Ma Thần Thiên Quân
Chương 4: Thông thiên thần thông - Hôn ước
Phía tây biệt viện của Vũ Thế Thần, đây là phòng của Vũ Thiên Quân, từ khi hắn hơn một tuổi đã đòi ra ở một phòng riêng, độc lập để không ai quấy rầy hắn lúc hắn làm việc bí mật. Lúc này, ngoài phòng treo trên cửa một tấm bảng “Ta đang bế quan! Không được làm phiền”. Tiểu quỷ này giá đỡ cũng không nhỏ.
Ngồi trong phòng, hắn lấy ra một bình ngọc màu trắng, đây là lôi kiếp dịch mà phụ thân đưa cho hắn. “ Cuối cùng cũng đến tay ah! Giữ bí mật cũng thật khổ, hắc hắc, sẽ cho các ngươi một cái kinh hỉ!”. Hắn một mình lẩm bẩm, nói rồi hắn lấy ra một giọt lôi kiếp dịch nuốt xuống, kì là lạ, lôi kiếp dịch gần như tan ngay vậy mà hầu như đều tiến về thức hải, chỉ có một phần rất nhỏ tiến về đan điền, tích lũy ở đó. Từ lúc một tuổi hắn đã có khả năng nội thị, làm hắn giật mình không thôi, hắn linh hồn cường đại vậy mà bao phủ hầu hết kinh mạch nên không ai nhìn ra cảnh giới của hắn. Thình lình hắn vậy mà có Khai mạch cảnh đỉnh phong tu vi.
“Còn chưa phản ứng...”. Hắn lẩm bẩm, nguyên hồn của hắn mặc hấp thu lôi kiếp dịch lớn mạnh lên rất nhiều nhưng nó vẫn không có phản ứng gì, xem ra một giọt lôi kiếp dịch vẫn không đủ, lần này hắn lấy ra ba giọt, như một giọt vừa rồi, hầu hết năng lượng tiến vào thức hải bị hắn nguyên hồn hấp thu, thế nhưng đến mí mắt nguyên hồn cũng không nháy một cái chứ không nói gì đến việc kích hoạt.
“Quái lạ, không phải lôi kiếp dịch một giọt cũng đã làm tăng nguyên hồn lực của Thần cảnh đại năng ah...”. Vừa nói hắn vừa lấy ra năm giọt nuốt xuống, lần này nguyên hồn đã có chút phản ứng, mí mắt nhảy lên một cái, hắn bực mình vậy mà một lần dùng hơn trăm giọt, lúc này hắn thấy nguyên hồn mi tâm vậy mà sáng lên, đồng thời mi tâm của hắn cũng là sáng lên, cùng lúc hắn vậy mà cảm thấy nguyên hồn khát vọng lôi kiếp dịch. Hắn dốc bình ngọc, sử dụng toàn bộ lôi kiếp dịch!
Lôi kiếp là cuồng bạo thế nhưng lôi kiếp dịch lại ôn hòa, năng lượng gần vạn tích lôi kiếp dịch như biển lớn tiến về phía thực hải vậy mà bị nguyên hồn hút vào, màu tím nguyên hồn lúc này màu tím tràn ngập, mi tâm nứt ra, lúc này hắn cảm giác linh hồn như bay ra khỏi cơ thể, hắn vậy mà nhìn thấy đỉnh mái phòng hắn, thấy Ma Thần sơn, thấy tinh không đen kịt, nhấp nháy vài tia sáng, hẳn là tinh cầu khác ở rất xa....
Đồng thời lúc này, phía trên Ma Thần sơn, trời đã tối, ánh tím nở rộ, gần như bảo phủ cả Ma Thần sơn, tuy nhiên kéo dài không lâu nhưng ở gần Ma Thần sơn cường giả không ít đã nhận ra dị tượng này, nhao nhao phi lên bầu trời....
“Là Bảo vật xuất thế sao....”. Có người nói
“Ánh tím là điềm lành ah, rất khó nói...”. Có người phụ họa theo
“Mọi người chia nhau ra tìm ah...”
Thanh Vân tinh tuy là Vũ gia địa bàn nhưng chân chính Vũ gia cũng chỉ có hơn trăm người, tuy rằng có hơn năm nghìn năm dựng nên nhưng cũng có người chết đi, cũng có thể nói Vũ gia tộc nhân đơn bạc ah, do đó trên Thanh Vân tinh có rất nhiều người bên ngoài, bọn họ đa số là phụ thuộc vào Vũ gia, chiếm chín phần nhiều, lần này ở Ma Thần sơn xuất hiện dị tượng bị mọi người biết được, rất nhanh sẽ truyền ra ở Vũ gia có bảo vật xuất thế, nhưng đây là tổ địa Vũ gia nên cũng không mấy người dám vào mà chỉ tìm kiếm dì xét ở bên ngoài, cũng xem như là tiểu đả tiểu nháo, đó là chuyện nói sau.
Vũ Thế Quân phục dụng một vạn giọt lôi kiếp dịch, nguyên hồn kích hoạt vậy mà đem theo linh hồn của hắn xuất khiếu, tuy rằng ngắn ngủi nhưng hắn cũng hưng phấn không thôi, xuất khiếu ah, đó là Thần cảnh đại năng mới có khả năng, hắn một cái Khai mạch cảnh gà con vậy mà đã nếm thử xuất khiếu, tiền đồ vô lượng ah. “Ha ha, ta vậy mà xuất khiếu chu du thiên hạ..., không biết nhìn thấy vùng hư không văn vẹo kia là gì...”.Hắn cười to xong nghĩ lại lúc nhìn thấy trong hư không có một vùng vặn vẹo đáng sợ, thế nhưng hắn không biết đó là gì. Nếu để cho mấy người Vũ gia biết, bọn hắn chắc cũng đã đoán ra đó là nơi hai tinh vực tiếp giáp nhau và đang chuẩn bị sáp nhập.
Hắn đang cười to thì nguyên hồn truyền đến tin tức. “Thông thiên nhãn... huh, hình thức ban đầu...”. Hắn lúc này nội thị, nhìn vào thức hải màu tím tràn ngập, phía trêm đó nguyên hồn vẫn ngồi như cũ thế nhưng đã lớn lên không ít, cũng đã có mời lăm tuổi, như có cảm ứng, Nguyên hồn mở mắt nhìn về phía hắn. “Ngươi đã đến ah, chủ hồn...”. Nguyên hồn nhàn nhạt nói
“ Ha ha, ngươi cuối cùng đã thức tỉnh, ta đợi người thật lâu ah, Ồ, ngươi vậy mà có thể độc lập suy nghĩ... không phải là sau này có việc sẽ có hai người cùng nghĩ sao?”. Vũ Thiên Quân như nhìn ra điều thú vị nói. Thông thường Nguyên hồn cũng chỉ như một phân hồn mà thôi, tuy rằng có nhiều đặc hiệu nhưng chủ yếu nhất chỉ là cường hóa linh hồn, gần như không có khả năng độc lập.
“Người cũng nên học hỏi ah, chúng ta sau này là một...”. Nguyên hồn vậy mà phàn nàn.
“Hắc hắc, việc này để sau, ngươi có cái gì đặc dị ah? Vậy mà có thể độc lập suy nghĩ..”. Vũ Thiên Quân cười giảo hoạt nói
“Không cần đánh chủ ý xấu, ta sẽ không giúp ngươi...”. Nguyên hồn nói xong thì đã nhắm mắt lại.
Thấy nguyên hồn vậy mà bỏ qua mình, Vũ Thế Quân mặt đầy chán nản. “Uy, vậy thông thiên nhãn có gì dùng ah?”
“Ta kiến nghị ngươi hiện tại ít dùng thông thiên nhãn, lúc này với cả ta và ngươi đều không tốt, hiện tại vẫn chưa có dùng đến tất yếu, không đến lúc cần thiết cũng không nên đánh thức ta”. Nguyên hồn không nhìn hắn mà nói
“Ngươi cũng không nên ah, ta đau khổ kích phát ngươi nha...”. Vũ thiên Quân ỉu xìu nói rồi rời đi thức hải. “Haizzz... cũng nên đi gặp phụ thân rồi”. Hắn bước ra khỏi phòng, lúc này trời đã sáng rõ ràng, hắn bế quan vậy mà đã ba ngày. Bên ngoài đứng một vị trung niên một mặt cười nhìn hắn, người này là một trong ba quản gia của Vũ gia, họ Hình, tu vi cũng đã Thiên cảnh sơ kì.
