Ma Thiên Ký

Chương 1184: Hải Uyên Tráo và Thánh Thú



Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, nila32

Cùng lúc đó, tại một hòn đảo cách nhóm Liễu Minh khoảng mười mấy vạn dặm, gió biển tạo thành vô số những con sóng lớn, không ngừng tràn vào bãi cát. Trên đảo, thỉnh thoảng lại thấy mấy đội vệ sĩ Hải tộc qua lại tuần tra.

Nơi này đúng là đảo Lân Quang.

Nghe nói cứ đến buổi tối, trên đảo này liền xuất hiện một lớp sương mù dày đặc, làm cho cả hòn đảo như được phủ một lớp hào quang, giống như một viên Dạ Minh Châu trong lòng Thương Hải, vậy nên mới tên là Lân Quang. Trên hòn đảo này cũng chẳng có linh mạch nào cả, thiên địa linh khí cũng vô cùng mỏng manh, cho nên ngoại trừ mấy làng chài nhỏ của phàm nhân ra thì chẳng có tu sĩ của tộc nào đi lại cả. Có điều hiện nay mấy làng chài này hầu như đã sụp đổ cả, đến một điểm sinh cơ cũng không thấy nữa.

Lúc này, tại một đại điện rộng lớn được xây bằng đá xanh tại trung tâm hòn đảo, một lão giả râu dài mặc trường bào vàng đang ngồi ở ghế chủ tọa, vẻ mặt âm trầm nhìn xuống phía dưới. Lão giả này nhìn có vẻ không khác Nhân tộc bao nhiêu. Có điều làn da lộ ra bên ngoài y phục lại có một lớp lân phiến màu vàng kim, khí tức phát ra cũng hơn xa nam tử đang quỳ bên dưới. Có lẽ đây chính là một trưởng lão Kim Lân Hải tộc đóng ở trên đảo, tu vi vào khoảng trên dưới cấp Hóa Tinh trung kỳ.

"Làm sao? Mấy người các ngươi đường đường là Linh Sư Ngưng Dịch kỳ, vậy mà một Trương Tú Nương cỏn con đều không đối phó nổi sao?" Sau khi lão giả râu dài nghe nam tử kia bẩm báo thì giận dữ quát lên.

"Kim Tuần trưởng lão có phần không biết. Vốn dĩ chúng ta đang giao thủ với Trương Tú Nương thì trong lúc khẩn yếu quan đầu, tự dưng ở đâu lại chạy ra một thanh niên áo xanh không rõ lai lịch. Chỉ trong nháy mắt, hai vị Linh Sư đều bị bắt giữ. Người này chỉ cần vung tay một cái, vậy mà có thể đánh chết hơn mười người Tộc Trưởng tộc Tinh Tuyệt. Tại hạ cũng do may mắn chạy trốn được vào trong đám người bên dưới nên mới có thể chạy thoát trở về." Nam tử kia vừa nói vừa nhớ lại cảnh tượng xảy ra lúc đó, vẫn thấy lạnh cả người.

"Theo lời ngươi nói, xem ra thực lực người này cũng tầm cấp Hóa Tinh rồi... đảo Lân Quang này gần với đảo Song Ngao như vậy, xem ra nên đề phòng một chút. Truyền lệnh của ta, lập tức phát tín hiệu cầu viện cho hai tộc Lam Lân và Hồng Lân bên kia, để bọn họ tới giúp đỡ." Lão giả râu dài nhướng mày, chậm rãi nói.

Nam tử Hải tộc biết chuyện này khẩn cấp nên không nhiều lời mà chắp tay rồi chạy ngay ra ngoài.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt truyền tới tiếng kèn chói tai.

"Kim Tuần trưởng lão, không... Không tốt rồi, vừa rồi thám tử hồi báo, phát hiện một đội quân tu sĩ Nhân tộc đang bay về hướng này, có lẽ lập tức sẽ tới." Một tên vệ sĩ Hải tộc chạy vào, có chút thất kinh nói.

"Hừ, lúc này đám tu sĩ Nhân tộc đó dám mò đến đây, xem ra là do có tu sĩ Hóa Tinh kỳ kia làm hậu thuẫn. Không cần sợ, ta đã cho người cầu viện hai tộc kia rồi, không lâu nữa họ sẽ đến giúp. Trước hết ngươi cứ báo cho các vị Linh Sư kia chuẩn bị đại trận hộ đảo đi, ta không tin hắn có thể công phá đại trận mà Hải Yêu Hoàng đại nhân ban cho." Lão giả râu dài nói xong cũng phi thân ra khỏi đại điện.

Một lát sau, tại bãi đất trống bên ngoài đại điện, lão giả râu dài của Kim Lân tộc đang đứng, bên dưới là các tu sĩ Hải tộc mặc áo lam, tất cả đều tản ra khí tức tầm Ngưng Dịch cảnh. Đột nhiên, sắc mặt lão giả kia trầm xuống, vỗ nhẹ vào cái túi bên hông, lấy ra một lá cờ màu xanh ngọc.

"Kim Tuần thống lĩnh, bên phía địch nhân chỉ có thêm một tu sĩ Hóa Tinh kỳ không biết tên mà thôi, có cần vận dụng trận thế lớn như vậy không?" Bên dưới, một Linh Sư Hải tộc gầy teo có chút khó hiểu hỏi.

"Hừ, đối phương đã dám nghênh ngang đến đây, nhất định đã có chỗ dựa vào. Chẳng lẽ ngươi dám nghi ngờ phán doán của ta sao?" Lão giả râu dài nghiêm nghị quát.

Nghe vậy, tên Hải tộc kia liền biến sắc, không dám nhiều lời nữa.

Sau khi lão giả kia truyền lệnh xuống, những tên Linh Sư kia cũng đều lấy ra những cây trận kỳ màu lam, mau chóng bay về hướng bốn phía của hải đảo. Một lát sau, khi lão giả râu dài thấy mấy tên Linh Sư Hải tộc này đã đứng đúng vị trí của mình thì ném cây cờ trong tay ra, đồng thời thúc giục pháp lực, bên ngoài trận kỳ lập tức hiện lên một màn hào quang màu lam rồi hiện ra vô số phù văn huyền ảo, nhao nhao nhập vào lòng đất.

Ngay sau đó, đột nhiên, một cột sáng màu lam cực lớn liền xuất hiện rồi phóng thẳng lên trời. Những Linh Sư chủ trì mắt trận thấy vậy, lập tức rót toàn bộ pháp lực trong cơ thể vào trận kỳ trong tay rồi vung cây trận kỳ lên, hóa thành một màn hào quang màu lam, quét về hướng cột sáng kia. Bên kia, sau khi cột sáng được vô số hào quang từ trận kỳ đổ vào thì dần dần trở nên rắn chắc, tạo thành một cái chén úp xuống toàn bộ hòn đảo.

"Tốt rồi, đại trận hộ đảo đã được hình thành, bây giờ chư vị hãy cố gắng điều khiển nó, chỉ cần kiên trì được tới lúc viện quân tới hợp binh với chúng ta thì dù cho bên kia có thêm một tên tu sĩ Hóa Tinh kỳ cũng không phải đối thủ của chúng ta!" Lão giả râu dài ngẩng đầu nhìn vào màn sáng màu lam, trên mặt hiện lên chút tàn khốc nói.

Một lúc lâu sau, đảo Lân Quang đã hiện rõ trước mắt đám người Liễu Minh. Trên đảo lúc này đã tụ tập vô số vệ binh Hải tộc sẵn sàng nghênh chiến. Tất cả bọn chúng đều mặc giáp da màu lam, trên tay là các loại binh khí hình thù kỳ dị. Số lượng có thể đạt đến nghìn tên. Chưa hết, toàn bộ hòn đảo còn được một tầng ánh sáng xanh ngọc bao phủ vào trong. Mặt ngoài quầng sáng mang theo vô số phù văn cực đại màu lam, thoạt nhìn có chút huyền ảo.

“Liễu huynh, đại trận trước mắt có tên là Hải Uyên Tráo, nghe nói là do đích thân Hải Yêu Hoàng tặng cho Hải tộc vì vậy năng lực phòng ngự của nó vô cùng mạnh mẽ. Liên quân của chúng ta mấy lần muốn thu phục khu vực ven đảo thế nhưng đều bị trận pháp kia ngăn cản. Dù là tu sĩ Hóa Tinh kỳ cũng không thể phá vỡ trong thời gian ngắn.” Trương Tú Nương từ tốn giải thích.

“Không cần lo lắng, ta đã có biện pháp.” Liễu Minh lạnh nhạt trả lời, toàn thân hắc quang lóe lên lập tức biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, phía trên tầng sáng phòng ngự của đảo Lân Quang, một bóng đen hiện ra rồi nhanh chóng tiêu tán, để lộ một bóng người bên trong. Chỉ thấy hắn khẽ cong tay phải, triệu hồi sương mù màu đen bao bọc nắm đấm rồi phóng ra đầu hổ khổng lồ gào thét đánh lên bền mặt quang tráo xanh ngọc.

Một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên!

Gần như lập tức, một vết rạn lớn đến mức mắt thường có thể thấy được bắt đầu lan rộng rồi tạo thành động tĩnh hết sức kinh người. Tộc nhân Kim Lân Hải tộc thấy thế đều cảm thấy sợ hãi. Một ít Linh sư thao túng trận kỳ sau một thoáng ngỡ ngàng liền cắn răng huy động Pháp lực rót vào cờ lệnh trên tay khiến cho sương mù màu lam liên tục bổ sung cho vòng sáng phòng hộ trên đầu nhưng căn bản không thể ngăn cản tốc độ đổ vỡ quá mức nhanh chóng.

“Không… Không có khả năng!”

Lão tộc trưởng tộc Kim Lân là người hoảng sợ hơn ai hết. Đã đến nước này, lão liền không chút do dự vỗ hông lấy ra một ống sáo xanh biếc.

“Thống lĩnh, chẳng lẽ người muốn…” Vài tên vệ sĩ bên cạnh thấy vậy không khỏi giật mình.

“Không nghĩ tới, vị tu sĩ kia lại mạnh mẽ đến thế. Hải Uyên Tráo căn bản không chịu được công kích của y. Nếu không triệu hồi Thánh Thú, chỉ sợ viện quân chưa tới, chúng ta đã sớm bỏ mình ở đây.” Lão già râu dài tuy đang hoảng sợ nhưng vẫn cố gắng trả lời một cách bình tĩnh.

Lời còn chưa dứt, theo hắc quang lóe lên trên tay Liễu Minh, một cỗ uy áp khổng lồ đã nhanh chóng bao trùm lên trên màn sáng màu lam nhạt.

“Rắc rắc” một tiếng!

Chỉ thấy Hải Uyên Tráo chấn động mạnh một cái, vô số mảnh vỡ màu lam đã liền rơi xuống như mưa. Liễu Minh thấy vậy vẫn chỉ đứng giữa không trung trên đầu đảo Lân Quang thế nhưng lực lượng Hải tộc trên đảo đã trở nên nhốn nháo, trận hình vốn đang nghiêm mật cũng lập tức nổi lên sóng gió. Đến lúc này, lão già râu dài đã không còn do dự, sử dụng pháp lực hùng hậu thổi vào ống sáo, tạo ra âm thanh bén nhọn vang vọng khắp nơi.

Tu sĩ Nhân tộc chỉ cảm thấy mặt biển dưới mơ hồ rung lắc kịch liệt. Sau đó, nước biển không ngừng cuộn dâng mang theo bóng đen cực lớn bay thẳng về phía khoảng không nằm giữa phi chu và Liễu Minh. Thân ảnh khổng lồ này không ngờ chính là một đầu Hải thú lớn gần năm sáu mươi trượng. Vẻ ngoài của nó giống như mãng xà khổng lồ được hoa văn hai màu lam vàng bao phủ toàn thân. Chiếc lưỡi đỏ kè cùng hai hàng răng nanh sắc bén mang theo chất lỏng màu xanh lá tạo thành khí thế hết sức kinh người.

“Cẩn thận, là Thánh thú của Hải tộc!” Mắt thấy cự xà xuất hiện, Trương Tú Nương vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Tu sĩ Nhân tộc nghe đến hai chữ ‘Thánh thú' ai nấy đều tỏ ra sợ hãi. Ngược lại, tộc nhân Hải tộc nhìn thấy cự thú xuất hiện, sĩ khí lập tức đại tăng!

Liễu Minh hừ lạnh một tiếng, khi hắn vừa muốn ra tay, bên tai bỗng truyền đến giọng nói của Hạt Nhi:

“Chủ nhân, máu thịt của con vật kia chính là thứ đại bổ với Hạt Nhi. Xin người để nó cho ta đối phó!”

“Cũng tốt, ta giao nó cho ngươi,”

Chỉ thấy Liễu Minh vung khẽ ống tay áo, một đạo lưu quang màu vàng đất liền lóe lên rồi huyễn hóa thành bọ cạp màu vàng cao cỡ nửa người.

“Đa tạ chủ nhân…” Hạt Nhi mừng rỡ hô lên một tiếng rồi hóa thành lưu quang bắn về phía xa.

Chỉ thấy hư không chấn động một hồi, Cốt hạt đã đại phóng kim quang xuất hiện trước mặt Hải thú khổng lồ, hơn nữa còn mang theo linh áp cuồn cuộn ép tới. Thánh thú hình rắn kia bất quá chỉ có thực lực Hóa Tinh hậu kỳ, sau khi cảm ứng được tu vi mạnh mẽ của Hạt Nhi liền giật mình không nói hai lời uốn éo thân thể, huy động một tầng dịch nhờn xanh lá bao lấy toàn thân sau đó đung đưa chiếc đầu khổng lồ, cuống quít lao xuống mặt biển bên dưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện