Ma Thiên Ký
Chương 1304: Đại Chiến Bắt Đầu
Dịch giả: Duocsybinh
Mấy vạn đạo độn quang tạo thành một một đám mây khổng lồ che kín bầu trời. Một tiếng thanh minh thét lên khí thế hừng hực như thủy triều lao đi nhanh chóng.
Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên lập tức đã kinh động đến quân đoàn Đại Sóc đang chiếm giữ thung lũng Hắc Phong. Một tiếng kèn vang vọng khắp đất trời lập tức đánh tan sự náo động trên không.
Chung quanh doanh trại ở thung lũng Hắc Phong là một màn sương mù dày đặc. Màn sương này nhanh chóng khuếch tán ra hai bên, đồng thời từ bên trong liên tiếp bắn ra các đạo độn quang. Rất nhanh sau đó trên không đã xuất hiện một nhóm chừng mười người, theo đội hình sắp xếp thì họ nhất định đã được huấn luyện rất kỹ càng. Mấy chục vạn Ma Nhân của Đại Sóc đều mặc một màu áo xám tro, hòa với ánh nắng mặt trời buổi chiều, giờ chỉ là một cái lưỡi liềm, thả ra một tầng tử sắc lưu quang thoạt nhìn cực kỳ ma mị. Phía trước đại quân, hư không chấn động thình lình ba đạo hư ảnh đồng thời xuất hiện, khí tức phát ra không chút nào che giấu, chính là ba vị Thông Huyền cảnh tọa trấn trong quân doanh. Ba người, trong đó hai thanh niên nam nữ còn người còn lại là một lão giả cầm trên tay một cây quải trượng. Cả ba người cũng mặc trang phục màu xám.
Bên ngoài thân ba người khẽ động ánh sáng mờ nhạt liền biến mất, sau đó lại hiện ra trước mặt mười mấy gã Ma Nhân Thiên Tượng cảnh. Những gã Thiên Tượng Cảnh Ma Nhân kia đang nhìn đại quân của U Nhung thành ở phía xa xa đang tiến tới gần, trong lòng có chút kích động.
Ba gã Thông Huyền trông thấy cảnh đó trong lòng không chút nào biến hóa, duy chỉ có nữ tử thần sắc thoáng một tia kích động, nhưng rất nhanh đã tan biến mất. Đột nhiên, trong mắt lão giả áo xám quang mang sáng lên, quải trượng màu đen trong tay cũng lóe lên hắc quang, từng vòng hắc sắc ma khí bắt đầu tản ra.
"Không được loạn! Nhanh chóng bày trận nghênh địch!" Lão giả áo xám quát lên một tiếng lạnh lùng.
Mấy vạn Ma Nhân nghe vậy nhanh chóng bình tĩnh. Lấy ba gã đại năng Thông Huyền làm trung tâm, lập tức hơn mười vạn ma nhân chia ra làm hai đội bắt đầu bố trận chuẩn bị đón địch. Mười mấy tên Ma Nhân Thiên Tượng cũng chia ra làm hai đứng phía trước mỗi trận.
Khoảng cách từ thành U Nhung tới thung lũng Hắc Phong vốn dĩ không xa, nên quân đoàn Đại Sóc vừa bày xong trận thế, thì quân đoàn U Nhung đã bay đến phụ cận.
Đi đầu chính là bốn vị tu sĩ Thông Huyền, Hoàng Phủ Lưu Thủy, Hoàng Phủ Kỳ, Liễu Hồi Phong cùng lão giả áo gai. Theo sát phía sau, là gia chủ các gia tộc, một ít tu sĩ Thiên Tượng còn lại trong các gia tộc thì đi lẫn vào trong quân đoàn.
Trông thấy cảnh này quân đoàn Đại Sóc không khỏi biến sắc.
"Hặc hặc, Liễu Hầu dò xét quả nhiên không sai, đối phương chỉ có ba gã Thông Huyền, như thế không đáng để lo rồi." Hoàng Phủ Lưu Thủy ánh mắt khẽ quét qua trong quân Đại Sóc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, quay đầu truyền âm với Liễu Hồi Phong nói một câu tán thưởng.
