Ma Thần Thiên Quân

Chương 614: Thần địa chống lưng



Thiên Quân đám người lộ ra tài vật khiến cho không ít kẻ ngấp nghé, bọn hắn tuy rằng cũng đã nhận ra nhưng cũng không có để trong lòng, xét thấy chỉ có chút ít Thánh thạch đó còn không đủ cho Hỗn độn cảnh đại năng động lòng, nếu đã như vậy thì bọn hắn còn sợ cái gì?

Tôn Vân đột nhiên xuất thủ làm khó, ngắn ngủi va chạm thì mới biết được mục đích của hắn là muốn chắn đường đợi đồng bạn đến “xử lý” Thiên Quân mấy người, chạy đến thì mới biết dĩ nhiên là người quen cũ của Hoa Chiến Kinh, đương nhiên không thể tránh được một cuộc đại chiến, bất quá lấy Thiên Quân mấy người đội hình thì chỗ nào cần sợ nhóm người Hắc Vũ đoàn này? Cơ bản là chiếm lấy cực đại lợi thế, đem Hắc Vũ đoàn đánh cho loạn thất bát tao.

Thiên Quân vốn không có ý định nhúng tay vào cuộc chiến, một bộ nhàn nhã quan sát đánh giết, nếu mấy người Tiểu ma nữ có nguy hiểm sẽ ra tay giúp đỡ nhưng lại tao ngộ ám sát, chỉ là hai tên này ám sát sai người, mà cũng là hành động ngu ngốc, Tôn Vân chớp mắt liền bị Thiên Quân kích thương, cái kia bí ẩn Bán bộ Hỗn độn cảnh cũng bị Thiên Quân một quyền đẩy ra khỏi hư không.

“Mục Đồng?”. Hoa Chiến Kinh đang cùng Ma Lao và Yêu Cơ kịch chiến nhìn thấy kẻ đánh lén Thiên Quân thì khẽ hô một tiếng, tiếp đó liền nhìn Thiên Quân nhắc nhở. “Vũ sư đệ cẩn thận tên này ám sát chi đạo!”.

“...”. Kỳ thực không cần Hoa Chiến Kinh nhắc nhở thì Thiên Quân cũng kiêng kị một chút, Mục Đồng này cũng không có chủ tu Thời không chi lực nhưng giống như tu hành một môn lợi hại ẩn nặc thuật, có thể tránh đi linh giác của hắn thì đương nhiên không phải bình thường.

“Đáng chết! Bọn hắn làm sao có thể đều cường đại như thế?”. Ma Lao gầm lên đầy giận dữ, Hoa Chiến Kinh cũng chỉ là Hư vô cảnh đỉnh phong mà thôi, thế nhưng chiến lực đã vượt lên hắn cả hắn cùng Hắc Lão hai cái Bán bộ Hỗn độn cảnh liên hợp, mạnh mẽ không hợp thói thường. Không những như thế, chính là mấy nữ cùng một cái Thánh tổ cảnh cực hạn thanh niên cũng là như vậy đáng sợ, vượt cấp chém giết như là ăn cơm uống nước, cơ bản là đều là đỉnh cấp yêu nghiệt. Biết là đã đụng đến đại thiết bản thế nhưng đã leo lên mình hổ, lúc này muốn xuống liền khó vô cùng.

“Mục Đồng, ngươi cùng Tôn Vân huynh đệ liên thủ đem tiểu tử đó bắt lại, ta xem bọn hắn có thể hung hăng đến lúc nào”. Hắc Lão cũng là mặt mũi âm trầm xanh lét hô lên. Theo như hắn thấy Thiên Quân cũng là nhóm người một thành viên quan trọng, đem bắt lấy có thể dùng làm áp chế.

“Bắt Vũ sư đệ? Ha ha, các ngươi lo cho mình đi!”. Hoa Chiến Kinh cổ quái nhìn hai người rồi phá lên cười, chiêu thức biến ảo lại càng thêm mạnh mẽ. “Vô thiên huyền kình!”. Hắn hai tay khẽ chắp lại rồi vẫy ra, một loại đạo vận mờ mịt tối nghĩ xuất hiện, kình khí vô hình lại dần hóa thành thực chất, chớp mắt một dòng trường hà huyền kình hình thành quét về phía Ma Lao cùng Hắc Lão, Hoa Chiến Kinh đương nhiên đã lấy ra chân thực lực lượng rồi, dĩ nhiên là muốn nhanh chóng giải quyết hai vị Bán bộ Hỗn độn cảnh này.

“Ma hóa thiên địa!”. “Huyết huyết thần kinh!”. Hoa Chiến Kinh đột nhiên hạ trọng thủ, Ma Lao cùng Hắc Lão cũng không dám chậm trễ, lập tức vận khởi sát chiêu mạnh mẽ đối kháng, một chút cũng không dám buông lỏng công kích cùng tự vệ. Cả ba lại đánh thành một đoàn vô cùng đáng sợ, hư không cũng bị bọn hắn đánh vỡ không thành hình, không gian loạn lưu cùng thiết cắt, âm phong lan tràn.

“Thiếu gia!”. Ám Vũ đang cùng Yêu Cơ kịch chiến cũng nhận ra Thiên Quân bị đánh lén thì vô thức hô lên, bất quá nàng cũng không có đi cứu viện thì Yêu Cơ đã phát động càng thêm mạnh mẽ công kích nhằm quấn lấy nàng.

“Nhanh bắt lấy tiểu tử kia!”. Yêu Cơ khuôn mặt trầm xuống cản lại Ám Vũ rồi hô lên. Kỳ thực nội tâm đang kinh hãi Ám Vũ chiến lực, tu vi cũng chỉ có Hư vô cảnh giai đoạn thứ tư mà thôi, thực lực thế nhưng lại không chút nào kém nàng, thậm chí nàng còn đang rơi vào hạ phong, cái này nhóm người rút cục là thuộc thế lực mạnh mẽ cỡ nào mới có thể đào tạo ra một nhóm đỉnh cấp yêu nghiệt như thế này?

“Muốn chết!”. Ám Vũ khuôn mặt chợt lạnh xuống, vốn cũng không có toàn lực xuất thủ nàng lại nghe thấy Yêu Cơ nói như vậy thì sát khí cũng nổi lên khiếp người, Ám lực lượng xám xịt từ thể nội điên cuồng tràn ra lạnh lẽo nhìn Yêu Cơ phán xét. “Ngươi phải chết! Đảm đương đụng đến Thiếu gia người đều phải chết!”.

“Làm sao có thể...”. Yêu Cơ kinh hãi, giờ mới biết Ám Vũ nhưng lại bảo lưu, thực lực thậm chí còn mạnh hơn nàng nghĩ nhiều, chớp mắt liền như biến thành một người khác, lạnh lẽo, vô tình.

“...”. Bên này Thiên Quân phá liên tiếp hai lần đánh lén thì cũng không có truy kích mà lạnh nhạt nhìn Tôn Vân cùng Mục Đồng. “Vốn không có ý định xuất thủ, bất quá nếu các ngươi đã tìm đến ta thì đành chơi với các ngươi một chút!”. Nói đoạn thì hai tay cũng nhẹ triển khai, hai người này hắn cơ bản là không cần dùng đến thực lực cũng có thể đem đả bại.

“Vô tri tiểu bối! Nghĩ lực lớn một chút liền dám ngông cuồng?”. Mục Đồng lạnh lẽo quát lên một tiếng, ban nãy một kích đánh lén khiến hắn cũng có đại khái đoán được Thiên Quân thực lực, nhục thân vô cùng mạnh mẽ qua một quyền kia hắn đã biết, thế nhưng tu vi cũng không tính cao, cũng chỉ có Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất mà thôi. Ngoài đó ra chính là cảm giác cũng vô cùng mạnh, tại thời khắc mấu chốt kia lại có thể cảm nhận được vị trí của hắn mà tiến hành đối kháng.

