công kích còn chưa hao hết lại lao về phía xa xa mặt mũi âm trầm Tà Thần.
“Các ngươi muốn chết!”. Tà Thần khuôn mặt có chút vặn vẹo gầm lên, hai tay chợt hợp lại ở trước ngực băng lãnh nói. “Song thủ bách túc!”. Nhất thời như có ảo giác sinh ra, trăm cái cự thủ hư ảnh xuất hiện vỗ về phía mấy chục đạo công kích kia. Hắn đương nhiên cũng đã tính đến hai mươi vị Hư vô cảnh giai đoạn thư hai kia đột nhiên xuất thủ làm khó dễ, bất quá hắn cũng không coi vào đâu, chỉ cần giết được Ám Vũ thì hắn có thể ung dung chém Nghĩ Hậu, cho dù Vô Đạo hay Thiên Quân muốn nhúng tay cũng cần xem xét một hai.
“Ầm...”. “Oanh...”. Liên tục vang lên từng tiếng nổ mạnh, mấy chục đạo công kích cùng Tà Thần đại chiêu tại chỗ bị tiêu trừ biến mất nhưng dư âm nó để lại không có chút nào đơn giản, không gian khắp nơi như vải màn lỗ chỗ, không còn hình dạng.
“Ngươi khi bọn ta bản dân không người sao?”. Một giọng nói nữ tính lạnh lùng băng lãnh vang lên, nói là Phong Hậu, bên cạnh nàng đứng hơn hai mươi vị Hư vô cảnh giai đoạn thứ hai đỉnh phong bản dân cường giả, bọn hắn một đám đang vô cùng tức giận nhìn Tà Thần.
Tà Thần lách qua bọn hắn suýt chút nữa lấy mạng Nghĩ Hậu, nếu không phải có Thiên Quân để lại thủ đoạn là Ám Vũ một chút ngăn cản thì Nghĩ Hậu an nguy có thể thấy một hai, bất quá Ám Vũ cùng Tà Thần giao thủ chỉ chớp nhoáng mà thôi, bọn hắn may mắn tại thời khắc nguy hiểm quan đầu cứu được Ám Vũ, xem như không làm nhục mệnh ban đầu.
“Ù....”. Tà Thần ngăn cản hơn hai mươi đạo công kích kia kì thì một đạo Ám kình như kiếm đâm về phía hắn mi tâm, lực lượng so với mấy con Tà thiên thú vừa rồi còn muốn cường đại hơn chút ít. Đây đương nhiên là một cái công kích đáng sợ của Ám Vũ.
“Hừ! Đáng giận! Tà hồn!”. Tà Thần hừ lạnh một tiếng, giận tím mặt gầm lên. Mi tâm hắn chợt tách ra, một cái đầu lâu hư ảnh màu tím chợt hiện lao ra đánh lên Ám kình kia.
“Xuy...”. Cũng không có tiếng nổ mạnh vang lên, hai đạo công kích đánh lên nhau chỉ nghe những tiếng xuy xuy nhè nhẹ, dĩ nhiên đều là công kích linh hồn bí thuật.
“Ám vũ tỏa thiên!”. Ám Vũ đứng xa xa điên cuồng bấm ấn quyết rồi nũng nịu một quát, nhất thời Ám lực lượng phun trào, cả một vùng thiên địa rộng lớn bị một màu xám ảm đạm bao phủ, Tà Thần tử sắc thế giới vậy mà cũng bị che lấp một đoạn, như có như không tối nghĩa lực lượng tràn qua Tà Thần thân thể như là từng cái vô hình xúc tu đang muốn xâm lấn hắn.
“Đom đóm cũng muốn tranh huy cùng nhật nguyệt? Tà thiên giới!”. Tà Thần lạnh lùng nói, nhất thời từ hắn thể nội tràn ra một loại lực je9bN51 lượng cổ lão mà tang thương, thế nhưng nó lại khủng bố đến cực hạn, thình lình chính là thiên cảnh của hắn. Thiên cảnh vừa xuất hiện lập tức đẩy ra ám lực lượng, cái sau bằng mắt thường có thể thấy đang tán đi không ngừng.
“Ầm!”. “Ầm...”. Thế nhưng lúc này lại có một đám công kích đánh thẳng về phía Tà Thần khiến cho thiên cảnh một trận run rẩy, Tà Thần ánh mắt cũng một trận băng lãnh thâm trầm.
“Rất tốt!”. Tà Thần lãnh túc nói, bất quá hắn con ngươi chợt co rụt, một giọng quát nũng nịu vang lên bên tai hắn.
“Ám vũ thiên bạo!”. Nhất thời một khu vực thiên địa co lại, Tà Thần là là đứng trong đó, một cỗ hủy thiên diệt địa lực lượng chớp mắt bao phủ hắn.
“Rắc rắc...”. Tà Thần nghiến răng một trận nhưng cũng không dám xem thường, Thiên cảnh co lại bao phủ phạm vị ba tượng quang thân hắn, con mắt cũng là băng lãnh xuống, mấy cái tu vi yếu nhược hơn hắn nhưng công kích liên hoàn khiến hắn cũng chịu đến chút thương tổn, điều này hắn làm sao có thể đơn giản chấp nhận.
“Ầm!”. “Ầm!”. Nổ mạnh kịch liệt vang lên, Tà Thần thiên cảnh rung động kịch liệt, hắn thân thể cũng chấn động chao đảo nhưng cũng chỉ như thế mà thôi, hắn vẫn không có bị thương thực chất.
“Ha ha ha! Tà Thần ngươi cũng có ngày hôm nay!”. Một cái Bản dân đại năng đứng xa xa cười lạnh. Bọn hắn tạm thời dừng lại công kích, dù sao cũng cần điều chỉnh một chút, Ám Vũ lúc này chính là đứng một chỗ cách bọn hắn một đoạn không xa, Nghĩ Hậu là đứng đằng sau nàng.
“Thêm các ngươi một đám phế vật cho dù đánh lén thì có thể làm được gì bản Đế?”. Tà Thần nghe vậy thì ngạo nghễ quay đầu lạnh lùng nói, hắn chỉ là chưa kịp chuẩn bị ăn đến thiệt thòi tí ti mà thôi, hắn nội tâm tức giận vô cùng đang chuẩn bị động thủ thì hơi chút kinh ngạc, mày hơi nhíu lại sau đó mở ra, băng lãnh cười cười, tiếp đó hắn quay đầu tại chỗ hư không loạn lưu tôn cự ảnh thứ sáu bị Thiên Quân cùng Vô Đạo đánh chìm vào trong đó. “Ý chí kia đã hàng lâm, Nghĩ Hậu chết không thể nghi ngờ!”.
“Đông...”.
“Một đám sâu kiến, lại dám vọng động vượt qua rào cản, các ngươi đều phải chết!”. Quả nhiên, theo như Tà Thần giọng nói kết thúc, hư không chỗ đó chợt run rẩy, một cỗ kinh thiên uy áp hàng lâm, cùng với đó một giọng nói tràn đầy uy nghiêm cùng tức giận vang lên.
Bình luận truyện