“Quân thiếu gia! Gia chủ cho gọi ngài, báo ngài khi xuất quan thì đến phòng nghị sự...”. Hình quản gia thấy hắn thì mỉm cười đi lại và nói. Đối với vị này Quân thiếu gia, hầu hết người ở Ma Thân sơn đều quý hắn, hắn tuy rằng không yên phận thế nhưng cũng không phá gì to lớn, gặp ai cũng chào hỏi cho dù là hạ nhân trong nhà cho nên hắn đặc biệt được chào đón.
“Ồ! Hình gia gia, ngài khỏe ah, Gia gia muốn gặp ta làm gì nha?”. Vũ Thiên Quân hì hì chạy nắm tay Hình quản gia, hắn còn nhỏ đây.
“Ta cũng không biết việc này, thế nhưng có lẽ là việc vui ah...”. Hình quản gia nhìn sang nơi khác tỏ vẻ thần bí nói. Cũng không được ah, tiểu quỷ này cũng quá tinh quái rồi, nói dối hắn cũng không đơn giản ah.
“Nha, là vậy a! Hình gia gia, ngài vì sao phải quay đi nơi khác, không định lừa gạt hài tử đi?”. Vũ Thiên Quân như phát hiện ra
“A! Ta sao phải lừa thiếu gia ngài a...”. Hình quản gia giật mình cười nói. “Ngươi còn không phải hài tử?”. Hắn thầm nghĩ.
“Haizzz... Không nói thì ta đành đi hỏi Gia gia vậy, không biết hắn đánh cái gì chủ ý”. Hắn một bộ ông lão nói rồi chạy về phía phòng nghị sự.
Khi hắn đến phòng nghị sự, ở đây có hai nhóm người, ngồi ở trên cùng có hai người trung niên nhân, một người là gia gia hắn Vũ Chu Vân, một người thì hắn không biết là ai nhưng người kia đang nhìn hắn cười cười không biết đang nghĩ gì.
“Gia gia, các vị trưởng bối, mọi người khỏe ah, hì hì, Gia gia, Hình gia gia nói ngài tìm ta?...”. Hắn đi thẳng đến nơi mẫu thân hắn đứng, không biết cha hắn ở đâu vậy àm không có ở đây.
“Ngươi bế quan cũng lâu ah...”. Vũ Chu Vân cười hỏi. Thông thường với tu giả lu luyện một năm, mười năm, thậm chí cả trăm nghìn năm cũng không có gì, thế nhưng Vũ Thế Quân hắn mới hai tuổi ah, làm gì mà tu luyện, ngủ còn không sai biệt lắm.
“Gia gia ah! Ngài còn trêu ta, ta mới ba ngày đây...”. Hăn xấu hổ nói.
“Huh, nói chính sự! Lần này bảo ngươi đến là để nói với ngươi một chuyện, vị này là Tần Minh Phong, gia chủ Tần gia, bên này cũng là người của Tần gia, mau chào hỏi đi”, Vũ Chu Vân nghiêm nghị nói.
“Dạ!”. Hắn quay về phía Tần gia. “Thiên Quân ra mắt Tần gia gia cùng Tần gia mọi người, hì hì”. Hắn nhìn ra khi hắn đánh giá xung quanh thì mọi người cũng đang đánh giá hắn.
“Tốt một tiểu tử tinh quái ah...”. Có một người nói
“Ha ha, nào chỉ, hắn xem ra cũng là một thiên tài ah...”. Cũng có người nói
....
Lúc này Vũ Thiên Quân nhìn đến một một bé gái, có lẽ cũng bằng tuổi hắn, tất nhiên là không như hắn thông minh rồi. Bé gái ánh mắt trong suốt tò mò nhìn xung quanh, khôn mặt như ngọc, hồn nhiên không để ý mọi người nói, nàng còn chưa hiểu chuyện như tên tiểu quỷ kia đây.
“Tiểu Quân, lần này Tần gia đến là định hôn ước cho ngươi cùng với Thanh Thanh, gọi ngươi đến là để thông báo một tiếng mà thôi. Đây là Tần Thanh Thanh, sau này sẽ là hôn thê của ngươi”. Vũ Chu Vân chỉ vào bé gái nói với Vũ Thiên Quân.
“Hôn ước? Hôn thê? Không phải chứ gia gia, ta mới hai tuổi đây, Thiên Nguyên ca cùng Thiên Nhật ca còn chưa có ah, như thế nào ta lại phải lập hôn ước rồi? Ta có thể không muốn ah! Phụ thân nói ta tương lai anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, sẽ là tình thánh ah, như nào đã muốn lập gia đình”. Vũ Thế Quân hô to kiến nghị.
Trong nghị sự đường mọi người cùng quay lại nhìn hắn như nhìn quái vật sau đó cười ầm lên, Vũ Thế Thần tên kia cũng đủ cực phẩm ah! Vậy mà đưa vào đầu nhi tử những suy nghĩ này.
“Hỗn đản!”. Vũ Chu Vân mặt đầy hắc tuyến đập bàn nói. “Phụ thân ngươi thật là nói bừa! Hôn sự này ta định, ngươi không muốn cũng phải muốn, về chuẩn bị đi, ba ngày sau sẽ làm lễ đính hôn cho ngươi và Tiểu Thanh”. Vũ Chu Vân cũng bất đắc dĩ ah.
“Cũng phải tự nguyện ah!”. Vũ Thiên Quân ỉu xìu nói, vừa nói vừa tiến về phía cô bé Tần Thanh Thanh. “Muội muội ah! Ngươi cũng đồng ý hôn sự này?”. Hắn đứng trước mặt Tần Thanh Thanh hỏi.
Mọi người sửng sốt, hai đứa bé hai tuổi ah, như thế nào hiểu hôn nhân đại sự. Quả nhiên không để mọi người thất vọng, Tần Thanh Thanh mặt đầy không hiểu, hết nhìn đông rồi nhìn tây, sau đó nhìn về phía một cô gái hai lăm, hai sáu, nói
“Mụ mụ! Hắn khi dễ ta!”. Vừa nói vừa chỉ vào Vũ Thiên Quân
Mọi người im lặng một chút rồi cười rộ lên làm cho Tần Thanh Thanh chạy ngay đến chỗ mẹ nàng, lo sợ mình làm gì sai a.
“Aiii... không ngờ một đời tình thánh ta không đối phó nổi một đứa bé hai tuổi”. Vũ Thiên Quân mặt đầy hắc tuyến chán nản nói. Xem ra hắn nhận mệnh a.
Mọi người mặt cổ quái, tiểu tử này cho dù hiểu chuyện cũng bất quá hai tuổi ah? Như thế nào lại tỏ ra ủy khuất như vậy.
Ba ngày sau, cả Thanh Vân tinh, thậm chí cả Liệt Thần tinh vực đều biết, Vũ gia dòng chính Vũ Thiên Quân và Tần gia dòng chính Tần Thanh Thanh lập hôn ước, tiến hành ở Thanh Vân tinh. Động thái này cho thấy Tần gia sẽ cùng Vũ gia liên thủ chống ngoại địch, cùng tiến cùng thối. Việc này để cho các thế lực khác cũng phải tính toán lại việc công đánh Vũ gia.
Khắp nơi phản ứng kịch liệt thế nhưng lúc này trên Thanh Vân tinh không khí vui mừng, kèn hoa, mọi người vui vẻ, như không biết việc gì. Thực tế, người hiểu được việc này cũng không nhiều, đa số phải Địa đan cảnh mới biết chút tiếng gió mà thôi, hơn chín thành là mọi người không biết, thậm chí, đời thứ năm Vũ gia cũng không biết việc này.
Lúc này, Vũ Thiên Quân đang ngồi ở gần Vọng Nguyệt hồ nhìn gần đó Ma Thần sơn, mấy ngày trước linh hồn cùng thần hồn xuất khiếu thông qua Thông thiên nhãn hay nhìn ra Ma Thần sơn có gì đó mà không đơn giản chỉ là một ngọn núi, thế nhưng hắn không nhìn ra là gì, thậm chí Vũ gia chỉ chọn đây là tổ địa là nó linh khí dồi dào mà thôi. “Haizzz, xem ra ta phải dành thời gian đọc sách ah...”. Hắn lẩm bẩm.
Ngồi trong phòng, hắn lấy ra một bình ngọc màu trắng, đây là lôi kiếp dịch mà phụ thân đưa cho hắn. “ Cuối cùng cũng đến tay ah! Giữ bí mật cũng thật khổ, hắc hắc, sẽ cho các ngươi một cái kinh hỉ!”. Hắn một mình lẩm bẩm, nói rồi hắn lấy ra một giọt lôi kiếp dịch nuốt xuống, kì là lạ, lôi kiếp dịch gần như tan ngay vậy mà hầu như đều tiến về thức hải, chỉ có một phần rất nhỏ tiến về đan điền, tích lũy ở đó. Từ lúc một tuổi hắn đã có khả năng nội thị, làm hắn giật mình không thôi, hắn linh hồn cường đại vậy mà bao phủ hầu hết kinh mạch nên không ai nhìn ra cảnh giới của hắn. Thình lình hắn vậy mà có Khai mạch cảnh đỉnh phong tu vi.
“Còn chưa phản ứng...”. Hắn lẩm bẩm, nguyên hồn của hắn mặc hấp thu lôi kiếp dịch lớn mạnh lên rất nhiều nhưng nó vẫn không có phản ứng gì, xem ra một giọt lôi kiếp dịch vẫn không đủ, lần này hắn lấy ra ba giọt, như một giọt vừa rồi, hầu hết năng lượng tiến vào thức hải bị hắn nguyên hồn hấp thu, thế nhưng đến mí mắt nguyên hồn cũng không nháy một cái chứ không nói gì đến việc kích hoạt.
“Quái lạ, không phải lôi kiếp dịch một giọt cũng đã làm tăng nguyên hồn lực của Thần cảnh đại năng ah...”. Vừa nói hắn vừa lấy ra năm giọt nuốt xuống, lần này nguyên hồn đã có chút phản ứng, mí mắt nhảy lên một cái, hắn bực mình vậy mà một lần dùng hơn trăm giọt, lúc này hắn thấy nguyên hồn mi tâm vậy mà sáng lên, đồng thời mi tâm của hắn cũng là sáng lên, cùng lúc hắn vậy mà cảm thấy nguyên hồn khát vọng lôi kiếp dịch. Hắn dốc bình ngọc, sử dụng toàn bộ lôi kiếp dịch!
Lôi kiếp là cuồng bạo thế nhưng lôi kiếp dịch lại ôn hòa, năng lượng gần vạn tích lôi kiếp dịch như biển lớn tiến về phía thực hải vậy mà bị nguyên hồn hút vào, màu tím nguyên hồn lúc này màu tím tràn ngập, mi tâm nứt ra, lúc này hắn cảm giác linh hồn như bay ra khỏi cơ thể, hắn vậy mà nhìn thấy đỉnh mái phòng hắn, thấy Ma Thần sơn, thấy tinh không đen kịt, nhấp nháy vài tia sáng, hẳn là tinh cầu khác ở rất xa....
Đồng thời lúc này, phía trên Ma Thần sơn, trời đã tối, ánh tím nở rộ, gần như bảo phủ cả Ma Thần sơn, tuy nhiên kéo dài không lâu nhưng ở gần Ma Thần sơn cường giả không ít đã nhận ra dị tượng này, nhao nhao phi lên bầu trời....
“Là Bảo vật xuất thế sao....”. Có người nói
“Ánh tím là điềm lành ah, rất khó nói...”. Có người phụ họa theo
“Mọi người chia nhau ra tìm ah...”
Thanh Vân tinh tuy là Vũ gia địa bàn nhưng chân chính Vũ gia cũng chỉ có hơn trăm người, tuy rằng có hơn năm nghìn năm dựng nên nhưng cũng có người chết đi, cũng có thể nói Vũ gia tộc nhân đơn bạc ah, do đó trên Thanh Vân tinh có rất nhiều người bên ngoài, bọn họ đa số là phụ thuộc vào Vũ gia, chiếm chín phần nhiều, lần này ở Ma Thần sơn xuất hiện dị tượng bị mọi người biết được, rất nhanh sẽ truyền ra ở Vũ gia có bảo vật xuất thế, nhưng đây là tổ địa Vũ gia nên cũng không mấy người dám vào mà chỉ tìm kiếm dì xét ở bên ngoài, cũng xem như là tiểu đả tiểu nháo, đó là chuyện nói sau.
Vũ Thế Quân phục dụng một vạn giọt lôi kiếp dịch, nguyên hồn kích hoạt vậy mà đem theo linh hồn của hắn xuất khiếu, tuy rằng ngắn ngủi nhưng hắn cũng hưng phấn không thôi, xuất khiếu ah, đó là Thần cảnh đại năng mới có khả năng, hắn một cái Khai mạch cảnh gà con vậy mà đã nếm thử xuất khiếu, tiền đồ vô lượng ah. “Ha ha, ta vậy mà xuất khiếu chu du thiên hạ..., không biết nhìn thấy vùng hư không văn vẹo kia là gì...”.Hắn cười to xong nghĩ lại lúc nhìn thấy trong hư không có một vùng vặn vẹo đáng sợ, thế nhưng hắn không biết đó là gì. Nếu để cho mấy người Vũ gia biết, bọn hắn chắc cũng đã đoán ra đó là nơi hai tinh vực tiếp giáp nhau và đang chuẩn bị sáp nhập.
Hắn đang cười to thì nguyên hồn truyền đến tin tức. “Thông thiên nhãn... huh, hình thức ban đầu...”. Hắn lúc này nội thị, nhìn vào thức hải màu tím tràn ngập, phía trêm đó nguyên hồn vẫn ngồi như cũ thế nhưng đã lớn lên không ít, cũng đã có mời lăm tuổi, như có cảm ứng, Nguyên hồn mở mắt nhìn về phía hắn. “Ngươi đã đến ah, chủ hồn...”. Nguyên hồn nhàn nhạt nói
“ Ha ha, ngươi cuối cùng đã thức tỉnh, ta đợi người thật lâu ah, Ồ, ngươi vậy mà có thể độc lập suy nghĩ... không phải là sau này có việc sẽ có hai người cùng nghĩ sao?”. Vũ Thiên Quân như nhìn ra điều thú vị nói. Thông thường Nguyên hồn cũng chỉ như một phân hồn mà thôi, tuy rằng có nhiều đặc hiệu nhưng chủ yếu nhất chỉ là cường hóa linh hồn, gần như không có khả năng độc lập.
“Người cũng nên học hỏi ah, chúng ta sau này là một...”. Nguyên hồn vậy mà phàn nàn.
“Hắc hắc, việc này để sau, ngươi có cái gì đặc dị ah? Vậy mà có thể độc lập suy nghĩ..”. Vũ Thiên Quân cười giảo hoạt nói
“Không cần đánh chủ ý xấu, ta sẽ không giúp ngươi...”. Nguyên hồn nói xong thì đã nhắm mắt lại.
Thấy nguyên hồn vậy mà bỏ qua mình, Vũ Thế Quân mặt đầy chán nản. “Uy, vậy thông thiên nhãn có gì dùng ah?”
“Ta kiến nghị ngươi hiện tại ít dùng thông thiên nhãn, lúc này với cả ta và ngươi đều không tốt, hiện tại vẫn chưa có dùng đến tất yếu, không đến lúc cần thiết cũng không nên đánh thức ta”. Nguyên hồn không nhìn hắn mà nói
“Ngươi cũng không nên ah, ta đau khổ kích phát ngươi nha...”. Vũ thiên Quân ỉu xìu nói rồi rời đi thức hải. “Haizzz... cũng nên đi gặp phụ thân rồi”. Hắn bước ra khỏi phòng, lúc này trời đã sáng rõ ràng, hắn bế quan vậy mà đã ba ngày. Bên ngoài đứng một vị trung niên một mặt cười nhìn hắn, người này là một trong ba quản gia của Vũ gia, họ Hình, tu vi cũng đã Thiên cảnh sơ kì.
“Quân thiếu gia! Gia chủ cho gọi ngài, báo ngài khi xuất quan thì đến phòng nghị sự...”. Hình quản gia thấy hắn thì mỉm cười đi lại và nói. Đối với vị này Quân thiếu gia, hầu hết người ở Ma Thân sơn đều quý hắn, hắn tuy rằng không yên phận thế nhưng cũng không phá gì to lớn, gặp ai cũng chào hỏi cho dù là hạ nhân trong nhà cho nên hắn đặc biệt được chào đón.
“Ồ! Hình gia gia, ngài khỏe ah, Gia gia muốn gặp ta làm gì nha?”. Vũ Thiên Quân hì hì chạy nắm tay Hình quản gia, hắn còn nhỏ đây.
“Ta cũng không biết việc này, thế nhưng có lẽ là việc vui ah...”. Hình quản gia nhìn sang nơi khác tỏ vẻ thần bí nói. Cũng không được ah, tiểu quỷ này cũng quá tinh quái rồi, nói dối hắn cũng không đơn giản ah.
“Nha, là vậy a! Hình gia gia, ngài vì sao phải quay đi nơi khác, không định lừa gạt hài tử đi?”. Vũ Thiên Quân như phát hiện ra
“A! Ta sao phải lừa thiếu gia ngài a...”. Hình quản gia giật mình cười nói. “Ngươi còn không phải hài tử?”. Hắn thầm nghĩ.
“Haizzz... Không nói thì ta đành đi hỏi Gia gia vậy, không biết hắn đánh cái gì chủ ý”. Hắn một bộ ông lão nói rồi chạy về phía phòng nghị sự.
Khi hắn đến phòng nghị sự, ở đây có hai nhóm người, ngồi ở trên cùng có hai người trung niên nhân, một người là gia gia hắn Vũ Chu Vân, một người thì hắn không biết là ai nhưng người kia đang nhìn hắn cười cười không biết đang nghĩ gì.
“Gia gia, các vị trưởng bối, mọi người khỏe ah, hì hì, Gia gia, Hình gia gia nói ngài tìm ta?...”. Hắn đi thẳng đến nơi mẫu thân hắn đứng, không biết cha hắn ở đâu vậy àm không có ở đây.
“Ngươi bế quan cũng lâu ah...”. Vũ Chu Vân cười hỏi. Thông thường với tu giả lu luyện một năm, mười năm, thậm chí cả trăm nghìn năm cũng không có gì, thế nhưng Vũ Thế Quân hắn mới hai tuổi ah, làm gì mà tu luyện, ngủ còn không sai biệt lắm.
“Gia gia ah! Ngài còn trêu ta, ta mới ba ngày đây...”. Hăn xấu hổ nói.
“Huh, nói chính sự! Lần này bảo ngươi đến là để nói với ngươi một chuyện, vị này là Tần Minh Phong, gia chủ Tần gia, bên này cũng là người của Tần gia, mau chào hỏi đi”, Vũ Chu Vân nghiêm nghị nói.
“Dạ!”. Hắn quay về phía Tần gia. “Thiên Quân ra mắt Tần gia gia cùng Tần gia mọi người, hì hì”. Hắn nhìn ra khi hắn đánh giá xung quanh thì mọi người cũng đang đánh giá hắn.
“Tốt một tiểu tử tinh quái ah...”. Có một người nói
“Ha ha, nào chỉ, hắn xem ra cũng là một thiên tài ah...”. Cũng có người nói
....
Lúc này Vũ Thiên Quân nhìn đến một một bé gái, có lẽ cũng bằng tuổi hắn, tất nhiên là không như hắn thông minh rồi. Bé gái ánh mắt trong suốt tò mò nhìn xung quanh, khôn mặt như ngọc, hồn nhiên không để ý mọi người nói, nàng còn chưa hiểu chuyện như tên tiểu quỷ kia đây.
“Tiểu Quân, lần này Tần gia đến là định hôn ước cho ngươi cùng với Thanh Thanh, gọi ngươi đến là để thông báo một tiếng mà thôi. Đây là Tần Thanh Thanh, sau này sẽ là hôn thê của ngươi”. Vũ Chu Vân chỉ vào bé gái nói với Vũ Thiên Quân.
“Hôn ước? Hôn thê? Không phải chứ gia gia, ta mới hai tuổi đây, Thiên Nguyên ca cùng Thiên Nhật ca còn chưa có ah, như thế nào ta lại phải lập hôn ước rồi? Ta có thể không muốn ah! Phụ thân nói ta tương lai anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, sẽ là tình thánh ah, như nào đã muốn lập gia đình”. Vũ Thế Quân hô to kiến nghị.
Trong nghị sự đường mọi người cùng quay lại nhìn hắn như nhìn quái vật sau đó cười ầm lên, Vũ Thế Thần tên kia cũng đủ cực phẩm ah! Vậy mà đưa vào đầu nhi tử những suy nghĩ này.
“Hỗn đản!”. Vũ Chu Vân mặt đầy hắc tuyến đập bàn nói. “Phụ thân ngươi thật là nói bừa! Hôn sự này ta định, ngươi không muốn cũng phải muốn, về chuẩn bị đi, ba ngày sau sẽ làm lễ đính hôn cho ngươi và Tiểu Thanh”. Vũ Chu Vân cũng bất đắc dĩ ah.
“Cũng phải tự nguyện ah!”. Vũ Thiên Quân ỉu xìu nói, vừa nói vừa tiến về phía cô bé Tần Thanh Thanh. “Muội muội ah! Ngươi cũng đồng ý hôn sự này?”. Hắn đứng trước mặt Tần Thanh Thanh hỏi.
Mọi người sửng sốt, hai đứa bé hai tuổi ah, như thế nào hiểu hôn nhân đại sự. Quả nhiên không để mọi người thất vọng, Tần Thanh Thanh mặt đầy không hiểu, hết nhìn đông rồi nhìn tây, sau đó nhìn về phía một cô gái hai lăm, hai sáu, nói
“Mụ mụ! Hắn khi dễ ta!”. Vừa nói vừa chỉ vào Vũ Thiên Quân
Mọi người im lặng một chút rồi cười rộ lên làm cho Tần Thanh Thanh chạy ngay đến chỗ mẹ nàng, lo sợ mình làm gì sai a.
“Aiii... không ngờ một đời tình thánh ta không đối phó nổi một đứa bé hai tuổi”. Vũ Thiên Quân mặt đầy hắc tuyến chán nản nói. Xem ra hắn nhận mệnh a.
Mọi người mặt cổ quái, tiểu tử này cho dù hiểu chuyện cũng bất quá hai tuổi ah? Như thế nào lại tỏ ra ủy khuất như vậy.
Ba ngày sau, cả Thanh Vân tinh, thậm chí cả Liệt Thần tinh vực đều biết, Vũ gia dòng chính Vũ Thiên Quân và Tần gia dòng chính Tần Thanh Thanh lập hôn ước, tiến hành ở Thanh Vân tinh. Động thái này cho thấy Tần gia sẽ cùng Vũ gia liên thủ chống ngoại địch, cùng tiến cùng thối. Việc này để cho các thế lực khác cũng phải tính toán lại việc công đánh Vũ gia.
Khắp nơi phản ứng kịch liệt thế nhưng lúc này trên Thanh Vân tinh không khí vui mừng, kèn hoa, mọi người vui vẻ, như không biết việc gì. Thực tế, người hiểu được việc này cũng không nhiều, đa số phải Địa đan cảnh mới biết chút tiếng gió mà thôi, hơn chín thành là mọi người không biết, thậm chí, đời thứ năm Vũ gia cũng không biết việc này.
Lúc này, Vũ Thiên Quân đang ngồi ở gần Vọng Nguyệt hồ nhìn gần đó Ma Thần sơn, mấy ngày trước linh hồn cùng thần hồn xuất khiếu thông qua Thông thiên nhãn hay nhìn ra Ma Thần sơn có gì đó mà không đơn giản chỉ là một ngọn núi, thế nhưng hắn không nhìn ra là gì, thậm chí Vũ gia chỉ chọn đây là tổ địa là nó linh khí dồi dào mà thôi. “Haizzz, xem ra ta phải dành thời gian đọc sách ah...”. Hắn lẩm bẩm.
Bình luận truyện