Ma Thiên Ký
Chương 1213: Đáy biển Hung Đảo
Dịch giả: nila32
Ngày hôm sau, lão già họ Ngạn đã chờ sẵn ở tiểu viện của Liễu Minh từ sáng sớm. Sắc mặt của lão lúc này tương đối phức tạp, thoạt nhìn vừa có chút chờ mong vừa không giấu được vẻ lo lắng hồi hộp.
“Cuối cùng may mắn không làm nhục mệnh.”
Liễu Minh thấy vậy bèn giơ tay lấy ra túi Dưỡng Hồn có chứa Phi Thiên Ngân Thi cùng tấm lệnh bài màu xương trắng giao cho đối phương. Lão già họ Ngạn vui mừng nhận lấy sau đó nắm chặt lệnh bài trong tay, miệng lẩm bẩm pháp quyết phóng xuất Phi Thiên Ngân Thi xuống giữa đại sảnh. Nhìn thấy biến hóa trên cơ thể Khôi lỗi cùng khí tức mạnh mẽ do nó phát ra, Ngạn sư thúc thoạt tiên ngẩn ngơ nhưng rất nhanh liền tỏ ra mừng rỡ như điên. Chưa hết, khi thúc giục pháp quyết để thử khống chế Phi Thiên Ngân Thi thông qua lệnh bài bổn mạng, lão không cảm thấy chút khó khăn nào như lúc trước từ đó không khỏi càng thêm kinh hỉ muôn phần.
“Ta đã thiết hạ cấm chế đặc thù bên trên lệnh bài bổn mạng. Ngày sau chỉ cần luyện hóa thứ này, bất luận kẻ nào cũng có thể điều khiển được nó.” Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.
“Thật tốt quá, Ngạn mỗ vẫn luôn lo lắng sau khi thân già này tọa hóa sẽ không có ai đủ khả năng ước thúc Ngân Thi này. Hiện tại rốt cuộc đã có thể yên tâm, Liễu trưởng lão quả thật đã nhọc lòng vì bản tông rồi.” Lão già họ Ngạn tỏ vẻ cảm kích.
“Điều này có đáng gì đâu!” Liễu Minh khoát tay áo.
“Đúng rồi, còn một chuyện ta vẫn muốn qua với Liễu trưởng lão! Nguyên Ma Môn, Hóa Nhất Tông cùng các tông môn cấp cao vừa đưa tin thể hiện ý định tổ chức hội nghị cao tầng liên minh để thương thảo tương lai phát triển của liên minh Vân Xuyên. Không biết Liễu trưởng lão có hứng thú tham gia hay không?” Sau khi chần chừ một lúc, lão già họ Ngạn bèn hỏi.
“Những chuyện này Ngạn huynh cứ việc xử lý là được.” Liễu Minh nhướng mày trả lời.
“Cũng được, Ngạn mỗ nhất định giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa.” Lão già họ Ngạn nghe vậy liền tỏ vẻ thất vọng. Kế tiếp, sau khi kiểm tra một chút thực lực của Phi Thiên Ngân Thi, lão liền tìm lý do cáo từ.
Liễu Minh thấy vậy cũng nhanh chóng quay người trở lại mật thất của mình. Hôm nay, toàn bộ Man Quỷ Tông đã được phát dương quang đại, không cần hắn phải bận tâm lo lắng nữa rồi, cũng xem như hứa hẹn với Âm Lưu lúc trước đã được thực hiện. Với tu vi Chân Đan hậu kỳ của họ Liễu, dựa vào tài nguyên cằn cỗi của đại lục Vân Xuyên, nếu muốn tăng tiến tu vi chỉ sợ là chuyện khó càng thêm khó chẳng qua hiện nay chưa có phương pháp rời khỏi nơi này nên đành lưu lại một thời gian ngắn. Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn không khỏi có chút khó coi…
Nửa tháng sau.
Lúc này, Liễu Minh đang một mình thưởng trà trong phòng khách tiểu viện, khuôn mặt lộ vẻ suy tư. Đột nhiên, theo tiếng chân truyền đến, một bóng người nhỏ nhắn thướt tha cũng nhanh chóng xuất hiện.
“Như Bình đã đến đó sao, việc nghiên cứu phiến đá kia đã tiến hành đến đâu rồi?” Liễu Minh ngẩng đầu nhìn lướt qua sau đó mỉm cười hỏi thăm một câu.
“Minh đại ca, muội đã sớm tu bổ gần như hoàn toàn phiến đá kia. Chỉ có điều văn trận của nó có chút phức tạp, muội đã ngày suy đêm nghĩ thật lâu, cũng đã thử qua rất nhiều phương pháp nhưng vẫn chưa có cách nào kích hoạt phù văn ở khu vực trung tâm.” Càn Như Bình nghe vậy liền lộ thần sắc không chút cam lòng tiếp đó nàng mới lấy một phiến đá tối tăm từ trong chiếc nhẫn chứa đồ giao cho họ Liễu.
Sau khi tiếp nhận phiến đá, Liễu Minh liền phát hiện những nơi vốn dĩ lở lói, tổn hại rốt cuộc đã được chữa trị như mới chỉ có điều đồ vật này vẫn không hề phát ra chút ánh sáng nào cả. Quan sát thêm một lúc, hắn đành lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng. Ngay đến Càn Như Bình am tường trận pháp còn không tìm ra phương pháp giải quyết, chỉ sợ bí ẩn của khối đá này phải về đến đại lục Trung Thiên mới có thể giải khai.
“Đúng rồi, nghe nói sư thúc Diệp Thiên Mi của ngươi trước kia đột nhiên mất tích chỉ là không biết tình huống cụ thể thế nào?” Liễu Minh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì bèn xoay chuyển chủ đề.
“Thì ra người mà Minh đại ca vẫn luôn nhớ tới chính là Diệp sư thúc.” Càn Như Bình nghe vậy bèn dẩu môi trả lời.
“Nếu muội biết được chuyện gì hãy nói cho đại ca biết, ta định ra ngoài một chuyến để tìm kiếm tung tích của nàng ấy.” Liễu Minh từ chối cho ý kiến.
“Nếu Minh ca đồng ý mang theo ta khi rời khỏi nơi này, tiểu muội biết được những gì nhất định đều kể cho huynh.” Nghe nói Liễu Minh định rời khỏi Man Quỷ Tông, Càn Như Bình lập tức đề nghị.
“Không thành vấn đề. Lúc trước khi ta hỏi qua Trương Tú Nương về sự tình cụ thể của Diệp sư thúc, nàng ta cũng chỉ biết đại khái mà thôi.” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh liền trả lời không chút do dự.
“Hắc hắc, Minh ca, xem như huynh đã tìm đúng người rồi đấy. Ta quả thật biết rõ chuyện này hơn Trương sư tỷ một chút. Ngày đó, Diệp sư thúc tựa hồ muốn thăm dò tin tức trọng yếu gì đó liền ra ngoài một mình sau đó theo thông tin mà muội nghe được, sư thúc đã mất tích ở núi Phượng Minh. Về phần tin tức cụ thể mà Diệp sư thúc tìm kiếm, muội cũng không được nghe nói, hơn nữa số người biết rõ tin tức này cũng rải rác không có mấy.” Càn Như Bình nghe vậy bèn trả lời một cách tỉ mỉ.
“Thì ra là thế, vậy chúng ta cùng đến núi Phượng Minh một chút xem sao. Đúng rồi, trước đó, còn phải lặn xuống mạch khoáng dưới đáy biển để tu bổ tòa pháp trận kia một phen.”
Vừa dứt lời, Liễu Minh liền vung tay thu hồi toàn bộ cấm chế, pháp trận trong mật thất sau đó giẫm chân lên một đóa mây đen mang theo Càn Như Bình lẳng lặng rời khỏi sơn môn Man Quỷ Tông để hướng về khu vực Thương Hải.
…
Núi Phượng Minh chiếm giữ diện tích vạn dặm thuộc sườn Đông quận Trừ Châu của nước Đại Huyền, do bảy tám tòa núi nhỏ vây quanh một ngọn núi chính tạo thành. Tương truyền nơi này cứ mỗi hai chục năm lại có ánh lửa ngút trời phát ra từ ngọn chủ phong mang theo tiếng phượng lảnh lót vì vậy mới được người dân bản xứ đặt cho cái tên Phượng Minh. Dân cư trong núi thưa thớt nhưng Linh khí nơi này lại dồi dào hơn nhiều địa phương hoang dã khác vì vậy được xem là địa phương tu luyện hiếm có hấp dẫn không ít tán tu thường xuyên tìm kiếm một nơi tu luyện sở hữu linh khí nồng đậm. Bất quá phần lớn bọn họ đều không dám trèo lên quá cao bởi vì bên trên sườn núi thường có Yêu thú hung mãnh qua lại. Tuy vậy những nơi như thế lại có không ít Linh thảo cùng linh vật quý hiếm vì vậy vẫn có không ít tu sĩ mạo hiểm trèo cao để tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Lúc này, đã hơn một tháng kể từ khi đại chiến tại Hải Hoàng Cung kết thúc. Trên sườn ngọn núi chính của Phượng Minh Sơn lúc này, một gã trai trẻ áo bào xanh đang cùng thiếu nữ áo trắng phía sau leo dần lên cao. Không bao lâu sau, hai người đã đặt chân được lên đỉnh núi. Sau khi quan sát trận bàn màu bạc nhạt trong tay, Càn Như Bình liền mở miệng nói ra:
“Minh ca, xem ra Diệp sư thúc không có ở đây rồi.”
“Nơi này quả thật không có khí tức của nàng ấy. Mặt khác, trên đường đến đây, chúng ta không hề nhìn thấy sự xuất hiện của bất cứ Yêu thú nào. Điều này quả thật có chút kỳ quái.” Liễu Minh nghe vậy không khỏi cau mày.
“Chẳng lẽ nơi này quả thật tồn tại Thông Linh Phượng Hoàng trong truyền thuyết? Diệp sư thúc gặp phải loài chim thần này mới bị mất tích.” Càn Như Bình thình lình tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Thông Linh Phượng Hoàng gì đó chỉ lời đồn lưu truyền trong giới phàm phu tục tử mà thôi. Vừa rồi khi sử dụng thần thức kiểm tra thoáng qua, ta không hề phát hiện bất cứ tồn tại mạnh mẽ nào quanh đây.” Liễu Minh chậm rãi nói ra.
“Minh đại ca nói cũng đúng, Diệp sư thúc mất liên lạc ở đây nhưng có lẽ đã sớm rời khỏi nơi này. Chi bằng chúng ta dạo qua khu vực phụ cận, nhìn xem có thể tìm thấy manh mối nào khác hay không.“ Càn Như Bình đề nghị.
Liễu Minh không vội trả lời mà đang phóng mắt ngắm nhìn nước Đại Huyền ở phía xa xa. Nhớ lại ngày tháng bỏ chạy trối chết khỏi Hung Đảo, hắn chỉ là một phạm nhân mười ba mười bốn tuổi, thấm thoát đã hơn trăm năm trôi qua. Nghĩ tới đây, Liễu Minh chợt nhớ ra Hung Đảo cách sơn mạch này chỉ chừng trăm dặm, với tốc độ của hắn trong nháy mắt đã có thể đến nơi. Hiện tại, hắn cũng không còn là thiếu niên yếu ớt truy cầu sự sống như lúc trước nhưng hồi tưởng lại cự thú do Hung Đảo biến thành vẫn không khỏi giật mình hoảng hốt, phóng mắt khắp vô luận đại lục Trung Thiên hay là Cửu U Minh Giới cũng chưa gặp qua con thú nào to lớn như vậy. Lúc này, sau một thoáng sử dụng thần thức tra xét toàn bộ hải vực, hắn vẫn không cách nào dò xét vị trí chính xác của Hung Đảo lúc trước.
“Như Bình, hoang đảo nơi Càn thúc, phụ thân của muội bị giam giữ năm đó nằm cách nơi này không xa, ngươi có muốn ghé qua một chút?” Liễu Minh đột nhiên quay đầu hỏi Càn Như Bình một câu.
“Minh ca, khi đó ta còn nhỏ nên không biết chuyện xảy ra cụ thể ra sao nhưng nghe nói hòn đảo đã biến mất rồi đúng không?” Càn Như Bình nghe vậy lộ ra vài phần kinh ngạc.
“Không sai, Hung Đảo không ngờ lại do một con cự thú khổng lồ biến thành.” Khi nhớ lại cảnh tượng Hung Đảo hóa thành cự thú bay đi, Liễu Minh không khỏi cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
“Cự thú mà Minh ca nói đến không biết là loại Linh thú gì?” Càn Như Bình nghe vậy lập tức cả kinh hơn nữa còn không ngừng hỏi thăm cặn kẽ.
“Chỉ sợ không phải là Linh thú bình thường. Chỉ riêng việc có thể biến thành hòn đảo rộng lớn như vậy đã cho thấy kích thước của nó phải vượt hơn trăm lần so với Linh thú thường thấy. Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy, con thú này còn bộc lộ hung tính vô cùng ghê gớm. Những người có mặt trên đảo lúc ấy hầu như đều bị nuốt chửng chỉ có vài người bọn ta trải qua biết bao trắc trở gian nguy mới chạy thoát thành công.” Nói đến đây, sắc mặt Liễu Minh dần trở nên nặng nề.
“Đã như vậy, chúng ta tới xem một chút đi.” Càn Như Bình như đã hiểu ra điều gì bèn thấp giọng đề nghị.
Lúc này, Liễu Minh mới gật đầu rồi hóa thành hắc quang kích bắn về phía Hung Đảo. Sau thời gian chừng uống một chén trà, một đạo hào quang bỗng từ trên trời giáng xuống, đánh “Phốc” một tiếng khiến mặt nước dấy lên vô số bọt biển, một lúc sau mới dần khôi phục sự tĩnh lặng vốn có. Vị trí của Hung Đảo trước kia lúc này chỉ còn lại một lỗ hổng tối tăm rộng hơn mười dặm hơn nữa phụ cận mọc lên vô số hải tảo.
“Nơi này chính là Hung Đảo ngày đó?” Càn Như Bình lộ vẻ nghi hoặc nhìn qua cự động.
Sau khi thăm dò thoáng qua hang động dưới chân, Liễu Minh chợt phát hiện chấn động pháp lực yếu ớt truyền ra. Có điều những chấn động này vô cùng yếu ớt, người bình thường căn bản không có cách nào nhận ra nhưng lại không thể che giấu tu sĩ sở hữu thần thức mạnh mẽ hơn người như hắn.
“Chúng ta xuống dưới xem qua một chút, bên trong dường như tồn tại thứ gì đó.” Liễu Minh lên tiếng đề nghị.
Tuy rằng Càn Như Bình hiện tại không thể nhận ra điểm gì bất thường nhưng nghe Liễu Minh nói vậy nàng liền quả quyết gật đầu tỏ vẻ đồng ý vì vậy không lâu sau hai người đã chậm rãi thâm nhập cự động bên dưới. Sau khi băng qua một đoạn hành lang tối tăm, trước mắt bọn họ liền xuất hiện một rãnh biển hẹp dài được bao bọc bởi thạch bích màu xám cùng rong biển xanh đậm hai bên. Tường đá nhìn như vô cùng thô ráp khi sờ lên lại truyền đến cảm giác bóng loáng dị thường. Sau khi men theo rãnh biển tiến về phía trước, hai người thình lình đến được một nơi vô cùng rộng rãi với sóng nước dập dìu, ánh sáng màu lam dịu dàng cùng muôn loại cá biển đủ hình đủ dạng bơi lại như thoi đưa.
Ngày hôm sau, lão già họ Ngạn đã chờ sẵn ở tiểu viện của Liễu Minh từ sáng sớm. Sắc mặt của lão lúc này tương đối phức tạp, thoạt nhìn vừa có chút chờ mong vừa không giấu được vẻ lo lắng hồi hộp.
“Cuối cùng may mắn không làm nhục mệnh.”
Liễu Minh thấy vậy bèn giơ tay lấy ra túi Dưỡng Hồn có chứa Phi Thiên Ngân Thi cùng tấm lệnh bài màu xương trắng giao cho đối phương. Lão già họ Ngạn vui mừng nhận lấy sau đó nắm chặt lệnh bài trong tay, miệng lẩm bẩm pháp quyết phóng xuất Phi Thiên Ngân Thi xuống giữa đại sảnh. Nhìn thấy biến hóa trên cơ thể Khôi lỗi cùng khí tức mạnh mẽ do nó phát ra, Ngạn sư thúc thoạt tiên ngẩn ngơ nhưng rất nhanh liền tỏ ra mừng rỡ như điên. Chưa hết, khi thúc giục pháp quyết để thử khống chế Phi Thiên Ngân Thi thông qua lệnh bài bổn mạng, lão không cảm thấy chút khó khăn nào như lúc trước từ đó không khỏi càng thêm kinh hỉ muôn phần.
“Ta đã thiết hạ cấm chế đặc thù bên trên lệnh bài bổn mạng. Ngày sau chỉ cần luyện hóa thứ này, bất luận kẻ nào cũng có thể điều khiển được nó.” Liễu Minh nhàn nhạt nói ra.
“Thật tốt quá, Ngạn mỗ vẫn luôn lo lắng sau khi thân già này tọa hóa sẽ không có ai đủ khả năng ước thúc Ngân Thi này. Hiện tại rốt cuộc đã có thể yên tâm, Liễu trưởng lão quả thật đã nhọc lòng vì bản tông rồi.” Lão già họ Ngạn tỏ vẻ cảm kích.
“Điều này có đáng gì đâu!” Liễu Minh khoát tay áo.
“Đúng rồi, còn một chuyện ta vẫn muốn qua với Liễu trưởng lão! Nguyên Ma Môn, Hóa Nhất Tông cùng các tông môn cấp cao vừa đưa tin thể hiện ý định tổ chức hội nghị cao tầng liên minh để thương thảo tương lai phát triển của liên minh Vân Xuyên. Không biết Liễu trưởng lão có hứng thú tham gia hay không?” Sau khi chần chừ một lúc, lão già họ Ngạn bèn hỏi.
“Những chuyện này Ngạn huynh cứ việc xử lý là được.” Liễu Minh nhướng mày trả lời.
“Cũng được, Ngạn mỗ nhất định giải quyết chuyện này một cách ổn thỏa.” Lão già họ Ngạn nghe vậy liền tỏ vẻ thất vọng. Kế tiếp, sau khi kiểm tra một chút thực lực của Phi Thiên Ngân Thi, lão liền tìm lý do cáo từ.
Liễu Minh thấy vậy cũng nhanh chóng quay người trở lại mật thất của mình. Hôm nay, toàn bộ Man Quỷ Tông đã được phát dương quang đại, không cần hắn phải bận tâm lo lắng nữa rồi, cũng xem như hứa hẹn với Âm Lưu lúc trước đã được thực hiện. Với tu vi Chân Đan hậu kỳ của họ Liễu, dựa vào tài nguyên cằn cỗi của đại lục Vân Xuyên, nếu muốn tăng tiến tu vi chỉ sợ là chuyện khó càng thêm khó chẳng qua hiện nay chưa có phương pháp rời khỏi nơi này nên đành lưu lại một thời gian ngắn. Nghĩ tới đây, sắc mặt của hắn không khỏi có chút khó coi…
Nửa tháng sau.
Lúc này, Liễu Minh đang một mình thưởng trà trong phòng khách tiểu viện, khuôn mặt lộ vẻ suy tư. Đột nhiên, theo tiếng chân truyền đến, một bóng người nhỏ nhắn thướt tha cũng nhanh chóng xuất hiện.
“Như Bình đã đến đó sao, việc nghiên cứu phiến đá kia đã tiến hành đến đâu rồi?” Liễu Minh ngẩng đầu nhìn lướt qua sau đó mỉm cười hỏi thăm một câu.
“Minh đại ca, muội đã sớm tu bổ gần như hoàn toàn phiến đá kia. Chỉ có điều văn trận của nó có chút phức tạp, muội đã ngày suy đêm nghĩ thật lâu, cũng đã thử qua rất nhiều phương pháp nhưng vẫn chưa có cách nào kích hoạt phù văn ở khu vực trung tâm.” Càn Như Bình nghe vậy liền lộ thần sắc không chút cam lòng tiếp đó nàng mới lấy một phiến đá tối tăm từ trong chiếc nhẫn chứa đồ giao cho họ Liễu.
Sau khi tiếp nhận phiến đá, Liễu Minh liền phát hiện những nơi vốn dĩ lở lói, tổn hại rốt cuộc đã được chữa trị như mới chỉ có điều đồ vật này vẫn không hề phát ra chút ánh sáng nào cả. Quan sát thêm một lúc, hắn đành lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng. Ngay đến Càn Như Bình am tường trận pháp còn không tìm ra phương pháp giải quyết, chỉ sợ bí ẩn của khối đá này phải về đến đại lục Trung Thiên mới có thể giải khai.
“Đúng rồi, nghe nói sư thúc Diệp Thiên Mi của ngươi trước kia đột nhiên mất tích chỉ là không biết tình huống cụ thể thế nào?” Liễu Minh bỗng nhiên nghĩ đến điều gì bèn xoay chuyển chủ đề.
“Thì ra người mà Minh đại ca vẫn luôn nhớ tới chính là Diệp sư thúc.” Càn Như Bình nghe vậy bèn dẩu môi trả lời.
“Nếu muội biết được chuyện gì hãy nói cho đại ca biết, ta định ra ngoài một chuyến để tìm kiếm tung tích của nàng ấy.” Liễu Minh từ chối cho ý kiến.
“Nếu Minh ca đồng ý mang theo ta khi rời khỏi nơi này, tiểu muội biết được những gì nhất định đều kể cho huynh.” Nghe nói Liễu Minh định rời khỏi Man Quỷ Tông, Càn Như Bình lập tức đề nghị.
“Không thành vấn đề. Lúc trước khi ta hỏi qua Trương Tú Nương về sự tình cụ thể của Diệp sư thúc, nàng ta cũng chỉ biết đại khái mà thôi.” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh liền trả lời không chút do dự.
“Hắc hắc, Minh ca, xem như huynh đã tìm đúng người rồi đấy. Ta quả thật biết rõ chuyện này hơn Trương sư tỷ một chút. Ngày đó, Diệp sư thúc tựa hồ muốn thăm dò tin tức trọng yếu gì đó liền ra ngoài một mình sau đó theo thông tin mà muội nghe được, sư thúc đã mất tích ở núi Phượng Minh. Về phần tin tức cụ thể mà Diệp sư thúc tìm kiếm, muội cũng không được nghe nói, hơn nữa số người biết rõ tin tức này cũng rải rác không có mấy.” Càn Như Bình nghe vậy bèn trả lời một cách tỉ mỉ.
“Thì ra là thế, vậy chúng ta cùng đến núi Phượng Minh một chút xem sao. Đúng rồi, trước đó, còn phải lặn xuống mạch khoáng dưới đáy biển để tu bổ tòa pháp trận kia một phen.”
Vừa dứt lời, Liễu Minh liền vung tay thu hồi toàn bộ cấm chế, pháp trận trong mật thất sau đó giẫm chân lên một đóa mây đen mang theo Càn Như Bình lẳng lặng rời khỏi sơn môn Man Quỷ Tông để hướng về khu vực Thương Hải.
…
Núi Phượng Minh chiếm giữ diện tích vạn dặm thuộc sườn Đông quận Trừ Châu của nước Đại Huyền, do bảy tám tòa núi nhỏ vây quanh một ngọn núi chính tạo thành. Tương truyền nơi này cứ mỗi hai chục năm lại có ánh lửa ngút trời phát ra từ ngọn chủ phong mang theo tiếng phượng lảnh lót vì vậy mới được người dân bản xứ đặt cho cái tên Phượng Minh. Dân cư trong núi thưa thớt nhưng Linh khí nơi này lại dồi dào hơn nhiều địa phương hoang dã khác vì vậy được xem là địa phương tu luyện hiếm có hấp dẫn không ít tán tu thường xuyên tìm kiếm một nơi tu luyện sở hữu linh khí nồng đậm. Bất quá phần lớn bọn họ đều không dám trèo lên quá cao bởi vì bên trên sườn núi thường có Yêu thú hung mãnh qua lại. Tuy vậy những nơi như thế lại có không ít Linh thảo cùng linh vật quý hiếm vì vậy vẫn có không ít tu sĩ mạo hiểm trèo cao để tìm kiếm thiên tài địa bảo.
Lúc này, đã hơn một tháng kể từ khi đại chiến tại Hải Hoàng Cung kết thúc. Trên sườn ngọn núi chính của Phượng Minh Sơn lúc này, một gã trai trẻ áo bào xanh đang cùng thiếu nữ áo trắng phía sau leo dần lên cao. Không bao lâu sau, hai người đã đặt chân được lên đỉnh núi. Sau khi quan sát trận bàn màu bạc nhạt trong tay, Càn Như Bình liền mở miệng nói ra:
“Minh ca, xem ra Diệp sư thúc không có ở đây rồi.”
“Nơi này quả thật không có khí tức của nàng ấy. Mặt khác, trên đường đến đây, chúng ta không hề nhìn thấy sự xuất hiện của bất cứ Yêu thú nào. Điều này quả thật có chút kỳ quái.” Liễu Minh nghe vậy không khỏi cau mày.
“Chẳng lẽ nơi này quả thật tồn tại Thông Linh Phượng Hoàng trong truyền thuyết? Diệp sư thúc gặp phải loài chim thần này mới bị mất tích.” Càn Như Bình thình lình tỏ ra vô cùng sợ hãi.
“Thông Linh Phượng Hoàng gì đó chỉ lời đồn lưu truyền trong giới phàm phu tục tử mà thôi. Vừa rồi khi sử dụng thần thức kiểm tra thoáng qua, ta không hề phát hiện bất cứ tồn tại mạnh mẽ nào quanh đây.” Liễu Minh chậm rãi nói ra.
“Minh đại ca nói cũng đúng, Diệp sư thúc mất liên lạc ở đây nhưng có lẽ đã sớm rời khỏi nơi này. Chi bằng chúng ta dạo qua khu vực phụ cận, nhìn xem có thể tìm thấy manh mối nào khác hay không.“ Càn Như Bình đề nghị.
Liễu Minh không vội trả lời mà đang phóng mắt ngắm nhìn nước Đại Huyền ở phía xa xa. Nhớ lại ngày tháng bỏ chạy trối chết khỏi Hung Đảo, hắn chỉ là một phạm nhân mười ba mười bốn tuổi, thấm thoát đã hơn trăm năm trôi qua. Nghĩ tới đây, Liễu Minh chợt nhớ ra Hung Đảo cách sơn mạch này chỉ chừng trăm dặm, với tốc độ của hắn trong nháy mắt đã có thể đến nơi. Hiện tại, hắn cũng không còn là thiếu niên yếu ớt truy cầu sự sống như lúc trước nhưng hồi tưởng lại cự thú do Hung Đảo biến thành vẫn không khỏi giật mình hoảng hốt, phóng mắt khắp vô luận đại lục Trung Thiên hay là Cửu U Minh Giới cũng chưa gặp qua con thú nào to lớn như vậy. Lúc này, sau một thoáng sử dụng thần thức tra xét toàn bộ hải vực, hắn vẫn không cách nào dò xét vị trí chính xác của Hung Đảo lúc trước.
“Như Bình, hoang đảo nơi Càn thúc, phụ thân của muội bị giam giữ năm đó nằm cách nơi này không xa, ngươi có muốn ghé qua một chút?” Liễu Minh đột nhiên quay đầu hỏi Càn Như Bình một câu.
“Minh ca, khi đó ta còn nhỏ nên không biết chuyện xảy ra cụ thể ra sao nhưng nghe nói hòn đảo đã biến mất rồi đúng không?” Càn Như Bình nghe vậy lộ ra vài phần kinh ngạc.
“Không sai, Hung Đảo không ngờ lại do một con cự thú khổng lồ biến thành.” Khi nhớ lại cảnh tượng Hung Đảo hóa thành cự thú bay đi, Liễu Minh không khỏi cảm thấy hoảng sợ trong lòng.
“Cự thú mà Minh ca nói đến không biết là loại Linh thú gì?” Càn Như Bình nghe vậy lập tức cả kinh hơn nữa còn không ngừng hỏi thăm cặn kẽ.
“Chỉ sợ không phải là Linh thú bình thường. Chỉ riêng việc có thể biến thành hòn đảo rộng lớn như vậy đã cho thấy kích thước của nó phải vượt hơn trăm lần so với Linh thú thường thấy. Hơn nữa, sau khi tỉnh dậy, con thú này còn bộc lộ hung tính vô cùng ghê gớm. Những người có mặt trên đảo lúc ấy hầu như đều bị nuốt chửng chỉ có vài người bọn ta trải qua biết bao trắc trở gian nguy mới chạy thoát thành công.” Nói đến đây, sắc mặt Liễu Minh dần trở nên nặng nề.
“Đã như vậy, chúng ta tới xem một chút đi.” Càn Như Bình như đã hiểu ra điều gì bèn thấp giọng đề nghị.
Lúc này, Liễu Minh mới gật đầu rồi hóa thành hắc quang kích bắn về phía Hung Đảo. Sau thời gian chừng uống một chén trà, một đạo hào quang bỗng từ trên trời giáng xuống, đánh “Phốc” một tiếng khiến mặt nước dấy lên vô số bọt biển, một lúc sau mới dần khôi phục sự tĩnh lặng vốn có. Vị trí của Hung Đảo trước kia lúc này chỉ còn lại một lỗ hổng tối tăm rộng hơn mười dặm hơn nữa phụ cận mọc lên vô số hải tảo.
“Nơi này chính là Hung Đảo ngày đó?” Càn Như Bình lộ vẻ nghi hoặc nhìn qua cự động.
Sau khi thăm dò thoáng qua hang động dưới chân, Liễu Minh chợt phát hiện chấn động pháp lực yếu ớt truyền ra. Có điều những chấn động này vô cùng yếu ớt, người bình thường căn bản không có cách nào nhận ra nhưng lại không thể che giấu tu sĩ sở hữu thần thức mạnh mẽ hơn người như hắn.
“Chúng ta xuống dưới xem qua một chút, bên trong dường như tồn tại thứ gì đó.” Liễu Minh lên tiếng đề nghị.
Tuy rằng Càn Như Bình hiện tại không thể nhận ra điểm gì bất thường nhưng nghe Liễu Minh nói vậy nàng liền quả quyết gật đầu tỏ vẻ đồng ý vì vậy không lâu sau hai người đã chậm rãi thâm nhập cự động bên dưới. Sau khi băng qua một đoạn hành lang tối tăm, trước mắt bọn họ liền xuất hiện một rãnh biển hẹp dài được bao bọc bởi thạch bích màu xám cùng rong biển xanh đậm hai bên. Tường đá nhìn như vô cùng thô ráp khi sờ lên lại truyền đến cảm giác bóng loáng dị thường. Sau khi men theo rãnh biển tiến về phía trước, hai người thình lình đến được một nơi vô cùng rộng rãi với sóng nước dập dìu, ánh sáng màu lam dịu dàng cùng muôn loại cá biển đủ hình đủ dạng bơi lại như thoi đưa.
Bình luận truyện