Ma Thiên Ký
Chương 1329: Cổ Ma Giới
Dịch giả: Duocsybinh
Ma Uyên Tháp Khổng gia coi Tuyệt địa
Liễu gia xui vì thế hẹn nhau đi...
Nơi đầm lầy, sương mù độc tràn trề,
Ngăn thần thức Minh thì vẫn tới.
(trancongminh1950)
Huyết sắc phi chu ngừng lại cách đám người Liễu Tung Dương không xa, trên phi chu năm bóng người bay ra, chính là lão già có lông mày sắc bén của gia tộc Khổng Tường, còn có thanh niên mập mạp đi theo.
"Tư đạo hữu đến thật đúng giờ." Liễu Tung Dương đưa mắt nhìn qua, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói.
"Liễu đạo hữu có thể bỏ ra một quả tinh phách cấp Thông Huyền của Vạn La Kỳ Thú, chúng ta làm sao có thể xem như không có gì!" Lão giả có lông mày sắc mặt thản nhiên trả lời, trong giọng nói còn có một tia tiếu ý.
Liễu Tung Dương cười ha ha, cánh tay lật qua trong lòng bàn tay lóe lên, một quả tinh cầu màu trắng to bằng nấm đấm đã nằm trong tay. Bên trong tinh cầu mơ hồ có thể nhìn thấy một đạo tinh phách của loài thú nào đó, có phần giống tuần lộc cũng có phần giống ngựa không ngừng lao đầu vào thành tinh cầu, chỉ là mỗi khi va chạm, phần đầu của nó lại bị một tia bạch quang cản lại. Trên mặt Liễu Tung Dương hiện lên thần sắc đau xót sau đó ném tinh cầu về phía lão giả có đôi lông mày sắc bén. Lão già họ Tư không chút khách khí nhận lấy, cẩn thận đánh giá thoáng qua tinh cầu trong tay rồi nhẹ gật đầu, lật tay cất kỹ tinh cầu vài người, sau đó ngẩng đầu trả lời một cách thản nhiên:
"Nếu Liễu đạo hữu có lòng như vậy thì được rồi, đạo hữu có chuyện gì muốn nói ta xin rửa tai lắng nghe, ta phải nói trước Liễu gia các ngươi đã công khai đối địch với Hoàng Triều, dù hai tộc chúng ta có giao tình không tệ nhưng muốn ta cuốn vào vòng tranh đấu của các ngươi thì xin lỗi, ta không có hứng thú.”
"Chuyện này đương nhiên, mà chuyện tình lớn như vậy thì Liễu mỗ đâu có thể làm chủ. Hôm nay mời Tư đạo hữu tới đây là vì chuyện trọng đại khác." Liễu Tung Dương nhíu một cái, trong lòng mắng thầm một tiếng "Lão ròm hồ ly", nhưng trên mặt không hề để lộ chút nào.
Lão giả có lông mày sắc nghe vậy trên mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
"Ha ha, không biết Tư đạo hữu có từng nghe nói qua bên trong bí cảnh Ma Uyên còn có địa phương gọi là tháp Ma Uyên?" Liễu Tung Dương ha ha cười mở miệng nói.
"Tháp Ma Uyên?" Lão giả có lông mày sắc cùng thanh niên mập mạp bên cạnh liếc nhau một cái, sau đó cùng lắc đầu.
"Tại hạ kiến thức nông cạn, kính xin Liễu đạo hữu chỉ điểm." Lão giả có lông mày sắc mở miệng khách khí một câu.
"Chỉ điểm thì không dám, nhưng nếu Tư đạo hữu có hứng thú Liễu mỗ sẽ giải thích một chút." Liễu Tung Dương khoát tay áo nói.
"Vậy tại hạ xin rửa tai lắng nghe." Lão giả lông mày sắc hiện lên vài phần tò mò trên mặt.
"Tư đạo hữu có lẽ đã biết rõ bí cảnh Ma Uyên là từ đâu mà có?" Liễu Tung Dương ngữ khí chậm rãi mở miệng hỏi.
Lão giả có lông mày sắc nghe vậy, trên mặt lại hiện lên vài phần kinh ngạc hỏi ngược lại:
"Theo ta được biết thì bí cảnh Ma Uyên Bí Cảnh đã có từ thời Thượng cổ, là một không gian thần bí. Muốn truy rõ được lai lịch, chỉ sợ ngay cả tộc Cổ Ma thời Thượng cổ cũng chưa chắc nói được rõ ràng, chẳng lẽ Liễu đạo hữu lại biết?"
"Vương triều Đại Sóc chúng ta đã nắm được một số tin tức về Ma Giới, trong tộc truyền thừa vô số điển tịch từ thời thượng cổ, theo nghiên cứu mấy vạn năm qua của Liễu gia thì bí cảnh Ma Uyên chính là không gian liên thông với Cổ Ma giới trong truyền thuyết." Liễu Tung Dương nghiêm nghị nói ra từng chữ.
"Cái gì, Cổ Ma giới!" Lão giả có lông mày sắc ngay từ đầu đã cho là Liễu Tung Dương bịa chuyện, nhưng mà nghe đến câu cuối thì trong lòng lập tức chấn động hỏi lại.
Thanh niên mập mạp bên cạnh cũng như những người sau lưng lão cũng không giấu được vẻ kinh hãi.
Hiện nay Cổ Ma giới chỉ còn là một truyền thuyết tại đại lục Vạn Ma, chỉ nghe nói Vạn Ma đại lục chính là cội nguồn Ma Giới, bất quá trải qua mấy lần giao diện đại chiến thời kỳ thượng cổ, nên Cổ Ma giới sớm đã biến mất. Bất quá đối với chuyện Cổ Ma Giới có tồn tại hay không, thì toàn bộ Vạn Ma đại lục vẫn tranh luận không ngớt. Còn có đồn đại, người của Ma tộc chỉ có ở trong Cổ Ma Giới mới có thể đột phá Thông Huyền, đạt tới Vĩnh Sinh cảnh bất tử bất diệt thọ ngang đất trời.
"Đây là suy đoán của lịch đại tổ tiên Liễu gia, tin tưởng tám chín phần mười là không sai. Tháp Ma Uyên Liễu mỗ vừa nhắc tới thật ra là lối đi vào Cổ Ma giới!" Liễu Tung Dương bộ dạng chém đinh chặt sắt nói.
Lão giả có lông mày sắc là một lão hồ ly, nên một tia kích động qua đi, sau đó lập tức thanh tỉnh hỏi lại:
"Liễu đạo hữu nói với ta chuyện này rốt cuộc là có ý gì?"
"Chư vị có chỗ không biết, kỳ thật Tháp Ma Uyên nằm ở sâu trong Ma Uyên. Tại hạ mời chư vị đến chính là muốn xem Tư đạo hữu có hứng thú cùng Liễu gia chúng ta xông vào Tháp Ma Uyên hay không thôi?" Liễu Tung Dương thần sắc ngưng trọng nói.
"Chỗ sâu của Ma Uyên!"
Liễu Tung Dương vừa nói xong, thì sắc mặt lão giả lông mày sắc cùng đám người của gia tộc Khổng Tường nhao nhao đại biến.
"Các hạ chẳng lẽ đã quên, sâu trong Ma Uyên cho tới nay vẫn là cấm địa cho tất cả những người tiến vào Ma Uyên, qua các thời kỳ không biết có bao nhiêu muốn đi vào trong đó tìm tòi, cuối cùng vẫn không ai sống sót ra. Chính là chỗ sâu bên trong Ma Uyên phía ngoài luôn có những bức tường lăng không ngăn cản chúng ta. Phải biết rằng, ta và ngươi ở đây cũng chỉ tương đương với một tên Thiên Tượng cảnh đỉnh phong mà thôi." Lão giả có lông mày sắc lắc đầu, ngữ khí kiên quyết nói.
Kỳ thật các thời kỳ trước tiến vào Ma Uyên, đối với trung tâm Ma Uyên đều cực kỳ hiếu kỳ. Nhưng bên trong đó nguy hiểm bậc nào bọn họ tự nhiên biết rõ.
Khổng Tường thế gia cũng từng phái người tìm kiếm sâu bên trong Ma Uyên, nhưng lần tiến vào đó không có một ai trở ra kể cả một trưởng lão Thông Huyền của họ cũng không tránh được kiếp nạn. Từ đó về sau, Khổng Tường thế gia liền đem chỗ sâu bên trong Uyên gọi là cấm địa, dù sao trong Ma Uyên còn có nhiều chỗ để thăm dò tìm kiếm bảo vật, họ không ngu dại gì lao vào đó mãi để tìm cái chết.
"Ha ha, Liễu mỗ đã như vậy nói, tự nhiên đã có chuẩn bị chu toàn." Liễu Tung Dương tràn đầy tự tin nói.
Lão giả có lông mày sắc thấy Liễu Tung Dương nói tự tin như thế, trong nội tâm không khỏi nổi lên một câu nói thầm.
“Chẳng lẽ Liễu gia thật sự nắm giữ biện pháp gì đó, có thể tiến vào bên trong Uyên?”
Lão giả có lông mày sắc ý niệm trong đầu như thiểm điện, nhưng trên mặt lại không chút nào biến đổi.
"Đúng rồi, tại hạ còn có một sự tình chưa nói, Ma Uyên Tháp không chỉ là thông đạo tới Cổ Ma ciới, mà còn có một bảo tàng khá lớn bảo vật không ít, thậm chí Động Thiên Pháp Bảo thời kỳ thượng cổ cũng có. Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, đạo lý này thiết nghĩ không cần ta nói Tư đạo hữu cũng rõ ràng. Liễu gia chúng ta vì hành trình đi Ma Uyên lần này đã mất không ít thời gian." Liễu Tung Dương ánh mắt lóe lên nói.
Lời vừa dứt lão giả có lông mày sắc thân thể chấn động không nhỏ, trong mắt hiện lên tia tham lam không giữ được bình tĩnh nữa. Nếu thật sự có biện pháp tiến vào bên trong Ma Uyên, thì bốc lên một chút nguy hiểm cũng là đáng. Dù sao từ xưa đến nay đều không có người có thể tiến vào trong đó, bảo vật trong đó nhiều đến mức nào thật khó có thể nghĩ.
Lão mặc dù đã là đại năng Thông Huyền cảnh nhưng mà trong tay cũng không có một kiện Động Thiên Pháp Bảo vừa tay, nếu có thể ở Ma Uyên Tháp lấy được một kiện, thực lực của hắn liền có thể tăng lên vài phần, lúc đó địa vị trong tộc càng không cần nhắc tới. Hơn nữa, nếu như lời Liễu Tung Dương là thật, thì khi trở lại bẩm báo lên gia chủ, bản thân cũng xem như đã lập đại công.
Liễu gia cùng Cao Hách thế gia, Khổng Tường thế gia là tứ đại thế gia cùng cấp, nhưng hôm nay có thể cùng Hoàng Triều địa vị ngang nhau, ngoài chuyện bọn là hậu duệ tiền triều, nắm được không ít bí mật chỉ sợ có ba phần quan hệ tới cái Tháp Ma Uyên này. Nghĩ tới đây, lão giả có lông mày sắc trong nội tâm đã quyết định. Thanh niên mập mạp cùng đám người phía sau sắc mặt một hồi biến hóa, cũng lộ ra thần sắc kích động, dù sao Liễu Tung Dương nói như vậy thì chắc cũng phải có mấy phần nắm chắc, không có khả năng hồ đồ đi tới chỗ chết.
"Đúng rồi, trừ Liễu gia các ngươi, Hoàng tộc có lẽ cũng biết chuyện tháp Ma Uyên hả?" Lão giả lông mày sắc miễn cưỡng bình tĩnh lại hỏi.
"Tư trưởng lão quả nhiên tâm tư nhạy cảm. Không tệ, Hoàng Phủ gia tộc cũng biết sự tình tháp Ma Uyên. Nhưng nếu ta ngươi hai ta nhà liên thủ, thực lực cũng không yếu hơn bọn hắn." Liễu Tung Dương nhìn thần sắc kích động của đám người Khổng Tường gia tộc thì nội tâm vững chí cười ha hả đáp.
Lão giả lông mày sắc nghe vậy ánh mắt lóe lên, lập tức gật đầu nói: "Đã như vậy, ta và ngươi có thể liên thủ, nhưng bây giờ chuyện có liên quan đến tháp Ma Uyên, kính xin Liễu đạo hữu nói rõ hơn một chút để chúng ta được rõ."
"Cái này tự nhiên không thành vấn đề..." Ánh mắt Liễu Tung Dương lóe lên cười khẽ một tiếng nói.
Cùng lúc đó, ở địa phương khác trong bí cảnh Ma Uyên, gia tộc Long thị, gia tộc Cao Hách gia tộc, còn có những thế gia lớn nhỏ khác, trải qua thời gian ngắn hồi phục cũng nhao nhao bắt đầu thăm dò các nơi trong bí cảnh.
...
Liễu Minh một đường nhắm phía Đông bay đi, vì có Xa Hoạn Đồ Đằng ẩn nấp khí tức, đồng thời thả ra Thần Thức cảnh giác động tĩnh bốn phía, nên đã tránh được không ít Ma Vật, một đường bình yên tới nay.
Sau một ngày một đêm, nguyên bản mặt đất lồi lõm trùng điệp, lúc này bất ngờ đã trở nên bằng phẳng, bắt đầu xuất hiện lùm cây cùng rừng cây, bốn phía trở nên xanh tốt. Bất quá bên trong những cây đại thụ này lại tản ra những tia sáng tím, sương mù lượn lờ chung quanh. Dọc theo đường đi của Liễu Minh, những rừng cây tản ra tia sáng màu tím này càng lúc càng nhiều, thậm chí cả khu rừng có hơn phân nửa đều hiện ra những tia sáng tím này.
Đồng thời, mặt đất bắt đầu trở nên lầy lội, trong không khí độ ẩm cũng tăng cao, hơi nước bốc lên mỗi lúc một dày đặc. Lại bay gần nửa ngày nữa, trước mắt bất ngờ hiện ra một cái đầm lầy cực lớn.
Trong đầm lầy cây cỏ xanh tốt, cũng tản ra những tia sáng tím. Ánh sáng này hòa vào hơi nước bên trên tạo thành một mảnh sương mù tím nhạt, thoạt nhìn mọi thứ như ẩn như hiện có chút kỳ dị.
Liễu Minh hít một hơi không khí đầy mùi tanh hôi, lông mày hắn nhăn lại.
Sương mù màu tím này không ngờ lại có tính ăn mòn, với nhục thể của hắn thì không sao, nhưng thần thức buông ra lại bị hạn chế rất nhiều, ngay cả Xa Họan Đồ Đằng cũng mất đi tác dụng.
Nói cách khác, nêu như tiếp tục đi về phía trước hành tung của hắn gần như hoàn toàn bại lộ.
Bất quá nếu như đi tới nơi đây, Liễu Minh tự nhiên không có khả năng quay lại.
Trong lòng suy tính một chút, bên ngoài thân hắc khí cuồn cuộn, đem thân thể hắn trùm vào trong đó, tiếp tục đi vào trong sương mù màu tím.
Ma Uyên Tháp Khổng gia coi Tuyệt địa
Liễu gia xui vì thế hẹn nhau đi...
Nơi đầm lầy, sương mù độc tràn trề,
Ngăn thần thức Minh thì vẫn tới.
(trancongminh1950)
Huyết sắc phi chu ngừng lại cách đám người Liễu Tung Dương không xa, trên phi chu năm bóng người bay ra, chính là lão già có lông mày sắc bén của gia tộc Khổng Tường, còn có thanh niên mập mạp đi theo.
"Tư đạo hữu đến thật đúng giờ." Liễu Tung Dương đưa mắt nhìn qua, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói.
"Liễu đạo hữu có thể bỏ ra một quả tinh phách cấp Thông Huyền của Vạn La Kỳ Thú, chúng ta làm sao có thể xem như không có gì!" Lão giả có lông mày sắc mặt thản nhiên trả lời, trong giọng nói còn có một tia tiếu ý.
Liễu Tung Dương cười ha ha, cánh tay lật qua trong lòng bàn tay lóe lên, một quả tinh cầu màu trắng to bằng nấm đấm đã nằm trong tay. Bên trong tinh cầu mơ hồ có thể nhìn thấy một đạo tinh phách của loài thú nào đó, có phần giống tuần lộc cũng có phần giống ngựa không ngừng lao đầu vào thành tinh cầu, chỉ là mỗi khi va chạm, phần đầu của nó lại bị một tia bạch quang cản lại. Trên mặt Liễu Tung Dương hiện lên thần sắc đau xót sau đó ném tinh cầu về phía lão giả có đôi lông mày sắc bén. Lão già họ Tư không chút khách khí nhận lấy, cẩn thận đánh giá thoáng qua tinh cầu trong tay rồi nhẹ gật đầu, lật tay cất kỹ tinh cầu vài người, sau đó ngẩng đầu trả lời một cách thản nhiên:
"Nếu Liễu đạo hữu có lòng như vậy thì được rồi, đạo hữu có chuyện gì muốn nói ta xin rửa tai lắng nghe, ta phải nói trước Liễu gia các ngươi đã công khai đối địch với Hoàng Triều, dù hai tộc chúng ta có giao tình không tệ nhưng muốn ta cuốn vào vòng tranh đấu của các ngươi thì xin lỗi, ta không có hứng thú.”
"Chuyện này đương nhiên, mà chuyện tình lớn như vậy thì Liễu mỗ đâu có thể làm chủ. Hôm nay mời Tư đạo hữu tới đây là vì chuyện trọng đại khác." Liễu Tung Dương nhíu một cái, trong lòng mắng thầm một tiếng "Lão ròm hồ ly", nhưng trên mặt không hề để lộ chút nào.
Lão giả có lông mày sắc nghe vậy trên mặt lộ ra một tia ngoài ý muốn, nhưng cũng không mở miệng nói gì.
"Ha ha, không biết Tư đạo hữu có từng nghe nói qua bên trong bí cảnh Ma Uyên còn có địa phương gọi là tháp Ma Uyên?" Liễu Tung Dương ha ha cười mở miệng nói.
"Tháp Ma Uyên?" Lão giả có lông mày sắc cùng thanh niên mập mạp bên cạnh liếc nhau một cái, sau đó cùng lắc đầu.
"Tại hạ kiến thức nông cạn, kính xin Liễu đạo hữu chỉ điểm." Lão giả có lông mày sắc mở miệng khách khí một câu.
"Chỉ điểm thì không dám, nhưng nếu Tư đạo hữu có hứng thú Liễu mỗ sẽ giải thích một chút." Liễu Tung Dương khoát tay áo nói.
"Vậy tại hạ xin rửa tai lắng nghe." Lão giả lông mày sắc hiện lên vài phần tò mò trên mặt.
"Tư đạo hữu có lẽ đã biết rõ bí cảnh Ma Uyên là từ đâu mà có?" Liễu Tung Dương ngữ khí chậm rãi mở miệng hỏi.
Lão giả có lông mày sắc nghe vậy, trên mặt lại hiện lên vài phần kinh ngạc hỏi ngược lại:
"Theo ta được biết thì bí cảnh Ma Uyên Bí Cảnh đã có từ thời Thượng cổ, là một không gian thần bí. Muốn truy rõ được lai lịch, chỉ sợ ngay cả tộc Cổ Ma thời Thượng cổ cũng chưa chắc nói được rõ ràng, chẳng lẽ Liễu đạo hữu lại biết?"
"Vương triều Đại Sóc chúng ta đã nắm được một số tin tức về Ma Giới, trong tộc truyền thừa vô số điển tịch từ thời thượng cổ, theo nghiên cứu mấy vạn năm qua của Liễu gia thì bí cảnh Ma Uyên chính là không gian liên thông với Cổ Ma giới trong truyền thuyết." Liễu Tung Dương nghiêm nghị nói ra từng chữ.
"Cái gì, Cổ Ma giới!" Lão giả có lông mày sắc ngay từ đầu đã cho là Liễu Tung Dương bịa chuyện, nhưng mà nghe đến câu cuối thì trong lòng lập tức chấn động hỏi lại.
Thanh niên mập mạp bên cạnh cũng như những người sau lưng lão cũng không giấu được vẻ kinh hãi.
Hiện nay Cổ Ma giới chỉ còn là một truyền thuyết tại đại lục Vạn Ma, chỉ nghe nói Vạn Ma đại lục chính là cội nguồn Ma Giới, bất quá trải qua mấy lần giao diện đại chiến thời kỳ thượng cổ, nên Cổ Ma giới sớm đã biến mất. Bất quá đối với chuyện Cổ Ma Giới có tồn tại hay không, thì toàn bộ Vạn Ma đại lục vẫn tranh luận không ngớt. Còn có đồn đại, người của Ma tộc chỉ có ở trong Cổ Ma Giới mới có thể đột phá Thông Huyền, đạt tới Vĩnh Sinh cảnh bất tử bất diệt thọ ngang đất trời.
"Đây là suy đoán của lịch đại tổ tiên Liễu gia, tin tưởng tám chín phần mười là không sai. Tháp Ma Uyên Liễu mỗ vừa nhắc tới thật ra là lối đi vào Cổ Ma giới!" Liễu Tung Dương bộ dạng chém đinh chặt sắt nói.
Lão giả có lông mày sắc là một lão hồ ly, nên một tia kích động qua đi, sau đó lập tức thanh tỉnh hỏi lại:
"Liễu đạo hữu nói với ta chuyện này rốt cuộc là có ý gì?"
"Chư vị có chỗ không biết, kỳ thật Tháp Ma Uyên nằm ở sâu trong Ma Uyên. Tại hạ mời chư vị đến chính là muốn xem Tư đạo hữu có hứng thú cùng Liễu gia chúng ta xông vào Tháp Ma Uyên hay không thôi?" Liễu Tung Dương thần sắc ngưng trọng nói.
"Chỗ sâu của Ma Uyên!"
Liễu Tung Dương vừa nói xong, thì sắc mặt lão giả lông mày sắc cùng đám người của gia tộc Khổng Tường nhao nhao đại biến.
"Các hạ chẳng lẽ đã quên, sâu trong Ma Uyên cho tới nay vẫn là cấm địa cho tất cả những người tiến vào Ma Uyên, qua các thời kỳ không biết có bao nhiêu muốn đi vào trong đó tìm tòi, cuối cùng vẫn không ai sống sót ra. Chính là chỗ sâu bên trong Ma Uyên phía ngoài luôn có những bức tường lăng không ngăn cản chúng ta. Phải biết rằng, ta và ngươi ở đây cũng chỉ tương đương với một tên Thiên Tượng cảnh đỉnh phong mà thôi." Lão giả có lông mày sắc lắc đầu, ngữ khí kiên quyết nói.
Kỳ thật các thời kỳ trước tiến vào Ma Uyên, đối với trung tâm Ma Uyên đều cực kỳ hiếu kỳ. Nhưng bên trong đó nguy hiểm bậc nào bọn họ tự nhiên biết rõ.
Khổng Tường thế gia cũng từng phái người tìm kiếm sâu bên trong Ma Uyên, nhưng lần tiến vào đó không có một ai trở ra kể cả một trưởng lão Thông Huyền của họ cũng không tránh được kiếp nạn. Từ đó về sau, Khổng Tường thế gia liền đem chỗ sâu bên trong Uyên gọi là cấm địa, dù sao trong Ma Uyên còn có nhiều chỗ để thăm dò tìm kiếm bảo vật, họ không ngu dại gì lao vào đó mãi để tìm cái chết.
"Ha ha, Liễu mỗ đã như vậy nói, tự nhiên đã có chuẩn bị chu toàn." Liễu Tung Dương tràn đầy tự tin nói.
Lão giả có lông mày sắc thấy Liễu Tung Dương nói tự tin như thế, trong nội tâm không khỏi nổi lên một câu nói thầm.
“Chẳng lẽ Liễu gia thật sự nắm giữ biện pháp gì đó, có thể tiến vào bên trong Uyên?”
Lão giả có lông mày sắc ý niệm trong đầu như thiểm điện, nhưng trên mặt lại không chút nào biến đổi.
"Đúng rồi, tại hạ còn có một sự tình chưa nói, Ma Uyên Tháp không chỉ là thông đạo tới Cổ Ma ciới, mà còn có một bảo tàng khá lớn bảo vật không ít, thậm chí Động Thiên Pháp Bảo thời kỳ thượng cổ cũng có. Cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, đạo lý này thiết nghĩ không cần ta nói Tư đạo hữu cũng rõ ràng. Liễu gia chúng ta vì hành trình đi Ma Uyên lần này đã mất không ít thời gian." Liễu Tung Dương ánh mắt lóe lên nói.
Lời vừa dứt lão giả có lông mày sắc thân thể chấn động không nhỏ, trong mắt hiện lên tia tham lam không giữ được bình tĩnh nữa. Nếu thật sự có biện pháp tiến vào bên trong Ma Uyên, thì bốc lên một chút nguy hiểm cũng là đáng. Dù sao từ xưa đến nay đều không có người có thể tiến vào trong đó, bảo vật trong đó nhiều đến mức nào thật khó có thể nghĩ.
Lão mặc dù đã là đại năng Thông Huyền cảnh nhưng mà trong tay cũng không có một kiện Động Thiên Pháp Bảo vừa tay, nếu có thể ở Ma Uyên Tháp lấy được một kiện, thực lực của hắn liền có thể tăng lên vài phần, lúc đó địa vị trong tộc càng không cần nhắc tới. Hơn nữa, nếu như lời Liễu Tung Dương là thật, thì khi trở lại bẩm báo lên gia chủ, bản thân cũng xem như đã lập đại công.
Liễu gia cùng Cao Hách thế gia, Khổng Tường thế gia là tứ đại thế gia cùng cấp, nhưng hôm nay có thể cùng Hoàng Triều địa vị ngang nhau, ngoài chuyện bọn là hậu duệ tiền triều, nắm được không ít bí mật chỉ sợ có ba phần quan hệ tới cái Tháp Ma Uyên này. Nghĩ tới đây, lão giả có lông mày sắc trong nội tâm đã quyết định. Thanh niên mập mạp cùng đám người phía sau sắc mặt một hồi biến hóa, cũng lộ ra thần sắc kích động, dù sao Liễu Tung Dương nói như vậy thì chắc cũng phải có mấy phần nắm chắc, không có khả năng hồ đồ đi tới chỗ chết.
"Đúng rồi, trừ Liễu gia các ngươi, Hoàng tộc có lẽ cũng biết chuyện tháp Ma Uyên hả?" Lão giả lông mày sắc miễn cưỡng bình tĩnh lại hỏi.
"Tư trưởng lão quả nhiên tâm tư nhạy cảm. Không tệ, Hoàng Phủ gia tộc cũng biết sự tình tháp Ma Uyên. Nhưng nếu ta ngươi hai ta nhà liên thủ, thực lực cũng không yếu hơn bọn hắn." Liễu Tung Dương nhìn thần sắc kích động của đám người Khổng Tường gia tộc thì nội tâm vững chí cười ha hả đáp.
Lão giả lông mày sắc nghe vậy ánh mắt lóe lên, lập tức gật đầu nói: "Đã như vậy, ta và ngươi có thể liên thủ, nhưng bây giờ chuyện có liên quan đến tháp Ma Uyên, kính xin Liễu đạo hữu nói rõ hơn một chút để chúng ta được rõ."
"Cái này tự nhiên không thành vấn đề..." Ánh mắt Liễu Tung Dương lóe lên cười khẽ một tiếng nói.
Cùng lúc đó, ở địa phương khác trong bí cảnh Ma Uyên, gia tộc Long thị, gia tộc Cao Hách gia tộc, còn có những thế gia lớn nhỏ khác, trải qua thời gian ngắn hồi phục cũng nhao nhao bắt đầu thăm dò các nơi trong bí cảnh.
...
Liễu Minh một đường nhắm phía Đông bay đi, vì có Xa Hoạn Đồ Đằng ẩn nấp khí tức, đồng thời thả ra Thần Thức cảnh giác động tĩnh bốn phía, nên đã tránh được không ít Ma Vật, một đường bình yên tới nay.
Sau một ngày một đêm, nguyên bản mặt đất lồi lõm trùng điệp, lúc này bất ngờ đã trở nên bằng phẳng, bắt đầu xuất hiện lùm cây cùng rừng cây, bốn phía trở nên xanh tốt. Bất quá bên trong những cây đại thụ này lại tản ra những tia sáng tím, sương mù lượn lờ chung quanh. Dọc theo đường đi của Liễu Minh, những rừng cây tản ra tia sáng màu tím này càng lúc càng nhiều, thậm chí cả khu rừng có hơn phân nửa đều hiện ra những tia sáng tím này.
Đồng thời, mặt đất bắt đầu trở nên lầy lội, trong không khí độ ẩm cũng tăng cao, hơi nước bốc lên mỗi lúc một dày đặc. Lại bay gần nửa ngày nữa, trước mắt bất ngờ hiện ra một cái đầm lầy cực lớn.
Trong đầm lầy cây cỏ xanh tốt, cũng tản ra những tia sáng tím. Ánh sáng này hòa vào hơi nước bên trên tạo thành một mảnh sương mù tím nhạt, thoạt nhìn mọi thứ như ẩn như hiện có chút kỳ dị.
Liễu Minh hít một hơi không khí đầy mùi tanh hôi, lông mày hắn nhăn lại.
Sương mù màu tím này không ngờ lại có tính ăn mòn, với nhục thể của hắn thì không sao, nhưng thần thức buông ra lại bị hạn chế rất nhiều, ngay cả Xa Họan Đồ Đằng cũng mất đi tác dụng.
Nói cách khác, nêu như tiếp tục đi về phía trước hành tung của hắn gần như hoàn toàn bại lộ.
Bất quá nếu như đi tới nơi đây, Liễu Minh tự nhiên không có khả năng quay lại.
Trong lòng suy tính một chút, bên ngoài thân hắc khí cuồn cuộn, đem thân thể hắn trùm vào trong đó, tiếp tục đi vào trong sương mù màu tím.
Bình luận truyện