"Lưu Thủy trưởng lão quá khen." Liễu Hồi Phong khẽ gật đầu trả lời.
"Đại Sóc nghịch tặc, mau nhận lấy cái chết!" Hoàng Phủ Lưu Thủy quay đầu nhìn sang lão giả áo xám rồi quát lớn một tiếng. Một cánh tay giơ lên cả người lưu quang chớp động liên hồi, từ trong người bắn ra mười ba đạo ánh sáng tím, ánh sáng ngưng lại hiện ra mười ba thanh phi đao đang xếp thành trận đao pháp, sau đó ánh sáng lóe lên phá không lao đến vị trí ba người áo xám.
Hai phe, một phe muốn báo thù xưa khôi phục vương triều, một phe thà chết chứ không cho nghịch tặc sống sót vì vậy hai bên vừa nhìn nhau đã thấy không thuận mắt. Bởi vậy khi vừa nhìn thấy nhau là giương cung bạt kiếm, chẳng có gì để thương lượng cả.
"Keng keng" âm thanh của kim loại vang lên.
Tử sắc phi đao tạo thành đao trận đang đánh xuống thì bị một cái chén màu trắng khổng lồ ngăn lại. Cái chén run lên hoàn toàn vô sự sau khi ngăn cản công kích vừa rồi, sau đó bạch quang lóe lên tạo ra vô vố sợi tơ trắng lập tức quấn chặc lấy mười ba thanh tiểu đao.
Bên dưới vị trí cái chén, hư không chấn động, bất ngờ hiện ra thân hình của nam tử áo xám có khuôn mặt vàng như nến.
Hoàng Phủ Lưu Thủy hừ lạnh một tiếng vung tay lên, bên trên Tử sắc phi đao hiện ra Tử sắc ma diễm.
Một tiếng nổ lớn phát ra!
Những sợi tơ trắng nguyên bản đang quấn lấy tiểu đao lúc này theo tiếng nổ đứt thành nhiều đoạn.
Tiếp theo y lại đánh tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết. Bên ngoài tử sắc phi đao sáng rực tử sắc ma hỏa, phi đao đan xen một hồi tạo thành tử sắc đao võng, khí thế như cầu vồng đánh xuống đầu nam tử áo xám.
Nam tử áo xám sắc mặt khẽ biến, sau đó cánh tay lại nhẹ điểm, cái chén trên không trung tản ra hôi mang như mây ngăn không cho đao võng hạ xuống.
Chung quanh lúc này đều bị pháp lực khổng lồ của cấp Thông Huyền khiến cho cát bay đá chạy, phạm vi mấy trăm trượng quanh đó chỉ còn trơ lại mặt đá.
Hoàng Phủ Kỳ nhìn qua Hoàng Phủ Lưu Thủy một cái, trong miệng quát một tiếng quanh người tử quang sáng rực, cũng bắt đầu xuất thủ.
“Ô... ô... ô... n... g”!
Một hồi thanh âm trầm thấp vang lên, sau đó một vòng tròn màu đen từ tay áo bắn ra, nhắm vào quân đoàn Đại Sóc bắn tới.
Vòng tròn màu đen lúc đầu chỉ cỡ bàn tay, nhưng chỉ sau mấy cái hô hấp đã nhanh chóng biến thành một cái vòng lớn hơn mười trượng, xuất hiện trên đầu quân đoàn Đại Sóc, khí thế như thái sơn áp đỉnh bắt đầu nện xuống.
Nữ tử áo xám thấy vậy hừ lạnh một tiếng, thân hình chớp động trong tay bắn ra một tia sáng gai bạc. Bên trong ánh sáng màu bạc mơ hồ có thể thấy một thanh ngân đao đang uốn lượn, trong miệng nữ tử bắt đầu niệm quyết, ngân đao theo đó cuồng trướng, sau mấy cái xoay vòng tạo ra một thanh ngân đao mấy chục trượng. Ngân đao trên không tản ra ánh sáng nhàn nhạt như ánh trăng, bề ngoài lóe lên từng đạo ngân văn. Từ đó phát ra một cổ hấp lực, không ngừng hút lấy cái vòng tròn màu đen khổng lồ trên không.
Hoàng Phủ Kỳ sắc mặt biến hóa lại phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, khiến cho cái vòng chợt ẩn chợt hiện thình thình hiện ra mấy đạo hư ảnh vòng tròn khác chống lại hấp lực của Ngân Đao.
“Bốp ….. Bốp …. Ầm….” Một loạt những tiếng nổ vang lên theo đó là những ánh lửa bay tứ tung.
Hoàng Phủ Lưu Thủy cùng Hoàng Phủ Kỳ thấy vậy đều không cảm thấy bất ngờ.
Lúc này đây, Đại Sóc quân đoàn cấp Thông Huyền chỉ còn lại một lão giả áo xám với cây quải trượng của mình.
"Liễu hầu!" Hoàng Phủ Lưu Thủy quay đầu nói với Liễu Hồi Phong một tiếng.
Liễu Hồi Phong nhẹ gật đầu, liền đưa tay đánh ra một đạo ánh sáng xanh nhắm vào lão giả đối diện.
Ánh sáng màu xanh nhanh chóng lóe lên đã đến trước người lão giả áo xám.
Lão giả kinh hoảng chưa kịp cử động gì thì đã bị ánh sáng xuyên qua người, nhưng chỉ sau một cái hô hấp tức thì lóe lên tản ra một đạo hôi quang, thân hình tiêu thất vào không khí.
Liễu Hồi Phong biến sắc!
Vào thời khắc này, bên cạnh Liễu Hồi Phong cùng lão áo gai, không gian chấn động thình lình hiện ra một cây quải trượng.
Quải trượng tản ra hắc quang một chút mơ hồ sau đã hiện ra một cái Thiên Mạc trên không trung, đem Liễu Hồi Phong cùng Hoàng Phủ Lưu Thủy vây vào trong đó.
"Động Thiên Pháp Bảo!" Liễu Hồi Phong biến sắc trong miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc, trên người lập tức bắn ra hơn mười cột chất lỏng màu đen, giống như những cái xúc tu nhanh chóng đỡ lấy Thiên Mạc màu đen phía trên đang đè xuống khiến cho tốc độ rơi xuống của nó thoáng chậm lại.
Lão giả áo gai lúc này cũng kịp phản ứng, trên người hắc quang đại thịnh, một cột mây đen cao mấy trăm trượng bắn lên không, bên trong mơ hồ hiện ra một khuôn mặt, thình lình đúng là hư ảnh Pháp Tướng của lão.
Pháp Tướng gầm lên một tiếng giận giữ, hai cánh tay to như một căn phòng bình thường vung lên làm cho Thiên Mạc màu đen gần như dừng lại giữa hư không.
Liễu Hồi Phong sắc mặt vui vẻ, hay tay liên hồi bắt đầu thi pháp.
Ngay lúc này bên trong Thiên Mạc lại thấp thoáng bóng người, bất ngờ chính là lão giả áo xám.
Lão giả áo xám hiện ra tức thì trong miệng lẩm bẩm niệm quyết, rồi há miệng phun ra một ngụm máu, máu huyết ngấm vào trong Thiên Mạc. Thiên Mạc run nhẹ một cái hào quang rực sáng phát ra những tiếng nổ mạnh, lại bắt đầu hạ xuống.
Sắc mặt Liễu Hồi Phong cùng lão giả áo gai kinh hoàng, bất quá không chờ cho hai người thi triển thủ đoạn khác, Thiên Mạc đã ầm ầm bao phủ hai người phủ vào trong.
Sau một khắc, hắc quang lóe lên Thiên Mạc màu đen đã biến mất trong hư không.
Hoàng Phủ Lưu Thủy thấy vậy không khỏi biến sắc.
Bất quá y cũng là nhân vật cực kỳ quyết đoán. Trên người hào quang đại phóng, y phục thân trên bất ngờ bị xé nát, làn da hiện ra từng đạo ma văn tím biếc.
Mười ba khẩu phi đao lóe lên, Tử sắc đao võng phát ra tức thì lớn hơn lúc trước gấp mấy lần, hoàn toàn áp chế ngân đao của nữ tử kia. Trong lúc này, Hoảng Phủ Lưu Thủy quay lại nói với đám người Liễu Minh ở phía sau:
"Chư vị gia chủ, lúc này đây chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế, các vị mau ra tay tiêu diệt hết bọn nghịch tặc này!"
Bên này Liễu Minh cùng hơn mười vị gia chủ khác thấy tình hình vừa rồi trong lòng có chút ngây ngốc, nhưng ngay khi nghe được thanh âm của Hoàng Phủ Lưu Thủy thì tinh thần lập tức đại chấn.
“Giết!”
Dưới sự chỉ trì của mấy tên Thiên Tượng cảnh đến từ Liễu Gia cùng các gia chủ của hơn mười gia tộc, thống lĩnh hơn mười vạn Ma Nhân đồng loạt phát ra tiếng gầm, sau đó nhao nhao tế ra ma khí pháp bảo các thứ nhanh chóng tiến lên tấn công kẻ địch. Bên phía Đại Sóc quân đoàn tự nhiên cũng không cam chịu yếu thế, cũng hò hét dốc toàn lực nghênh chiến. Trong lúc nhất thời, trong phạm vi mấy chục dặm ầm ầm tiếng gào thét, đầu người lố nhố như mặt biển nổi sóng lớn.
Tiếng nổ vang, tiếng bạo liệt, tiếng chém giết, ánh sáng đen trắng xanh đỏ lóe lên đầy trời, thanh âm vang tận trời xanh.
Đại quân của U Nhung thành lúc này đây chia làm hai bộ phân, đánh vào hai bên Đại Sóc quân đoàn.
Liễu Minh, Lôi Thương nằm trong số năm gia tộc ở cánh quân bên trái, năm nhà tương trợ lẫn nhau, đi đầu hiển nhiên là gia chủ của năm nhà.
Lôi Thương lúc này đây hét lớn một tiếng, trên người kim quang lóe lên hiện ra một bộ kim giáp, bề mặt có những đạo kim sắc điện quang chuyển động liên hồi, khí thế hết sức uy dũng.
Trong tay y ánh sáng màu đỏ lóe lên, nhiều hơn một thanh cùng cự chùy đỏ sậm to lớn xấp xỉ thân thể của y. Trong mắt Lôi Thương tinh quang đại phóng, hét lớn một tiếng vung cự chùy lên cao, bề mặt cự chùy có những Hồng sắc Lôi Văn cực lớn lay động, tức thì một đạo quang hồ to như cái chậu đánh ra lao về phía một tiểu đội của quân đoàn Đại Sóc.
Lĩnh đội này chỉ là một Ma Nhân cấp Chân Đan, mắt thấy điện hồ lao tới tức thì trong lòng đại biến, lập tức bỏ chạy nhưng chỉ là si tâm vọng tưởng. Quang hồ đánh tới thình lình biến thành một tấm lưới điện hồ màu đỏ chớp mắt đã đem tất cả trùm vào trong đó. Một tiếng sét đánh nổ mạnh, quang điện đỏ sậm tiêu tán, giữa không trung rớt xuống hơn mười bộ thi thể nám đen, còn những Ma Nhân khác thì biến thành tro tàn.
Nhìn thấy công phu thành danh của Lôi Thương là Lôi Sát Ma lợi hại như thế, trong lòng những người khác đều lóe lên một tia sợ hãi. Liễu Minh ánh mắt cũng lóe lên, một tay duỗi ra thình lình Hư Không Kiếm Hoàn đã xuất hiện trong tay.
Mấy vạn đạo độn quang tạo thành một một đám mây khổng lồ che kín bầu trời. Một tiếng thanh minh thét lên khí thế hừng hực như thủy triều lao đi nhanh chóng.
Động tĩnh lớn như thế, tất nhiên lập tức đã kinh động đến quân đoàn Đại Sóc đang chiếm giữ thung lũng Hắc Phong. Một tiếng kèn vang vọng khắp đất trời lập tức đánh tan sự náo động trên không.
Chung quanh doanh trại ở thung lũng Hắc Phong là một màn sương mù dày đặc. Màn sương này nhanh chóng khuếch tán ra hai bên, đồng thời từ bên trong liên tiếp bắn ra các đạo độn quang. Rất nhanh sau đó trên không đã xuất hiện một nhóm chừng mười người, theo đội hình sắp xếp thì họ nhất định đã được huấn luyện rất kỹ càng. Mấy chục vạn Ma Nhân của Đại Sóc đều mặc một màu áo xám tro, hòa với ánh nắng mặt trời buổi chiều, giờ chỉ là một cái lưỡi liềm, thả ra một tầng tử sắc lưu quang thoạt nhìn cực kỳ ma mị. Phía trước đại quân, hư không chấn động thình lình ba đạo hư ảnh đồng thời xuất hiện, khí tức phát ra không chút nào che giấu, chính là ba vị Thông Huyền cảnh tọa trấn trong quân doanh. Ba người, trong đó hai thanh niên nam nữ còn người còn lại là một lão giả cầm trên tay một cây quải trượng. Cả ba người cũng mặc trang phục màu xám.
Bên ngoài thân ba người khẽ động ánh sáng mờ nhạt liền biến mất, sau đó lại hiện ra trước mặt mười mấy gã Ma Nhân Thiên Tượng cảnh. Những gã Thiên Tượng Cảnh Ma Nhân kia đang nhìn đại quân của U Nhung thành ở phía xa xa đang tiến tới gần, trong lòng có chút kích động.
Ba gã Thông Huyền trông thấy cảnh đó trong lòng không chút nào biến hóa, duy chỉ có nữ tử thần sắc thoáng một tia kích động, nhưng rất nhanh đã tan biến mất. Đột nhiên, trong mắt lão giả áo xám quang mang sáng lên, quải trượng màu đen trong tay cũng lóe lên hắc quang, từng vòng hắc sắc ma khí bắt đầu tản ra.
"Không được loạn! Nhanh chóng bày trận nghênh địch!" Lão giả áo xám quát lên một tiếng lạnh lùng.
Mấy vạn Ma Nhân nghe vậy nhanh chóng bình tĩnh. Lấy ba gã đại năng Thông Huyền làm trung tâm, lập tức hơn mười vạn ma nhân chia ra làm hai đội bắt đầu bố trận chuẩn bị đón địch. Mười mấy tên Ma Nhân Thiên Tượng cũng chia ra làm hai đứng phía trước mỗi trận.
Khoảng cách từ thành U Nhung tới thung lũng Hắc Phong vốn dĩ không xa, nên quân đoàn Đại Sóc vừa bày xong trận thế, thì quân đoàn U Nhung đã bay đến phụ cận.
Đi đầu chính là bốn vị tu sĩ Thông Huyền, Hoàng Phủ Lưu Thủy, Hoàng Phủ Kỳ, Liễu Hồi Phong cùng lão giả áo gai. Theo sát phía sau, là gia chủ các gia tộc, một ít tu sĩ Thiên Tượng còn lại trong các gia tộc thì đi lẫn vào trong quân đoàn.
Trông thấy cảnh này quân đoàn Đại Sóc không khỏi biến sắc.
"Hặc hặc, Liễu Hầu dò xét quả nhiên không sai, đối phương chỉ có ba gã Thông Huyền, như thế không đáng để lo rồi." Hoàng Phủ Lưu Thủy ánh mắt khẽ quét qua trong quân Đại Sóc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, quay đầu truyền âm với Liễu Hồi Phong nói một câu tán thưởng.
"Lưu Thủy trưởng lão quá khen." Liễu Hồi Phong khẽ gật đầu trả lời.
"Đại Sóc nghịch tặc, mau nhận lấy cái chết!" Hoàng Phủ Lưu Thủy quay đầu nhìn sang lão giả áo xám rồi quát lớn một tiếng. Một cánh tay giơ lên cả người lưu quang chớp động liên hồi, từ trong người bắn ra mười ba đạo ánh sáng tím, ánh sáng ngưng lại hiện ra mười ba thanh phi đao đang xếp thành trận đao pháp, sau đó ánh sáng lóe lên phá không lao đến vị trí ba người áo xám.
Hai phe, một phe muốn báo thù xưa khôi phục vương triều, một phe thà chết chứ không cho nghịch tặc sống sót vì vậy hai bên vừa nhìn nhau đã thấy không thuận mắt. Bởi vậy khi vừa nhìn thấy nhau là giương cung bạt kiếm, chẳng có gì để thương lượng cả.
"Keng keng" âm thanh của kim loại vang lên.
Tử sắc phi đao tạo thành đao trận đang đánh xuống thì bị một cái chén màu trắng khổng lồ ngăn lại. Cái chén run lên hoàn toàn vô sự sau khi ngăn cản công kích vừa rồi, sau đó bạch quang lóe lên tạo ra vô vố sợi tơ trắng lập tức quấn chặc lấy mười ba thanh tiểu đao.
Bên dưới vị trí cái chén, hư không chấn động, bất ngờ hiện ra thân hình của nam tử áo xám có khuôn mặt vàng như nến.
Hoàng Phủ Lưu Thủy hừ lạnh một tiếng vung tay lên, bên trên Tử sắc phi đao hiện ra Tử sắc ma diễm.
Một tiếng nổ lớn phát ra!
Những sợi tơ trắng nguyên bản đang quấn lấy tiểu đao lúc này theo tiếng nổ đứt thành nhiều đoạn.
Tiếp theo y lại đánh tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết. Bên ngoài tử sắc phi đao sáng rực tử sắc ma hỏa, phi đao đan xen một hồi tạo thành tử sắc đao võng, khí thế như cầu vồng đánh xuống đầu nam tử áo xám.
Nam tử áo xám sắc mặt khẽ biến, sau đó cánh tay lại nhẹ điểm, cái chén trên không trung tản ra hôi mang như mây ngăn không cho đao võng hạ xuống.
Chung quanh lúc này đều bị pháp lực khổng lồ của cấp Thông Huyền khiến cho cát bay đá chạy, phạm vi mấy trăm trượng quanh đó chỉ còn trơ lại mặt đá.
Hoàng Phủ Kỳ nhìn qua Hoàng Phủ Lưu Thủy một cái, trong miệng quát một tiếng quanh người tử quang sáng rực, cũng bắt đầu xuất thủ.
“Ô... ô... ô... n... g”!
Một hồi thanh âm trầm thấp vang lên, sau đó một vòng tròn màu đen từ tay áo bắn ra, nhắm vào quân đoàn Đại Sóc bắn tới.
Vòng tròn màu đen lúc đầu chỉ cỡ bàn tay, nhưng chỉ sau mấy cái hô hấp đã nhanh chóng biến thành một cái vòng lớn hơn mười trượng, xuất hiện trên đầu quân đoàn Đại Sóc, khí thế như thái sơn áp đỉnh bắt đầu nện xuống.
Nữ tử áo xám thấy vậy hừ lạnh một tiếng, thân hình chớp động trong tay bắn ra một tia sáng gai bạc. Bên trong ánh sáng màu bạc mơ hồ có thể thấy một thanh ngân đao đang uốn lượn, trong miệng nữ tử bắt đầu niệm quyết, ngân đao theo đó cuồng trướng, sau mấy cái xoay vòng tạo ra một thanh ngân đao mấy chục trượng. Ngân đao trên không tản ra ánh sáng nhàn nhạt như ánh trăng, bề ngoài lóe lên từng đạo ngân văn. Từ đó phát ra một cổ hấp lực, không ngừng hút lấy cái vòng tròn màu đen khổng lồ trên không.
Hoàng Phủ Kỳ sắc mặt biến hóa lại phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, khiến cho cái vòng chợt ẩn chợt hiện thình thình hiện ra mấy đạo hư ảnh vòng tròn khác chống lại hấp lực của Ngân Đao.
“Bốp ….. Bốp …. Ầm….” Một loạt những tiếng nổ vang lên theo đó là những ánh lửa bay tứ tung.
Hoàng Phủ Lưu Thủy cùng Hoàng Phủ Kỳ thấy vậy đều không cảm thấy bất ngờ.
Lúc này đây, Đại Sóc quân đoàn cấp Thông Huyền chỉ còn lại một lão giả áo xám với cây quải trượng của mình.
"Liễu hầu!" Hoàng Phủ Lưu Thủy quay đầu nói với Liễu Hồi Phong một tiếng.
Liễu Hồi Phong nhẹ gật đầu, liền đưa tay đánh ra một đạo ánh sáng xanh nhắm vào lão giả đối diện.
Ánh sáng màu xanh nhanh chóng lóe lên đã đến trước người lão giả áo xám.
Lão giả kinh hoảng chưa kịp cử động gì thì đã bị ánh sáng xuyên qua người, nhưng chỉ sau một cái hô hấp tức thì lóe lên tản ra một đạo hôi quang, thân hình tiêu thất vào không khí.
Liễu Hồi Phong biến sắc!
Vào thời khắc này, bên cạnh Liễu Hồi Phong cùng lão áo gai, không gian chấn động thình lình hiện ra một cây quải trượng.
Quải trượng tản ra hắc quang một chút mơ hồ sau đã hiện ra một cái Thiên Mạc trên không trung, đem Liễu Hồi Phong cùng Hoàng Phủ Lưu Thủy vây vào trong đó.
"Động Thiên Pháp Bảo!" Liễu Hồi Phong biến sắc trong miệng kêu lên một tiếng kinh ngạc, trên người lập tức bắn ra hơn mười cột chất lỏng màu đen, giống như những cái xúc tu nhanh chóng đỡ lấy Thiên Mạc màu đen phía trên đang đè xuống khiến cho tốc độ rơi xuống của nó thoáng chậm lại.
Lão giả áo gai lúc này cũng kịp phản ứng, trên người hắc quang đại thịnh, một cột mây đen cao mấy trăm trượng bắn lên không, bên trong mơ hồ hiện ra một khuôn mặt, thình lình đúng là hư ảnh Pháp Tướng của lão.
Pháp Tướng gầm lên một tiếng giận giữ, hai cánh tay to như một căn phòng bình thường vung lên làm cho Thiên Mạc màu đen gần như dừng lại giữa hư không.
Liễu Hồi Phong sắc mặt vui vẻ, hay tay liên hồi bắt đầu thi pháp.
Ngay lúc này bên trong Thiên Mạc lại thấp thoáng bóng người, bất ngờ chính là lão giả áo xám.
Lão giả áo xám hiện ra tức thì trong miệng lẩm bẩm niệm quyết, rồi há miệng phun ra một ngụm máu, máu huyết ngấm vào trong Thiên Mạc. Thiên Mạc run nhẹ một cái hào quang rực sáng phát ra những tiếng nổ mạnh, lại bắt đầu hạ xuống.
Sắc mặt Liễu Hồi Phong cùng lão giả áo gai kinh hoàng, bất quá không chờ cho hai người thi triển thủ đoạn khác, Thiên Mạc đã ầm ầm bao phủ hai người phủ vào trong.
Sau một khắc, hắc quang lóe lên Thiên Mạc màu đen đã biến mất trong hư không.
Hoàng Phủ Lưu Thủy thấy vậy không khỏi biến sắc.
Bất quá y cũng là nhân vật cực kỳ quyết đoán. Trên người hào quang đại phóng, y phục thân trên bất ngờ bị xé nát, làn da hiện ra từng đạo ma văn tím biếc.
Mười ba khẩu phi đao lóe lên, Tử sắc đao võng phát ra tức thì lớn hơn lúc trước gấp mấy lần, hoàn toàn áp chế ngân đao của nữ tử kia. Trong lúc này, Hoảng Phủ Lưu Thủy quay lại nói với đám người Liễu Minh ở phía sau:
"Chư vị gia chủ, lúc này đây chúng ta vẫn đang chiếm ưu thế, các vị mau ra tay tiêu diệt hết bọn nghịch tặc này!"
Bên này Liễu Minh cùng hơn mười vị gia chủ khác thấy tình hình vừa rồi trong lòng có chút ngây ngốc, nhưng ngay khi nghe được thanh âm của Hoàng Phủ Lưu Thủy thì tinh thần lập tức đại chấn.
“Giết!”
Dưới sự chỉ trì của mấy tên Thiên Tượng cảnh đến từ Liễu Gia cùng các gia chủ của hơn mười gia tộc, thống lĩnh hơn mười vạn Ma Nhân đồng loạt phát ra tiếng gầm, sau đó nhao nhao tế ra ma khí pháp bảo các thứ nhanh chóng tiến lên tấn công kẻ địch. Bên phía Đại Sóc quân đoàn tự nhiên cũng không cam chịu yếu thế, cũng hò hét dốc toàn lực nghênh chiến. Trong lúc nhất thời, trong phạm vi mấy chục dặm ầm ầm tiếng gào thét, đầu người lố nhố như mặt biển nổi sóng lớn.
Tiếng nổ vang, tiếng bạo liệt, tiếng chém giết, ánh sáng đen trắng xanh đỏ lóe lên đầy trời, thanh âm vang tận trời xanh.
Đại quân của U Nhung thành lúc này đây chia làm hai bộ phân, đánh vào hai bên Đại Sóc quân đoàn.
Liễu Minh, Lôi Thương nằm trong số năm gia tộc ở cánh quân bên trái, năm nhà tương trợ lẫn nhau, đi đầu hiển nhiên là gia chủ của năm nhà.
Lôi Thương lúc này đây hét lớn một tiếng, trên người kim quang lóe lên hiện ra một bộ kim giáp, bề mặt có những đạo kim sắc điện quang chuyển động liên hồi, khí thế hết sức uy dũng.
Trong tay y ánh sáng màu đỏ lóe lên, nhiều hơn một thanh cùng cự chùy đỏ sậm to lớn xấp xỉ thân thể của y. Trong mắt Lôi Thương tinh quang đại phóng, hét lớn một tiếng vung cự chùy lên cao, bề mặt cự chùy có những Hồng sắc Lôi Văn cực lớn lay động, tức thì một đạo quang hồ to như cái chậu đánh ra lao về phía một tiểu đội của quân đoàn Đại Sóc.
Lĩnh đội này chỉ là một Ma Nhân cấp Chân Đan, mắt thấy điện hồ lao tới tức thì trong lòng đại biến, lập tức bỏ chạy nhưng chỉ là si tâm vọng tưởng. Quang hồ đánh tới thình lình biến thành một tấm lưới điện hồ màu đỏ chớp mắt đã đem tất cả trùm vào trong đó. Một tiếng sét đánh nổ mạnh, quang điện đỏ sậm tiêu tán, giữa không trung rớt xuống hơn mười bộ thi thể nám đen, còn những Ma Nhân khác thì biến thành tro tàn.
Nhìn thấy công phu thành danh của Lôi Thương là Lôi Sát Ma lợi hại như thế, trong lòng những người khác đều lóe lên một tia sợ hãi. Liễu Minh ánh mắt cũng lóe lên, một tay duỗi ra thình lình Hư Không Kiếm Hoàn đã xuất hiện trong tay.
Bình luận truyện