“Bọn người này bối cảnh chỉ e vô cùng đáng sợ, chúng ta nếu đã cùng bọn hắn gây thù thì cũng đừng bảo lưu nữa, đem bọn hắn đều giết!”. Tôn Vân trong tay Thiên Quân gặp đến thiệt thòi, lúc này khuôn mặt cũng đã vặn vẹo vì đau đớn lạnh lẽo nói. Hắn tin tưởng hắn cùng Mục Đồng có thể đem Thiên Quân cho giết chết, sau đó lại giúp những người khác đem toàn bộ nhóm người Thiên Quân cho giết chết.

“Ồ? Các ngươi còn không hiểu vị thế của mình sao?”. Thiên Quân ngẩn người cổ quái nói. Bọn này lấy đâu ra tự tin mà lại dám nói như thế? Ma Lao cùng Hắc Lão hai cái bị Hoa Chiến Kinh đè đánh, mắt thấy khó có thể chống lại, Yêu Cơ càng là chọc giận Ám Vũ, kết cục chỉ e sẽ là rất thảm, còn về phía mười mấy vị Hư vô cảnh kia cao nhất chỉ có Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba bị Tiểu ma nữ, Công Tôn Tuyết Nhi, Tử Di, Thủy Yên Nhiên cùng với Độc Cô Kiếm chém giết cũng đã rơi vào bại cục, thật sự không biết có được tự tin từ đâu. Không lẽ muốn đánh bại hắn? Cái này nhưng có chút huyền rồi!

“Ông...”. Tôn Vân hai mắt khẽ híp lại đem một thanh chủy thủ khác lấy ra, thanh chủy thủ này không phải như trước độc tính mười phần, nó ngược lại là có thần huy lưu chuyển, nhất là lực lượng nó tỏa ra có thể thấy được bất phàm, dĩ nhiên là một cái Hỗn độn khí!

“Có thể khiến ta đem Thí Thần vận dụng, ngươi có thể chết được rồi!”. Đem nó lấy ra Tôn Vân hai mắt híp lại lạnh lẽo nói, nói đoạn thì thân hình cũng chợt mờ dần dung nhập hư không, mà Mục Đồng cũng không có chậm trễ, một thanh trường đao không tầm thường cũng được tế ra chém về phía Thiên Quân, uy mãnh bá đạo vô cùng.

“Đây là cái mà các ngươi dựa vào? Hỗn độn khí?”. Thiên Quân cũng không có bao nhiêu kinh hãi mà chỉ híp lại hai mắt nói. “Nghĩ có Thần địa chống lưng thì muốn làm gì thì làm? Hung hăng càn quấy? Hôm nay ta đem các ngươi giết hết, để xem kẻ nào lại thay các ngươi ra mặt!”. Nói đoạn hắn tay trái khẽ vồ vào hư không, tay phải hóa kiếm chỉ điểm về phía Mục Đồng.

“Ông...”. “Vù...”. Hư không dưới một trảo của Thiên Quân lập tức bị tan vỡ, kinh khủng lực lượng lan tràn khuếch tán đi ra, Tôn Vân thân hình cũng theo đó hiện ra.

“Làm sao có thể...”. Tôn Vân kinh hãi, bất quá hắn cùng Mục Đồng liên hợp công kích đã thành đương nhiên không có khả năng thu lại, khẽ cắn răng một cái hắn liền đem Thí thần chủy đâm thẳng hướng bàn tay của Thiên Quân. “Dám lấy nhục thân tiếp Thí thần chủy, ta xem ngươi làm sao đỡ!”.

“Vù!”. Cùng với đó Mục Đồng trường đao cũng đã chém về phía ngực của Thiên Quân, cả hai đạo công kích gần như là đồng thời đánh lên Thiên Quân, uy lực tương đương khủng bố.

“Hừ!”. Thiên Quân hừ lạnh một tiếng, tay phải chỉ kiếm chuẩn xác đem trường đao của Mục Đồng cho kẹp lấy, tay trái vẫn như thế vồ lên Thí thần chủy, đương nhiên hắn trên tay cũng đã tràn ngập Dung hợp lực lượng của hắn, dù lại tự tin nhục thân của mình cường đại hắn cũng không nghĩ bản thân nhục thân tại thời điểm này có thể ngạnh kháng một cái Hỗn độn khí kia.

