Ma Thiên Ký

Chương 1105: Hỗn Độn Vãng Sinh trận



Dịch giả: nila32, Hàn Lâm Nhi

Thập đại danh trận bất hư truyền

Hữu kinh vô hiểm, tự thắng thân

(NguyenDuy)

"Hỗn Độn Vãng Sinh"! Lỡ vô rồi

Phục chế bản sao nhốt trận người

Mình tự chiến mình. Ôi! Lỡ bại

Tinh hồn Trận hút... Khôi lỗi thôi

(andreyquoc)


Hồ nước ở đây khác hoàn toàn so với những gì miêu tả bên trong bản đồ. Dựa theo thông tin mà Liễu Minh nắm trong tay, sau khi rời khỏi Trách Phong Dục bọn họ đáng lẽ phải đến một khu đầm lầy mới đúng. Thế nhưng hiện tại khung cảnh hiên ra trước hai người là một mảnh sông núi mênh mông rộng chừng trăm dặm, nào có liên quan gì đến đầm lầy Địa Ảnh tử mà địa đồ đã nói đến.

Chẳng lẽ bọn hắn trong lúc vô tình đã phạm phải cấm chế nào sao?

Sau khi quan sát một hồi, Âm Lưu lại khép chặt hai mắt như để dò la gì đó. Trải qua một lúc, hắn mới lần nữa tỉnh dậy thế nhưng thần sắc lại thình lình trở nên vô cùng âm trầm.

“Khoảng cách từ đây đến U Vương Chi Thương cũng không còn xa, chỉ là…”

Họ Âm còn chưa dứt lới, hồ nước rộng lớn bên dưới đã đột nhiên nhộn nhạo kịch liệt, hơn nữa xung quanh không ngừng toát ra vô số bọt khí khiến cho mặt hồ vốn đang phẳng lặng cũng lập tức dậy sóng mãnh liệt, tạo thành vòng xoáy vô cùng khủng khiếp. Không chỉ có thế, nước hồ bên dưới cũng thình lình chuyển sang một màu đen nhánh như mực mang theo hàn khí khiến cho nhiệt độ xung quanh cũng chợt hạ xuống một cách bất ngờ.

“Thứ này… chính là Minh Hà chi thủy!” Sau khi sử dụng thần thức quét qua, Liễu Minh không khỏi nghẹn ngào thốt lên một câu.

Rất nhanh sau đó, hắn liền cảm thấy thân thể đột ngột trở nên nặng nề. Lực hút dữ dội phát ra từ vòng xoáy đang có xu hướng lôi hắn xuống dưới, đồng thời bốn phương tám hướng lại không ngừng truyền đến từng tiếng xé gió “Vèo” “Vèo”, mang theo vô số cột nước khổng lồ tạo thành lồng giam vây khốn hai người vào giữa. Liễu Minh thấy thế không khỏi biến sắc liền gấp rút vỗ mạnh Bát túc Hải thú trước ngực đồng thời nhanh chóng thúc giục cánh bạc sau lưng không ngừng tăng tốc phóng thẳng lên trời. Nhưng ngay lúc này, bên tai hắn lại vang lên tiếng truyền âm bình tĩnh của Âm Lưu.

“Ẩn huynh, lối vào U Vương Chi Thương có lẽ nằm sâu bên trong vòng xoáy trước mặt.”

Vừa dứt lời, Âm Lưu đã không chút do dự hóa thành một đạo hào quang màu lam mang theo hư ảnh cá chép bao phủ bên ngoài rồi mới đẩy nhanh độn tốc tiến thẳng về phía trung tâm vòng xoáy. Sau khi suy nghĩ một hồi, Liễu Minh rốt cuộc quyết định thả ra hắc khí cuồn cuộn, hóa thành độn quang hai màu ngân hắc theo sát phía sau.

“Phanh” “Phanh” hai tiếng nổ mạnh!

Hai người Âm, Liễu rốt cuộc lần lượt tiến vào trung tâm vòng xoáy. Gần như cùng lúc, sóng dữ bốn phía cũng liền bất ngờ dừng lại, bọt nước giăng bủa đầy trời theo đó thình lình biến mất không thấy. Một phen dời sông lấp biển cứ thế đột ngột kết thúc chớp nhoáng như cách mà nó xuất hiện. Khi Liễu Minh còn đang nghĩ cách đối phó với xoáy nước quanh người, phía trước không xa lại bất ngờ hiện lên ánh sáng màu lam. Chỉ thấy một đầu cá chép màu xanh không ngừng len lỏi, mạnh mẽ đè ép sóng nước dạt sang hai bên để tạo cho hắn một lối đi. Liễu Minh thấy vậy không chút chần chờ vũ động hai cánh, hóa thành một đạo ngân quang tiến về phía trước. Thời gian tiếp theo, ngoại trừ một ít dòng chảy tương đối khó chịu cùng vài đầu Âm thú không biết sống chết, bọn họ cũng không gặp phải sự tình nguy hiểm nào khác. Trải qua một hồi len lỏi dưới nước, hai người rốt cuộc tìm thấy một tòa pháp trận truyền tống tương đối cũ kĩ nằm dưới đáy hồ, thứ đưa hai người tiến vào một tòa sơn động chồng chất băng tinh.

Thời gian kế tiếp, hai người lại gặp phải mấy đạo cấm chế. Tuy tình cảnh vô cùng hung hiểm thế nhưng bọn họ vẫn có thể gắng gượng vượt qua. Tuy phần lớn thần thông của họ Âm đã bị hạn chế thế nhưng y vẫn có thể xuất ra một ít bảo vật kỳ lạ cổ quái, đã không ít lần trợ giúp bọn họ trong lúc khó khăn. Hơn nữa vị tu sĩ này dường như còn có năng lực dự cảm nào đó nên có thể không ít lần đưa ra cảnh báo giúp cả hai tránh thoát nhiều phen hung hiểm. Những biểu hiện này của y không khỏi khiến Liễu Minh tấm tắc kêu lạ, nghi vấn trong lòng về thân phận thật sự của đối phương cũng theo đó ngày một lớn dần. Thế nhưng Âm Lưu lại có vẻ không hề để tâm đến ánh mắt kinh ngạc của đồng bạn bên cạnh. Lúc này, sau khi thông qua sơn động nối liền với pháp trận cũ nát, hai người đã tiến vào một mảnh không gian tối tăm mờ mịt. Liễu Minh nhìn qua bốn phía, không khỏi có chút ngạc nhiên. Nơi đây không ngờ lại có vài phần tương tự với bọt khí thần bí hắn thường tiến vào. Cũng chẳng biết tại sao, vừa bước vào đây, tu vi vốn đang bị áp chế đã khôi phục như lúc ban đầu khiến cho pháp lực trở lại tràn đầy một cách nhanh chóng.

“Chẳng lẽ chúng ta đã đến U Vương Chi Thương?” Liễu Minh thấy vậy không khỏi có chút hồ nghi.

Sau khi cẩn thận quan sát bốn phía, Âm Lưu mới khẽ lắc đầu phủ định:

“Theo Âm mỗ được biết, tuy nơi đây chưa phải là U Vương Chi Thương nhưng ta cảm thấy khoảng cách đến nơi đó cũng không còn quá xa.”

Liễu Minh nghe vậy bèn cười khổ một tiếng. Khi hắn đang định mở miệng hỏi thăm gì đó, hư không màu xám trước mặt lại đột nhiên trở nên nhộn nhạo. Liễu Minh cùng Âm Lưu thấy vậy, vội vàng bày ra tư thế đề phòng. Từ lúc khởi hành đến nay, hai người đã được nếm quá không ít cấm chế cổ quái giăng bủa khắp nơi. Không biết lần này lại là thử thách gì đây… Chỉ thấy không gian tối tăm trước mặt không ngừng nổi lên từng vòng gợn sóng. Tiếp đó một vầng trăng mờ bất chợt lóe, đối diện hai người không biết từ lúc nào đã xuất hiện tấm gương vô cùng to lớn, bên trong hiển hiện hình ảnh Liễu Minh cùng Âm Lưu, thoạt nhìn vô cùng chân thật. Chấn động không gian dần dần lắng xuống, rất nhanh đã trở lại yên tĩnh như chưa từng có chuyện xảy ra.

"Gương ư? Đây là cấm chế gì vậy?" Âm Lưu nhìn vào hình ảnh chính mình trong gương rồi quay đầu liếc sang xung quanh, ngạc nhiên nói.

Liễu Minh cũng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vào lúc này, bên tai hắn đột nhiên truyền tới thanh âm trầm thấp của La Hầu:

"Đây là trận pháp Hỗn Độn Vãng Sinh, là một trong số mười đại trận nổi tiếng thời thượng cổ, có thể phục chế ra bản sao của những người bị nhốt trong trận, bản sao này sẽ chiến đấu với người thật, hơn nữa chỉ có thể thoát khỏi khi đã phân ra thắng bại. Vốn dĩ, ta không nên nhắc nhở ngươi, thế nhưng trận pháp này sẽ tái hiện toàn bộ Hỗn Độn Vãng Sinh của ngươi, người bình thường rất dễ bị dao động làm cho tâm thần không yên nên dễ dàng bị đánh bại. Mà nếu bại trận, tinh hồn của ngươi sẽ bị trận pháp cắn nuốt sạch sẽ, trở thành một Khôi Lỗi không có linh hồn. Có điều theo như ta thấy, nếu ngươi vượt qua được ải này, có lẽ sẽ đi vào U Vương Chi Thương thực sự."

"Đa tạ tiền bối nhắc nhở."

Liễu Minh nghe xong, khuôn mặt run rẩy nhẹ rồi trả lời trong thần thức.

"Ta cũng quên không nhắc nhở ngươi, những người còn sống mà vượt qua được ải này cũng không nhiều lắm. Chuyện cảm ơn thì đợi khi ngươi sống sót trở ra rồi nói tiếp." La Hầu lạnh lùng cười rồi không thèm nói gì nữa.

Liễu Minh nghe vậy, ánh mắt lóe lên, đang suy nghĩ cách phá trận thì mặt gương cực lớn trước mặt hắn liền xảy ra dị biến. Mặt kính dần dần hiện ra một vầng hào quang, một cột sáng màu xám bắn ra, bao phủ toàn thân Liễu Minh.

Tê tê...

Cột sáng màu xám chiếu lên người hắn, trên thân liền nổi ra một tầng hắc khí, áo choàng thiên biến nhanh chóng tiêu tán, khôi phục bộ dáng vốn có của Liễu Minh. Liễu Minh biến sắc, thân hình lắc lư liên tục, mang theo từng đạo tàn ảnh, lúc này nhìn lại thì, xung quanh đều là thân ảnh của hắn. Nhưng cho dù Liễu Minh có biến ảo thân hình như thế nào đi chăng nữa thì cột sáng màu xám cũng bám lấy hắn giống như giòi trong xương, không làm sao thoát đi được.

"Không cần tốn công vô ích, chỉ cần ngươi còn ở trong không gian này thì không thể trốn thoát được." Âm thanh của La Hầu lại vang lên.

Nghe vậy, Liễu Minh liền biến sắc, thân hình lóe lên một cái rồi dừng lại, các ảo ảnh xung quanh cũng nhanh chóng tiêu tán. Bên kia, Âm Lưu nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt cũng lộ ra một tia dị sắc, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng thực của Liễu Minh cũng không quá ngạc nhiên. Đúng lúc này, ảo ảnh Liễu Minh trong gương chợt mờ đi rồi lập tức hiện lên một hình ảnh thực sự. Liễu Minh liếc nhìn hình ảnh vừa xuất hiện, thân thể lập tức cứng đờ!

Không gian phía trước hiện ra một hòn đảo lớn được bao phủ bởi màn sương mù màu xám, xung quanh khói đen lượn lờ, dường như là một nơi vô cùng nguy hiểm. Ở rìa hòn đảo có hai đội thuyền lớn, bên cạnh đó có hai nhóm người đang chém giết nhau cực kỳ kịch liệt. Một đám tội nhân mặc đồ da thú, cầm trong tay các loại vũ khí bằng xương thú được chế tác đơn sơ, nhóm còn lại có vẻ là quan binh, bọn họ mặc thiết giáp, trang bị tốt hơn nhiều so với nhóm kia. Chiến đấu diễn ra kịch liệt, thời gian trôi qua, nhóm tội nhân ỷ vào nhân số đông hơn, đang dần dần áp chế đám quan binh.

"Đây là... Hung đảo..." Sắc mặt Liễu Minh biến đổi, hắn thấy trong đám người đang chém giết có một thiếu niên nhỏ gầy cầm trong tay một thanh đoản kiếm Thanh Cương, liên tiếp đánh bại đám quan binh.

Trên khuôn mặt còn chút ngây thơ của thiếu niên lại lộ ra thần sắc vô cùng lạnh lùng, dường như trận chém giết thảm khốc trước mắt không làm ảnh hưởng gì đến hắn cả. Ánh mắt Liễu Minh nhìn vào thiếu niên trong gương, trong lòng có chút cảm xúc mà hắn không thể hiểu nổi. Hình ảnh trên gương nhanh chóng biến hóa, từng ký ức xa xưa của hắn lần lượt tái hiện. Thoát khỏi Hung đảo, gia nhập Man Quỷ Tông, tiến giai Linh Sư, đại chiến với Hải tộc, bị bắt ở Nam Hải, lưu lạc đến Trung Thiên Đại Lục, gia nhập Thái Thanh môn... Trong kính đã hiện ra gần như toàn bộ ký ức của hắn, thân phận Nhân tộc cũng đã hoàn toàn bại lộ, không biết Âm Lưu có phản ứng gì. Thế nhưng những chuyện có liên quan tới La Hầu và thần bí bọt khí thì lại không hiện ra, xem ra chúng đã bị La Hầu thi pháp che đậy, điều này cũng làm cho hắn cảm thấy an lòng đôi chút. Hình ảnh trong gương nhanh chóng biến hóa, sau đó liền dừng lại lúc Liễu Minh tham gia Cửu U Minh giới.

Ông...

Lúc này, bề mặt tấm gương nhộn nhạo một chút, tất cả hình ảnh trên đó liền tan biến, hiện ra thân ảnh của một Liễu Minh khác. Trên khuôn mặt của y ở trong gương liền hiện ra một chút vui vẻ quỷ dị, y rời khỏi mặt gương, cách vài trượng đứng phía trước Liễu Minh. Sắc mặt Liễu Minh biến đổi, người đứng đối diện hắn xét về hình thức, ăn mặc hay cả khí tức tản mát ra đều giống như đúc bản thân, không một chút khác biệt.

"Chỗ lợi hại của Hỗn Độn Vãng Sinh Trận là có thể biết được toàn bộ tin tức của tu sĩ đứng nơi mà trận pháp bao phủ, sau đó liền tạo ra một ảo ảnh giống hệt thật. Ngươi cũng nên biết rằng, kẻ khó chiến thắng nhất chính là bản thân mình." Thanh âm La Hầu lại vang lên rồi rất nhanh liền trầm xuống.

Liễu Minh nghe vậy, chằm chằm vào tên "Liễu Minh" đối diện, hai mắt bỗng híp lại.

Dự đoán:

Giấy kia gói lửa cháy mất rồi

Lộ mình nhân tộc chẳng phải chơi!!!

... Che đậy Âm Lưu cũng tuột hết

A ha! cùng một giuộc cả thôi!

(andreyquoc)​

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện