Ma Thiên Ký
Chương 1152: Côn ngọc
Dịch giả: nila32, Hàn Lâm Nhi
Khi Liễu Minh đang định lên tiếng thắc mắc gì đó, một giọng nói hữu lực hòa lẫn vào tiếng bước chân mạnh mẽ truyền đến, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của phần lớn mọi người có mặt trong đại điện. Họ Liễu cũng theo đó nhìn lại thì phát hiện có ba người đang tiến về phía bọn họ. Đi đầu là một vị tu sĩ có y phục và trang sức của đệ tử Bí truyền giống hệt hắn. Người này tuổi chừng ba mươi, dáng người cực cao, vượt hẳn Liễu Minh một cái đầu nhưng thân thể của y thoạt nhìn có chút gầy gò, màu da cũng hiện một mảnh khô vàng giống như mang bệnh trong người.
Sau khi sử dụng thần thức quét qua thân thể đối phương, ánh mắt Liễu Minh liền hiện vẻ ngạc nhiên. Ngoài linh áp Chân Đan hậu kỳ vô cùng mạnh mẽ, thân thể nhìn như khô héo của vị tu sĩ kia còn tỏa ra khí tức vô cùng quỷ dị giống như tất cả tinh khí của y đều tập trung ở nơi tận cùng của cốt tủy. Hơn nữa, loại cảm giác này còn có vài phần tương tự với thể chất của Liễu Minh sau khi tu luyện Minh Cốt Quyết.
Theo sau nam tử mặt vàng là một tráng niên sở hữu làn da màu đồng cổ cùng một thiếu nữ áo lục. Trên đầu cô gái là một dải băng màu lam khiến cho nốt ruồi chính giữa mi tâm của nàng càng trở nên nổi bật, tạo cảm giác phong tình khó tả. Hai người này chính là đôi đạo lữ nổi tiếng của Huyền Thiên Phong, Thượng Quan Yên Vũ và Lăng Y Y. Bọn họ dường như có quen biết với nam tử mặt vàng hơn nữa còn tỏ ra có chút kính sợ với y vì vậy từ đầu đến giờ vẫn một mực nán lại phía sau.
Liễu Minh vẫn luôn dành phần lớn thời gian lưu lạc bên ngoài vì vậy không hề nhận ra ba người vừa tới. Nhưng từ quần áo và trang sức để phán đoán, hắn xác định nam tử đi trước nhất cũng là đệ tử Bí truyền giống mình hơn nữa vị đồng môn này còn được mọi người gọi là Côn sư huynh. Họ Liễu vừa mới gia nhập hàng ngũ đệ tử Bí truyền, tính ra cũng chỉ nhận mặt hai người cùng đội với mình. Một người hôm nay đã là trưởng lão Thiên Tượng cảnh, Kim Thiên Tứ, người còn lại chính là vị sư huynh dẫn đội Cầu Long Tử vì vậy đối với vị đệ tử Bí truyền họ Côn kia vẫn là lần đầu nghe đến.
Lúc này, vị nam tử mặt vàng sau khi tiến vào liền không để ý đến đám đông xung quanh mà lạnh lùng tiến tới trước mặt Thiên Qua chân nhân, cùng hai người sau lưng khom người thi lễ một cái:
“Ra mắt chưởng môn.”
“Tốt, mọi người đã đến đông đủ.” Thiên Qua chân nhân thấy vậy bèn gật đầu sau đó đứng lên.
Lời vừa dứt, mọi người trong điện lập tức trở nên im lặng đồng thời nhanh chóng nhìn về phía chưởng môn của mình.
“Thời gian cấp bách, ta chỉ nói ngắn gọn mà thôi. Hôm nay triệu tập các ngươi lại đây là vì một nhiệm vụ vô cùng khẩn cấp. Vào lúc sáng sớm, gia tộc phụ thuộc bổn môn là Diệp gia tại sơn mạch Thanh Tang đã phái người đến đây cầu viện. Theo tin tức mà chúng ta nhận được, khu vực đó đã xuất hiện lượng lớn Minh trùng đang nhăm nhe linh mạch tại đó. Sau một hồi thương nghị, ta cùng mấy vị trưởng lão đã quyết định phái các ngươi tiến về núi Thanh Tang, hỗ trợ Diệp gia tiêu diệt nhóm Minh trùng này. Phải biết linh mạch cùng quặng mỏ nơi đó có tác dụng vô cùng quan trọng với bổn môn. Một khi rơi vào tay đối phương sẽ tạo thành tổn thất không thể đo đếm vì vậy ta hy vọng mọi người có thể gắng sức diệt địch.” Thiên Qua chân nhân vừa nhìn lướt qua đám đông bên dưới vừa chậm rãi nói ra.
“Cẩn tuân hiệu lệnh của chưởng môn!” Chúng đệ tử nghe vậy bèn đồng thanh đáp ứng một câu.
“Căn cứ tin tức do Diệp gia dò xét, vẫn chưa phát hiện tung tích của Minh trùng cấp Thiên Tượng bên trong hàng ngũ của đối phương thế nhưng các ngươi cũng không nên vì thế mà chủ quan quá mức.” Thiên Qua chân nhân nghiêm túc dặn dò.
“Vâng!” Tất cả mọi người lần nữa gật đầu đồng ý.
Sau khi gật nhẹ ra vẻ hài lòng, Thiên Qua chân nhân mới quay sang dặn dò Liễu Minh cùng nam tử họ Côn một câu:
“Nhiệm vụ lần này sẽ do hai người các ngươi dẫn đội. Khi gặp chuyện phải nhớ thương lượng giúp đỡ lẫn nhau, nhớ kỹ phải tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Minh tộc!”
Nam tử mặt vàng nghe vậy bèn kinh ngạc nhìn sang Liễu Minh cách đó không xa, hiển nhiên y không ngờ tới bên trong đại điện còn có một vị đệ tử Bí truyền giống mình, hơn nữa đối phương thoạt nhìn lại có chút lạ mặt. Liễu Minh thấy vậy vẫn điềm nhiên đứng thẳng. Sau khi nhìn qua đối phương một chút, hai người mới đồng loạt chắp tay đồng ý với hiệu lệnh của Thiên Qua chân nhân. Trong lúc đó, người đàn ông vạm vỡ với làn da cổ đồng phía sau nam tử họ Côn lại không ngừng đánh giá Liễu Minh, ánh mắt chớp động không ngừng như đang suy nghĩ gì đó. Thời gian kế tiếp, sau khi thông báo một số yếu điểm cần thiết, Thiên Qua chân nhân liền ra lệnh cho một nhóm đệ tử mười người bao gồm Già Lam xuất phát trước tiên.
“Chỉ có những đệ tử này, liệu có thật sự ổn thỏa? Núi Thanh Sơn kia chỉ cách hạp cốc Quỷ Khốc chừng mấy vạn dặm. Thông đạo tại hạp cốc kia tuy đã bị Hạo Nhiên Thư Viện tạm thời phong ấn chặt chẽ thế nhưng nghe nói vẫn có không ít Minh trùng cấp cao chạy thoát tạo thành đám Minh trùng tụ tập ở núi Thanh Tang. Vạn nhất trong đó xuất hiện cự trùng cấp Thiên Tượng, những đệ tử này rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Côn Ngọc tuy có thực lực không yếu thế nhưng vết thương của hắn từ trận chiến trước vẫn chưa khỏi hẳn.” Trưởng lão Thiên Tượng bên cạnh lên tiếng một cách lo lắng.
“Ta làm sao lại không nghĩ đến điểm này, chỉ là hôm nay đệ tử trong tông đều được phái ra tiền tuyến, chúng ta quả thật không còn quá nhiều lực lượng trong tay vì vậy chỉ có thể trước tiên phái ra nhóm này thực hiện nhiệm vụ. Nhưng cũng không cần lo lắng, có Liễu Minh dẫn đội, dù là đụng phải Minh trùng cấp Thiên Tượng cũng không có hậu quả quá xấu xảy ra.” Thiên Qua khẽ thở dài một tiếng sau đó nhàn nhạt nói ra.
“Ngươi muốn nói gã đệ tử Bí truyền có gương mặt lãnh đạm, cũng chính là kẻ vừa lập đại công ở núi Lạc Hà, Liễu Minh?” Vị trưởng lão Thiên Tượng kia nghe vậy thoạt tiên có chút kinh ngạc sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Trong lúc đó, mười mấy người Liễu Minh đang đứng trên quảng trường bên ngoài đại điện để chuẩn bị xuất phát. Sau khi thông báo tên tuổi lẫn nhau, Liễu Minh cùng nam tử mặt vàng Côn Ngọc liền bắt đầu an bài nhiệm vụ sắp tới. Tuy nói cả hai đều là lĩnh đội thế nhưng phần lớn sự tình đều do Côn Ngọc đứng ra sắp xếp hơn nữa y thoạt nhìn còn có vẻ vô cùng hứng thú với công việc này. Lại thêm, họ Liễu cũng không quá để tâm những chuyện như vậy, chỉ lặng lẽ theo dõi một bên.
Ngay tại lúc này, đằng sau chợt vang lên tiếng bước chân khiến Liễu Minh phải quay đầu nhìn lại. Thì ra đôi nam nữ vốn luôn theo sát Côn Ngọc vào lúc này đã tiến đến cách hắn không xa.
“Các hạ chính là Liễu Minh nức tiếng gần xa? Tại hạ là Thượng Quan Yên Vũ của Huyền Thiên Phong.” Thượng Quan Yên Vũ liếc nhìn Liễu Minh vài lần, đuôi mắt thình lình ánh lên vẻ âm u.
“Thì ra là sư huynh sư tỷ đến từ Huyền Thiên Phong, không biết hai vị tìm ta là có việc gì?” Liễu Minh nghe vậy bèn hờ hững nhìn lại đối phương đồng thời lên tiếng dò hỏi.
“Nghe nói tại cuộc chiến diễn ra ở núi Lạc Hà mấy hôm trước, các hạ đã phong ấn thành công thông đạo không gian, lập được đại công để tấn chức đệ tử Bí truyền phải không?” Thượng Quan Yên Vũ khẽ nhíu hai mắt, giọng nói theo đó có chút khác thường.
“Vậy thì sao?”
Liễu Minh nhướng mày trả lời. Ngữ khí của đối phương rõ ràng không có ý tốt vì vậy hắn cũng chẳng cần nói chuyện khách khí làm gì.
“Liễu sư huynh chớ hiểu lầm. Vợ chồng chúng ta tuy chưa gặp ngươi lần nào nhưng đã nghe được đại danh từ lâu vì vậy muốn đến chào hỏi một câu chứ không hề có ý gì khác.” Ngay khi Thượng Quan Yên Vũ mở miệng định nói gì đó, Lăng Y Y đã tiến lên phía trước, chắn giữa hai người đồng thời nhẹ nhàng trả lời họ Liễu.
Thượng Quan Yên Vũ thấy vậy bèn hừ lạnh một tiếng sau đó quay người rời đi. Sau khi áy náy cười xin lỗi Liễu Minh một cái, Lăng Y Y cũng đuổi theo phu quân của mình về phía Côn Ngọc đang đứng. Nhìn theo bóng lưng đôi vợ chồng đang dần đi xa, Liễu Minh quả thật có chút khó hiểu. Hắn vừa trở về Thái Thanh Môn chưa được bao lâu, chắc hẳn không thể đắc tội gì với bọn họ, chẳng lẽ là vì quan hệ giữa hắn và La Thiên Thành hay sao? Thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút, đến khi không nghĩ ra gì khác, hắn liền vứt bỏ vấn đề này sang một bên. Dẫu sao thì họ Liễu cũng chẳng phải là người hay suy nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt thế này.
Lúc này, Thượng Quan Yên Vũ và Lăng Y Y đã đi tới bãi đất trống cách Côn Ngọc không xa.
"Yên Vũ, huynh quá nóng vội rồi." Lăng Y Y nhìn Thượng Quan Yên Vũ một cái, thở dài nói.
"Hừ! Ta thực sự là nuốt không trôi cơn tức này. Vốn dĩ bá phụ đã giúp ta một cơ hội nhận nhiệm vụ quan trọng kia, hơn nữa ta cũng đã gặp mặt chưởng môn rồi, không ngờ tới phút cuối tên Liễu Minh này lại chen chân vào. Nếu không có hắn, lúc này kẻ trở thành đệ tử bí truyền là ta, Thượng Quan Yên Vũ mới phải." Thượng Quan Yên Vũ giận dữ nói.
"Việc đã đến nước này, huynh có đi tìm hắn thì cũng chẳng thay đổi được gì cả, chuyện tiến cấp bí truyền về sau còn có nhiều cơ hội mà. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, kẻ kia có thể hoàn thành nhiệm vụ này, thực lực chắc chắn cũng không tầm thường đâu. Chúng ta không nên vì chút giận dữ nhất thời mà đắc tội với một đệ tử bí truyền." Lăng Y Y lắc đầu giọng trấn an nói.
Thượng Quan Yên Vũ nghe vậy, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.
"Tốt rồi, những lời cần nói ta đã nói hết. Sau khi đến núi Thanh Tang, mọi chuyện đều phải nghe theo lời ta. Việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta hãy lên đường đi." Lúc này, Côn Ngọc cũng đã sắp xếp mọi chuyện xong, y mở miệng phân phó một tiếng rồi thả ra một chiếc thuyền toàn thân vàng óng, sau đó liền nhảy lên trên.
Thấy vậy, Liễu Minh và các đệ tử nội môn khác cũng nhảy lên theo.
"Chúng ta cũng qua đó thôi, Côn sư huynh đang chờ kìa." Lăng Y Y liếc nhìn chiếc thuyền kia rồi nói khẽ với Thượng Quan Yên Vũ.
Thượng Quan Yên Vũ nghe vậy, nhìn qua bóng Liễu Minh ở đuôi thuyền một cái rồi gật gật đầu, cánh tay kéo Lăng Y Y, thân hình nhoáng lên rồi lập tức xuất hiện trên thuyền.
Côn Ngọc thấy mọi người đã lên thuyền hết thì nhanh chóng bấm pháp quyết, phi chu lóe lên một cái rồi hiện ra một lớp hào quang màu vàng kim, bao phủ tất cả mọi người rồi hóa thành một bóng vàng bay vút đi.
Con đường từ Vạn Linh Sơn Mạch tới núi Thanh Tang khá xa, lại còn không có truyền tống trận, làm cho bọn họ phi hành không ngừng cũng phải mấy ngày sau mới tới nơi.
Cũng may mà diện tích phi chu không nhỏ, lại còn có một tòa lầu ba tầng rộng rãi cho mọi người nghỉ ngơi.
Liễu Minh nghe nhiệm vụ của mình từ chỗ Côn Ngọc rồi lập tức về phòng mình.
Sau khi được nửa đường, ánh mắt hắn liền dừng lại trên một cánh cửa phòng tầng hai, trong lòng khẽ động liền đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Một lát sau, cửa phòng từ từ mở ra, trong đó là một cô gái toàn thân mặc áo xanh biếc, chính là Già Lam.
Nàng nhìn Liễu Minh một cái, không nói gì mà chỉ nghiêng người, tỏ ý mời Liễu Minh vào nhà.
Liễu Minh sờ sờ mũi rồi nhấc chân bước vào bên trong.
Căn phòng này cũng không lớn, chỉ khoảng mười trượng, bên trong có một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế dựa, ngoài ra không còn gì khác.
Trên mặt bàn có một trà lô màu đỏ, còn đang không ngừng tỏa ra hơi nước, tản mát ra một mùi hương trà thơm nức.
Hình như trà này là Già Lam mới pha.
Khi Liễu Minh đang định lên tiếng thắc mắc gì đó, một giọng nói hữu lực hòa lẫn vào tiếng bước chân mạnh mẽ truyền đến, ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của phần lớn mọi người có mặt trong đại điện. Họ Liễu cũng theo đó nhìn lại thì phát hiện có ba người đang tiến về phía bọn họ. Đi đầu là một vị tu sĩ có y phục và trang sức của đệ tử Bí truyền giống hệt hắn. Người này tuổi chừng ba mươi, dáng người cực cao, vượt hẳn Liễu Minh một cái đầu nhưng thân thể của y thoạt nhìn có chút gầy gò, màu da cũng hiện một mảnh khô vàng giống như mang bệnh trong người.
Sau khi sử dụng thần thức quét qua thân thể đối phương, ánh mắt Liễu Minh liền hiện vẻ ngạc nhiên. Ngoài linh áp Chân Đan hậu kỳ vô cùng mạnh mẽ, thân thể nhìn như khô héo của vị tu sĩ kia còn tỏa ra khí tức vô cùng quỷ dị giống như tất cả tinh khí của y đều tập trung ở nơi tận cùng của cốt tủy. Hơn nữa, loại cảm giác này còn có vài phần tương tự với thể chất của Liễu Minh sau khi tu luyện Minh Cốt Quyết.
Theo sau nam tử mặt vàng là một tráng niên sở hữu làn da màu đồng cổ cùng một thiếu nữ áo lục. Trên đầu cô gái là một dải băng màu lam khiến cho nốt ruồi chính giữa mi tâm của nàng càng trở nên nổi bật, tạo cảm giác phong tình khó tả. Hai người này chính là đôi đạo lữ nổi tiếng của Huyền Thiên Phong, Thượng Quan Yên Vũ và Lăng Y Y. Bọn họ dường như có quen biết với nam tử mặt vàng hơn nữa còn tỏ ra có chút kính sợ với y vì vậy từ đầu đến giờ vẫn một mực nán lại phía sau.
Liễu Minh vẫn luôn dành phần lớn thời gian lưu lạc bên ngoài vì vậy không hề nhận ra ba người vừa tới. Nhưng từ quần áo và trang sức để phán đoán, hắn xác định nam tử đi trước nhất cũng là đệ tử Bí truyền giống mình hơn nữa vị đồng môn này còn được mọi người gọi là Côn sư huynh. Họ Liễu vừa mới gia nhập hàng ngũ đệ tử Bí truyền, tính ra cũng chỉ nhận mặt hai người cùng đội với mình. Một người hôm nay đã là trưởng lão Thiên Tượng cảnh, Kim Thiên Tứ, người còn lại chính là vị sư huynh dẫn đội Cầu Long Tử vì vậy đối với vị đệ tử Bí truyền họ Côn kia vẫn là lần đầu nghe đến.
Lúc này, vị nam tử mặt vàng sau khi tiến vào liền không để ý đến đám đông xung quanh mà lạnh lùng tiến tới trước mặt Thiên Qua chân nhân, cùng hai người sau lưng khom người thi lễ một cái:
“Ra mắt chưởng môn.”
“Tốt, mọi người đã đến đông đủ.” Thiên Qua chân nhân thấy vậy bèn gật đầu sau đó đứng lên.
Lời vừa dứt, mọi người trong điện lập tức trở nên im lặng đồng thời nhanh chóng nhìn về phía chưởng môn của mình.
“Thời gian cấp bách, ta chỉ nói ngắn gọn mà thôi. Hôm nay triệu tập các ngươi lại đây là vì một nhiệm vụ vô cùng khẩn cấp. Vào lúc sáng sớm, gia tộc phụ thuộc bổn môn là Diệp gia tại sơn mạch Thanh Tang đã phái người đến đây cầu viện. Theo tin tức mà chúng ta nhận được, khu vực đó đã xuất hiện lượng lớn Minh trùng đang nhăm nhe linh mạch tại đó. Sau một hồi thương nghị, ta cùng mấy vị trưởng lão đã quyết định phái các ngươi tiến về núi Thanh Tang, hỗ trợ Diệp gia tiêu diệt nhóm Minh trùng này. Phải biết linh mạch cùng quặng mỏ nơi đó có tác dụng vô cùng quan trọng với bổn môn. Một khi rơi vào tay đối phương sẽ tạo thành tổn thất không thể đo đếm vì vậy ta hy vọng mọi người có thể gắng sức diệt địch.” Thiên Qua chân nhân vừa nhìn lướt qua đám đông bên dưới vừa chậm rãi nói ra.
“Cẩn tuân hiệu lệnh của chưởng môn!” Chúng đệ tử nghe vậy bèn đồng thanh đáp ứng một câu.
“Căn cứ tin tức do Diệp gia dò xét, vẫn chưa phát hiện tung tích của Minh trùng cấp Thiên Tượng bên trong hàng ngũ của đối phương thế nhưng các ngươi cũng không nên vì thế mà chủ quan quá mức.” Thiên Qua chân nhân nghiêm túc dặn dò.
“Vâng!” Tất cả mọi người lần nữa gật đầu đồng ý.
Sau khi gật nhẹ ra vẻ hài lòng, Thiên Qua chân nhân mới quay sang dặn dò Liễu Minh cùng nam tử họ Côn một câu:
“Nhiệm vụ lần này sẽ do hai người các ngươi dẫn đội. Khi gặp chuyện phải nhớ thương lượng giúp đỡ lẫn nhau, nhớ kỹ phải tiêu diệt toàn bộ lực lượng của Minh tộc!”
Nam tử mặt vàng nghe vậy bèn kinh ngạc nhìn sang Liễu Minh cách đó không xa, hiển nhiên y không ngờ tới bên trong đại điện còn có một vị đệ tử Bí truyền giống mình, hơn nữa đối phương thoạt nhìn lại có chút lạ mặt. Liễu Minh thấy vậy vẫn điềm nhiên đứng thẳng. Sau khi nhìn qua đối phương một chút, hai người mới đồng loạt chắp tay đồng ý với hiệu lệnh của Thiên Qua chân nhân. Trong lúc đó, người đàn ông vạm vỡ với làn da cổ đồng phía sau nam tử họ Côn lại không ngừng đánh giá Liễu Minh, ánh mắt chớp động không ngừng như đang suy nghĩ gì đó. Thời gian kế tiếp, sau khi thông báo một số yếu điểm cần thiết, Thiên Qua chân nhân liền ra lệnh cho một nhóm đệ tử mười người bao gồm Già Lam xuất phát trước tiên.
“Chỉ có những đệ tử này, liệu có thật sự ổn thỏa? Núi Thanh Sơn kia chỉ cách hạp cốc Quỷ Khốc chừng mấy vạn dặm. Thông đạo tại hạp cốc kia tuy đã bị Hạo Nhiên Thư Viện tạm thời phong ấn chặt chẽ thế nhưng nghe nói vẫn có không ít Minh trùng cấp cao chạy thoát tạo thành đám Minh trùng tụ tập ở núi Thanh Tang. Vạn nhất trong đó xuất hiện cự trùng cấp Thiên Tượng, những đệ tử này rất có thể sẽ gặp nguy hiểm. Côn Ngọc tuy có thực lực không yếu thế nhưng vết thương của hắn từ trận chiến trước vẫn chưa khỏi hẳn.” Trưởng lão Thiên Tượng bên cạnh lên tiếng một cách lo lắng.
“Ta làm sao lại không nghĩ đến điểm này, chỉ là hôm nay đệ tử trong tông đều được phái ra tiền tuyến, chúng ta quả thật không còn quá nhiều lực lượng trong tay vì vậy chỉ có thể trước tiên phái ra nhóm này thực hiện nhiệm vụ. Nhưng cũng không cần lo lắng, có Liễu Minh dẫn đội, dù là đụng phải Minh trùng cấp Thiên Tượng cũng không có hậu quả quá xấu xảy ra.” Thiên Qua khẽ thở dài một tiếng sau đó nhàn nhạt nói ra.
“Ngươi muốn nói gã đệ tử Bí truyền có gương mặt lãnh đạm, cũng chính là kẻ vừa lập đại công ở núi Lạc Hà, Liễu Minh?” Vị trưởng lão Thiên Tượng kia nghe vậy thoạt tiên có chút kinh ngạc sau đó mới chậm rãi gật đầu.
Trong lúc đó, mười mấy người Liễu Minh đang đứng trên quảng trường bên ngoài đại điện để chuẩn bị xuất phát. Sau khi thông báo tên tuổi lẫn nhau, Liễu Minh cùng nam tử mặt vàng Côn Ngọc liền bắt đầu an bài nhiệm vụ sắp tới. Tuy nói cả hai đều là lĩnh đội thế nhưng phần lớn sự tình đều do Côn Ngọc đứng ra sắp xếp hơn nữa y thoạt nhìn còn có vẻ vô cùng hứng thú với công việc này. Lại thêm, họ Liễu cũng không quá để tâm những chuyện như vậy, chỉ lặng lẽ theo dõi một bên.
Ngay tại lúc này, đằng sau chợt vang lên tiếng bước chân khiến Liễu Minh phải quay đầu nhìn lại. Thì ra đôi nam nữ vốn luôn theo sát Côn Ngọc vào lúc này đã tiến đến cách hắn không xa.
“Các hạ chính là Liễu Minh nức tiếng gần xa? Tại hạ là Thượng Quan Yên Vũ của Huyền Thiên Phong.” Thượng Quan Yên Vũ liếc nhìn Liễu Minh vài lần, đuôi mắt thình lình ánh lên vẻ âm u.
“Thì ra là sư huynh sư tỷ đến từ Huyền Thiên Phong, không biết hai vị tìm ta là có việc gì?” Liễu Minh nghe vậy bèn hờ hững nhìn lại đối phương đồng thời lên tiếng dò hỏi.
“Nghe nói tại cuộc chiến diễn ra ở núi Lạc Hà mấy hôm trước, các hạ đã phong ấn thành công thông đạo không gian, lập được đại công để tấn chức đệ tử Bí truyền phải không?” Thượng Quan Yên Vũ khẽ nhíu hai mắt, giọng nói theo đó có chút khác thường.
“Vậy thì sao?”
Liễu Minh nhướng mày trả lời. Ngữ khí của đối phương rõ ràng không có ý tốt vì vậy hắn cũng chẳng cần nói chuyện khách khí làm gì.
“Liễu sư huynh chớ hiểu lầm. Vợ chồng chúng ta tuy chưa gặp ngươi lần nào nhưng đã nghe được đại danh từ lâu vì vậy muốn đến chào hỏi một câu chứ không hề có ý gì khác.” Ngay khi Thượng Quan Yên Vũ mở miệng định nói gì đó, Lăng Y Y đã tiến lên phía trước, chắn giữa hai người đồng thời nhẹ nhàng trả lời họ Liễu.
Thượng Quan Yên Vũ thấy vậy bèn hừ lạnh một tiếng sau đó quay người rời đi. Sau khi áy náy cười xin lỗi Liễu Minh một cái, Lăng Y Y cũng đuổi theo phu quân của mình về phía Côn Ngọc đang đứng. Nhìn theo bóng lưng đôi vợ chồng đang dần đi xa, Liễu Minh quả thật có chút khó hiểu. Hắn vừa trở về Thái Thanh Môn chưa được bao lâu, chắc hẳn không thể đắc tội gì với bọn họ, chẳng lẽ là vì quan hệ giữa hắn và La Thiên Thành hay sao? Thế nhưng sau khi suy nghĩ một chút, đến khi không nghĩ ra gì khác, hắn liền vứt bỏ vấn đề này sang một bên. Dẫu sao thì họ Liễu cũng chẳng phải là người hay suy nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt thế này.
Lúc này, Thượng Quan Yên Vũ và Lăng Y Y đã đi tới bãi đất trống cách Côn Ngọc không xa.
"Yên Vũ, huynh quá nóng vội rồi." Lăng Y Y nhìn Thượng Quan Yên Vũ một cái, thở dài nói.
"Hừ! Ta thực sự là nuốt không trôi cơn tức này. Vốn dĩ bá phụ đã giúp ta một cơ hội nhận nhiệm vụ quan trọng kia, hơn nữa ta cũng đã gặp mặt chưởng môn rồi, không ngờ tới phút cuối tên Liễu Minh này lại chen chân vào. Nếu không có hắn, lúc này kẻ trở thành đệ tử bí truyền là ta, Thượng Quan Yên Vũ mới phải." Thượng Quan Yên Vũ giận dữ nói.
"Việc đã đến nước này, huynh có đi tìm hắn thì cũng chẳng thay đổi được gì cả, chuyện tiến cấp bí truyền về sau còn có nhiều cơ hội mà. Mà nói đi thì cũng phải nói lại, kẻ kia có thể hoàn thành nhiệm vụ này, thực lực chắc chắn cũng không tầm thường đâu. Chúng ta không nên vì chút giận dữ nhất thời mà đắc tội với một đệ tử bí truyền." Lăng Y Y lắc đầu giọng trấn an nói.
Thượng Quan Yên Vũ nghe vậy, sắc mặt vẫn âm trầm như cũ.
"Tốt rồi, những lời cần nói ta đã nói hết. Sau khi đến núi Thanh Tang, mọi chuyện đều phải nghe theo lời ta. Việc này không nên chậm trễ nữa, chúng ta hãy lên đường đi." Lúc này, Côn Ngọc cũng đã sắp xếp mọi chuyện xong, y mở miệng phân phó một tiếng rồi thả ra một chiếc thuyền toàn thân vàng óng, sau đó liền nhảy lên trên.
Thấy vậy, Liễu Minh và các đệ tử nội môn khác cũng nhảy lên theo.
"Chúng ta cũng qua đó thôi, Côn sư huynh đang chờ kìa." Lăng Y Y liếc nhìn chiếc thuyền kia rồi nói khẽ với Thượng Quan Yên Vũ.
Thượng Quan Yên Vũ nghe vậy, nhìn qua bóng Liễu Minh ở đuôi thuyền một cái rồi gật gật đầu, cánh tay kéo Lăng Y Y, thân hình nhoáng lên rồi lập tức xuất hiện trên thuyền.
Côn Ngọc thấy mọi người đã lên thuyền hết thì nhanh chóng bấm pháp quyết, phi chu lóe lên một cái rồi hiện ra một lớp hào quang màu vàng kim, bao phủ tất cả mọi người rồi hóa thành một bóng vàng bay vút đi.
Con đường từ Vạn Linh Sơn Mạch tới núi Thanh Tang khá xa, lại còn không có truyền tống trận, làm cho bọn họ phi hành không ngừng cũng phải mấy ngày sau mới tới nơi.
Cũng may mà diện tích phi chu không nhỏ, lại còn có một tòa lầu ba tầng rộng rãi cho mọi người nghỉ ngơi.
Liễu Minh nghe nhiệm vụ của mình từ chỗ Côn Ngọc rồi lập tức về phòng mình.
Sau khi được nửa đường, ánh mắt hắn liền dừng lại trên một cánh cửa phòng tầng hai, trong lòng khẽ động liền đi tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái.
Một lát sau, cửa phòng từ từ mở ra, trong đó là một cô gái toàn thân mặc áo xanh biếc, chính là Già Lam.
Nàng nhìn Liễu Minh một cái, không nói gì mà chỉ nghiêng người, tỏ ý mời Liễu Minh vào nhà.
Liễu Minh sờ sờ mũi rồi nhấc chân bước vào bên trong.
Căn phòng này cũng không lớn, chỉ khoảng mười trượng, bên trong có một chiếc giường, một cái bàn, một cái ghế dựa, ngoài ra không còn gì khác.
Trên mặt bàn có một trà lô màu đỏ, còn đang không ngừng tỏa ra hơi nước, tản mát ra một mùi hương trà thơm nức.
Hình như trà này là Già Lam mới pha.
Bình luận truyện