“Kịch...”. “Ông...”. Trước bốn con mắt kinh hãi của Mục Đồng cùng Tôn Vân, Thiên Quân tay trái đem trường đao kẹp chặt, tay phải chụp lên Thí Thần chủy, sinh sinh đem cả hai cố định trên hư không, hai tên kia cho dù lại vận dụng lực lượng cỡ nào cũng không thể nhúc nhích chút nào.

“Xem ra không được như các ngươi dự đoán!”. Thiên Quân khẽ cười yếu ớt nói.

“Ngươi là quái vật gì?”. Tôn Vân đồng tử co rụt lại gầm thét, Thiên Quân thể hiện ra cũng chỉ có Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất tu vi mà thôi, thế nhưng thực lực thể hiện ra lại làm người giận sôi, đơn giản chặn lại bọn hắn hai người như thế chỉ e cũng chỉ có đỉnh cấp Bán bộ Hỗn độn cảnh mới được, một cái Hư vô cảnh giai đoạn thứ nhất lại cũng có thể làm được những này không phải là quái vật thì còn là cái gì?

“Lui!”. Mục Đồng cũng nhận ra được Thiên Quân khủng bố, bản năng cho hắn biết phải ngay lập tức lui lại mới được, bằng không hậu quả khó mà nói được. Hô lên một tiếng thì cũng lập tức vận lực hòng đem trường đao kéo ra khỏi Thiên Quân khống chế, bất quá Thiên Quân làm sao có khả năng để hắn muốn đi liền đi như thế.

“Muốn đi không phải quá dễ chứ?”. Thiên Quân cười cười lạnh nhạt nói. “Đập!”. Hắn tay phải chợt dùng lực đem Thí Thần khí lẫn Tôn Vân kéo sang quét về phía Mục Đồng. Khóe miệng cũng khẽ câu lên nhe ra hàm răng trắng, tay phải khẽ thu lại nắm thành quyền đấm thẳng về phía Mục Đồng hai người, một quyền đem cả hai đồng thời công kích. “Chấn thiên quyền!”.

“Hử?”. Mục Đồng cùng Tôn Vân đều không có kịp thời phản ứng, người trước dưới tình huống vội vàng chỉ có thể đem trường đao ra chắn ở trước hai người.

“Bành...”. “Coong...”. Thiên Quân nắm tay của cái nam hài chín tuổi đương nhiên cũng không tính to lớn, thế nhưng lực lượng trên đó lại không thể bắt bẻ, va chạm chớp mắt đó Mục Đồng chỉ cảm thấy như đối mặt với Thái cổ hung thú một kích, bàn tay cầm đao chớp mắt rách ra, huyết thủy tung tóe, cả trường đao bật ngược trở lại đập lên hai người khiến cả hai lập tức bị đánh bay về phía xa.

Nói thì lâu nhưng từ lúc Mục Đồng lấy ra trường đao cùng Tôn Vân lấy ra Thí thần chủy hợp lực công kích Thiên Quân cũng chỉ có một hơi hở mà thôi, một hơi thở Thiên Quân liền đã nghiền ép cả hai, nhất kích đánh bay. Bất quá ác mộng của bọn hắn cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.

“Tại Táng thiên chi địa lại dám làm chuyện giết người cướp của, lại có Hỗn độn khí gia thân, các ngươi xe ra cũng không có đơn giản!”. Thiên Quân dưới chân khẽ động đã lập tức đuổi theo hai người, sau đó lại là một chưởng vỗ xuống. “Phách không chưởng!”.

“Ông...”. “Uỳnh...”. Hư không sụp đổ, kinh khủng sóng lực lượng lan tràn, thế nhưng tại thời khắc mấu chốt Tôn Vân ổn định được một chút thân hình liền bắt lấy tay của Mục Đồng, áo bào lực lượng tuôn mạnh đi ra thì lập tức lóe lên biến mất, may mắn tránh đi một chưởng của Thiên Quân.

“Ah! Phản ứng thật nhanh!”. Thiên Quân một kích đánh hụt thì có chút kinh ngạc, bất quá cũng không có thất lạc bao nhiêu, tay phải hóa kiếm đâm vào hư không một chỗ, nhất thời kiếm quang uy mãnh bá đạo xuất hiện đem không gian chém nát đục lỗ.

“Kịch...”. “Xuy...”. “Choang...”. Hư không bên trong chợt vang lên một tiếng va chạm. Tiếp đó kiếm quang lại đâm xuyên đi ra, va chạm mạnh một tiếng thì Tôn Vân cùng Mục Đồng thân hình mấy chỗ tổn hại cũng bị đẩy ra hư không, cả hai đều kinh hãi dị thường nhìn đến kiếm quang.

“Ha, không trốn được nữa sao?”. Thiên Quân khẽ cười nhạt một tiếng, tay trái lập tức hóa kiếm vi đao, một tay hạ xuống thì cũng như đem không gian chém thành hai nửa, xé rách lực lượng lan tràn đi ra chém về phía Tôn Vân cùng Mục Đồng.

“Liều mạng!”. Cả hai biết trốn cũng không kịp, chỉ có thể điên cuồng vận dụng tất thảy lực lượng liều mạng hòng cản lại một đao này. Tôn Vân hai tay nắm chặt Thí Thần khí vận dụng toàn bộ lực lượng có thể điều động vung lên chém về phía ánh đao, Mục Đông cũng không sai biệt lắm cũng bất chấp thương thế vung lên trường đao đối kháng, cả hai đều biết, cản không được một đao này bọn hắn có khả năng sẽ ngã xuống tại đây. Lúc này cho dù lại hối hận vì gây chuyện với mấy người Thiên Quân cũng đã chậm!

“Choang...”. “Ầm...”. “Hự...”. Ngắn ngủi va chạm, ánh đao hạ xuống, Tôn Vân cùng Mục Đồng cho dù thành công cản lại thì cũng đều lạnh rên một tiếng, thân hình trầm xuống thể nội lực lượng đều đã loạn thành một đám hỗn độn, tại ngắn hạn chỉ e khó mà vận dụng được thực lực. Mà đối thủ của bọn hắn nhưng đã đuổi đến, tiếp tục công kích hủy diệt.

“Phách không chưởng! Chết!”. Thiên Quân một chút cảm tình cũng không có hạ xuống một chưởng, nhất thời hư không sụp đổ, quang cảnh ban nãy lại xuất hiện, thế nhưng lúc trước biến hóa cũng không có khả năng xảy ra, Tôn Vân cùng Mục Đồng cơ bản là không thể tránh được, chỉ có thể cắn răng chịu đựng thương thế liều mạng cản lại một chưởng khủng khiếp này.

“Hử?”. Mắt thấy một chưởng này chuẩn bị đem cả hai tên kia diệt sát thì Thiên Quân đồng tử khẽ co rụt, hai mắt híp lại nhìn về phía Tôn Vân, nói đúng hơn là Thí Thần chủy trên tay kẻ này. Chỉ nghe “ông” một tiếng thì một cỗ lực lượng khủng bố như là hoang cự thú sống lại từ đó, một cái bóng người chợt xuất hiện vỗ về phía hư không đang sụp đổ, ngạnh kháng một chưởng của Thiên Quân.

“Oành...”. “Uỳnh...”. Va chạm khủng bố truyền đến, khí lãng quét đi ra bốn phía, chỗ kia hư không cũng đen kịt lại không còn hình dáng, Thiên Quân hai mắt híp lại âm trầm nhìn về phía đó thì một giọng nói lạnh lẽo truyền đến.

“Cả gan công sát đệ tử của lão phu, ngươi muốn chết?”. Nói đương nhiên chính là cái kia bóng người.

“Hỗn độn cảnh!”. Thiên Quân mày nhíu lại thật sâu gằn từng chữ nói. Bóng người kia cho dù không có được uy thế như Hỗn độn cảnh mà hắn từng thấy nhưng nó vận dụng đúng là chỉ có chân chính Hỗn độn cảnh mới có thể vận dụng. Không ngờ đến bên trong Thí Thần chủy kia lại có một cái bí mật như thế.

Tác giả: Đế Thanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện