Ma Thiên Ký
Chương 1210: Bàn Cổ Chân Kinh
Dịch giả: Hàn Lâm Nhi
"Vậy sao?" Nghe Càn Như Bình nói vậy, lông mày Liễu Minh liền nhảy lên một chút.
"Truyền Tống Trận này còn có vài nơi linh văn đã mờ đi, sau khi trở về muội sẽ cố gắng nghiên cứu, có lẽ sẽ giảm bớt thời gian tái sử dụng của nó." Càn Như Bình cân nhắc một chút rồi nói.
Liễu Minh nghe vậy thì cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Xem ra hắn vẫn đánh giá thấp tạo nghệ trận pháp của Càn Như Bình, không ngờ tới cổ Truyền Tống Trận mà nàng còn có thể chữa trị được.
Bên kia, Hải Yêu Hoàng cũng không khỏi liếc về hướng Càn Như Bình một cái, thế nhưng một lát sau liền rời mắt đi. Lúc này tu vi của y đã hao tổn rất nhiều, lại bị Liễu Minh thiết hạ cấm chế, thế nên cũng chẳng còn tâm sức đâu mà đi quản những chuyện không liên quan tới mình nữa.
"Tốt, việc này giao cho muội đi. Cần tài liệu gì thì nói với ta." Liễu Minh khẽ gật đầu nói.
Thời gian tiếp theo, Càn Như Bình mất hơn một canh giờ để cẩn thận kiểm tra Truyền Tống Trận đồng thời phục chế Trận Văn bên trên lên ngọc giản. Cho tới bây giờ thì Truyền Tống Trận này chính là con đường duy nhất để trở về đại lục Trung Thiên. Để phòng ngừa kẻ khác phát hiện hay Nghiệt Thú phá hư, Liễu Minh đã nán lại thêm một ngày, trợ giúp Càn Như Bình bày ra bảy tám cấm chế, phong tỏa toàn bộ huyệt động rồi mới yên tâm trở về.
Nửa ngày sau, ba người mới lên trên mạch khoáng.
"Thôi, ta và ngươi từ biệt tại đây đi. Hy vọng sau này ngươi đừng để cho ta có lý do diệt sát ngươi." Liễu Minh lạnh nhạt nói với Hải Yêu Hoàng.
Hải Yêu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng có chút chán nản. Mới một thời gian trôi qua, vậy mà không ngờ từ một kẻ chỉ là con sâu cái kiến trong mắt y, vậy mà lúc này hai người đã đảo vị trí cho nhau, y lại là kẻ phải nhìn lên Liễu Minh.
Tiếp theo, Liễu Minh không để ý tới Hải Yêu Hoàng nữa mà định đưa Càn Như Bình rời đi.
"Liễu đạo hữu, xin chờ một chút." Hải Yêu Hoàng bỗng nhiên mở miệng gọi Liễu Minh.
Liễu Minh dừng lại, quay đầu nhìn qua.
"Năm đó, nữ tu bị truyền tống tới đại lục Trung Thiên với ngươi bây giờ thế nào rồi?" Hải Yêu Hoàng do dự một lát, ánh mắt có chút phức tạp mở miệng hỏi.
"Ngươi hỏi Già Lam ư? Bây giờ nàng rất tốt, đã bái nhập Thái Thanh Môn, bây giờ có lẽ cũng sắp tiến giai Chân Đan cảnh rồi." Liễu Minh thản nhiên nói.
Mấy năm gần đây, Già Lam cũng khôi phục gần hết trí nhớ, thế nên đã kể cho Liễu Minh biết chuyện Hải Yêu Hoàng làm năm đó. Còn tinh phách mà y đưa vào mặc dù không có cách nào trừ bỏ được thế nhưng đã bị sư phụ của nàng phong ấn chặt chẽ rồi. Có điều hắn cũng không có ý nói chuyện này cho Hải Yêu Hoàng.
"Ta đã biết. Đa tạ Liễu đạo hữu." Hải Yêu Hoàng nghe vậy thì thở phào một cái, chắp tay thi lễ với Liễu Minh.
Trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia ngoài ý muốn, khẽ gật đầu rồi xoay người, dẫn Càn Như Bình hóa thành một bóng đen, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Hải Yêu Hoàng nhìn về nơi Liễu Minh vừa biến mất, một lát sau mới bay theo một hướng khác.
Ba ngày sau, Liễu Minh và Càn Như Bình đã về tới Cửu Anh Sơn thuộc Man Quỷ Tông. Lúc đầu Liễu Minh định đưa Càn Như Bình về Thiên Nguyệt Tông, thế nhưng Càn Như Bình lại chết sống muốn đi cùng hắn, lại dùng phi kiếm truyền thư cho Lãnh Nguyệt sư thái nói rõ đầu đuôi mọi chuyện. Thấy vậy, Liễu Minh cũng không có cách nào, đành đưa nàng đi theo, lại nhờ Chung đạo cô sắp xếp một động phủ gần tiểu viện của mình cho Càn Như Bình ở lại.
Vừa tới nơi, Càn Như Bình đã vô cùng hưng phấn lao ngay vào mật thất trong động phủ, bắt đầu nghiên cứu cổ Truyền Tống Trận kia.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh ngồi nói chuyện một lát với Chung đạo cô, cũng biết được chi Cửu Anh của bọn họ do lão giả họ Ngạn thu xếp nên cũng không tổn thất lớn lắm. Những ngày này Chung Văn Đạo đều đang bế quan, lúc này được tin Liễu Minh trở về cũng tới bái kiến.
Thấy y đến, Liễu Minh cũng hướng dẫn thêm một chút về tu luyện Minh Cốt Quyết cho y. Thể chất của y xem ra cũng khá thích hợp với việc tu luyện công pháp này, chỉ trong một thời gian ngắn đã đạt được chút thành tựu rồi.
"Rất tốt, không qua bao nhiêu thời gian mà ngươi đã tu luyện tới tầng thứ tư Minh Cốt Quyết rồi." Liễu Minh có chút tán dương nói.
"Đây đều là nhờ vào linh đan của sư tôn nên đệ tử mới có thể tiến bộ thần tốc đến vậy." Chung Văn Đạo cung kính nói.
Liễu Minh chậm rãi gật đầu, tính cách của y xem ra cũng khá trầm ổn, giống với hắn lúc trước.
"Tốt, ngươi lui xuống tiếp tục tu luyện đi. Nếu trong một trăm năm ngươi có thể tiến giai Hóa Tinh Kỳ, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử thân truyền." Liễu Minh nhẹ nhàng nói.
"Vâng. Đa tạ sư tôn. Đệ tử sẽ cố gắng gấp bội." Chung Văn Đạo nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vội vàng quỳ xuống thi lễ thật sâu với Liễu Minh một cái.
Ngồi bên cạnh, Chung đạo cô nghe vậy thì cũng cực kỳ vui mừng.
Hai người hàn huyên một hồi nữa rồi Chung đạo cô cũng biết ý cáo từ rời đi.
Qua thời gian cạn một chén trà sau, Liễu Minh lại trở về tiểu viện nơi sườn núi của mình, đi thẳng vào mật thất, lấy ra một thủ trạc màu xanh da trời, chính là trữ vật pháp khí của Hải Yêu Hoàng. Một đường bôn ba, tới giờ hắn mới có thời gian xem xét những thứ bên trong. Đưa thần thức vào trong thủ trạc, một lát sau, hắn liền vung tay lên, một lượng lớn đồ vật rơi ra đầy đất. Đa số là các loại linh tài, linh hoa, khoáng thạch phục vụ cho việc tu luyện, một ít Linh Thạch, Linh khí chẳng có lợi ích gì cho Liễu Minh cả. Thứ làm cho hắn để ý chỉ có một sợi xích sắt đen nhánh đang tỏa ra hào quang nhàn nhạt, hai viên Tinh Thạch đen bóng lớn cỡ quả trứng gà và một ngọc giản màu xám.
Bên ngoài sợi xích màu đen kia được vẽ rất nhiều phù văn màu vàng kim nhỏ như hạt đậu, rõ ràng là một kiện pháp bảo, linh khí tản mát ra làm cho người ta có chút sợ hãi, có lẽ là bảo vật mà Thiết Yêu từng dùng, thế nhưng thứ này cũng chẳng có tác dụng gì với Liễu Minh cả.
Còn hai viên Tinh Thạch màu đen kia giống hệt với viên Tinh Thạch mà hắn lấy được trong đầu lâu của con cự cầm Chân Đan cảnh kia. Xem ra đây là vật mà Hải Yêu Hoàng lấy được khi đánh chết những đầu Nghiệt Thú Chân Đan. Nhớ lại lúc trước Tông Diên nói chưa từng thấy Tinh Thạch này, xem ra vật này có tác dụng gì đấy, hôm trước hắn cũng quên mất không hỏi Hải Yêu Hoàng.
Liễu Minh vuốt ve một chút rồi thu lại Tinh Thạch, cầm miếng ngọc giản xám kia lên, đưa thần thức vào trong xem xét.
Chỉ thấy mở đầu ngọc giản viết mấy chữ lớn bằng ký tự Yêu tộc cổ: Bàn Cổ Chân Kinh. Ánh mắt Liễu Minh liền ánh lên chút quang mang, công pháp này trước đây hắn đã từng nghe Hải Yêu Hoàng nói qua, chính là công pháp chủ tu của Thiết Yêu Tông Diên.
Ánh mắt Liễu Minh lộ ra chút hứng thú. Cũng vì Tông Diên tu luyện môn công pháp này nên hắn mới không sưu hồn y được, vậy xem ra công pháp này cũng có chút huyền diệu. Nghĩ như vậy thế nên Liễu Minh tiếp tục đưa thần thức vào xem.
Thời gian trôi qua, mãi nửa canh giờ sau, hắn mới mở mắt, trên gương mặt lộ ra một nét kinh sợ. Theo ghi chép trong ngọc giản thì Bàn Cổ Chân Kinh này chính là một công pháp bí truyền của một môn phái Cổ Vu bí ẩn thời thượng cổ. Hắn đã đọc qua vô số điển tịch thượng cổ, thế nên cũng biết một chút về Cổ Vu. Nghe nói thuật Cổ Vu thời thượng cổ quỷ dị khó lường, có thể giết người từ xa, có thể nguyền rủa người khác. Hắn cũng từng nghe nói về một loại Cổ Vu thuật gọi là Thất Tiễn Thư, dùng tóc của địch nhân tết thành một hình nộm, bên trên viết ngày sinh tháng đẻ của đối phương, trên đầu đặt một chiếc đèn, dưới bàn chân một chiếc, dùng châm đâm vào tứ chi. Mỗi châm đâm xuống, địch nhân sẽ mất đi một phách. Bảy châm đâm xuống, ba hồn bảy vía của địch nhân sẽ tan đi toàn bộ, cực kỳ đau đớn mà chết.
Thế nhưng công pháp trên Bàn Cổ Chân Kinh này cũng không mơ hồ như thế, theo giải thích trong ngọc giản thì Cổ Vu chia thành hai nhánh là Cổ Thuật và Vu Thuật. Thất Tiễn Thư nói về Vu Thuật, còn Bàn Cổ Chân Kinh là về Cổ Thuật.
Quá trình tu luyện Bàn Cổ Chân Kinh này cực kỳ gian nan, yêu cầu về căn cốt tư chất cũng không thấp, Liễu Minh đoán rằng có lẽ Thiết Yêu Tông Diên cũng chưa tu luyện được tới cảnh giới cao thâm, nếu không dù chỉ còn một tinh phách cũng sẽ không bị Hải Yêu Hoàng áp chế như vậy.
Công pháp trên đó mặc dù chẳng có tác dụng gì với Liễu Minh thế nhưng lại có một ít bí thuật vận chuyển thần hồn làm cho hắn cảm thấy khá hay ho, trong đó có một thuật gọi là Tỏa Hồn. Ngoài ra còn có một số thuật khác như Phân Hồn, Chiết Hồn, Chuyển Hồn làm cho hắn quả thật đã mở rộng tầm mắt.
Thủ đoạn đối địch trong Bàn Cổ Chân Kinh này cũng có phần quỷ dị, các loại Hồn Điệt Bài, Diệt Hồn Cổ mà Hải Yêu Hoàng nhắc tới đều ghi lại đầy đủ, mỗi loại đều cực kỳ âm độc, làm cho người ta không rét mà run.
Chỉ tiếc là, để thi triển những thuật này cần tài liệu quá mức hà khắc, có nhiều loại đến cả đại lục Trung Thiên cũng khó tìm được.
Thế nhưng trong đó có một bí thuật gọi là Hấp Hồn Cổ làm Liễu Minh có chút hứng thú, bởi tài liệu chủ yếu cho loại Cổ Thuật này chính là Hóa Thức Trùng. Hấp Hồn Cổ này cũng không phải là loại dùng để đối địch mà để phụ trợ. Một khi dưỡng thành Hấp Hồn Cổ, không những nó sẽ cung cấp Tinh Thần Lực cho Ký Chủ như Hóa Thức Trùng mà còn có thể thu một tinh phách khác để luyện hóa thành hồn lực tinh khiết cho bản thân hấp thu, một phần nhỏ để cho Ký Chủ.
Đọc đến đây, Liễu Minh thở phào một hơi, ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Nếu có thể dưỡng thành Hấp Hồn Cổ này, Tinh Thần Lực của hắn lại có thể tăng trưởng thêm một lượng lớn nữa. Lợi ích của việc Tinh thần lực cường đại này Liễu Minh hiểu hơn ai hết thế nên hắn cũng biết được giá trị của thuật này lớn tới cỡ nào.
Liễu Minh tỉnh táo lại rồi cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng các loại nguyên liệu cần cho Hấp Hồn Cổ, thì thấy ngoài Hóa Thức Trùng, những tài liệu còn lại hắn cũng biết quá nửa, ngoài ra còn có một loại dị trùng tên là Khô Lâu Tằm hắn chưa từng nghe nói tới, những tài liệu khác dù có trân quý thì chỉ cần về đại lục Trung Thiên hắn sẽ có cách thu thập toàn bộ.
Liễu Minh trầm ngâm một lát, thu mọi thứ vào trong thủ trạc rồi đứng dậy đi ra ngoài mật thất.
Bây giờ hắn đang ở Thương Hải Chi Vực, đừng nói Khô Lâu Tằm, dù có là tài liệu khác cũng chẳng tìm được. Thế nên chuyện này chờ khi về đại lục Trung Thiên hắn sẽ nghĩ tiếp.
Liễu Minh vừa đi vào đại sảnh thì thấy một miếng phù đưa tin màu trắng đang bay loạn khắp nơi. Thấy vậy, hắn liền cười khẽ mấy tiếng, vừa rồi quá mức chuyên chú nên không chú ý tới vật này.
Hắn phất tay, một cố hắc khí liền bắn ra, cuốn lấy tấm phù, một ý niệm liền truyền thẳng vào óc hắn.
Một lát sau, Liễu Minh vung tay mở đại môn ra, ngoài cửa đang đứng một người, chính là lão giả họ Ngạn.
"Vậy sao?" Nghe Càn Như Bình nói vậy, lông mày Liễu Minh liền nhảy lên một chút.
"Truyền Tống Trận này còn có vài nơi linh văn đã mờ đi, sau khi trở về muội sẽ cố gắng nghiên cứu, có lẽ sẽ giảm bớt thời gian tái sử dụng của nó." Càn Như Bình cân nhắc một chút rồi nói.
Liễu Minh nghe vậy thì cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Xem ra hắn vẫn đánh giá thấp tạo nghệ trận pháp của Càn Như Bình, không ngờ tới cổ Truyền Tống Trận mà nàng còn có thể chữa trị được.
Bên kia, Hải Yêu Hoàng cũng không khỏi liếc về hướng Càn Như Bình một cái, thế nhưng một lát sau liền rời mắt đi. Lúc này tu vi của y đã hao tổn rất nhiều, lại bị Liễu Minh thiết hạ cấm chế, thế nên cũng chẳng còn tâm sức đâu mà đi quản những chuyện không liên quan tới mình nữa.
"Tốt, việc này giao cho muội đi. Cần tài liệu gì thì nói với ta." Liễu Minh khẽ gật đầu nói.
Thời gian tiếp theo, Càn Như Bình mất hơn một canh giờ để cẩn thận kiểm tra Truyền Tống Trận đồng thời phục chế Trận Văn bên trên lên ngọc giản. Cho tới bây giờ thì Truyền Tống Trận này chính là con đường duy nhất để trở về đại lục Trung Thiên. Để phòng ngừa kẻ khác phát hiện hay Nghiệt Thú phá hư, Liễu Minh đã nán lại thêm một ngày, trợ giúp Càn Như Bình bày ra bảy tám cấm chế, phong tỏa toàn bộ huyệt động rồi mới yên tâm trở về.
Nửa ngày sau, ba người mới lên trên mạch khoáng.
"Thôi, ta và ngươi từ biệt tại đây đi. Hy vọng sau này ngươi đừng để cho ta có lý do diệt sát ngươi." Liễu Minh lạnh nhạt nói với Hải Yêu Hoàng.
Hải Yêu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng có chút chán nản. Mới một thời gian trôi qua, vậy mà không ngờ từ một kẻ chỉ là con sâu cái kiến trong mắt y, vậy mà lúc này hai người đã đảo vị trí cho nhau, y lại là kẻ phải nhìn lên Liễu Minh.
Tiếp theo, Liễu Minh không để ý tới Hải Yêu Hoàng nữa mà định đưa Càn Như Bình rời đi.
"Liễu đạo hữu, xin chờ một chút." Hải Yêu Hoàng bỗng nhiên mở miệng gọi Liễu Minh.
Liễu Minh dừng lại, quay đầu nhìn qua.
"Năm đó, nữ tu bị truyền tống tới đại lục Trung Thiên với ngươi bây giờ thế nào rồi?" Hải Yêu Hoàng do dự một lát, ánh mắt có chút phức tạp mở miệng hỏi.
"Ngươi hỏi Già Lam ư? Bây giờ nàng rất tốt, đã bái nhập Thái Thanh Môn, bây giờ có lẽ cũng sắp tiến giai Chân Đan cảnh rồi." Liễu Minh thản nhiên nói.
Mấy năm gần đây, Già Lam cũng khôi phục gần hết trí nhớ, thế nên đã kể cho Liễu Minh biết chuyện Hải Yêu Hoàng làm năm đó. Còn tinh phách mà y đưa vào mặc dù không có cách nào trừ bỏ được thế nhưng đã bị sư phụ của nàng phong ấn chặt chẽ rồi. Có điều hắn cũng không có ý nói chuyện này cho Hải Yêu Hoàng.
"Ta đã biết. Đa tạ Liễu đạo hữu." Hải Yêu Hoàng nghe vậy thì thở phào một cái, chắp tay thi lễ với Liễu Minh.
Trong mắt Liễu Minh hiện lên một tia ngoài ý muốn, khẽ gật đầu rồi xoay người, dẫn Càn Như Bình hóa thành một bóng đen, trong nháy mắt đã không còn bóng dáng.
Hải Yêu Hoàng nhìn về nơi Liễu Minh vừa biến mất, một lát sau mới bay theo một hướng khác.
Ba ngày sau, Liễu Minh và Càn Như Bình đã về tới Cửu Anh Sơn thuộc Man Quỷ Tông. Lúc đầu Liễu Minh định đưa Càn Như Bình về Thiên Nguyệt Tông, thế nhưng Càn Như Bình lại chết sống muốn đi cùng hắn, lại dùng phi kiếm truyền thư cho Lãnh Nguyệt sư thái nói rõ đầu đuôi mọi chuyện. Thấy vậy, Liễu Minh cũng không có cách nào, đành đưa nàng đi theo, lại nhờ Chung đạo cô sắp xếp một động phủ gần tiểu viện của mình cho Càn Như Bình ở lại.
Vừa tới nơi, Càn Như Bình đã vô cùng hưng phấn lao ngay vào mật thất trong động phủ, bắt đầu nghiên cứu cổ Truyền Tống Trận kia.
Thời gian tiếp theo, Liễu Minh ngồi nói chuyện một lát với Chung đạo cô, cũng biết được chi Cửu Anh của bọn họ do lão giả họ Ngạn thu xếp nên cũng không tổn thất lớn lắm. Những ngày này Chung Văn Đạo đều đang bế quan, lúc này được tin Liễu Minh trở về cũng tới bái kiến.
Thấy y đến, Liễu Minh cũng hướng dẫn thêm một chút về tu luyện Minh Cốt Quyết cho y. Thể chất của y xem ra cũng khá thích hợp với việc tu luyện công pháp này, chỉ trong một thời gian ngắn đã đạt được chút thành tựu rồi.
"Rất tốt, không qua bao nhiêu thời gian mà ngươi đã tu luyện tới tầng thứ tư Minh Cốt Quyết rồi." Liễu Minh có chút tán dương nói.
"Đây đều là nhờ vào linh đan của sư tôn nên đệ tử mới có thể tiến bộ thần tốc đến vậy." Chung Văn Đạo cung kính nói.
Liễu Minh chậm rãi gật đầu, tính cách của y xem ra cũng khá trầm ổn, giống với hắn lúc trước.
"Tốt, ngươi lui xuống tiếp tục tu luyện đi. Nếu trong một trăm năm ngươi có thể tiến giai Hóa Tinh Kỳ, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử thân truyền." Liễu Minh nhẹ nhàng nói.
"Vâng. Đa tạ sư tôn. Đệ tử sẽ cố gắng gấp bội." Chung Văn Đạo nghe vậy thì vô cùng vui mừng, vội vàng quỳ xuống thi lễ thật sâu với Liễu Minh một cái.
Ngồi bên cạnh, Chung đạo cô nghe vậy thì cũng cực kỳ vui mừng.
Hai người hàn huyên một hồi nữa rồi Chung đạo cô cũng biết ý cáo từ rời đi.
Qua thời gian cạn một chén trà sau, Liễu Minh lại trở về tiểu viện nơi sườn núi của mình, đi thẳng vào mật thất, lấy ra một thủ trạc màu xanh da trời, chính là trữ vật pháp khí của Hải Yêu Hoàng. Một đường bôn ba, tới giờ hắn mới có thời gian xem xét những thứ bên trong. Đưa thần thức vào trong thủ trạc, một lát sau, hắn liền vung tay lên, một lượng lớn đồ vật rơi ra đầy đất. Đa số là các loại linh tài, linh hoa, khoáng thạch phục vụ cho việc tu luyện, một ít Linh Thạch, Linh khí chẳng có lợi ích gì cho Liễu Minh cả. Thứ làm cho hắn để ý chỉ có một sợi xích sắt đen nhánh đang tỏa ra hào quang nhàn nhạt, hai viên Tinh Thạch đen bóng lớn cỡ quả trứng gà và một ngọc giản màu xám.
Bên ngoài sợi xích màu đen kia được vẽ rất nhiều phù văn màu vàng kim nhỏ như hạt đậu, rõ ràng là một kiện pháp bảo, linh khí tản mát ra làm cho người ta có chút sợ hãi, có lẽ là bảo vật mà Thiết Yêu từng dùng, thế nhưng thứ này cũng chẳng có tác dụng gì với Liễu Minh cả.
Còn hai viên Tinh Thạch màu đen kia giống hệt với viên Tinh Thạch mà hắn lấy được trong đầu lâu của con cự cầm Chân Đan cảnh kia. Xem ra đây là vật mà Hải Yêu Hoàng lấy được khi đánh chết những đầu Nghiệt Thú Chân Đan. Nhớ lại lúc trước Tông Diên nói chưa từng thấy Tinh Thạch này, xem ra vật này có tác dụng gì đấy, hôm trước hắn cũng quên mất không hỏi Hải Yêu Hoàng.
Liễu Minh vuốt ve một chút rồi thu lại Tinh Thạch, cầm miếng ngọc giản xám kia lên, đưa thần thức vào trong xem xét.
Chỉ thấy mở đầu ngọc giản viết mấy chữ lớn bằng ký tự Yêu tộc cổ: Bàn Cổ Chân Kinh. Ánh mắt Liễu Minh liền ánh lên chút quang mang, công pháp này trước đây hắn đã từng nghe Hải Yêu Hoàng nói qua, chính là công pháp chủ tu của Thiết Yêu Tông Diên.
Ánh mắt Liễu Minh lộ ra chút hứng thú. Cũng vì Tông Diên tu luyện môn công pháp này nên hắn mới không sưu hồn y được, vậy xem ra công pháp này cũng có chút huyền diệu. Nghĩ như vậy thế nên Liễu Minh tiếp tục đưa thần thức vào xem.
Thời gian trôi qua, mãi nửa canh giờ sau, hắn mới mở mắt, trên gương mặt lộ ra một nét kinh sợ. Theo ghi chép trong ngọc giản thì Bàn Cổ Chân Kinh này chính là một công pháp bí truyền của một môn phái Cổ Vu bí ẩn thời thượng cổ. Hắn đã đọc qua vô số điển tịch thượng cổ, thế nên cũng biết một chút về Cổ Vu. Nghe nói thuật Cổ Vu thời thượng cổ quỷ dị khó lường, có thể giết người từ xa, có thể nguyền rủa người khác. Hắn cũng từng nghe nói về một loại Cổ Vu thuật gọi là Thất Tiễn Thư, dùng tóc của địch nhân tết thành một hình nộm, bên trên viết ngày sinh tháng đẻ của đối phương, trên đầu đặt một chiếc đèn, dưới bàn chân một chiếc, dùng châm đâm vào tứ chi. Mỗi châm đâm xuống, địch nhân sẽ mất đi một phách. Bảy châm đâm xuống, ba hồn bảy vía của địch nhân sẽ tan đi toàn bộ, cực kỳ đau đớn mà chết.
Thế nhưng công pháp trên Bàn Cổ Chân Kinh này cũng không mơ hồ như thế, theo giải thích trong ngọc giản thì Cổ Vu chia thành hai nhánh là Cổ Thuật và Vu Thuật. Thất Tiễn Thư nói về Vu Thuật, còn Bàn Cổ Chân Kinh là về Cổ Thuật.
Quá trình tu luyện Bàn Cổ Chân Kinh này cực kỳ gian nan, yêu cầu về căn cốt tư chất cũng không thấp, Liễu Minh đoán rằng có lẽ Thiết Yêu Tông Diên cũng chưa tu luyện được tới cảnh giới cao thâm, nếu không dù chỉ còn một tinh phách cũng sẽ không bị Hải Yêu Hoàng áp chế như vậy.
Công pháp trên đó mặc dù chẳng có tác dụng gì với Liễu Minh thế nhưng lại có một ít bí thuật vận chuyển thần hồn làm cho hắn cảm thấy khá hay ho, trong đó có một thuật gọi là Tỏa Hồn. Ngoài ra còn có một số thuật khác như Phân Hồn, Chiết Hồn, Chuyển Hồn làm cho hắn quả thật đã mở rộng tầm mắt.
Thủ đoạn đối địch trong Bàn Cổ Chân Kinh này cũng có phần quỷ dị, các loại Hồn Điệt Bài, Diệt Hồn Cổ mà Hải Yêu Hoàng nhắc tới đều ghi lại đầy đủ, mỗi loại đều cực kỳ âm độc, làm cho người ta không rét mà run.
Chỉ tiếc là, để thi triển những thuật này cần tài liệu quá mức hà khắc, có nhiều loại đến cả đại lục Trung Thiên cũng khó tìm được.
Thế nhưng trong đó có một bí thuật gọi là Hấp Hồn Cổ làm Liễu Minh có chút hứng thú, bởi tài liệu chủ yếu cho loại Cổ Thuật này chính là Hóa Thức Trùng. Hấp Hồn Cổ này cũng không phải là loại dùng để đối địch mà để phụ trợ. Một khi dưỡng thành Hấp Hồn Cổ, không những nó sẽ cung cấp Tinh Thần Lực cho Ký Chủ như Hóa Thức Trùng mà còn có thể thu một tinh phách khác để luyện hóa thành hồn lực tinh khiết cho bản thân hấp thu, một phần nhỏ để cho Ký Chủ.
Đọc đến đây, Liễu Minh thở phào một hơi, ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Nếu có thể dưỡng thành Hấp Hồn Cổ này, Tinh Thần Lực của hắn lại có thể tăng trưởng thêm một lượng lớn nữa. Lợi ích của việc Tinh thần lực cường đại này Liễu Minh hiểu hơn ai hết thế nên hắn cũng biết được giá trị của thuật này lớn tới cỡ nào.
Liễu Minh tỉnh táo lại rồi cẩn thận kiểm tra kỹ lưỡng các loại nguyên liệu cần cho Hấp Hồn Cổ, thì thấy ngoài Hóa Thức Trùng, những tài liệu còn lại hắn cũng biết quá nửa, ngoài ra còn có một loại dị trùng tên là Khô Lâu Tằm hắn chưa từng nghe nói tới, những tài liệu khác dù có trân quý thì chỉ cần về đại lục Trung Thiên hắn sẽ có cách thu thập toàn bộ.
Liễu Minh trầm ngâm một lát, thu mọi thứ vào trong thủ trạc rồi đứng dậy đi ra ngoài mật thất.
Bây giờ hắn đang ở Thương Hải Chi Vực, đừng nói Khô Lâu Tằm, dù có là tài liệu khác cũng chẳng tìm được. Thế nên chuyện này chờ khi về đại lục Trung Thiên hắn sẽ nghĩ tiếp.
Liễu Minh vừa đi vào đại sảnh thì thấy một miếng phù đưa tin màu trắng đang bay loạn khắp nơi. Thấy vậy, hắn liền cười khẽ mấy tiếng, vừa rồi quá mức chuyên chú nên không chú ý tới vật này.
Hắn phất tay, một cố hắc khí liền bắn ra, cuốn lấy tấm phù, một ý niệm liền truyền thẳng vào óc hắn.
Một lát sau, Liễu Minh vung tay mở đại môn ra, ngoài cửa đang đứng một người, chính là lão giả họ Ngạn.
Bình luận truyện