Ma Thiên Ký

Chương 1051: Đuổi giết cùng Huyết Minh Đan



Dịch giả: kethattinhthu7

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng Liễu Minh thầm kêu khổ, tên trước mặt rõ ràng là một gã cấp bậc Quỷ Soái!

"Là ngươi!" Cốt Khải Quỷ Soái khẽ giật mình, lập tức nhận ra Liễu Minh, giận dữ quát một tiếng.

Ngày đó, bốn người Liễu Minh không coi lão vào đâu phá vỡ Quỷ Táng Đại Trận trốn ra Thái Thiên cứ điểm làm lão mất hết thể diện.

Trên người Cốt Khải Quỷ Soái lục quang chợt lóe, trong tay liền nhiều ra một vật dài khoảng một xích(*), hình giống loan nguyệt bích lục cốt đao(**), nhoáng cái đã trướng(***) lớn đến hơn mười trượng, nhắm đỉnh đầu Liễu Minh chém xuống.

(*) xích: 0,33m; (**) loan nguyệt bích lục cốt đao: cây đao bằng xương màu xanh hình trăng khuyết; (***) trướng: phình to.

Tất nhiên Liễu Minh sẽ không đón đỡ một kích của tu sĩ Thiên Tượng, chân giẫm mạnh một cái thân thể biến thành mơ hồ, trong nguy hiểm tránh né qua đồng thời cả người hóa thành một đạo hắc quang, hướng về phía chiến trường kịch liệt phóng đi.

Trong lòng hắn cười khổ không thôi, vừa mới từ chỗ đó đi ra giờ lại phải lập tức trở về.

Có điều giờ cũng chẳng còn cách nào, mặc dù hắn có chút thực lực nhưng cũng không có năng lực đối đầu với một gã Quỷ Soái Thiên Tượng cảnh, chỉ có thể chạy thục mạng về chỗ có chiến đoàn dày đặc nhất với ý đồ nhờ đó mà tránh được Cốt Khải Quỷ Soái đuổi giết.

"Tiểu tử, chạy đâu!"

Cốt Khải Quỷ Soái lạnh lùng quát một tiếng, tay đánh vào hư không một trảo.

Lập tức sau lưng Liễu Minh âm khí nổi cuồn cuộn biến thành một vòng xoáy cực lớn, từng cỗ hấp lực mạnh mẽ tuôn ra.

Liễu Minh cảm thấy cả người run lên, thân hình đang phi độn bị trì trệ một chút.

Nhưng sau một khắc, hắc khí từ trên người tuôn ra như thác, đồng thời trong cơ thể truyền đến một hồi "rắc rắc" quái dị, thoáng cái cả người đã cao thêm vài thước, nhanh chóng thoát khỏi sức hút của vòng xoáy.

Có điều một lát trì hoãn này đã thu hẹp không ít khoảng cách giữa hai bên.

Cốt Khải Quỷ Soái vung tay lên, bắn ra ảo ảnh cốt đao rời khỏi tay hóa thành một đạo lục quang nhanh chóng nhắm đỉnh đầu Liễu Minh bổ xuống. Đao thế tàn nhẫn như muốn một đao này chém Liễu Minh thành hai khúc!

Sắc mặt Liễu Minh đại biến, đao quang này quá nhanh, nếu dùng thân pháp thì nhất định trốn tránh không kịp, hắn cắn răng một cái xoay người lại, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, há mồm phun ra một viên châu màu vàng, là Sơn Hà Châu bán thành phẩm!

Sơn Hà Châu quay tít một vòng đón gió tăng vọt kích thước, một tòa hư ảnh hình tiểu sơn màu vàng đất hiện ra ngăn trên đỉnh đầu Liễu Minh.

Lục sắc cốt đao đánh vào hư ảnh tiểu sơn bộc phát ra tiếng nổ kinh người!

Thời gian qua chừng một hơi thở, mặt ngoài hư ảnh tiểu sơn do Sơn Hà Châu biến thành hiện ra vô số vết rách tán loạn, lần nữa quay về hình dạng viên châu màu vàng bắn ngược lại.

Cả người Liễu Minh đại chấn, thân thể bị một cỗ dư lực trực tiếp đánh bay ra ngoài phun ra một ngụm máu tươi.

"Ồ!"

Cốt Khải Quỷ Soái kinh ngạc mắt nhìn lên Sơn Hà Châu, mặt có chút dị sắc rồi nhanh chóng bình thường trở lại, tay đánh về phía trước một trảo, thoáng cái một bàn tay màu đen lớn gần bằng một mẫu hiện ra nhắm về phía Liễu Minh chộp lấy.

Ô… ô… n…g!

Một kim sắc trụ quang(*) chói mắt từ đầu vai Liễu Minh nhanh chóng bắn ra, nhắm thẳng về phía Cốt Khải Quỷ Soái đánh tới.

(*) kim sắc quang trụ: cột ánh sáng màu vàng.

Cốt Khải Quỷ Soái cảm thấy bên trong kim quang ẩn chứa khí tức, sắc mặt hơi đổi, dù hắn ở cảnh giới Thiên Tượng cũng không muốn bị đánh trúng.

Lúc này, bàn tay khổng lồ màu đen thay đổi phương hướng chắn trước người, kim sắc trụ quang chiếu tới, hắc khí lập tức bị tiêu tán, nhưng ngay lúc đó, năm ngón tay khổng lồ khép lại nghiền nát đối thủ.

Tranh thủ chút thời gian của Hạt nhi đem lại, trong một hơi trì hoãn này, Liễu Minh liền thu lấy Sơn Hà Châu, thân hình nhoáng một cái đã xuất hiện cách đó vài chục trượng, kiếm quyết trong tay vung lên, một đạo kiếm quang tử sắc(*) cuốn lấy thân hình, hắn không dừng lại chiến trường mà tìm một chỗ trống phía bắc bắn đi.

(*) kiếm quang tử sắc: quầng sáng hình kiếm màu tím.

Đã không thể lẫn vào đám người, hắn liền dứt khoát rời khỏi chiến trường!

Cốt Khải Quỷ Soái thấy tình hình này, trên mặt lộ một tia do dự, quay đầu nhìn về phía chiến trường trên không, năm lão giả Quỷ Soái mặt xanh đang cùng tứ đại Thiên Tượng nhân tộc kịch chiến.

Tuy Nhân tộc thiếu một người nhưng bốn người lão giả mặt xanh vừa mới kịch chiến với Thái Thanh môn Kim Quang Thiên Binh một trận, nguyên khí đã tổn hao nhiều.

Lúc này, mặc dù lấy năm đánh bốn nhưng thoạt nhìn thế trận hai bên dường như tương đương.

Trong lúc Cốt Khải Quỷ Soái do dự, cả người Liễu Minh biến thành một điểm tử quang, đã muốn biến mất ở phía xa trên bầu trời.

Ánh mắt Cốt Khải Quỷ Soái chớp động, cuối cùng hận ý trong lòng vẫn chiếm phần hơn, một đoàn lục quang bao trùm thân thể hắn nhắm về phía Liễu Minh mà truy kích.

Giữa không trung, lão giả mặt xanh nhìn thấy Cốt Khải Quỷ Soái rời khỏi chiến trường đuổi theo một tu sĩ nhân tộc liền biến sắc, đang muốn truyền âm gọi lại thì “Oanh!” một tiếng.

Một con Chích Nhiệt Hỏa Long(*) to bằng trăm trượng đang giương nanh múa vuốt đánh tới, phía đối diện, trên đỉnh đầu lão giả mũi đỏ của Thái Thanh môn, một viên châu màu đỏ phừng phựt lửa đang không ngừng kích xạ ra các loại hỏa long, hỏa xà hung mãnh.

(*) Chích Nhiệt Hỏa Long: con rồng lửa cực nóng.

Lão giả mặt xanh đành bỏ qua ý định truyền âm, tập trung tinh thần ứng phó.

Hai tay lão giả mũi đỏ vung lên, đánh ra từng đạo pháp quyết, ánh mắt nhìn về phía hai đạo độn quang đang rời khỏi chiến trường.

"Vì sao Quỷ Soái kia lại đuổi theo Liễu Minh? Nhưng mà bởi như vậy liền thiếu một Quỷ Soái, chỉ là đáng tiếc… Liễu Minh, người này..." Trong lòng lão giả mũi đỏ ý nghĩ chuyển động, sau đó lập tức tập trung tinh thần lại.

***

Hai ngày sau, cách biên giới phía bắc Thái Thiên cứ điểm không biết bao nhiêu vạn dặm, tại một chỗ trông như là đồng bằng hoang vu, một Quỷ vật tướng mạo giống con chồn sóc màu xám từ trong một cái động đất thò đầu nhìn ra, trên đỉnh đầu chợt một đạo kiếm quang tử sắc chói mắt lóe lên rồi nhanh chóng hướng về phía trước bắn đi.

Điều quái dị là bên trong kiếm quang tử sắc vươn ra hai cánh dài màu bạc, bao xung quanh là một tầng ánh sáng màu bạc, mỗi lần cánh đập liền phát ra những tiếng “ù ù” như kiếm rít, con Quỷ vật cấp thấp sợ hãi lập tức quay lại trong động.

Kiếm quang tử sắc biến mất trong không trung, mọi thứ rất nhanh khôi phục lại bình thường.

Thử Dứu Quỷ vật lại cả gan thò đầu ra, chỉ là vào lúc này trên bầu trời lại xuất hiện một đạo lục sắc độn quang xé gió vụt qua.

Thử Dứu Quỷ vật hú lên một tiếng quái dị, thoáng cái đã chạy tọt vào trong ổ, không dám lần nữa thò đầu ra.

Tốc độ lục sắc độn quang cực nhanh, trong chớp mắt đã biến mất ở phía xa.

Tất nhiên hai người này là người vừa rời khỏi chiến trường Thái Thiên cứ điểm, Liễu Minh và Cốt Khải Quỷ Soái.

Hai người một đuổi một chạy lâu như thế, đã sớm không biết rời xa Thái Thiên cứ điểm đến bực nào rồi.

Không biết có phải vì tính cách Cốt Khải Quỷ Soái quá mức cố chấp hay không mà lão không ngại mệt nhọc một đường đuổi giết Liễu Minh hai ngày hai đêm.

Bên trong lục sắc độn quang, sắc mặt Cốt Khải Quỷ Soái hết sức khó coi.

Vốn lão nghĩ định dùng thủ đoạn lôi đình kích sát(*) với tên tu sĩ Nhân tộc này để phát tiết oán khí trong lòng, nhưng lão thật không ngờ là tuy cảnh giới tên tiểu bối Nhân tộc này thấp kém nhưng pháp lực lại rất hùng hậu, độn tốc cực nhanh, vượt xa dự đoán ban đầu của lão.

(*) Lôi đình kích sát: dùng một đòn đánh chết.

Đối phương ngự kiếm phi hành cộng thêm có đôi Ngân Sắc Nhục Sí phụ trợ, một Quỷ Soái cảnh giới Thiên Tượng cảnh như lão đã toàn lực khổ truy như thế trong thời gian dài mà vẫn không cách nào theo kịp, thậm chí còn mấy lần thiếu chút nữa bị đối phương dùng đủ loại thủ đoạn bỏ rơi.

Đương nhiên, nguyên nhân trong chuyện này cũng bởi vì lúc trước lão cùng Kim Quang Thiên Binh đại chiến một trận, pháp lực và thân thể đều bị hao tổn không ít, lúc này thực lực của lão phát huy không đúng với những gì vốn có.

Mặc dù vậy nhưng trong lòng lão vẫn tức giận không thôi, thầm nghiến răng nghiến lợi muốn đem Liễu Minh chém thành vạn đoạn để xả mối hận trong lòng.

Đồng thời, đối với Cốt Hạt linh sủng trên người Liễu Minh, lão cảm thấy rất hứng thú, mỗi lần hắn thả ra kim quang là lão cũng có chút sợ hãi, hơn nữa mơ hồ còn có cảm giác có một loại khí tức âm dương quỷ dị khó hiểu.

Điều này làm sự tham lam của lão nổi lên, lại càng không chịu dễ dàng buông tha tiểu bối Nhân tộc trước mắt.

Phía trước, bên trong kiếm quang tử sắc, sắc mặt Liễu Minh cũng khó coi.

Hắn bỏ chạy liên tục đến tận đây, đã mấy lần hắn thay đổi phương hướng, có lúc cố gắng vận hết độn tốc nhưng cuối cùng cũng không thể thoát khỏi kẻ đang bám sau lưng, đã mấy lần pháp lực trong cơ thể gần khô kiệt.

Lúc này, Liễu Minh lại rơi vào tình trạng đó, hắn đưa tay lấy ra một viên linh dược sau đó nuốt vào, sau lưng Ngân Sắc Nhục Sí liên tục vỗ, ngân mang tiếp tục đại thịnh, lao về phía trước phá không mà đi.

Bất giác hai người một trước một sau đã truy đuổi nhau thêm đến mấy vạn dặm.

Lúc này, sắc mặt Cốt Khải Quỷ Soái càng âm trầm.

Hắn vì thù riêng tự tiện rời khỏi chiến trường, nếu sau đó Tôn chủ biết được thì tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ tội lớn này, mà phía trước, tốc độ độn pháp của tiểu bối Nhân tộc lại phi thường nhanh, với độn thuật hiện giờ của lão thì trong nhất thời vô pháp đuổi theo.

Cốt Khải Quỷ Soái âm thầm suy nghĩ mấy lần, trong lòng do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng một cái, đưa tay lấy ra một viên đan dược màu đỏ sậm, ngửa đầu nuốt xuống, trong nháy mắt khuôn mặt trở nên vặn vẹo không giống ban đầu.

Phía trước vài dặm, Liễu Minh ngự kiếm vượt qua một ngọn núi cao ngất, ngay sau đó trước mắt xuất hiện liên tiếp bóng núi trùng điệp.

Mắt hắn quét qua chung quanh, đột nhiên trên mặt lộ ra một tia dị sắc.

Lơ lửng trên thung lũng núi xuất hiện từng đoàn mây đen tản mát âm khí rét thấu xương, đây không phải là Linh Thứu Pha, nơi hắn đã từng tới sao.

Hắn lợi dụng bí thuật hoảng hốt chạy trối chết thế nào lại chạy bừa đến nơi này!

Có thể do chiến tranh nên lúc này toàn bộ tàn quân Linh Thứu quân coi giữ nơi này đã rút lui, có điều hình như cấm chế phía dưới vẫn còn tồn tại.

Ánh mắt Liễu Minh chợt lóe, đang muốn từ nơi này chạy đến thì sắc mặt chợt đại biến quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng một đạo lục sắc độn quang có lẫn hồng mang đang nhanh chóng thu hẹp cự ly giữa hai người.

Trong vẻn vẹn mười mấy hơi thở, lục sắc độn quang đã đến ngay phía sau hắn, khoảng cách hai bên chưa tới trăm trượng.

Ngay sau đó, một đạo lục sắc như tấm lụa nhanh chóng đánh tới phát ra những tiếng “oanh minh” như muốn xé rách hư không nhắm đỉnh đầu hắn chém xuống.

Sắc mặt Liễu Minh đại biến, Nhục Sí sau lưng chớp một cái, cả người hóa thành một đạo ngân mang né sang một bên.

Xuy lạp!

Mặc dù Liễu Minh phán ứng tương đối nhanh nhưng một bên cánh vẫn bị lục sắc đánh trúng tạo thành lỗ lớn, máu huyết màu lam(*) theo đó tuôn ra.

(*) Sao máu huyết lại màu lam được nhỉ?

Nội tâm Liễu Minh trầm xuống, pháp lực trong cơ thể lũ lượt rót vào trong nhục sí, chỗ miệng vết thương bị hở bắt đầu liền lại. Có điều, hiện tại hắn đã không thể sử dụng thú giáp linh hoạt để tăng tốc.

"Làm ta phải mất nhiều công phu như vậy, lại còn lãng phí một viên Huyết Minh Đan trân quý! Tiểu tử, ngươi đem linh sủng giao cho ta, ta cho ngươi được chết toàn thây!" Bóng người chợt lóe, Cốt Khải Quỷ Soái xuất hiện sau lưng Liễu Minh, lão chỉ cách hắn có hơn mười trượng, giờ phút này, huyết quang lờ mờ bao quanh người lão, huyết quang trong mắt lập lòe, thoạt nhìn thập phần quỷ dị.

Sắc mặt Liễu Minh biến hóa liên tục, xác định mình không thể dùng độn thuật thoát khỏi đối phương, hắn hừ một tiếng, linh quang trong tay chợt lóe đã nhiều hơn một cây cờ màu lam.

"Muốn chết!"

Cốt Khải Quỷ Soái nhìn thấy hành động của Liễu Minh, trong mắt hồng quang lóe lên, cánh tay đánh vào hư không một trảo, một bàn tay màu đen khổng lồ lớn gần một mẫu đột ngột xuất hiện trên đầu Liễu Minh ẩn chứa sức mạnh vạn quân, vỗ xuống một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện